Bẫy văn phòng - Chương 07 phần 1

Chương 7

Ăn sáng xong thì Thẩm Bồi chuẩn bị đi.

Đàm Bân thức dậy, vờ như không thấy anh, không thèm nhìn anh
lấy một cái, cũng không nói câu nào.

Thẩm Bồi thầm thở dài, vơ lấy ba lô, chuẩn bị thay giày rời
đi.

Dây giày buộc quá chặt, mãi mới tháo được ra, trán anh lấm
tấm mồ hôi, loay hoay mãi anh vẫn chưa xỏ được chân.

Từ nhỏ Thẩm Bồi đã không buộc được dây giày, từ trước đến giờ
đều do mẹ anh hoặc bà vú giúp anh thắt dây giày lỏng để anh có thể cho chân vào
dễ dàng. Nhưng giày đi du lịch lại khác, nếu không buộc chặt dây giày thì sẽ tệ
hại vô cùng. Anh lại không muốn chường mặt ra nhờ Đàm Bân giúp đỡ, hết cách,
anh đành tự mình xoay xở.

Đàm Bân không thể chịu được nữa, bèn chạy đến cướp lấy đôi
giày, tháo dây giày rồi ném trả lại xuống chỗ chân anh.

Thẩm Bồi nhếch khóe môi nhìn cô, không nhúc nhích.

Nội tâm Đàm Bân giằng xé, cô tự mắng mình: “Chết tiệt, không
được tích sự gì”, nhưng vẫn quỳ gối xuống sàn nhà, giúp anh đi giày rồi buộc
chặt dây lại. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên mũi cô, trái tim Thẩm Bồi đập
loạn xạ, anh vuốt tóc cô, nói: “Chuyện tối qua... anh xin lỗi.”

Đàm Bân thắt một cái nơ trên giày cho anh, ngắm lại một lần
nữa rồi nói: “Xa nhà, anh phải tự chăm sóc mình đấy.”

Thẩm Bồi ôm lấy cô, hôn lên trán cô rất lâu. Đàm Bân giương
mắt, trán hai người được bóng tối che khuất, cô nhìn thấy lông mi Thẩm Bồi giật
giật liên hồi, mắt ướt nước.

Anh nói: “Bân Bân, em luôn là niềm tự hào của anh, hãy tin
anh, anh yêu em, anh không muốn mất em.”

Đàm Bân cúi đầu, không nói gì.

Thẩm Bồi kéo dài thời khắc này thêm một lúc nữa, sau đó nới
lỏng tay, đứng dậy. “Đừng tiễn nữa, từ nhỏ anh đã rất sợ cảnh ly biệt, khi xe
chạy, nhìn thấy em, anh càng đau lòng.”

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, tiếng bước chân xa dần, xa dần.

Đàm Bân nép vào khung cửa sổ nhìn xuống khoảng trống phía
dưới tòa nhà, có bảy, tám chiếc xe việt dã sáng màu đỗ ở dưới, họ đều là bạn
đồng hành trong chuyến đi Cam Nam của Thẩm Bồi.

Thẩm Bồi ngồi vào ghế lái, dường như anh nhìn thấy bóng hình
cô, đưa tay vẫy vẫy về phía cửa sổ.

Đây là một đoàn xe nổi bật nên không tránh khỏi những ánh
nhìn tò mò của mọi người xung quanh, đoàn xe men theo con đường, đi xa dần.

Khi Đàm Bân kể lại cho Văn Hiểu Tuệ nghe, giọng điệu vẫn rất
quyết liệt.

“Vẫn chưa biết là tớ có muốn cưới anh ấy hay không, mà anh ấy
đã phấn chấn như thế! Hứ, anh ấy nghĩ là đang mua bắp cải ở chợ, cầm một mớ,
chọn một mớ sao? Kệ anh ấy kén cá chọn canh, cứ như là ban cho tớ ân huệ lớn
lắm ấy. Thiếu gì chứ? Đám người muốn cầu hôn tớ không thiếu, không được một
hàng thì cũng được một lớp tăng cường...”

Cô nghĩ Văn Hiểu Tuệ sẽ như mọi khi, lập tức nói xấu Thẩm Bồi
một cách thậm tệ.

Nhưng không phải. Văn Hiểu Tuệ chỉ nhìn cô, thở phì phì.

Đàm Bân thấy không vui. “Cậu có ý gì hả? Cười trên nỗi đau
của người khác à?”

“Tiểu nhân đâu dám!” Văn Hiểu Tuệ cười. “Thật kỳ lạ, việc
Thẩm Bồi sợ kết hôn đâu phải chuyện ngày một, ngày hai, trước nay chưa từng
thấy cậu tức giận như vậy. Lúc trước tớ lăng mạ Thẩm Bồi, cậu đều nói đỡ cho
anh ta, hôm nay sao lại thế? Không phải có gì đó không ổn sao?”

Nghe vậy, Đàm Bân cũng nhận thấy mình có chút thất lễ, hình
như từ trước khi cuộc họp dự bị diễn ra một ngày, cô luôn ở trong trạng thái dễ
kích động. Trong một ngày cô đã hai lần hành sự theo cảm tính, tình yêu, công
việc đều không tốt, sự bất thường khiến cô luôn cảnh giác.

“Bình thường chẳng phải vui hay buồn cậu đều không để lộ ra
sao? Nhìn bây giờ xem, sắc mặt u ám, cách hai trăm mét cũng nhìn thấy rõ.”

Đàm Bân hất tay, chán nản nói: “Tớ cũng không biết chuyện gì
nữa, khi đó thật sự tớ rất tức giận, cứ như là pháo được châm ngòi, chạm nhẹ là
nổ tung, muốn cứu vãn cũng không kịp.”

“Gần đây cậu có chuyện gì không vui sao?”

“Cậu nói tớ giận cá chém thớt?” Đàm Bân chăm chú nghĩ ngợi
rồi lắc đầu. “Tối qua thật sự có chút không vui, nhưng không đến mức đó, tớ
luôn chú ý, không mang chuyện không vui về nhà.”

“Vậy thì do thời kỳ tiền mãn kinh đến sớm?”

“Cậu biến đi!”

“Ai da, chọc phải chỗ đau thì cũng đừng thẹn quá hóa giận
chứ!” Văn Hiểu Tuệ ngoác miệng cười. “Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, trong
tim cậu đã có người khác.”

“Càng nói càng hồ đồ, không có!” Đàm Bân vội vàng phủ nhận,
giọng nói không to như lúc nãy. Vì lời Văn Hiểu Tuệ chưa dứt, trong đầu cô đột
nhiên nhảy ra cái tên Trình Duệ Mẫn.

Hoang đường, Đàm Bân lẩm bẩm, ai với ai, nằm mơ à?

Văn Hiểu Tuệ cốc đầu cô. “Nói dối, xem điệu bộ của cậu kìa,
ánh mắt sáng rực, đảo liên hồi, đây không phải là chột dạ thì là gì?”

“Này, nghe tôi nói này, đồng chí Văn Hiểu Tuệ, cậu nghiêm túc
một chút được không? Tôi đang nói đến một vấn đề rất nghiêm trọng.”

“Được, chúng ta sẽ nghiêm túc.” Văn Hiểu Tuệ đang cuộn tròn
trên sofa liền ngồi thẳng dậy. “Vậy tớ hỏi cậu, trước đây cậu từng nói Thẩm Bồi
sợ kết hôn. Vậy tại sao cậu vẫn cứ theo anh ta?”

Đàm Bân lật qua tờ tạp chí trên tay, không trả lời.

“Tớ hỏi cậu, mỗi lần tớ đề cập đến bản chất của vấn đề, vì
sao cậu đều im lặng?”

Đàm Bân vẫn không nói gì, đứng dậy đến bên cửa sổ phòng
khách, kéo rèm, hứng gió trời, châm một điếu thuốc.

Hoàng hôn ngày hè chỉ còn lại một chút ánh sáng chiếu lên
người cô, tạo thành một hình hài yếu ớt.

Văn Hiểu Tuệ nhìn lưng cô, không nén nổi khẽ lắc đầu.

Đàm Bân chỉ âm thầm hút thuốc, một lúc sau mới hậm hực nói:
“Cậu đừng làm ra vẻ dạy bảo nữa đi. Là tớ đánh giá cao bản thân được chưa? Tớ
cho rằng tớ xinh đẹp, ai thấy cũng yêu, không có người đàn ông nào mà tớ không
mê hoặc được, tớ cho rằng tớ sẽ cảm hóa được anh ấy, tớ cho rằng người đàn ông
tớ xem trọng sẽ cảm kích mà rơi nước mắt, quỳ xuống cầu hôn tớ, không ngờ lại
khiến người ta phải lựa đi chọn lại, lòng tự trọng yếu đuối của tớ bị tổn
thương ghê gớm...”

Văn Hiểu Tuệ cười hì hì, tiến đến, khoác vai cô. “Đàm Bân,
cậu còn nhớ buổi khiêu vũ hồi đại học không? Hồi đó hai đứa mình quá chất, đám
con trai bình thường bọn mình đâu thèm để mắt đến...”

“Ừ, đúng, tớ vẫn nhớ, đám con trai thấp dưới lm75 bọn mình
vẫn hay gọi họ là căn bậc ba.”

Văn Hiểu Tuệ cười lớn, giật điếu thuốc của Đàm Bân, đó là
việc xưa nay chưa từng có. Trước đây cô sợ hại da nên nhất định không hút
thuốc.

Đàm Bân nghi hoặc nhìn cô, cầm bật lửa châm thuốc cho cô.

Mới hơi đầu tiên cô đã ho sặc sụa, nước mắt nước mũi đầm đìa.

Văn Hiểu Tuệ lau nước mắt, hút tiếp một hơi, mới thở được
bình thường, nói: “Lúc đó xem phim võ hiệp của Kim Dung, tớ thích Kiều Phong và
Lệnh Hồ Xung. Cậu thích ai, còn nhớ không?”

Đàm Bân lập tức liếc mắt. “Cậu lại muốn chế nhạo tớ? Tớ thích
Trần Gia Lạc, thích anh chàng đào hoa lăng nhăng, thì sao?”

“Suỵt suỵt suỵt, bình tĩnh, bình tĩnh, cậu nhìn lại cậu bây
giờ đi, vừa đụng vào là giãy nảy lên, làm gì có khí phách của giám đốc kinh
doanh chứ?”

“Đều do cậu kích động tớ.”

“Lẽ nào cậu không phát hiện ra mẫu đàn ông cậu thích đều xuất
thân rõ ràng, nhẹ nhàng, nho nhã, tất cả tâm tư đều giữ kín trong lòng sao?”

Đàm Bân chột dạ. “Vậy thì đã sao?”

“Vì thế tớ rất lấy làm lạ là sao cậu có thể yêu Thẩm Bồi lâu
như vậy?”

Đàm Bân dịu xuống, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Thẩm Bồi
cũng có điểm tốt, ở bên anh ấy, tớ thấy rất thoải mái. Anh ấy không đòi hỏi gì
với bản thân, cũng không gây áp lực cho đối phương, anh ấy cũng không đùa cợt
tớ.”

“Đàm Bân, chuyện như vậy, lời của người ngoài cuộc cậu chỉ
nên tham khảo, quyết định là ở cậu. Nhưng theo kinh nghiệm của tớ, đàn ông nói
không muốn kết hôn, cậu có thể không quan tâm đến những lý do vớ vẩn đó, chín
mươi phần trăm không ngoại trừ hai nguyên nhân, một là anh ta nghĩ người phụ nữ
đó không xứng với anh ta, hai là anh ta muốn trốn chạy khỏi trách nhiệm và sự
hứa hẹn. Tớ nghĩ, Thẩm Bồi của cậu thuộc loại thứ hai.”

“Sâu xa quá, tớ không hiểu.”

Văn Hiểu Tuệ giơ chân đá cô một cái. “Vậy thì hãy nghe cho kĩ
đây, sự hiểu biết của cậu đối với đàn ông chỉ là một tờ giấy trắng. Tại sao bọn
họ lại trốn chạy? Vì họ cho rằng mình không đủ mạnh mẽ, không đủ tốt, những thứ
cậu muốn, anh ta không thể đáp ứng được, anh ta cảm thấy áp lực quá lớn, để
tránh thất bại, giữ vững lòng tự trọng đáng thương của mình, anh ta chỉ còn
cách rút lui, có nghĩa anh ta không hề quan tâm, cậu hiểu chưa?”

Đàm Bân không nghĩ như vậy. “Tớ đâu có yêu cầu gì ở anh ấy,
anh ấy làm khỉ gì có áp lực!”

“Haizz, vấn đề là ở đó, tại sao lại không có yêu cầu gì? Vì
tự cậu đã giải quyết được hết, cậu xem cậu đấy, có nhà, có xe, lại không dựa
dẫm vào người khác, khóc hay cười đều giấu nhẹm đi, đàn ông bình thường, làm gì
có ai dám ở cạnh cậu…”

Đàm Bân nghiêng đầu cười. “Hiểu Tuệ, chúng ta quen nhau lâu
như vậy, giờ tớ mới thấy câu vừa rồi của cậu là đáng tin nhất.”

“Này!” Văn Hiểu Tuệ trừng mắt, chu miệng.

Đàm Bân không nhịn được cười, hỏi: “Vậy mười phần trăm còn
lại là gì?”

“Thuở nhỏ gặp phải một chuyện gì đó bị tổn thương rất lớn,
bên cạnh lại không có người lớn nào là tấm gương tốt về mặt hôn nhân cho anh
ta.”

“Ồ, nghe cũng có lý. Vậy thì chuyên gia về đàn ông, nói cho
tớ biết bây giờ tớ nên làm gì?”

“Tớ không muốn bận tâm đến chuyện của cậu. Cậu tự quyết định
đi.”

“Thật không có nghĩa khí chút nào.”

Văn Hiểu Tuệ do dự hướng mặt ra ngoài cửa sổ, không biết đang
nghĩ gì, hồi sau mới nói: “Đàn ông là vậy đấy, thời đại này không còn chuyện ai
phải chịu đựng ai nữa đâu, thật sự không đi đến đâu thì chia tay sớm đi, tội gì
phải chết trên thòng lọng.”

Đàm Bân không dám phát biểu ý kiến gì nữa.

“Không nỡ đúng không?” Văn Hiểu Tuệ tát vào má cô. “Ngốc ạ,
trai đẹp không thể xem như cơm, cậu vẫn không hiểu được điều này sao? Tớ vẫn
còn một lời khuyên dành cho cậu, tớ biết cậu đam mê công việc, nhưng đó là thế
giới của đàn ông, mọi quy tắc của trò chơi họ đều ngầm thỏa hiệp với nhau, cậu
muốn bước vào địa bàn của họ thì chỉ có chết mà thôi, trước tiên cậu phải phục
tùng quy tắc của họ, vẫn cần đàn ông dẫn dắt cậu, bảo vệ cậu, làm bia đỡ đạn
cho cậu thì giấc mơ mới thành hiện thực, mới leo lên cao được.”

“Hey, làm như cậu nói, mấy vạn phụ nữ tự lực cánh sinh nên
mua đậu phụ về tự tử cho xong.”

Văn Hiểu Tuệ cười. “Cậu không tin thì thôi, sự thật sẽ dạy
cho cậu hiểu. Cô bạn yêu quý ạ, mười năm sau cậu vẫn lớn giọng như thế này thì
tớ bái phục cậu.”

Đêm đã về khuya, Văn Hiểu Tuệ nhất định không chịu ở lại, cô
lấy lý do là không mang đủ mỹ phẩm dưỡng da để cáo từ ra về.

Trong lòng Đàm Bân nặng trĩu như có tảng đá đè nặng, cô buồn
chán leo lên giường đi ngủ, cô cảm thấy đời người thật có quá nhiều khiếm
khuyết, không có ý nghĩa gì.

Đêm muốn ngủ ngon mà cũng không được. Nửa đêm cô nghe thấy
tiếng gió rít gào thét ngoài cửa sổ, sấm chớp đùng đùng, cô mơ hồ tỉnh dậy, bước
đến bên cửa sổ. Cơn mưa lớn đổ ập xuống, tiếng mưa ngăn cách tất cả mọi
tạp âm bên ngoài căn phòng khiến cô cảm giác như mình đang ở trên một hòn đảo
cô độc giữa biển khơi. Ba giờ sáng cô đột nhiên tỉnh giấc, chợt nhớ đến trước
lúc đi, Thẩm Bồi đã cúi xuống hôn lên trán cô, nói: “Em luôn là niềm tự hào của
anh. Hãy tin anh, anh yêu em, anh không muốn mất em.”

Lúc này Đàm Bân mới hiểu rõ thứ ướt ướt trên lông mi anh là
nước mắt, rõ ràng anh đã khóc.

Cô bị chấn động sâu sắc, sống mũi cay cay, dựa lưng vào tường,
bất động. Tiếng sấm trong đêm nghe thật chát chúa, những câu chuyện ngày xưa
không ngừng ùa về trong ký ức của cô.

Văn Hiểu Tuệ nói Thẩm Bồi đang chạy trốn, cô lại nghĩ anh
không trốn chạy. Thực ra, ở sâu trong tim mình, cô cảm thấy không tự tin, cô sợ
bị người khác coi thường, bị người khác phủ nhận, khi chạm đến nỗi đau, mới
dùng những lời lẽ cay độc làm tổn thương người khác và cũng làm tổn thương
chính mình. Vì muốn biểu đạt theo cách này, cô phải không để ý đến bản thân,
một chút cũng không.

Lúc này Đàm Bân mới thấy những lời dạy của cổ nhân thật sâu
sắc, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Điều may mắn là, khi gặp chuyện
đau lòng cô vẫn còn trẻ, khả năng phục hồi vết thương rất tốt.

Cô cầm điện thoại, soạn một tin nhắn dài, định sáng mai sẽ
gửi cho Thẩm Bồi.

Cô đóng chặt cửa sổ, lê từng bước về giường, cuộn tròn trong
chăn, quay qua quay lại nhưng vẫn thấy khó ngủ, cô cảm thấy trong phòng trở nên
khó chịu, không khí ngột ngạt vô cùng. Trằn trọc mãi cuối cùng không chịu được
cô bèn chuyển sang tư thế tập yoga, sau đó đau khổ quyết định hai mươi phút sau
mà vẫn không ngủ được cô sẽ dậy làm việc.

Nhưng cuối cùng thì cô cũng buồn ngủ, năm phút sau khi vừa
thả lỏng, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, không khí trong lành, mát
mẻ. Tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái, cô không còn cảm thấy phiền não như hôm
qua nữa. Tin nhắn đó cô vẫn chưa gửi đi, nó vẫn nằm ở mục tin nhắn nháp trong
điện thoại của cô.

Đường đi làm cũng thoáng hơn mọi ngày. Vì hôm qua mưa to nên
rất nhiều những tay lái gà mờ không dám đi ra ngoài. Đang đi thì gặp đèn đỏ,
trong lúc chờ đợi nhàm chán, Đàm Bân lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đơn
giản cho Thẩm Bồi: “Hôm đó em nói hơi quá, xin lỗi anh. Anh giữ gìn sức khỏe,
khi nào anh về, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Chưa đến công ty, cô đã nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm
Bồi, chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Anh yêu em.”

Đàm Bân mỉm cười, cô biết chuyện này tạm thời chấm dứt ở đây.
Chờ Thẩm Bồi trở về, có thể cả hai phải quyết tâm, ngồi xuống nói chuyện cởi mở
với nhau một lần.

Có thể đó là một quá trình mệt mỏi, hiện tại thật sự cô không
có thời gian cũng như tâm trạng để nghĩ đến chuyện này, trong tám tiếng đồng hồ
cô phải tiếp quản một cuộc họp, riêng điều đó thôi cô đã tiếp ứng không xuể
rồi.

Chẳng còn mấy ngày nữa, kế hoạch tập trung thu mua của Phổ
Đạt sẽ chính thức khởi động, trụ sở chính của tập đoàn triệu tập các nhà cung
ứng mở cuộc họp trù bị mời thầu.

Đàm Bân là đại diện cho MPL, dẫn theo sáu, bảy đồng nghiệp,
chọn một chỗ ngồi không quá bắt mắt trong phòng họp.

Đếm qua một chút, trong căn phòng họp có sức chứa tới hàng
trăm người, có tới mười mấy chỗ là đại diện của các nhà cung ứng. Trong đó có
cả những đối thủ kỳ cựu của MPL, ngoài FSK, là một số công ty trong nước mấy
năm gần đây đã phát triển một cách hưng thịnh. Những công ty này lấy danh nghĩa
là doanh nghiệp quốc gia được bảo hộ nhiều năm, đã mơ hồ có xu thế ngấm ngầm
tranh đua với những doanh nghiệp đa quốc gia.

Thật ngẫu nhiên, Đàm Bân gặp lại cấp trên cũ của mình, Dư
Vĩnh Lân.

Những đồng nghiệp khác không có gì, họ chỉ chào hỏi qua loa
rồi vỗ vai nhau hỏi thăm tình hình hiện tại.

Dư Vĩnh Lân tươi cười niềm nở, không hề để lộ vẻ gì là không
thoải mái, anh lấy danh thiếp, phát lần lượt. “Nào nào, gặp nhau là có duyên,
tình bạn là trên hết, tranh đấu chỉ đứng thứ hai.”

Chỉ có Đàm Bân ngần ngại đứng phía sau, qua đó rồi biết phải
nói gì?

Cuối cùng cô cũng miễn cưỡng bước tới. “Tony, dạo này anh thế
nào? Vẫn tốt chứ?”

Cơ mặt của Dư Vĩnh Lân gần như trong tích tắc tê cứng lại,
rồi lập tức trở lại trạng thái bình thường, để lộ nụ cười mang tính nghề
nghiệp. “Tốt, rất ổn!”

Đàm Bân trước mặt anh mặc bộ váy công sở kiểu vest màu xanh,
tóc dài buộc sau gáy, để lộ chiếc trán thông minh, son môi màu hồng phấn khiêm
nhường, toát lên phong cách chuyên nghiệp, thanh lịch, đẹp đẽ. Nhưng ánh mắt và
nụ cười của cô lại xa lạ đến thế, không phải là người con gái quật cường mà anh
từng thầm mến mộ.

Dư Vĩnh Lân im lặng, đột nhiên không tìm ra được lời ứng đáp
nào thích hợp. Đàm Bân cố hóa giải sự ngượng ngùng mỏng manh giữa hai người,
lớn giọng khoa trương nói: “Haizz, buổi hôm nay chẳng giống cuộc đàm phán chút
nào, mà chính là quần anh tụ hội.”

Dư Vĩnh Lân thấy nhẹ nhõm trở lại, hạ giọng cười nói: “Xung
quanh đều là phụ họa thôi, đỉnh cao cuối cùng chỉ có FSK và MPL.” Anh nháy mắt.
“Cẩn thận, cô bé, tôi không khách sáo đâu.”

Đàm Bân vừa định đáp trả vài câu, ngoảnh ra đã thấy Giám đốc
nghiệp vụ Điền Quân bước vào phòng họp, ngồi xuống vị trí chủ tọa ở chính giữa,
thổi vào micro mấy tiếng, cuộc họp bắt đầu. Vì thế đại diện của các nhà cung
ứng, ai ngồi chỗ người nấy, cả hội trường dần yên tĩnh trở lại.

Nhân vật nặng ký của Phổ Đạt tham gia cuộc họp lần này chỉ có
một mình Điền Quân, cách mở màn của anh ta đa số là lời nói xã giao, không cung
cấp nhiều thông tin. Đàm Bân ngán ngẩm ngồi nghe, thực ra tuy mắt nhìn Điền
Quân nhưng trong đầu đang nghĩ đến việc riêng của mình.

Nếu nói tập trung các đại diện của đối tác kinh doanh tới
cuộc họp thu mua trù bị thì phải là phòng Marketing, nhưng tại sao người của
phòng Kinh doanh Điền Quân lại là đại biểu cấp trung duy nhất có mặt trong cuộc
họp trù bị?

Cô tập trung sự chú ý, nhằm tìm đáp án trong lời phát biểu
của anh ta, trong đầu không ngừng liệt kê các loại khả năng, dự đoán cuối cùng
tập trung tại một điểm.

Phổ Đạt vẫn chưa công bố danh sách thành viên của tổ chấm
thầu nhưng rất có thể Điền Quân là một trong những người phụ trách chính. Cô
lén sờ điện thoại, gửi cho Lưu Bỉnh Khang một email ngắn gọn. Điền Quân phát
biểu xong, hơi cúi đầu trong tiếng vỗ tay ở bên dưới, đi ra ngoài trước.

Tiếp đó MC bắt đầu công bố quá trình đấu thầu khiến tất cả
đều phải dựng tai lắng nghe.

Hóa ra lần mời thầu này của Phổ Đạt, với nguyên tắc thể hiện
sự công bằng, minh bạch, hợp lý, quá trình được chia làm ba bước. Trước tiên,
hai tuần sau, các nhà cung ứng bắt đầu tiến hành giao lưu kỹ thuật, sau khi tổ
chấm thầu tiến hành thẩm định tập thể sẽ đưa ra danh sách cuối cùng. Sau đó
tiến hành vòng đấu thầu công khai thứ nhất, đối tượng đấu thầu là những thiết
bị trọng tâm của các tập đoàn và thiết bị chủ chốt của các chi nhánh. Vòng này
kết thúc, tiến hành đánh giá điểm số thông qua điểm đạt được của phần kỹ thuật
và phần thương mại, định ra năm nhà cung cấp bước vào giai đoạn tiếp theo -
vòng đàm phán thương mại.

Vòng thứ hai chủ yếu là đấu thầu thiết bị ngoại vi giữa các
chi nhánh, căn cứ vào danh sách ngắn được xác lập ở vòng một, dùng hình thức
mời thầu, trực tiếp tiến vào vòng đàm phán thương mại, đưa ra quyết định cuối
cùng về nhà cung ứng và thị phần.

Điều đó cũng có nghĩa là, nếu như trong vòng giao lưu kỹ
thuật mà không lọt vào vòng trong thì coi như không còn tư cách tham dự trò
chơi nữa. Còn nếu không được chọn vào danh sách ngắn, không chỉ thiết bị chủ
chốt vòng một không được tiếp nhận, mà thiết bị ngoại vi ở vòng hai cũng bị bỏ
qua.

Từng bước phức tạp khiến Đàm Bân lạnh người, nhưng điều khiến
cô thấy ấm áp hơn chính là người ngồi hàng trước, Dư Vĩnh Lân, sắc mặt cũng
biến đổi.

Cô chắc chắn, những người đồng ngành - FSK - cũng không cảm
thấy dễ thở cho lắm.

Tình hình trước mắt càng đơn giản, minh bạch thì càng có lợi
cho các công ty đa quốc gia. Mà quy tắc của trò chơi thì quá phức tạp, người
được hưởng lợi chỉ là những kẻ đục nước béo cò mà thôi.

Tuy nhiên, cô nghĩ tới đỉnh cao cuối cùng mà Dư Vĩnh Lân nói,
liền mỉm cười. Bao nhiêu năm nay MPL và FSK cùng cạnh tranh nhưng thị phần thì
lúc nào FSK cũng chiếm ưu thế, MPL mãi chỉ là thứ hai.

Trong tiểu thuyết của Cổ Long, Diệp Cô Thành thua Tây Môn Xuy
Tuyết[1] là vì trong lòng luôn có ý nghĩ đen tối, thua ở dục
vọng của con người. Còn lần này, liệu MPL có cơ hội đổi vận không?

[1] Nhân vật trong truyện Lục Tiểu Phụng truyền kỳ của Cổ
Long.

Đàm Bân trong lòng hừng hực khí thế.

Cuộc họp kết thúc cũng gần giờ tan sở. Đàm Bân nhỏ nhẹ dặn dò
đồng nghiệp bên cạnh rồi lập tức trở về công ty họp.

Biết rõ là phải chiến đấu cả đêm nhưng không có ai oán than
gì, trong thời gian chuẩn bị đấu thầu, phải thức đêm là chuyện quá bình thường,
thậm chí có người còn nếm mùi bốn mươi tám tiếng đồng hồ không ngủ nghỉ. Có mấy
người vội vã rời đi.

Cô không thấy ở phía sau Dư Vĩnh Lân đang ngước nhìn theo
bóng cô, gương mặt anh có chút thất vọng khó nhận ra.

Dư Vĩnh Lân cùng đồng nghiệp dùng cơm xong, không lập tức
quay về báo cáo như mọi lần. Anh lái xe rẽ lên đường Trường An, dừng ngay tại
tòa nhà làm việc của Trình Duệ Mẫn.

Điện thoại mới kêu được hai tiếng đã có người nhấc máy, là
Trình Duệ Mẫn, quả nhiên anh vẫn còn ở văn phòng.

Dư Vĩnh Lân nói: “Ra đây, cùng tôi đi uống rượu.”

Giọng của Trình Duệ Mẫn tỏ ra có chút bất lực: “Hôm khác đi,
hôm nay tôi không đi được.”

Tâm trạng của Dư Vĩnh Lân không tốt, anh nói có vẻ bất cần:
“Không cần biết, tôi dừng ở bên đường, ở vạch cấm đỗ xe, trong vòng mười phút
nếu cậu không xuống, tự tôi sẽ gọi 110 đến kéo xe đi, sau đó cậu trả tiền phạt
cho tôi nhé!”

Trình Duệ Mẫn đành phải đi ra.

“Cho cậu nửa tiếng.” Anh ngồi vào ghế lái phụ, vừa thắt dây
an toàn vừa nói. “Về còn có việc.”

Dư Vĩnh Lân thở dài: “Ây, đúng là giàu ở trên núi cũng có họ
hàng, còn nghèo thì ở thành phố cũng không ai hỏi.”

“Người giàu trên núi cũng có họ hàng?” Nghe Dư Vĩnh Lân nói
chẳng ra sao, Trình Duệ Mẫn tắt hẳn nụ cười.

Dư Vĩnh Lân không thèm để ý. “Hiểu là được.”

Trình Duệ Mẫn lắc đầu cười, thò tay vặn to nút thông gió điều
hòa.

Dư Vĩnh Lân hỏi: “Nóng à?”

“Không, cảm thấy bức bối, không thở được, thời tiết khó chịu quá,
khí áp thấp, độ ẩm cao.”

Dư Vĩnh Lân chăm chú nhìn. “Sắc mặt của cậu khó coi quá,
chúng ta chẳng còn ở độ tuổi mười tám, đôi mươi nữa, đừng làm việc lao lực
quá.”

Trình Duệ Mẫn cười. “Sắp tới thời kỳ đặc biệt, không có cách
nào khác, sếp chuẩn bị tới rồi. Ông ấy luôn không hài lòng với tình hình phát
triển ở thị trường Trung Quốc. Lần này ít nhiều phải cho ông ấy xem vài điều
thực tế một chút.

“Gần đây cậu bận tối tăm mặt mũi, chính là vì điều này?”

“Ừ.” Trình Duệ Mẫn lim dim mắt, tựa vào ghế, giữa trán xuất
hiện nếp nhăn nhỏ, trong chốc lát thấy hết được sự mệt mỏi của anh.

Dư Vĩnh Lân nhìn anh lắc đầu, lập tức tắt loa trong xe.

Trình Duệ Mẫn nhắm mắt lại, nói: “Cậu cứ bật lên đi, không
sao.”

Dư Vĩnh Lân liền nói: “Xem ra tim của người tư bản đều đen như
nhau, nói ra thì Hà Lan cũng là một nước có đãi ngộ cao, thế mà lúc ép người
cũng quá kinh khủng.”

“Mấy năm nay số vốn đầu tư ở thị trường Trung Quốc cứ như
trút vào động không đáy, cho đến giờ kinh doanh vẫn không mấy phát triển, ông
ấy không biết ăn nói với hội đồng quản trị sao cho thỏa đáng, áp lực cũng vô
cùng lớn, tôi có thể hiểu được.”

“Thế cậu dự tính đối phó với ông ấy thế nào?”

Trình Duệ Mẫn than thở: “Muốn cho ông ấy gặp mấy nhân vật
quan trọng trong ủy ban thường vụ nhưng lại không tìm được đường dây quan hệ
thích hợp, đang buồn hết cả người đây.”

Dư Vĩnh Lân nhún vai. “Theo tôi, đúng là đáng đời cậu. Bảo
dựa vào quan hệ của lão gia nhà cậu thế mà cậu nhất quyết không chịu tận dụng,
đợi vài năm nữa ông ấy lui về rồi, cậu có muốn cũng chẳng được.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3