Bẫy văn phòng - Chương 05 phần 3
Trình Duệ Mẫn từ phòng vệ sinh đi ra, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, nhưng sắc mặt không còn khó coi như lúc nãy.
Đàm Bân để ý thấy trong mắt anh hằn lên những tia máu, đó là dấu vết của một trận nôn dữ dội.
Cô biết một số người có tĩnh mạch vùng dưới da mắt rất yếu, gặp phải áp lực lớn, như lúc nôn, tĩnh mạch sẽ nứt toác, xuất hiện những tia máu trong mắt.
Cô tiếp viên tận tụy với công việc tiến đến quan sát, Đàm Bân giơ giơ ngón trỏ ám chỉ cho cô tiếp viên im lặng, sau đó ra hiệu với cô ta. Cô tiếp viên gật đầu, lấy chăn đắp cho anh.
Đàm Bân tách những ngón tay đang nắm chặt của Trình Duệ Mẫn, để một cốc trà nóng vào tay anh, nói vẻ trách móc: “Tình trạng anh như vậy thì không nên đi máy bay. Anh có biết chuyện Bowen lần trước không? Anh ta bị cảm cúm nặng nhưng vẫn đi máy bay, ai khuyên cũng không nghe, kết quả vừa xuống máy bay anh ta được chuyển thẳng đến bệnh viện vì bị ảnh hưởng đến màng nhĩ.”
Trình Duệ Mẫn không còn sức nói chuyện, anh từ từ mở mắt, cười yếu ớt. “Nếu thế thì sao có thể nói là người trong giang hồ được?” Khẩu khí rất bất cần.
Ánh mắt anh dừng lại ở gương mặt cô như đang tìm kiếm điều gì, có phần ngỡ ngàng, nhưng lại rất chăm chú.
Đàm Bân bị nhìn chằm chằm như vậy liền cảm thấy không được thoải mái. Những ánh mắt khác thường có rất nhiều kiểu, nhưng kiểu này thì lần đầu tiên cô gặp, khiến lòng cô như người tuyết đứng dưới ánh mặt trời, cứ thế mà tan chảy, không thể nào kháng cự.
Dường như cô cảm nhận được có một tín hiệu nguy hiểm đang tiến dần về phía mình.
Thật may lúc đó loa phát thanh trên đầu lại vang lên, nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, gập bàn ăn lại…
Máy bay bắt đầu hạ cánh.
Nhân cơ hội này Đàm Bân mở mắt, kiểm tra lại dây an toàn, ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào ghế, cất máy tính, chỉnh lại quần áo, làm ra vẻ bận rộn.
Trình Duệ Mẫn ngắm nhìn những đường cong mềm mại của cô, mỉm cười rồi nhắm mắt.
Tiếp đó là chấn động “rầm” một tiếng, máy bay hạ cánh xuống đường băng sân bay Hồng Kiều.
Hành khách hạng thương gia không cần chờ đợi, có thể xuống trước.
Đàm Bân thu dọn hành lý xách tay, chuẩn bị đứng dậy thì Trình Duệ Mẫn giữ cô lại. “Để tôi xuống trước, cô đợi một lúc rồi hãy xuống. Tai mắt ở sân bay rất nhiều, nếu người khác nhìn thấy cô đi cùng tôi thì không hay cho cô đâu.”
Đàm Bân ngớ ra rồi lập tức hiểu anh.
Vụ thanh trừng lần trước khiến người như Vu Hiểu Ba câm như hến. Tại công ty, lúc này cô vẫn chỉ thân cô thế cô. Nếu không may bị vướng vào hiểu lầm thì sẽ không có ai giúp đỡ cô như Dư Vĩnh Lân.
Đàm Bân đưa tay ra. “Tạm biệt!”
Trình Duệ Mẫn nắm lấy tay cô, họ bắt tay nhau lâu hơn lễ nghi bắt tay thường thấy.
“Tạm biệt!” Anh nói.
Bóng chiếc áo sơ mi trắng dừng lại ở cửa máy bay vài giây rồi mất hút.
Đàm Bân cầm máy tính, cô là hành khách cuối cùng của khoang hạng thương gia từ từ tiến ra cửa máy bay.
Phía sau cô là rất nhiều hành khách hạng phổ thông, ồ ạt giẫm đạp lên cầu tàu, thi thoảng có người vượt qua cô, cố sải bước về phía trước.
Ai ai cũng mặc âu phục, đi giày da, vội vội vàng vàng, đó là cuộc sống vô vị của những kẻ lấy buôn bán làm kế sinh nhai, có điều người người mải mê theo đuổi nó không biết mệt là bởi họ tin rằng nó dẫn tới vinh quang.
Sân bay Hồng Kiều thường nhiều người, ít xe. Đoàn người xếp hàng đứng chờ taxi, bến đỗ taxi cách có năm mươi mét đường thẳng mà phải vòng vo đến năm vòng. Đàm Bân nhẩm tính ít nhất hai trăm người còn đang đứng xếp hàng trước cô. Cô hướng mắt tìm kiếm hình bóng của Trình Duệ Mẫn, nhìn lướt qua mọi người, lưng ai cũng sũng ướt mồ hôi, mỗi gương mặt đều hiện rõ cụm từ: không kiên nhẫn.
Có quá nhiều người mặc áo sơ mi trắng, nhưng không có ai mặc nó mà trông đơn giản, nhẹ nhàng như vậy. Cô nghĩ đến thân phận của Trình Duệ Mẫn, chắc chắn anh có nhiều xe công vụ đến đón nên không cần phải xếp hàng chờ đợi như cô.
Nghĩ đến điều này, Đàm Bân cụt hứng thu ánh mắt lại, sốt ruột đứng chen giữa dòng người chờ xe.
Đến Thượng Hải công tác, cô sợ nhất là chờ taxi.
Lúc cô về đến khách sạn, làm xong thủ tục ở quầy lễ tân, mang hành lý vào phòng thì đã gần mười giờ đêm.
Cô tắm qua, mở máy tính, tiếp tục làm bản báo cáo. Cô đã hứa với Lưu Bỉnh Khang hôm nay phải gửi báo cáo cho ông ta, thất hứa không phải là phong cách của cô.
Ấn phím gửi thư, Đàm Bân liếc mắt về góc phải phía dưới màn hình xem giờ, đã là một giờ sáng.
Vừa buồn ngủ vừa mệt, khi đứng trước gương rửa mặt sau khi đắp mặt nạ, trong lòng cô đấu tranh rất nhiều lần, rốt cuộc là nên viết nhật ký công việc hôm nay rồi đi ngủ hay lên giường ngay?
Đàm Bân có một thói quen, sau khi kết thúc công việc mỗi ngày, cô đều nhớ lại một lượt những việc đã làm hôm nay, sau đó ghi lại những việc đặc biệt hoặc những việc chưa hài lòng.
Năm năm trở lại đây, những ghi chép đó tạo thành một quyển sổ rất dày. Thỉnh thoảng giở ra, Thẩm Bồi lại chau mày khi gặp phải những từ viết tắt khó hiểu.
“Cái gì đây? Có tác dụng gì?” Anh hỏi.
“Cứ coi như nhật ký đi.” Đàm Bân trả lời. “Anh đánh giá thành tựu của mình qua từng bức tranh mới. Em khác anh, mỗi ngày đều có những chi tiết vụn vặt, không kịp thời ghi lại để nhắc nhở, em sợ đến khi quay đầu nhìn lại sẽ hồ nghi giá trị tồn tại của mình, mỗi ngày vội vội vàng vàng, mệt mỏi mà không thu hoạch được gì. Có cái này, ít ra em còn biết mình đã luôn cố gắng. Vả lại…” Cô hất đầu, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn. “Biết đâu có một ngày, em lại giống Jack Welch[11], viết một quyển tự truyện thì đây chẳng phải là tài liệu tham khảo chân thật nhất sao?”
[11] Jack Welch (sinh năm 1935): kỹ sư hóa học, doanh nhân, cựu Chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn General Electric (GE). Ông được tôn vinh là nhà lãnh đạo của thế kỷ, tổng giám đốc số 1 của thế giới.
Thẩm Bồi mắng yêu: “Đừng có tưởng bở!”
Thói quen vẫn chiến thắng bệnh lười biếng, cuối cùng Đàm Bân cũng ngồi xuống bàn, mở cuốn nhật ký ra.
Hằng ngày, trừ lúc ký tên thì đây là lúc duy nhất cô sử dụng bút.
Cô viết: “Gặp Trình Duệ Mẫn, sự điềm tĩnh, ung dung của anh khiến mình ngạc nhiên. Mình thật sự rất muốn biết suy nghĩ thật của người này khi gặp thất bại. Nếu là mình, chắc mình sẽ học đà điểu, đào một cái hố rồi trốn dưới ụ cát và sẽ không gặp bất cứ ai, vì sự tồn tại của họ lúc nào cũng gợi nhớ đến sự thất bại của mình. Đối với nhiều người, chấp nhận sự thất bại của bản thân là một việc cực kì khó khăn.”
Đàm Bân cầm danh thiếp của Trình Duệ Mẫn, lật đi lật lại nhiều lần, tay phải bất giác ấn bút bi phát ra những tiếng “lách cách… lách cách”.
Cô viết tiếp: “Cũng có khả năng là quá đau đớn khiến người ta tê liệt, sau nhiều ngày nỗi đau đó sẽ dần dần mất đi…”
Đàm Bân dừng bút, ngẩng lên, tấm gương ở bàn trang điểm phản chiếu gương mặt thanh tú không son phấn của cô. Hình ảnh trước mắt như một màn sương dày đặc bị phá vỡ, lộ ra một gương mặt vừa quen vừa lạ. Cô gái trẻ có chiếc cằm nhọn, đôi mắt đen láy, vì sự ưu tư mà càng thêm trầm lắng, quyến rũ.
Anh thợ cắt tóc ở phía sau cầm mái tóc dài mềm mượt của cô, vẻ tiếc nuối: “Tóc cô đẹp thế này, cắt đi thì thật đáng tiếc. Cô bé, hay cô nghĩ lại đi?”
“Đừng nhiều lời, cắt đi!” Cô gái trẻ lời ít ý nhiều, giọng đầy quyết tâm.
Cây kéo sau một hồi do dự, cuối cùng cũng bắt đầu chạm vào tóc.
Mái tóc dài mềm mượt dần ngắn đi, sau những tiếng “lách cách… lách cách”, tóc rơi đầy xuống nền nhà, dưới ánh đèn những sợi tóc óng mượt đó như có sinh mệnh vậy.
Cô gái từ từ ngẩng lên, trên mặt không hề có biểu hiện tiếc nuối nào, nhếch mép khẽ nở nụ cười, mê mẩn vuốt tóc rồi chào tạm biệt tay thợ cắt tóc.
“Tôi sẽ không yêu thêm một người đàn ông nào nữa, sẽ không để người khác có cơ hội làm tổn thương tôi thêm một lần nào nữa. Trừ đàn ông ra, trên đời này còn có những lựa chọn khác tốt đẹp hơn, quan trọng hơn. Cứ leo tiếp đi, rồi có ngày bọn họ sẽ ngã đau thôi.”
Nhớ đến đoạn nhật ký cuối cùng cách đây năm năm, Đàm Bân cúi đầu, cười ngẩn ngơ.
Lúc đó, cô có sở thích quy kết cho những nguyên nhân khách quan, lúc nào cô cũng là người lương thiện, vô hại, còn sai là ở người khác và xã hội. Còn bây giờ cô đã hiểu, đời người có quá nhiều việc tự làm tự chịu. Vì dục vọng, vì muốn đạt được nhiều hơn, khi lựa chọn đã đưa ra những phán đoán sai lầm, khiến cả đời vinh nhục thăng trầm, điều đó không phải do vận mệnh mà là do chính mình. Chỉ có điều trong những ngày khó khăn đó, hằng đêm cô vẫn ngồi bó gối trên giường, gặm nhấm nỗi đau như từng đợt thủy triều bóp chặt lấy trái tim.
Đêm nào cô cũng mở trừng mắt nhìn trần nhà qua những khe ánh sáng nhỏ nhoi. Dạ dày co bóp quá mạnh nên mỗi lần cô ăn cơm xong, nó lại gây ra phản ứng kịch liệt. Bố mẹ thương xót cô nhưng không thể làm gì được, chỉ biết đứng nhìn cô con gái yêu ngày một gầy đi. Cho đến khi cô chậm chạp bước ra từ sự thất vọng, lặng lẽ ăn một bát cơm, đối diện với tiếng thở dài rất khẽ của bố mẹ.
Thời gian đó không chỉ mình cô gầy đi.
Đàm Bân của tuổi hai mươi ba sà vào lòng mẹ khóc nức nở, từ khi Cù Phong nói chia tay, nước mắt tích tụ bao ngày giờ mới trào ra. Mẹ cô vuốt nhẹ mái tóc ngắn của con gái như đang vuốt bộ lông mềm mượt của chú mèo con. “Bân Bân, sau này con hãy mở rộng lòng mình, cuộc đời còn dài, điều quan trọng nhất ở đàn ông là nhân phẩm.”
Đại đa số con người đều phải đối diện với đôi ba lần đau thương, ban đầu dù có đau khổ tột cùng nhưng đến cuối cùng vẫn phải tiếp tục bước đi. Có người vượt qua được ngưỡng đó, về sau sống rất tốt, cũng có người không vượt qua được, mãi chìm đắm trong đau khổ.
Người ta thường nói thời gian là phương thuốc hiệu quả nhất. Nhưng mấy năm sau khi Đàm Bân nghĩ lại thì diện mạo của người đó đã mờ nhạt đi rất nhiều, nỗi đau nhói lòng lúc đó khiến cô hoàn toàn nghi ngờ sự bất lực của bản thân, cho đến tận bây giờ điều đó vẫn luôn gặm nhấm trái tim cô.
Cô không sợ chuột, không sợ gián, chỉ sợ dây thừng buộc gàu, sợi dây thừng đã từng cắn cô.
Máy tính vang lên một tiếng “ting”, cắt ngang hồi tưởng của Đàm Bân.
Cô đến bên chiếc máy tính.
Có một thư mới, người gửi là Lưu Bỉnh Khang, thời gian gửi thư là 2h10’.
Đàm Bân kinh ngạc nhìn chằm chằm một lúc, dường như quên mất không mở thư.
Cô không ngờ giờ này Lưu Bỉnh Khang vẫn còn xử lý thư từ. Vả lại, xem đề mục thì rõ ràng là hồi đáp bức thư vừa nãy của cô. Cô thật sự ngạc nhiên trước tốc độ phản ứng của Lưu Bỉnh Khang.
Với vai trò của mình, nếu nói một ngày ông ta phải xử lý trăm nghìn công việc thì có phần hơi khoa trương, nhưng công việc thường ngày rối rắm, phức tạp, hao tổn sức lực, tinh thần dồi dào như vậy không phải ai cũng làm được.
“Dear girl,” Lưu Bỉnh Khang viết. “Báo cáo của cô rất tốt, rất rõ ràng, chân thành cảm ơn sự nỗ lực của cô. Nhưng có một điều tôi chưa hài lòng, đó là việc phân tích đối thủ cạnh tranh, rõ ràng là cô và đội của cô đều chưa có mong muốn mãnh liệt tìm hiểu đối thủ cạnh tranh của mình. Như cô đã biết, không tìm hiểu tình hình của đối thủ cạnh tranh, cũng như trong chiến tranh chỉ biết mình mà không biết địch thủ thì chỉ có 50% cơ hội chiến thắng. Vì vậy tôi cho rằng cô phải xem xét lại tất cả mọi cơ hội kinh doanh.”
Đàm Bân vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, cô không biết nên đối phó thế nào với lời chất vấn này.
Trong báo cáo có mấy trang PPT, là phương án kỹ thuật đối phó với đối thủ cạnh tranh trong trường hợp xấu nhất, cô đã tỉ mỉ phân tích và so sánh. Lưu Bỉnh Khang vẫn không hài lòng, Đàm Bân chỉ có thể nghĩ rằng ông ta muốn biết thêm thông tin ngoài thông số kỹ thuật.
Nhưng ngoài thông số kỹ thuật, có rất nhiều chuyện không thể nói rõ bằng giấy trắng mực đen được, cũng không thể dùng cách thông thường để đạt được. Điều quan trọng là, khi Trình Duệ Mẫn vẫn còn tại vị, anh không hoàn toàn để tâm đến những số liệu này. Đàm Bân nhớ anh đã từng nói, phân tích đối thủ cạnh tranh hiệu quả nhất là xây dựng trên quỹ đạo thu thập thông tin toàn diện.
“Trong chiến tranh, thu thập thông tin tình báo thường dựa vào thủ đoạn nào? Đó chính là dựa vào gián điệp thâm nhập vào lòng địch.” Anh tự hỏi, tự trả lời. “Các bạn đừng để não nghiêng về phía trên, đó là nhiệm vụ của bộ phận phát triển chiến lược. Trong kinh doanh, tìm hiểu đối thủ là việc nên làm, nhưng không được mang chiến thắng của mình ký gửi ở sai lầm của đối thủ. Nếu bạn có tinh thần như vậy, tại sao không tập trung tìm hiểu khách hàng của chúng ta, tìm điểm yếu thật sự của họ, giúp chúng ta giải quyết tốt yêu cầu của phương án tiếp cận khách hàng?”
Nhưng Đàm Bân không thể trả lời Lưu Bỉnh Khang như vậy, đây rõ ràng là phong cách của thời Trình Duệ Mẫn.
Tất nhiên cô cũng không thể nói, cô không làm được.
Ngày đầu mới là nhân viên của MPL, cô đều phải trải qua những bài học tẩy não, tóm tắt lại hai câu, một là: “I will not complain”, hai là “Never say never”.
Đàm Bân cười thầm, hai câu này đúng là một liều thuốc phiện, có thể dịch nôm na là, đừng bao giờ nói không với lãnh đạo công ty.
Cho nên cô do dự, rồi chầm chậm gõ bàn phím.
“Sir, lời nhắc nhở của ngài vô cùng đúng lúc. Đây là điểm yếu của chúng tôi, tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này và thử phân tích nguyên nhân cơ bản, theo hiểu biết của cá nhân tôi, do mô hình kinh doanh của chúng ta, chiến lược tập trung trọng điểm là Customer First và Win Together[12] nên giám đốc kinh doanh của chúng ta và cả tôi đều không thật sự ý thức được tầm quan trọng của việc biết người biết ta. Tôi sẽ ghi nhớ ý kiến của ngài và sẽ đưa nó vào kế hoạch phát triển năng lực toàn đội trong nửa năm. Một lần nữa cảm ơn lời nhắc nhở của ngài.”
[12] Có nghĩa: Ưu tiên khách hàng số 1 và cùng chiến thắng.
Chỉ một đoạn ngắn như vậy mà cô sửa đi sửa lại không biết bao lần, mất rất nhiều thời gian để cân nhắc từng câu, từng chữ.
Lời chất vấn của Lưu Bỉnh Khang không chê vào đâu được, tài liệu giảng dạy MBA tiêu chuẩn cũng đã nói như vậy. Trong môn chiến lược quản lý doanh nghiệp có một chương nói rõ về việc phân tích đối thủ cạnh tranh. Nhưng trong thâm tâm, cô lại tán thành phương pháp của Trình Duệ Mẫn.
Trước tiên phải “tu thân tề gia”, sau mới “bình thiên hạ” được. Vả lại công ty cũng như con người, đều có điểm mạnh và điểm yếu, hướng về tính thực tế, tránh sai lầm luôn là nguyên tắc cơ bản. Nhưng mỗi lần thay đổi triều đại, quy củ và con người cũ lập tức bị phủ định và lật đổ, dường như đó là quy tắc bất thành văn, nếu không thì không thể chiêu mộ người mới. Vì thế thái độ nhận lỗi của cô là rất tốt, lại cố ý kết luận nguyên nhân là ở văn hóa công ty, hy vọng có thể lừa gạt được ông ta. Lưu Bỉnh Khang sẽ không trách mắng văn hóa công ty mười năm không đổi.
Nhưng cô vẫn lo lắng Lưu Bỉnh Khang sẽ nhìn ra được sự lừa dối thông minh của cô. Viết xong, cô kiểm tra lại một lần nữa cách diễn đạt, cuối cùng cắn răng ấn nút gửi đi.
Dùng máy tính quá lâu nên cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Cô mở ti vi, xem kênh HBO một lúc thì cô có thư hồi đáp.
“Dear Cherie,” Lần này đã đổi cách xưng hô. “Thế này là tốt rồi, chờ cô về Bắc Kinh chúng ta sẽ trao đổi cụ thể hơn, hy vọng tháng sau tôi sẽ thấy được sự thay đổi. Bây giờ thì đi ngủ đi, phụ nữ ngủ muộn sẽ rất nhanh già.”
Hey, hình như ông ta rất vừa ý.
Tâm trí Đàm Bân như được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Cô nhanh chóng chui vào chăn, với tay tắt đèn ngủ, trong đêm tối cô thả lỏng cơ thể, mãn nguyện thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Bân không thể tham dự hết ba ngày hội nghị, trưa ngày thứ hai, cô nhận được một cuộc điện thoại khẩn, không kịp đổi vé máy bay, lập tức bay về Bắc Kinh trong đêm.
Phổ Đạt đã chính thức bắt đầu việc tập trung thu mua.
Chuyến bay muộn nhất của hãng hàng không Trung Quốc trễ một tiếng, khi cô xuống đến sân bay Bắc Kinh thì đã là mười hai rưỡi đêm. Bên ngoài phòng chờ vẫn còn một vài người đang đợi máy bay.
Đàm Bân nhìn về phía đám đông trước mặt rồi kéo va li tiến thẳng ra bãi đỗ taxi. Phía sau hình như có người đang gọi cô. Cô mệt mỏi, đại não dường như đã bị đông cứng lại, không hề có chút phản ứng, cô tiếp tục tiến về phía trước.
Có tiếng bước chân lạch bạch đuổi theo cô, có kẻ từ phía sau dùng hết sức giữ vai cô, tiếp đó quay người cô lại, đối diện với mình.
Đàm Bân mở to hai mắt. Trước khi lên máy bay cô đã nhắn tin cho Thẩm Bồi, báo với anh hôm nay cô về Bắc Kinh, nhưng không ngờ anh lại đến đón cô. Thẩm Bồi đỡ lấy hành lý và máy tinh của cô, kéo tai cô, cười hỏi: “Đồ ngốc, em đang nghĩ gì đấy?”
“Sao anh biết số hiệu chuyến bay của em?” Đàm Bân thắc mắc.
“Lúc em gửi tin nhắn cho anh đã là tám rưỡi tối, anh biết thừa em là đồ keo kiệt, để rút ngắn hành trình em chỉ đi hãng hàng không Trung Quốc, anh lên mạng xem là biết ngay.”
“Sau đó anh ngờ nghệch chờ đợi cho đến bây giờ?”
“Đúng vậy, chuyến nào anh cũng hỏi, nhưng lễ tân của hãng hàng không Trung Quốc lại ấp úng không nói thật, mãi đến lúc máy bay cất cánh mới nói cho anh biết giờ hạ cánh.”
“Đồ ngốc!” Đàm Bân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh. “Sao anh lại ngốc thế?”
Thẩm Bồi đột nhiên thấy không vui, đưa tay giữ lấy tóc mình. “Em mới là đồ ngốc.”
Từ sân bay về đến nhà Đàm Bân mất hơn nửa tiếng lái xe, cô ngủ gật trên xe cho đến khi Thẩm Bồi lay cô dậy. “Về đến nhà rồi, dậy đi em…”
Đàm Bân mơ hồ mở mắt, cứ thế tay không đi thẳng lên nhà, quên cả mang hành lý.
Đến khi Thẩm Bồi đỗ xe, cầm hành lý vào nhà thì cô đã tắm xong xuôi và leo lên giường.
“Bân Bân, đừng ngủ vội, mở mắt ra, anh có chuyện muốn nói với em.” Thẩm Bồi cắn má cô.
Đàm Bân xua tay loạn xạ như đuổi ruồi, lẩm bẩm phàn nàn: “Anh phiền quá đi, ngày mai em có cuộc họp, để em ngủ.”
“Công việc quái quỷ gì mà khiến em mệt mỏi như vậy?” Thẩm Bồi bất mãn nói. “Ngày kia anh đi rồi, đến nói chuyện còn không có cơ hội để nói.”
“Hả?” Đàm Bân có vẻ đã tỉnh, quay người ôm lấy anh. “Cứ đi như vậy sao? Haizz, sao đột nhiên em thấy lạ lùng quá?”
“Anh cũng thế.” Thẩm Bồi cọ cọ cằm vào đầu cô, buồn bã nói. “Ngủ đi, anh đã cho sẵn hành lý lên xe rồi, ngày kia anh sẽ xuất phát từ nhà em.”
Đàm Bân “ừ” một tiếng, áp sát vào người anh, líu lưỡi nói: “Đột nhiên em nhớ đến một chuyện, đôi giày của anh cũ lắm rồi, đế giày mòn hết cả, đi không an toàn chút nào, ngày mai đi mua giày mới nhé, em sẽ sắp xếp thời gian đi mua với anh.”
Thẩm Bồi không nói gì, ôm chặt lấy cô, nói: “Ngủ đi.”