Bẫy văn phòng - Chương 05 phần 1

Chương 5

Sau đó, Đàm Bân đã trao đổi với cấp dưới, lập kế hoạch sáu
tháng cuối năm, làm sáng tỏ trách nhiệm, quyền hạn với một số bộ phận liên
quan, đồng thời còn phải chú ý tới dịch vụ ở Bắc Kinh và việc tập trung chọn
mua của Phổ Đạt.

Làm việc nhiều nên Đàm Bân hơi váng đầu, hoa mắt, cô cảm thấy
mình là điển hình của kẻ tham công tiếc việc.

May mà thời gian làm việc kết thúc rất nhanh, chẳng mấy chốc
lại đến cuối tuần.

Cô hẹn Văn Hiểu Tuệ đi mua sắm vài bộ đồ mùa hè đang thịnh
hành. Đàm Bân mua quần áo lúc nào cũng đơn giản, chỉ vài nhãn hiệu cố định,
chọn lựa kiểu dáng ưa nhìn, màu sắc thích hợp, trả tiền xong rồi đi.

Màu sắc trong tủ quần áo của cô hầu hết đều là màu cơ bản, vì
thế cô không cần quá lo lắng về vấn đề phối hợp. Tại những cửa hàng quen thuộc,
Đàm Bân lấy mấy chiếc quần dài và quần tất, lại chọn thêm hai chiếc sơ mi màu
sắc nhẹ nhàng, nhiệm vụ của ngày hôm nay xem như đã hoàn thành.

Nhưng rồi cô lại lưu luyến rất lâu trước một chiếc áo sơ mi
mỏng có thêu hoa. Cô ướm thử lên người, trên nền hồng phấn san hô có thêu những
đóa hoa nhiệt đới lớn, cành lá sum suê, mặc lên người khiến cả khuôn mặt trở
nên rạng rỡ. Đàm Bân do dự, lưu luyến mãi không rời, chiếc áo rất đẹp nhưng cô
cũng chẳng mấy khi mặc đồ theo phong cách này.

Văn Hiểu Tuệ thấy thế thì không dùng dằng nữa, thay cô trả
tiền. “Cậu cứ thử thay đổi phong cách xem. Ngày nào cũng ăn mặc như mấy bà lão,
cậu định đi tu hay sao?”

“Mặc chiếc áo này thì có thể làm được gì?” Đàm Bân lườm cô.
“Âm dương song tu à?”

Văn Hiểu Tuệ đang ngậm một ngụm nước khoáng, liền phụt một
tiếng, nước trong miệng phun ra, bắn cả lên tay áo cô.

Trước khi rời đi, Đàm Bân chợt nghĩ tới tủ quần áo của Thẩm
Bồi cũng nên thay đổi theo mùa rồi, lại chọn thêm cho anh hai chiếc áo phông.

Lúc trả tiền Văn Hiểu Tuệ trưng vẻ mặt lạnh lùng, giậm chân
thở dài: “Ai da, Đàm tiểu thư, cô chiều đàn ông như vậy sẽ làm hư họ đấy!”

Đàm Bân thuận miệng nói: “Tớ biết, cậu đang ghen tị với tớ.”

Văn Hiểu Tuệ có chút tức giận, quay người bỏ đi.

Đàm Bân đuổi theo, cười làm lành. “Mao Huyết Vượng và Đậu Hoa[1] của
Tiếu Giang Nam rất ngon, hôm nay tớ mời, được không?”

[1] Tên hai món ăn.

“Không đi! Đó là nơi lừa đảo khách hàng, vừa đắt lại vừa khó
ăn.” Văn Hiểu Tuệ vẫn đang tức giận.

Đàm Bân cười rộ lên, nhớ tới đánh giá của Phương Phương dành
cho Tiếu Giang Nam: “Tài nghệ của đầu bếp quán này tương đối ổn định, mỗi món
ăn đều khó nuốt đến độ vạn kiếp bất phục, chưa bao giờ đổi khác.”

Cô kéo cánh tay Văn Hiểu Tuệ, năn nỉ: “Lẩu hải sản của Hoan
Kỳ cũng được. Chị à, cười lên một chút có được không?”

Tới quán ăn, Văn Hiểu Tuệ ngồi xuống mà vẫn còn tức giận, bất
bình. “Trọng sắc khinh bạn, hừ, chỉ vì một gã xấu xa!”

Đàm Bân khuấy đáy nồi tìm ngao, sau đó bỏ vào đĩa của Văn
Hiểu Tuệ. “Cho cậu cả, tớ sai rồi, được chưa? Đừng tức giận nữa, tức giận dễ
xuất hiện nếp nhăn đấy.”

“Đàm Bân, cậu có chán thì tớ cũng phải nói.” Văn Hiểu Tuệ
chẳng buồn để ý tới những câu nịnh nọt của cô. “Hôm kia mẹ cậu gọi cho tớ, bà
càm ràm chuyện của cậu đến nửa tiếng.”

Mẹ Văn Hiểu Tuệ và mẹ Đàm Bân từng là đồng nghiệp lâu năm.

Mặt Đàm Bân nhất thời thuỗn ra.

Đây cũng là nguyên nhân cô không muốn thường xuyên gọi điện
về nhà, mẫu hậu đại nhân thường lôi hết chuyện này đến chuyện kia ra để nói,
toàn là những chuyện dông dài cô không muốn nghe.

Cô bất đắc dĩ hỏi: “Mẹ tớ nói chuyện gì vậy?”

“Còn có thể nói chuyện gì chứ? Lại chuyện cũ, mẹ cậu buồn vì
không gả được cậu đi, mà hiện giờ cậu lại còn ở cùng với một tên chẳng đáng tin
chút nào.”

Đàm Bân cắn đũa chẳng biết phải làm sao. “Thật kỳ lạ, Quốc
Cộng[2] còn có thể cố tìm điểm chung vì kháng chiến, gác lại
bất đồng, vì sao hai bọn tớ lại không đáng tin chứ?”

[2] Liên minh giữa Trung Hoa Quốc dân Đảng và Trung Quốc Cộng
sản Đảng trong các thời kì 1924-1927, 1937-1945.

“Đàm Bân, nhìn tớ này, cậu hãy nói thật đi, Thẩm Bồi đã từng
đề cập đến chuyện kết hôn với cậu chưa?”

Sắc mặt Đàm Bân biến đổi, cô nhìn xuống, chẳng nói một lời.

Con người Thẩm Bồi rất tốt, nhưng có một vấn đề trí mạng, mặc
dù cuộc hôn nhân của ba mẹ anh có thể coi là bình ổn, yên vui nhưng anh lại sợ
hãi chuyện hôn nhân một cách dị thường, anh thường nói hôn nhân là chế độ vi
phạm nhân tính nhất trong lịch sử nhân loại.

“Quan hệ của bọn họ vốn đã loạn, có chuyện gì là không thể
chứ? Đàn ông đến bốn mươi tuổi sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, cái đó gọi là lãng tử
quay đầu, chuyển mình một cái lại là một đóa hoa, có thể quay lại tán tỉnh mấy
cô nàng mười tám, đôi mươi, còn cậu thì sao?”

Văn Hiểu Tuệ nhìn hàng mi Đàm Bân rung động, biết rằng lời
mình nói có hơi tàn nhẫn nhưng vẫn kiên trì nói nốt.

“Bạn thân yêu, cậu anh minh, quyết đoán trong công việc như
vậy mà trong chuyện tình cảm thực sự quá hồ đồ, sự phát triển của đại não có vẻ
không được cân bằng cho lắm.”

Đàm Bân miễn cưỡng cười cười. “Thế nhưng Hiểu Tuệ này, mấy
năm nay, tớ cũng chẳng gặp được ai tốt hơn.”

Lần này đến phiên Văn Hiểu Tuệ không nói, cô gắp một miếng
salad to, cố nhét vào miệng.

Vết thương của năm năm trước đến nay vẫn chưa khỏi hẳn. Mặc
dù vết thương đã đóng vảy dày, nhưng hễ đụng vào, nó lại nhức nhối như lúc ban
đầu.

Văn Hiểu Tuệ còn nhớ rõ dáng vẻ của Đàm Bân lúc tốt nghiệp
đại học, khuôn mặt tú lệ bầu bĩnh như trẻ con, nụ cười rạng rỡ, nằm gọn trong
vòng tay của Cù Phong, từ khóe mắt đến đuôi mày đều toát lên vẻ hạnh phúc viên
mãn của người phụ nữ.

Cù Phong năm đó là nhân vật danh tiếng trong trường. Anh ta
học chuyên ngành thương mại quốc tế, trước bọn cô hai khóa. Trong buổi dạ hội
chào đón tân sinh viên, anh ta cứ nhìn Đàm Bân chằm chằm, rồi hai người quen
nhau, qua lại được bốn năm, họ từng là giai thoại về trai tài, gái sắc trong
trường.

Sau khi tốt nghiệp, Cù Phong ở lại Bắc Kinh ba năm, lăn lộn
thế nào cũng không được như ý, anh ta chuyển đến Thượng Hải để phát triển sự
nghiệp. Nửa năm sau thì có tin anh ta đính hôn với con gái một ông chủ người Ôn
Châu.

 

Văn Hiểu Tuệ nghe được tin tức này qua các bạn học rỉ tai
nhau.

Bản thân Đàm Bân không chủ động nhắc một từ tới chuyện này,
cô vẫn như thường lệ đi làm rồi về nhà, có điều cô đã cắt mái tóc dài đến tận
thắt lưng, chỉ để lại một đoạn ngắn ngủn, một tháng mà cô gầy đi gần chục cân,
khuôn mặt chỉ còn to hơn bàn tay một chút, nhìn thoáng qua giống một cậu nhóc
chưa hết tuổi dậy thì vậy.

Ba tháng sau cô xin nghỉ việc, bắt đầu bước chân vào MPL, từ
đó về sau trở thành con người của công việc, ánh mắt đã trở nên sắc bén, những
người đàn ông bình thường không dám tới gần.

Chỉ đến khi quen biết Thẩm Bồi, cô mới nuôi tóc dài trở lại,
giờ tóc vừa chấm vai.

Hiểu Tuệ thầm thở dài, cô cảm thấy cần phải tìm hiểu thêm một
chút về con người của Thẩm Bồi.

Tuần làm việc mới lại bắt đầu, Đàm Bân đã hoàn toàn trở về
với vai diễn của mình.

Thời gian đấu thầu thu mua tập trung sắp đến gần, hai tháng
tới sẽ là khoảng thời gian kịch tính. Sáu tháng cuối năm quota[3] tiêu
thụ của khu vực Trung Quốc có thể hoàn thành hay không đều đặt cược cả vào dự
án lớn này.

[3] Có nghĩa: phần, chỉ tiêu.

Mấy nhà cung ứng đa quốc gia cùng ngành, từ phương án kỹ
thuật, cung ứng cho đến quản lý và dịch vụ hậu mãi cơ bản đều giống nhau, cho
nên nói làm kinh doanh, kỳ thực chính là công việc làm người. Đàm Bân luôn đắn
đo, làm sao để hoàn thiện mạng lưới quan hệ của cô tại trụ sở của Phổ Đạt.

Không may, tinh lực mấy năm nay của MPL đều đặt ở các chi
nhánh phía dưới, duy trì quan hệ với trụ sở còn chưa tới nơi, tới chốn. Tuy có
thiết lập đội ngũ quản lý khách hàng phụ trách mối quan hệ với tổng bộ Phổ Đạt
nhưng vì cấp bậc quá thấp, trước sau vẫn không thể tạo được mối quan hệ với các
lãnh đạo bậc trung, cao cấp, bình thường chỉ là “tay chuyền hai[4]
làm trung gian, lúc đó mới cảm thấy còn có chút liên hệ.

[4] Tay chuyền hai: thuật ngữ trong bộ môn bóng chuyền, chỉ
vận động viên chạm bóng thứ hai của đội nhận bóng, mục đích là điều chỉnh bóng
sao cho đồng đội dễ dàng tấn công đối phương.

Một năm trước bắt đầu khát nước mới lo đào giếng, tích tiểu
thành đại, nhưng rốt cuộc bước khởi đầu vẫn muộn hơn rất nhiều.

Nếu so sánh một chút thì những đối thủ như FSK có kinh nghiệm
nhiều năm, về mặt này đã làm rất thông minh, trong công ty vẫn có người giữ
chức vụ VP[5], chuyên đảm nhiệm việc phát triển quan hệ với khách
hàng cấp cao.

[5] VP (Vice President): phó tổng.

Đàm Bân đứng im rất lâu trước biểu đồ cơ cấu tổ chức trụ sở
của Phổ Đạt.

Do các quan hệ nghiệp vụ khu vực Bắc Kinh nên cô chỉ giao
thiệp với bộ phận kỹ thuật và kỹ sư ở trụ sở, nhưng những quan hệ ấy đều hời
hợt, còn mấy nhân vật then chốt hầu như cô chưa từng gặp mặt.

Do dự một hồi, Đàm Bân vẫn quyết định gửi một lời mời gặp mặt
tới quản lý khách hàng của trụ sở Phổ Đạt - Vương Dịch, hẹn nói chuyện với cô
ta.

Phía bên kia trả lời rất nhanh, chỉ có một từ: Ok.

Đàm Bân đặc biệt mang theo một hộp chocolate Thụy Sĩ nhỏ tới
phòng họp.

Tên tiếng Anh của Vương Dịch là Yvette, cô ấy có một khuôn
mặt búp bê khiến người khác vừa gặp đã rất có thiện cảm, còn khi cô ấy mở miệng
thì như bắn súng liên thanh, người nào mồm mép chậm chạp thì cơ bản chẳng thể
nào chen ngang.

Đàm Bân chỉ hy vọng chocolate có thể giữ miệng cô ta một lúc,
để hai người đều có cơ hội nghỉ lấy hơi.

Vương Dịch đón lấy hộp kẹo, trên mặt hiện lên vẻ áy náy
“Cherie, xin lỗi, tôi không giúp được cô. Mấy khách hàng quan trọng đều do Ray
Cheng tự liên hệ, tôi không tiện tham gia quá sâu.”

Đàm Bân cảm thấy thất vọng nhưng không dễ dàng chịu bỏ qua
như vậy. “Không sao, tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về mấy người này thôi.”

Vương Dịch nói đến mười phút, Đàm Bân âm thầm thở dài, rõ
ràng không phải cô ta khiêm tốn, thực sự là chẳng thể giúp được gì, lần này cô
phải bắt đầu từ con số 0 rồi.

Giữa hè nắng chói chang, thăm hỏi, đáp lễ khách hàng trở
thành công việc khổ sai.

Bãi đỗ xe ngay dưới trời nắng gắt, nhiệt độ mặt đất chí ít
cũng năm mươi độ C, vừa mở cửa xe, một luồng nhiệt ập tới, táp vào người cứ như
trong lò tắm hơi vậy.

Đại diện bán hàng, Phương Phương mới ra trường được ba năm,
vẫn chưa biết cách che giấu cảm xúc của mình, ôm một bụng bức xúc.

“Đây là việc mà team[6] trụ sở nên làm. Bọn
họ làm việc quá thảnh thơi, không hề chịu áp lực từ quota, chỉ cần ngồi trong
phòng làm việc, gửi email, viết báo cáo, thế là xong, chúng ta xông xáo dẫn đầu
như thế để làm gì?”

[6] Có nghĩa là: nhóm, đội.

Đàm Bân liếc nhìn cô, nói nhạt: “Phương tiểu thư, phải uốn
lưỡi bảy lần trước khi nói.”

Phương Phương đỏ mặt, biết mình đã nói quá lời, đành im bặt.

Cùng một cảnh ngộ nhưng Đàm Bân lại cười dài, cố gắng khiến
thời gian này trở nên nhẹ nhàng hơn. Kẻ lang bạt giang hồ, ai cũng có tuyệt kỹ
thành danh, công việc tạo mối quan hệ với khách hàng này cũng vậy, ai cũng có
diễn xuất riêng.

Dáng vẻ Đàm Bân luôn hòa nhã, cởi mở, nói chuyện dễ lấy lòng
người. Khách hàng thích cộng tác với cô, tâm sự với cô dễ dàng như với hồng
nhan tri kỷ. Còn cô, cô cảm thấy mình vẫn cố để đảm đương được hai chữ hồng
nhan, còn tri kỷ, lại là mong muốn của đương sự. Phụ nữ làm kinh doanh thực sự
có giới hạn về giới tính, tiến thoái đều phải đúng mực.

Khách hàng phần nhiều là nam trung niên bốn, năm mươi tuổi,
phấn đấu hơn mười hai mươi năm mới leo lên tới vị trí hôm nay, tiền đồ có tiến
xa nữa hay không vẫn đáng để cân nhắc, họ đã sớm ổn định cuộc sống cá nhân, sự
điều hòa lớn nhất mỗi ngày phần lớn chính là những ảo tưởng màu hồng vô hạn và
hiện thực cục bộ hữu hạn.

Có một câu Đàm Bân thường nói: Có thể bán mạng, cũng có thể
thương lượng để bán đứng cốt cách, nhưng bán thân thì không thể, MPL không trả
nổi. Để tu luyện đến ngày hôm nay thì những khổ ải chán ghét cô đã từng trải
qua không cần phải nhắc nữa. Cô gia nhập MPL đến nay đã năm năm, chưa từng có
một khách hàng tỏ ra bất bình.

Thế nhưng lần này Đàm Bân đã gặp phải trận Waterloo[7].

[7] Waterloo: trận đánh nổi tiếng diễn ra tại Waterloo, thuộc
nước Bỉ ngày nay giữa quân đội Pháp do Napoléon chỉ huy với liên quân Anh và
Đồng minh, thất bại ở trận đánh này đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị hoàng đế
của Napoléon.

Tác phong làm việc ở trụ sở chính của Phổ Đạt hoàn toàn khác
với các chi nhánh trực thuộc khác.

Tổng giám đốc tập đoàn là Ngụy Minh Sinh, chức vụ tương đối
cao trong hàng ngũ lãnh đạo, có thể coi như CEO của một vài tập đoàn đa quốc
gia, vì vậy muốn gặp ông ta cũng phải tốn không ít công sức.

Dưới quyền ông ta còn có vài vị phó tổng, mỗi vị lại có thuộc
cấp tương ứng với từng cấp VP ở các công ty. Chức vụ giám đốc chính là trưởng
các bộ phận, cán bộ bậc trung của Phổ Đạt.

Do đi nhiều, hiểu rộng nên một chút lợi ích nhỏ khó có thể
khiến họ lung lay, họ rất biết giữ phong thái cao quý, không tham ô, nhận hối
lộ.

Đặ biệt là Giám đốc nghiệp vụ Điền Quân và Tổng giám đốc kỹ
thuật Trần Dụ Thái. Thái độ yêu ghét của hai người này có vai trò quyết định
đối với tạo hình của sản phẩm sắp ra mắt. Hai người này chính là những người mà
Đàm Bân cảm thấy khó nhằn nhất, công phu nước chảy đá mòn bấy lâu nay hầu như
không có đất dụng võ.

Điền Quân tuổi ngoại tứ tuần, ăn nói khách khí, không quá
nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt. Đối diện với anh ta, Đàm Bân cảm thấy vô
cùng khó khăn, tiếp xúc qua mấy bận mà vẫn chỉ dừng lại ở mức xã giao, không
thể nào tiếp cận thêm được nữa.

Còn thái độ của Trần Dụ Thái lại vô cùng lãnh đạm. Đàm Bân đã
hẹn mấy lần qua điện thoại, đề nghị gặp mặt nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.

Vương Dịch thấy không ổn, liền ngầm khuyên Đàm Bân: “Cherie,
hay là cô bỏ qua anh ta đi, chỉ làm lãng phí thời gian thôi!”

“Sao vậy?”

“Tôi cũng chỉ là nghe nói thôi, bảy, tám năm trước lúc anh ta
vẫn còn là một kỹ sư quèn, người nào đó bên công ty chúng ta đắc tội với anh
ta, anh ta nhớ dai đến tận bây giờ, mỗi khi nhắc đến cái tên MPL là đỏ mặt tía
tai.”

Đàm Bân trầm mặc không nói gì, lịch sử bất bại suốt bao năm
qua nay buộc lòng phải thêm vào một dấu chấm hỏi khiến cô không cam tâm.

Đàm Bân khẽ cắn răng, tự nhủ, Trần Dụ Thái, không nắm được
thóp anh thì tôi thề sẽ viết ngược chữ Đàm, tên tôi. Dù cô đã giải tỏa bức xúc
như thế nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Hết giờ làm, cô liền về chỗ Thẩm Bồi,
cầm cọ vẽ của anh mà trút giận, đổ cả đống màu vẽ rồi quệt bừa lên nền vải.

Thẩm Bồi khoanh tay đứng sau cô, ra vẻ nghiêm túc bình phẩm:
“Nét vẽ này không đến nỗi nào, tương đối có lực. Còn chỗ kia thì rõ ràng là bỏ
đi rồi.”

Đàm Bân đang không vui, cầm bút quơ ngang một đường lên trán
anh. “Còn nét này?”

Thẩm Bồi nằm ngửa ra sàn, giả vờ ngất. “Ôi trời, thật đúng là
tuyệt nhất trần đời!”

Đàm Bân cười rộ lên, nổi hứng muốn đùa nghịch thêm chút nữa,
theo thói quen trườn qua, nằm lên người anh, nhất quyết muốn bôi đen mũi anh,
lại còn vẽ thêm mấy sợi râu hai bên mép khiến anh trông giống một con mèo.

Thẩm Bồi lim dim mắt, không kêu một tiếng, nằm chịu trận cho
cô thoải mái đùa nghịch, cũng chỉ để được thấy nụ cười vắng bóng trên khuôn mặt
thân yêu này suốt mấy ngày qua.

Đàm Bân cố nhịn cười, kéo anh đến trước tấm gương trong phòng
tắm. Thẩm Bồi quan sát một hồi rồi làm mặt nhăn như khỉ quay lại phía cô mà
hát: Memory, all alone in the moonlight…[8]

[8] Tạm dịch: “Ký ức, mọi điều cô quanh dưới ánh trăng.”
Trích từ bài hát Memory (Ký ức) của ca sĩ người Mỹ Barbra Streisand.

Giọng hát cao vút, rất cuốn hút.

Đàm Bân chạy ra khỏi phòng tắm, xoa bụng, kêu: “Chết người ta
rồi, đúng là một dạ hại người! Ai da, đau bụng chết mất…”

Thẩm Bồi ôm chầm lấy cô từ phía sau, ghé sát môi vào tai cô,
thì thầm: “Ngoan, có thế thôi thì đã chết ai nào? Trời vẫn chưa sập xuống, nếu
làm mà thấy không vui thì cứ xin nghỉ, anh sẽ nuôi em mà!”

Đàm Bân quay đầu lại, mắt long lanh nhìn anh.

Thẩm Bồi cố ý làm vẻ thần bí thì thầm: “Anh chưa nói cho em
biết sao? Bố anh có để lại cho anh mấy món đồ rất có giá trị, hai chúng mình cứ
ngày ngày ăn ngủ, hưởng lạc cũng đủ sống mấy đời!”

Đàm Bân thấy ấm áp, ở ngoài cô luôn phải nghĩ trăm phương
ngàn kế khiến kẻ khác vừa lòng, nào có ai nghĩ đến chuyện làm cô vui dù chỉ
trong giây lát. Cô véo nhẹ hai má Thẩm Bồi. “Đừng bốc phét nữa, hành lý của anh
chuẩn bị xong hết chưa?”

Thẩm Bồi đang mải thu dọn các thứ cho chuyến du lịch Cam Nam.

Trước lúc ngủ anh lại hỏi Đàm Bân: “Em thật sự không đi được
sao?”

“Sắp chấm thầu đến nơi rồi, lúc này là lúc khẩn cấp nhất, sao
mà em rời ra được chứ?”

Trên mặt Thẩm Bồi lộ rõ vẻ thất vọng.

Thật ra là Đàm Bân cố ý không đi. Cô hôn nhẹ lên môi anh. “Để
lần sau nhé, em hứa, em thề mà!”

Thẩm Bồi không nói gì nữa, lăn qua, chung gối với cô, mãi mới
tìm được chỗ thoải mái, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Anh thiếp đi rất nhanh, tiếng ngáy khe khẽ nhanh chóng tan
biến vào màn đêm yên tĩnh, miệng hơi hé ra như đứa bé ngây thơ.

Đàm Bân chăm chú nhìn anh thật lâu, vừa thấy buồn cười vừa
thấy nhói đau, cô có cảm giác mình như một bà mẹ nhỏ. Cô đưa tay vuốt ve sống
mũi anh một lúc rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Hai ngày sau, Đàm Bân bay đến Thượng Hải tham gia một
Brainstorming[9] nội bộ về vấn đề chăm sóc khách hàng.

[9] Brainstorming (phương pháp vận dụng trí tuệ tập thể để
giải quyết một vấn đề phức tạp), ở đây tác giả có ý mỉa mai, chỉ một hội thảo
mà đám người nhàn rỗi, ngồi nói nhăng nói cuội, hy vọng có thể đạt đến cảnh
giới “Ba chàng ngốc” - một bộ phim điện ảnh của Ấn Độ kể về ba sinh viên có
hành động ngốc nghếch nhưng lại là những thiên tài.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3