Bẫy văn phòng - Chương 01 phần 1

Chương 1

Một tiếng “ting” vang lên, ở bên dưới góc phải màn hình máy
tính bất ngờ hiện ra một cửa sổ nhỏ, báo có email vừa được gửi tới.

{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.}

Đàm Bân đang vùi đầu soạn bản tóm tắt cuộc họp, đưa mắt liếc
nhìn mà chẳng mấy quan tâm.

Lúc này đã là hơn chín giờ tối, phòng làm việc lặng yên không
một tiếng động, trong không gian mấy trăm mét vuông lớn như vậy, chỉ còn mình
cô chong đèn làm việc. Người gửi email đến là Chủ tịch hội đồng quản trị Lưu
Bỉnh Khang của công ty MPL tại Trung Quốc. Đàm Bân nhún vai, tiếp tục công việc
của mình.

Kenny Lưu tiên sinh chí ít cũng cách cô ba cấp, mối quan hệ
ấy có bắn đại bác mấy lần cũng không tới, có lẽ đây lại là email tuyên bố những
lời thừa thãi nào đó trước toàn thể cán bộ công nhân viên.

Sau khi gõ xong dấu chấm câu cuối cùng, Đàm Bân mới ngẩng
lên, vươn vai, uống nước, rồi tiện tay mở email vừa được gửi đến.

Cô sửng sốt.

Chỉ vẻn vẹn một câu tiếng Anh đơn giản: Từ ngày hôm nay Trình
Duệ Mẫn sẽ rời khỏi công ty, không tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc
kinh doanh tại Trung Quốc Đại lục nữa.

Cô nhìn vào dòng chữ, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu
lần, cho đến khi khẳng định chắc chắn không phải mình bị hoa mắt thì trong lòng
chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Trình Duệ Mẫn vào công ty đã chín năm, từ một nhân viên sale,
từng bước từng bước phấn đấu đến chức vụ tổng giám đốc kinh doanh, cũng có thể
xem là người thành đạt, có chức vụ và địa vị cao. Với thân phận và chức vụ như
vậy, nếu không phải là anh đường hoàng từ chức thì chí ít cũng phải do chủ tịch
hội đồng quản trị chấp bút, dùng mấy lời cảm kích buồn bã để tiễn biệt, sau đó
mới thông cáo cho toàn thể nhân viên biết chứ!

Ở trong cái vòng tròn hỗn tạp này, vuốt mặt phải nể mũi, đây
là phép lịch sự tối thiểu mà.

Nhưng email này rõ ràng hết sức bất thường.

Đàm Bân bước đến bên cửa sổ, mơ màng nhìn ánh đèn và khoảng
sân quen thuộc dưới tòa nhà.

Đêm nay, cũng giống như bất kỳ đêm đầu hè nào ở Bắc Kinh,
những cơn gió mát nhẹ nhàng vuốt ve gò má, đêm lạnh như nước, những chiếc đèn ô
tô trên cầu vượt nối với nhau thành chuỗi, nhìn từ xa cảm giác như cả khu CBD[1] này
không hề chợp mắt vậy.

[1] CBD viết tắt của từ Central Business District, khu trung
tâm hành chính và thương mại của một quốc gia hay một thành phố.

Đàm Bân lại cảm thấy lòng bàn tay lạnh ngắt.

Những email có nội dung tương tự như vậy, năm năm trước, lúc
vừa bước chân vào MPL cô đã từng nhìn thấy một lần, trải qua bao khó khăn tàn
khốc cho nên ấn tượng đó vô cùng sâu sắc.

Nhớ lúc đó chia tách thị trường châu Á Thái Bình Dương và
Trung Quốc, các chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị đã được phân định rõ ràng,
nhưng có nhiều người vẫn vì vài vị trí mà tranh giành đẫm máu, hãm hại lẫn
nhau.

Đàm Bân hơi do dự, có nên lập tức gọi điện báo cho sếp Dư
Vĩnh Lân?

Trong lòng có chút lo lắng, phải chăng cô đã quá nhạy cảm?

Dư Vĩnh Lân là giám đốc kinh doanh khu vực phía bắc của MPL.
Bà xã vừa có bầu được mấy tháng, anh như lột xác, trở thành mẫu người đàn ông
trụ cột của gia đình theo đúng chuẩn mực, hằng ngày cứ đúng sáu giờ là rời khỏi
công ty, về nhà.

Sau ít phút đắn đo, cuối cùng Đàm Bân cũng bấm dãy số điện
thoại quen thuộc của Dư Vĩnh Lân. Không vì lý do nào khác, cô gọi cho Vĩnh Lân
chỉ bởi anh là người đã giới thiệu Trình Duệ Mẫn vào công ty, hai người học
cùng trường đại học, giống như những con châu chấu trên một sợi dây thừng, cùng
hội cùng thuyền.

“Cherie, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Dư Vĩnh Lân truyền
đến, còn có cả tiếng ti vi ầm ĩ.

“Sếp à…” Đàm Bân hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói
của mình trở nên nhẹ nhàng. “Ray phải rời khỏi công ty rồi.”

“Ừm… Cái gì?”

Tạp âm quá lớn, đương nhiên Dư Vĩnh Lân không nghe rõ, anh
trả lời một cách thờ ơ, có cả tiếng cười khúc khích của phụ nữ lọt vào ống
nghe, truyền đến tai cô.

Đàm Bân có vẻ bực dọc. “Tony, tìm một chỗ yên tĩnh để nói
chuyện đi, tôi có việc gấp.”

Dư Vĩnh Lân cuối cùng cũng thận trọng đẩy bà xã sang một bên,
đứng dậy khỏi sofa, đi vào phòng làm việc.

“Ray… Sếp… Ray phải rời công ty rồi, anh có biết không?”

Điện thoại di động trong tay Dư Vĩnh Lân suýt rơi xuống đất.

“Cô nghe ai nói vậy?”

“Mười phút trước, Kenny đã gửi email thông báo.” Đàm Bân trả
lời, lòng chùng xuống, Dư Vĩnh Lân cũng không biết chuyện này, chắc chắn sự
việc không phải như những gì viết trong email.

Dư Vĩnh Lân định thần lại. “Tôi biết rồi, là nhận email. Cô
đang ở đâu?”

“Văn phòng.”

“Sao giờ này còn chưa về?”

Đàm Bân dở khóc dở cười: “Tony, tôi thay mặt anh đi họp với Headquarter[2],
làm một kẻ bù nhìn còn gì, anh quên rồi sao?”

[2] Có nghĩa là trụ sở chính.

“Ồ, tôi quên mất, xin lỗi cô! Xong việc, cô về nhà ngay nhé,
đi đường cẩn thận!”

“Sếp, cảm ơn anh nhiều nhiều!” Đàm Bân làm bộ vô cùng cảm
kích rồi cúp máy. Cô đã làm tròn bổn phận của một cấp dưới, còn những lời thừa
thãi khác, một câu cô cũng không nói.

Dư Vĩnh Lân ném điện thoại xuống, lao thẳng tới trước bàn làm
việc, bật máy tính, kết nối internet, đăng nhập bức tường lửa của công ty, vào
outlook, cuối cùng anh cũng tìm thấy email kỳ quái đó.

“Shit!” Anh đạp vào cánh cửa phòng làm việc, lấy điện thoại,
gọi cho Trình Duệ Mẫn.

Hết lần này đến lần khác, trong điện thoại chỉ vang lên một
thông báo giống hệt nhau: Số máy quý khách vừa gọi đã tạm khóa!

Buổi tối hôm đó, rất nhiều người trong MPL cùng lúc gọi tới
một số điện thoại, nhưng cái mà họ nghe thấy chỉ là một giọng nữ khô khan, vô
hồn của mạng di động đó lặp đi lặp lại: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang
tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!

Đàm Bân dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi công ty, theo thói
quen trước khi tắt máy tính, cô nhìn lại một lượt bản ghi nhớ công việc ngày
mai.

Ngày mai, tám giờ sáng có một cuộc gặp gỡ, giao lưu với khách
hàng, sớm hơn một tiếng so với giờ làm việc bình thường của công ty, điều đó
cũng có nghĩa là sáng mai năm rưỡi cô đã phải dậy.

Giá trị đầu tiên của một nhân viên MPL chính là ưu tiên khách
hàng, điều đó đương nhiên bao gồm cả việc tôn trọng thời gian làm việc của
khách. Địa điểm hẹn gặp là khách sạn Trung Quốc, ở chỗ đó ngày nào cũng tắc
đường, đến nỗi con kiến cũng không chui lọt. Nghĩ đến việc sáng sớm đã phải len
lỏi trong biển người ấy, cô không khỏi ngán ngẩm, bất giác rùng mình.

Đàm Bân sống ở khu đông bắc vành đai bốn của thủ đô, lúc đi
làm hay tan tầm trở về nhà, muốn lái xe vượt qua khu thương mại quốc tế ấy thì
cũng khó ngang Hồng quân công nông Trung Quốc[3] năm ấy vượt
hơn hai mươi lăm nghìn dặm núi tuyết cỏ dày đi chinh chiến nơi xa.

[3] Hồng quân công nông hay còn gọi là Hồng quân: Thời kỳ
chiến tranh cách mạng lần thứ hai, Đảng cộng sản Trung Quốc lãnh đạo quân đội
nhân dân. Tháng 4 năm 1928, khởi nghĩa bộ đội hợp với quân khởi nghĩa Nam Xương
ở núi Tỉnh Cương, đổi thành quân công nông hồng quân Trung Quốc đệ tứ. Sau đó,
Đảng lãnh đạo lực lượng vũ trang các nơi đổi thành Hồng quân công nông Trung
Quốc.

Cô rút điện thoại gọi cho bạn trai tên Thẩm Bồi, hỏi: “Đêm
nay em ở lại chỗ anh, có tiện không?”

Khu chung cư mà Thẩm Bồi đang ở nằm gần Đông Trực Môn, có thể
ngồi tàu điện ngầm để đi đến khu thương mại quốc tế.

“Em vẫn còn ở công ty à?” Thẩm Bồi có vẻ hiểu rất rõ thói
quen của cô.

“Vâng…” Đàm Bân mệt tới mức không muốn nói nhiều nữa.

“Anh đang định ra ngoài ăn. Anh đến đón em nhé?”

Đàm Bân cảm thấy có chút phiền phức, liền nói: “Không cần
đâu, em để xe ở công ty rồi bắt xe đến chỗ anh cũng được.”

“Dù sao anh cũng phải ra ngoài, em đừng đi đâu, ở đó đợi anh
nhé, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm phút thôi.”

Đàm Bân với lấy chiếc áo khoác rồi ra về, vừa ra khỏi cửa đã
thấy Thẩm Bồi đỗ xe ở bên kia đường, đứng tựa vào cửa xe chờ cô. Quầng sáng
vàng dịu của chiếc đèn đường khắc họa rõ nét thân hình cao ráo, thanh mảnh của
anh, chiếc áo khoác kiểu Trung Quốc phù hợp với vóc dáng, như làm tăng thêm vài
phần khí chất nho nhã.

 

Đàm Bân rất phục Thẩm Bồi ở điểm này, cho dù là kiểu áo có
hơi thô tục, nhìn chẳng có chút gì tinh tế, khi anh mặc vào vẫn toát lên vẻ cá
tính, nhìn rất cuốn hút.

“Anh định ăn gì?” Sau khi ngồi vào ô tô, cô hỏi.

“Ăn món Ấn Độ nhé?”

“Em biết ngay mà, anh là gã chẳng lãng mạn chút nào.” Đàm Bân
thở dài.

Thẩm Bồi thích nhất là món cơm cà ri ở quán ăn Ấn Độ đó, còn
ấn tượng của Đàm Bân về món ăn Ấn Độ lại là sự mơ hồ về đủ màu sắc khác nhau
của hết bát này đến bát khác. Cô mãi không thể phân biệt được cà ri xanh, cà ri
hồng và cà ri vàng rốt cuộc có điểm gì khác biệt.

Đã hơn mười giờ đêm, quán vẫn đông khách, việc kinh doanh ở
đây thật tuyệt. Những bản nhạc Ấn nhẹ nhàng vấn vít trong phòng ăn, tiếng sáo
khoan thai, dìu dặt, nồng nhiệt mời chào, vô cùng hấp dẫn. Khi nghe tiếng sáo,
Đàm Bân luôn cảm thấy như sẽ có một con rắn trườn ra từ đâu đó.

Cô châm một điếu thuốc, ngán ngẩm nhìn làn khói xanh khẽ uốn
lượn nhẹ nhàng trước mặt, sau đó phất phơ theo làn gió rồi nhanh chóng tản đi.
Cô không nghiện thuốc, chỉ những lúc cảm thấy muộn phiền hay mệt mỏi, cô mới
hút một điếu để xốc lại tinh thần.

Thẩm Bồi xem ra rất đói, anh ăn rất nhanh, mấy lần suýt
nghẹn.

Đàm Bân hỏi: “Bữa trưa anh không ăn sao?”

“Ừm, bữa sáng cũng không ăn. Khi cảm xúc ùa đến, anh không
dám ngừng tay, chỉ sợ mình buông tay thì chẳng còn gì nữa.”

Cuối cùng Thẩm Bồi cũng ngẩng đầu khỏi chiếc đĩa, nở nụ cười
để lộ hàm răng trắng tinh, không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh,
nhổm người dậy, nhoài sang phía cô, rồi đặt môi lên trán cô, hôn liền hai cái.

“Anh nhớ em!” Anh khẽ nói.

Đàm Bân đỏ bừng mặt, cảm thấy toàn thân dần lan tỏa những xúc
cảm ấm áp.

Thẩm Bồi có đôi mắt rất đẹp, mí mắt rất sâu, đuôi mắt còn hơi
cong về phía thái dương, đó đúng là “cặp mắt đào hoa” mà người ta thường nói,
khi anh cười, gương mặt rạng rỡ như một đứa trẻ.

Anh là một họa sĩ trẻ có chút tên tuổi ở thành phố thủ đô
này.

Còn Đàm Bân lại học về kỹ thuật. Con gái học ngành kỹ thuật
đa số đều có chung một đặc điểm là thường không xem trọng những gã con trai học
ngành khoa học xã hội, luôn cảm thấy bọn họ thường suy nghĩ theo cảm tính, lại
thêm cả tính nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chí lớn nhưng tài mọn, quả thực
chẳng hấp dẫn chút nào.

Thẩm Bồi dường như còn hơn như vậy, anh chỉ học mỹ thuật đơn
thuần. Nhưng anh biết rất rõ ưu nhược điểm của mình nên thường tự gọi mình là
anh thợ vẽ.

“Họa sĩ?” Anh nhún vai nói với Đàm Bân. “Phải đẳng cấp cao
hơn thì mới gọi là “sĩ”, anh chỉ là một người bình thường, thuận tay khua đôi
ba nét để kiếm cơm thôi.”

Xem ra Thẩm Bồi “khua tay” cũng không tệ chút nào, đầu năm
2004 anh mua một căn hộ chung cư ba phòng, hai sảnh ở bên Đông Nhị Hoàn. Ba năm
sau, theo giá thị trường, giá trị căn hộ đó tăng gấp đôi. Gần đây, anh lại tậu
thêm một chiếc Pajero 3.0, trong nháy mắt đã trở thành tầng lớp tư sản.

Đàm Bân mải nghĩ nên ngồi thừ người, cho đến lúc Thẩm Bồi huơ
huơ tay trước mặt, cô mới để ý.

“Anh làm gì thế?”

“Em sao vậy? Không vui à?”

“Không có.” Đàm Bân cố gắng thả lỏng tâm trạng.

Việc cô không muốn làm nhất là giãi bày những khó khăn, phiền
muộn trong công việc của mình với người thân, bạn bè.

Cô chỉ biết lặp đi lặp lại câu trả lời này, huống hồ trên
trán Thẩm Bồi lúc nào cũng hiện rõ mấy chữ: phong hoa tuyết nguyệt, vì thế
những việc như thế này anh không thích nghe, mà có nói anh cũng chẳng hiểu.

Thẩm Bồi hồ nghi nhìn cô, ngoắc tay gọi phục vụ tính tiền.

Đàm Bân dụi tắt điếu thuốc, đưa tay nựng nựng má anh, khẽ
nhìn anh, mỉm cười trấn an.

Thẩm Bồi thoải mái hơn một chút, choàng áo khoác lên vai cô,
lái xe về nhà.

“Hôm nay thật sự không có chuyện gì chứ? Anh cũng chẳng ra
sao, vừa nhìn thấy em nhăn mặt là lại lo loạn cả lên.”

Không có tiếng trả lời.

Đàm Bân tựa đầu vào vai anh, mơ màng ngủ.

Thẩm Bồi bất giác thở dài, quay đầu tập trung lái xe.

Làm việc cả ngày nên cả hai đều thấm mệt, về đến nhà, tắm táp
qua loa rồi lên giường đi ngủ.

Đứng trước giá vẽ mười mấy tiếng đồng hồ, vận động cả ngày
như vậy quả thực rất mệt mỏi nên Thẩm Bồi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vì sáng mai phải dậy sớm nên Đàm Bân không nỡ quấy rầy giấc
ngủ của anh, cô tự giác ra ngoài phòng khách, nhưng lăn qua lăn lại mấy vòng mà
vẫn không sao ngủ được, dứt khoát trở dậy, đi vào phòng vẽ tranh của Thẩm Bồi.

Theo thiết kế ban đầu, đây vốn là phòng ngủ chính của căn hộ,
nhưng vì Thẩm Bồi khăng khăng muốn sửa thành phòng vẽ nên phòng ngủ chính lại
phải chuyển sang phòng khác. Rèm cửa sổ vẫn mở, ánh trăng ùa vào, tràn ngập căn
phòng, ở góc tường có rất nhiều cây xanh, lá cây Trích Thủy Quan Âm[4] cao
đến trần nhà, mặt lá hướng ra ngoài được ánh trăng phủ một lớp óng ánh như dát
bạc. Chủ nhân của căn phòng không lôi thôi, bừa bãi giống như các nghệ sĩ khác,
thậm chí anh còn rất sạch sẽ. Dụng cụ vẽ và màu vẽ được cất xếp rất gọn gàng. Ở
ngay giữa phòng đặt một chiếc giá vẽ, trên mấy bức tranh sơn dầu chưa hoàn
thiện phủ một tấm vải trắng chống bụi.

[4] Hay còn gọi là cây Trích Thủy Liên, một loại cây giống
cây khoai nước, xuất xứ từ vùng Quảng Đông, Quảng Tây, Tứ Xuyên.

Đàm Bân vòng tay ôm lấy hai vai rồi ngồi tựa lưng vào chiếc
ghế mây, nhìn qua ô cửa kính trong suốt kéo dài từ trần xuống sàn, toàn bộ
khung cảnh hồ nước nhân tạo chiếm tới năm mươi nghìn mét vuông của tiểu khu đập
ngay vào mắt cô, trong đáy mắt cô như phản chiếu sóng nước hồ lóng lánh.

“Từ ngày hôm nay Trình Duệ Mẫn sẽ rời khỏi công ty.” Dòng chữ
ấy như đang hiện lên trước mắt cô, tựa những ngọn đèn nổi trôi lập lờ trên mặt
nước.

Kinh nghiệm thăng tiến của Trình Duệ Mẫn trong chín năm ở MPL
luôn là tấm gương để cô nghiêm túc học hỏi. Anh gần như là một huyền thoại sống
của MPL, thần tượng của nhiều nhân viên mới, với dáng người cao gầy, bộ vest
sẫm màu tinh tế, phù hợp với dáng vóc, trên gương mặt lộ rõ khí chất của một
trí thức. Cử chỉ, lời ăn tiếng nói của anh luôn khiến người đối diện cảm thấy
vô cùng thoải mái.

Trong công việc, Đàm Bân và anh chỉ tiếp xúc với nhau trong
buổi họp doanh thu hằng tháng mà mọi người trong công ty vẫn thường gọi đùa là
“hội bóc lột”. Không chỉ có giám đốc kinh doanh của ba khu vực phía bắc, đông,
nam, tất cả các giám đốc kinh doanh đều phải lần lượt đứng trước mặt anh để trả
lời chất vấn.

Đàm Bân đã từng làm việc với trợ lý của Trình Duệ Mẫn, xem
qua lịch trình làm việc một ngày của anh, quả thực là hội họp liên miên, cái nọ
chồng lên cái kia, làm người khác hoa cả mắt. Những email anh gửi đa phần đều
là sau mười giờ đêm.

Tuy thường xuyên thức đêm nhưng thần sắc của Trình Duệ Mẫn
luôn rạng rỡ, tinh thần chăm chú, suy nghĩ rõ ràng, rành mạch, các vấn đề đưa
ra đều vô cùng sắc bén, thái độ lại rất ôn hòa, chưa bao giờ khiến người khác
cảm thấy tài năng của mình bị vùi dập.

Đàm Bân đã từng gặp rất nhiều kẻ cầm lông gà làm lệnh tiễn[5],
mới chỉ ngồi ở vị trí lưng chừng mà đã tự cho mình là lãnh đạo, rường cột của
xã hội. Cô cảm thấy những ưu điểm này của Trình Duệ Mẫn thật hiếm có. Mọi người
đều nói tiền đồ của Trình Duệ Mẫn không có giới hạn, không có gì là anh không
thể đạt được.

[5] Câu tục ngữ ý nói một người không biết thân phận, dựa vào
cấp trên, lợi dụng uy quyền để sai khiến việc này, điều khiển việc kia.

Vậy hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngoại trừ việc Tổng giám đốc Oliver nhiệm kỳ trước nghỉ hưu
quay về châu Âu an dưỡng, CEO mới Lý Hải Dương lên thay thì gần đây công ty
không có biến động gì quá lớn.

Đàm Bân nghĩ mãi mà không có cách nào lý giải nổi.

Thẩm Bồi đi tiểu đêm, thấy trong phòng vẽ thấp thoáng có bóng
người đi đi lại lại, anh loạng choạng mò mẫm đi vào.

“Sao em còn chưa ngủ?”

“Em không ngủ được.”

Đàm Bân mặc bộ đồ ngủ màu đỏ ánh bạc, dưới ánh trăng, những
sợi vải không ngừng lấp lánh, tựa như những vảy cá trên người mỹ nhân ngư. Thẩm
Bồi vòng tay ôm cô từ phía sau, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Ngốc ạ, nghĩ nhiều
quá cũng chẳng ích gì, thế giới sẽ không vì sự lao tâm khổ tứ của em mà thay
đổi đâu.”

Thông thường trong những lúc mơ mơ màng màng thế này, khí
chất của một nghệ sĩ trẻ trong con người anh bộc lộ rõ nhất, lời nói của anh
sâu sắc, huyền ảo cứ như triết gia Socrates[6].

[6] Socrates: triết gia Hy Lạp cổ đại, người được mệnh danh
là bậc thầy về truy vấn.

Đàm Bân không nhịn được cười, úp mặt vào ngực anh.

“Bân Bân, tháng sau anh đi Cam Nam[7] sưu tầm
dân ca, em đi cùng anh nhé?”

[7] Một trong mười châu tự trị của dân tộc Tạng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3