Khổng Minh Gia Cát Lượng đại truyện - Hồi 2 - Chương 05

THIÊN THỨ HAI: THÂN NGÔ CHỐNG TÀO

Chương V: NHẬN SỨ MỆNH LÚC LÂM NGUY (LÂM NGUY THỤ MỆNH)

Trường Giang cuộn chảy về Đông

Thái ghềnh sàng lọc anh hùng
nghìn năm

Tây biên lũy cũ giăng giăng

Lưu truyền Xích Bích hỏa công
thủa nào

Sóng dâng bờ bãi sôi trào

Cuốn bao tuyết trắng hòa vào
mênh mông

Giang sơn vốn đẹp lạ lùng

Lại thêm bao khách anh hùng
điểm tô.

(Xích bích hoài cổ - Tô Đông
Pha)

Lưu Bị cũng cảm thấy bức bách,
Tào Tháo có thể mau chóng đánh đến Giang Lăng, quân lực ở Phàm Khẩu chẳng thể
đối chọi được, bởi thế đồng ý để Gia Cát Lượng theo Lỗ Túc đi Giang Đông,
thương lượng liên hợp tác chiến.

1. Đại quân Tào Tháo đã khởi binh, Lưu Biểu bệnh tình càng trầm trọng

Sau khi bình định phương Bắc,
Tào Tháo lại muốn thừa thắng xốc tới, Nam chinh để thôn tính Kinh Châu; lúc này
Lưu Bị đang ở Tân Dã, tuyến đầu phòng thủ Kinh Châu. Người này chính là đối thủ
anh hùng với Tào Tháo, nếu không mau chóng trừ đi sẽ mỗi ngày có thêm thế lực,
trở thành một địch thủ đáng gờm.

Song một nguyên nhân quan trọng
khiến Tào Tháo chưa dám động binh là sự thiếu thốn nghiêm trọng về số quân. Bốn
châu vừa mới bình định là U, Ký, Thanh, Tinh, cần một sô lớn quân trụ giữ. Lại
nữa các chư hầu ở Quan Trung vẫn tùy thời mà uy hiếp Cổn Châu, đại bản doanh
của Tào Tháo. Sau khi bình định Viên Thiệu, Tào Tháo tuy nói phao lên rằng có
trăm vạn hùng binh, thực ra đa số đều là quân Viên Thiệu mới đầu hàng được biên
chế lại, tâm lý vẫn rất không ổn định, chẳng hoàn toàn tin cậy.

Sau sự kiện Đổng Thừa, Tào Tháo
vẫn có ý tránh vào yết kiến Hán Hiến đế bởi thế vẫn đóng đồn ở Nghiệp Thành, để
Tuân Úc phụ trách trông coi Hứa Đô giao thiệp với các công khanh nhà Hán. Do
tránh những chuyện nguy cấp chẳng ngờ cho đại bản doanh Cổn Châu và Hứa Đô đều là
những quân thân tín trụ giữ. Bởi vậy số quân có thể tự do điều động đã thiếu
lại càng thiếu hơn. Dù rằng rất muốn Nam chinh song hành động thực tế phải rất
để tâm thận trọng. Ông ta chỉ có thể không ngừng phái những người thân gần và
cao cấp đi làm gián điệp, thu mua và phân hóa các thế lực ở trong Kinh Châu,
xem xét kĩ việc trong thành Tương Dương, nhất là tình thế phát triển do kế thừa
quyền lực mà dẫn đến đấu tranh chính trị.

Mùa xuân năm 13 Kiến An, vấn đề
sức khoẻ của Lưu Biểu lại càng thêm nguy kịch, Lưu Kỳ đang đóng đồn ở Hạ Khẩu
nghe được tin tức chuyển đến phải vội về Kinh Dương thăm hỏi, song bị Sái Thị
và Sái Mạo cùng Trương Doãn ngăn cản. Lưu Kỳ vốn là người hiếu thảo, Lưu Biểu ỏ
những khúc cuối có thể thay đổi ý định ban đầu. Sái Mạo nói với Lưu Kỳ rằng:
“Chúa công lệnh cho công tử trấn thủ Giang Hạ phòng thủ Tôn Quyền, nhiệm vụ rất
quan trọng, vì sao chưa được lệnh chúa công, nghe tin nói bừa, đã vội rời bỏ
nhiệm vụ. Nếu để chúa công gặp công tử có thể bởi giận dữ mà bệnh tình càng
thêm nguy kịch, công tử hãy trở về Giang Hạ ngay đi!”. Lưu Kỳ chẳng thể làm gì
được đành hướng về phía Lưu Biểu đang nằm mà quỳ lậy, khóc lóc suốt đường trở
về Giang Hạ.

Lưu Bị lúc này đang tăng cường
phòng thủ Phàn Thành, đột nhiên được bí thư của Lưu Biểu là Doãn Tịch thông
báo, bệnh tình của Lưu Biểu đã nghiêm trọng mời Lưu Bị đến để bàn luận đại sự.

Sách “Ngụy thư” có chép:

Lưu Biểu bệnh nặng mang việc
nước nói với Lưu Bị rằng: “Nay con ta bất tài, chư tướng mỗi người một ý, chẳng
thể hợp tác, sau khi ta chết khanh hãy nắm lấy việc quản lý Kinh Châu”. Lưu Bị
rất đỗi cảm động chỉ biết an ủi ông ta rằng: “Các cháu đều là kẻ hiền tài xin
ông hãy yên lòng dưỡng bệnh”. Y Tịch khuyên Lưu Bị nhân cơ hội mà tuyên bố nắm
quyền hành song Lưu Bị thấy thời cơ chưa chín, nên miễn cưỡng mà làm, sẽ dẫn
đến tranh giành quyền lực nội bộ, lại là điều bất lợi. Bởi thế mới khéo léo từ
chối rằng: “Lưu Kinh Châu đãi tôi rất hậu, nếu y lời mà đoạt lấy quyền hành,
người đời ắt sẽ cười tôi là tham lam, tôi chẳng nhẫn tâm được”.

Bùi Tùng Chi khi chú giải Tam
quốc chí cho rằng, Ngụy thư chép thế là đáng ngờ, Lưu Biểu vốn yêu mến Lưu
Tông, luôn có ý bỏ con trưởng, tại sao khi Lưu Tông sắp trở thành người kế vị,
lại giao việc nước cho Lưu Bị như thế?

Song lúc ấy đã lan truyền tin
Tào Tháo Nam chinh bệnh tình của Lưu Biểu đã nghiêm trọng, Lưu Tông bị phái
thân Tào bao vây, xét về căn bản chẳng thể chống lại Tào Tháo, chẳng bằng ủy
thác cho Lưu Bị, lại có thể bảo vệ được sự an toàn cho mẹ con Lưu Tông!

Tháng 6 năm 13 Kiến An, Tào
Tháo nhận được tin tình báo ở Tương Dương, bệnh tình Lưu Biểu đã nhanh chóng
nguy kịch, sinh mệnh không biết lúc nào sẽ chấm dứt. Phái Thiên Tráng ở Tương
Dương đã quyết định ủng hộ Lưu Tông bởi thế hoàn toàn phong tỏa tin tức về bệnh
trạng của Lưu Biểu đến cả Lưu Kỳ ở Giang Hạ và Lưu Bị ở Phàn Thành đều không
biết rõ sự thể ra sao.

Tào Tháo một mặt triệu tập hội
nghị quân sự ở Nghiệp Thành, nghe Tuân Du báo cáo về phòng thủ và quản lý bốn
châu phía bắc, một mặt phái sứ giả đến Hứa Đô hỏi ý kiến Tuân Úc. Tuân Úc cho
rằng đây là cơ hội nghìn năm có một, nên cấp tốc sửa soạn quân đội để nam
chinh, ông ta cũng đề nghị thêm với Tào Tháo, khá lấy đường tắt từ Uyển Thành
và Diệp Thành cấp tốc hành quân, để đối phương không kịp trở tay.

Được Tuân Du và Tuân Úc khích
lệ, Tào Tháo quyết định thực hiện một hành động quân sự liều lĩnh. Ông ta phái
Vu Cấm, Lý Điển phối hợp với Tuân Du trấn thủ bốn châu phía bắc mới giành được.
Hạ Hầu Đôn phối hợp với Tuân Úc quản lý, khu Tư lệ do Hiệu úy Chung Dao phụ
trách. Lại phong Mã Đằng đang thống lĩnh ở Quan Trung làm Vệ uý, Mã Siêu làm
Thiên tướng quân, vỗ về đủ mặt, để phòng bị quân Quan Trung thừa cơ tập kích.

Biên chế đội quân nam chinh như
sau:

Nguyên sóai: Tào Tháo

Tổng tham mưu trưởng: Giả Hủ

Tham mưu: Điền Trù, Lâu Khuê.

Quân đoàn Tào Nhân: Dẫn hai vạn
quân thân tín, làm đội chủ lực.

Quân đoàn Tào Thuần: Chỉ huy
đội khinh kỵ binh trực thuộc Tào Tháo, gọi là đội kỵ binh hổ báo.

Quân đoàn Trương Liêu: Từ Hoảng
làm tiên phong các đội quân thân tín có năm ngàn người mỗi đội.

Quân họ Viên có khoảng mười ba
vạn người, được sắp xếp thành quân trực thuộc của Tào Hồng và Trình Dục, lại cả
Nhạc Tiến nữa.

Thái thú Nhữ Nam là Mãn Sủng
phụ trách lương thảo và điều vận.

Hạ Hầu Uyên làm tổng quản hậu
cần hành chính.

Cuối tháng 7, quân Tào Tháo từ
Uyển Thành và Diệp Thành theo hai đường cùng tiến khẩn cấp, đầu tháng 8 được
tin tình báo rằng Lưu Biểu đã từ trần. Dẫu rằng không ít các lão thần và tướng
lĩnh cực lực phản đối ví như Văn Sính, Nguỵ Diên, song được sự giúp đỡ của Sái
Mạo và anh em Khóai Việt, Lưu Tông vẫn doạt được chính quyền, trong khi đó quân
Tào đã xuất kỳ bất ý đột nhập Kinh Châu, chỉ còn cách Phàn Thành không đầy hai
trăm dặm.

Lưu Tông vẫn có ý liên hợp với
lực lượng của Lưu Bị bố trí việc phòng ngự ở Tương Dương, song Sái Mạo cực lực
phản đối, Khóai Việt lại cho rằng Tào Tháo mang quân đi với danh nghĩa triều
đình, nếu kháng cự là chống đối lệnh trên, bởi thế nên sớm đầu hàng. Lưu Tông
không thương lượng với Lưu Bị và Lưu Kỳ nữa mà phái sứ giả đến trực tiếp đàm
phán với Tào Tháo, rồi hạ lệnh cho các quận huyện và tướng lĩnh quân đoàn chuẩn
bị đầu hàng Tào Tháo vô điều kiện.

Tào Tháo lệnh cho Lâu Khuê xử
lý việc Lưu Tông đầu hàng, lại bổ nhiệm cho Lưu Tông làm Thứ sử Thanh Châu để
cách biệt với Kinh Châu là nơi vẫn có thực lực. Ngoài ra các thủ trưởng quận
huyện và tướng lĩnh quân đoàn, vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ có hơn tám vạn thủy
quân Kinh Châu do Sái Mạo và Trương Doãn chỉ huy được tham gia đội quân nam
chinh của Tào Tháo, là một đơn vị tùy thuộc.

Chinh phục được Kinh Châu một
cách nhanh chóng và hòa bình, hôm sau Tào Tháo đã nhòm ngó Giang Lăng, chiếm cứ
được nửa phía bắc Kinh Châu, liền đó đều phong hầu cho toàn thể mười lăm cựu
thần phe Khóai Việt; Hàn Tung làm Đại hồng lư, Khóai Việt làm Quang lộc huân,
Lưu Tiên làm Thượng thư, Đặng Nghĩa làm Thị trung. Từ mấy việc trên mà xem,
trong khoảng gần hai năm, Tào Tháo đã vận dụng chiến thuật “dùng gian tế” ở
Kinh Châu, đã nỗ lực thu phục nhân tâm, và phát huy công hiệu rất lớn của phép
dùng binh không đánh mà khuất phục được người khác.

2. Lưu Bị khẩn cấp triệt thóai, mười vạn dân lành kéo theo

Lưu Bị đang trụ giữ Tân Dã,
nghe tin quân Tào tràn xuống phía nam, bèn hạ lệnh cho toàn quân vào trong Phàn
Thành chuẩn bị chiến đấu, lại khẩn cấp báo cáo việc quân cho Lưu Biểu ở Kinh
Dương. Song vẫn không nhận được chỉ thị rõ ràng, khiến Lưu Bị rất băn khoăn.
Gia Cát Lượng phán đóan Lưu Biểu có thể đã mất, nếu chỉ có thực lực của mình
chẳng thể trụ giữ nổi Phàn Thành, liền đề nghị Lưu Bị phái sứ giả trực tiếp hỏi
ý kiến Lưu Biểu, mặt khác sắp xếp việc rút quân về phía nam. Lưu Tông thấy lừa
dối không nổi, mới lệnh cho Tống Trung thông tri việc Lưu Biểu đã mất để kịp
chuẩn bị việc mang quân đầu hàng. Bởi đại quân Tào Tháo lúc này đã tiến gần
Phàn Thành, Gia Cát Lượng đề nghị Lưu Bị khẩn cấp rút quân, mục tiêu là Giang
Lăng, một điểm quân sự quan trọng liền kề Trường Giang, lấy quân lương và công
sự phòng ngự có sẵn của Giang Lăng, liên hợp với quân chủ lực của Lưu Kỳ đang
làm Thái thú Giang Hạ, có thế giữ được nửa phần phía nam Kinh Châu. Trung tuần
tháng 8, Tôn Quyền đang hùng cứ Giang Đông, cũng biết được quân tình khẩn cấp
là Lưu Biểu từ trần và đại quân Tào Tháo đã nam chinh, lập tức phái Lỗ Túc sớm
đến Giang Lăng, thăm dò thái độ của Lưu Kỳ và Lưu Bị.

Lưu Bị đang ở Thượng Túc, lệnh
cho quân sĩ trực thuộc vượt qua Hán Thủy, có không ít quân dân vùng bắc Kinh
Châu tự động theo Lưu Bị chạy nạn về phía nam. Khi đến Tương Dương, Lưu Bị dừng
ngựa hướng về phía trong thành gọi Lưu Tông trả lời. Lưu Tông không dám ra mặt,
song trong thành Tương Dương có không ít quan lại và quân dân tìm đến Lưu Bị,
Gia Cát Lượng đề nghị Lưu Bị nhân cơ hội mà đánh chiếm Tương Dương giành lấy
quyền lãnh đạo, lại liên hợp với các quân đoàn ở đấy, cùng chống chọi với quân
Tào, có thể chuyển bại thành thắng. Song Lưu Bị không nhẫn tâm trong khi giặc
dữ kéo đến, nội bộ lại tàn sát lẫn nhau, vẫn giữ quyết định như cũ tiếp tục đến
Giang Lăng ở phía nam khi đi qua phần mộ của Lưu Biểu ở ngoài thành. Lưu Bị
thay mặt cho quân sĩ ra bái lạy khóc lóc không thôi, toàn quân thấy thế rất cảm
động lại càng quyết tâm, kháng cự với Tào Tháo.

Lúc ấy quân tiên phong của
Trương Liêu và quân Từ Hoảng đã tiến vào Tân Dã, cách Tương Dương chỉ khoảng
bốn ngày đường.

Đầu tháng 9 quân Lưu Bị tiếp
tục chặng đường hơn bốn trăm dặm rút về nam, đến huyện Tương Dương, dân tị nạn
kéo theo đầy cả đường, có đến hơn mười vạn người, xe chở hành lý lớn nhỏ có đến
vài nghìn chiếc, chen cả lối đi, mỗi ngày hành quân không được mười dặm đường,
còn hơn ba trăm dặm mới đến Giang Lăng, với tốc độ như vậy ít ra phải mất một
tháng mới đến nơi, nói chung chẳng thể tránh được quân truy kích của Tào Tháo.

Lưu Bị bất đắc dĩ phải triệu
tập hội nghị khẩn cấp, đổi mới kế hoạch bố trí rút quân, ông hạ lệnh Quan Vũ
dẫn hơn một vạn thủy quân theo đường Hán Thuỷ mà xuôi dòng, đến Giang Lăng trước
lo việc phòng thủ, lại phái sứ giả đên Hạ Khẩu khẩn cấp trao đổi với Lưu Kỳ hẹn
sẽ hợp quân ở Giang Lăng. Trương Phi dẫn hai ngàn nhân mã theo chặn hậu dự
phòng Tào Tháo tập kích, Triệu Vân dẫn vài trăm người lo việc bảo vệ gia nhân.
Còn tự mình với Gia Cát Lượng, Từ Thứ, dẫn quân chủ lực bảo vệ dân tị nạn, cứ
từ từ mà đi như cũ.

Không ít quân tùy tùng và tướng
lĩnh chỉ huy nói với Lưu Bị rằng: “Theo kế hoạch hiện nay, cần mau chóng đến
Giang Lăng, hiện nay chúng ta tuy có mấy vạn người, nhưng người có thể cầm vũ
khí thì ít, lại thêm quá nhiều xe chở nặng làm trở ngại hành động, nêu bị quân
Tào Tháo đánh đến, biết xử trí thế nào?”

Lưu Bị kiên quyết nói: “Ta
không phải không biết sự nguy hiểm song người có tâm sáng lập sự nghiệp, rất
cần “đắc nhân tâm”, hiện nay mọi người đều theo ta mà đi, ta sao nỡ nhẫn tâm
dứt bỏ họ cho đành?”.

Sau này vào thời Nam Triều, Tập
Tạc Xỉ luận về việc này có viết:

“Lưu Huyền Đức tuy thân phận
đang lúc điên đảo hoạn nạn, lại càng tuân thủ tín nghĩa, hình thế đã mười phần
nguy bách, mà vẫn có thể nói không lỗi đạo; cẩn thận với Lưu Biểu bạn cũ, không
bội ước với người xưa, tình nghĩa cảm động cả ba quân. Bởi thế có không ít
người một lòng nguyện với ông ta chia sẻ tai nạn, người ấy sau này có thể sáng
lập đại sự nghiệp, có thể nói là đạo lý tất nhiên vậy!”.

3. Triệu Tử Long một ngựa cứu chúa, Trương Dực Đức thét lớn lui binh

Trung tuần tháng 9, Tào Tháo
đến được Tân Dã, lập tức triệu tập hội nghị quân sự trong doanh trại. Theo tin
tức của thám mã cho biết rõ ràng, Lưu Bị đang cố gắng rút lui về Giang Lăng,
một điểm quân sự quan trọng ở giữa Kinh Châu. Giang Lăng có lương thực tàng
trữ, đối với đội quân viễn chinh Tào Tháo thực có giá trị, bởi thế không thể để
Lưu Bị cướp được chỗ quan trọng này, mà tăng cường lực lượng phòng thủ, Tào
Tháo quyết định lựa ra năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ, tự mình cầm quân, lại phối
hợp với quân “hổ báo” của Tào Thuần, đi suốt ngày đêm, truy đuổi Lưu Bị.

Quân kỵ binh của Tào Tháo đi ba
trăm dặm một ngày, cuối cùng đến gần Tương Dương Trường Bản thì gặp đội hậu bị
của Lưu Bị. Trương Phi dẫn quân chặn hậu ráo riết chống đỡ song không thể ngăn
nổi khí thế của quân Tào nên mau chóng bị đánh tan. Quân của Lưu Bị tuy nhiều
hơn so với Tào Tháo, nhưng bất ngờ lại thêm phải bảo vệ dân lành, nhìn chung
không thể chiến đấu nổi. Quân kỵ binh của Tào Tháo xung sát dữ dội, quân Lưu Bị
thua to, Trương Phi chỉ biết lệnh cho quân chặn hậu bảo vệ Lưu Bị cùng Gia Cát
Lượng, Từ Thứ sớm rút về phía nam.

Giữa đám loạn quân, Triệu Vân
phát hiện đội quân đi theo gia quyến Lưu Bị bị đánh tan, bèn hạ lệnh cho toàn
quân mau chóng rút chạy, tự mình một ngựa trở lại phía bắc, chém giết dữ dội để
truy tìm gia quyến Lưu Bị. Không lâu gặp My Trúc đang hộ tống Cam phu nhân,
Triệu Vân lệnh cho My Trúc đuổi theo Lưu Bị, lại quay lại phía bắc tìm A Đẩu,
con trưởng của Lưu Bị. Lúc ấy hai người con gái của Lưu Bị đã bị bắt, Giản Ung
bảo vệ My phu nhân mang theo A Đẩu chạy trốn, song bị quân Tào đuổi kịp, Giản
Ung và My phu nhân đều bị trọng thương, may mà Triệu Vân đến kịp đẩy lùi được
quân Tào, bởi My phu nhân bị thương nặng, không muốn đi nữa, Triệu Vân chỉ còn
biết lệnh cho một quân sĩ đưa Giản Ung đi, tự mình ở lại chỗ ấy nài nỉ My phu
nhân. Song phu nhân muốn cứu lấy ấu chúa, Triệu Vân không thể một mình bảo vệ
được cả hai, bèn nhân khi Triệu Vân không chú ý lao đầu xuống giếng tự vẫn mà
liều chết. Liền sau đó, Triệu Vân bọc ấu chúa vào trong áo, đơn thân độc mã
phóng về phía nam, mong gặp được Lưu Bị, giữa đường gặp không ít quân Tào chặn
đánh, Triệu Vân hăng hái chống trả, đột phá vòng vây trùng trùng, tấm chiến bào
mầu trắng đều nhuốm đầy máu đỏ. Lưu Bị và Gia Cát Lượng vừa đánh vừa chạy hối
hả cuối cùng dừng lại sau cầu Trường Bản, nơi hợp lưu của sông Chương Thủy và
Tứ Thủy, tiến hành chỉnh biên đội ngũ. Bởi vậy Lưu Bị lệnh cho Trương Phi mang
hai mươi kỵ binh chặn hậu, để chặn địch, cùng tiếp ứng cho tàn quân đang rút
chạy. Không lâu, nhìn thấy Triệu Vân một ngựa bảo vệ ấu chúa đang chạy lại,
Trương Phi lập tức chạy đến giúp ông ta qua cầu. Triệu Vân nói với Trương Phi,
quân Tào đang đến gần nên mau chuẩn bị đối phó.

Trương Phi lệnh cho hai mươi kỵ
binh quất ngựa chạy trên cánh đồng mé sau cầu, làm tung cát bụi mù mịt, để làm
nghi binh. Tự mình ngồi trên mình ngựa cầm ngang ngọn giáo trấn giữ bên cây
cầu, chuẩn bị nghênh chiến truy binh của Tào Tháo.

Ở chỗ này nước sông chảy rất dữ
chẳng thể vượt qua, lại thêm cầu Trường Bản đã bị Trương Phi phá hoại, trừ khi
mạo hiểm vượt sông, còn chẳng có đường nào khác, bởi thế quân Tào kéo đến sau
đó cũng không biết phải làm gì.

Tào Thuần chạy đến tận nơi, chỉ
thấy Trương Phi cầm giáo đứng trụ, lớn tiếng quát rằng: “Ta là Trương Dực Đức
đây, có gan thì phóng ngựa sang đây quyết một trận sinh tử”. Tào Thuần thấy ông
ta chẳng sợ hãi như thế không rõ Trương Phi có quỷ kế gì, bởi vậy không dám
liều lĩnh qua sông.

Hai bên cách nhau hai phía cầu
gẫy, cầm cự kéo dài, khiến Lưu Bị rút lui kịp thời về nơi an toàn. Bởi tránh sự
truy đuổi của Tào Tháo, Lưu Bị quyết định vứt bỏ kế hoạch chiếm Giang Lăng, mà
rút về Hạ Khẩu, gặp được Quan Vũ với một vạn quân thủy đang ở Hán Tân Khẩu,
thanh thế khôi phục lại, nhìn chung ổn định được tình thế. Không lâu Thái thú
Giang Hạ là Lưu Kỳ mang một vạn thủy quân lên chi viện và ở lại đấy, hai bên
tạm thời đóng đồn ở Hạ Khẩu, sửa sang việc phòng ngự doanh trại.

Trận Tương Dương Trường Bản,
Tào Tháo chẳng những bắt được nhiều người và đồ quân dụng, đến cả hai người con
gái của Lưu Bị cũng bị Tào Thuần bắt giữ. Bà mẹ của Từ Thứ đi theo đoàn quân
cũng bị bắt, Tào Tháo nói Từ Thứ là người hiếu thảo, bắt mẹ Từ Thứ viết thư gọi
Từ Thứ về quy hàng.

Từ Thứ sau khi được thư, vội
đến xin từ biệt với Lưu Bị và Gia Cát Lượng, ông ta lấy tay chỉ vào trái tim mà
nói với Lưu Bị: “Tôi vẫn muốn giúp tướng quân dựng nên nghiệp bá, nay việc đến
nỗi này, mẹ già bị giam hãm, rối loạn cả đầu óc, chẳng thể làm gì xin hãy cho
tôi được ra đi!”.

Lưu Bị và Gia Cát Lượng đều
không muốn thế, song cũng không biết làm như thế nào, đành để Từ Thứ đến trại
Tào cứu mẹ già.

Kết quả trận Tương Dương là rất
lớn, thực ra Tào Tháo sử dụng quân không nhiều trừ đội kỵ binh hổ báo đa số là
quân họ Viên và quân Kinh Châu mới biên chế (quân đoàn Văn Sính cũng ở trong số
đó). Song ông ta vận dụng chiến thuật chớp nhoáng, Lưu Bị về căn bản chẳng thể
đánh giá hết về quân lực. Bởi vậy, không đầy hai tháng Tào Tháo đã chiếm được
Giang Lăng, có được một nửa lãnh thổ Kinh Châu, thiên tài chỉ huy quân sự của
Tào Tháo, thực khiến người ta kinh sợ. Có thể tin ở trận này Gia Cát Lượng trẻ
tuổi đã có một ấn tượng sâu sắc về thực tế chiến đấu, giúp đỡ cho ông rất nhiều
kinh nghiệm trong những trận đánh sau này.

4. Lâm nguy nhận sứ mệnh, lặn lội để ngoại giao.

Sau khi Tào Tháo đánh chiếm
Giang Lăng, rất kiêu căng tự mãn, ông ta trù trừ thỏa mãn, sai người đưa đến
cho Tôn Quyền một phong thư: Ta phụng thánh chỉ để chinh phạt, cờ mao trở về
nam, Lưu Tông chịu đầu hàng, nay lệnh cho tám mươi vạn quân thủy, sẽ cùng với
tướng quân đi săn ở Đông Ngô.

Đây là một phong thư vừa đe dọa
vừa chiêu hàng, Tôn Quyền lúc ấy cũng đến Sài Tang, một vị trí quân sự quan
trọng tuyến đầu bên sông Trường Giang, một mặt quan sát tình thế chiến dịch
Kinh Châu, một mặt khác tích cực chuẩn bị công việc phòng ngự. Sau khi tiếp
được bức thư của Tào Tháo, Tôn Quyền lập tức triệu tập hội nghị quân sự lâm
thời, xung quanh việc “dùng thư tín ra oai với quần thần, không vì thế mà sợ
hãi”.

Tôn Quyền trẻ tuổi song rất
bình tĩnh trước sự việc này, thực ra ông ta đã sớm quan tâm đến hành động nam
chinh chiếm Kinh Tương của Tào Tháo, trung tuần tháng 8, đã từng phái Lỗ Túc đi
Giang Lăng, nghe ngóng thái độ Lưu Bị và Lưu Kỳ.

Khi Lỗ Túc đến Nam quận, nghe
nói Tương Dương đã bị chiếm, đại quân Lưu Bị đang rút về nam; lập tức vội đến
Tương Dương, gặp được Lưu Bị đã rút về Trường Bản, đều cùng đi đến Hạ Khẩu để
gặp Lưu Kỳ.

Sau khi đã thay mặt Tôn Quyền
thăm hỏi Lưu Bị, Lỗ Túc hỏi Lưu Bị có dự định gì, Lưu Bị cho rằng Giang Lăng
tuy có thể mất, song phần phía nam giáp Trường Giang chưa bị quân Tào chiếm
lĩnh, bởi thế ông dự định sau khi chấn chỉnh đội ngũ ở Hạ Khẩu, sẽ dẫn quân
xuống phía nam theo lối cuốn chiếu mà đi. Lỗ Túc hỏi ông ta có ai giúp đỡ, Lưu
Bị nói: “Thái thú Thương Ngô là Ngô Cự, với tôi có quan hệ cũ, dự định đến nhờ
ông ta giúp đỡ”.

Lỗ Túc không tán thành, “Đất
Thương Ngô ở nơi xa xôi, Ngô Cự lại là kẻ tầm thường, chẳng thể nương nhờ được.
Thảo Lỗ tướng quân (chỉ Tôn Quyền) thông minh nhân ái, kính hiền đãi sĩ, kẻ anh
hào ở Giang Đông đều tụ về. Hiện nay đã có binh mã sáu quận Giang Đông, lương
thảo đầy đủ, cơ sở vững vàng. Bởi thế kế hoạch hợp lý hiện nay là kết giao với
thế lực Giang Đông, cùng gánh vác đại sự”.

Kế hoạch này với chiến lược
thân Ngô đánh Tào mà Gia Cát Lượng đề nghị ở “Long Trung Sách”, tình cờ mà hợp
Lưu Bị tự nhiên rất đỗi hứng thú, lại được Lỗ Túc chỉ dẫn, việc khó mà thành ra
dễ.

Lỗ Túc lại đề nghị thêm với Lưu
Bị, Hạ Khẩu ở phía bắc Trường Giang, dễ bị Tào Tháo đánh từ đường bộ, chẳng
bằng rời phòng tuyến sang Phàn Khẩu ở phía bờ nam (nay là Hồ Bắc). Vào thời kỳ
này Lỗ Túc mới nói với Gia Cát Lượng về quan hệ giữa mình và Gia Cát Cẩn, hai
người bởi thế càng thêm thân thiết. Sau này, trong nhiệm vụ liên minh Tôn - Lưu
rất gian khổ, tình bạn giữa Gia Cát Lượng và Lỗ Túc, đã phát huy ảnh hưởng khá
quan trọng.

Sau khi hoàn thành công việc
đóng doanh trại ở Phàn Khẩu, Gia Cát Lượng nói với Lưu Bị: “Việc rất đã gấp,
xin đượcphụng mệnh nhờ Tôn tướng quân cứu giúp”. Lưu Bị cũng cảm thấy tình thế
rất gấp, Tào Tháo có thể mau chóng từ Giang Lăng thuận dòng mà xuống, mà quân
lực ở Phàn Khẩu chẳng thể ngăn cản nổi, bởi thế đồng ý để Gia Cát Lượng theo Lỗ
Túc đi Giang Đông, trao đổi về việc hợp tác chiến đấu. Hai mươi năm sau Gia Cát
Lượng có viết trong Xuất Sư Biểu: “Sau này ngẫm lại, nhận việc trước lúc bại
quân, phụng mệnh giữa lúc nguy nan”, chỉ rõ việc này.

Lời bình của Trần Văn Đức

Phần “Cửu biến thiên” trong
“Binh pháp Tôn Tử” có một đoạn viết: “Làm tướng có năm điều nguy hiểm, có thể
nói gộp lại, vào chỗ chết có thể bị chém, tìm chố sống có thể bị bắt, tức giận
có thể phải hối, liêm khiết có thể phải nhục, yêu dân có thể phiền tóai. Phàm
năm điều ấy, làm tướng phải biết rõ, tai nạn lúc dùng binh, thua quân mất tướng,
đều ở bởi năm điều nguy hiểm ấy, chẳng thể không xem xét kĩ”.

Nếu báo thù mà quyết tâm liều
chết, sách lược không thấy hết khó khăn tiến thóai, sẽ dẫn đến hi sinh vô vị.

Nếu kẻ làm tướng quá tin ở viện
trợ sẽ khó, thiếu quyết tâm của chính mình, sẽ rất dễ bị bắt.

Nếu gặp địch giữa trận, nôn
nóng quá mức, chưa xem xét kĩ lưỡng toàn cục sẽ mắc phải âm mưu của kẻ địch.

Nếu quan tâm đến danh dự nhiều
quá, sẽ không nhẫn tâm, cảm tình quá mức, chẳng thể kiên trì với suy nghĩ lý
tính, dễ rơi vào cạm bẫy của địch.

Nếu yêu mến trăm họ hoặc quân
dân thái quá, sẽ chẳng thể phát huy chiến đấu, ảnh hưởng đến hiệu suất tác
chiến.

Năm điểm này đều là chứng bệnh
mà các tướng lĩnh dễ mắc phải, cũng sẽ tạo thành tai họa khi dùng binh, phàm là
toàn quân tan rã, đại tướng gặp nạn, đều bởi năm điểm này, chẳng thể không chú
ý đặc biệt.

Quá cố chấp ắt sẽ dẫn đến chỗ
mất tính đàn hồi, với việc chỉ huy đại cục, kẻ trí dũng rất khó tránh những sai
sót.

Nghiêm chỉnh mà nói, từ Phàn
Thành rút quân đến Tương Dương đại bại, Lưu Bị đã phạm không ít sai lầm về chỉ
huy toàn cục, dẫn đến chỗ bị Tào Tháo triệt để khoét sâu, đành chịu chạy thóat
thân, đã là cái không may trong cái may mắn. Kinh nghiệm về trận thảm bại này,
đối với Gia Cát Lượng trẻ tuổi sau này vạch ra sách lược, sẽ có ảnh hưởng rất
lớn đối với khuynh hướng cẩn thận tuyệt đối.

TRẦN VĂN ĐỨC

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3