Con dâu nhà giàu - Chương 053 + 054 + 055
Chương 53
Ánh
trăng bị mây đen che kín, ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt.
Trong
thư phòng yên tĩnh tăm tối, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ máy tính chiếu vào Chu
Thiến khiến trông cô tái nhợt đi.
Triệu
Hi Thành đẩy cửa vào thư phòng, đi đến bên cạnh Chu Thiến vẫn không hay biết.
Anh
không khỏi nhíu mày, nói:
- Em
làm gì ở đây thế? Muộn rồi còn không về?
Chu
Thiến bị giọng nói bất thình lình dọa nhảy dựng, cô ngẩng đầu, thấy Triệu Hi
Thành thì vội đóng file kia lại.
Đó
dù sao cũng là bí mật của Tống Thiệu Lâm, cô nhìn lén là đã không nên rồi,
không nên tiết lộ nó ra ngoài. Hơn nữa, cô cũng không muốn cho anh ta biết tình
cảm của Tống Thiệu Lâm và Kiều Tranh sâu đậm như thế. Cô cảm thấy nếu anh ta
biết thì không phải là chuyện tốt với Kiều Tranh.
Triệu
Hi Thành thấy vẻ mặt cô lo lắng thì thăm dò:
- Đang
xem cái gì? Sao chăm chú vậy?
Chu
Thiến vội tùy tiện mở một văn bản trong đó, mở ra thì thấy là một cuốn tiểu
thuyết.
Chu
Thiến trấn định cười cười nói:
- Trước
có bộ tiểu thuyết vẫn chưa đọc hết, giờ nhớ đến nên đến đây xem.
Triệu
Hi Thành liếc mắt một cái, thấy quả thực là tiểu thuyết thì cũng không nghĩ
ngợi gì. Anh cười:
- Ở
nhà không phải cũng có máy tính sao? Còn chạy đến tận đây.
Chu
Thiến bật đèn bàn rồi tắt máy tính, đứng lên nói:
- Đột
nhiên nhớ ra, muốn đến thì đến thôi.
Cô
hơi dừng lại rồi hỏi tiếp:
- Sao
anh lại đến đây?
Cô
nhìn anh mới phát hiện anh cũng bị mưa thấm ướt, tóc ngắn ướt hết, trên trán có
mấy sợi tóc bết trên trán, nước chảy xuống lông mi, dưới ánh đèn mỏng manh lấp
lánh lấp lánh.
Anh
khẽ cười, ánh đèn khiến khuôn mặt nửa sáng nửa tốt, trong mắt như có ánh lửa,
Chu Thiến thầm than. Đàn ông con trai sao đẹp trai đến thế làm gì? Lúc nào cũng
quyến rũ người khác được.
Ai,
cũng khó trách Văn Phương như si như cuồng...
Bên
tai nghe anh nói:
- Người
hầu thấy em đột nhiên quay về sau lại nhốt mình trong thư phòng mấy tiếng đồng
hồ nên lo lắng gọi cho Dung tẩu, là Dung tẩu nói cho anh.
- Thì
ra là thế, khiến mọi người lo lắng rồi, em chỉ là chăm chú đọc quên mất thời
gian. Chu Thiến ngượng ngùng cười cười.
Anh
dường như phát hiện cái gì, đến gần, sờ tóc cô, nhíu mày nói:
- Đã
lâu như vậy còn không khô, chắc chắn lúc mới đến là ướt sũng.
Anh
có chút tức giận:
- Người
hầu làm gì mà cũng không biết lấy quần áo cho em đổi à?
Nói
rồi liền xoay người, hình như muốn đi gây phiền toái cho cô hầu kia.
Chu
Thiến vội giữ anh ta lại, cười khổ:
- Cô
ấy có bảo em thay quần áo, chỉ là em thấy thời tiết không lạnh nên không thay.
Là ý của em, không liên quan gì đến cô ấy. Hơn nữa, em cũng là người lớn, ngay
cả chuyện này cũng trách cô ấy thì còn ra cái gì.
Triệu
Hi Thành quay đầu lại:
- Em
cũng biết xấu hổ à!
Anh
cầm tay cô, tay anh nóng như lửa càng thấy rõ tay cô lạnh như băng
- Không
được, em nên đi tắm nước nóng ngay đi. Giờ thời tiết tuy còn nóng nhưng dầm mưa
ướt đẫm cả buổi chiều, sợ vẫn bị lạnh.
Anh
đi ra ngoài, sai người hầu chuẩn bị nước. Chu Thiến nói:
- Nhưng
về muộn quá mẹ sẽ lo lắng.
- Không
sao, anh gọi điện thoại về là được. Cho dù quá muộn, chúng ta ngủ ở đây cũng
được.
Anh
nhìn cô, trong mắt có vẻ chắc chắn. Ngủ ở đây? Vẻ mặt Chu Thiến cứng đờ. Triệu
Hi Thành cười:
- Đùa
em thôi, chúng ta đương nhiên phải về, đây là quy củ mẹ đề ra, nếu đã ở nhà, dù
muộn thế nào cũng phải về.
Người
hầu tiến vào nói, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt. Triệu Hi Thành kéo cô đi về phía
phòng tắm. Khi tới gần, Chu Thiến bỗng nhiên nhẹ nhàng nói:
- Không
ngờ anh cũng biết quan tâm người khác.
Triệu
Hi Thành nhân cơ hội thổ lộ:
- Cũng
phải xem là với anh, anh không phải là loại người đối tốt với tất cả phụ nữ.
Chu
Thiến đi vào phòng tắm, đóng cửa lại. Đúng là hoa hoa công tử, ngay cả nói cũng
phải thêm vào mấy câu tán tỉnh.
Chắc
chắn anh ta rất không cam lòng, theo anh ta thấy, phụ nữ yêu thương anh ta là
chuyện đương nhiên, không yêu anh ta mới là chuyện lạ. Từ sau khi cô tỉnh lại,
luôn luôn đề phòng, từ chối anh ta khiến lòng hư vinh của anh ta bị thương tổn
nên mới nghĩ đủ mọi cách chinh phục cô, cứng có mềm có. Trước khi cô chưa phục
tùng đương nhiên phí tâm sức nhưng đến khi có được rồi… Văn Phương không phải
là bằng chứng sống sao?
Đương
nhiên, cô còn có thân phận này bảo vệ, anh ta đương nhiên không thể đuổi cô
nhưng về sau sẽ lại sống những tháng ngày của Tống Thiệu Lâm trước kia. Trong
nhật kí của Tống Thiệu Lâm viết rất rõ ràng. Anh ta chỉ ở nhà lớn với cô một
tháng thì chán ghét cô. Sau đó chuyển ra ngoài, từ đó về sau thường xuyên cả
đêm không về, tình cảm nhạt nhẽo.
Anh
ta từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh đó, căn bản không có khái niệm chung thủy với
hôn nhân. Hơn nữa, anh ta thực sự là nhà tư bản lớn, mọi thứ đều chỉ là biểu
hiện giả dối, chẳng bao lâu nữa sẽ lại chứng nào tật nấy. Bạn có thể mong chờ
anh ta vì một cái cây mà bỏ qua muôn hoa sao? Sẽ chỉ khiến bạn thất vọng mà
thôi. Mà cô không phải là Tống Thiệu Lâm, cô biết, bất kể vì cái gì, cô không
sống được cuộc sống như thế.
Chương 54: Trường học
Mấy
ngày tiếp, phía Kiều Tranh không có tin tức gì, Chu Thiến cũng hiểu anh cần
thời gian để đối mặt với chuyện này. Cô lẳng lặng chờ đợi, đến lúc đó cô sẽ cho
anh hiểu, bất kể là quá khứ thế nào thì cô mãi mãi không phải là Tống Thiệu Lâm
lúc trước. Trừ phi Tống Thiệu Lâm có thể tỉnh lại.
Mà
trong lúc này, Chu Thiến và Triệu Hi Thành vẫn duy trì quan hệ ôn hòa, không
trêu chọc anh nhưng cũng không quá né tránh anh. Đối xử với anh như những người
bình thường, vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Cô
cũng không nhắc tới chuyện Văn Phương với Triệu Hi Thành, lúc ấy cô chỉ định hù
dọa Văn Phương mà thôi. Cô không đến mức tuyệt tình như vậy, theo tính cách
Triệu Hi Thành thì có lẽ Văn Phương khó mà được yên. Bức cô ta đến đường cùng
còn không biết sẽ gây ra chuyện gì. Hơn nữa, đó cũng chẳng phải là chuyện tốt
gì cho mình và Kiều Tranh.
Cô
vẫn tiếp tục tìm tư liệu về học stylist, tìm tòi trên mạng được rất nhiều
trường học. Cô phát hiện ra stylist trước kia giúp cô trong bữa tiệc có mở
riêng một trường học. Chu Thiến vốn rất nể phục bản lĩnh của ông, có thể nói,
sở dĩ cô muốn học stylist cũng là vì hi vọng có thể được như ông. Cảm giác
thành công thật thích.
Cô
ghi lại địa chỉ trường và số điện thoại, ngày hôm sau kéo Tiểu Mạt đến trường
dạy stylist Yêu Ti Lệ.
Trường
Yêu Ti Lệ là một tòa nhà nằm giữa khu mua sắm. Tiểu Mạt nhìn tòa nhà cao tầng
tặc lưỡi nói:
- Trường
học ở khu này, học phí chắc chắn hù chết người!
Chu
Thiến cười nói:
- Không
bảo cậu nộp tiền thì cậu hoảng cái gì?
Tiểu
Mạt hâm mộ:
- Có
tiền thật tốt, muốn làm gì cũng được. Thiến Thiến, sau này làm thiếu phu nhân
là được rồi, đừng tìm cao nhân gì nữa, Tống Thiệu Lâm tỉnh lại hay không mặc kệ
cô ta.
Chu
Thiến lắc đầu:
- Làm
gì có chuyện tốt như thế.
Chu
Thiến kể đơn giản chuyện của Văn Phương:
- Cậu
thấy đó, chẳng có chỗ nào không phải lo, nếu mình tiếp tục ở đó làm thiếu phu
nhân, còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện như vậy, phiền muốn chết.
Mình thà thiếu thốn một chút, làm người bình thường thôi. Thật sự muốn sống ở
căn nhà lớn đó, đầu tiên phải học được chữ “nhẫn”. Mình tự biết mình không có
bản lĩnh đó. Đúng rồi, phía cao nhân kia cậu nhanh lên giúp mình, ông ấy đến
thì báo ngay cho mình.
Tiểu
Mạt có chút bị đả kích:
- Chẳng
lẽ đàn ông có tiền đều như vậy?
- Cũng
không nhất định nhưng đàn ông có tiền thì có nhiều sự dụ dỗ hơn, lập trường khó
kiên định. Làm vợ của bọn họ, nhất là nếu phụ thuộc hoàn toàn vào bọn họ, muốn
giữ gìn cuộc hôn nhân đó nhất định phải nhìn thoáng, nếu không mất chỗ dựa như
chơi.
Đây
là đạo lý cô nghe được từ đám phu nhân kia.
Hai
người đi vào thang máy, Chu Thiến bấm tầng mười, sau đó nhìn Tiểu Mạt cười:
- Cho
nên nhân lúc mình chưa bị cuộc sống xa hoa ăn mòn thì phải nhanh chóng tìm lại
nhiệt huyết khi trước. Về sau mất chỗ dựa vẫn có thể sống tốt.
Tiểu
Mạt:
- Cũng
đúng trên đời chẳng có gì hoàn mỹ cả.
Cửa
thang máy vừa mở đã thấy biển chữ vàng của Yêu Ti Lệ lóe sáng.
Trước
bàn là một vị tiểu thư mặc đồng phục màu da trời, quàng khăn lụa cùng tông màu
trông rất cao nhã, hào phóng, hơn nữa nụ cười ngọt ngào khiến người ta có ấn
tượng rất tốt.
Tiểu
Mạt khẽ thì thầm vào tai Chu Thiến:
- Thoạt
nhìn cũng không tệ.
Tiểu
thư đó hỏi lí do đến rồi có nhân viên đưa hai người vào phòng khách, giới thiệu
về tình hình cơ bản của khóa học.
Chu
Thiến hiểu, thì ra đào tạo stylist có ba loại, một là một năm thành tài, hai là
ba tháng và cuối cùng là đào tạo cấp tốc trong một tháng.
Chu
Thiến nghĩ, một năm thì quá dài, có lẽ chẳng bao lâu nữa cô sẽ quay về thân thể
của mình, đến lúc đó chỉ sợ không có đến một năm mà học, một tháng có vẻ thích
hợp nhưng học quá nhanh chỉ sợ chẳng được gì. Chu Thiến và Tiểu Mạt thương
lượng, vẻ mặt Tiểu Mạt khổ sở:
- Thôi
mình không học đâu, mình phải đi làm, sao có thời gian?
Chu
Thiến nhỏ giọng nói:
- Nếu
cậu có hứng thú với nghề này thì nghỉ việc đi, công việc ở thẩm mỹ viện dễ tìm
nhưng cơ hội học tập thì khó. Về phần sinh hoạt phí thì đã có mình rồi.
Hai
người khe khẽ thì thầm, nhất trí với phương án ba tháng.
Nhưng
nhân viên công tác dường như rất muốn hai người chọn khóa một năm. Cô lấy ra
mấy tấm ảnh, trên đó là một số học viên và các ngôi sao chụp ảnh chung. Cô nói:
- Học
sinh tốt nghiệp khóa học một năm của chúng tôi có rất nhiều người được làm
trong công ty Yêu Ti Lệ, có nhiều cơ hội thiết kế, tạo hình cho các ngôi sao,
làm tốt thu nhập một tháng đến vạn tệ cũng không thành vấn đề. Đến khi các cô
làm lâu, chúng tôi còn có thể cử ra nước ngoài đào tạo, giống như những bậc
thầy của chúng tôi, đều từng đi học ở nước ngoài. Mà Chủ tịch, thầy Khắc Y rất
nổi tiếng trong làng giải trí, một lần tạo hình cho người khác thù lao lên đến ba
mươi vạn. Ông cũng là cố vấn của khóa đào tạo một năm. Cho nên, muốn thực sự
phát triển trong ngành này thì theo học khóa đó là tốt nhất.
Những
lời nói đó quả thực khiến hai người động tâm, tuy rằng biết cô ta nói đa số là
để quảng cáo nhưng nếu thực sự được thầy chủ tịch chỉ dẫn thì vẫn khiến người
ta động lòng. Chu Thiến nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chúng
tôi về nghĩ thêm đã.
Về
nhà cô nghĩ cho kĩ, chi phí sinh hoạt một năm của hai người thì cần bao nhiêu.
Còn có chuyện quan trọng hơn phải nghĩ, nếu cô thực sự trở về thì sẽ không còn
là hình dạng này, đến lúc đó học tiếp được sao? Tất cả đều phải nghĩ cho chu
toàn.
Chu
Thiến thấy đầu to như cái đấu (Câu này
lấy của cô Kun =)).
Nhân
viên công tác nói:
- Được
rồi, hai người có thể suy nghĩ cho kĩ nhưng lớp học mới của trường tháng sau sẽ
mở nên đừng nghĩ lâu quá, chúng tôi vẫn luôn hạn chế số lượng, giờ đã gần đủ
rồi, chậm sẽ phải chờ qua nửa năm nữa mới có lớp. Không bằng giờ tôi đưa hai
người đi thăm quan?
Tiểu
Mạt lập tức tán thành.
Diện
tích trường rất lớn, chiếm hết tầng mười, mười một, mười hai của tòa nhà. Tường
trắng sạch sẽ, sàn lát đá cẩm thạch, cửa sổ sáng ngời. Nhân viên vừa đi vừa
giới thiệu:
- Đây
là phòng học, lớp học lí thuyết ở tại đây.
Sau
đó đi đến một căn phòng có biển: Phòng thực hành. Cô đẩy cửa ra, chỉ thấy ở
trong toàn gương là gương cùng với vô số đồ hóa trang, rất nhiều học sinh đang
trang điểm cho người khác, làm tóc, làm móng. Bên cạnh còn có chiếc tủ lớn treo
đủ loại quần áo.
- Đây
chính là phòng thực hành, hôm nay thầy giáo đứng lớp chính là Khắc Y.
Chương 55: Bí mật của Hi Tuấn bị
bại lộ
Chu
Thiến và Tiểu Mạt nhìn theo tay chỉ của cô, chỉ thấy một người đàn ông da dẻ
trắng nõn, ngũ quan rất thanh tú, mặc chiếc áo sơ mi in hoa, giơ tay nhấc chân
đều khiến người ta có cảm giác nghệ thuật.
Lúc
này, ông đang bình phẩm những tác phẩm của học trò. Giọng không cao không thấp,
không nhanh không chậm nhưng lại có khí thế của bậc thầy lớn.
- Em
đang làm kiểu tóc gì thế, cho dù kiểu tóc làm đẹp nhưng không hợp với khuôn mặt
thì cũng là tác phẩm thất bại. Chú trọng đến sự thanh khiết đi.
- Em
chọn quần áo cho người mẫu như thế này đúng là thất bại, màu sắc rực rỡ, vô
cùng rối mắt, đang định diễn tuồng sao? Nhớ kỹ, quần áo mặc trên người tốt nhất
không nên vượt quá ba loại.
- Thiết
kế của em rất đơn điệu, quá bình thường, không đặc sắc, nếu phải đi tham gia vũ
hội thật sự thì nhất định sẽ trở thành tiểu thư làm nền. Nhưng nếu có thêm đôi
khuyên tai đỏ…
Vừa
nói chuyện vừa đeo khuyên tai màu đỏ bằng ngọc lưu ly cho người mẫu, khuyên tai
lắc lư lóe sáng màu đỏ khiến cho người mẫu vốn đơn điệu trở nên đẹp hơn rất
nhiều.
Ai
nấy gật dù liên tục, tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn ông đầy vẻ sùng kính.
Nhân
viên công tác quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Chu Thiến sợ hãi thì không khỏi đắc
ý:
- Thầy
Khắc Y là quán quân của kì thi thiết kế toàn quốc mấy năm trước, cũng từng đạt
nhiều giải thưởng quốc tế, những người từng được thầy dạy được lợi không phải
là ít. Thật sự muốn học được kỹ thuật giỏi thì tìm được thầy tốt là rất quan
trọng!
Chu
Thiến nói:
- Cô
nói rất có đạo lý, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ.
Ra
khỏi trường học, Tiểu Mạt liền nói:
- Có
thể được thầy Khắc Y dạy đương nhiên là tốt nhưng thời gian cũng quá dài, một
năm liền không làm việc có được không?
Chu
Thiến nói:
- Mình
vẫn còn mấy vạn tệ, nếu chúng ta kiếm thêm việc làm thêm chắc cũng không thành
vấn đề.
Chỉ
là thân phận của cô có chút phiền toái, xem có thể thương lượng với trường học,
cô đi học một đoạn thời gian, giữa chừng có việc, đến lúc đó có thể kêu bạn đến
học tiếp được không. Như vậy, nếu cô có quay về thân phận thật của mình cũng
vẫn đi học tiếp được.
***
Chia
tay với Tiểu Mạt rồi, Chu Thiến quay về biệt thự lớn. Quay về đã là gần hoàng
hôn. Ánh nắng từ chân trời chiếu ra từng mảnh đỏ như lửa, cả biệt thư như chìm
trong tầng ánh sáng da cam.
Lúc
vào đại sảnh, Triệu phu nhân vừa buông điện thoại, ngẩng đầu thấy Chu Thiến thì
nói:
- Về
vừa khéo, sắp ăn cơm rồi. Vừa rồi Hi Thành gọi điện thoại về bảo buổi tối phải
đi xã giao, không thể trở về ăn cơm.
Chu
Thiến nghĩ thầm: “Thật sự là xã giao sao? Chỉ sợ là không nhịn được lại ra
ngoài ăn chơi đàng điếm. Từ sau khi cô đọc nhật kí của Tống Thiệu Lâm thì luôn
cảm thấy Triệu Hi Thành làm lãng tử quay đầu chẳng qua chỉ là vì muốn chinh
phục cô trong thoáng chốc mà thôi, chẳng bao lâu sẽ lại chứng nào tật nấy. Loại
người chuyên đi tầm hoa vấn liễn như anh ta sao có thể có ngày không có đàn bà
bên người.”
Trong
lòng Chu Thiến vô cùng khinh thường. Cô chỉ hỏi:
- Vậy
cha và Hi Tuấn đâu ạ?
Dung
tẩu bên cạnh Triệu phu nhân đáp:
- Tiên
sinh và thiếu gia hẳn là cũng sắp về rồi.
Đang
nói thì Triệu lão gia và Triệu Hi Tuấn một trước một sau đi vào.
Triệu
lão gia vẻ mặt tức giận, mà Triệu Hi Tuấn thì vô cùng ảm đạm. Gần đây, Chu
Thiến luôn bận việc của mình, cũng không có thời gian tâm sự cùng Hi Tuấn, chỉ
biết là anh đã đến công ty làm, rời bỏ sân khấu. Không biết dạo này anh thế nào.
Mà
giờ không khí thế này là đã xảy ra chuyện gì?
Triệu
phu nhân đón ông rồi hỏi ra nghi vấn của cô:
- Thế
này là thế nào?
Bà nhìn Triệu lão gia tử:
- Đang tức giận cái gì?
Lại nhìn về phía Triệu Hi Tuấn:
- Con
lại làm cha tức giận à?
Triệu
lão gia tử mặt trầm xuống, hừ lớn một tiếng:
- Xem
bà dạy con tốt chưa kìa.
Triệu
phu nhân nghe ông nói vậy thì nhìn Dung tẩu một cái, Dung tẩu lập tức hiểu ý,
vội mang người hầu rời khỏi phòng khách.
Chờ
người hầu đi hết, Triệu phu nhân mới dịu dàng hỏi:
- Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Triệu
lão gia tử chỉ vào Hi Tuấn, tức giân bừng bừng:
- Bà
hỏi nó mà xem! Bà đi mà hỏi nó! Tôi nói ra cũng thấy ngại.
Khuôn
mặt tuấn tú của Hi Tuấn lúc trắng lúc hồng, im lặng không nói. Anh đi đến sô
pha ngồi xuống. Chu Thiến nhìn anh, Hi Tuấn như cảm nhận được ánh mắt của cô,
ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong mắt như vô cùng tuyệt vọng, lại cúi đầu.
Triệu
phu nhân thấy chồng tức giận như vậy biết chuyện không nhỏ, vội hỏi Hi Tuấn:
- Con
đã làm gì?
Hi
Tuấn vẫn không nói gì.
Triệu
lão gia tử hừ lạnh một tiếng:
- Mày
cũng biết những chuyện mày làm là xấu hổ mà không dám nói à.
Hi
Tuấn nghe xong những lời này, lập tức ngẩng đầu phản đối:
- Lên
sân khấu biểu diễn không có gì là xấu hổ cả! Đây là sở thích của con, là chuyện
con thích làm, không có gì phải xấu hổ.
Chu
Thiến ngẩn ra, sao vậy, anh lại đến quán bar biểu diễn? Đó chẳng phải là dễ bị
phát hiện nhất sao?
- Cái
gì?
Triệu
phu nhân cả kinh, vội đi về phía anh:
- Lên
sân khấu biểu diễn? Biểu diễn cái gì? Sân khấu nào? Con đường đường là nhị
thiếu gia nhà họ Triệu mà lại đi làm con hát biểu diễn mua vui cho người?
Khó
trách chồng tức giận như vậy. Ông là người cực sĩ diện, nếu để người biết thì
chẳng phải là đeo mo vào mặt.
Triệu
lão gia tử tức giận đến giận sôi lên, ông trừng mắt nhìn Triệu Hi Tuấn:
- Sở
thích? Hứng thú? Chuyện đứng đắn không làm. Hôm nay còn làm sai hợp đồng, hại
công ty tổn thất không nhỏ, phạm phải những lỗi sơ đẳng, mất hết mặt mũi vì mày
mà mày còn dám nói cái gì hứng thú, cái gì sở thích?
Vẻ
mặt Hi Tuấn bất đắc dĩ:
- Cha
à, con vốn không thích làm việc ở công ty, con ngồi ở văn phòng thì mất tinh
thần, cha để cho con được làm chuyện con thích đi.
Triệu
lão gia tử tức giận đi qua đi lại trong phòng khách, vất vả lắm mới chịu dừng
bước, chỉ vào Triệu Hi Tuấn nói:
- Cho
mày làm chuyện mày thích để mày làm mất mặt nhà họ Triệu, mất mặt tao à? Tao
nói cho mày, sớm bỏ ý tưởng này đi, ổn định làm trong công ty, theo anh mày mà
học hỏi, nếu không…
Ông
thoáng ngừng lại, nhìn Triệu Hi Tuấn đầy vẻ ngoan lệ. Chu Thiến thấy thần sắc
này của ông thì không khỏi rùng mình, thần sắc này cũng không khác Triệu Hi
Thành là bao. Thì ra, đây là di truyền của nhà họ Triệu, trong máu nhà họ Triệu
đã có mầm mống của những con sói.
Cô
theo bản năng nhìn về phía Triệu Hi Tuấn, dường như chỉ có cậu ấy là ngoại lệ.
Bên
kia, Triệu lão gia tử tiếp tục nói:
- Nếu
không, mày cút khỏi nhà họ Triệu, đến lúc đó, mày thích làm gì thì làm, tao
không cần đứa con không có tiền đồ như mày.
Triệu
Hi Tuấn run người, mặt trắng bệch. Chu Thiến thầm sốt ruột, muốn nói đỡ cho cậu
nhưng lại không biết nên nói gì. Từ đáy lòng cô vẫn có phần sợ hãi Triệu lão
gia tử. Mà Triệu phu nhân thấy ông nói nặng như vậy cũng lắp bắp kinh hãi nhưng
vẫn đau lòng con mình, vội hòa giải:
- Hi
Tuấn, nghe lời cha con đi, con làm giám đốc ở Triệu thị, ai nấy hâm mộ lại
không làm, đi làm chuyện thấp kém kia làm gì? Không chỉ lộ thân phận còn làm
người chê cười! Nghe lời đi, nhân lúc chuyện chưa lớn thì chấm dứt đi.
- Lớn
chuyện rồi! Bà nghĩ tôi làm sao biết được, là nhân viên công ty đến quán bar
gặp nó, giờ ở công ty đang huyên náo cả lên! Cái gì mà “Tuấn Hi là vương tử tao
nhã”, thật không biết phải làm sao? Mất hết mặt mũi.
Triệu
phu nhân biến sắc, lập tức cười gượng hai tiếng, nói:
- Nhưng
đó cũng không phải chuyện gì lớn lắm, ngày mai bảo Hi Thành đến công ty nói với
chủ quản bộ phận quan hệ xã hội áp chế chuyện này là được.
Trong
mắt Triệu lão gia tử lóe ánh sáng sắc lạnh:
- Lại
làm cho nhà họ Triệu mất mặt thì đừng làm con tao nữa!
Khuôn
mặt tuấn tú của Hi Tuấn vô cùng khó coi, anh đứng bật dậy rồi chạy lên tầng.
Triệu lão gia chỉ vào anh, tay run run:
- Bà
xem, thái độ nó thế kia là sao?
Triệu
phu nhân dịu dàng an ủi:
- Được
rồi, đừng tức giận, làm ảnh hưởng đến sức khỏe, Hi Tuấn sẽ nghe lời
- Đúng
là con hư tại mẹ. Nó bị bà chiều quá sinh hư rồi!
Lúc
này, Dung tẩu bước ra nói:
- Phu
nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi.
Triệu
phu nhân nói với Triệu lão gia.
- Ăn
cơm đã rồi nói sau!
Triệu lão gia tử phất tay áo:
- Tức đến no rồi, còn ăn cơm
được? Hừ, không ăn!
Rồi cũng xoay người đi lên lầu.
Triệu phu nhân chỉ thở dài một
hơi, sau đó nói với Dung tẩu:
- Đem cơm của chúng ta lên
phòng:
Sau đó đi theo chồng. Chỉ còn
lại Chu Thiến và Dung tẩu nhìn nhau. Chu Thiến nói:
- Tôi đi xem Hi Tuấn thế nào.