Con dâu nhà giàu - Chương 046 + 047 + 048 + 049

Chương 46

Chu Thiến đang nằm ở phòng
khách VIP trong thẩm mỹ viện, hưởng thụ Tiểu Mạt mát xa. Cô mua thẻ kim cương ở
đây, chỉ định riêng Tiểu Mạt. Vẻ mặt bà chủ như nở hoa, phải biết rằng thẩm mỹ
viện bình thường này không có nhiều khách sộp như vậy. Bà ta cho rằng đó là
công của Tiểu Mạt, ánh mắt nhìn Tiểu Mạt đầy tán thưởng khiến Tiểu Mạt cũng
được hãnh diện một hồi.

Sở dĩ Chu Thiến bỏ số tiền lớn
mua vì một là có thể giúp Tiểu Mạt tăng công trạng, hai là cái này có thể quẹt
thẻ, do Triệu Hi Thành thanh toán, không cần động đến tiền riêng của cô. Chỉ
cần không phải để cô gặp mặt Triệu Hi Thành mở miệng đòi tiền thì cô sẽ chẳng
khách khí.

Chu Thiến nói với Tiểu Mạt:

- Nghĩ ngơi một hồi đi, làm mãi
thế mệt lắm.

Tiểu Mạt cười:

- Ai bảo thế, trong mắt mình,
cậu chính là áo cơm cha mẹ, phải hầu hạ chu đáo. Mình còn nhờ vào cậu để mua
chút đồ nữa.

Chu Thiến nắm tay cô kéo cô
ngồi xuống cười nói:

- Cậu đừng ba hoa nữa, yên tâm,
đồ cậu giới thiệu mình sẽ mua.

Tiểu Mạt cười híp mắt lại:

- Cái này đúng là khiến mình
vênh mặt. Hai tháng trước, thành tích mình không tốt, không biết bị bà chủ trút
giận bao nhiêu lần, giờ vừa thấy mình đã cười, thật đã đời.

Chu Thiến nhìn cô nói:

- Tiểu Mạt, mình muốn đi học
stylist, cậu có muốn đi học cùng mình không? Học phí mình chi.

Tiểu Mạt ngạc nhiên nói:

- Sao đang yên lành lại muốn đi
học stylist?

Chu Thiến nói:

- Thứ nhất là vì cuộc sống quá
nhàm chán, thứ hai là học nghề thì sau này sẽ có lợi. Giờ stylist là nghề khá
nổi.

Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì,
lại hỏi:

- Không phải cậu bảo giúp mình
tìm cao nhân sao? Có tin tức gì không?

- Người quen của mình đã tìm
được một người, rất nổi tiếng, nhưng vị cao nhân đó đã đến Ngũ Hành Sơn, đầu
tháng sau mới về được.

Ngũ Hành Sơn! Nghe qua có vẻ
rất bản lĩnh, Chu Thiến không khỏi càng tin tưởng. Tiểu Mạt không nhịn được
nhắc nhở cô:

- Thiến Thiến, cũng không chắc
chắn thành công đâu! Cậu phải chuẩn bị tâm lý, vạn nhất không quay về được thì
làm thế nào.

Chu Thiến hơi trầm xuống. Mỗi
khi nghĩ đến vấn đề này đầu cô lại như muốn nổ tung, sau lại không nghĩ gì nữa,
một lòng một dạ trông cậy vào cao nhân kia.

Tiểu Mạt tiếp tục nói:

- Theo mình, nếu thực sự không
về được thì cứ ở lại nhà họ Triệu đi. Ở đó cả đời không phải lo ăn mặc, hơn nữa
Triệu Hi Thành cũng không đối xử tệ với cậu mà? Anh ta cũng là anh của Tuấn Hi,
nói vậy trông cũng đẹp trai đi, kiểu chồng vừa giàu, vừa có năng lực lại đẹp
trai khó tìm lắm. Đương nhiên, Kiều Tranh cũng là lựa chọn không tồi nhưng cậu
lại để ý người anh ấy yêu không phải là cậu… Mình thấy, cậu vẫn nên nghĩ thoáng
mà ổn định cuộc sống làm con dâu nhà giàu đi.

Chu Thiến cúi đầu, một lát sau
mới nhẹ nhàng nói:

- Vẫn nên chờ cao nhân xem qua
rồi tính.

Có thể trở về thì phải về, dù
sao mình còn có người thân, trở về cũng còn có hi vọng với anh Kiều Tranh.
Nhưng nếu thực sự trở về thì sẽ thành người xa lạ với Triệu Hi Thành…

Nghĩ vậy, lòng Chu Thiến đột
nhiên cảm thấy rầu rĩ, khó chịu kì lạ. Cô chuyển đề tài:

- Cậu nghĩ kĩ về đề nghị của
mình đi! Học thêm cái gì đó luôn tốt!

Tiểu Mạt quả nhiên bị cô dẫn
dắt:

- Chồng cậu chịu cho cậu đi
học?

- Mình sẽ nói với anh ta, gần
đây hình như anh ta rất dễ nói chuyện.

Thật sự, như thay đổi thành
người khác…

Lúc gần đi, Tiểu Mạt đỏ mặt kéo
tay cô nói:

- Lúc nào thì đưa tớ đi gặp em
chồng cậu đây?

Nhắc tới Hi Tuấn, Chu Thiến
không nhịn được thở dài:

- Giờ nó bắt đầu đến công ty
làm, chắc về sau sẽ rời khỏi sân khấu

Vẻ mặt Tiểu Mạt như đến ngày
tận thế:

- Sao lại như vậy, thật đáng
tiếc! Đám fan hâm mộ Tuấn Hi như bọn mình phải làm thế nào?

Chu Thiến lại thở dài:

- Cũng không rõ.

***

Đang lúc Chu Thiến tích cực lên
mạng tìm hiểu tư liệu về học stylist thì lại nhận được cuộc điện thoại bất ngờ.

Giọng nói qua điện thoại mềm mại,
ngọt đến phát ngấy:

- Lâu rồi chúng mình không cùng
đi dạo phố, hôm nay thời tiết đẹp, không quá nắng, đi dạo một chút đi!

Chu Thiến nghe chẳng hiểu gì
hỏi:

- Xin
hỏi cô là ai?

Trong
điện thoại yên lặng một hồi rồi lại nói:

- Thiệu
Lâm, mình là Văn Phương đây! Đi ra ngoài đi, bọn mình đi dạo phố! Giờ mình đang
ở ngay trước cửa nhà cậu.

Văn
Phương? Chu Thiến cảm thấy chán ghét, thật chẳng hiểu sao có loại đàn bà vô sỉ
đến nước này, còn không biết xấu hổ gọi điện cho cô tự xưng là bạn tốt, còn hẹn
cô đi dạo phố!

Chu
Thiến vốn định cúp máy mặc kệ cô ta nhưng lại nghĩ, đi xem cô ta định làm gì
cũng tốt! Hơn nữa, Triệu Hi Thành nói đã cắt đứt với cô ta, cũng chẳng biết có
thật không…

Nhưng,
sao cô lại để ý đến chuyện này? Bọn họ chấm dứt hay không liên quan gì đến cô…

Tuy
tự nhủ như vậy nhưng sự tò mò trỗi dậy, cô thay quần áo, xuống lầu nói một
tiếng với Triệu phu nhân. Triệu phu nhân thấy cô gần đây ngoan như vậy, ở chung
với con rất hòa hợp, trong lòng rất thích, liền nói:

- Ra
ngoài gặp gỡ bạn bè cũng tốt, ngày nào cũng ở nhà với mẹ chắc con buồn lắm.
Nhưng đừng về muộn như lần trước

Chu
Thiến cười đồng ý. Cô đi ra cửa đã thấy Văn Phương dựa vào chiếc xe thể thao
màu đỏ. Chu Thiến nhìn thấy cô ta thì ngẩn ra, cô ta… gầy đi rất nhiều.

Sáng
sớm vừa có mưa to, trời đất có phần u ám, không khí vừa ẩm ướt vừa nóng khiến
người ta thấy không thoải mái. Văn Phương mặc bộ váy màu đỏ rực, mặt trang điểm
kĩ nhưng không che giấu được sự tiều tụy của cô ta.

Chương 47: Kế hoạch của Văn
Phương (1)

Văn
Phương đứng ở bên ngoài, nhìn cửa sắt cao ba thước chạm trổ kia mà ngẩn người,
qua cánh cổng đó có thể nhìn thấy thảm cỏ xanh mượt và căn biệt thự ba tầng
kiểu Âu màu trắng đó.

Trong
mắt Văn Phương là sự hâm mộ vô cùng, nếu cô cũng có thể ở trong căn nhà này thì
thật tốt biết bao. Lập tức trong lòng lại phẫn hận, nếu không phải Thiệu Lâm
ngáng chân ở giữa thì nguyện vọng này cũng không quá khó để thực hiện. Thiệu
Lâm đã có nhiều thứ như vậy, sao còn muốn giành giật với cô.

Sau
đó, cô thấy Thiệu Lâm đi ra. Hôm nay, Thiệu Lâm mặc bộ váy liền màu vàng nhạt,
tóc dài đen mượt đến thắt lưng càng khiến làn da cô như sương tuyết, cả người
tựa như đóa hoa dịu dàng.

Lòng
Văn Phương vừa đố kị vừa hận. Sống trong hoàn cảnh như vậy đương nhiên là giống
đóa hoa! Mệnh cô thật tốt, gia đình phú quý hiển hách, từ nhỏ đến lớn chưa từng
chịu khổ, sống như công chúa còn Văn Phương cô trong mắt người khác chỉ là nha
hoàn cho Tống Thiệu Lâm. Cô không tin, Tống Thiệu Lâm mệnh tốt cả đời mà đè ép
cô được.

Không
đúng! Trước kia cô ta chẳng phải không để ý trang điểm gì sao? Khi nào thì bắt
đầu chú trọng hình thức? Quả nhiên là có ý định câu dẫn Hi Thành, nhưng theo
tính cách của Hi Thành thì sự mê hoặc đó sẽ chỉ là nhất thời, rất nhanh sẽ
chán! Đến lúc đó, chỉ cần kế hoạch của cô thành công thì cô không tin, Tống
Thiệu Lâm còn có thể ở bên anh.

Chu
Thiến chậm rãi bước đế, Văn Phương thu hồi sự ghen ghét, đổi lại vẻ mặt tươi
cười:

- Thiệu
Lâm, hôm nay cậu thật đẹp, quần áo này là mới đúng không?

Chu
Thiến nhìn cô, vẻ mặt cô dày phấn, lúc cười rộ lên khóe mắt có mấy nếp nhăn,
trong mắt còn có tơ máu đỏ, cả người như già đi đến năm tuổi. Chu Thiến không
đành lòng nhìn tiếp, quay mặt đi. Phải có bao nhiêu kích thích mới khiến cho
một phụ nữ biến thành dạng này chỉ trong một thời gian ngắn? Giờ cô đã tin lời
Triệu Hi Thành.


lẽ, tình cảm của Văn Phương với Triệu Hi Thành là chân thành. Nhưng có là chân
tình thì thế nào? Yêu người đã có vợ thì cho dù bị muôn vàn tủi nhục cũng không
được đồng tình.

Văn
Phương mở cửa xe, Chu Thiến cảm ơn rồi bước lên. Văn Phương sửng sốt nói:

- Trước
giờ cậu chưa bao giờ nói cảm ơn.

Chu
Thiến cười cười:

- Trước
chúng ta là bạn, đương nhiên không cần cảm ơn.

- Giờ
chúng ta cũng là bạn mà!

Chu
Thiến liếc nhìn cô một cái rồi hỏi:

- Cậu
cho rằng giờ chúng ta còn có thể là bạn?

Văn
Phương nhìn phía trước nói:

- Thiệu
Lâm, cậu biết đúng không?

- Cậu
cho rằng có thể giấu được tôi?

Văn
Phương không nói gì nhưng trong lòng cười thầm. Trước còn phải giấu giếm cô một
năm, nếu không phải Thiệu Lâm đến nhà cô gặp cô và Triệu Hi Thành ở chung thì
chỉ sợ là vẫn chưa biết gì. Nhưng từ sau khi cô mất trí nhớ, hình như khôn khéo
lên rất nhiều! Xem ra phải cẩn thận ứng phó mới được.


ta dịu dàng nói:

- Thiệu
Lâm, mình biết là mình không tốt, mình không phải với cậu nhưng chuyện tình cảm
này không thể vãn hồi, mình cũng kìm lòng không đậu. Giờ mình biết sai rồi,
mình và Hi Thành đã kết thúc, xin cậu tha thứ cho mình! Chúng ta là chị em tốt
nhiều năm như vậy, cậu nể tình chúng ta cùng lớn lên, đừng giận mình nữa!

Vẻ
mặt cô ta mười phần sám hối. Giờ cô không thể trở mặt với Tống Thiệu Lâm, phải
hòa hảo với Tống Thiệu Lâm thì kế hoạch tiếp theo mới tiến hành được.

Theo
hiểu biết về Tống Thiệu Lâm của cô thì Tống Thiệu Lâm luôn coi trọng tình cảm.
Nhiều năm qua Tống Thiệu Lâm chỉ có một người bạn là cô, chỉ cần cô mềm giọng
nhờ vả thì Tống Thiệu Lâm sẽ tha thứ cho mình. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng khóc nức
nở.

Chu
Thiến mở to mắt nhìn cô ta biểu diễn, chẳng lẽ hôm nay cô ta gọi cô đến là để
sám hối. Chẳng lẽ cô ta nghĩ nói mấy câu như vậy, rơi vài giọt nước mắt thì cô
sẽ tha thứ? Tiếp tục làm bạn? Cô dễ coi thường vậy sao?

Chu
Thiến giận đến phì cười, đang định mở cửa xuống xe, không muốn dây dưa. Nhưng
nghĩ lại, tuy rằng trước đó chỉ gặp nhau một lần nhưng cô ta vô cùng kiêu ngạo
với mình, có vẻ là người không biết thu liễm, khiêm tốn. Nay đột nhiên ăn nói
khép nép không biết là có ý gì, chỉ sợ còn định sinh sự. Vẫn nên ở lại nhìn xem
cô ta muốn chơi trò gì thì hơn.

Lập
tức, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:

- Chuyện
tình cảm quả thực rất khó nói, mình có thể hiểu, giờ đã đến lúc cậu nên quay
đầu rồi. Chia tay Triệu Hi Thành, đương nhiên cũng là còn coi trọng tình bạn
này, trong lòng cậu đã khó chịu như vậy, mình cũng không trách cậu.


giữ chặt tay Văn Phương, cười thật dịu dàng.

Hừ!
Chẳng lẽ mình cô biết diễn sao? Tôi diễn cũng chẳng kém cô đâu! Chu Thiến nói
trong lòng.

Văn
Phương nghe cô nói vậy thì mắt sáng bừng, giả bộ áy náy, cảm kích run giọng
nói:

- Cảm
ơn cậu, Thiệu Lâm, cảm ơn cậu chịu tha thứ cho mình, về sau mình nhất định
không làm chuyện gì có lỗi với cậu!

Trong
lòng lại đang đắc ý cười: Đàn bà ngu ngốc, mãi mãi bị tao trêu đùa!


ta lái xe, vừa nhanh vừa chắc chắn, Triệu Hi Thành nói Văn Phương chạy xe tốt
quả không sai.

Chu
Thiến hỏi:

- Giờ
chúng ta đi đâu?

- Đến
cửa hàng quần áo trước chúng ta hay đi, là hãng quần áo trước kia cậu thích
nhất.

Văn
Phương mở nhạc sau đó hát theo, Chu Thiến ở bên nhìn bộ dáng hưng phấn của cô
ta, càng lúc càng cảm thấy mình đoán đúng. Cô ta có vấn đề!

Văn
Phương như lơ đãng mở miệng:

- Thiệu
Lâm, cậu có biết hai hôm trước mình gặp ai không?

- Ai?

Giọng
Văn Phương đầy hưng phấn:

- Là
đàn anh Kiều Tranh! À, đúng rồi, cậu còn nhớ Kiều Tranh không?

Văn
Phương quay đầu nhìn cô chằm chằm. Chỉ thấy Chu Thiến bình tĩnh nói:

- Ai?
Mình không nhớ rõ!

Văn
Phương quay đi, trong lòng có chút thất vọng, xem ra cô thực sự không nhớ Kiều
Tranh. Nhưng cô từng yêu anh ấy như vậy, có lẽ để bọn họ gặp nhau mấy lần cô ta
nhớ ra chưa biết chừng! Nghĩ vậy, cô ta có chút kích động, giờ Kiều Tranh còn
chưa kết hôn, nếu hai người tình cũ không rủ cũng đến, cô không tin nhà họ
Triệu cần cô con dâu hồng hạnh vượt tường.

Chu
Thiến dù miễn cưỡng bình tĩnh nhưng trong lòng cũng gợn sóng. Cô ta đột nhiên
nhắc tới Kiều Tranh là có ý gì? Bên tai lại nghe cô ta nói tiếp:

- Anh
ấy học cùng đại học với bọn mình, hơn bọn mình hai khóa, là nhân vật nổi tiếng
trong trường, vừa đẹp trai, học giỏi, tính tốt, rất nhiều nữ sinh mê muội, lúc
ấy, cậu cũng là một trong số đó mà!

Chu
Thiến nhìn cô cười:

- Vậy
sao?

Càng
lúc càng cảnh giác. Văn Phương nói:

- Khi
đó, cậu thích anh ấy, thường xuyên tới trước mặt anh ấy nhưng lại giả vờ không
hẹn mà gặp. Nhưng anh ấy luôn thản nhiên với cậu, khi cậu biết anh ấy đi chung
với một cô gái khác thì mất bình tĩnh…

Văn
Phương quay đầu cô nhìn cười, trong mắt chợt lóe sáng:

- Cậu
hẹn anh ấy ra rồi tỏ tình!

Chương 48: Kế hoạch của Văn
Phương (2)

- Tỏ
tình?

Chu
Thiến kinh ngạc, tính cách Tống Thiệu Lâm lạnh lùng như vậy là cũng sẽ có
chuyện “tỏ tình”? Tống Thiệu Lâm đúng là phụ nữ khó nắm bắt

- Cậu
không cho mình đi theo nên mình cũng không biết cậu nói gì với anh ấy nhưng anh
ấy đồng ý hẹn hò với cậu. Năm ấy, bóng dáng hai người xuất hiện ở khắp nơi
trong trường, tình cảm vô cùng, thành cặp đôi được mọi người ngưỡng mộ. Thiệu
Lâm, đó là lúc mình thấy cậu hạnh phúc nhất. Giờ cậu không còn vẻ tươi cười
hạnh phúc đó nữa.


ta thở dài, vô cùng tiếc nuối:

- Thật
tiếc, cậu đã quên!

Chu
Thiến lạnh lùng nói:

- Đây
đều là chuyện quá khứ, mình không nhớ rõ. Huống chi giờ mình đã kết hôn, cậu
còn nói chuyện này làm gì.

Văn
Phương vội xin lỗi:

- Xin
lỗi, mình không nên nhắc đến. Nhưng mình chỉ cảm thấy đáng tiếc, đó là mối tình
đầu tuyệt đẹp của cậu, vậy mà không nhớ, khi đó cậu yêu anh ấy…

Chu
Thiến nhíu mày, nghĩ rằng: vì sao cô ta hết lần này đến lần khác nhắc đến
chuyện tình cảm của Kiều Tranh với Tống Thiệu Lâm? Chẳng lẽ cô ta định giở trò?
Nhưng chỉ cần cô khẳng định không nhớ thì cô ta làm được gì?

Xe
dừng trước một cửa hàng quần áo.

Chu
Thiến đi vào thì biết quần áo trước kia Tống Thiệu Lâm mặc đều từ cửa hàng này
mà ra. Đây là một nhãn hàng từ Pháp, chất lượng không tệ nhưng màu sắc chỉ có
ba màu: đen, trắng, xám. Màu trắng thì thôi nhưng đen và xám thì Chu Thiến
không thích, dáng vẻ già nua nặng nề, chẳng có tí sức sống nào hết.

Chu
Thiến không khỏi nhíu mày. Tống Thiệu Lâm này đúng là kì quái. Nhân viên thấy
cô đến thì lập tức cười:

- Triệu
phu nhân, Văn tiểu thư, đã lâu không tới.

Văn
Phương nói:

- Còn
không đem đồ mới nhất ra cho Triệu phu nhân xem!

Nhân
viên vừa đón hai người ngồi xuống vừa gọi mang trà lên, có người khác đem đồ
mới đến trước mặt hai người. Dường như cả quán chỉ phục vụ riêng hai người.

Chu
Thiến cũng quen với điều này. Còn nhớ lần đầu tiên ra ngoài dạo phố cùng Triệu
phu nhân thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng. Nhân viên tươi cười giới thiệu:

- Tất
cả chỗ này đều là đồ mới nhất, Triệu phu nhân thích thì có thể mặc thử

Văn
Phương chỉ vào một bộ váy màu đen, nói với Chu Thiến:

- Thiệu
Lâm. Cái này không tệ, rất hợp với cậu.

Trước
kia Tống Thiệu Lâm rất nghe lời cô, cô bảo mặc gì đẹp thì Thiệu Lâm mua cái đó.
Trên người không đen thì là xám, lại thêm vẻ mặt lạnh lùng, Hi Thành nhìn cô
cũng lười. Nhưng giờ cô vô cùng xinh đẹp, Văn Phương liếc nhìn bộ váy màu vàng
của cô, nhất định là mình đã lâu không đi dạo phố cùng Tống Thiệu Lâm. Ai ngờ
Chu Thiến lắc đầu, nói:

- Quần
áo màu này mình có nhiều rồi, hơn nữa giờ mình không thích màu này.

Văn
Phương vội nói:

- Nhưng
trước kia cậu rất thích nhãn hiệu này, quần áo đều mua từ đây.

Chu
Thiến đứng dậy cười cười:

- Nhưng
thú thật là bây giờ mình không thích, mình lại thấy nó hợp với cậu hơn, cậu
chọn lấy hai bộ đi.

Văn
Phương cười gượng:

- Mình
sao so với cậu được, quần áo ở đây đắt như vậy.

Chu
Thiến đi ra ngoài, Văn Phương chẳng có cách nào cũng đành đi theo.

Phía
sau, nhân viên vẻ mặt buồn bã, một người khẽ nói:

- Xem
ra về sau chúng ta mất khách quen này rồi. Trước kia cô ấy hàng tháng đều mua
bao nhiêu quần áo cho chúng ta, Văn tiểu thư nói cái gì đẹp thì cô ấy đều mua,
mắt chẳng buồn chớp. Không nói nhiều, không soi mói lại hào phóng, ai, xem ra
sẽ không đến cửa hàng của chúng ta nữa.

- Nhưng
tôi cũng hiểu, phong cách của cửa hàng chúng ta không hợp với cô ấy, xem đi,
hôm nay đồ cô ấy mặc thật xinh đẹp.

- Tôi
thấy không phải vì quần áo. Cô không thấy Triệu phu nhân thay đổi rất nhiều
sao? Trước kia cô tới đây, cả người lạnh như băng, dường nhưng không có hứng
thú với cái gì. Văn tiểu thư giới thiệu quần áo, cô không nhìn đã bảo được,
dường như chẳng cần. Nhưng hôm nay, cả người tràn ngập sức sống, miệng cười,
ánh mắt đầy thần thái, như hai người khác nhau vậy!

- Tôi
cũng thấy thế, có phải cô ấy có việc gì vui?

- Tôi
thấy nhất định là thế, Triệu phu nhân vốn đã rất đẹp, giờ như vậy càng thêm hấp
dẫn.

***

Ra
khỏi cửa hàng quần áo, trời lất phất mưa, sắc trời càng trầm xuống. Văn Phương
ngẩng đầu nhìn trời nói:

- Chúng
ta kiếm chỗ ngồi đi! Xem ra sắp có mưa to
rồi.

Chu Thiến gật đầu. Hôm nay Văn
Phương đề nghị gì cô cũng đi theo, xem xem cô ta định giở trò gì. Văn Phương
lái xe đến quán trà đạo. Văn Phương nói:

- Đây là chỗ mình mới phát
hiện, rất hay! Cậu sẽ thích!

Văn Phương nói đúng, Chu Thiến
vừa vào đã thích chỗ này. Vào cửa có một hòn giả sơn nhỏ, từ trên có nước róc
rách chảy xuống. Trong quán trà chạm trổ cổ kính. Góc sáng sủa bày cây cảnh
xanh um, trong không khí là mùi trà thản nhiên.

Chu Thiến cảm thấy nháy mắt, cả
người thư thái hơn rất nhiều. Nghĩ thầm, lần khác cũng phải đưa Tiểu Mạt đến
đây. Văn Phương nói với phục vụ

- Tôi có đặt phòng trước, tôi
họ Văn.

Chu Thiến liếc nhìn cô ta một
cái, quả nhiên là đã có dự tính từ trước. Nhưng cô ta đưa cô tới đây thì thế
nào?

Đáp án này, vào phòng đã được
giải đáp.

Chương 49: Kế hoạch của Văn Phương (3)

Phòng trang trí cổ kính, trên
trần treo một chiếc đèn kiểu cung đình, sơn đỏ. Trên giá gỗ lim đặt những gói
trà tinh mĩ, bên kia là các loại dụng cụ pha trà. Bàn chạm khắc cổ kính. Trong
không khí có tiếng nhạc dễ nghe.

Nhưng những cái đó Chu Thiến
không có lòng nào thưởng thức. Toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào người
đàn ông thành thục, tao nhã ngồi đó.

Văn Phương nhìn hết những phản
ứng của cô, mừng thầm, đi tới nói với người đàn ông kia:

- Tiền bối, ngại quá, bắt anh
đợi lâu rồi

Trong lòng Chu Thiến dâng lên
cỗ lửa giận, Văn Phương này lúc trước vẫn nhấn mạnh tình cảm đậm sâu của Tống
Thiệu Lâm và Kiều Tranh, giờ còn hẹn Kiều Tranh tới là có ý gì? Chẳng lẽ cô ta
định giở trò gì? Cô đi tới, trong lòng hạ quyết tâm, bất kể cô ta định làm gì
cũng quyết không thể để cô ta lôi Kiều Tranh xuống nước!

Kiều Tranh thấy hai người thì
đứng dậy chào hỏi. Hôm nay anh mặc bộ âu phục đậm màu, vào phòng đã cởi áo
vest, giờ anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, caravat hoa đậm màu, cổ tay có cúc áo
bạc lóe sáng, cả người nhìn qua vừa cao nhã lại vừa thoải mái. Anh nhìn Chu
Thiến có phần hơi kinh dị, dường như không ngờ cô xuất hiện ở đây.

Anh nói:

- Không có, anh cũng vừa tới
thôi. Văn Phương, lâu như vậy không ngờ em còn nhớ đàn anh khóa trên này, còn
hẹn anh đi uống trà.

Văn Phương bị phong thái của
anh mê hoặc, nhiều năm như vậy Kiều Tranh vẫn đẹp trai như năm nào! Nếu không
phải vì Hi Thành, cô ta chẳng hi vọng gì bên cạnh Thiệu Lâm có người con trai
xuất sắc như vậy. Năm đó, khi bọn họ hẹn hò, vẻ hạnh phúc của Thiệu Lâm khiến
cô ta ghen tị đến phát cuồng! Vì sao chuyện tốt đều cho cô ấy? Nhưng vì đoạt
lại Hi Thành nên đành vậy. Văn Phương cười:

- Sao em không nhớ được, lúc ấy
em hay làm bóng đèn giữa anh và Thiệu Lâm, anh còn mời em ăn không ít đồ ngon.

Kiều Tranh nghe xong, vẻ mặt ôn
hòa có chút mất tự nhiên, nhất thời Chu Thiến cũng không biết làm thế nào, mọi
người cùng yên lặng. Bên trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách. Văn
Phương rất hài lòng với điều này. Nó nói lên rằng Kiều Tranh vẫn còn tình cảm
với Thiệu Lâm. Kế hoạch đã thành công một nửa, cũng không uổng cô tốn bao nhiêu
tiền hối lộ thư ký của Kiều Tranh mới có được cuộc gặp này.

Nhưng không biết cảm giác của
Thiệu Lâm thế nào? Người con trai ôn nhuận như nước này có thể khiến cô nhớ lại
điều gì? Cô ta quay đầu nói với Chu Thiến:

- Thiệu Lâm, đây là đàn anh
khóa trên Kiều Tranh, cậu có ấn tượng không?

Chu Thiến nhìn đôi mắt đầy âm
mưu của cô ta, đột nhiên cười nói:

- Thì ra người cậu nhắc đến là
Kiều tổng, trước đó chúng ta đã gặp qua rồi, đúng không Kiều tổng?

Cô nhìn Kiều Tranh, anh đang
nhìn cô, hai mắt sâu không thấy đáy như có thiên ngôn vạn ngữ. Tim Chu Thiến
khẽ run lên, vội quay đầu, âm thầm nhắc nhở bản thân, hôm nay tuyệt đối không
được thất thố!

Văn Phương ngẩn ra:

- Sao? Hai người từng gặp?

- Đúng vậy, bọn mình gặp trên
tiệc rượu, sau đó cũng gặp nhau tình cờ một lần. Chẳng qua khi đó mình không
biết lại là cùng trường.

Chu Thiến nói đầy thoải mái:

- Đều ngồi xuống đi, nếu đã học
cùng trường thì cũng có nhiều chuyện để nói.

Ba người ngồi xuống rồi liền có
một người mặc sườn xám màu xanh lục tiến vào pha trà cho bọn họ.

Văn Phương nhìn hai người nhưng
không hề tìm được bất kì dấu vết ái muội gì. Hai người đều đã gặp, chẳng lẽ không
xảy ra cái gì? Thiệu Lâm mất trí nhớ nhưng Kiều Tranh đâu có mất trí nhớ. Năm
đó anh ta yêu Thiệu Lâm như vậy, thậm chí vì cô mà bỏ qua cả cơ hội xuất ngoại.
Chẳng lẽ gặp lại cô không tỏ chút gì sao?

Tình cảm của bọn họ chẳng nhẽ
biến mất theo thời gian?

Người pha trà ngâm trà cho bọn
họ, nhất thời chỉ nghe tiếng nước trà róc rách.

Văn Phương nhấp một ngụm, lại
chuẩn bị diễn:

- Chúng ta cũng đã lâu không
gặp. Khi còn đi học, thường xuyên ra ngoài ăn vặt, hai người ngồi cùng nhau
không coi ai ra gì, anh một miếng, em một miếng, không biết bao nhiêu người đố
kị mà chết! Còn…

Kiều Tranh nghe vậy, sắc mặt ảm
đạm, anh rũ mắt nhìn xuống, tươi cười đầy chua xót. Chu Thiến nhìn mà vừa đau
lòng lại vừa tức giận. Văn Phương này còn chưa dừng. Cô bình thản cắt lời:

- Văn Phương, đừng nhắc đến
chuyện tôi không nhớ! Hơn nữa, đã qua lâu như vậy, cô nói những cái này để
chúng tôi xấu hổ sao? Giờ chúng tôi ai cũng có cuộc sống riêng, chuyện quá khứ
đừng nhắc lại nữa.

Văn Phương cười gượng:

- Đúng vậy, đúng vậy, giờ nói
cũng không hợp.

Trong lòng cô ta vừa vội vừa
tức, Thiệu Lâm này, rõ ràng cô yêu Kiều Tranh như si như cuồng, sao có thể bình
tĩnh như vậy. Chẳng lẽ, mất trí nhớ rồi, quên Kiều Tranh nên mới động lòng với
Hi Thành? Nhất định là vậy, Hi Thành nổi bật như vậy, động lòng với anh chẳng
quá khó khăn.

Nhưng như vậy kế hoạch của cô
ta chẳng phải là không thể thành công? Lòng Văn Phương vô cùng phẫn hận, đột
nhiên cảm thấy Thiệu Lâm này thật khó nắm bắt, không còn là Tống Thiệu Lâm mình
có thể tùy ý đùa nghịch.

Không được, cô ta tuyệt đối
không dễ dàng buông tay. Nếu Hi Thành đã hạ quyết tâm chia tay cô thì dù có đến
dây dưa với anh cũng không được, thậm chí còn khiến anh tức giận. Lửa giận của
anh cô không thể gánh vác được. Giờ hi vọng duy nhất chỉ là khiến cho Tống
Thiệu Lâm không có tư cách làm con dâu nhà họ Triệu thì cô ta mới có hi vọng.
Nên làm thế nào? Nếu Thiệu Lâm không thể đánh bại thì chỉ có thể nhằm về phía
Kiều Tranh.

Lúc này, Chu Thiến và Kiều
Tranh đang nói chuyện phiếm, tán gẫu về cuộc sống ở nước ngoài của anh. Cô đang
cố gắng thể hiện với bọn họ rằng: Cô quả thật không nhớ chuyện trước kia, hơn
nữa cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Vất vả lắm cô mới nói được những
lời tuyệt tình đó với Kiều Tranh, để anh hết hi vọng với Tống Thiệu Lâm, giờ há
có thể để Văn Phương lại thổi bùng ngọn lửa tàn đó.

Kiều Tranh nói:

- Ở nước ngoài nhiều năm như
vậy, thật ra vẫn luôn muốn về, dù sao ở đây có bạn bè, người thân, gốc rễ mình
ở đây, sinh hoạt ở quê hương vẫn là thoải mái hơn.

Văn Phương:

- Nhưng nước Mỹ cũng rất tốt!
Chế độ phúc lợi cũng tốt, nếu tôi có cơ hội định cư nước ngoài, nhất định không
trở lại nữa! (Đây là ý kiến của Văn Phương, không phải của tác giả). Tiền bối,
anh ở chỗ nào tại Mỹ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3