Con dâu nhà giàu - Chương 011 + 012 + 013

Chương 11: Nấm càng đẹp thì độc tính càng cao.

Thời gian sau đó, Chu Thiến đều
cố công tìm tỏi. Nhưng mãi đến khi Triệu Hi Thành trở về, đừng nói là tỏi, ngay
cả thủy tiên cũng không có lấy một cây.

Nghĩ cũng đúng, đại thiếu gia
nhà họ Triệu ghét tỏi như thế, nhà họ Triệu làm gì có thể xuất hiện tỏi được?
Đáng chết chính là, khu vực này Chu Thiến hoàn toàn không quen thuộc, ngay cả
chợ đi đằng nào cô cũng không biết. Hỏi thăm đám người hầu, bọn họ đều mỉm cười
lịch sự nói:

- Thiếu phu nhân muốn mua gì
sai chúng tôi đi mua là được.

Nhất thời cô không nói nên lời,
chẳng lẽ bảo tôi muốn đi mua tỏi mà đại thiếu gia nhà các người ghét nhất sao?
Cô nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, không có tỏi, đêm nay sao cô có thể
bình an mà sống?

Cùng Triệu Hi Thành trở về là
một người đàn ông trung niên cao lớn, cả người mặc âu phục, nhìn qua rất phong
độ. Hai mai tóc hoa râm, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén có sự uy nghiêm
của những người luôn đứng từ cao nhìn xuống.

Triệu phu nhân lập tức tươi
cười chạy ra đón, ngay sau đó cũng có mấy người hầu đi theo

Triệu phu nhân đón lấy cặp tài
liệu trong tay ông, đưa cho người hầu bên cạnh, đỡ ông ngồi xuống sô pha rồi
lại cầm tách trà từ tay người hầu khác đưa cho ông nói:

- Hồng trà ông thích nhất đó.

Tất cả những động tác đó rất
thuần thục, tự nhiên.

Triệu Hi Thành đi đến bên Chu
Thiến, cau mày nói:

- Cô còn thất thần cái gì?

Anh ta đưa cặp tài liệu cho Chu
Thiến, ý bảo cô cầm. Cô đưa cặp cho người hầu ở bên, trong lòng tức giận: đưa
thẳng cho người hầu không được à mà phải qua tôi, chẳng lẽ muốn biểu hiện địa
vị trong nhà sao?

Nhưng giờ Chu Thiến nhận tiền
lương của bọn họ, Triệu Hi Thành chính là ông chủ của cô, phục vụ ông chủ… nên
làm, nên làm!

Triệu Hi Thành ngồi xuống ghế
sô pha nhìn Chu Thiến, trong mắt không có sự sắc bén, lạnh lùng như bình thường
nhưng lại ẩn chứa một ý tứ khó hiểu khiến lòng Chu Thiến hoảng sợ, da đầu run
lên, không khỏi cúi đầu.

Nhưng tầm mắt của Triệu Hi
Thành vẫn bao phủ cô, dường như một loại áp lực vô hình khiến cô không thở nổi.

May Triệu phu nhân đúng lúc
giải cứu Chu Thiến, bà ngoắc cô nói:

- Thiệu Lâm, lại đây gặp cha
con.

Chu Thiến chạy nhanh tới, ngọt
ngào gọi một tiếng “cha”, Triệu lão gia tử gật gật đầu, bộ dáng kiệm lời nhưng
sắc mặt rất ôn hòa.

Cô không nhịn được quay đầu
nhìn về phía Triệu Hi Thành, lúc này Hi Tuấn đang ở bên cạnh anh nói gì đó mà
Triệu Hi Thành nghe xong lại nhìn về phía cô, khóe miệng cười dịu dàng.

Trong nháy mắt đó, khuôn mặt
lạnh lùng của anh được nụ cười này nhuộm thêm một lớp ánh sáng thản nhiên, tựa
như đóa hoa đột nhiên nở rộ trong giá lạnh, đẹp kinh hồn.

Mặt Chu Thiến rất kém cỏi, nhanh
chóng bị thiêu đốt, cô vội cúi đầu, che giấu vẻ quẫn bách của mình. Cái này
không thể trách cô, chỉ đổ thừa tại anh ta rất yêu nghiệt, bất tri bất giác
cũng có thể dụ hoặc người khác.

Bên tai tựa hồ nghe tiếng ai đó
cười khẽ.

Bữa cơm chiều vì có thêm Triệu
lão gia tử mà yên tĩnh hơn rất nhiều. Mọi người đều vùi đầu ăn cơm, quán triệt
nguyên tắc “ăn thì không nói chuyện”

Trong lúc này chỉ có Hi Tuấn
cẩn thận nói chuyện hoãn đi làm ở công ty, đại lão gia đảo mắt qua nhìn, Hi
Tuấn im bặt không nói gì nữa cũng chẳng có ý phản đối.

Thì ra trong nhà này, Triệu lão
gia chính là hoàng đế, ai cũng là thuộc hạ kiếm cơm ăn dưới trướng của ông nên
ai cũng phải nghe lời ông.

Sau khi ăn xong, Triệu Hi Thành
bị lão gia tử gọi vào thư phòng còn Hi Tuấn không biết chạy đi đâu. Chu Thiến
và Triệu phu nhân xem tivi, hàn huyên một chút, lòng Chu Thiến vẫn như lửa đốt,
càng muộn cô càng sốt ruột đã vậy còn phải lấy tinh thần ứng đối với Triệu phu
nhân. Cũng may không lâu sau bà kêu mệt, nói muốn về phòng. Mà lúc này Triệu Hi
Thành còn chưa ra khỏi thư phòng, Chu Thiến nhẹ nhàng thở phào, lập tức trở về
tầng ba.

Tầng ba có một phòng khách, một
phòng đọc sách. Phòng trẻ con bố trí rất đáng yêu, trên tường có treo ảnh một
bé trai đang cười có thể thấy là Triệu phu nhân rất chờ mong có cháu trai.

Phòng ngủ rất lớn, một mặt
tường là cửa sổ thủy tinh lớn, có thể nhìn rõ bầu trời đêm đẹp như nhung, những
ánh sao như những viên ngọc lấp lánh tỏa sáng.

Khiến cho Chu Thiến không còn
gì để nói là phòng tắm ở trong phòng ngủ, ánh sáng từ đèn màu cam ái muội, một
bồn tắm cực kì lớn, đáng xẩu hổ nhất là bốn vách tường toàn gương là gương…

Không biết như thế nào, trong
đầu Chu Thiến lại xuất hiện một hình ảnh, cả phòng đầy hơi nước, sương mù lượn
lờ, dưới ánh đèn màu cam, cả người anh lộ ra vẻ gợi cảm mơ hồ, trong gương soi
rõ dáng người hoàn mỹ không một mảnh vải của anh…

Cả người Chu Thiến nóng lên,
trong gương cũng soi rõ vẻ mặt đỏ hồng của cô. Chu Thiến hận không thể đập đầu
tự tử. Cô đang nghĩ cái gì thế này, thật xấu hổ… Tuy rằng trông anh ta rất đẹp
trai nhưng cũng như nấm vậy, càng đẹp thì càng là nấm độc.

Giống như đêm đó… ánh mắt âm
ngoan của anh ta lập tức hiện lên trong đầu Chu Thiến, cô không khỏi rùng mình.
Không được! Cô tuyệt đối không thể ở cùng một phòng với Triệu Hi Thành.

Cũng may tầng ba còn có phòng
khách. Chu Thiến chọn một phòng cách phòng ngủ của chủ xa nhất, khóa trái cửa
lại.

Cô không biết Triệu Hi Thành có
thể vào hay không, dựa vào tính cách của anh ta thì là chuyện có thể lắm. Nhưng
còn cha mẹ anh ta nữa, hẳn Triệu Hi Thành sẽ không làm càn quá đi…

Chu Thiến tắm giặt bằng tốc độ
nhanh nhất rồi thay quần áo ngủ Triệu phu nhân chuẩn bị sẵn…

Mẹ nó! Chu Thiến không nhịn
được mà chửi. Thế này thì mặc với không mặc khác gì nhau.

Đây là bộ áo ngủ bằng lụa màu
hồng, vải trong suốt, chỉ thêu mấy đóa hoa trước ngực và vùng tam giác như ẩn
như hiện… cái này không phải là để câu dẫn người sao?

Nhưng quần áo của cô chưa mang
đến, đêm nay đành phải tạm chấp nhận, mai lấy quần áo rồi tính.

Cô tắt đèn, nằm xuống giường
nhưng thần kinh không hề buông lỏng, luôn dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên
ngoài.

Chỉ chốc lát, đã nghe được
tiếng bước chân người lên tầng.

Tim cô đập dồn. Trong bóng đêm,
Chu Thiến mở to mắt.

Sau đó là tiếng Triệu Hi Thành
đi vào phòng ngủ, bước chân rất nhẹ, không cẩn thận thì hầu như không nghe được.

Sau đó là tiếng mở cửa lách
cách, cũng rất nhẹ, dường như sợ đánh thức ai đó.

Lúc này tim cô nhảy lên đến cổ
họng, giờ này Triệu Hi Thành chắc chắn đã phát hiện Chu Thiến không ở trong
phòng...

Đột nhiên ầm một tiếng! Đó là
tiếng sập cửa cực lớn, Chu Thiến ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm ra cửa.

Chỉ nghe tiếng bước chân nặng
nề kia nhanh chóng tới gần, càng lúc càng gần, biểu hiện rõ sự tức giận của chủ
nhân của tiếng bước chân.

Sự khủng hoảng nặng nề như sợ
chỉ vô hình siết chặt tim Chu Thiến, Chu Thiến sống chết nắm chặt lấy chăn, co
người lại, mồ hôi lạnh từ thái dương ứa ra.

Chu Thiến có sự sợ hãi với
Triệu Hi Thành, cảm giác đó ăn sâu trong linh hồn cô mà cô nghĩ đến chết cũng
không quên được ánh mắt lạnh lùng như tu la của Triệu Hi Thành khi xé rách quần
áo của cô đêm đó.

Tiếng bước chân dừng lại trước
cửa phòng.

Chu Thiến cảm thấy rất khó tin,
nhiều phòng như vậy, sao anh ta biết cô ở đây?

Bên ngoài vang lên giọng nói
của Triệu Hi Thành:

- Mở cửa.

Giọng nói cố ý đè thấp, lạnh
lùng nhưng vẫn bộc lộ được sự phẫn nộ và mất kiên nhẫn của anh.

Cô hơi yên lòng, vẫn may anh ta
không dám làm càn ở đây.

Chu Thiến lau mồ hôi lạnh, sợ
sệt đáp lời:

- Tôi không mở! Về sau tôi ngủ
lại phòng này. Giọng nói có hơi run run

Vừa dứt lời, liền nghe được ầm
một tiếng.

Cửa phòng bị Triệu Hi Thành một
cước đạp tung.

Triệu Hi Thành đứng ở cửa, sắc
mặt lạnh lùng, hai mắt tràn ngập lửa giận nhìn cô chằm chằm.

Chu Thiến hoảng sợ nhìn Triệu
Hi Thành, trên lưng toát mồ hôi lạnh, Chu Thiến muốn trốn nhưng hai chân như
nhũn ra, không thể động đậy.

Triệu Hi Thành đi vào, cửa ở
phía sau lại ầm một tiếng rồi đóng sập lại.

Chương 12: Là đàn bà của Triệu Hi Thành tôi thì phải ở bên cạnh tôi

Chu Thiến mở to mắt nhìn Triệu
Hi Thành từng bước từng bước đến gần, hai mắt anh lóe ra ánh sáng ngoan lệ
trong bóng đêm.

Toàn thân cô không tự chủ được
mà run lên. Không, cô không thể ngồi chờ chết được.

Cô cố bước xuống giường, nhắm
thời cơ chạy ra cửa phòng. Triệu Hi Thành duỗi tay đã ngăn được cô dừng lại,
một tay đẩy cô về phía tường. Ầm, lưng của Chu Thiến bị đập vào tường đau đớn,
còn chưa kịp phản ứng lại thì Triệu Hi Thành đã đến gần, một tay đè bả vai cô,
tay kia gắt gao nắm chặt cằm cô. Triệu Hi Thành chăm chú nhìn cô, ánh mắt âm
ngoan, tiếng nói ra như rít qua kẽ răng:

- Tôi nói gì cô nên ngoan ngoãn
làm theo, đừng có khiêu chiến với tôi, người khiêu chiến với tôi chưa bao giờ
có kết cục tốt, cô nên nhớ kĩ điểm này.

Nghe xong lời của Triệu Hi
Thành, Chu Thiến chỉ cảm thấy máu dồn hết lên não, lửa giận trong lòng không
thể khống chế, trong nháy mắt cô quên cả sợ hại, dùng hết sức giãy khỏi tay
Triệu Hi Thành, sau đó trừng mắt, lạnh lùng nói:

- Anh
coi vợ là gì? Là nô lệ của anh? Nếu không nghe lời anh sẽ có kết cục đáng sợ?
Anh thì là cái gì? Anh như thế là rất giỏi sao? Theo ý tôi, anh chẳng có gì hay
ho, bá đạo, vô sỉ vô đức! Chơi đùa đàn bà cũng đi một nhẽ, đằng này còn chơi cả
bạn thân của vợ! Lấy người như anh là chuyện đáng buồn nhất trên đời!

- Câm
mồm!

Triệu
Hi Thành hét lớn, tay giơ lên như sắp tát cô.

Khí
thế của Chu Thiến lập tức ỉu xìu, trong lòng vô cùng hối hận, nhất định cô động
kinh mới nói những lời chọc giận anh ta. Giả nghĩa khí gì chứ, cái này chẳng
phải tự mình chịu thiệt.


vội nhắm chặt mắt, chờ đợi cái tát kia buông xuống, dựa vào sự âm ngoan của
Triệu Hi Thành, chắc mặt cô bị vạc đi một nửa là ít.

Lòng
Chu Thiến run lên, nhưng đợi hồi lâu, bàn tay đó chưa có hạ xuống. Cô cẩn thận
khẽ mở mắt thì thấy tay Triệu Hi Thành đã hạ xuống từ bao giờ. Trong bóng đêm,
ánh mắt anh sáng bừng.

Qua
một hồi, Triệu Hi Thành nói:

- Thì
ra trong lòng cô tôi là người như vậy…

Thật
ngạc nhiên, dường như anh bình tĩnh lại chỉ trong nháy mắt.

Chu
Thiến nhìn anh, không dám nói tiếp, cô sợ vừa mở miệng lại khiến lửa giận trong
anh bừng bừng.

Bởi
vì cô rất muốn nói: “Chỉ sợ không phải trong mắt tôi, có lẽ trừ người nhà anh
ra thì ai cũng thấy anh là người chẳng ra gì.”

Tay
Triệu Hi Thành xoa má Chu Thiến, tóc gáy dựng lên trong nháy mắt.

Lúc
này, ngoài cửa có tiếng Triệu Hi Tuấn:

- Anh
cả, chị dâu, hai người làm gì? Sao ầm ĩ thế? Ba không vui đâu?

Lòng
Chu Thiến mừng như điên. Cứu tinh đến rồi! Cô vội chạy ra mở cửa nhưng Triệu Hi
Thành ở đằng sau ôm ngang người cô. Chu Thiến vội hét lớn.

Hi
Tuấn nghe Chu Thiến kêu vội hỏi:

- Sao
thế?

Triệu
Hi Thành phía sau lạnh lùng nói:

- Bọn
anh không sao. Ở đây không có chuyện của em, đi xuống nhà đi!

Chu
Thiến sao có thể để cứu tinh bỏ đi, vội gọi:

- Hi
Tuấn… ưm…

Vừa
kêu hai chữ đã lại bị Triệu Hi Thành bịt miệng.

- Chị
dâu?

Giọng
Triệu Hi Thành lạnh hơn:

- Sao?
Chuyện vợ chồng anh em cũng muốn quản?

Ngoài
cửa, Triệu Hi Tuấn yên lặng hồi lâu rồi thoáng nghe tiếng bước chân anh bỏ đi.

Vị
cứu tinh duy nhất đã rời đi mà Chu Thiến không biết làm thế nào

Triệu
Hi Thành cúi đầu khẽ nói vào tai Chu Thiến:

- Cô
thật có bản lĩnh, mới ở chung cùng Hi Tuấn một ngày mà đã làm nó quan tâm cô
như thế.

Hơi
thở nóng rực theo câu nói của anh phun ra cổ Chu Thiến khiến cô tê dại. Cô muốn
giãy khỏi vòng ôm của anh nhưng lại càng bị anh ôm chặt hơn

Hơi
thở Triệu Hi Thành dồn dập, ngực nóng bỏng kề sát lưng Chu Thiến, lồng ngực
phập phồng kịch liệt.

Chu
Thiến không dám động đây, tim đập như nổi trống.

Triệu
Hi Thành chậm rãi quay người cô lại, để cô đối mặt với anh.

Trong
bóng đêm, Triệu Hi Thành gắt gao kề sát cô, sau đó, nụ hôn lặng lẽ rơi xuống.

Tay
Triệu Hi Thành gắt gao ôm chặt cô, độ ấm từ lòng bàn tay xuyên thấu qua lớp áo
ngủ, đốt nóng da thịt Chu Thiến.

Lúc
đầu, Chu Thiến cố gắng chống cự, giãy giụa mãi đến khi kiệt sức, cô đành để mặc
Triệu Hi Thành hôn mình.

Nụ
hôn của Triệu Hi Thành càng lúc càng cuồng nhiệt, mang theo sự bá đạo, thiêu
đốt mọi thứ.

Dần
dần, người Chu Thiến càng lúc càng nóng như có gì đó trong máu thiêu đốt, cả
người mềm nhũn vô lực, hoàn toàn phải dựa vào Triệu Hi Thành mới không ngã.


không khỏi vươn tay ôm cổ Triệu Hi Thành, động tác này hoàn toàn là vô thức
nhưng với Triệu Hi Thành lại là sự cổ vũ lớn, anh ôm cô càng chặt, môi càng
nồng nhiệt, hơi thở càng nóng bỏng. Môi chạm môi, tiếng rên rỉ khiến người khác
đỏ mắt.

Chu
Thiến bị hôn đến không biết phương hướng, mơ màng, đầu óc trống rỗng.

Mãi
đến khi tay anh bắt đầu dao động trên người cô, đến khi Triệu Hi Thành định cởi
áo ngủ của cô, đến khi cô cũng kìm lòng không nổi mà rên rỉ mê hồn thì mới đột
nhiên tỉnh táo lại.

Chu
Thiến dùng sức lực toàn thân đầy Triệu Hi Thành ra.

Bất
ngờ không kịp phòng bị, Triệu Hi Thành bị cô đẩy lùi mấy bước. Trong bóng đêm,
không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe tiếng thở nặng nề.


vỗ vỗ ngực đang đập loạn, lớn tiếng nói:

- Anh
đừng chạm vào tôi! Nếu anh có nhu cầu, hoàn toàn có thể đi tìm người khác!

Triệu
Hi Thành đột nhiên bước đến, một tay ôm ngang người Chu Thiến.

Chu
Thiến hét lớn, quát:

- Buông
ra, thả tôi xuống!

Hai
tay đấm thùm thụp lên người anh.

Triệu
Hi Thành cả giận nói:

- Nếu
cô còn kêu nữa tôi lập tức cùng cô! Cô cũng biết cô không cản được tôi rồi. Ai
cũng không cản nổi tôi.


bắp Triệu Hi Thành banh ra, hiểu nhiên anh đang cực lực khắc chế cơn giận của
mình.

Triệu
Hi Thành không phải đang nói đùa, anh ta nói thật.

Chu
Thiến vốn luôn thức thời, lập tức im bặt.

Cũng
không biết anh mở cửa như thế nào, Triệu Hi Thành ôm cô ra khỏi phòng, trở về
phòng ngủ rồi vứt cô lên giường lớn.

Trong
phòng ngủ có ánh sáng nhu hòa, ánh mắt Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến chăm chú.

Chu
Thiến nhìn theo mắt Triệu Hi Thành, không xong rồi, áo ngủ chết tiệt này, lúc
này làn váy cuốn lên lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn mà ngực vì mồ hôi mà dính
chặt lại, lộ ra đường cong mê người…

Mắt
Triệu Hi Thành hơi tối lại, khẽ nuốt nước bọt.

Chu
Thiến thầm kêu thảm, vội dùng chăn che kín người, cảnh giác nhìn Triệu Hi
Thành.

Triệu
Hi Thành hừ lạnh một tiếng, môi mím chặt, sau đó không nhìn Chu Thiến. Anh cởi
áo, sau đó cởi quần, cuối cùng trên người chỉ còn lại có một cái quần lót.

Chu
Thiến khẩn trương nhìn Triệu Hi Thành, chăn cuốn càng chặt.

Triệu
Hi Thành nhìn cô, mắt lạnh như băng nói:

- Giờ
tôi đi tắm, cô tốt nhất đừng rời khỏi đây! Mặc kệ cô nghĩ tôi thế nào cô cũng
không thể thay đổi chuyện cô là đàn bà của tôi. Là đàn bà của Triệu Hi Thành
thì phải ở bên cạnh tôi. Trừ phi…

Triệu
Hi Thành đột nhiên đến gần Chu Thiến, hai mắt hung hăng nhìn cô chằm chằm, có
ánh sáng sáng quắc:

- Trừ
phi tôi ghét cô, nếu không đừng hòng rời xa tôi…

Chu
Thiến bị khí thế của Triệu Hi Thành áp chế nói không nên lời, chỉ có thể ngây
ngốc nhìn anh.

Triệu
Hi Thành thẳng đứng dậy, nhìn xuống Chu Thiến, trong mắt đầy sự khinh thường và
trào phúng, tựa như việc đối nghịch với Triệu Hi Thành là việc của kẻ không
biết tự lượng sức!

Sau
đó Triệu Hi Thành xoay người, đi vào phòng tắm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3