Tín đồ shopping và chị gái - Chương 04
4
ÔI TRỜI ƠI. Chúng tôi đã làm được rồi. Chúng tôi đã trở về.
Chúng tôi đã thực sự trở lại trên đất Anh.
Ít nhất thì cũng là trên đường nhựa Anh. Đêm qua chúng tôi ở
căn hộ của Luke, và giờ thì đang lái một chiếc xe thuê dọc theo đường Surrey, hoàn toàn sẵn sàng làm bố mẹ tôi bất ngờ. Hai
phút nữa chúng tôi sẽ đến nhà họ! Mới mười một giờ, nên họ chắc sẽ đang uống cà
phê trong vườn như thường lệ, hoàn toàn không hay biết gì!
Tôi phấn khích đến nỗi hầu như không thể ngồi yên. Thực tế,
tôi cứ đập đập đầu gối mình lên cái mặt nạ thổ dân Nam Phi. Tôi chỉ cần được
trông thấy nét mặt bố mẹ thế nào khi gặp chúng tôi thôi! Gương mặt mẹ sẽ hừng
sáng, và mặt bố trông sẽ kinh ngạc, rồi nở nụ cười... rồi chúng tôi sẽ chạy đến
bên nhau xuyên qua một làn khói...
Thực ra thì có lẽ sẽ chẳng có làn khói nào. Tôi đang nghĩ đến
phim Những đứa trẻ sống bên đường tàu [1]. Nhưng dù sao thì cũng sẽ rất tuyệt
cho mà xem. Sẽ là cuộc đoàn tụ tuyệt vời
Thành thật mà nói, bố mẹ tôi có lẽ sẽ thấy đôi chút khó khăn
khi thiếu tôi. Tôi là đứa con gái duy nhất của họ, và đây là lần họ không gặp
tôi lâu nhất.
[1] The Railway Children: tiểu thuyết
của Edith Nesbit, xuất bản lần đầu năm 1906, sau này được dựng thành phim trong
đó có cảnh đoàn tụ gia đình trong làn khói.
Những mười tháng trời.
Vì thế tôi sẽ trở về nhà và làm cho họ thật hạnh phúc.
Chúng tôi lượn qua đại lộ Mayfield và tôi chợt cảm thấy hơi
căng thẳng.
“Luke, chúng ta có nên gọi điện trước không?” tôi nói.
“Giờ thì quá muộn rồi,” Luke bình thản đáp và xi nhan rẽ
trái.
Chúng tôi gần về đến phố nhà bố mẹ rồi. Ôi trời. Tôi thực sự
đang bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
“Lỡ bố mẹ quá sốc khi thấy chúng ta và lên cơn đau tim thì
sao?” tôi thốt ra trong cơn hoảng loạn bất ngờ kéo đến.
“Anh chắc là họ sẽ không sao đâu!” Luke cười lớn. “Đừng lo!”
Và giờ thì chúng tôi đang trên đường Elton, đường nhà bố mẹ
tôi. Chúng tôi đang đến nhà họ. Chúng tôi đang ở đây.
Luke cho xe vào lối dành cho xe rồi tắt máy. Trong một thoáng
cả hai chúng tôi đều bất động.
“Sắn sàng chưa em?” Luke nói.
Cảm thấy như bừng tỉnh, tôi bước ra khỏi xe, sập cửa. Trời
nắng đẹp và con phố tĩnh lặng, chỉ có mấy chú chim đang líu lo và tiếng máy cắt
cỏ từ đằng xa vọng lại.
Tôi bước lên chỗ cửa ra vào, ngần ngại, và rồi, với niềm phấn
khích bất ngờ trào dâng, tôi đưa tay lên, kiên quyết nhấn chuông.
Chẳng có gì xảy ra cả.
Tôi đợi một lát rồi nhấn chuông lại. Nhưng vẫn im lặng.
Bố mẹ không có nhà.
Làm sao mà họ lại không có nhà cơ chứ?
Tôi cảm thấy phẫn nộ. Bố mẹ tôi đang ở chỗ quái nào chứ? Họ
luôn ở nhà cơ mà! Đấy mới là nơi họ thuộc về! Chẳng lẽ họ không nhận ra rằng
đứa con gái yêu quý duy nhất của họ đã trở về sau chuyến du lịch vòng quanh thế
giới hay sao?
“Mình có thể đi uống cà phê và quay lại sau,” Luke gợi ý.
“Em cũng nghĩ thế,” tôi nói, cố giấu nỗi thất vọng.
Chuyện này đã phá hủy toàn bộ kế hoạch của tôi. Tôi đã hoàn
toàn sẵn sàng cho cuộc đoàn tụ vĩ đại đầy xúc động của mình - chứ không phải là
ra đường uống một tách cà phê khỉ gió nào đấy!
Chán nản, tôi đi ra con đường mòn và tựa vào cánh cổng sắt
hoa. Tôi cài cửa bằng cái chốt gãy mà bố tôi đã nói sẽ sửa suốt hai mươi năm
trời, và nhìn những cây hồng bố mẹ trồng năm ngoái để mừng đám cưới chúng tôi.
Trời ơi, chúng tôi đã cưới nhau được gần một năm rồi. Ý nghĩ đó thật kỳ cục.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ai đó đang đi dọc phố từ xa
vọng lại. Tôi ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn. Có hai dáng người đang đi vòng qua khúc
quanh.
Đó là họ! Đó là bố mẹ tôi! Mẹ mặc váy hoa còn bố mặc sơ mi
cộc tay hồng, cả hai đều rám nắng và khỏe mạnh.
“Mẹ!” tôi hét lên. “Bố!” tôi dang rộng tay. “Chúng con về
rồi!”
Bố mẹ tôi nhìn lên, và cả hai chết sững tại chỗ. Bất thình
lình, tôi nhận thấy họ đi cùng một người nữa. Một phụ nữ. Hoặc một cô gái. Tôi
không thể nhìn rõ dưới nắng gắt thế này.
“Mẹ!” tôi lại gào lên lần nữa. “Bố!”
Điều kỳ lạ là họ vẫn không chuyển động. Chắc hẳn họ quá
choáng váng trước vẻ ngoài của tôi hay gì đấy đại loại thế. Chắc họ nghĩ tôi là
ma.
“Con về rồi!” tôi la lớn. “Con đây mà, Becky đây mà! Ngạc
nhiên chưa!”
Rồi, trước sự sửng sốt tột độ của tôi, bố và mẹ bắt đầu lùi
lại.
Họ... họ đang làm cái gì thế? Họ phải chạy về phía tôi mới
phải chứ?
Bố mẹ biến mất chỗ khúc quanh và trong một lát tôi nghẹn lời.
“Luke, đấy có phải là bố mẹ không?” cuối cùng tôi lên tiếng.
“Anh nghĩ thế.” Giọng Luke nghe cũng bối rối tương tự.
“Và có thật là họ... vừa bỏ chạy khỏi em không?”
Tôi đau khổ quá. Bố mẹ ruột của tôi bỏ chạy khỏi tôi như thể
tôi mắc dịch hạch.
“Không!” Luke nhanh chóng đáp lại. “Tất nhiên là không. Có
thể chỉ là do họ không nhìn thấy em. Xem kìa!” Anh bất ngờ chỉ tay. “Họ lại kia
rồi.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, mẹ và bố đã lại xuất hiện chỗ khúc
quanh, lần này thì không có cô gái. Họ đi tới vài bước, rồi bố nắm tay mẹ rất
kịch và chỉ vào tôi.
“Nhìn kìa!” ông nói. “Becky đấy!”
“Becky!” mẹ thốt lên một cách giả tạo. “Không thể nào!”
Nghe giọng mẹ cứ như khi mẹ diễn trong một vở kịch nghiệp dư
dựng theo truyện của Agatha Christie năm ngoái, hồi đấy mẹ đóng vai người phụ
nữ đã phát hiện ra xác chết.
“Becky! Luke!” bố gọi.
Và giờ thì họ đang thực sự chạy về phía chúng tôi, và tôi cảm
thấy cảm xúc lại trào dâng.
“Mẹ!” tôi hét lên. “Bố! Chúng con về rồi!”
Tôi chạy về phía họ, dang rộng tay. Tôi sà vào vòng tay bố,
và lúc sau thì mẹ cũng ở đó, và ba người nhà tôi ôm nhau thắm thiết.
“Các con đã về nhà rồi!” bố thốt lên. “Chào mừng quay trở
lại, con yêu!”
“Mọi việc đều ổn chứ con?” mẹ nhìn tôi lo lắng. “Con vẫn khỏe
chứ?”
“Chúng con khỏe cả! Chúng con chỉ quyết định về nhà sớm thôi!
Bọn con muốn gặp mọi người ở nhà!” tôi siết chặt mẹ. “Bọn con biết là bố mẹ sẽ
nhớ bọn con mà!”
Cả ba chúng tôi bước trở lại nhà. Tại đó bố bắt tay Luke và
mẹ ôm chầm lấy anh.
“Mẹ không tin nổi nữa,” bà nói, hết nhìn Luke lại nhìn tôi.
“Thật sự là mẹ không tin nổi nữa. Luke, xem tóc con kìa! Dài quá đi mất!”
“Con biết ạ.” Anh cười tươi với tôi. “Con sẽ cắt tóc trước
khi trở lại làm việc.”
Theo phản xạ, tôi mở miệng định phản đối rồi lại thôi. Tôi
đang vui đến mức chẳng muốn tranh luận làm gì. Thay vào đó, tôi sung sướng cười
lại với anh, tay vẫn đang đan vào tay bố. Cảnh tượng này thật đúng như tôi đã
tưởng tượng. Mọi người bên nhau hạnh phúc. Cho dù... tôi vẫn đang băn khoăn
không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Tôi đột ngột ôm mẹ lần nữa bằng cánh tay còn lại. “Được gặp
mẹ con vui quá!”
“Mẹ cũng rất vui được gặp con, con yêu!” Mẹ ôm lại tôi và tôi
hít hà mùi hương quen thuộc của nước hoa Green Irish Tweed mẹ vẫn dùng từ lâu
lắm, theo như tôi còn nhớ.
“Nghe mẹ nói thế con mới yên tâm!” tôi cười. “Bởi gần như bố
mẹ đã...” Tôi ngừng lại, cảm thấy hơi kỳ kỳ.
“Gì cơ, con yêu?”
“À, lúc nãy trông bố mẹ như kiểu... cố tránh con ấy!” tôi lại
khẽ cười, để chứng tỏ tôi cũng thấy ý nghĩ này thật lố bịch
Ngưng lại một chút... và tôi không hoàn toàn chắc có phải thế
không, nhưng đúng là tôi đã thấy bố mẹ liếc nhìn nhau.
“Lúc đấy bố bị rơi kính!” mẹ vui vẻ nói. “Đúng không anh
yêu?”
“Đúng đấy!” bố hồ hởi đáp. “Bố đã làm rơi kính.”
“Nên bố mẹ phải quay lại tìm,” mẹ giải thích.
Cả hai bố mẹ nhìn tôi đầy cảnh giác.
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Họ đang giấu giếm điều
gì sao?
“Có phải Becky đấy không nhỉ?” Một giọng the thé xuyên thủng
bầu không khí, và tôi nhìn quanh, thấy Janice, bà hàng xóm cạnh nhà đang nhìn
qua hàng rào. Bà mặc một chiếc váy hoa hợp tông màu mắt, tóc nhuộm màu ánh nâu
vàng rất lạ. “Becky!” Bà tự siết chặt tay lên ngực mình. “Đúng là cháu rồi!”
“Cháu chào cô, Janice!” tôi nói, cố gắng giấu sự bối rối.
“Bọn cháu đã về rồi!”
“Trông cháu tuyệt quá!” bà thốt lên. “Trông chúng không tuyệt
sao?” bà nói với bố mẹ tôi. “Thật rám nắng”
“Đấy là điều du lịch đem lại đấy,” tôi đáp thờ ơ.
“Và Luke! Trông cậu như Crocodile Dundee [2] ấy!” Janice đang
tròn mắt nhìn chúng tôi với sự ngưỡng mộ không cần che giấu, và tôi không thể
không thấy hài lòng.
[2] Nhân vật trong seri phim truyền
hình cùng tên, bề ngoài đẹp trai, rám nắng, vạm vỡ.
“Chúng ta vào nhà thôi”, mẹ nói. “Và các con có thể kể mọi
chuyện về chuyến đi!”
Đây là khoảnh khắc tôi đã vẽ ra trong đầu không biết bao
nhiêu lần. Ngồi với bạn bè và gia đình, kể về những cuộc phiêu lưu ở nước ngoài
của mình. Trải rộng tấm bản đồ ra... tả lại cảnh mặt trời mọc trên núi... nhìn
những khuôn mặt thèm thuồng... nghe những tiếng xuýt xoa thán phục...
Trừ mỗi một việc là khi chuyện này thực sự diễn ra thì nó
không giống tôi tưởng tượng lắm.
“Các cháu có đi đến Tenerife không?” Janice liên tục chen
ngang khi tôi cố gắng tả lại cảnh lội qua sông Amazon. “Hay là Majorca [3]? Ở
đấy có thể mua được mấy món hay lắm…”
[3] Tenerife, Majorca: tên những hòn
đảo du lịch nổi tiếng thuộc Tây Ban Nha.
“À... không,” tôi nói, cảm thấy hơi bực mình. “Bọn cháu đi
châu Phi... Ấn Độ...” tôi dang rộng tay. “Mọi nơi!”
“Cô không thể chịu nổi nóng nực.” Janice lắc đầu. “Không bao
giờ chịu được. Ngay cả ở Florida.” Mặt bà chợt sáng bừng lên. “Bọn cháu có đến
Disneyland không?”
“À... không.”
“Thôi cũng được.” Trông Janice đầy thông cảm. “Không sao. Có
lẽ là lần sau!”
Lần sau? Cái gì cơ, lần chúng tôi mất mười tháng đi vòng
quanh thế giới sau á?
“Nghe có vẻ là một kỳ nghỉ thú vị đấy,” bà nói thêm, giọng
động viên.
Đó không phải là một kỳ nghỉ! Tôi muốn thốt lên thế. Đó là
một trải nghiệm du lịch! Một cách thành thực luôn. Tôi cá là khi Christopher
Columbus trở về từ châu Mỹ, lúc xuống tàu người ta không gặp ông và hỏi “Ôi,
Christopher, ông đã đến Disneyland chưa?”
Tôi ngước lên nhìn bố mẹ, nhưng họ thậm chí còn không thèm
nghe chuyện. Họ đang đứng bên bồn rửa, mẹ đang thì thào gì đấy với bố.
Tôi không thích thế. Chắc chắn là đang có chuyện gì đó. Tôi đưa
mắt sang Luke, thấy anh cũng đang quan sát bố mẹ.
“Bọn con có quà cho bố mẹ này!” tôi nói to, với lấy cái túi.
“Mẹ! Bố! Xem này!”
Chật vật một lúc tôi mới lôi được cái mặt nạ Nam Phi ra tặng
mẹ. Nó có hình mặt chó, với những chiếc răng lớn, cặp mắt to tròn, và tôi phải
nói là trông cực kỳ ấn tượng.
“Con mua cái này trên đường từ Paraguay về!” tôi nói thêm, vô
cùng tự hào.
Tôi thấy mình như một nhà thám hiểm! Giờ tôi đang ở đây, mang
về Oxshott những đồ mỹ nghệ của văn hóa thổ dân Nam Phi. Tôi muốn nói là có bao
nhiêu người ở nước Anh này từng được thấy một trong số những thứ này? Có khi
một viện bảo tàng sẽ đề nghị tôi cho họ mượn để triển lãm hay gì đấy ấy chứ!
“Lạy Chúa!” mẹ nói, lật nó lại xem, hơi căng thẳng. “Nó là
cái gì thế con?”
“Nó là một cái mặt nạ được người Da đỏ Chiriguano làm ra để
dùng trong các nghi lễ truyền thống, đúng không?” Janice hớn hở.
“Cô đến Paraguay rồi sao, Janice?” tôi nói, sửng sốt.
“Ôi không đâu, cháu yêu.” Bà nhấp một ngụm cà phê. Cô thấy nó
ở cửa hàng John Lewis[4].”
[4] Một cửa hàng bách hóa lớn ở Anh
thuộc hệ thống siêu thị và cửa hàng bán lẻ do tập đoàn John Lewis Partnership
điều hành.
Trong một lát tôi không thốt nên lời.
“Cô đã thấy nó ở... John Lewis thật à?” cuối cùng thì tôi
cũng nói được.
“Ở Kingston. Gian hàng quà tặng.” Bà mỉm cười. “Thời buổi này
cháu có thể mua mọi thứ ở John Lewis!”
“Không bao giờ bán hạ giá [5],” mẹ phụ họa theo.
[5] Nguyên văn: Never knowingly
undersold- khẩu hiệu của John Lewis.
Tôi không thể tin nổi điều đó. Tôi đã kéo lê cái mặt nạ này
theo gần sáu nghìn dặm vòng quanh thế giới. Nó phải là một báu vật ngoại quốc
quý hiếm mới đúng chứ. Thế mà người ta vẫn luôn bày bán nó ở cái cửa hàng John
Lewis chết tiệt đấy.
Mẹ nhìn mặt tôi.
“Nhưng cái của con mới là đồ thật, con yêu!” mẹ nói nhanh.
“Bố mẹ sẽ đặt nó trên bệ lò sưởi, cạnh cúp vô địch giải golf của bố!”
“Vâng,” tôi nói, hơi u ám. Tôi liếc sang bố và thấy ông vẫn
đang nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, chẳng nghe lấy một lời. Có lẽ tôi sẽ tặng quà
bố sau.
“Thế tình hình ở đây thế nào ạ?” tôi nói, đón lấy tách cà phê
mẹ đưa. “Martin thế nào ạ? Cả Tom nữa?” tôi hỏi Janice.
“Cả hai ổn cả, cảm ơn cháu!” Janice nói. “Tom đang sống với
cô chú một thời gian.”
“À.” Tôi gật đầu ra vẻ hiểu chuyện.
Tom là con trai của cô chú Janice và Martin, và anh ta đang
gặp thảm họa với cuộc hôn nhân của mình. Vợ anh, Lucy, đã bỏ anh, chủ yếu là vì
anh không chịu săm mình để hợp với cô.
“Chúng nó bán nhà rồi,” Janice nói, trông rất buồn bã. “Bán
lãi lắm, thật đấy.”
“Và anh ấy ổn chứ?”
Mẹ và Janice nhìn nhau.
“Nó lao vào sở thích của nó,” cuối cùng Janice cũng lên
tiếng. “Làm cho mình bận rộn. Nghề mới của nó là nghề mộc. Nó làm đủ thứ đồ gỗ
cho cô chú!” Trông cô Janice hơi khó chịu. “Ba cái ghế dài đặt trong vườn...
hai cái tổ chim... và giờ thì đang làm thêm một cái nhà nghỉ mùa hè hai tầng
trong vườn!”
“Wow!” tôi lịch sự nói. “Tuyệt quá!”
Tôi nghe thấy tiếng báo hiệu của lò nướng hẹn giờ và ngạc
nhiên ngẩng lên. Mẹ đã biết nướng bánh trong khi chúng tôi ở xa rồi sao?
“Mẹ đang nấu gì à?” Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc lò chẳng có
dấu hiệu gì còn hoạt động.
“Không!” Mẹ cười rung người. “Đấy là tiếng nhắc mẹ kiểm tra
eBay.”
“eBay?” Tôi nhìn mẹ chằm chằm. “Ý mẹ là gì cơ? eBay à?”
Sao mà mẹ lại biết đến eBay được? Mẹ mù vi tính cơ mà. Năm
kia khi tôi gợi ý mẹ nên tặng Luke một cái bàn di chuột nhân dịp Giáng Sinh, mẹ
đã đi đến cửa hàng bán đồ cho vật nuôi.
“Con biết mà, con yêu! Mua sắm qua mạng ấy mà. Mẹ đang đấu
giá mua một cái chảo hiệu Ken Hom, một đôi chân nến” - mẹ lôi trong ví ra xem
một quyển sổ hoa lá cành - “đúng rồi, và cả một cái kéo tỉa cây cho bố nữa. Mới
dùng có một lần!”
“eBay thật tuyệt vời!” Janice phụ họa. “Hay lắm. Cháu đã thử
chưa, Becky?”
“Dạ... chưa.”
“Ôi con sẽ thích nó cho mà xem,” mẹ thốt lên. “Dù tối qua mẹ
đã không thể nào vào kiểm tra mấy cái đĩa Portmeirion.” Mẹ tặc lưỡi. “Chẳng
hiểu sao nữa.”
“Chắc máy chủ đang down,” Janice ra vẻ hiểu biết. “Tôi thì cả
tuần nay cứ đau đầu với cái modem. Ăn bánh đi Becky.”
Tôi không thể hiểu nổi chuyện này. Mẹ tôi? Trên eBay? Tiếp
theo có khi mẹ còn bảo là mẹ đã lên được level sáu trong trò Tomb Raider cũng
nên.
“Nhưng... Mẹ thậm chí còn không có máy tính,” tôi nói. “Mẹ
vốn ghét công nghệ hiện đại mà.”
“Chuyện đó xưa rồi, con yêu! Mẹ và cô Janice đã học một khóa.
Bọn mẹ đã dùng băng thông rộng!” Mẹ nhìn tôi nghiêm túc. “Mẹ khuyên con một
chút này, Becky. Nếu con định lắp băng thông rộng thì mẹ sẽ cài fire-wall tử
tế.”
Ôi. Giá trị đảo lộn hết cả. Cha mẹ không nên biết nhiều về
máy tính hơn con cái mới phải chứ. Tôi thờ ơ g đầu và uống một ngụm cà phê, cố
giấu sự thật là tôi chẳng biết phai-ua là cái gì.
“Jane, đã mười hai giờ kém mười rồi,” Janice cẩn trọng nói
với mẹ. “Chị có định...”
“Không không,” mẹ nói. “Chị cứ đi trước đi.”
“Chuyện gì thế ạ?” Tôi hết nhìn mẹ lại nhìn Janice. “Có gì
không ổn sao?”
“Tất nhiên là không!” mẹ nói, đặt tách cà phê xuống. “Chỉ là
hôm nay bố mẹ với cô Janice và chú Martin đã nhận lời đi ăn tiệc trưa tại nhà
Marshall. Nhưng đừng lo. Bố mẹ sẽ xin lỗi họ sau.”
“Đừng làm thế chứ mẹ!” tôi nói ngay lập tức. “Mẹ phải đi. Bọn
con không định đảo lộn kế hoạch của mẹ.”
Ngưng lại một chút.
“Con chắc chứ?” mẹ nói.
Đáng ra mẹ không nên nói thế. Mẹ nên nói là “Sao mà con gái
rượu lại đảo lộn kế hoạch của mẹ được?”
“Tất nhiên ạ!” tôi nói, giọng cố tỏ ra vui vẻ. “Mẹ đến bữa
tiệc trưa đi và chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Ừ, thế cũng được,” mẹ nói. “Nếu con chắc.”
“Tôi sẽ về và chuẩn bị sẵn sàng,” Janice nói. “Rất vui thấy
cháu đã về, Becky!”
Khi bà bước qua cửa bếp rồi khuất bóng, tôi nhìn sang bố,
thấy bố vẫn đang nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm.
“Bố ổn chứ?” tôi nói. “Nãy giờ bố chẳng nói gì cả.”
“Xin lỗi,” bố nói, quay lại, nhanh chóng nở một nụ cười. “Bố
chỉ đang mất tập trung chút thôi. Bố đang nghĩ đến... trận golf tuần sau. Một
trận rất quan trọng.” Bố làm động tác đánh golf.
“Vâng,” tôi nói, cố cho giọng mình nghe có vẻ vui.
Nhưng trong lòng tôi càng lúc càng thấy khó chịu. Bố đâu có
thực sự nghĩ về golf. Sao bố lại cứ giấu giấu giếm giếm như thế?
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Thế...” tôi nói nhỏ. “Người lúc trước con thấy là ai thế ạ?
Cái cô đi cùng với bố mẹ ấy?”
Như thể tôi vừa bắn một phát súng hay đại loại thế. Cả bố và
mẹ đều đứng chết trân. Tôi có thể thấy mắt họ liếc sang nhau, rồi lại nhìn ra
chỗ khác. Trông họ hoàn toàn hoảng loạn.
“Cô nào cơ?” cuối cùng mẹ lên tiếng. “Mẹ chẳng hề...” Mẹ quay
sang bố. “Anh có thấy cô gái nào không, Graham?”
“Chắc Becky muốn nói đến... người qua đường đó,” bố nói bằng
cái giọng trống rỗng.
“Đúng thế!” mẹ kêu lên, lại bằng giọng diễn kịch ấy. “Có một
phụ nữ chỉ đi ngang qua trên phố thôi. Một người lạ. Chắc là thế rồi, con yêu.”
“Vâng. Tất nhiên ạ.”
Tôi cố mỉm cười, nhưng thâm tâm thấy hơi chán nản. Có phải bố
mẹ đang nói dối mình không?
“Thôi... bố mẹ đi dự tiệc trưa đi!” tôi nói. “Chúc bố mẹ vui
vẻ!”
Khi cửa trước sập lại tôi thấy như muốn òa khóc. Tôi đã chờ mong
hôm nay đến thế. Nhưng giờ thì tôi ước gì mình đừng bao giờ quay về. Chẳng ai
có vẻ hào hứng gặp lại chúng tôi. Báu vật kỳ lạ quý hiếm của tôi không kỳ lạ
cũng chẳng quý hiếm. Và sao bố mẹ lại cư xử lạ lùng như thế?
“Em muốn uống cà phê không?” Luke hỏi.
“Không, cảm ơn anh.” Tôi lê chân trên sàn bếp.
“Em ổn chứ, Becky?”
“Không,” tôi khẽ thừa nhận. “Không ổn lắm. Việc trở về nhà
chẳng giống những gì em nghĩ gì cả.”
“Lại đây nào,” Luke dang rộng vòng tay và tôi nép mình vào
ngực anh. “Em đã mong đợi gì vậy? Rằng bố mẹ sẽ dẹp hết mọi chuyện và vứt bữa
tiệc đi ư?”
“Không! Tất nhiên là không!” tôi ngước lên và bắt gặp ánh mắt
Luke. “Vâng... có lẽ. Kiểu như thế. Chúng ta đã đi xa cả quãng thời gian như
thế, vậy mà chỉ giống như... nhảy bổ ra cửa hàng rồi về thôi vậy!”
“Khiến mọi người ngạc nhiên luôn luôn giống như đánh bạc,”
anh nói một cách hợp lý. “Họ không hề trông đợi chúng ta sẽ về trong vòng hai
tháng nữa. Nên chẳng có gì lạ khi họ hơi bị động.”
“Em biết. Nhưng không chỉ có thế.” Tôi hít một hơi thật sâu.
“Luke... anh có nghĩ là bố mẹ đang... giấu giếm chuyện gì không?
“Có,” Luke nói.
“Có ư?”
Tôi sửng sốt. Tôi đang chờ anh nói là, “Becky, em đang tưởng
tượng ra mọi thứ đấy,” như anh vẫn hay nói.
“Chắc chắn đang có chuyện gì đấy xảy ra.” Luke dừng lại một
chút. “Và có lẽ anh biết đấy là chuyện gì.”
“Gì cơ?” Tôi nhìn anh chằm chằm, sốt ruột.
“Người phụ nữ đi cùng với bố mẹ ấy. Người mà bố mẹ không kể
với chúng ta ấy. Anh đoán cô ấy là một nhân viên nhà đất. Anh nghĩ là bố mẹ
đang định chuyển nhà.”
“Chuyển nhà?” tôi lặp lại, hoang mang. “Sao bố mẹ lại làm
vậy? Ngôi nhà này đáng yêu thế cơ mà! Nó hoàn hảo!”
“Nó hơi rộng đối với họ khi em không còn ở đây nữa...”
“Nhưng sao họ lại không nói với em cơ chứ?” Giọng tôi rít lên
đau đớn. “Em là con gái họ cơ mà! Em là đứa con duy nhất! Bố mẹ nên nói với em
chứ!”
“Có thể họ cho rằng em sẽ buồn.” Luke gợi ý.
“Em sẽ không buồn!” Tôi kêu lên phẫn nộ.
Rồi chợt nhận ra là mình thực sự buồn.
“Được rồi, có lẽ em sẽ buồn. Nhưng em không thể tin được họ
lại giữ bí mật chuyện đấy!”
Tôi rời vòng tay Luke và lại gần cửa sổ. Tôi không thể chịu
đựng nổi ý nghĩ rằng bố mẹ sẽ rời khỏi đây. Mắt tôi quét qua toàn bộ khu vườn
trong sự luyến tiếc bất ngờ kéo đến. Bố mẹ không thể bỏ lại khu vườn này. Nhất
định không thể được. Đây là nơi tôi đã tập đi những bước đầu tiên. Đây là nơi
tôi và Luke đã cưới nhau.
Đột nhiên tôi thấy Tom Webster trong vườn hàng xóm. Anh mặc
quần jeans, áo phông cộc tay in dòng chữ VỢ TÔI ĐÃ BỎ TÔI VÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ
TÔI CÓ LÀ CHIẾC ÁO T- SHIRT TỒI TÀN NÀY, và đang cố vác tấm ván gỗ lớn nhất tôi
từng thấy.
Ôi. Trông anh ta ngầu phết.
“Có thể không phải thế,” Luke lên tiếng từ sau lưng tôi. “Có
lẽ anh nhầm.”
“Anh không nhầm đâu.” Tỏi đau khổ quay lại. “Hẳn là thế rồi.
Không thì còn là gì nữa?”
“Thôi… đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Thôi nào. Mai là lễ rửa
tội rồi. Em sẽ gặp lại Suze!”
“Vâng.” Tôi lại thấy tinh thần lên cao. “Đúng thế.”
Luke nói đúng. Có thể hôm nay diễn ra không theo kế hoạch lắm
- nhưng ngày mai sẽ rất tuyệt. Tôi sẽ lại đoàn tụ với Suze, người bạn thân nhất,
tốt nhất của tôi trên cả thế giới rộng lớn này. Tôi không thể đợi được nữa.