Nụ hôn của quỷ (Tập 3) - Chương 170 - 171 (HẾT)

Chương 170

THUẦN HY, ANH LÀ CẢ THẾ GIỚI CỦA EM

Thời gian trôi đi thật nhanh, ba tháng đã qua, tôi đã hồi phục
gần như khỏe hẳn rồi.

Phù, hôm nay tôi sẽ ra viện, nhưng Tuấn Hạo thì sao? Tuấn Hạo
phải làm sao? Sau này không còn ai trò chuyện cùng anh, kể chuyện cho anh nghe
nữa. Bỏ lại mình anh trong bệnh viện, tôi thật sự không yên tâm…

Đột nhiên, một ly trà nóng hổi thơm phức xuất hiện trước mặt
tôi - là… Tuấn Hạo ư?

Tôi quay phắt lại.

O_O Là Thuần Hy!

Người pha trà cho tôi là Thuần Hy!

Thuần Hy đặt ly trà vào tay tôi, nói, “Tiễn Ni, không yên tâm
thì đưa cậu ấy cùng đi. Chúng ta cùng chăm sóc”.

Hả? Không yên tâm thì đưa anh cùng đi?! Chăm sóc anh cùng
tôi?

“Thuần Hy, anh nói thật không? Em có nghe nhầm không?” Tôi
vui mừng quay lại, nếu là thế thì tuyệt quá rồi.

“Đương nhiên!”

“Woa, tuyệt quá! Em vốn đã nghĩ thế, nhưng, nhưng… em sợ anh
để tâm…”. Tôi căng thẳng nhìn Thuần Hy, dù thế nào thì Tuấn Hạo cũng thích tôi,
chuyện này anh cũng biết. Anh có ghen không?

Phù, làm sao không ghen cho được? Chắc anh không cố ý nói vậy
để dò xét tôi chứ?! Tôi không dám tin, tròn mắt nhìn anh.

“-_- Ngốc!”. Thuần Hy lắc đầu như không chịu nổi tôi, “Anh
tin vào thực lực của mình”.

“He he! Vậy anh nói thật hả?! Sự quyến rũ của Thuần Hy không
ai bằng mà. Em thích Thuần Hy nhất! Ha ha”. Tôi cười ngốc nghếch, “Bây giờ em
chính là cô ngốc vui vẻ nhất. Vậy anh ấy theo chúng ta đến đâu? Nhà anh? Hay là
nhà em?”

“Ngốc~!”

“Này~! Sao anh lại gọi em ngốc? Phải có lý do chứ!” Tôi
nhìn anh có vẻ hơi - bị - tổn - thương, Thuần Hy vẫn khoanh tay, uể oải nói, “Đương
nhiên là đảo Hy Ni rồi. Ngốc”.

Đảo Hy Ni?

Đúng rồi! He he, tôi ngốc thật.

Đảo Hy Ni phong cảnh rất đẹp, lại yên tĩnh, rất hợp để dưỡng
bệnh! Đến đó Tuấn Hạo sẽ khỏi bệnh nhanh thôi.

“Ngốc!”

Tôi đang chìm đắm vào ảo tưởng của mình thì lại nghe vang lên
một tiếng “ngốc” lạnh lùng.

“Này! Kim Thuần Hy! Gọi người ta ngốc cũng phải có lý do chứ!”

Xùy xùy xùy, Quách Tiễn Ni, mi nói gì thế? Sao lại bảo gọi
người ta ngốc thì cần lý do? Chẳng lẽ mi tự nhận mình ngốc à?

Thuần Hy nhìn tôi rồi bất chợt cười, khóe môi anh nhướn lên vạch
ra một đường cong tuyệt đẹp, đón lấy ánh nắng, đẹp trai kinh người.

Ôi chao ơi~, ⊙_⊙ khốn thật, một chàng trai cười đẹp đến
thế, rõ ràng tôi đã ngắm bao năm rồi mà vẫn mê đắm một cách hết thuốc chữa!

A a a, ghen tị, ghen tị, ghen tị! Cười đẹp quá!

“Ngốc! Trà của em sắp nguội rồi!”

Tôi cúi nhìn xuống, giật mình đến mức nước bọt sắp chảy ra
cũng rút vào lại.

Gì chứ, tại anh tự dưng lại dùng nụ cười quyến rũ tôi, hại
tôi quên mất mình đang cầm ly trà!

Kim Thuần Hy bất lực lắc đầu, quay lưng định bỏ đi.

“Khoan… khoan đã!”. Tôi cầm ly trà gọi với theo, “Mắng em
ngốc thì phải trả giá đó!”

Thuần Hy khựng lại, anh nheo mắt nhìn tôi, “Ồ? Giá gì?”

“Giá chính là…”. Tôi cầm chặt ly trà, “Cái giá chính là bắt
buộc anh mỗi ngày phải pha trà cho em vào đúng lúc này”.

Nói xong câu đó, tim tôi dội lên thình thịch.

Quách Tiễn Ni, mi xem mi đang nói gì thế? Trước kia chẳng phải
Tuấn Hạo đã pha trà cho mi sao? Chẳng lẽ chỉ vì nỗi nhớ và hổ thẹn với Tuấn Hạo
mà mi bắt Thuần Hy làm? Lúc nãy anh đã rất rộng lượng đồng ý đưa Tuấn Hạo cùng
lên đảo Hy Ni rồi, mi đừng quá tham lam.

Trời ạ! Thuần Hy sẽ giận và bỏ mặc mi cho xem!

“Được!” Thuần Hy bỗng nói.

Sao cơ? ⊙_⊙ Anh nhận lời? Tôi có nghe nhầm
không? Đây là việc mà chỉ người dịu dàng như Tuấn Hạo mới làm đó!

“Thuần Hy, ý em là ngày nào cũng pha như Tuấn Hạo đã làm ấy”.
Tôi cố ý nhấn mạnh tên Tuấn Hạo.

“Anh biết, ngốc”.

Hả? Là thật là thật! Thuần Hy
nhận lời thật rồi! Bây giờ tôi có thể xác nhận mình không nghe nhầm!

Vốn trước nay luôn lạnh lùng, một
năm hiếm khi cười một lần, được xưng tụng là “bạch mã hoàng tử” có giá nhất
trong nước, mà Kim Thuần Hy lại đồng ý pha trà cho Quách Tiễn Ni tôi, mà lại
còn ngày nào cũng làm!

HOHO~, hạnh phúc quá, tôi quá hạnh
phúc! Yeah! \(^o^)/

“Nhưng… Thuần Hy, em vẫn thấy kỳ
lạ!”. Sung sướng rồi, tôi vẫn buồn bực.

“Hử?”

“Tại sao anh lại nhận lời?”

Chẳng lẽ anh không ghen? Tôi là bạn
gái anh mà! Tôi yêu cầu anh làm việc mà người khác đã làm, mà còn là tình địch
nữa, chẳng lẽ anh không giận?

“Ngốc!” Thuần Hy bất lực nhìn
tôi, “Vì cậu ấy là bạn chúng ta, cũng là người anh biết ơn, anh còn muốn đưa cậu
lên đảo Hy Ni thì chuyện kia có đáng để lưu tâm không?”

Gì cơ? Thuần Hy nói Tuấn Hạo là bạn
chúng tôi? Mà lại là người anh biết ơn? Vì tôi ư? Chẳng lẽ lại là vì tôi? Thuần
Hy luôn cao ngạo lại đồng ý làm bạn với Tuấn Hạo? Mà lại còn cảm ơn anh ấy?

Hu hu hu… cảm động quá! Cảm động
quá! Thuần Hy… anh đúng là hoàng tử ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất trong tim em~!
\(^o^)/ HOHO~…

Nhưng, nhưng lúc nãy anh vừa gọi
tôi là gì?

“Này! Kim Thuần Hy! Sao anh lại
gọi em là ngốc nữa?” Tôi tức tối nhe nanh giơ vuốt với anh.

Thuần Hy đột ngột áp sát mặt lại,
đôi mắt quyến rũ dịu dàng nhìn tôi.

Trời ạ, sao mặt anh lại gần mặt
tôi đến thế~, *⊙_⊙* ôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của
anh… Anh muốn làm gì?

Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh muốn…

Tôi từ từ nhắm mắt lại, mặt nóng
phừng phừng…

“Ừ”. Anh đưa tay ra vỗ vào trán
tôi, “Có sức để mắng người, chứng tỏ xuất phát sớm được rồi”.

Á á á! Gì chứ! Đang cảm động
muốn chết, tự dưng câu nói của anh suýt nữa đạp tôi ra Thái Bình Dương rồi! Thật
là… ghét! —︵—^

Nể mặt anh đồng ý đưa Tuấn Hạo
lên đảo Hy Ni, em tha cho đấy! Phù phù…

Sau khi đến đảo rồi, ngày nào tôi
cũng vui vẻ bên cạnh Thuần Hy.

Cùng đi ra biển chơi, cùng ngắm
hoàng hôn, nghe chim hót, ừ, chỉ cần ở cạnh Thuần Hy thì cho dù chỉ lặng lẽ ngồi
hàng tiếng, tôi cũng thấy rất hạnh phúc…

Đương nhiên, tôi cũng sẽ không chỉ
nghĩ đến mình, mỗi sáng trưa chiều cố định, tôi đều trò chuyện với Tuấn Hạo vẫn
còn hôn mê, để anh không thấy cô đơn. Còn Thuần Hy thì im lặng ngồi bên cạnh,
có lúc anh cũng xoa bóp giúp Tuấn Hạo, hu, tôi cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ đó
quá. Có hơi ghen tị chút chút~!

“Thuần Hy, anh cũng xoa bóp cho
em đi!”. Ra khỏi phòng Tuấn Hạo, tôi nũng nịu, “Tại sao anh lại chăm sóc Tuấn Hạo
ân cần quá vậy?”

“Ngốc, nằm lâu quá cơ bắp sẽ teo
lại, xoa bóp sẽ khá hơn”.

“Woa, sao anh biết nhiều như thế!
Quả là Kim Thuần Hy IQ cao, hiểu biết nhiều”.

“Chả lẽ ngốc như em?”

“Em làm gì có? Có điều chỉ hơi ngốc
hơn anh tí ti”. Tôi cự lại.

“Đi tản bộ, về nghỉ ngơi sẽ khỏe
hơn”. Thuần Hy nói rồi lấy áo khoác của anh khoác lên vai tôi, nắm tay tôi tiến
ra biển đêm.

Gió biển rất lớn, cũng may có áo
khoác ấm áp của Thuần Hy nên tôi chẳng thấy lạnh tí nào.

Tôi và Thuần Hy nắm tay đứng ở bờ
biển, tham lam hít ngửi không khí trong lành mang mùi vị biển cả, bỗng thấy khỏe
khoắn hơn nhiều.

Phù, nếu Tuấn Hạo cũng cùng đến
thì hay quá!

“Haizz, Thuần Hy, anh bảo Tuấn Hạo
phải bao lâu nữa mới tỉnh? Anh ấy liệu có… mãi mãi không tỉnh lại không?” Tôi
khẽ thở dài, quay sang nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thuần Hy.

“Cậu ấy sẽ tỉnh!”

“Nhưng, nhưng bác sĩ đã nói, tuy
qua được giai đoạn nguy hiểm, nhưng đại não vẫn trong trạng thái hôn mê, không
biết bao giờ mới tỉnh lại. Hu hu, nếu suốt đời anh ấy cũng không tỉnh lại thì
phải làm sao?”

“Chỉ cần đủ kiên nhẫn thì cậu ấy
sẽ tỉnh lại!” Thuần Hy xiết chặt tay tôi, dường như đang truyền sự tự tin cho
tôi.

“Ừm…”. Tôi thở ra, không kìm được
quay đầu nhìn ngôi nhà cá heo mà Tuấn Hạo xây cho tôi, những cảnh tượng trước
kia lại lướt qua như một bộ phim…

_ Tiễn Ni, em còn nhớ câu chuyện cổ tích ‘cô tiên hoa’ mà anh đã kể không?
Em nói em cũng muốn làm ba chuyện như cô ấy: một là đi du lịch khắp nơi, hai là
ở trong ngôi nhà ven biển, ba là làm một việc để thế giới này đẹp hơn…”

“Em chỉ nói bừa thôi mà, anh còn nhớ cơ à? He he…”. Có muốn làm cũng không
còn thời gian… thời gian trôi qua nhanh quá…

“Mỗi câu em nói anh đều nhớ!”

“Thế nên anh mới xây ngôi nhà này, đưa em đến bờ biển, muốn em ở trong ngôi
nhà ven biển, thực hiện nguyện vọng thứ hai của em ư?”

“Lần này đầu óc thông
minh ra rồi nhỉ~, he he”. Anh dịu dàng xoa đầu tôi.

“Tuấn Hạo, cảm ơn anh…”.
Nước mắt lưng tròng, bó tay thôi, ai bảo tôi cứ hay xúc động ^^.

“Anh không nhận lời cảm
ơn của em”. Ánh mắt lấp lánh, nụ cười của anh đột nhiên trở nên ranh mãnh.

⊙︵⊙^ Gì cơ? Người ta tốt
bụng tốt ý cảm ơn anh, tại sao không nhận?”

“Vì vẫn chưa đủ tư cách
- còn hai việc nữa chưa làm mà! Đợi anh giúp em làm xong hết ba việc rồi cảm ơn
anh sau!”

“Ôi chao~, đẹp quá đẹp quá~! Đây là gì thế?”

“Đây là đá dạ quang! Đợi
khi em khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ đi mua thật nhiều, thật nhiều, cùng rắc nó
lên biển - để thế giới này tràn ngập ánh sáng, trở nên đẹp đẽ hơn, được không?”

“Tuấn Hạo…”

Đợi đến khi tôi hết bệnh
ư? Tại sao phải đợi đến lúc đó? Sẽ không có ngày đó đâu…
┯︵┯

“Tiễn Ni, nhận lời với
anh, sau này chúng ta sẽ cùng đi rải đá dạ quang, được không?”

“A a~~~~! \(^o^)/ Tuyệt quá! Đúng là quá tuyệt vời!”. Bước ra khỏi
giấc mơ, tôi nắm chặt viên đá trong tay, bất giác reo lên, “Tuấn Hạo, cám ơn
anh! Em thích món quà này quá! Em rất thích~, em thích quá, em thật sự
thích nó đến muốn chết đây!”

_ Tốt quá, em thích nó là hạnh phúc lớn nhất của anh! Tuy bây giờ anh chỉ
có thể tặng em một viên đá dạ quang, nhưng anh sẽ cố gắng - rồi sẽ có một ngày,
em sẽ nhìn thấy mặt biển trước mặt trôi đầy những viên đá dạ quang rực rỡ, giống
như những vì sao trên trời, chúng cùng chúc phúc cho em…”

Hồi ức tan ra từng chút một, vô
tình ┯︵┯ đã hóa
thành nước mắt.

Tuấn Hạo, chúng ta đã hẹn nhau
cùng rải đá dạ quang… nhưng bây giờ… do em hại anh, xin lỗi xin lỗi…

Khi anh tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ
lại rải đá dạ quang nhé, anh nhất định phải tỉnh lại, Tuấn Hạo…

“Em đợi ở đây một lát”. Thuần Hy
bỗng buông tay tôi, chạy đi.

“Thuần Hy…” Anh làm gì thế? Tại
sao bỏ tôi lại? Tôi sợ lắm.

“Thuần Hy… Kim Thuần Hy!”

“Này! Anh đang ở đâu?”

“Ghét quá! >O< Chẳng lẽ
anh định bỏ em lại? Đồ khốn! Mau quay lại!”

Tôi gào về phía biển, nhưng chẳng
chút hồi âm.

Sẽ không… sẽ không đâu… Lòng tôi
hoảng loạn lắm ┯︵┯ nước mắt vẫn chưa khô lại trào ra…

Nhưng đúng lúc tôi khóc nức nở
thì lại thấy khắp nơi tỏa ánh sáng lấp lánh, như sao trên trời, đẹp như pha lê…
Nước biển đen thẫm và bãi cát trở nên rực rỡ bay bổng…

⊙_⊙ Gì thế
này? Vật đang trôi trên mặt biển là gì thế? Lấp lánh tỏa sáng trên bãi cát là
gì? Ánh sao ư? Sao rực rỡ? Chúng rơi xuống đây từ lúc nào vậy?

Hay là…

Bất chấp tất cả, tôi đi như chạy
đến nơi phát ra ánh sáng ấy. (Sau phẫu thuật, cơ thể tôi tuy hồi phục nhanh,
nhưng bác sĩ vẫn dặn tôi không được vận động mạnh).

Sắp đến rồi, sắp đến rồi! Trong
ánh sáng rực rỡ ấy, một bóng dáng cao ráo nổi bật… gần rồi, gần rồi!

Là Thuần Hy!

Anh đứng bên bờ biển, mái tóc đen
nhánh hơi rối bồng lên trong gió, gương mặt hoàn mỹ quyến rũ như tượng thần Hy
Lạp.

Anh nắm trong tay một “ngôi sao
nhỏ” rực rỡ sắc màu, khẽ rải chúng lên bãi cát…

Tôi nhặt một “ngôi sao nhỏ” xanh
lục lên - đá dạ quang! Không phải ngôi sao nhỏ, mà là đá dạ quang! Xung quanh
tôi là một vầng sắc màu, là đá dạ quang đang tỏa hào quang…

T_T Bất giác lại nhớ đến nguyện vọng
thứ ba mà Tuấn Hạo đã nhận lời tôi.

Thuần Hy anh… đang giúp Tuấn Hạo
thực hiện nguyện vọng đã hứa với tôi mà không có cơ hội thực hiện hay sao? Đó
là việc khiến thế giới trở nên đẹp hơn ư?

Thuần Hy khẽ đưa tay lên, những
viên đá dạ quang đủ hình thù màu sắc dần dần rơi xuống mặt biển, trong tích tắc,
ánh sáng lấp lánh thắp sáng mặt biển, như thể đang mang tin mừng đến, thế giới
cũng trở nên rực rỡ lóa mắt hơn…

Woa woa~…⊙O⊙ đẹp
quá… đẹp quá, đẹp quá!

Tôi đờ đẫn đứng nhìn, mồm há hốc
thành hình chữ O vì quá kinh ngạc!

Tuấn Hạo, anh nhìn thấy chưa? Thuần
Hy giúp chúng ta mang đá dạ quang đến đây~, để cả thế giới đẹp hơn! Hu hu hu…
anh thật tinh tế…

“Em cũng muốn rải!” Tôi bốc một nắm
đá dạ quang, lấy một viên màu xanh lục, lấy hết sức ném ra biển.

Khi viên đá chạm mặt nước, nước
biển xanh thẫm lại thêm một ngôi sao, lấp lánh, như đang chớp mắt tinh nghịch với
tôi…

“Woa! \(^o^)/ Thoải mái quá!
Vui quá!” Tôi không nén được, hoan hô ầm ĩ.

“Thuần Hy…”. Tôi dịu dàng gọi.

“Gì cơ?”.

“Cám ơn anh~, vì tối nay anh đã
cùng lúc giúp em thực hiện hai nguyện vọng~”. Tôi vui vẻ khoác tay anh.

“…”

He he, không biết hả? He he, thiên tài như anh mà cũng có
chuyện không biết ư?

Tôi đắc ý làm mặt hề với anh, “Vì… chuyến du lịch toàn cầu thật
sự là chuyến du lịch tình yêu, mà Thuần Hy là cả thế giới của em, he he…”

“…”. Thuần Hy sững sờ nhìn tôi, bất động.

He he, anh cảm động lắm đúng không? Không ngờ em lại nói những
lời tình tứ chân thành thế đúng không?

Ha ha~, Thuần Hy à! Nếu anh cảm động
muốn khóc thì cứ khóc đi, em tuyệt đối không cười nhạo anh đâu, hi hi…

“Ngốc!” Không ngờ anh lại ném ra
một câu như thế.

“Cái gì? Kim Thuần Hy! ~~⊙︵⊙^ Tại sao anh lại mắng em là ngốc?”

A... a! Tức quá! Tức muốn nổ tung luôn! Mất cả hứng! Chẳng
lẽ anh không hiểu được chút xíu lãng mạn nào ư? Lúc nãy lời tôi nói vô cùng
tình cảm kia mà…

“Vì sến quá! -_-^ Ngốc!”

“Kim Thuần Hy! Đêm lãng mạn thế này anh không gọi em là ngốc
được không?”

Cho dù anh không nhắc thì tôi cũng biết là sến mà, nhưng tôi
vẫn thẳng thắn đề ra yêu cầu không biết bị từ chối đến n lần này.

“Không thể! Ngốc!” Anh nở nụ cười ranh mãnh, rồi bước thật
nhanh về phía trước.

“>o< A a a! Kim Thuần Hy! Anh đừng chạy, có gan
thì gọi lại lần nữa xem!” Tôi vội vàng hùng hục chạy đuổi theo.

“Ngốc! Ngốc!”

“Này! Kim Thuần Hy! Em cũng gọi anh là ngốc! Ngốc ngốc ngốc!
Hừ~, xem ai gọi nhiều hơn! ~~p(>o<)^q Ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, ngốc,
ngốc, ngốc, ngốc…”

Tiếng tôi và Thuần Hy bay theo tiếng đá dạ quang rơi xuống biển,
phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Các vì sao đang dịu dàng chớp mắt với tôi, cuối cùng tôi đã
đuổi kịp anh. Chúng tôi nhìn nhau và cười…︵_︵

“Thuần Hy, chúng ta cùng cầu chúc cho Tuấn Hạo nhé?” Nhớ đến
người đã từng hứa giúp tôi thực hiện ba nguyện vọng vẫn chưa tỉnh lại, lòng tôi
bỗng chùng xuống,

“Thuần Hy, anh chịu không?”

“Ừ”.

“Anh tốt thật!”

Thế là, tôi và Thuần Hy tay nắm tay đi dọc bãi biển rải đá dạ
quang, mỗi một viên đá là một điều ước cho Tuấn Hạo.

Rất nhanh, những viên đá dạ quang lấp lánh đã hòa vào biển,
ánh sáng đẹp đẽ thắp sáng mặt biển tĩnh lặng, đưa những lời cầu nguyện và sự cảm
kích của chúng tôi với Tuấn Hạo đi xa…

Chương 171

KỲ TÍCH

Một buổi sớm mai, khi ánh nắng dịu dàng chiếu khắp hòn đảo,
Thuần Hy đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, còn tôi đang cầm cuốn “Nụ hôn của
quỷ” đọc cho Tuấn Hạo nghe…

Đột nhiên, một mùi hương bay đến, ánh mắt tôi rơi xuống chiếc
túi nhỏ màu xanh lục đặt cạnh gối Tuấn Hạo, he he, đó là “túi cầu nguyện xanh
lục đặc biệt Margaret” mà tôi làm cho anh, hy vọng có ngày anh tỉnh dậy trong
mùi hương hoa Margaret…

“Tuấn Hạo, lần nào ngửi mùi thơm trà hoa Margaret em đều thấy
phấn chấn gấp trăm lần”. Tôi nắm một nhúm hoa khô lên đặt vào lòng bàn tay anh,
“Tuấn Hạo, anh nhìn này, đó là trà hoa anh làm cho em, anh phải nhanh tỉnh lại
mới được, trà hoa đã không còn nhiều nữa. Thuần Hy và em đều không biết cách
làm, he he. Anh nhất định không tin là Kim Thuần Hy thiên tài cũng có thứ không
biết làm nhỉ?”

Bỗng nhiên~!

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu
sách.]

Một cảnh tượng khiến tôi kinh ngạc và không dám tin đang xảy
ra!

Ôi? Tôi có nhìn lầm không? Ngón tay Tuấn Hạo hình như đang
nhúc nhích!

Anh... anh dần dần... dần nắm chặt đóa hoa khô ấy~!

“Anh không biết làm gì?”

Á? Tôi ngạc nhiên quay lại, thấy Thuần Hy vẻ mặt tỏ rõ hai chữ
“không phục” đang tiến lại gần.

“Thuần Hy, anh nhìn mau~! Ngón tay Tuấn Hạo hình như nhúc
nhích~!”

“Đừng đánh trống lảng!”

“Thật mà. Em không lừa anh đâu”.

“… Lúc nãy… hình như em nhìn thấy tay Tuấn Hạo cử động…”

“Ngốc! Lúc nãy anh nghe rõ em nói anh không biết làm gì đấy?”

“A… ồ… em có nói à?” Tôi giả
ngây, giả ngô… cho qua chuyện…

“Rõ ràng là có!”

Bỗng nhiên, khắp xung quanh tôi như được phép thuật của tiểu
tiên nữ thắp sáng, trở nên trong trẻo rạng rỡ, căn phòng trong tích tắc tràn ngập
mùi hương hoa Margaret, ngoài cửa sổ thoáng chốc cũng bắt đầu bay đầy những
cánh hoa Margaret đáng yêu…

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên
Gác Sách

Du Ca – Nhocmuavn

(Duyệt – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3