Nụ hôn của quỷ (Tập 3) - Chương 143 - 144
Chương 143
CHIẾC NHẪN BỌC TRONG GIẤY GÓI KEO
┯︵┯ Nhưng từ hôm đó trở đi, anh không còn đến tìm tôi nữa!
Anh không đến tìm mi là chuyện tốt mà, Quách Tiễn Ni, đó chẳng
phải điều mi mong muốn hay sao? He he, phải, đó là điều mà mi vẫn mong muốn
mà! Tốt quá, he he, nhưng… nhưng tại sao? Tại sao trái tim tôi lại thấy đau
quá? Nỗi đau khổ còn lớn hơn cả cái chết nữa…
He he, Quách Tiễn Ni, mi đúng là nực cười quá thể, đúng là nực
cười…
Nhưng… nhưng thật sự tôi rất mong muốn anh lại xuất hiện, nếu
có thể sống bên nhau vô tư như trước kia…
>_< Không được! Tôi vội vàng gõ vào trán mình “cộp cộp”,
lập tức ngăn cản ý nghĩ điên rồ ấy: Quách Tiễn Ni, mi đúng là con ngốc! Một
người chẳng có chút tương lai nào thì làm sao quay về quá khứ được!
He he, cũng may còn Tuấn Hạo, anh biết trong tim tôi đã có một
người khác, nhưng anh không quan tâm tí nào~, luôn luôn ở bên tôi một cách vô
điều kiện…
Ở bên anh thật sự là rất vui! Không cần che giấu bệnh tật,
cũng chẳng cần giấu giếm tâm tình, muốn thế nào làm thế ấy! Tôi muốn gì cũng
thuận theo tôi, giống như một người anh lớn ân cần chu đáo, he he.
“Tiễn Ni, dù bây giờ em vẫn nhớ đến cậu ấy, anh cũng sẽ ở bên
cạnh em! Đến khi em trăm tuổi, anh vẫn muốn nhìn thấy em vui vẻ!”
Tuấn Hạo luôn dùng đủ mọi cách để cổ vũ, khuyến khích tôi, để
tôi có đủ dũng cảm đấu tranh với bệnh tật!
Đấu tranh! Đấu tranh nữa!
“~^O^~ Luận văn chuyên ngành của
em qua cửa suôn sẻ rồi~!”. Tan học xong, tôi sốt ruột khoe với anh, “Tra tài liệu
vất vả quá, chết mất bao nhiêu tế bào thần kinh! Anh thưởng em thế nào đây, Tuấn
Hạo?”
“Chúc mừng em! Xem ra gần đây em
học hành khá tốt nhỉ, anh đưa em đến một nơi nhé!”, anh cười bí ẩn với tôi, bắt
tôi ngồi lên ghế trước xe đua của anh.
“Đi đâu thế?”, tôi hỏi to.
Anh lại cười bí ẩn một cách nhã
nhặn với tôi: “︵_︵ Đến là biết ngay ấy mà!”
Bên tai tôi tiếng gió thổi vù vù…
Thế giới bị ném lại sau lưng… Giá như mọi đau thương phiền não cũng biến mất
thì hay quá!
Khoan đã, anh đưa tôi đến… vườn
bách thảo?
Chúng tôi xuống xe, anh dịu dàng
nắm tay tôi, nói, “Ở đây em có thể thấy được rất nhiều những con thú nhỏ đáng
yêu đấy!”
Đúng rồi~, đó là nơi mà tôi thích
nhất lúc còn nhỏ mà! HOHO~ ~!
Chúng tôi hào hứng đi vào trong.
“Nhìn kìa, thú ở Úc kìa!”. Anh chỉ
qua hàng rào bảo vệ, ngây thơ như một đứa trẻ.
HOHO~, những con thú ấy đáng yêu
quá, đáng yêu đến nỗi không thể hình dung nổi!
Trong chiếc túi của chuột túi mẹ
có một chú chuột túi con, chúng đang nhảy nhảy quanh chúng tôi; còn gấu túi,
lúc nào cũng có dáng vẻ lười biếng uể oải, cả bầy đang ngủ ngon lành!
“Gấu túi sao lười biếng thế nhỉ!
Phải tận hưởng cuộc sống chứ! Hứ~, em phải đánh thức chúng nó dậy!”. Tôi là
khách tham quan đáng ghét chăng, hê hê.
“Này~! Dậy đi chứ! ~^O^~”. Tôi bắc tay làm loa, hét to lên.
“Này~! ~^O^~ Dậy đi chứ!”. Tuấn Hạo mỉm cười, cũng hét lên
phối hợp với tôi.
Yeah ~ ~! Một chú gấu túi nhỏ dần dần tỉnh giấc~, tuyệt quá,
he he.
“~︵o︵~ HELLO~!” Tôi chân thành nháy mắt với
nó, nhưng nó tỏ ra sợ sệt, mở tròn đôi mắt nhìn tôi, rồi đưa chân ra túm lấy lá
cây. Chẳng lẽ gấu túi cũng giống trẻ con, phải làm gì mới khiến nó không còn
căng thẳng nữa đây? He he.
“Tiễn Ni, em thấy chuột túi và gấu túi con nào đáng yêu hơn?”.
Ngồi trên chiếc ghế dài để nghỉ ngơi, Tuấn Hạo quan sát tôi uống thuốc xong, rồi
cười híp mắt hỏi.
“Gấu túi!”. Tôi không
nghĩ gì, buột miệng nói luôn, nhưng rồi vội vàng phủ nhận, “Đều đáng yêu! Đều
đáng yêu cả!”. (Tôi không muốn chuột túi nghe xong sẽ đau lòng, Quách Tiễn Ni
tôi là người hiền lành nhất nhất, có trái tim yêu thương nhất nhất, HOHO~!)
“Vậy em có biết người Úc thêu con vật nào trên quốc huy
không?”
“Gì thế? Đố vui khoa học như thầy cô em à? Là vì đeo kính nên
mới thế hả? Vậy em gỡ chúng xuống nhé! Gỡ xuống để em đeo, em làm cô giáo, anh
là học sinh…”. Tôi vừa nói vừa định gỡ kính của anh xuống, nhưng anh đã nhanh
nhẹn tránh được. Đáng ghét!
“Không biết thì cứ nói đi”, anh cười.
“Ừ! Không biết! Vậy anh nói cho em nghe đi? Chuột túi hay là
gấu túi?”
“Ngốc quá! Là chuột túi!”, Tuấn Hạo cười, véo mũi tôi.
Tôi xoa xoa mũi, “gấu túi cũng rất đáng yêu mà~, tại sao
không phải là gấu túi?”
Anh chống cằm nhìn tôi, “Phải, em nói thử xem, tại sao không
phải gấu túi?”
“Này, em hỏi trước chứ!”
Cuối cùng anh cũng trả lời, “Là vì… em không phát hiện ra à?
Chuột túi nhảy nhảy thế kia, nhưng nó mãi mãi chỉ tiến lên phía trước, không
lùi bước bao giờ”.
“Đúng rồi~, ha ha, chuột túi đúng là như thế! Có điều, đó là
do nó không biết lùi mà? Chân nó bị tật không lùi được! Em nghĩ trong lòng nó
cũng rất muốn nhảy lùi! Em vô cùng thông cảm với nó! Ha ha. ~^O^~”
“Đó là tượng trưng cho tinh thần ‘tiến lên phía trước’ của
người dân Úc!”
“Ồ…”. Xem ra, anh ấy lại đang nói những lời khích lệ tôi rồi
đây.
“Chúng ta cũng thế nhé? Chúng ta
cũng ‘tiến lên phía trước’, bệnh của em sẽ khỏi thôi!” Ha ha, tôi đoán trúng rồi!
Tôi đưa cao tay phải, “Em! Biết!
Rồi! Tiến lên phía trước, tiến lên phía trước, tiến lên phía trước! Dũng cảm
tiến lên phía trước!”
Quách Tiễn Ni, chỉ còn lại chút
ít thời gian thôi, nhất định phải khiến mình vui vẻ, vui vẻ và vui vẻ, biết
chưa? Nếu không sẽ có lỗi với bản thân lắm~, he he!
“Tuấn Hạo, chúng ta chụp ảnh với
chuột túi và gấu túi đi!”
“︵_︵ Ừ!”
Chúng tôi hi hi ha ha chụp ảnh
liên tục với những em thú xinh xắn trong vườn bách thảo.
Tuấn Hạo không hổ danh là diễn
viên thiên tài! Cái ảnh nào anh cũng đẹp trai hết sức, lấn át mọi em thú
>_<.
Nhưng, “thợ săn ác quỷ” tôi đây
cũng xinh đẹp chẳng kém, chỉ có sắc mặt hơi kém hơn một tí. Ác quỷ… Thuần Hy…
Tôi lắc đầu thật mạnh! >_<.
“Em vẫn ổn chứ?”, Tuấn Hạo lập tức
quan tâm.
Tôi nặn ra một nụ cười, “Không
sao mà! Có điều, dáng vẻ anh lúc căng thẳng sao giống bố em thế? ~︵o︵~ Ha ha!”
Một ngày quá HAPPY! Lúc ra về, đến
những chú khỉ đáng yêu cũng lưu luyến tôi, cứ vẫy vẫy tay mãi! Xem ra ma lực của
tôi không một ai có thể chống cự được, ha ha ha!
Tuấn Hạo ân cần khoác áo của anh
lên vai tôi, đưa tôi về nhà.
Khoan đã, anh chàng đẹp trai đang
đứng ngoài cửa nhà tôi là ai thế? ⊙_⊙ Đó chẳng phải là…
“Kim Thuần Hy?!”, Tuấn Hạo kinh
ngạc đến độ cằm muốn rơi xuống đất, rồi lập tức nhìn sang tôi.
Thình thịch! Thình thịch! Tôi chỉ
thấy tim mình đập điên cuồng, mọi thứ trước mắt đều tối sầm. Tôi không biết anh
sẽ nói những gì khiến tôi không gượng được, tôi chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh,
trước khi anh lên tiếng…
Tôi sa sầm mặt quay đi, Tuấn Hạo
theo sau tôi ngay. Nhanh lên, nhanh lên, chỉ cần Thuần Hy xuất hiện trong vòng
1000 mét quanh tôi là tôi sẽ thấy đau khổ!
“-_- Quách! Tiễn! Ni!”. Chết tiệt,
tôi chưa đi được mấy bước đã bị một đôi tay mạnh mẽ chụp lấy.
Tôi nhắm mắt lại, hất mạnh tay
ra, “Đừng đụng vào tôi!”
Thuần Hy ngoan ngoãn buông tay,
nhưng đáng ghét hơn là, giọng nói của anh đã khiến tôi mềm lại, “Nói cho anh biết,
có phải em có chuyện gì giấu anh?”.
Mắt tôi nóng lên nhưng tôi vẫn cố
làm ra vẻ lạnh lùng.
“Xin cậu đừng quấy rối cuộc sống
của cô ấy nữa!”, Tuấn Hạo nhìn Thuần Hy đang lặng lẽ nhìn tôi, không nhịn nổi,
bước đến chắn trước mặt tôi.
Thuần Hy mấp máy môi, lạnh lùng hỏi,
“Thế thì cuộc sống của cô ấy là thế nào?”
Tôi nhìn Tuấn Hạo bằng ánh mắt
tin tưởng. >_< Đừng, đừng, đừng! Đừng nói cho anh ấy biết!
Sự yên tĩnh giữa ba chúng tôi đạt
đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng phát ra âm thanh kinh thiên động địa!
Một lúc sau, Thuần Hy lên tiếng,
nói một tràng những lời khiến tôi và Tuấn Hạo há mồm trợn mắt:
“Tiễn Ni, em đã ngất đi ở cùng một
quán ăn đến hai lần”.
“Thường xuyên gục xuống trên đường
đến mười mấy phút, xe chạy qua cũng không tránh, cảnh sát phải đến bế đi”.
“Lúc lên lớp không nhìn rõ chữ
trên bảng, lúc nào cũng bị phạt”.
“Dễ dàng ngủ thiếp đi trong mọi
trường hợp”.
…
“(>o<) Đủ rồi!” Cuối
cùng tôi không chịu nổi, tôi bịt chặt tai hét lên, “Cuộc sống của tôi không
liên quan gì đến anh! Cho dù anh điều tra thế nào, truy hỏi thế nào, tôi cũng sẽ
không ở bên anh đâu! Bây giờ người duy nhất khiến tôi có thể yên tâm, vui vẻ sống…”
Tôi kéo tay Tuấn Hạo, “… chỉ là
anh ấy!”
Bỏ cuộc đi, bỏ cuộc đi, bỏ cuộc
đi… Quách Tiễn Ni tôi cả đời này sẽ không còn ở bên Kim Thuần Hy nữa!
Nhưng Thuần Hy lại tỏ ra bình
tĩnh như chưa bao giờ như thế! Anh nhìn tôi, ánh mắt như hàm chứa một điều gì
đó rất sâu sắc. Sau đó, anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói, “Em nhất định
phải trốn tránh anh mới vui hay sao?”
“Phải, phải, phải!”. Tôi đã
không còn dám nhìn vào mắt anh nữa. Tha thứ cho em…
Anh đờ người, rồi đột nhiên lấy
ra một thứ gì đó từ túi áo, nhét vào tay tôi.
Ôi~, một chiếc kẹo trong suốt lấp
lánh?!
⊙_⊙ Chiếc kẹo
này… Mắt tôi tự dưng thấy cay cay…
Anh lặng lẽ quay người bỏ đi,
không quay đầu lại, khi anh đi lướt qua tôi, tôi có cảm giác thật lạnh, lạnh quá…┯︵┯
Tim đau như cắt, tôi đứng đờ người
trong chốc lát, rồi sực tỉnh và cẩn thận bóc lớp giấy kẹo ra…
Một vầng sáng nhỏ lấp lánh hiện
ra trước mắt tôi, nước mắt tôi tuôn trào như suối…
Là… chiếc nhẫn! Bên trong giấy
gói kẹo không phải là kẹo, mà là nhẫn! Chiếc nhẫn gia truyền mà năm sinh nhật
tôi mười bảy tuổi, Thuần Hy đã tặng cho tôi, và vì muốn bảo vệ tôi mà phải nén
đau rút chiếc nhẫn đó ra…
┯︵┯Thuần
Hy…
“Được rồi, tặng em này. Sinh nhật vui vẻ. ^^”
“*^O^* Ôi, cám ơn anh”.
“Kẹo trong lọ này không được chia cho người khác, anh muốn chỉ một mình em
ăn”.
“Tịnh Mỹ cũng không được sao?”, tôi thử dò hỏi.
“- 0 - Không được”.
“Vậy Tú Triết thì sao?”
“┯︵┯ Cũng không được!”
“Được thôi, anh đừng giận mà, mình em ăn là được chứ gì”.
……
“Á…”⊙0⊙
“Quách Tiễn Ni em làm gì vậy hả?”
“Em... em bị tuột tay
mà. Em... em sẽ nhặt hết chúng lên...”
“Đừng đụng vào”.
“Í? Đây là gì thế?”
O_O^
……
“Thuần Hy, đây có phải
là vật báu gia truyền của nhà anh mà chỉ có thể do mẹ truyền lại cho con dâu ấy?”
“*-_-* Ừ. *-_-*”
“Hả?” ⊙0⊙
“Anh tặng em cái này,
có phải là chứng tỏ, có phải là chứng tỏ…”
“-_- Ừ. -_-”
“*^O^* Vậy anh… vậy sao
anh lại bỏ nó vào trong lọ? ~^O^~ Anh không sợ em không nhìn thấy nó à? ~^O^~”
“Lúc em ăn kẹo thì tự
nhiên sẽ phát hiện ra thôi *-_-*… nên anh mới bảo em ăn một mình. *-_-*”
“Anh không sợ… không sợ
em không nỡ ăn những viên kẹo này, rồi cứ để ở đó, cứ để đó mãi…”
“Ngốc, đến lúc thích hợp,
nếu em vẫn chưa nhìn thấy, anh sẽ lấy nó ra”.
“Lúc thích hợp á? Là
lúc nào?”
“Ngốc”.
“Không được gọi em là
ngốc! >O< Anh muốn vợ của mình là ngốc à?”
“Em dám ăn nói với anh
thế, anh phải trừng phạt em!”
Thuần Hy đột nhiên nhìn
tôi chăm chú, nở một nụ cười ác quỷ gian xảo.
Đôi mắt rất đẹp của Thuần
Hy mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần…
Anh đột ngột túm lấy
tay tôi, nhanh chóng nhưng rất dịu dàng, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của tôi…
……
Nước mắt tôi từng giọt rơi xuống, tí tách tí tách… thấm vào
chiếc nhẫn… ~~~~~>_<~~~~~
Chương 144
HAI NGƯỜI LÀ MỘT CẶP NHỈ
Mùa hè đã đến gần.
Sáng sớm, tôi đã cùng Tuấn Hạo đến “Thành phố tuyết” mà anh
làm thêm để chơi, đó là thánh địa vui chơi nổi tiếng, là một nơi rất thích hợp
để giải tỏa tâm tình~, he he.
Ánh mặt trời mùa hạ rực rỡ chiếu trên con đường nhỏ của “Thành
phố tuyết”, tuy luôn có Tuấn Hạo ở bên kể chuyện cười cho tôi nghe, nhưng tôi
không thể cười nổi.
Quách Tiễn Ni! Mi là một con ngốc siêu hạng, đã bảo rằng phải
vui vẻ diễn vở tình nhân với Tuấn Hạo mà? Sao bây giờ nụ cười lại như thể bị
teo cơ vậy?
>_< Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa! Dứt khoát lên! Phóng
khoáng lên! Chết tiệt! Tại sao trong đầu chỉ toàn là hình bóng Thuần Hy?
Tuấn Hạo thấy dáng vẻ miễn cưỡng của tôi thì xót xa hỏi, “Tiễn
Ni, sao thế? Không khỏe à?”
“A! ~^O^~ Ha ha, không có, không có! Không đau đầu tí nào!
Hơn nữa em chẳng nhớ Thuần Hy tí nào cả…”. Trời ạ! Quách Tiễn Ni! Trí tuệ của
mi có phải bằng 0 không? ///-,.-/// Tuấn Hạo vốn dĩ không hỏi nhiều, tại sao mi
cứ nhắc Thuần Hy mãi thế?
Đúng là đồ đầu heo ngu ngốc!
Quả nhiên, nụ cười của Tuấn Hạo nhạt đi, cho dù anh đang cố gắng
điều khiển.
Có điều, Tuấn Hạo vẫn là Tuấn Hạo, nụ cười thiên sứ nổi tiếng
của anh thật không thể che giấu, anh nhanh chóng có lại nụ cười như thường lệ,
gương mặt tươi cười rạng rỡ chỉ về phía quảng trường gần đó, nói với tôi,
“︵_︵ Tiễn Ni,
chúng ta đến đó xem nhé? Đó là nơi đẹp nhất của ‘Thành phố tuyết’ đấy, hơn nữa…
nghe nói chỉ cần đến đó, thì người ấy dù có gặp bao chuyện xui xẻo rắc rối cũng
có thể xoay chuyển được”.
Cho dù gặp bao chuyện rắc rối cũng có thể xoay chuyển được ư?
Được không? Tôi cũng được chứ? Có một nơi thần kỳ đến thế sao?
Có cần đi xem không nhỉ? Sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy.
“Thế nào? Tiễn Ni, em không tin
à? Vậy anh sẽ dùng sự thực để chứng minh”. Thấy tôi tỏ ra do dự, Tuấn Hạo mỉm
cười kéo tay tôi chạy đến đó.
“Ôi chao~ ~!” Vừa chạy đến quảng
trường, tôi không kìm được, phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Trung tâm quảng trường có một đầm
nước rất đặc biệt, hòn non bộ trên đó có viết mấy chữ thật lớn - “Hoàn chuyển
thủy lộ”.
Xem ra có vẻ rất thú vị đây, vì mọi
bậc thang đều là nước đang chảy, hơn nữa nước trôi theo bậc thang xuống dưới, nối
tiếp nhau chảy xuống, sau đó vào một hồ nước tròn rất đẹp. Bên trong còn có một
viên đá tròn rất đáng yêu bằng ngọc thạch, màu trắng muốt, tinh tế thuần khiết
như một tấm gương, phát ra những tia sáng rạng rỡ trong ánh nắng, giống như hạt
minh châu vậy.
Nếu để chân trần mà đi trên đó thật
sảng khoái, he he.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của
Tuấn Hạo reo vang.
“Xin chào, tôi là Thân Tuấn Hạo”.
Tuấn Hạo nghe di động, dáng vẻ rất phong độ.
Không biết người trong điện thoại
nói gì với anh, mà nghe xong anh tỏ ra sung sướng như trúng xổ số vậy. Thế nên
tôi đã không nén nổi tò mò mà hỏi, “Chuyện gì mà khiến anh vui quá vậy?”
“Tiễn Ni, tốt quá! ︵_︵ ‘Hoàn chuyển thủy
lộ’ đúng là linh nghiệm quá! Một chuyên gia mà anh đã liên hệ vừa gọi điện tới,
bảo rằng muốn chữa trị cho em!”
“Chuyên gia? Chuyên gia gì?”
“Một chuyên gia về não rất nổi tiếng chuyên trị các bệnh như
em đang mắc phải! Quãng thời gian này anh vừa làm thêm vừa để ý đến tin tức về
y học…”
“Tuấn Hạo…┯︵┯ hu hu hu…”. Cảm động quá… ghét mình quá! Mũi lại thấy
cay cay rồi, nước mắt sắp rơi ra ngoài rồi. Nhưng sau lưng bỗng văng vẳng tiếng
hét “Này, này…” của một bà lão, nước mắt tôi giật mình trốn lại vào trong hốc mắt,
tôi cũng giật nảy mình quay lại.
Woa~! Thì ra không chỉ là một bà lão đáng yêu, mà còn có một
ông lão đáng yêu không kém, họ đang nhìn chúng tôi bằng đôi mắt hiền từ thích
thú, giống như chúng tôi là cháu trai, cháu gái của họ vậy.
“Bà đang gọi chúng cháu ạ?”. Tôi chỉ vào mũi mình, mở to mắt
hỏi.
“Đúng thế! ~︵o︵~ Cô bé, bà muốn hỏi hai cháu, hai đứa
là một đôi à?”. Bà lão cười hì hì, hỏi.
-,.-^ Choáng, không thể chứ? Chẳng lẽ tôi và Tuấn Hạo thật sự
nhìn rất giống một cặp hay sao? Có thể do anh giống Thuần Hy chăng? Dừng lại!
Quách Tiễn Ni, không được nhắc đến anh nữa!
“Vâng ạ. Chúng cháu là một cặp!”. Tuấn Hạo mỉm cười trả lời.
“Ôi! Tuyệt quá! \(^o^)/”. Bà lão nghe thế tỏ ra đắc ý hoa
chân múa tay làm động tác thắng lợi.
Kỳ lạ thật, chúng cháu là một cặp mà bà vui sướng thế ư? Bà
có phải là bà nội hay bà ngoại gì của Tuấn Hạo đâu nhỉ? Hơn nữa, động tác cũng
hơi mạnh bạo quá, sức lực của bà lão này đúng là tràn đầy quá mức!
“Cô bé, cháu phải nói thực với ông nhé, hai đứa là một cặp thật
à?”. Ông lão tỏ ra không vui, xị mặt ra, rồi nhìn tôi bằng cặp mắt nghi ngờ, hỏi
rất nghiêm túc.
-,.-^ Toát mồ hôi… Chẳng lẽ ông nhìn ra chúng ta đang giả dạng
tình nhân?
“Phải nói thực đấy nhé~, nếu không nửa đêm ma sẽ đến gõ cửa đấy!”.
Ông lão lại vội bổ sung một câu. Tôi choáng~, tưởng tôi là trẻ con mẫu giáo ư,
dùng câu dọa dẫm cũ rích này để uy hiếp tôi cơ đấy.
“Tất nhiên! Tất nhiên là một cặp ạ! ~^O^~ Ông không thấy
chúng cháu rất xứng đôi hay sao?”. Tôi vội vàng kéo Tuấn Hạo cúi thấp xuống,
thân mật áp sát mặt mình vào mặt anh để tạo một kiểu pose rất ngọt ngào (Nếu đã
giả làm người yêu thì giả đến cùng vậy).
“Xứng chứ! Xứng chứ! Quả là xứng đôi! Cậu bé đẹp trai chết
người, cô bé xinh xắn mê người, hai đứa đúng là một cặp trời sinh đấy~, he
he! Bà vừa nhìn thấy hai đứa là đã thấy hai đứa rất giống vợ chồng rồi~!”
Bà lão nói liên tục như bắn súng liên thanh.
Sau đó bà đắc ý kéo râu ông lão, nói, “Hê hê, ông ơi, chịu
thua đi, lần này tôi lại thắng rồi! Ngày mai đi chơi với ông phải nghe lời tôi,
ha ha, ha ha ha ha!”
Gì thế này? Chẳng lẽ họ đang đánh cược xem chúng tôi có phải
tình nhân hay không à?
“Này, cô bé, cậu bé, để cảm ơn hai cháu đã giúp bà thắng cược,
bà sẽ làm hướng dẫn tình yêu, dạy hai đứa tuyệt chiêu này nhé!”. Bà lão cười
híp mắt nói, “Bà nói cho biết, chiêu này là tuyệt chiêu nổi tiếng lắm đấy~, nó
có thể giúp tình yêu của hai đứa mãi mãi bền vững, ~^O^~ he he, ghê quá phải
không? He he. Bà và ông lão của bà lúc còn trẻ đã chơi chiêu này, nên bây giờ mới
còn hạnh phúc ở bên nhau đấy, he he.”
Choáng… vòng vo mãi mà không chịu nói trọng điểm.
“~︵o︵~ Là gì ạ?”, Tuấn Hạo sốt ruột hỏi.
“Chính là … các cháu nhìn thấy ‘hoàn chuyển thủy lộ’ kia
không? Nhìn thấy hòn đá tròn trơn nhẵn ở giữa không? Hai đứa cùng chạm vào hòn
đá tròn đó là OK, sẽ khiến tình yêu hai đứa bền vững đời đời kiếp kiếp đấy, he
he!”
Tôi choáng, nhử mồi lâu như thế, thì ra lại là “tuyệt chiêu”
này.