Mỹ nhân đá - Chương 120 (Hết)
Chương 120 - P1: Của riêng mình -
Cô dâu
6 năm sau…
Nương Tiên đưa con đi học. Hai đứa trẻ sinh đôi đem lại nhiều hạnh phúc cho
nàng, nhưng kèm theo đó lại là một nỗi ưu phiền khó giải nghĩa. Cô con gái xinh
xắn đáng yêu là thế, nhưng cậu anh thì lại bị câm. Cậu bé còn mắc thêm chứng bệnh
tự kỷ nhẹ, chỉ thích chơi một mình.
- Mẹ Nương Tiên…
Một cô bé xinh xắn từ sau chạy đến, ôm lấy Nương Tiên. Cô bé lanh lợi ấy,
là con gái của Phạm Vĩnh Kỳ - Phạm Uẩn Nghi:
- Nghi Nghi đi học chung với Bối Bối và An An nhé? - Nương Tiên cười nhẹ -
Để mẹ Khiết Nhi chuẩn bị một chút.
Hôm nay là ngày tốt nghiệp cao học của Phạm Vĩnh Kỳ. Không hổ là người ham học, đến thế giới này Phạm Vĩnh
Kỳ không ngừng học hỏi, còn thi đậu vào một trường đại học danh tiếng nữa. Chưa
tốt nghiệp anh đã được trường quyết định giữ lại làm giảng viên, sau đó trở
thành giáo sư, quả thật rất hợp với con người tính tình trầm tĩnh đó.
- Được không Tiểu Nghi?
- Được ạ… - Cô bé con níu lấy
tay của Khải An, cười tít mắt - Thưa mẹ… Con đi!
Từ lúc 3 tuổi, Tiểu Nghi đã
rất quấn quýt với Khải An. Tuy thằng bé không một tỏ thái độ gì nhưng nó cũng
không bài xích. Buồn cười nhất là khi Uẩn Nghi và Bối Chi tung tăng đi trước,
Khải An lẳng lặng theo sau.
- Cho tôi gửi Tiểu Nghi nhé.
- Ừ…
Nương Tiên dắt theo Uẩn Nghi,
Khải An, Bối Chi - ba đứa trẻ trên đường. Uẩn Nghi còn quay lại tạm biệt mẹ, nụ
cười răng sún đáng yêu đến nao lòng. Trái tim Khiết Nghi đau như dao cắt. Đây
là lần cuối cùng cô được nhìn thấy... thấy con mình. 6 năm trước, trong trận
khói mịt mù năm đó, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, cuộc sống dần trở lại vẻ
thanh bình tĩnh lặng. Rồi bỗng nhiên một buổi tối trong căn phòng nhỏ, Thiên đế
đã đến tìm cô và Phạm Vĩnh Kỳ.
- Ta từng hứa với Sát Tinh.
Hắn sẽ để cho mọi thứ yên ổn. Chỉ cần cho hắn một cơ hội, một cơ hội để hắn
được danh chính ngôn thuận ra đời.
- Nghĩa là sao?
- Ta đã thử qua rất nhiều
cách. Tiểu Tiên tuy là đá nhưng trước khi được tạo thành hình dạng, trong người
nàng ấy đã có sẵn bản thể của Sát Tinh. Nàng ấy không thể khống chế Sát Tinh
được…
- Chúng tôi có thể làm gì?
- Ta cần một thân thể đủ
mạnh. Một người có thể cho tên Sát Tinh ấy ra đời một cách bình thường.
Mặt Phạm Vĩnh Kỳ đã chuyển
qua tái nhợt:
- Ý ngài là?
- Con lai giữa loài người và
yêu quái có sức chịu đựng rất tốt. Nếu Sát Tinh được trở thành bào thai trong
bụng người ấy, hắn hoàn toàn được ra đời như một con người.
Uẩn Nghi là đứa trẻ duy nhất
đủ tiêu chuẩn ấy. Sát Tinh, linh hồn đó sẽ… .
- Chuyện cần hoàn thành càng
sớm càng tốt. Khi con bé 6 tuổi, ta sẽ mang con bé đi đến một thời không khác.
Đó cũng là nơi ta tạm giữ nguyên thần của Sát Tinh. Nơi đó, con bé sẽ không còn
là một cô bé 6 tuổi nữa. Sau đó một đứa trẻ sẽ được chào đời. Dù nó có gây hại
gì cho ai cũng không ảnh hưởng, vì thời không ấy không còn sinh vật gì có thể
tồn tại nữa rồi.
Bản năng làm mẹ sẽ gắn kết
hai tâm hồn cô độc lại. Uẩn Nghi vốn được sống trong tình yêu thương của mẹ
càng lúc sẽ càng trưởng thành, cô bé có thể cho Sát Tinh một hơi ấm, giữ chân
hắn lại chốn hoang vu cô độc, chỉ có hai người. Khiết Nhi đã đổ mồ hôi lạnh sau
đó gục đầu nức nở trong tay chồng:
- Chúng ta và sơn vương… Một
đứa con…
Phạm Vĩnh Kỳ cũng cố mà trấn
an vợ. Họ đã nghĩ, khi Uẩn Nghi ra đời sẽ cố mà không yêu thương nó, khiến Uẩn
Nghi không cảm nhận được tình cảm gia đình. Chỉ có như thế, khi con bé lâm vào
hoàn cảnh kia mới bớt phần nào đau khổ, mới có thể quên đi cha mẹ của mình.
Nhưng họ đều không làm được. Có lẽ đó là bản năng của người làm cha làm mẹ.
Thấy con khóc không thể không dỗ, con bị đau một - mình đau đến chín mười.
- Uẩn Nghi ơi!
Một bàn tay dịu dàng đặt trên
vai nàng. Chân Phạm Vĩnh Kỳ cũng đang run rẩy, con gái của hắn, không còn được
gặp. không còn được con nũng nịu ôm lấy cổ, hôn nhẹ lên má mà gọi hai tiếng:
“Cha ơi”.
Đã gần đến trường, Nương Tiên
dừng lại trước một tiệm thức ăn nhanh. Đột nhiên Bối Chi muốn ăn khoai tây
chiên và uống nước ngọt. Cô cẩn thận dặn dò Khải An:
- An An đứng đây nhé…
Khải An chỉ im lặng nhìn cô.
Chưa bao giờ nói chuyện song Nương Tiên lại có cảm giác con trai mình rất già
dặn, rất chững chạc. Ánh mắt đó ít khi nào rời khỏi Bối Chi, ngoài những lúc có
cả Uẩn Nghi cùng có mặt:
- Mẹ Nương Tiên ơi!
- Gì đó con?
- Con cũng muốn ăn kem ạ.
- Không được đâu con, sáng
sớm không nên ăn kem. Mẹ Nương Tiên mua khoai tây chiên cho con như Bối Bối
nhé?
- Dạ!
Cô bé ngoan ngoãn cùng hai
anh em Khải An lui lại một chỗ, đợi Nương Tiên vào trong. Khẽ quay ra sau, cô
cũng tạm yên tâm khi nhìn về hướng 3 đứa trẻ. Đến khi trên tay Nương Tiên cầm
trên gói khoai tây chiên và lỉnh kỉnh nước ngọt bước ra, nơi lũ trẻ đứng chỉ
còn lại một mình Khải An. Xa một chút, cô bé Uẩn Nghi đang kêu khóc. Rất đông
người xúm xít quanh cô bé, hỏi han, tạo thành một vòng tròn. Nương Tiên buông
rơi mấy cái túi, hớt hải. Linh cảm của một người mẹ khiến cô vô cùng lo sợ, Bối
Chi bé nhỏ, con gái của cô.
- Tiểu Nghi... Bối Chi đâu? Bối Chi đâu rồi con?
- Con, con không biết ạ. Lúc nãy… lúc nãy quay qua quay lại, con đã không
thấy chị Bối Chi rồi.
Bối Bối, Nương Tiên dáo dác đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Cần phải bình tĩnh.
Thật là bình tĩnh… Con…
- Cô đến báo cảnh sát đi - Những người dân vây quanh đó xôn xao - Để chúng
tôi giúp tìm kiếm bé cho.
Ai nói gì Nương Tiên cũng chỉ nghe loáng thoáng. Bối Chi xưa nay rất ngoan,
ít khi nào đi mà không xin phép mẹ, dù có thấy vật gì ngộ nghĩnh hay mới mẻ lắm
cũng không. Sao hôm nay lại…
- Đừng tìm nữa - Sau lưng cô
bỗng có giọng nói cất lên. Nương Tiên giật mình, ngơ ngác quan sát. Để rồi cô
càng trở nên thảng thốt khi người lên tiếng chính là Khải An:
- Mẹ đừng tìm nữa. Bối Chi đã
bị cha và bác dắt đi rồi…
Cha và Bác? Nương Tiên sửng
sốt hỏi lại:
- Ý con là... là cha con và
Bác?
- Vâng. Họ đi rồi nhưng cũng
đã về rồi.
Nương Tiên trông theo ánh mắt
của con trai. Thiệu Khải Đăng và Cựu thiên đế đang đi tới. Nhưng họ không hề đi
chung với ai nữa cả. Cái dáng bé nhỏ của Bội Chi cũng không thấy nữa rồi.
- Anh, con nói, Khải An nói…
Anh đã dắt Bối Chi đi. Con bé… Anh dắt con đi đâu vậy? Sao không nói với em…
Anh…
Thiệu Khải Đăng im lặng. Hắn
có thể nói gì với một người mẹ… Nói rằng:
- Bối Chi sẽ không về nữa.
Con bé đã trở thành cô dâu của Sát Tinh rồi.
Cựu thiên đế lên tiếng. Nhưng
Nương Tiên không còn sức để ngạc nhiên hay sửng sốt nữa, tay chân cô mềm nhũn,
lạnh toát:
- Cô dâu của Sát Tinh? Con
tôi… Con…
Chương 120 - P2: Ích kỷ chăng?
Nương Tiên ngơ ngẩn ngắm từng
cái áo của con. Chiếc khăn này Bối Chi rất thích, từng cùng mẹ buổi trưa đi
khắp các siêu thị để mua. Còn cái chén này nữa, Bối Chi thích hình Tiểu Đinh
Đang, sưu tập rất nhiều. Còn lại rất nhiều thứ, nhưng người đã không còn.
- Anh và Sát Tinh cũng từng
có một hiệp ước… - Thiệu Khải Đăng đã ôm vợ vào lòng, cố gắng giữ bình tĩnh -
Hắn cần một người mẹ nhưng anh đã nói với hắn, mục đích của Thiên đế khi đưa
hắn đến thời không đó là gì, là muốn phong tỏa hắn mãi mãi, không cho hắn quay
lại nữa. Uẩn Nghi tuy có thể cho hắn quyền được làm người nhưng đó chỉ là một
hình thức sinh nở giả. Con người ra đời bởi sự kết hợp giao hòa của nam và nữ,
Uẩn Nghi như là một cái máy sinh ra hắn, sẽ không thể nào có được sự yêu
thương.
Hắn dừng lại rồi lại nói
tiếp:
- Bối Chi thì lại khác. Con
bé cũng là một sinh vật có dòng máu khác xem như mỗi bên đều có hy sinh một
chút. Tên Sát Tinh đó không có cha, có mẹ - đó đã là định đoạt cuối cùng. Nhưng
hắn cũng có thể tạo ra những kẻ gọi mình bằng cha bằng mẹ. Bối Chi không phải
làm mẹ hắn. Con bé sẽ là cô dâu của hắn, cùng hắn sống trọn đời.
- Anh…
Nương Tiên lại bật khóc. Lúc
đó nàng đã nghĩ, tại sao lại là Bối Chi. Tại sao không phải là Phạm Uẩn Nghi?
Tại sao?
Nàng biết mình ích kỷ, biết
mình rất xấu xa. Khiết Nhi đã hy sinh Uẩn Nghi trong khi đó là đứa con duy nhất
của họ. Nhưng Nương Tiên thì lại không thể, con của nàng!
Nỗi đau của một người mẹ từng
ngày nuôi dưỡng con, nhìn con khôn lớn, ôm con vào lòng, đau đớn khi con mình
đã được định sẵn làm vật hy sinh so với nỗi đau của một người mẹ khác không biết
chuyện, một ngày kia bỗng nhiên không còn được gặp con mình nữa. Đau thương nào
là lớn hơn đây? Vốn không thể so sánh…
- Anh Vĩnh Kỳ…
Nương Tiên khóc tức tưởi khi
nhớ đến tên hai người đó. Họ cũng ngỡ ngàng, cũng thảng thốt trước quyết định
của Thiệu Khải Đăng. Nhưng họ cũng không giấu được niềm hạnh phúc khi ôm con
trong vòng tay mình, Uẩn Nghi của họ…
- Mẹ…
Khải An lần đầu tiên gọi
tiếng mẹ, cũng là lần đầu tiên nó lau nước mắt cho nàng:
- Em đã hứa rồi. Mẹ đừng khóc
nữa… Em sẽ không sợ đâu…
Chuyện của những đứa trẻ
trong bụng mẹ, Nương Tiên làm sao biết được nhưng Khải An vẫn nhớ. Cô bé nhỏ
mếu máo cứ ôm lấy bản thể của Sát Tinh trong bụng, lẩm nhẩm: “Anh ơi!” Khải An
không phải là đứa trẻ bình thường. Bản thân nó cũng cảm nhận rất rõ điều đó.
Trong khi cô em nhỏ lớn lên như một con người, hồn nhiên trong giấc ngủ thì
Khải An có những đêm thức trắng, lắng nghe mồn một tiếng lá rơi ngoài cửa,
tiếng người cười nói… Tiếng động… Tiếng nước chảy, tiếng thì thảo của những
sinh vật không thể gọi tên. Hắn thừa hưởng trọn vẹn những phẩm chất của Huyết
Ma lẫn hắc miêu sống trong hoang dã, kết hợp với tiên đá có thể tạo nên thay
đổi, song dòng máu yêu của Thiệu Khải Đăng ngày đó cho vào người Nương Tiên là
chất xúc tác mạnh mẽ khiến tiên - quỷ chia rõ ràng thành hai cơ thể. Bối Chi
không bị vẩn đục bởi ma tính còn Khải An là một đứa trẻ sinh ra đã chẳng giống
con người…
- Mẹ Nương Tiên ơi!
Một vòng tay nhỏ xíu quàng
lên cổ của Nương Tiên. Sau đó là một giọng nói nơn nớt ngây thơ:
- Mẹ đừng buồn nữa. Chị Bối
Chi sẽ về với mẹ mà…
Nương Tiên ôm lấy Uẩn Nghi và
lại khóc. Trong khi đó, người đưa ra quyết định là Thiệu Khải Đăng cũng tan nát
cõi lòng:
- Không hối hận?
- Có gì đâu mà hối hận.
- Vĩ đại vậy sao? Hy sinh con
mình vì thuộc hạ?
- Tôi không hy sinh vì ai cả.
- Thiệu Khải Đăng lạnh lùng - Thiên đế không tiêu diệt nguyên thần Sát Tinh có
nghĩa là trong cơ thể của Nương Tiên vẫn còn tồn tại bản thể của hắn. Uẩn Nghi
nếu chỉ được chọn là người mẹ, là nơi nương tựa cho Sát Tinh có chỗ ra đời. Hắn
đã muốn làm người mà người thì phải lớn, một lúc nào đó, thế giới đó không ai
thích hợp, hắn sẽ nhớ đến Bối Chi. Con đường duy nhất hắn có thể đi chính là cơ
thể của Nương Tiên. Ta đã từng nói, chọn mẹ không chọn con mà.
- Uẩn Nghi vẫn có thể làm cô
dâu mà.
- Sát Tinh không thích con bé
ấy, hơn nữa… - Thiệu Khải Đăng cười khẩy - Con trai ta bây giờ còn nhỏ. Thêm
vài năm nữa, nó sẽ tích tụ đủ sức mạnh, khi đó thế giới nào yên ổn được, nó vốn
thích Uẩn Nghi mà.
- Thì ra là thế…
- Ta chỉ đem con gái gả sớm
một bước. Tên Sát Tinh đó cũng phải mất 9 - 10 năm để hoàn thiện nhục thể của
hắn. Khi đó con gái ta cũng đã 16 tuổi, làm một cô dâu có lẽ hợp hơn rồi.
Một kết cục vẹn toàn cho tất
cả. Thiệu Khải Đăng thở dài, tuy là không thể gặp lại nữa. Cánh cửa thời không
kia đã bị phong tỏa. Chỉ khi 3 sinh vật cổ cùng dùng sức mới có thể mở ra được.
Loại Huyết chú mấy năm nay âm thầm ám trong cơ thể Bối Chi chính là để khi Sát
Tinh chính thức trở thành chồng cô bé cũng là lúc cắt luôn mối liên hệ của hắn
ta và Nương Tiên, bảo đảm cho nàng sự an toàn. Tính toán chu đáo là vậy, nhưng
nhìn Nương Tiên đau thương lại có chút không nỡ, lại thấy đau lòng. Hắn cũng
nhớ… Nhớ con bé hay ôm lấy mình từ đằng sau rồi cười khanh khách. Tiếng “cha
ơi” đó, trọn đời này sẽ không thể một lần nữa được nghe rồi!
Chương 120 - P3: Kết cuộc
Đã lâu lắm rồi Bối Chi cũng
mở mắt ra.
- Tỉnh rồi à?
Hạ thân vẫn còn đau đớn. Bụng
thì…
- Nàng sinh con rồi.
Sát Tinh mân mê một khối gì
đó đang cử động. Bối Chi tuy vẫn còn đau đớn vẫn cố nhích người tới. Một đứa
trẻ và nó giống con người:
- Con…
- Nó khỏe lắm. - Sát Tinh
cười. Đây là lần đầu tiên từ khi 6 tuổi, Bối Chi thấy hắn cười tươi như thế.
Những lần trước khi dụ dỗ nàng, khi lừa gạt nàng, cũng có cười, nhưng dưới mắt
Bối Chi - đều là những nụ cười nham hiểm:
- Đưa con cho thiếp đi!
- Không được. Nàng mới sinh
con còn chưa khỏe. Ta đi tìm cái gì đó cho nàng và con ăn…
Thiệu Khải Đăng đã xem thường
khả năng của Sát Tinh rồi. Hắn không phải ngẫu nhiên mà mang danh xưng đó. Biểu
tượng của sự chết chóc. Mà chết chóc chỉ có ở nơi có sự sống. Không có sống,
chết có ý nghĩa gì?
- Con không thể uống sữa hổ
đâu… - Bối Chi phản đối một cách yếu ớt - Con cần sữa mẹ… Chàng…
Một nỗi buồn chợt tràn về.
Những ký ức mỏng manh trở lại. Mẹ - người ta phải yêu thương và kính trọng. Bối
Chi đã làm mẹ. Nhớ đế mẹ, lại cảm thấy buồn.
- Chúng ta, chúng ta không
thể quay lại nơi đó một chút sao? Thiếp… .
- Đương nhiên là không được.
- Sát Tinh vòng tay ôm lấy Bối Chi cùng con vào lòng - Ta và cha nàng từng có
hiệp ước. Vả lại… - hắn chạm tay vào má nàng, giọng nhẹ - Ta cũng không muốn
rời khỏi chỗ này. Và nàng và ta đã bị cha nàng cắt đi con đường trở về rồi…
Bối Chi mập mờ nhìn hắn. Đứa
trẻ trong tay chợt òa khóc, tiếng khóc nhỏ xíu, đứt quãng:
- Con... - Ngoan… Nàng ngủ
đi! - Sát Tinh đỡ Bối Chi nắm xuống - Ta sẽ để con trên người nàng. Đừng lo!
Bối Chi chạm tay lên cái vật
nhỏ xíu đang cử động trên ngực mình. Sau phút ngỡ ngàng, bé bắt đầu cử động tới
lui rồi chạm vào bầu sữa mẹ. Cảm giác hạnh phúc cũng tràn ngập trái tim nhỏ bé
của nàng. Ôm chặt con. Bối Chi thì thầm:
- Mẹ nhớ… mẹ của mẹ lắm… Con
biết không, mẹ…
Bối Chi im bặt. Bàn tay mềm
mại lại đưa tay vuốt lấy con trai. Sát Tinh nhìn hai mẹ con không rời mắt. Đến
khi nàng đi ngủ, hắn mới rời khỏi. Cửa hang cũng đã có một số thứ, khi cần Bối
Chi không cần tìm ở nơi xa. Màn đêm lại trùm lấy mọi thứ. Dưới ánh trăng sáng
rõ, Bối Chi lặng lẽ cần nguyện. Cầu cho mẹ, cầu cho cha - ở một nơi nào đó có
thể biết được tin này. Con của hai người đã làm mẹ và con cũng đã hiểu được,
cảm giác làm mẹ lo lắng cho con đến mức nào.
- Chàng…
Bối Chi chuyển sang giọng
nũng nịu lúc nào không biết. Giống hệt như lúc còn trong bụng mẹ, hơn 10 năm
chung sống, nàng tuy là hết lần này đến lần khác bị lừa gạt, nhưng cũng chưa
bao giờ dùng cái giọng ấy khi nói chuyện với hắn bao giờ.
- Chúng ta đi đến một nơi
khác được không? Con của mình không thể chỉ sống với chúng ta cả đời được. Con
lại là con trai…
Sát Tinh thở dài. Hắn từng
khao khát được sống trong tình thương giống như những người khác. Tuy nhiên, có
tình thương rồi lại có bao thứ khác phải lo. Vợ - con, hắn và nàng sống yên
tĩnh bên nhau thì được, nhưng con của hắn thì…
- Ta gửi con sang thế giới
khác rồi về với nàng nhé?
- Không. - Bối Chi phản đối
ngay - Con là con của thiếp, không được…
- Ta là Sát Tinh đấy. Sống ở nơi
nào đó có con người, ma tính nổi dậy, ta lại bày ra trò gì đó. Nàng chấp nhận
không?
Bối Chi im lặng. Cũng bởi
khống chế hắn mà nàng phải ở lại đây nhưng mà…
- Chàng không xấu, có thiếp
và con bên cạnh, chàng sẽ không xấu. Có ai đang hạnh phúc mà lại bỏ đi hạnh
phúc đó đâu. Hơn nữa, thiếp cũng biết, chàng vốn không phải là kẻ có tham vọng.
Chàng cũng chỉ muốn sống thôi.
Bối Chi nghẹn ngào khi nói
lên những lời này, nàng đã lớn, hiểu thêm nhiều chuyện nữa rồi. Sát Tinh cũng
thở dài rồi khẽ khàng:
- Được rồi. Con lớn hơn một
chút thì tính tiếp vậy.
Thế giới hiện thực, một thời
không khác, Sát Tinh thầm tính toán. Không thể quay lại nơi Thiệu Khải Đăng và
Nương Tiên đang sống, nhưng những thời không khác không phải là không có khả
năng. Mọi thứ êm đềm trôi qua như một giấc mộng. Nương Tiên lơ mơ trong giấc
ngủ. Có cái gì đó ấm nóng đang áp lên người nàng.
- Mẹ…
Là một giọng nói êm dịu.
Gương mặt đó…
- Mẹ ơi!
Cô bé xinh xắn với đôi mắt
trong veo. Đứa con tiếp theo của nàng và Thiệu Khải Đăng lại rất giống Bối Chi.
Hay là lúc mang thai, Nương Tiên cứ mãi thẫn thờ, nhớ và thương đứa con không
còn gặp nữa.
- Mẹ Nương Tiên…
Uẩn Nghi cũng đã trở thành
một cô gái 17 tuổi đẹp như hoa. Xinh xắn và đáng yêu. Cô bé và Bối Chi cùng
tuổi, Bối Chi cũng đã 17 tuổi rồi.
- Mẹ… Chúng con đi học…
Khải An từ trong nhà bước ra.
Hai đứa trẻ đi bên nhau đẹp đôi đến lạ. Chúng là “thanh mai trúc mã”, tuy không
nói ra nhưng Nương Tiên và Khiết Nhi đã có một hiệp nghị ngầm, nếu vài năm nữa
chúng vẫn gắn bó thì sẽ cho chúng thành đôi.
- Mẹ đi hội phụ huynh với con
đi mẹ…
Cô bé con hết lôi rồi lại
kéo. Nương Tiên cười nhẹ, rồi cũng vào trong chuẩn bị cùng con đến trường. Nhìn
theo hai mẹ con, Thiệu Khải Đăng chậm rãi quay vào trong. Lời của Thi Quỷ hôm
trước vẫn còn vang lại:
- Ta gặp ở một thời không
khác một cô bé. Trên tay đang bồng theo một đứa nhỏ, rất giống vợ của ngươi.
Thi Quỷ lại tiếp tục đi tìm
loại thuốc có thể giúp mẹ của hắn quên đi những ký ức kinh hoàng trong quá khứ.
Bên cạnh hắn là cô gái rắn, người có năm có tháng, yêu quái có năm tháng bao
giờ? Sát Tinh có thể đã chuyển đến một thời không khác để sống. Và con gái hắn
- có lẽ cũng đã làm mẹ rồi. Nếu muốn gặp, cũng có thể gặp, nhưng mà gặp để làm
gì? Một lúc nào đó, hắn sẽ đủ can đảm mà đi gặp con gái. Khi hắn quên được nỗi đau
ngày ấy, Bối Chi nắm chặt tay hắn, nhưng hắn đã kéo tay con khỏi tay mình. Con
bé khóc lóc kêu gào khi bóng Thiệu Khải Đăng nhạt nhòa trong bóng nắng. Để rồi
- người trở lại thời không 21 mỗi đêm về lại bị tiếng gọi “cha ơi” đó ám ảnh,
muốn quên mà không thể quên. Tại một góc tối khác, Cựu Thiên đế nhìn em trai,
cũng không nén được tiếng thở dài. Ngài là hạnh phúc nhất so với mấy đứa em.
Hiện ngài đang cùng Huệ Lâm và Tiểu Lạc sống chung tại thời không mà trước đấy
Thiệu Khải Đăng đã đem cha mẹ Huệ Lâm đến đó. Một nhà năm người vui vẻ, trong
khi ở các thời không khác, hai sinh vật cổ còn lại vẫn còn vướng quá nhiều nỗi
buồn phiền. Cuộc sống xoay vần. Cách từng người lựa chọn làm nên số phận cho
họ. Cựu Thiên đế hay Thiên đế cũng chỉ là một sinh vật, có ưu tư và có cả sai
lầm. Chuyện của họ đôi khi còn chưa giải quyết được, làm sao chu toàn chuyện
của loài người…
– END –
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách}
Thực
hiện bởi
nhóm Biên tập
viên Gác Sách:
Mai – Kú đốm – Thi_kute
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)