Mỹ nhân đá - Chương 109 - 110 - 111

Chương 109: Cuộc chiến (2)

Cô bé càng ôm thì đứa bé trai
càng vùng mạnh ra. Nó ghét ai chạm vào nó song cử chỉ rõ ràng đối với cô bé có
gượng nhẹ hơn. Nó nhận biết được, làm cô bé bị đau thì mình cũng đau. Sát Tinh
ôm lấy cô bé nhỏ. Là con gái, đáng yêu là thế. Khi sinh ra có lẽ sẽ được người
khác yêu thương rất nhiều:

- Em bé… Có sợ đau không?

Sát Tinh không nhìn rõ đôi
mắt cô bé trong bóng tối. Chỉ cảm nhận thấy cô bé hơi run lên một chút, rồi sau
đó là câu trả lời dứt khoát:

- Không sợ…

- Em có sợ mẹ mình đau không?

- Sợ chứ - Cô bé thẳng người
lên, vội vã trả lời - Sợ lắm…

- Đứa bé đó sẽ làm mẹ em đau
hơn nữa. Anh giúp em nhé?

- Giúp chuyện gì ạ?

- Anh sẽ… giúp ba mẹ em loại
bỏ nó. Em còn lại một mình, khi ra đời cĩng sẽ được yêu thương hơn. Em thấy
sao?

- Anh… anh là người xấu… - Cô
bé lùi lại - Đi đi! Tôi ghét anh… Ghét anh lắm!

Bàn tay nhỏ xíu đẩy vào người
hắn. Cô bé
lùi ra xa. Càng lúc càng gần hơn với đứa trẻ kia. Nó thì lại đang gầm gừ. Đôi
tay đã mọc ra vuốt nhọn…

- Á!

Tấm thân bé nhỏ bị đánh mạnh, văng về phía trước. Cùng lúc đó, Nương Tiên
cũng hét lên thất thanh, ngã sóng xoài xuống đất. Máu rỉ ra. Chiếc váy hoa của
cô nhuộm đỏ. Thiệu Khải Đăng hoảng hốt cuống cuồng:

- Tiểu Tiên, em sao vậy? Tiểu Tiên…

Có tiếng Sát Tinh cười khẽ, mang đầy vẻ chế nhạo chua cay:

- Ngươi trăm mưu ngàn kế để tiếp thêm sức mạnh cho đứa con trong bụng nhằm
tiêu diệt ta. Ta thì chưa biến mất song cái hạnh phúc làm cha, ngươi có lẽ sẽ
không bao giờ nếm được nữa rồi.

Hơi thở của Thiệu Khải Đăng nặng nề trong lúc giọng Sát Tinh lại vô cùng
bình thản:

- Đứa trẻ trong bụng này giống ngươi lắm. Ra tay vô cùng tàn nhẫn, không
cần quan tâm hậu quả. Nó chỉ dẹp đi những thứ cản đường nó, mặc cho đó là ai.

Nên nó không ngần ngại tấn công cô bé. Đau chỉ một chút, đối với một kẻ
không sợ phải chết như nó, cái đau đó có là gì? Sát Tinh lùi lại. So về vận
động tay chân, hắn không giỏi lắm. Đứa bé không lý trí này chắc chắn đã xem hắn
là đối tượng “tập luyện” cho thuần thục những trò vui vẻ, mang mạng sống người
khác làm một vật giải khuây. Bên ngoài, tay Thiệu Khải Đăng nắm chặt lại. Nương
Tiên quan trọng hơn mọi thứ. Bây giờ không cần phải dùng Huyết Phù làm gì nữa.
Con tuy cũng quý, mất nó hắn cũng vô cùng đau đớn nhưng nếu nó ra đời trong sự
tổn thương của Nương Tiên và những người khác, tốt nhất cũng là không nên có
mặt làm gì. Hắn rạch tay, để máu nhỏ vào chén. Bên cạnh là một con sâu đang cựa
quậy. Nó mang dòng máu của hắn, sẽ lại là một loại thuốc độc. Thiệu Khải Đăng
không lùi nữa. Đứa trẻ không có lý trí, nhưng có lẽ cũng nghe được mọi lời nói.
Để lâu hơn, nó có thể kết hợp cùng tên đó gây nên nhiều chuyện nữa. Lúc đó có
muốn diệt đi cũng lắm điều phiền phức, có thể làm Nương Tiên tổn thương càng
sâu nặng thêm hơn.

Cô bé bỗng nhiên lại ôm chặt lấy người phía trước. Gương mặt xinh đẹp nhăn
lại vì đau đớn, giọng run run:

- Đừng đánh nữa. Mẹ sẽ đau chết mất. Đừng!

Cùng lúc đó, Sát Tinh cũng cảm nhận trong bụng Nương Tiên có thay đổi. Lại
một luồng khí ấm áp len vào. Đứa con trai toàn thân ửng đỏ, hai hốc mắt cũng
như đang phát sáng. Miệng nó thốt lên những tiếng gầm gừ. Một con vật kinh
khiếp bỗng dưng xuất hiện trước mặt cả ba. Cô bé nhỏ sợ hãi, nắm lấy tay Sát
Tinh, run rẩy:

- Làm ơn, àm lơn cứu với. Ca sẽ không chịu nổi cái vật đó. Cứu với!

Bọn nó biết cái vật phía trước là gì? Rõ ràng con bé này đã sớm hình dung
được nguy hiểm. Lúc Sát Tinh rời bụng Nương Tiên, cái bào thai này chỉ là một
khối thịt. Khi trở về nó đã có trí khôn, lại còn tách làm hai nửa. Trong thời
gian vắng mặt của hắn, tại đây đã có những biến đổi nào?

- Giúp thế nào? Giết chết hắn
nhé!

- Không được. - Cô bé con
nước mắt lưng tròng - Ca đã thê thảm lắm rồi. Ca bị nhiễm máu của cha. Con quái
này nữa, sẽ làm ca nổi điên lên. Chắc chắn nó sẽ hại chết ca. Anh làm ơn, làm
ơn giết nó đi.

- Ta không có khả năng đó. Em
thấy đó, ta rất yếu mà.

- Không… anh có mà… - Cô bé
lại nức nở - Anh tự do ra ngoài được. Anh có thể nói chuyện được với cha. Cứu
với!

Sát Tinh vuốt nhẹ gương mặt
bầu bĩnh của cô bé. Nó chân thật, mềm mịn trong tay hắn. Những giọt nước mắt
này mới chỉ là một bào thai mà đã biết khóc vậy sao? Hắn đưa tay lên, nhắm
thẳng vào con vật đó. Con vật dài ngoằng gớm ghiếc đang lườm lườm hướng về phía
tên con trai. Một đòn tấn công bất thình lình, đập mạnh vào cô con gái nhỏ. Thân
hình bé bỏng văng ra xa. Sát Tinh dùng hết sức. Đó là một đòn trí mạng. Từ cái
thân xác bé xíu đó, một luồng sương mờ mờ ảo ảo. Tuy không nhận rõ nhưng Sát
Tinh vẫn tin, mình phán đoán không sai:

- Con của Thiệu Khải Đăng quả
nhiên lợi hại. Ngươi định lợi dụng ta đối phó với Huyết Phù, sau đó trong cái
lớp của một cô bé ngây thơ, trong sáng sẽ cho ta lại một đòn trí mạng để thuận
lợi ra đời. Mưu kế không phải là không tốt… Nhưng với một kẻ vốn sống bằng mưu
tính, cách thức đó chưa đủ gian xảo để lừa ta đâu…

Chương 110: Càng lúc càng không như ý

Trong cơ thể của Nương Tiên,
nhiệt độ càng lúc càng nóng. Đứa bé trai xấu xí lúc nãy cũng đã biến mất. Xung
quanh Sát Tinh không có động tĩnh. Tất cả chìm vào lặng im. Cái yên tĩnh đáng
sợ. Hắn cũng có thời gian suy nghĩ một số việc. Thiệu Khải Đăng dùng Huyết Phù…
Đó chẳng phải là một loại thuốc độc sao? Hắn muốn sau khi bào thai đó loại bỏ
Sát Tinh cũng không thể chào đời được. Nó quá thông minh, thậm chí là gian xảo,
nếu được ra đời, không phải là mối họa cho thế gian sao? Không phải… Không thể.
Thiệu Khải Đăng không hề quan tâm đến sống còn của những người không liên quan
đến hắn. Không để đứa bé này ra đời, có phải là bởi cả bản thân hắn cũng không
hiểu được, chẳng thể khống chế nó hay không? Cuộc chiến này càng lúc càng…
không biết đường nào mà lần. Sát Tinh là kẻ thất thường. Ngẫm lại thì ngoài vài
chuyện từng gây ra trong quá khứ, ví dụ như nặng thì mượn tay vài người nào đó
làm một số quốc gia bị diệt vong, chìm trong máu lửa, nhẹ thì làm vài gia đình
tan nát, mượn nước mắt và thống khổ thay cơm, Sát Tinh cũng chưa khiến thế giới
này bước vào diệt vong. Thế thì cũng không hẳn là xấu xa quá nhỉ? Trong bụng,
dòng máu Nương Tiên đang chảy, dường như có gì khác lúc nãy, nóng hơn bình
thường. Luồng khí lạnh bất ngờ từ đâu tỏa đến làm dịu đi phần nào cái nóng.
Nhưng mà…

- Đừng phí hơi sức bày ra
nhiều trò nữa. Huyết Phù đang phát huy tác dụng của nó. Ra đây đi!

Cũng vẫn là im lặng. Bào thai
nhạy cảm với nguy hiểm. Đã biết Sát Tinh là kẻ địch, đương nhiên sẽ không lộ mặt
ra.

- Không ra à? Được rồi…

Sát Tinh lẩm nhẩm một câu phù
chú nhỏ. Nhiệt độ thay đổi. Không còn nóng nữa, xung quanh bỗng trở nên lạnh
như băng đá. Máu của Nương Tiên cũng càng lúc càng lạnh. Sát Tinh đánh đòn
cuối:

- Ra đi nhóc… Máu không chảy
được đó, mẹ không chỉ chết mà dinh dưỡng để nuôi cơ thể cũng không còn. Không
lẽ em muốn chết chung với ta sao?

Có cái gì đó run nhè nhẹ… Sát
Tinh nhận ra điều đó rất nhanh. Quả nhiên chỉ một lúc sau, phía trước hắn đã có
hai vòng xoáy tụ lại. Khi ổn định, Sát Tinh nhận ra cô con gái lúc nãy. Hoàn
hảo không sai sót. Bên cạnh đó cũng là đứa bé trai, nhưng khác với lúc nãy. Nó
có đôi mắt nâu sẫm, gương mặt lạnh lùng. Nhìn biểu hiện trên gương mặt, Sát
Tinh có thể kết luận, nếu có cơ hội ra đời, đứa trẻ này sẽ không khác mấy Diệp
Vũ Tường, một dạng trầm cảm bẩm sinh:

- Anh… anh nghĩ chúng ta sẽ
phải làm sao?…

- Lúc nãy…

- Anh hai và tôi đều thấy anh
rất nguy hiểm. Chúng tôi muốn giết anh… Nhưng anh rất khó…

- Khó giết phải không?

Cô bé nhỏ gật đầu. Còn đứa bé
trai vẫn vậy. Ánh mắt hờ hững, lạnh căm.

- Tôi nói với anh hai, nếu
anh về, chúng ta sẽ cùng tiêu diệt anh. Tôi thấy trong lòng anh có bóng dáng
một người, nên tôi… . tôi mới dùng hình dáng này nhằm làm anh lơ là cảnh giác…
nhưng mà không ngờ anh…

Bên cạnh, thân thể của đứa bé
trai bỗng nóng bùng lên, đỏ rực. Nó xô cô bé ra xa, khụy chân xuống. Cô bé nhỏ
sau khi lấy lại thăng bằng vội vã chạy đến bên anh mình, như muốn khóc.

- Nó bị vậy từ bao giờ?

- Sau khi nhận máu của cha,
cả hai chúng tôi đều có trí khôn nhưng anh không nói được, hình dáng cũng không
thể cố định. Mỗi lần như vậy, anh lại thay đổi một chút. Huyết Phù lúc nãy cũng
chỉ đuổi theo anh thôi, tôi thì nó không động đến. Nhưng nếu anh không ra đời
được, tôi cũng không muốn như anh vậy. Tôi không muốn ra đời một mình đâu.

- Ngoan… Không buồn nữa. -
Sát Tinh bỗng vòng tay ôm lấy cô bé - Ta dễ mủi lòng lắm đấy. Em đừng khóc nữa
mà.

Nương Tiên sau một lúc đau
đớn đã có vẻ ổn định lại. Xót xa nhìn gương mặt rịn đầy mồ hôi của nàng, Thiệu
Khải Đăng căm giận đến nghiến răng nghiến lợi. Huyết Phù cũng đã cấy vào cơ thể
nàng, không lẽ vẫn không thể tiêu diệt nghiệp chướng đó hay sao? Hắn cũng
thương con. Song, nghĩ tới cảnh nó ra đời, có thể sẽ là đối tượng cho cả 3 giới
nhắm vào. Con hắn không thể sống cuộc đời bình thường, hắn lẫn Nương Tiên đương
nhiên đều làm sao mà vui được? Huống gì Tiểu Tiên chắc không thể chịu nổi sức
mạnh của nó. Chỉ tự trách, mà cũng không trách mình được. Thiệu Khải Đăng xưa
nay là “rau sạch”, cũng chưa có mấy kinh nghiệm trong chuyện yêu đương. Chưa
bao giờ trải qua cảm giác làm cha, càng không biết đứa trẻ của Huyết Ma và Tiên
đá sẽ trở thành thế nào mà.

- Uống nước không? Còn đau
không?

Thấy Nương Tiên trở mình,
Thiệu Khải Đăng lại hỏi. Lắc nhẹ đầu, nàng thều thào:

- Không có… Chỉ đau đau thôi.
Giờ chỉ muốn ngủ thôi. Anh làm ơn…

- Làm ơn gì?

- Anh gọi điện hay về nhà tìm
chị Huệ Lâm cho tôi được không? Tôi muốn biết tin tức của ba mẹ tôi.

- Em đừng có nghĩ tới họ nữa
được không? - Giọng Thiệu Khải Đăng có vẻ giận dỗi - Nếu ta mất tích bất thường,
nàng có đi tìm, mong chờ tin tức vậy không?

Nương Tiên im lặng. Vẻ mặt
giận dỗi của hắn cũng làm nàng sực nhận ra xưa nay chỉ có Thiệu Khải Đăng lo
lắng cho mình. Nàng rất thụ động mà đón nhận hắn, chưa có cử chỉ hay lời nói
nào biểu hiện sự yêu thương.

- Xin lỗi.

- Nàng không cần xin lỗi, chỉ
cần chịu lo cho thân mình một chút. Ta sẽ ra ngoài tìm số điện thoại mà gọi -
Thiệu Khải Đăng âu yếm vuốt tóc Nương Tiên - Nếu không gọi được thì thôi. Ta
không bỏ nàng ở đây một mình được.

- Dạ.

- Ngoan.

Thiệu Khải Đăng đã ra ngoài.
Sát Tinh cảm nhận thấy sự đe dọa của hắn đã không còn nữa. Hắn ta thì thầm nhẹ
nhàng bên cô bé gái:

- Cha em đi rồi. Anh sẽ cho
em mượn sức, nói chuyện với mẹ em đi!

Cô bé có chút hồi hộp. Gương
mặt mà khi ra đời có lẽ sẽ rất xinh đẹp dâng lên một nỗi háo hức vô bờ, là bào
thai mà đã biết cười rồi. Đôi tay bé xíu nắm lấy tay anh trai, thận trọng gọi:

- Mẹ…

Sát Tinh lại khuyến khích:

- Gọi lớn lên. Phải gọi lớn
thì mẹ em mới nghe được chứ.

- Dạ…

Cô bé lại cất tiếng, lần này
lớn hơn:

- Mẹ… mẹ ơi!

Cũng trong lúc đó, con vật
mang hình dạng rắn càng lúc càng lớn. Thân hình nó cũng đã trở nên đỏ rực. Nếu
Sát Tinh không nhầm, chỉ không lâu nữa, nó sẽ nổ tung ra hàng nghìn mảnh. Những
đứa bé và cả hắn vốn không có nơi nào trốn tránh sẽ trúng ngay chất độc của
Huyết Phù. Thiệu Khải Đăng không thể làm hại Nương Tiên. Chắc chắn hắn đã chuẩn
bị cách để cứu nàng thoát khỏi ảnh hưởng của độc Huyết Phù.

- Mẹ… mẹ ơi!

Tiếng gọi càng lúc càng rõ.
Nó khiến Nương Tiên cũng ngẩn người. Ở trong bụng cả ba đều nghe rất rõ giọng
nàng:

- Ai đó vậy? Ai?

Cô bé nhỏ mừng rỡ định nhảy
lên thì Sát Tinh đã ngăn lại:

- Mau đi cô bé. Huyết Phù sắp
nổ ra rồi.

- Dạ…

Tiếng gọi bây giờ không thể
nhầm lẫn được:

- Mẹ ơi… Con đây ạ!

- Con… con là…

- Con của mẹ ạ. Con đang ở trong
bụng của mẹ, mẹ ơi!

Chương 111: Mẹ và con

- Con của mẹ…

Giọng nói đó nghe thật rõ ràng. Nhưng đó không phải là giọng nói ngày trước
từng nghe. Bây giờ đó là giọng nói của con gái. Nương Tiên kích động đến run
rẩy, bật dậy ngay:

- Con là…

- Con là con của mẹ - Lần đầu tiên nói chuyện được với mẹ, cô bé nhỏ vô
cùng phấn khích - Mẹ ơi!

- Con…

Bàn tay Nương Tiên xoa lên bụng. Nó động đậy một cách nhẹ nhàng. Con của
nàng. Còn biết gọi nàng là mẹ nữa:

- Con… Con ơi! Mẹ…

- Mẹ ơi!

Cô bé mỉm cười. Dễ thương quá đi mất. Sát Tinh ngây ngẩn. Nhìn thấy nụ cười
trong sáng không chút tính toán đó, dù Nương Tiên không thể cứu con mình, hắn
cũng không để cô bé vì thế mà biến mất. Nhìn một lần vốn không thỏa mãn, chỉ
muốn nhìn mãi mà thôi.

- Mẹ ơi, ca trong này bảo là có một con vật đáng sợ lắm. - Cô bé vẫn hồn
nhiên - Nó đang nhìn chúng con. Tuy là nó không làm gì con cả. Nhưng con không
thích nó, mẹ ơi!

Con vật, có một con vật gì đó. Nương Tiên càng hoảng hốt hơn:

- Con nói gì? Con vật gì?

- Nó dài dài, con không nhìn rõ - Cô bé thỏ thẻ - Nhưng ca không thích. Ca
bảo là nó sẽ làm hại chúng con. Mẹ ơi!

Cũng trong lúc đó, Thiệu Khải Đăng bước vào. Nhìn thấy hắn, Nương Tiên như
vớt được phao, vội vã:

- Anh, con chúng ta nói. Con nói là…

Dưới ánh mắt khuyến khích của Sát Tinh, cô bé đáng yêu lại tiếp tục líu lo:

- Cha… cha ơi!

Thiệu Khải Đăng như chết sững. Chiếc điện thoại di động cầm trên tay cũng
rơi xuống đất. Cha! Giọng con gái nữa. Không lẽ thứ đó, nó lại là con gái sao?
Lại một giọng nói cất lên bên tai hắn. Cái giọng nói đó. Là thứ Thiệu Khải Đăng
căm ghét nhất trên đời:

- Một trai một gái. Không ngờ chứ hả? Ta thì không tính nhưng nếu Huyết Phù
vỡ, không chỉ một mình ta, hai đứa con của ngươi chưa thành hình đã tan nát
theo sương khói. Ta thì không sao cả. Chỉ tội cho hai đứa nó. Nhất là cô bé gái. Giống vợ ngươi lắm. Thanh tú, đáng
yêu, nếu được ra đời, sẽ là một đại mỹ nhân.

Theo sau đó là tiếng nói hồn
nhiên thánh thót của bé con. Cô bé dường như sau khi gọi được một lần, bây giờ
đã mạnh dạn hơn:

- Cha ơi! Cha…

Sát Tinh lại kề sát bên cô
bé, giọng ngọt ngào:

- Nói là em yêu cha mẹ lắm đi
cô bé. Cha mẹ của em đều rất yêu em mà.

Cô bé cười tít mắt, ngây thơ:

- Cha mẹ ơi! Con thương cha
mẹ lắm…

Giọng nói Sát Tinh như giễu
cợt, trong khi con vật đó vẫn đang gườm gườm nhìn hắn. Chỉ còn vài giây phút
nữa thôi:

- Hoặc là để ta chết cùng các
con ngươi. Hoặc là cứu ta và chúng. Chọn đi!

Hắn chợt dừng một chút, ánh
mắt liếc về phía đứa con trai đang chăm chú nhìn em gái của mình:

- Ta cũng không ngại cho
ngươi biết. Đứa con trai của ngươi cũng hoàn chỉnh không kém em gái nó. Song nó
lại không nói gì cả từ lúc mới thành hình tới bây giờ. Sinh nó ra ngươi sẽ vất
vả không ít đâu, Thiệu đại gia!

Hắn vốn có một ý định, vừa
hay có đủ hai đứa trẻ. Cô bé nhỏ lại đáng yêu hút hồn như vậy, phải được nhìn
ngắm cuộc đời. Đứa con trai thì trái lại. Dù thế nào cũng không toàn vẹn. Xem
như thành toàn cho nó, không phải đau đớn quá nhiều. Thiệu Khải Đăng tay nắm
chặt. Con gái, con trai. Đứa con gái với tiếng gọi cha tha thiết cứ vang vọng
bên tai. Nó làm dâng lên ngọn lửa của tình thâm, khiến hắn chỉ mới nghĩ tới
cảnh con bé chưa ra đời, cái hình hài nhỏ bé đó bị trúng chất độc của Huyết
Phù, oằn lên, sau đó tan thành nước, như chưa bao giờ tồn tại. Một người cha,
thì ra cảm giác là thế sao?

- Quyết định nhanh lên đi
chứ. Huyết Phù sắp nổ tung rồi.

Thiệu Khải Đăng cắn nhẹ môi.
Hắn hít một hơi dài, quyết định trên tay là một lưỡi dao đặc biệt. Loại dao mấy
ngàn năm trước chỉ có một kẻ đủ khả năng tạo thành nó, đủ khả năng cắt đi da
thịt Huyết Ma. Huyết Phù tạo ra từ máu. Đương nhiên cách giải quyết chỉ có máu.
Là dòng máu cha đã truyền. Còn sót lại một ít, Huyết Ma cất giữ rất kỹ trong
buồng tim của hắn, chưa bao giờ phải dùng đến. Tưởng là cả đời này... Huyết Phù
càng lúc càng phù to ra, cô bé nhỏ không thích nó. Gương mặt xinh xắn nép vào
người Sát Tinh, trốn tránh với vẻ chán ghét không che giấu.

- Đừng sợ bé con, không sao
đâu!

- Bùm…

Là một chấn động. Nương Tiên
bỗng nhiên ôm lấy bụng. Dưới chân nàng máu chảy ra:

- Tiểu Tiên…

- Đăng ơi… Con… Không thể
nào… Không thể nào…

Nương Tiên đang hoảng loạn.
Cô nghe người ta nói, phụ nữ mang thai chưa tới ngày sinh mà chảy máu thì sẽ…
sẽ…

- Không sao đâu… Không sao…

Thiệu Khải Đăng ôm chặt lấy
Nương Tiên. Máu dưới thân nàng, không phải là của nàng… Nó là…

Bên trong cơ thể Nương Tiên,
bào thai tiểu cô nương vẫn đang run rẩy. Nhưng vị trí của cô bé thì đổi chủ.
Vòng tay Sát Tinh trống không. Cô bé nhỏ đang nép vào anh mình. Cử chỉ của đứa
con trai thong thả nhẹ nhàng. Tay vẫn vuốt lên mái tóc em gái. Dịu dàng! Trên
tay nó là một khối nhầy nhụa toàn máu. Trong lúc nào đó, Sát Tinh cũng không
thấy, chính đứa bé trai đó đã phá tan cả Huyết phù. Bên trong, cô bé nhỏ vẫn
còn ngơ ngác trong vòng tay anh trai. Đôi mắt đẹp từ từ nhắm ghiền, sau đó thân
thể bé nhỏ cũng xụi lơ. Đứa bé trai thận trọng đặt em gái xuống, một lớp tơ
cũng bắt đầu hình thành xung quanh cô bé, như một cái kén lớn cuốn lấy toàn
thân. Thoáng chốc, chỉ còn lại Sát Tinh và đứa bé trai bên cái khối bào thai
đang thở ra nhè nhẹ. Đứa bé trai vẫn không nói không rằng. Nó cũng chẳng mảy
may để ý đến Sát Tinh. Lẳng lặng thu dọn những mảnh vụn của Huyết Phù, xếp vào
một góc. Bàn tay chạm khẽ lên đấy. Những mảnh vụn tan biến, một dòng nước chảy
ra, đỏ chói. Dường như máu mà không phải là máu. Thu dọn gọn ghẽ, nó cũng tự
tạo cho mình một cái kén. Toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng. Sát Tinh còn
lại một mình. Lười biếng ngáp dài một cái, Sát Tinh cũng cuộn mình thành một
khối. Cái không khí yên tĩnh này không biết kéo dài được bao lâu, nhưng được
vậy cũng tốt. Hắn muốn quên đi một số việc trong giấc ngủ không dài. Bên ngoài,
Nương Tiên cũng vùi đầu vào lòng Thiệu Khải Đăng mà ngủ. Giấc ngủ khiến gương
mặt nhợt nhạt của nàng có thêm chút sắc hồng. Ôm lấy nàng, hắn không giấu được
tiếng thở dài. Mọi chuyện hiện không còn trong tầm kiểm soát. Thiệu Khải Đăng
cũng không thể đoán được diễn biến sau này.

Điện thoại di động của hắn
chợt rung lên:

- Gì?

Là số của Phạm Vĩnh Kỳ gọi
tới. Tin tức cũng không vui một chút nào:

- Chuyện vừa qua đã khiến
nhiều người trong bang, đặc biệt là một số “nguyên lão” nổi giận. Họ nhất định
đòi xử lý Khúc thư ký.

Khúc Huy? Bao nhiêu việc xảy
ra tuy đều không do Khúc Huy làm nhưng tình ngay lý gian. Ai mà tin được chuyện
“mượn xác nhập hồn” ? Buôn bán ma túy số lượng lớn, kéo theo cảnh sát phải vào
cuộc, đúng là ảnh hưởng rất lớn:

- Tiểu Huy sao rồi?

- Khúc thư ký đang ở đây. Và
cũng khăng khăng muốn tự chịu trách nhiệm với mọi người.

Con người Khúc Huy là con
người có trách nhiệm cao, Thiệu Khải Đăng thở dài. Dù chuyện đó không phải của
hắn ta gây ra, song chỉ cần làm ảnh hưởng tới người khác, Khúc Huy sẽ không làm
ngơ, xem như không biết.

- Đệ cứ để Tiểu Huy làm theo
ý hắn. Ta sẽ có cách xử lý nhanh thôi.

Phạm Vĩnh Kỳ tắt điện thoại,
hướng về phía Khúc Huy đang tựa vào giường:

- Anh hai nói nên làm theo ý
của anh.

- Cảm ơn anh hai giùm tôi.

- Chuyện không phải do anh
gây ra.

- Nếu tôi không vì tình cảm
riêng tư mà một mình đến nơi đó thì đã không có chuyện. Hiện Triển Yên cũng
không có thương tổn, vậy là tốt rồi.

“ Xã hội đen” có những luật
chơi ngầm của nó. Khúc Huy không oán người hèn hạ. Chẳng qua là anh đã để trái
tim mình mềm yếu. Vì một Triển Yên trong quá khứ, anh quên đi phận sự của một
tổng quản khu Đông. Nếu không khéo léo thì việc liên lụy đến người của khu
Đông, tới Thiệu Khải Đăng là không tránh khỏi:

- Anh sẽ đi à?

Tiểu Lạc lên tiếng hỏi? Cả
một cậu bé cũng có thể mơ hồ cảm nhận, lần này sẽ có không ít phiền phức cho
Khúc Huy nếu anh đi:

- Cảm ơn em đã giúp anh lúc
nãy nhé! - Khúc Huy mỉm cười - Em là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn. Lớn lên nhất
định sẽ tốt hơn anh nhiều lắm, cậu bé à!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3