Mỹ nhân đá - Chương 059 - 060 - 061

Chương 59: Dò sông dò biển khó dò

- Tâm Uyển!

Thạch Tiên bắt tay làm loa
gọi. Tâm Uyển đã nói cô ấy không ra khỏi trường được, nhưng sao mà khi đến
trường lại có vẻ rất vắng. Không thấy ai có vẻ là “bọn người hung dữ” mà Tâm
Uyển đã nói:

- Thạch Tiên… Mình ở đây…

Giọng nói của Tâm Uyển thật
gần. Mừng rỡ, Thạch Tiên gọi lớn hơn:

- Bạn ở đâu?

- Mình ở đây…

Một cánh tay giơ lên. Thạch
Tiên vội vã chạy tới đó. Tâm Uyển rúc trong một góc, gương mặt tái mét vì sợ
sệt. Thấy Thạch Tiên, cô mừng rỡ:

- Thạch Tiên…

Cô ôm lấy bạn. Thạch Tiên đợi
Tâm Uyển hết xúc động mới nhẹ nhàng:

- Bạn đừng sợ, lúc nãy mình
không thấy ai ngoài đó cả.

Tâm Uyển bất ngờ thổi cái gì
đó vào mặt cô. Mùi hương rất lạ, vừa ngửi vào đã thấy trước mặt là một khoảng
tối mịt. Nàng ngã sụp xuống, trong vòng tay của Trương Tâm Uyển:

- Cuối cùng cũng tìm được
rồi. Tìm được rồi.

Một cô Tâm Uyển dịu dàng bỗng
nhiên biến mất. Đáng sợ nhất là đôi mắt của cô ta. Tròng mắt đang đen đổi sang
màu vàng sẫm, sau đó còn co giãn nhiều lần. Chiếc lưỡi cũng dài ra, lớp da trên
tay trở nên sần sùi, thấy rõ là những lớp vảy óng ánh dưới trăn. Cô ta là một con rắn. Con
mãng xà mới đúng. Đã hiện nguyên hình, đang cuốn lấy Thạch Tiên trong những
vòng xiết chặt.

Trước mắt Thạch Tiên là một màn đen tối. Khi ánh sáng cố len vào, cô giật
mình. Cái gì vậy, không phải là, là một cái lưỡi đang nhấm nháp trên gương mặt
Thạch Tiên?

- Á!

- Giọng khỏe thật. Im cho ta…

Một vật gì đó quất vào mặt Thạch Tiên. Đau lắm nhưng quyết không thua, cô bậm
môi, cố vươn mình thẳng dậy:

- Đồ hèn. Có giỏi thì đứng ra mà đánh với tôi… Tôi…

Lời nói tắt nghẽn trong cổ bởi qua ánh trăng sáng tỏ, cô nhìn thấy rắn.
Những con rắn to nhỏ bò lổn ngổn trên mặt đất. Sau đó bọn chúng tách ra, nhường
đường cho một con rắn lớn lừng lững tiến vào:

- Á!

Thạch Tiên hét lên kinh hoàng. Rắn, con gái ai cũng sợ. Cô cũng là con gái.
Tuy nhiên nỗi sợ bình thường cũng không rõ ràng lắm. Bây giờ đối diện với một
con rắn đã lớn lại còn có linh tính. Miệng nó kìa, hai chiếc nanh cửa nhọn hoắt
chìa ra khiến Thạch Tiên mặt mày xanh mét, hãi hùng:

- Nói mau… Đại nhân… Đại nhân ở chỗ nào?

- Đại nhân, đại nhân gì? - Cổ bị bóp chặt, Thạch Tiên chỉ còn biết thều
thào - Ai là đại nhân chứ? Tôi…

- Đừng có nói dối. Trên người mày có mùi của đại nhân. - Con rắn rít lên -
Đại nhân có chạm vào cổ mày nữa. Nắm rất chặt, mày đã gặp đại nhân…

- Tiểu thư - Thấy “cô ta” ra tay quá mạnh, một rắn già làm vú em liền can
thiệp - Không nên bóp chặt như vậy, sẽ chết người đó…

- Bà còn nói. - Không phải là bà đã dự đoán, đại nhân sẽ xuất hiện trong
nhà họ Úc, liên quan đến con cái trong nhà đó, bắt lấy họ - ta sẽ được gặp đại
nhân. Thế mà đã làm tới nông nổi này, đại nhân vẫn không xuất hiện chứ?

“Vú” rắn thở dài. Tiểu thư quả là một con rắn si tình. Mấy trăm năm trước
ham chơi ra ngoài bị người ta bắt, sau đó được người ta cứu. Người nói, kẻ đó
toát ra một khí chất rất đặc biệt. Rất đàn ông, không chỉ nhẹ nhàng nhấc người
lên, còn đưa người lên miệng mà hôn nhẹ (hôn rắn - hix), cũng dịu dàng đặt
người xuống đất. Người lấy rắn không phải là hiếm. Đại vương và phu nhân trước
mối tình si của con gái không thể cầm lòng nên quyết định hỏi rõ để đi tìm. Có
cháu ngoại là rắn lai người cũng là chuyện tốt. Có ai ngờ kẻ mà tiểu thư thầm
thương trộm nhớ lại là một sinh vật cổ xưa gây nỗi sợ hãi cho bao người. Thi
Quỷ cùng với Huyết Ma là đối trọng. Thi Quỷ không quan tâm tới tình cảm, chỉ là
một cái xác biết đi, không tình cảm, lạnh lùng, ra tay hết sức nhẫn tâm. Thần
kiêng sợ, quỷ hoảng kinh, là sinh vật gieo kinh hoàng cho tam giới. Tiểu thư là
con rắn nhỏ không biết trời cao đất rộng, lại cố chấp, cứ cương quyết phải đi
tìm người. Cuối cùng cầm lòng không đậu, bà đành gieo quẻ. Quẻ cho biết Thi Quỷ
đại nhân sẽ xuất hiện và có mối liên hệ với nhà họ Úc, với những đứa con trong
ngôi nhà đó. Tiểu thư đã chờ, đã biến thành người, nhưng tăm cá cứ thế bặt tăm:

- Tôi không biết đại nhân… đại nhân nào cả… Thả tôi ra… Thả ra…

Vòng tay cô ta xiết chặt quá, khiến cho Thạch Tiên càng lúc càng ngộp. Đôi
tay nhỏ bé đấm vào không khí, cố quờ quạng tìm kiến điểm tấn công. Cô không
muốn chết… chết lãng xẹt thế này.

- Cô ấy không biết Thi Quỷ đâu. Nhưng ta thì biết đấy…

Giọng nói đó. Thạch Tiên cố nhướng mắt về hướng phát ra tiếng, một cái bóng
màu đỏ, đỏ rực. Rồi cô ngất đi, trước khi ngất bỗng cảm thấy tay mình đau rát,
rất đau.

- Cô làm gì? - Thiệu Khải Đăng nhanh như chớp đoạt lấy Thạch Tiên tím bầm
trong tay cô ta, hoảng hốt khi nhịp thở của nàng càng lúc càng dồn dập - Bà vú
rắn cũng gào lên:

- Tiểu thư… người điên rồi.

- Ta điên rồi. - Cô ta phát ra tiếng cười cuồng dại - Ta nghe được mùi của
đại nhân trên cổ cô ta. Bà lại bói hai người có liên quan. Thế thì tiêu diệt từ
trứng nước mọi nguy cơ. Ta là vật đầu tiên được đại quân quan tâm cứu mạng.
Người chỉ có thể quan tâm tới một mình ta. Con đực dù là người hay vật cũng
không thích chuyện xài lại hàng cũ của người khác - Quay sang Thiệu Khải Đăng,
cô ta cao giọng - Ta không giết người đâu. Ta chỉ dùng độc hỏa cắn cô ta một
cái. Nếu là đàn ông thì dùng thân giải độc. Nội lực ngươi mạnh như vậy, độc đó
truyền qua ngươi sẽ không có ảnh hưởng gì.

Lý luận gì không biết. Thiệu Khải Đăng cũng là một tay nói ngang có hạng
nhưng trong tình cảnh người mang lợi thế đến dâng cho thế này, hắn không buồn
cãi cọ làm gì. Cũng nên đền ơn một chút, nhân tiện dẹp luôn mọi nguy cơ đến từ
tên Thi Quỷ đẹp trai, được tiên đoán là có liên quan tới Thạch Tiên ở kiếp này:

- Thi Quỷ ngươi muốn tìm hiện là Diệp Vũ Tường. Cho tên rồi, tự đi tìm đi nhé!

Chương 60: Không bằng kẻ cắp bà già gặp nhau

Từ sáng tới giờ, Diệp Vũ
Tường không ngừng hắt xì. Đây là lần đầu tiên trong đời. Không lẽ tệ vậy, đã bị
người hóa rồi sao?

- Ê!

Cái mùi, lại là gã phiền phức
này, Diệp Vũ Tường lạnh nhạt:

- Đến làm gì?

- Xem giùm ta, ngoài độc gây
nóng cháy gì đó, nàng có trúng độc gì khác không?

Lũ rắn vốn nhiều trò. Ai biết
được, tốt nhất là đề phòng.

Diệp Vũ Tường cũng bước tới
gần. Mặt cô ta tái xanh rồi thoắt lại chuyển sang đỏ bừng. Hắn nhẹ nhàng:

- Là hỏa độc. Độc này của đám
rắn mà.

- Ừ. Đúng rồi. Là độc của
rắn.

Trước đây nghe nói có một
loại rắn tồn tại trong nơi sâu nhất của Mẫu sơn nghìn năm tuyết trắng. Số lượng
con đực ít nên con cái phải cố tìm cách quyến rũ bạn tình. Chúng có một loài
độc dược gọi là hỏa độc. Cách dùng là sử dụng chính thân mình. Khi đó con cái
sẽ toát ra một mùi hương quyến rũ diệu kỳ, khiến những con đực mê say, lao vào
giao hợp. Sau khi xong việc hỏa độc sẽ theo từ cơ thể con cái truyền qua con
đực, trở thành một loại bùa yêu vô cùng hiệu nghiệm. Cả đời con đực sẽ chỉ mê
say con cái đó mà thôi.

- Thế à? Vậy thì được rồi?

- Không tìm ta để giải độc
sao?

- Không cần. Có cơ hội tốt để
rút ngắn khoảng cách, sao lại phải đánh mất nó chứ? Ta chẳng qua muốn hỏi cho
kỹ, tránh thương tổn đến tiểu nương tử của ta thôi.

Hắn nhanh chóng mang nàng đi.
Đã hỏi kỹ càng, bây giờ là lúc đi tìm chỗ giải đi thương nhớ. Haiz, thật không
có gì khổ bằng nỗi khổ tương tư. Nhưng đến lúc chỉ có 2 người trong phòng thì
lại suy nghĩ. Có quá nhiều câu hỏi cần phải trả lời? Thứ nhất, Nương Tiên mất
đi trí nhớ. Bây giờ nàng là Úc Thạch Tiên. Nàng không khù khờ như trước. Ngày
xưa vốn không biết gì còn có thể hắn đi như thế, bây giờ hiểu biết, nếu tỉnh
lại phát hiện hắn lợi dụng mình, nàng sẽ phản ứng thế nào? Gào thét? Đánh hắn?
Báo cảnh sát? Đều không sợ. Nàng sẽ không nhìn mặt hắn, bỏ ra đi, để hắn phải
tìm kiếm mệt mỏi trong biển người này? Mất Nương Tiên, cả đời sẽ không được gặp
lại nàng nữa? Tim của Huyết Ma bỗng nhói lên. Hắn chưa có gì để nuối tiếc, chưa
bao giờ yêu thương một thứ gì sâu sắc đến thế này. Bờ môi lạnh lẽo áp lên môi
hồng của Nương Tiên, để nàng rên khẽ, chủ động chúi vào ngực hắn. Cử chỉ mềm
mại như một con thú nhỏ tìm được an toàn trong vòng tay của chủ nhân. Môi
thoáng nét cười, Thiệu Khải Đăng chồm lên người nàng, hôn thật sâu, tay bắt đầu
di chuyển xuống thắt lưng.

- Ưm…

Đây là thói quen của Nương
Tiên trước đây. Khi hắn hôn nàng, nàng sẽ vòng tay ôm cổ, dán sát vào người
Thiệu Khải Đăng. Khi đến cao trào, mắt vẫn nhắm chặt. Nhưng chỉ là giả vờ thôi.
Vì gương mặt thanh tú đó rõ ràng đã đỏ bừng. Nàng biết ngượng mà. Nén lại dục
vọng dâng trào, hắn dứt khỏi nàng, bước khỏi giường. Ra ngoài ngủ thôi:

- Hù…

Sự xuất hiện bất ngờ làm
Thiệu Khải Đăng giật nẩy mình. Tiếng cười khanh khách khiến máu hắn sôi lên
sùng sục. Vừa tức giận lại vừa có chút ngượng ngùng:

- Ngươi điên à?

Cựu thiên đế phá ra cười.
Huyết Ma bây giờ gặp lại thật là đáng yêu. Có tình yêu trông thật khác:

- Không có gì. Chẳng qua là
ta thích quá thôi. Huyết Ma cao cao tại thượng, không ngờ lại vì một tảng đá
tiên mà động lòng, không muốn làm cho nàng bị tổn thương.

- Chuyện của ta không đến
lượt ngươi bình phẩm.

- Thực ra thì ta không muốn
xen vào làm gì. - Cựu thiên đế cười nhẹ - Nhưng tiến độ của ngươi chậm quá! Làm
ta đâm ra sốt ruột giùm ngươi.

Hắn bắt chéo tay ra sau lưng,
giọng vừa quan tâm, lại vừa như trêu chọc:

- Từ ngày ngươi đến thế giới
này đã nửa năm rồi thế mà biến chuyển cứ rề rề. Nói thật nhiều khi buồn quá ta
ngồi xem chuyện của ngươi, ta còn cảm thấy buồn ngủ. Diễn biến như vậy, tới khi
nhận ra thì đã đánh mất thứ đáng ra mình phải có rồi.

Lại một cái vỗ lên vai hắn:

- Trong tình cảm, tốc chiến
tốc quyết. Ngươi không thể giả làm quân tử mãi được. Có khi bá đạo phải đi kèm
với hành động xấu xa. Như thế trọn đời người ngươi muốn sẽ không bao giờ thoát
ra được. Hiểu không?

Tại sao ta lại không hiểu điều
đó chứ? Nhưng mà…

- Ngươi đừng tưởng ta không
biết ngươi đến đây giảng đạo để làm gì - Thiệu Khải Đăng hừ nhẹ - Chẳng qua
thiên đế “cựu” như ngươi tuy nói là không quan tâm tới sống chết thiên đời của
thiên hạ, vẫn không yên ổn được khi cả Huyết Ma và Thi Quỷ cùng xuất hiện trong
một thời đại. Ta bận rộn yêu đương với Nương Tiên, sẽ không có nhiều thời gian
nghĩ đến việc làm tổn hại đến nhân gian. Trừ được một mối nguy mà không phải
dùng sức lực, cựu thiên đế như ngươi coi như cũng hoàn thành trách nhiệm. Đúng
không?

Những kẻ gian xảo thường rất
hiểu nhau. Cựu thiên đế không còn ngần ngại gì nữa, lật luôn bài:

- Thế thì ta bày kế cho ngươi
nhé. Vừa giúp ngươi giải được nỗi khổ tương tư, vừa khiến cho con nhóc này
không thể oán hận ngươi được. Bù lại, ngươi phải hứa, khi Thi Quỷ có bất cứ
động tĩnh gì gây hại đến con người, ngươi phải hợp tác cùng chúng ta, không để
cho hắn tác oai tác quái.

Chương 61: Tội nghiệp cho một tảng đá tiên (16+)

- Ngươi thật là gian xảo -
Thiệu Khải Đăng cũng cười - Được thôi, dù gì ta cũng không có hứng thú phá hủy
cái thế giới này. Nói thử xem.

Không hiểu sao, hắn rất ghét
cảm giác bị cái gã đó ám sát vào người. Nhưng hắn ta lại thích áp vào tai mà
thì thầm to nhỏ:

- Thế nào? Kế hay không?

- Hay…

- Hay thì từ từ mà làm đi! -
Cựu thiên đế đứng dậy - Ta về…

Hắn ta chu đáo kéo màn thiên
võng. Đây là một loại lưới đặc biệt ngăn chặn sự quan sát của thiên đế mới và
thần số phận - Tiểu Tà Tà đối với nhân gian. Có nhiều chuyện gặp mặt chỉ làm
hai bên khó xử lẫn đau lòng. Cầm bình dược với Vong Ức thảo và phương pháp mà
hắn ta chỉ, Thiệu Khải Đăng nâng Nương Tiên lên đôi tay rắn khỏe, khẽ khàng cho
nàng hít một hơi. Người đẹp trở mình, gương mặt thanh tú ửng đỏ, trông rất khó
chịu. Phản ứng giống như tên kia đã miêu tả. Hắn không ngần ngại nữa, nhanh tay
cởi y phục của Nương Tiên. Quần áo trong thời đại này được cái tháo thật dễ,
chỉ vài động tác trên người Nương Tiên đã không còn lại một chút gì. Giải nỗi
khổ tương tư thật là sung sướng. Thiệu Khải Đăng sung sướng cười không thể khép
miệng. Mọi nặng nề trong lòng đều vơi hết, chỉ còn lại khoái cảm dâng trào.
Nương Tiên cũng thật ngoan ngoãn. Nàng không hề chống cự, còn đáp lại hắn bằng
những nụ hôn khẽ khàng, ngọt đến tận tim. Cẩn thận để Nương Tiên nằm ngửa trên
giường, Thiệu Khải Đăng khoan khoái kiểm tra lại lần cuối. Không còn có gì ngăn
cản được hai người. Hắn kéo chân nàng ra, thong thả đi vào bên trong. Chặt quá,
trên cơ thể rắn chắc mồ hôi tuôn như tắm, còn dưới thân người con gái rên rỉ
lên xuống trong từng cử động của hắn. Từ lúc chiếm đoạt nàng, đây là lần Thiệu
Khải Đăng cảm thấy hạnh phúc nhất. Thì ra khi ân ái mà được người kia hưởng
ứng, cảm giác “lên đỉnh” tuyệt vời đến thế này.

- Tiểu Tiên…

- Không… Đừng mà… Mệt… Muốn
ngủ thôi!

Nương Tiên thở dốc mà rúc vào
một góc trong khi Thiệu Khải Đăng cứ sấn sổ mà tiến tới. Giọng hắn trong cơn
hoan ái khàn khàn:

- Mở chân ra đi Nương Tiên.
Cùng lắm là ở trên giường thêm một ngày thôi mà. Ngoan…

Vạn vật buổi sáng tươi đẹp.
Tiếng chim hót réo rắt khắp nơi. Thạch Tiên mở mắt. Có cái gì khác lạ lắm,
khiến nàng như có cảm giác, mình đã trải qua một biến cố rất lớn. Chỉ là không
nhớ đó là gì?

- Hưm…

Có tiếng động. Thạch Tiên
nhìn sang và cũng hoảng hốt không kém khi chiếc chăn đắp trong người rơi xuống.
Trên người không có mảnh vải che thân. Chăn gối thì hỗn độn… Nệm giường còn…
còn có những vệt màu trắng đục…

- Bạn…

Thiệu Khải Đăng chỉ mặc trên
người một chiếc áo thun và một chiếc quần đùi. Thạch Tiên càng hoảng loạn hơn
khi bên dưới chân cô là bộ quần áo mặc đêm qua. Còn có nhiều mảnh vải có vẻ
được xé từ áo của nam. Trên ngực hắn là một dấu răng rất sâu.

- Úc… ..

- Đăng… Bạn…

Thạch Tiên mơ hồ hiểu ra sự
việc. Đêm qua cô và người này… Và người này…

- Úc… Không… Tiểu Tiên không
còn nhớ gì sao? - Hắn rụt rè - Chuyện tối qua đó…

Vong thảo mang đến một cảm
giác mờ mịt cho người sử dụng. Cấy ký ức giả vào đầu nàng vốn cũng là chuyện
rất dễ dàng. Tóm lại là chuyện thế này: Đêm qua, Tâm Uyển hẹn cô tới trường. Cô
ta chuẩn bị ma túy cho Thạch Tiên hít. Sau đó là Thiệu Khải Đăng dù bị đánh bầm
dập (hắn ngụy trang thêm những vết bầm) vẫn cương quyết cứu Thạch Tiên đi. Có
mặt cứu cô còn có thầy Phạm (có vợ rồi - không sợ nguy cơ). Khi Thiệu Khải Đăng
bồng Thạch Tiên đi thì thầy Phạm vẫn còn ở đấy chống trả với bọn côn đồ. Hắn
đưa cô vào nhà trọ này và dược lực phát huy tác dụng. Thạch Tiên không ngừng
vặn vẹo cơ thể, còn ôm lấy hắn. Cô hôn hắn, cởi quần áo của mình, còn…

- Xoẹt!

Xé quần áo của hắn nữa, Thạch
Tiên nhớ Thiệu Khải Đăng đã đưa đôi mắt sợ hãi nhìn cô, sau đó nuốt nước miếng:

- Tiên… Đừng… đừng mà…

- Khó chịu quá! - Xin… xin
Đăng mà… - Thạch Tiên vừa khóc vừa cười cọ sát cơ thể vào người hắn - Làm ơn
đi… Tiên… Tiên không chịu nổi rồi. Giúp Tiên với!

Hắn đã ngây dại. Đã hôn cô,
hai người ngã xuống giường. Hắn vất vả vì hôn Thạch Tiên, còn cô cứ cào cấu lên
người. Thậm chí còn cắn hắn. Vết cắn cần với vị trí ngực của nam nhân khiến
Thiệu Khải Đăng rên lên:

- Đau… Tiên… Đau mà…

- Tiên không đau. Tiên thích
lắm…

Thạch Tiên không muốn nhớ
nữa. Không muốn nghĩ đến khi hắn ngây ngô tiến từng chút một vào bên trong
mình. Rất là vất vả, người cả hai đầy mồ hôi, cứ loay hoay. Những chuyện xấu hổ
như thế, sao lại không quên đi, sao lại cứ nhớ hoài vậy chứ. - Thạch Tiên bất
lực khóc òa.

- Tiểu Tiên. - Tay hắn bỗng
vòng qua vai, ôm cô vào lòng - Chuyện đã lỡ rồi. Đó đều là… lần đầu tiên của
chúng ta. Không sao đâu.Tôi sẽ chịu trách nhiệm với Tiên mà…

Hắn cắn nhẹ lên vai Thạch
Tiên, lại kéo nàng nằm xuống. Cấy ký ức thì dễ, còn bây giờ đóng kịch làm một
kẻ ngây ngô ân ái, thật là khiến Thiệu Khải Đăng chịu không ít thiệt thòi. Chỉ
Thạch Tiên ngây thơ, mơ màng. Mê hương một lần nữa thổi vào mặt, khiến cô tay
chân bủn rủn. Thiệu Khải Đăng lại tiếp tục giở trò cho đến khi Thạch Tiên gần
như ngất lịm đi. Cựu thiên đế thở dài:

- Thật là tội. May là một
tảng đá tiên, không thì sức nào mà chịu nổi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3