Mỹ nhân đá - Chương 012 - 013 - 014 - 015

Chương 12: Khẳng định chủ quyền

Phạm Vĩnh Kỳ vừa đi khuất,
Thiệu Khải Đăng liền quay về phòng. Trong chiếc áo màu tím nhạt, Nương Tiên
ngồi trên giường, gương mặt ngây thơ tỏ ra vẻ thỏa mãn vô cùng. Nhìn mái tóc
ướt của nàng, hắn biết Nương Tiên lại vừa đi tắm.

- Lại tắm nước nóng à?

- Ừ, thoải mái lắm! Các tỷ tỷ
còn bỏ hoa vào trong đó nữa. Thích ơi là thích! Nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì? - Thiệu
Khải Đăng ôm nàng vào lòng, để Nương Tiên dựa vào ngực, nghịch những sợi tóc
mượt mà. Không né tránh, nàng hồn nhiên bày tỏ:

- Hoa nhiều quá à. Tắm một
chút mà bỏ nhiều hoa vậy, hoa sẽ đau lắm!

- Ngốc quá! - Cọ mũi vào má
nàng, Thiệu Khải Đăng âu yếm - Nếu không sử dụng, hoa cũng chỉ là một thứ có
sắc mà không có hương thôi. Nhưng nàng đừng tắm nhiều quá, bệnh đấy.

- Tắm thích ơi là thích. Cứ
muốn tắm hoài.

- Tắm để sạch sẽ và dễ chịu
hơn nhưng không nên lạm dụng nhiều - Hắn cười khẽ - Giờ đã là phu nhân của ta
rồi, ta sẽ không đối xử tệ với nàng. Ở núi này tuy ta không quyền cao chức
trọng gì nhưng bảo vệ nàng thì không có vấn đề gì. Nè, nghe dặn đây…

- Dặn gì?

- Muốn đi chơi cũng được song
không được đi xa quá. Thấy người lạ là phải tránh mà này... - Tốt nhất là cứ
nói thật với nàng, càng che giấu sau này có chuyện xảy ra không phải hậu quả sẽ
càng thê thảm hơn sao? - Nàng là vợ ta, mà có hiểu vợ có nghĩa là gì không hả?

- Không hiểu lắm. Vợ chồng là
… cái kia - Nương Tiên thực sự khó chịu khi nhắc tới chuyện đó - Nhưng cái đó
không thích lắm. Đau và mỏi lắm, tôi…

- Những lần sau là không đau
nữa. Vợ chồng thì ai cũng phải vậy, mà còn phải làm thật thường xuyên nữa. Làm
một lần thì phải làm tiếp nhiều lần nữa… Thậm chí - Hắn cười tà mị - Đêm nào
cũng phải làm nếu không sẽ bị bệnh đấy.

Nương Tiên đối với những lời
đó nửa tin nửa ngờ. Chuyện đó làm nàng rất mệt, nhất là hắn cứ buộc phải làm
khi Nương Tiên đã mệt nhoài. Song, trong cái mớ ký ức hỗn loạn của nàng, từng
có… có người ở cạnh bên Nương Tiên làm chuyện đó. Người nam thì giống hắn vậy
đó, còn người nữ thì dường như rất đau đớn. Cô ta kêu khóc, sau đó không nghe
gì nữa. Nương Tiên thấy sợ nên không dám nhìn nữa.

- Có người đã từng bên tôi
làm vậy. Người nữ có lẽ rất đau, hét la rất to. Rồi sau đó không nghe nữa. Có
lẽ không chịu làm vợ nên bị vứt lại. Họ vừa đi là cái con đáng sợ đó - Nàng đưa
tay diễn tả - Nó xé thịt của người đó. Nếu tôi không nghe lời, người sẽ làm như
vậy đúng không?

Thiệu Khải Đăng đau lòng. Hắn
biết nàng đang nói đến điều gì. Người nàng nói tới có lẽ là một phụ nữ gặp
cướp, bị chúng hãm hiếp, giết chết và thú dữ xé xác giữa rừng hoang. Nương Tiên
của hắn, tiểu tiên nữ thì sao? Yếu đuối, mong manh, khờ khạo. Nếu không phải là
hắn, nàng nhất định cũng bị một tên nào đó làm nhục. Mà Nương Tiên dù có bề
ngoài xinh đẹp nhưng tâm tính đơn thuần, ngốc nghếch, kỹ xảo trên giường gần
như chỉ là con số 0. Nàng chỉ là đối tượng phát tiết, chắc chắn bọn cướp cũng
không thích mang về động một người chẳng biết gì.

- Ta sẽ không bao giờ làm vậy
với nàng. Còn
nàng, là vợ ta, chỉ là vợ của mình ta thôi. Không được cho gã nào là đàn ông
chạm tới nàng. Không được cười với chúng, không được để chúng chạm vào nàng.
Hiểu không?

Nương Tiên đưa mắt nhìn hắn rồi bỗng gật đầu. Nàng cũng không thích ai chạm
vào mình mà.

- Ngoan! Bây giờ tới tối không tắm nữa. Trước khi đi ngủ mới được tắm và… -
Hắn thầm thì bên tai nàng - Tối nay ta cũng nóng. Ta muốn tắm cùng nàng. Chịu
không?

- Được mà - Nương Tiên vui vẻ - Tôi có nói mà các tỷ ấy không chịu vào tắm
chung. Thích lắm!

- Ừ… Nhớ nhé… không được để…

- Không được để ai chạm vào ngoài người - Nương Tiên cắt ngang, giọng trong
trẻo - Tôi nhớ rồi…

- Nhớ là tốt! Nếu ta phát hiện ta nàng… nàng không nghe lời - Hắn cắn nhẹ
tai nàng - Ta sẽ quăng nàng ra ngoài đồng, cho thú dữ ăn thịt. Hiểu không?

- Hiểu - Nương Tiên lấm lét nhìn hắn - Nhớ rồi…

- Ừ! Đi ra ngoài dạo với ta. Ta sẽ dẫn nàng đi xem nhiều chỗ…

- Ừ!

Chương 13: Tìm thầy cho vợ

Nương Tiên xinh đẹp như tiên, nhưng như một đứa trẻ, đương nhiên phải tìm
thầy để dạy rồi. Thiệu Khải Đăng là cướp, bề ngoài thanh nhã, thư sinh nhưng…
chỉ biết có vài chữ. Ngoài tên của mình, hắn chỉ biết đọc và viết tên Túy ngọc
lĩnh, thêm tên của lão Bành. Vậy thôi! Dạy nàng thì hắn đương nhiên không dạy
được. Cứ ở bên nàng là hắn lại muốn… muốn yêu nàng. Đêm qua nàng muốn được tắm
nước nóng lâu, hắn vào tắm cũng không phản đối, thậm chí còn triền miên dưới
nước. Cảm giác thật lạ! Nhưng thích thật. Lần sau làm tiếp. Đó là một lý do, lý
do thứ hai là… không muốn mất mặt với nàng. Một ngày nào đó học hết chữ mà hắn
biết, nàng mang chữ mới đi hỏi, hắn không biết, nàng còn coi phu quân ra thể
thống gì nữa. Còn nhờ Phạm sư gia dạy thì… Hắn ta là hồ ly, nàng là tiên đá,
nói chung là cũng giống giống nhau. Phạm Vĩnh Kỳ lại đẹp trai sáng sủa, không
phải là nghi ngờ nhưng ai mà biết được… Nương Tiên thích hắn ta thì sao? Phải
kiếm người thôi!

Hắn lên tiếng gọi:

- Nè…

Một tên thuộc hạ phía bên ngoài chạy vội vào:

- Thưa sơn vương…

- Ở động ta có ai biết chữ không?

- Dạ có…

- Nữ có không?

- Dạ không! Các nữ tỳ đa số là thôn nữ, có ai biết chữ đâu ạ. À, hôm trước
mấy trại khác dâng người lên đó. Có mấy mỹ nhân, chắc biết chữ…

- Không được!

Cái đám son son phấn phấn đó, quyến rũ người ta thì giỏi, dạy dỗ cái gì.
Dạy hư phu nhân yêu của hắn thì có. Nàng ngốc ngốc, thuần khiết thế này mới
đáng yêu.

- Vậy thì đi cướp người về…

- Cướp người ạ?

- Ừ. Không nên chọn cái lũ thư sinh đẹp trai. Kiếm tên nào biết chữ, yếu
ớt, mong manh một chút cũng được.

Kiểu người như thế, Nương Tiên mới không thích. Vì đặt cạnh, rõ ràng hắn
nổi bật hơn.

- Sơn vương ơi, thế thì trại mình có một đứa đó ạ.

- Là sao?

- Dạ, lần trước bắt được nó chung với một đám. Đám kia thì có người chuộc
về, kiếm cũng được chút. Còn không chuộc nổi nghèo quá thì giữ lại trại làm
việc. Có tên trồng trọt giỏi, có thím nấu ăn ngon. Còn gã này thì không biết
gì, yếu như sên, làm chuyện gì cũng hỏng. Được cái… Phạm sư gia cần người mài
mực nên đưa hắn qua. Cũng được nửa tháng rồi.

Người của Phạm Vĩnh Kỳ à? Thế thì cũng phải mắc công một chút.

Hắn bảo tên thuộc hạ:

- Qua đó mượn người đi. Kêu một đứa sang kho hàng lựa cho phu nhân mấy bộ y
phục mới. Hôm qua lão gì đó mới mang cống. Chắc nàng thích lắm!

- Dạ!

Bên trại của Phạm Vĩnh Kỳ, hắn đang cho lũ hồ ly non ăn. Bọn chúng còn nhỏ,
chỉ là những con hồ ly bình thường. Hắn nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mượt. Chúng
thoải mái rúc đầu vào tay hắn. Những sinh vật đáng yêu như thế này, nhưng thế
gian lại ghét bỏ, lũ thợ săn thì vì bộ lông mà hủy diệt một sinh mạng nhỏ.
Chúng cũng cần được sống, được tung tăng dưới ánh mặt trời.

- Phạm công tử…

Hắn quay lại:

- Tiểu Khánh đấy à?

Tiểu Khánh nhỏ bé trong bộ y phục rộng thùng thình. 2 tháng trước, hắn nhìn
thấy đôi mắt trong veo đó lẫn trong đám người bị cướp bắt về. Sợ hãi, đau đớn,
hoảng loạn như một chú chim non, gợi cho hắn đến nỗi đau của những con hồ ly
trước cái chết treo lơ lửng từ tay bọn thợ săn. Hắn đã cứu mang về, nói là cần
người sai vặt. Tiểu Khánh thật ra là một cô gái nhỏ và lại là một cô gái xinh
đẹp. Nàng giả nam trang, có lẽ là để thoát khỏi ánh mắt cú vọ của lũ háo sắc
trên đường đi. Phạm Vĩnh Kỳ không quan tâm lý do, cũng không hỏi han gì đến lý
do nàng làm vậy. Đều là những kẻ chơ vơ giữa biển người, giúp đỡ được thì cứ
giúp. Nhưng thời gian trôi qua, hắn lại từ từ thích nàng. Lũ hồ ly con cũng
thích nàng. Khi Tiểu Khánh cho chúng ăn là chúng lại xôn xao có khi còn thích
hơn lúc hắn làm.

- Phạm công tử ơi! Có người của sơn vương tìm ngài… Nói là…

- Phạm sư gia ơi! - Tên thuộc hạ thô lỗ không đợi nổi tới khi thông báo
xong, xăm xăm đi vào - Sơn vương mượn người đi dạy học.

- Mượn ai?

- Mượn… - Hắn ta chỉ vào Tiểu Khánh - Mượn người này…

Ánh mắt Phạm Vĩnh Kỳ hơi thay đổi, nhưng vẫn hỏi:

- Để làm gì?

- Dạy học cho phu nhân ạ. Ngày chỉ 1 - 2 canh giờ thôi!

Phạm Vĩnh Kỳ im lặng một chút rồi gật đầu:

- Cũng được. Chỉ 1 - 2 canh giờ thôi. Nói với sơn vương là không dạy vào
giờ sơn vương ở nhà. Vậy là được.

Tên thuộc hạ láu táu:

- Hiểu rồi! Nhưng mà sư gia an tâm.
Sơn vương không có thích nam sủng… Nếu không…

Hắn ta định nói “Nếu không là
sư gia đã bị đầu tiên “. Nhưng may là kiềm lại được. Phạm Vĩnh Kỳ biết hắn ta
hiểu lầm nhưng không nói gì, khoát tay:

- Vậy thì mai ta sẽ cho hắn qua bên đó. Về đi!

Chương 14: Nữ giả nam trang

Sáng hôm “trò gặp thầy”, tuy có nghe nói qua điều kiện Phạm Vĩnh Kỳ đưa ra,
nhưng Thiệu Khải Đăng vẫn quyết định ở nhà xem. Không dạy vào giờ “sơn vương
tại gia” nhưng cũng đâu có nói, lúc đó sơn vương phải đi vắng.

- Phu nhân ơi! Sư phụ đến…

- Ừ! Ta ra ngay…

Mấy hôm trước, nghe nói “đi học”, Nương Tiên rất ngạc nhiên, sau đó là
thích thú. Thắc mắc gì không cần hỏi hắn ta.

- Sư phụ kia à?

Trong một góc, Thiệu Khải Đăng nhìn ra. Thấy “thầy” hắn hất hàm, hỏi thuộc
hạ:

- Dạ!

- Ở nhà Phạm Vĩnh Kỳ?

- Dạ!

Hắn thở phào. Thì ra thầy dạy là con gái, thế thì sợ gì nữa nhưng lại có
chút tò mò:

- Gã này ở dinh Phạm sư gia lâu chưa?

- 2 tháng trước ạ. Cũng không nhớ rõ nữa.

- Được rồi. Lui đi!

Nữ thì yên tâm, Nương Tiên có nắm tay nắm chân cũng không ngại. Nàng quá tự
nhiên, vốn không hiểu thế thái cuộc đời này:

- Phạm sư gia ở bên nhà hả?

- Dạ…

- Ta qua đó chút. Các ngươi lấy ít bánh ngọt mời khách đi!

- Sơn vương đi làm trễ đó.

- Lo ngắm mỹ nhân của đệ thôi.

Ánh mắt này, là ánh mắt giết người. Nó bén hơn cả dao cạo.

- Ta không có hứng thú với vợ bạn. Đệ yên tâm!

- Tiểu Khánh là người. Tôi là hồ yêu, sơn vương biết mà.

- Đồ ngốc - Thiệu Khải Đăng cốc đầu Phạm Vĩnh Kỳ - Gì là yêu, gì là người
chứ. Đệ hoàn toàn như con người mà… Hay là…

Hắn tinh quái chọc ghẹo Phạm Vĩnh Kỳ. Con
hồ ly ngàn năm này hình như cũng còn “nguyên lành” thì phải, nhiều lúc rất ngây
thơ:

- Đệ làm ta nghi ngờ cái… bản
lĩnh giống đực của đệ đấy, hồ yêu…

Thật ra cũng không phải là
không biết. Lúc xưa còn là hồ, có quan hệ bản năng với con cái. Nhưng cũng đã
lâu, từ lúc tu luyện thành người, không có hứng thú với nhu cầu thân cận. Phí
thời gian!

- Không phải là không có.
Nhưng không thích làm với hồ ly, người thì phải mắc công dụ dỗ, rất là phí thời
gian. Vả lại, tôi là hồ yêu mà, có yêu khí đấy, con người sẽ không chịu nổi.

- Cô gái đó ở với đệ không
phải là một ngày, sợ gì chứ?

- Con của hai đứa sinh ra sẽ
thuộc loài gì? Sơn vương có nghĩ tới điều đó không?

Đúng là… Hết chuyện này tới
chuyện khác. Mà Phạm Vĩnh Kỳ lại nghĩ quá nhiều:

- Từ từ rồi có con. Mà ta
nghĩ thế nào cũng là con mình, mình thích mình yêu là được. Người và hồ, có lẽ
là nửa người nửa hồ…

- Sơn vương không biết. Con
người không giải thích được cái gì, liền gọi cái đó là quái vật. Con tôi sẽ là
quái vật nếu sống cùng với chúng nên tôi từng nghĩ sẽ không lấy con người.

- Thì đừng sống với chúng.
Chỉ có hai người các ngươi thôi!

- Phu nhân là đá, đương nhiên
là không cần gia đình. Còn chúng tôi, một hang hồ 18 con, còn nàng cũng có
không ít điều phải lo. Tốt nhất là để đó, chỉ cần sơn vương đừng đụng tới là
được.

- Ta nghĩ thích người ta như
vậy thì “tiến” tới đi… . - Thiệu Khải Đăng hào hứng - Con người, phụ nữ thì coi
trọng trinh tiết. Đệ ăn nàng trước, sau đó có xa nhau, nàng cũng tự động tìm
về.

- Ăn nàng?

- Ừ! Ăn là chuyện kia kìa -
Hắn làm hiệu tư thế hai người đang hòa hợp - Đệ dụ nàng như ta đã dụ Nương
Tiên. Loài hồ ly vốn có mị lực mà.

- Nhưng làm thế không nên.
Tôi không thích ép buộc người khác.

- Đừng cứng nhắc vậy. Cái này
không gọi là ép buộc mà là “tận dụng ưu thế”. Nghe lời ta là không thiệt đâu.

Không phải Phạm Vĩnh Kỳ không
hiểu, nhưng hắn thích giả ngu hơn. Sơn vương đôi khi như trẻ con, đâu có ai ngờ
đứa trẻ con này, một ngày nọ chính là kẻ chủ mưu giết chết sơn vương cũ để
giành lấy ngai bệ. Con người hắn ta vốn ghét bị ai uy hiếp, lão Bành trại chủ
thì tay chân không được sạch sẽ, thích nam sủng. Năm đó Thiệu Khải Đăng dùng
một mưu kế, dùng cái lão Bành mê mệt để giết lão ta. Bài học rút ra, giết một
người tốt nhất là giết cả dòng họ. Nếu có lưu luyến ai thì một là làm cho người
đó không còn nhớ gì, cách 2 là giết chết luôn để tránh hậu quả…

- Ngày mai là ngày giỗ của Phàn Vinh. Thằng nhóc cũng trả được thù rồi. Sơn
vương không cần bận tâm nữa.

- Ừ, thôi, hôm nay cũng dạy ta học chữ đi! Đệ về hỏi bảo bối của đệ là hôm
nay dạy những gì, kẻo Nương Tiên có hỏi thì ta biết đường mà nói.

Bướng bỉnh không học chữ, để rồi bây giờ, phải học chữ chỉ để không phải
xấu hổ trước nương tử, thật là đáng thương thay! Nhìn dáng vẻ đó, Phạm Vĩnh Kỳ
đành phải gật đầu:

- Ừ! Sơn vương thích học thì tôi dạy. Chỉ cần chăm chỉ một chút là được
thôi mà.

Chương 15: Mù mờ dạy dốt đặc

Tiểu Khánh nhi là một cô gái yếu đuối. Cách đề phòng tốt nhất kẻ xấu có thể
làm hại nàng chính là không khơi lên dục vọng cho họ. Nàng cố tình chọn một
chiếc áo thùng thình, tóc tai thì để rối tung,tay chân cáu bẩn. Cũng may chủ
nhân là Phạm sư gia nên đám cướp cũng khá nể nang nàng, không làm khó.

- Phu nhân… Tôi…

- A… Sư phụ… - Nương Tiên reo lên - Nhưng mà… người có mùi giống tôi. Người
cũng là nữ mà, sao lại mặc đồ này.

Tiểu Khánh chết đứng người. Biết phu nhân là yêu quái, nhưng không ngờ lại
giỏi thế này. Cả Phạm sư gia còn không biết mà:

- Tôi… tôi… không… không phải…

- Mùi rõ ràng mà! - Nương Tiên cãi lại – Người lấy băng quấn cái kia, sao
phải làm vậy. Tôi…

Người có thể qua mặt, yêu quái thì làm sao qua. Đành phải:

- Phu nhân… phu nhân ơi, nói nhỏ thôi… Tôi là nữ…

Thì ra là vậy. Nương Tiên gật đầu ra vẻ đã hiểu thì ra đó là cách đề phòng.
Biết thế ban đầu giả trang như vậy, sẽ không bị người này hết kéo tới làm những
chuyện không thích chút nào.

- Phải chi gặp tỷ sớm hơn. Giờ tôi bị người ta biết là nữ rồi. Tôi không
thích cứ bị đè lên người, bị cái gì đó đâm vào trong người đâu. Đau, mỏi nữa…

Mặt Tiểu Khánh đỏ hồng. Đương nhiên nàng hiểu đó là chuyện gì. Phu nhân
không biết, thấy mặt Tiểu Khánh đỏ thì lại đưa tay lên trán nàng, lo lắng:

- Tỷ sao vậy? Nóng quá à…

- Không sao… - Tiểu Khánh lập cập tìm cách tránh đề tài nhạy cảm này - Phu
nhân đã học gì chưa?

- Chưa. Không biết gì hết.

Vậy cũng may. Tiểu Khánh thở
phào. Dạy học chữ thì được. Nương Tiên thích thú khi cầm trong tay cây bút,
viết lên mấy nét chữ đầu tiên. Viết sai, nàng bặm môi, hăng hái ngồi viết lại,
hết sức chăm chú.

- Hay quá ha! Tôi sẽ học như
lời sư phụ dạy.

- Không dám… - Tiểu Khánh đáp
lễ - Phu nhân nhớ ôn bài là được rồi.

- Tôi hỏi tỷ một câu được
không?

- Hửm?

- Làm sao để không bị đau vậy
nữa. Tôi không muốn…

Tiểu Khánh dở khóc dở cười.
Phu nhân còn biết, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm chuyện đó mà.

- Tôi… tôi không biết…

- Là sư phụ sao không biết?

- Vì…

- Không biết là không biết
chứ sao? - Phạm Vĩnh Kỳ bước vào, vừa kịp nghe hai câu cuối của cả hai, không
nén được cũng phải nhếch môi cười - Tiểu Khánh, về nhà thôi…

- Phạm sư gia ơi. Sư phụ
không biết làm sao với việc đó. Có dịp người dạy cho nha.

Cô bé này… Phạm Vĩnh Kỳ rất
muốn phá ra cười, nhưng hắn không muốn cô bé của mình thẹn thùng thêm nữa, cuối
cùng đành giải vây:

- Về thôi Tiểu Khánh!

- Vâng.

- Mai lại đến nha. Nói cho
tôi biết cách đã được học đó!

Nàng khôn ngoan nhớ lời dặn,
không được gọi là tỷ tỷ chốn đông người, nhưng không học được cách gọi mới,
đành nói trống không.

- Hôm nay đã dạy gì?

- Dạy viết chữ ạ! - Nàng lùi
hơi xa, trong khoảng cách an toàn, mặt vẫn đỏ ửng. Vĩnh Kỳ làm như không biết
nàng đang rất ngại với mình, bỗng dưng nổi máu thích trêu đùa:

- Ta mỏi vai quá… Lại đây đấm
vai cho ta một chút đi…

- Dạ!

Bàn tay trắng trẻo nhất định
không phải làm việc nặng nhọc rồi. Lực đấm lại như gãi ngứa, càng khiến Phạm
Vĩnh Kỳ buồn cười thêm.

- Được rồi! Uống với ta vài
ly nhé, ta thèm uống rượu.

Tiểu Khánh suýt té xỉu. Nàng
không biết uống rượu, nếu say mà… lộ thì sao?

- Sư gia ơi… Tôi…

- Quyết định thế rồi - Hắn
quay sang nàng, làm như vô tình bắt lấy tay - Không uống cũng ngồi nhìn nhau
uống. Vậy đi!

- Sư gia ơi! Tôi…

Hắn mới ngồi chưa ấm chỗ, mỹ
nhân đã nằm gọn trong lòng… Thật là mềm mại. Tuy nhiên vẫn còn không ít lời nói
ra nói vào. Đêm dài lắm mộng,có nên nghe lời sơn vương, ăn sạch sẽ nàng không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3