Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 67 - 68 - 69

Chương 67

Tuy Lâm San ngoài miệng nhẹ
nhàng bâng quơ nhưng dù sao chuyện trúng độc không phải việc nhỏ, lúc trước Quý
Hồng Lân nói ba tháng sau độc sẽ phát tác, thời gian cấp bách, hai người bọn họ
mới vừa dàn xếp xong mọi chuyện lại quay trở lại tìm giải dược.

Theo tình thế trước mắt, tìm
Quý Hồng Lân lấy giải dược là hy vọng xa vời nên đầu tiên Liên Phong nghĩ đến
đôi vợ chồng thần y trong rừng kia. Hai người này có thể giải kỳ độc của Đỗ
Diệp hẳn cũng có biện pháp giải độc của Lâm San, nghĩ thế, hai người suốt đêm
khởi hành, chạy tới rừng cây.

Kỳ thật đôi vợ chồng trong
rừng cây này trên giang hồ cũng không phải không có danh tiếng, từ mười năm
trước đã vang danh "Thần Điểu Hiệp Y". Nhưng trên đời này nào có thần
y như trong tiểu thuyết võ hiệp "Thuốc đến bệnh trừ", "Diệu thủ
hồi xuân", thần y đều là khoa trương mà thôi, trên thực tế thần y cũng có
lúc gặp người tốt, có lúc gặp người xấu, tạo ra một đám cừu gia. Chính là thù
đến mức đuổi giết nên "Thần Điểu Hiệp Y" mới bất đắc dĩ trốn vào
rừng.

Theo lý thuyết, hai vợ chồng
ở trong rừng dốc lòng nghiên cứu y thuật nhiều năm như vậy, y thuật hẳn là có
tiến bộ mới đúng nhưng sau khi bọn hắn bắt mạch cho Lâm San, đầu tiên nữ thần y
lắc đầu: "Ta từng gặp qua vô số loại độc, loại này chỉ sợ không ai có thể
giải."

Lâm San thiếu chút nữa phun
ra một búng máu: "Còn nói là thần điểu, ngươi là lão thần gà mới
đúng!"

"Không phải, hiệp y ta
từng chứng kiến, độc này có thể giải!"

Lâm San hai mắt sáng ngời:
"Hiệp y không hổ là hiệp y, mới liếc mắt một cái có thể giải độc!"

Dương hiệp y trịnh trọng gật
đầu: "Chỉ cần cho lão phu ba năm, nhất định có thể nghiên cứu ra giải
dược!"

Lâm San muốn khóc: "Hai
lão nhân các ngươi đùa giỡn ta đi... "

Khi Lâm San khóc không ra
nước mắt, Liên Phong bình tĩnh nói: "Vãn bối biết hai vị y thuật cao minh,
thỉnh hai vị nghĩ biện pháp cứu một mạng này của nàng."

"Này..." Hai người
thoáng nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

Dương hiệp y vuốt râu nói:
"Nếu không qua được, hãy mang nàng đi thăm thú một vòng, cũng không uổng
khi còn sống trên đời... Ai! Tiểu cô nương ngươi không cần cắn người loạn thế!
Ai u, lão thái bà, cô nương này có thể là bệnh chó dại... Cứu mạng!"

"Thần Điểu Hiệp Y"
chạy trối chết.

"A phi!" Lâm San
xoa xoa miệng, "Không sao sẽ không sao, vô nghĩa nhiều như vậy, lần tới
gặp một lần cắn một lần..." 

Nàng hùng hùng hổ hổ, quay
đầu lại bắt gặp ánh mắt u buồn của Liên Phong.

"Đừng náo loạn."
Hắn nhẹ nhàng, ôn nhu nói: "Đói bụng sao? Ta đi bắt gà rừng cho
ngươi."

Nhắc tới ăn, Lâm San phấn
chấn: "Tốt! Ta làm gà nướng cho ngươi ăn!"

Gà rừng đã bắt, đồ gia vị lấy
từ nhà "Thần Điểu Hiệp Y", mồi lửa tự mang theo, hố là do Lâm San lấy
kim đao đào... Như vậy trong nửa ngày, Lâm San thật đúng là làm món gà nướng sở
trường.

Liên Phong ngồi một bên, lẳng
lặng nhìn nàng bộ dáng bận rộn, ánh mắt thâm trầm.

"Không sai biệt lắm,
chút nữa có thể ăn rồi!" Lâm San vỗ vỗ bùn trên tay đầy tin tưởng, chậm
rãi ngồi lại bên cạnh Liên Phong, một mặt đắc ý giới thiệu, "Ngươi đừng
xem thường trù nghệ của ta, khi còn ở quê ta, cha ta là đầu bếp, tay nghề lợi
hại, ta kế thừa thiên phú của cha.." Miệng nàng không ngừng nói, hoàn toàn
không chú ý tới ánh mắt thâm trầm của Liên Phong.

"Quê của ngươi, là thế
nào?" Liên Phong đột nhiên hỏi.

Lâm San có chút kinh ngạc,
đây là lần lần đầu tiên hắn hỏi chuyện mình, bình thường đều là nàng cằn nhằn
liên miên, Liên Phong yên lặng nghe. Lâm San lắc đầu nghĩ nghĩ: "Quê của
ta, nói ra sợ ngươi không tin..." Nàng bắt đầu nói cho hắn mọi chuyện ở
thời đại của mình, vừa nói vừa khoa tay múa chân giải thích, rất sợ hắn nghe
không hiểu.

"Có phải thấy ta nói
không thật hay không? Kỳ thật ta ở nơi này đã lâu, nói về thời đại kia khiến ta
bắt đầu cảm thấy có chút không quen." Lâm San le lưỡi, sợ Liên Phong sẽ
cười nàng.

Kết quả Liên Phong không
cười, còn nhìn nàng chằm chằm nói: "Ngươi nói, ta đều tin."

Sáu chữ vô cùng đơn giản,
trong lòng Lâm San bỗng thấy ấm áp, đây là cảm giác được người tin nhiệm sao?
Chuyện không thể tưởng tượng như vậy hắn đều nguyện ý tin tưởng mình... Nghĩ
vậy, mũi nàng cay cay, bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn cho đến lúc môi hắn dần dần
áp chế.

Hai phiến môi vừa chạm trong
nháy mắt, Lâm San nhảy dựng lên: "A! Gà của ta!"

Tán gẫu nhập tâm làm nàng
quên mất chuyện nướng gà quan trọng nhất, bất quá chỉ thoáng qua, bên trong
không cháy hết, vừa gỡ lớp ngoài ra hương bay bốn phía, làm người ta thèm nhỏ
dãi.

Lâm San trong lòng tự hào, từ
lúc nàng gặp Liên Phong, mỗi lần đều rất mất mặt, không ngờ lần này lại thành
công, lát nữa thưởng thức tay nghề của nàng, nhất định khen không dứt miệng.

Lâm San híp mắt, trong đầu
bắt đầu tưởng tượng biểu tình chút nữa khi Liên Phong ăn gà, bỗng nhiên bị một
tiếng chửi bậy làm bừng tỉnh.

"Con mẹ nó, mùi gì vậy?
Lão tử sắp đói chết!"

Âm thanh sao quen tai vậy?
Không đợi Lâm San phản ứng, lại một thanh âm khác vang lên: "Còn không
phải tại ngươi, ngay cả gà rừng cũng không bắt được!"

"Xú bà nương, nếu không
tại ngươi không biết nấu ăn, lão tử có thể đói đến mức không bắt gà được
sao?"

"A! Chính ngươi làm
không xong còn nghi ngờ bản cung, ngươi có còn là nam nhân hay không!"

"Ta không là nam nhân,
ngươi cũng không giống nữ nhân..."

Tiếng ồn ào từ xa đến gần,
chờ Lâm San phản ứng, trong rừng sâu đã hé ra hai cái bóng quen thuộc, bốn
người tám mắt tụ cùng một chỗ, tất cả đều giật mình.

Lâm San là người đầu tiên
phản ứng, hô to một tiếng: "Công chúa!"

Đỗ Minh Nguyệt lấy lại tinh
thần, kéo Hạ Lão Tam bỏ chạy.

Kết quả hai người vì đói bụng
thật lâu, không còn khí lực, mới chạy vài bước đã bị Liên Phong một tay tóm về.

Lâm San lúc này mới nhìn rõ
hai người trước mắt, Hạ Lão Tam vẫn thô kệch nhưng Đỗ Minh Nguyệt hiện tại trút
bỏ cẩm y công chúa, tóc vấn kiểu phụ nữ đã có chồng, nếu không nhận ra trước
đó, đánh chết nàng cũng không nghĩ người trước mắt này với Minh Nguyệt công
chúa điêu ngoa bốc đồng khi xưa là một.

"Ngươi là ai? Dám can
đảm vô lễ với bản cung.." Đỗ Minh Nguyệt ngồi dưới đất hùng hùng hổ hổ,
bỗng nhiên ánh mắt lướt qua Liên Phong đang đứng cạnh Lâm San lập tức hoảng sợ,
"Hoàng... Hoàng huynh? Ngươi đừng bắt ta về, ta không quay về! Đánh chết
ta cũng không quay về!" Nói xong, cầm tay Hạ Lão Tam thối lui.

Hạ Lão Tam cũng chưa thấy qua
mặt thật của Liên Phong, nghĩ đối phương tới bắt Đỗ Minh Nguyệt về, nhất thời
rút song đao định liều mạng cùng Liên Phong.

Lâm San vừa thấy tình thế
không xong, vội vàng chắn lại: "Dừng tay! Chúng ta không tới bắt
người!"

Lời nàng rốt cục làm tình thế
tạm thời dịu xuống, Đỗ Minh Nguyệt tránh ở sau Hạ Lão Tam, nghi hoặc nhìn Lâm
San, thực không khách khí nói: "Ngươi là ai? Vì sao nhận ra bản
cung?"

Lâm San quay đầu liếc Liên
Phong một cái, đợi đến khi hắn có ý gật đầu mới quay lại thở dài nói:
"Công chúa, ta là Tống Lạc."

Chương 68

Đỗ Minh Nguyệt đang ngây ngốc
nhìn đâu đâu, thiếu chút rớt cả cằm xuống.

"Cho nên, ngươi căn bản
không phải Tể tướng gia Nhị công tử gì đó, ngươi vốn là nữ?" Khi Đỗ Minh
Nguyệt nói đến đây, ánh mắt chằm chằm vào ngực Lâm San ngực, dường như định
chứng thật một chút.

Lâm San vội vàng ôm ngực lui
lại: "Như giả bao hoán, không tin ngươi hỏi hắn!" Nói xong, ngón tay
chỉ Liên Phong.

Liên Phong biểu tình có chút
cứng ngắc, không đợi hắn nói, Đỗ Minh Nguyệt oa một tiếng rồi khóc.

"Ta chỉ biết các ngươi
có vấn đề! Oa! Bản cung sao lại khổ như vậy, thật vất vả gả cho Phò mã thì lại
là nữ nhân, chưa kể đến chuyện là nữ còn chung đụng với hoàng huynh, bản cung
không thiết sống, bản cung muốn chết..."

Nàng vừa khóc, đừng nói Lâm
San, ngay cả Hạ Lão Tam vốn đã quen với tính tình của nàng đều thiếu chút nữa
hỏng mất, Liên Phong bình tĩnh ngắt lời nàng: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta
không phải Đỗ Hạo."

"Oa! Ngươi không phải Đỗ
Hạo thì là ai, ngươi cho ta là con nít ba tuổi sao... Oa!"

Tiếng khóc đinh tai nhức óc,
Liên Phong hơi nhíu mày: "Ta là Liên Phong."

"Liên Phong? Ngươi thực
nghĩ ta mù sao, ngươi..." Đỗ Minh Nguyệt bỗng ngừng khóc, ngẩn ra nhìn kim
đao trên tay Liên Phong, vừa cẩn thận đánh giá người trước mắt vừa yếu ớt nói,
"Ngươi nói cái gì? Ngươi thật là Liên Phong?"

Liên Phong gật đầu, hướng mắt
sang Lâm San.

Lâm San vội ra làm chứng:
"Đúng vậy, hắn là Liên Phong, giống ta, như giả bao hoán!"

Lời này vừa nói ra, Đỗ Minh
Nguyệt nhất thời nghi hoặc. 

Người này là Liên Phong? Vì
sao giống Đỗ Hạo như vậy? Còn có Tống Lạc, sao có thể ở cùng Liên Phong? Nàng
không phải có chuyện gì với Đỗ Hạo sao?... Đỗ Minh Nguyệt trăm mối suy nghĩ
không thể giải đáp, quay đầu muốn hỏi Hạ Lão Tam, đã thấy Hạ Lão Tam nhìn gà
nướng của Lâm San chảy nước miếng ròng ròng: "Cần gì biết hắn là ai? Không
bằng chúng ta ăn trước đi?"

Đỗ Minh Nguyệt:
"..."

Lâm San: "..."

Liên Phong: "..."

Một con gà chia cho bốn người
có thể bi kịch bao nhiêu, Lâm San vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Lão Tam với Đỗ Minh
Nguyệt đã cầm toàn bộ con gà cắn xé như quỷ chết đói rồi. 

Lâm San khóc không ra nước
mắt, quay đầu đã thấy Liên Phong đưa cái chân gà cho nàng: "Ăn của ta
đi."

Lâm San đang muốn cảm động
lại nghe Đỗ Minh Nguyệt mắng: "Ngươi nhìn người ta xem, nhìn ngươi xem,
bản cung bị mù mới nhìn trúng ngươi, bản cung muốn chia tay ngươi!"

Hạ Lão Tam cắn đầy một mồm
thịt gà, miệng đầy mỡ nói: "Ngươi thì biết gì, cái này gọi là vợ chồng có
phúc cùng hưởng."

"Hưởng cái đầu ngươi,
lúc này còn dám dùng thành ngữ!"

"Đó là nương tử dạy
tốt!"

"... Ai là nương tử của
ngươi? Bản cung muốn chia tay, bản cung phải đi về!"

Trở về? Lâm San trước mắt
sáng ngời, nghĩ tới tiền thưởng kia của hoàng thượng: "Không bằng ta đưa
ngươi về!"

Vừa nói xong, Đỗ Minh Nguyệt
giống như bị điện giật trốn sau Hạ Lão Tam, cảnh giác nhìn Lâm San: "Ta
không về, đánh chết cũng không về!"

Lâm San, Đỗ Minh Nguyệt này
sao lại như vậy, chốc lát muốn về, chốc lát lại không về. Liên Phong phất phất
tay, ý bảo nàng an tâm, thản nhiên nói: "Ngươi đừng lo lắng, chúng ta
giống các ngươi, cũng không muốn hồi cung."

"Các ngươi đây
là..." Hạ Lão Tam đang cầm gà, pha chút thâm ý đánh giá hai người bọn họ,
bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "A, các ngươi cũng từ trong cung trốn
ra?"

"Cái gì? Các ngươi cũng
trốn khỏi cung?" Đỗ Minh Nguyệt mắt sáng ngời, nổi hứng thú, bước qua hỏi
Lâm San, "Rốt cuộc sao lại thế này, nói ra, mọi người vui vẻ một chút thôi!"

Lâm San: "..."

Xét thấy sự tình đã đến nước
này, Lâm San cũng không giấu diếm, vì thế nàng liền đem sự tình chân tướng từ
đầu chí cuối nói cho Đỗ Minh Nguyệt, từ nguyên nhân giả làm nam nhân cho đến
quan hệ của Liên Phong và Đỗ Hạo, cuối cùng là việc Quý Bạch Vũ giả Đỗ Cảnh bắt
cóc nàng.

Chờ nói xong hết thảy, Đỗ
Minh Nguyệt miệng lại còn há hốc hơn. Nàng vốn tưởng rằng mình thân là công
chúa, âm dương sai biệt từ trong cung trốn ra bỏ chạy cùng sơn tặc đã là chuyện
đủ ly kỳ, không ngờ những gì Lâm San trải qua còn rắc rối hơn ngàn lần, hại
nàng mất nửa ngày mới hiểu được đại khái, nhất thời có chút bi ai.

Tưởng nàng thân là công chúa,
hưởng thụ ngàn vạn sủng ái, kết quả phát hiện tất cả những người mình tiếp xúc
trong cung đều là giả, Phò mã giả, thị vệ giả, ngay cả Tam hoàng huynh cũng là
người ta dịch dung giả trang! Rốt cuộc trên thế giới này còn có gì là thật?
Nàng quay đầu lại, Hạ Lão Tam đang cầm gà ngây ngô cười với nàng.

Được rồi, ít nhất sơn tặc với
con gà này là thật. 

"Nói như ngươi, tam hoàng
huynh sống chết thế nào còn chưa rõ?" Đỗ Minh Nguyệt hỏi.

Lâm San gật đầu: "Hẳn là
bị Hồng Lân Giáo bắt đi, Quý Hồng Lân giảo hoạt vậy sẽ không giết người còn có
giá trị lợi dụng."

"Cái này thật kỳ
quái..." Đỗ Minh Nguyệt có chút nghi hoặc, "Theo lý thuyết, Quý Hồng
Lân muốn tìm phụ hoàng báo thù, sao không thừa cơ Quý Bạch Vũ giả trang tam
hoàng huynh ám sát phụ hoàng, vì sao muốn ẩn núp lâu như vậy?"

Lâm San nghĩ nghĩ: "Ta
nghĩ, bọn họ hẳn là đang tìm gì đó."

Tiếng vừa dứt, Hạ Lão Tam
ngồi một bên cắn gà hỏi lại: "Cái gì vậy? Đáng giá không?"

"Giá trị cái rắm!"
Lâm San phi một câu, "Ta thực không nghĩ ra, Hồng Lân Giáo lớn như vậy sao
lại coi trọng tảng đá vừa thối vừa cứng làm gì? Thực không có tiền đồ..."

"Tảng đá?" Liên
Phong cảnh giác, "Tảng đá gì?"

"Còn không phải là khối
thiên thạch hoàng thượng ban cho ta kia sao, nói cái gì có chữ của tiên hoàng
viết, một khối đá lại xem như bảo bối..." Lâm San mau miệng, Liên Phong
biến sắc, nhất thời thần thái có chút thay đổi, nắm tay Lâm San nói, "Đi,
ngươi dẫn ta đi xem khối thiên thạch kia."

Lâm San không ngờ Liên Phong
sẽ hứng thú với tảng đá, bất quá thấy hắn hưng trí bừng bừng không nên đả kích,
đành phải ưng thuận, lập tức khởi hành trở về tìm thiên thạch.

Hạ Lão Tam vừa nghe bọn Lâm
San muốn đi tìm tảng đá, lập tức mất hứng, tỏ vẻ muốn dẫn Đỗ Minh Nguyệt ra
quan ngoại tránh bị người triều đình tìm được.

Bốn người quyết định xong,
sáng sớm liền chia tay tại nhà "Thần Điểu Hiệp Y" không ngờ đã xảy ra
một chuyện nhỏ ngoài ý muốn.

Đỗ Minh Nguyệt ói.

Đỗ Minh Nguyệt vừa phun, Hạ
Lão Tam khẩn trương mặt đỏ tía tai, lôi Lâm San nói là tại nàng cho ăn
gà. 

Lâm San cũng nóng nảy:
"Con mẹ nó, ngươi ăn gà của ta còn ngại bẩn, ngươi ăn nhiều hơn nàng, sao
không bị gì?"

"Này..." Hạ Lão Tam
bị hỏi lập tức ôm đầu nghĩ nghĩ, Đỗ Minh Nguyệt lại phun ra nhiều hơn. 

Hạ Lão Tam nóng nảy, vội vàng
gọi hai vị thần y, Dương hiệp y vừa cầm tay Đỗ Minh Nguyệt bắt mạch lập tức hớn
hở: "Người trẻ tuổi, đây là ngươi không phải, nương tử ngươi có thai cũng
không phát hiện."

Cái gì? Hạ Lão Tam trừng mắt
tròn xoe, sau một lát, trong rừng cây vang lên tiếng tru mừng như điên của hắn:
"Lão tử tung hoành hai mươi mấy năm, rốt cục đã làm cha! Ha ha ha
ha..."

Đỗ Minh Nguyệt khó lòng sẵng
giọng, nằm trên giường, si ngốc cười.

Lâm San lần đầu thấy biểu
tình như vậy của Đỗ Minh Nguyệt, lập tức có chút không thích ứng, đang định nói
gì đó thì bị Liên Phong lôi ra khỏi phòng.

"Để cho bọn họ cao hứng
chút, chúng ta đừng ngăn cản. " Liên Phong nói.

Lâm San hướng mắt vào trong
phòng: "Ta cảm thấy rất thần kỳ, mấy tháng trước Đỗ Minh Nguyệt vẫn là
công chúa điêu ngoa bốc đồng, hiện tại phải làm mẹ, ngươi xem biểu tình vừa rồi
của nàng, so với trước kia hoàn toàn khác..."

Liên Phong thuận thế ôm nàng,
hôn lên trán nàng: "Nha đầu ngốc, người sẽ thay đổi. "

Thay đổi? Lâm San giật mình,
bỗng nhiên cảm thán duyên phận kỳ diệu có thể làm công chúa điêu ngoa thành
hiền thê lương mẫu.

"Chờ chúng ta có con,
ngươi sẽ không thấy kỳ quái." Hắn thuận thuận gõ lên trán nàng, thanh âm
bỗng nhiên trở nên thực ôn nhu.

Hắn nói... Con? Lâm San trong
lòng ngọt ngào, nếu có thể có con với hắn, kỳ thật cũng không sai. Nhưng rất
nhanh sau đó nàng nhớ mình còn trúng độc, không khỏi có chút mất mát, há mồm,
muốn nói lại thôi.

Liên Phong không cho nàng có
cơ hội mở miệng, hôn nàng một cái: "Đi thôi, chúng ta đi cáo biệt công
chúa."

Chương 69

Từ biệt vợ chồng Hạ Lão Tam,
Lâm San cùng Liên Phong hồi kinh.

Đã hơn một tháng kể từ lần
rời kinh trước đó, chỉ một tháng ngắn ngủi mà thế lực trong thành đã biến hóa
nghiêng trời lệch đất. Bè phái do Đỗ Diệp cầm đầu đã bị dọn dẹp sạch sẽ, các
quan lại liên quan đến đại hoàng tử, vô luận lớn nhỏ, đều bị cách chức điều
tra. Danh sách các quan viên bị cách chức dán đầy phố xá cùng thông cáo của Đỗ
Minh Nguyệt làm một đám dân chúng tranh nhau xem.

Lâm San do tò mò cũng liếc
mắt thăm dò, vừa nhìn một cái, biểu tình của nàng liền cứng lại.

"Làm sao vậy?" Liên
Phong hỏi.

Lâm San thanh âm run run, chỉ
vào một tên trên hoàng bảng: "Ta... Cha ta..."

Đúng vậy, Tống Hiền bị xếp
vào danh sách cách chức điều tra, đừng nói là Lâm San, Liên Phong cũng thấy bất
ngờ.

Liên Phong trấn an Lâm San:
"Ngươi đừng vội, trước tiên chúng ta tìm hiểu xem sao."

Ngày đó, hai người cải trang
tìm hiểu mới biết được tuy Tống Hiền có tên trong danh sách cách chức lần này
nhưng vì triều đình cảm thấy tuổi tác đã cao, lại có công lao to lớn với triều
đình, vì thế cho hắn một đường sống, chỉ tịch thu quan hàm cùng phủ đệ, cho hắn
cáo lão hồi hương, không thể lại tham dự triều chính.

Biết được kết quả, Lâm San
nhẹ lòng, cha mẹ tuy không có quan chức nhưng giữ được mạng, không cần cao tuổi
rồi còn ăn cơm tù. Nhưng nàng nghi hoặc, cha nàng từ xưa đến nay đều an an ổn
ổn phụng sự triều đình, đừng nói tội lớn như mưu phản, người hầu trong nhà hắn
còn không đánh qua. Theo lý, cha nàng làm sao có quan hệ với đại hoàng
tử? 

Lâm San càng nghĩ càng không
hiểu, muốn cùng Liên Phong đi tìm vợ chồng Tống Hiền, làm rõ ẩn tình bên trong.

Nói đến Tống Hiền từ sau khi
bị triều đình cách chức đã mang theo phu nhân đến nương tựa thông gia của mình -
đại tướng quân Dương Tùy, cả hai vợ chồng hiện đang ở tại phủ tướng quân.

Lâm San tìm hiểu được tin
này, liền cùng Liên Phong suốt đêm đến phủ tướng quân, vì tránh sinh sự, hai
người không trực tiếp bái kiến mà Liên Phong mang Lâm San trà trộn vào phủ.

Dương Tùy thân là một đại
tướng, canh phòng trong phủ tự nhiên sâm nghiêm nhưng Liên Phong công phu thâm
hậu, ban đêm mang theo Lâm San xông vào cũng không ai phát hiện. Hai người tiến
vào, rất nhanh nghe ngóng được từ miệng các tỳ nữ chỗ ở của vợ chồng Tống Hiền,
lập tức đi qua, không ngờ vừa đến biệt viện lại ngoài ý muốn gặp Tống Lâm
Phong.

Tống Lâm Phong công phu không
thua kém Liên Phong, nghe được động tĩnh trong viện, liền đi ra tìm kiếm, kết
quả còn chưa rút kiếm ra đã bắt gặp Lâm San đang mặc nữ trang đi cùng thái tử,
thiếu chút nữa nghĩ mình hoa mắt. Bất quá trời sinh hắn bình tĩnh, rất nhanh
thấy được kim đao bên hông Liên Phong, nhất thời hiểu được hơn phân nửa, ra dấu
cho hai người bọn họ đừng lên tiếng, tiện đà dẫn hai người vào mật thất nói
chuyện.

Vừa tiến vào mật thất, Tống
Lâm Phong chưa nói gì, trước tiên gõ đầu Lâm San một cái thật mạnh: "Xú
nha đầu, ngươi còn biết trở về!"

Lâm San đau chảy nước mắt:
"Ngươi hơi quá đáng, ta là muội muội của ngươi!"

Tống Lâm Phong liếc nàng:
"Như thế nào? Ngươi chẳng lẽ mong chờ ta gặp lại sẽ ôm ngươi khóc
rống?"

Lâm San giận không nói gì,
quay đầu xin Liên Phong giúp đỡ, kết quả Liên Phong quay đầu, giả vờ không
thấy. Lâm San bi phẫn: "Nam nhân không một ai tốt!"

Ngay khi Lâm San vô cùng buồn
bực, Tống Lâm Phong mở miệng nhập đề: "Ta biết các ngươi tới đây vì chuyện
gì, ta có thể nói cho các ngươi mọi chuyện, bất quá trước tiên các ngươi giải
quyết nghi hoặc của ta." Hắn nói xong, hướng qua Liên Phong, mắt mang thâm
ý, "Thế nào, ngươi nói hay xú nha đầu nói?"

"Ai là xú nha đầu!"
Lâm San kháng nghị bị Tống Lâm Phong một tay đẩy mặt ra, "Nam nhân nói
chuyện, nữ nhân đứng một bên đi."

Lâm San: "..."

Cứ vậy Lâm San hoa lệ không
nhìn, bất quá chân tướng sự kiện để nàng nói trước có vẻ sinh động nhưng theo ý
tứ Liên Phong, Lâm San kéo tay áo nói rõ ràng mọi việc từ đầu tới đuôi.

Nói xong, Tống Lâm Phong lâm
vào trầm tư.

Lâm San mặc kệ hắn nghĩ gì,
trực tiếp lôi hắn hỏi: "Đừng nghĩ nữa hãy nghe ta nói, ta còn chưa hỏi
ngươi danh sách trên cửa thành kia rốt cuộc là sao? Cha sao có thể bỗng nhiên
bị cách chức điều tra?"

Tống Lâm Phong ngẩng đầu, ánh
mắt thâm trầm hơn, khẽ cười nói: "Thế nào, ngay cả ngươi cũng thấy có vấn
đề?"

"Ta sao không thể nhìn
ra?" Lâm San buồn bực, cảm thấy mình với vị đại ca này quả là bát tự không
hợp.

Tống Lâm Phong không thèm để
ý Lâm San tức giận đến giơ chân, bắt đầu nói tiếp: "Kỳ thật trong toàn bộ
sự kiện, các ngươi đều xem nhẹ một người, hắn mới là người thắng cuối
cùng."

Cái gì? Lâm San bị Tống Lâm
Phong nói có chút không hiểu, chẳng lẽ còn có Đại BOSS sau hậu trường?

Tống Lâm Phong nhìn nàng,
thản nhiên nói ra một từ: "Hoàng thượng."

Đúng vậy, hoàng thượng đúng
là điểm mấu chốt của sự kiện, dùng cách nói của Tống Lâm Phong chính là:
"Ngươi thực nghĩ hoàng thượng hồ đồ không biết gì sao? Hắn thật sự tinh
tường mọi việc..."

Tống Lâm Phong bắt đầu chậm
rãi kể, Lâm San một bên nghe, dần dần rõ ràng.

Sự tình thì ra là như vậy.

Đương kim triều đình nhìn có
vẻ bình tĩnh, kì thực bên trong mâu thuẫn kịch liệt, toàn bộ triều đình chia
làm ba phái, một phái tự nhiên là đại hoàng tử Đỗ Diệp gồm nhiều lão thần ở
trong triều có khả năng hiệu triệu rất cao. Bọn họ ỷ mình trước đây có công,
cậy già lên mặt, khí thế bức người, ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt bọn
họ ba phần.

Một phái khác là thái tử Đỗ
Hạo gồm một thế hệ triều thần trẻ tuổi, có ý tưởng độc đáo, biết cách cải tổ
cách tân. Nhưng phái này lại thiếu thực lực, toàn dựa vào hoàng thượng mới có
thể sống yên ổn.

Dưới tình huống như vậy, sự
tồn tại của kẻ thứ ba là nhân tố quan trọng chính là phe trung lập do Dương Tùy
đại tướng quân cầm đầu. Nói đến phe trung lập, đầu tiên nên nói một chút về
người tên Dương Tùy này.

Dương Tùy là nhân sĩ kinh
thành, tổ tiên nhiều đời làm tướng, đến đời hắn là đạt được quan chức cao nhất,
binh quyền nặng nhất, võ tướng trong kinh do hắn một tay bồi dưỡng nhiều không
đếm xuể, nay tất cả đảm nhiệm chức quan cao trong triều, làm hắn cùng môn hạ
tướng lãnh nắm trọn một nửa binh quyền trong tay, có thể nói ngay cả hoàng
thượng cũng không dám động vào đại nhân vật như hắn.

Cũng vì vậy, ứng với câu kia
"Công cao cái chủ", hoàng thượng tuy ngoài mặt cung kinh với hắn
nhưng trong lòng đã cho hắn là một uy hiếp lớn, trăm phương ngàn kế muốn trừ
khử. Nhưng xét đến thế lực hiện tại trong triều, một khi bức ép Dương Tùy, hắn
nhất định có thể về phe đại hoàng tử đến lúc đó tự nhiên hậu quả thiết tưởng
không chịu nổi. Làm thế nào đưa người mình chọn làm người nối nghiệp lên ngôi
vị hoàng đế lại có thể ức chế Dương Tùy là tâm bệnh lớn nhất của hoàng thượng.

Ngay sau đó, cơ hội xuất
hiện. 

Công chúa Minh Nguyệt bỗng
muốn gả cho Tống gia công tử. Hoàng thượng là người sáng suốt, liếc mắt một cái
liền nhìn ra hôn sự này có thể mang đến chuyện tốt. Tống Lạc là Nhị công tử của
Tống Hiền. Tống gia đại công tử Tống Lâm Phong đã thành thân với nữ nhi độc
nhất của Dương Tùy là Dương Bích Diên, Dương Tùy rất vừa lòng với người con rể
này, hai người vừa thành thân xong hắn còn có ý định bồi dưỡng Tống Lâm Phong
thành người nối nghiệp. Hoàng thượng nhìn trúng điểm ấy, vì thế hạ chỉ tứ hôn,
một phần vì nghĩ cho hạnh phúc của nữ nhi một phần ngầm lợi dụng Tống Lạc kiềm
chế Tống Lâm Phong cùng Dương Tùy.

"Nói cách khác, kỳ thật
Hoàng Thượng cố ý tứ hôn?"

"Đúng vậy." Tống
Lâm Phong gật đầu, "Không chỉ cố ý tứ hôn, ta thậm chí hoài nghi lão nhân
gia hắn kỳ thật sớm biết người công chúa thành thân không phải Tống gia Nhị
công tử, chính là đâm lao phải theo lao, bày ra kết cục này mà thôi."

Tống Lâm Phong nói xong Lâm
San liền chấn kinh, nếu chân tướng như Tống Lâm Phong nói thì có thể giải thích
vì sao sau khi Đỗ Minh Nguyệt biết ban hôn sai, hoàng thượng nói sao cũng không
thu hồi mệnh lệnh. Theo đó, hoàng thượng ngoài mặt sủng ái nữ nhi thực tế vẫn
đặt hoàng quyền lên vị trí hàng đầu, nguyện ý dùng hạnh phúc nữ nhi đổi lấy
thiên hạ. Nghĩ thế, Lâm San bỗng hiểu được Đỗ Minh Nguyệt vì sao không muốn về
cung mà tình nguyện đi theo Hạ Lão Tam lưu lạc thiên nhai. Cho dù một thân công
chúa ngàn vạn sủng ái cũng không thể tránh khỏi vận mệnh trở thành vật hi sinh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3