Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 49 - 50

Chương 49

Thực hiển nhiên, quyết định
của nữ nhân cổ quái này là không muốn bỏ qua cho Lâm San, cho dù bọn họ đàm
phán thế nào cũng không được, cùng đường Lâm San đành phải chấp nhận qua đêm ở
nhà kho còn hơn ngủ trên cây tại nơi hoang sơn dã lĩnh này?

Vừa nghe nói có chỗ qua đêm,
mọi người đều cao hứng, đợi Lâm San vừa đáp ứng liền túa ra như ong vỡ tổ còn
lại một mình Liên Phong ở phía sau đến cạnh Lâm San nhẹ giọng: "Buổi tối
ta ở cùng ngươi."

Đã nói "Là phúc không
phải họa" đi, chớp mắt có người ôm, ngủ ở nhà kho cũng có người theo cùng,
tình thú là gì? Đây chính là tình thú! Lâm San trong lòng mừng thầm, giảo hoạt
hướng Liên Phong nháy mắt mấy cái làm Liên Phong có chút bất đắc dĩ. Nha đầu
kia thật dễ dỗ ngọt, ngủ ở nhà kho cũng có thể cao hứng như vậy, hắn nào biết
chủ ý trong lòng Lâm San.

Mặc dù lão bà chết tiệt cổ
quái nhưng chỗ nghỉ qua đêm cũng còn chấp nhận được, nhà hẳn là có người làm
thầy thuốc vì trong nhà phơi đầy thảo dược. Lão bà kia còn có bạn già, một lão
nhân đầu bạc, nhiệt tình hơn lão bà, định rót trà mời bọn hắn uống nhưng Liên
Phong lập tức xua tay cự tuyệt. 

Đây dù sao cũng là vùng hoang
vu, không thể mất cảnh giác, Lâm San cũng hiểu được ý tứ của Liên Phong.

"Đúng rồi, gần đây các
ngươi có thấy qua một cô nương khoảng mười bảy, mười tám tuổi không?" Ngủ
lại ở đây nhưng Liên Phong không quên hỏi thăm tin tức Đỗ Minh Nguyệt.

"Cô nương?" Lão
nhân kia cười lắc đầu, "Hoang sơn dã lĩnh sao có thể có cô nương? Hồ ly
tinh, trĩ tinh, xà tinh may ra còn có."

"Cô nương không có, nữ
quỷ có một!" Lão bà lạnh lùng chen vào, trừng mắt liếc Lâm San một cái.

Từng này tuổi còn có thể thù
dai vậy! Lâm San bất đắc dĩ không nói gì, gặm mấy miếng lương khô mà bắt đầu
mệt rã rời. Nàng chạy một ngày đường, lại thêm say ngựa đã sớm mệt, chẳng qua
lão bà kia thực chấp nhất, vừa nghe nàng nói buồn ngủ, không nói hai lời liền
dắt nàng đến nhà kho.

Lâm San không nói gì, căn nhà
gỗ nhỏ tuy không lớn nhưng nhiều người ngủ như vậy thật sự không thành vấn đề,
lão bà này sao cứ phải bắt nàng ngủ ở nhà kho, chắn chắn là trả thù nàng.
"Chọc gì cũng không thể chọc nữ nhân!" Lâm San yên lặng tụng niệm
trong lòng, đi theo lão bà vào nhà kho.

Nhà kho mặc dù cũ nát nhưng
cũng xem như sạch sẽ, Lâm San giờ phút này cũng không nghĩ được nhiều, thấy một
đống cỏ khô lớn có vẻ ổn bèn đi qua dựa vào đống cỏ ngồi xuống, nghĩ rằng Liên
Phong lát nữa sẽ tới đây, còn có thể nói chuyện một chút với hắn. Kết quả Liên
Phong chưa đến, nàng đã chịu không nổi, dựa vào đống cỏ khô mà ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, mơ mơ
màng màng, Lâm San nghe có tiếng mở cửa. Nàng ngủ mê mệt, còn đang ngái ngủ nhờ
ánh trăng nhìn thấy người tới mang mặt nạ lập tức tỉnh lại, đợi Liên Phong ngồi
bên cạnh, rất không rụt rè dựa vào người hắn.

Quả nhiên có người ôm tốt
hơn, vừa mềm vừa ấm áp! Lâm San cảm thấy ôm Liên Phong như vậy thực thoải mái,
một mặt từ từ nhắm hai mắt tiếp tục ngủ, một mặt ngọ ngoạy đầu trong lòng hắn
tìm tư thế thoải mái nhất.

Liên Phong vẫn không nhúc
nhích, đợi đến khi nàng tìm được tư thế thoải mái, bắt đầu ngủ giống con mèo
nhỏ, lúc này mới ôm lấy vai nàng.

Bả vai nàng thực nhỏ, so với
lần trước đã gầy hơn, tựa vào ngực mình nhẹ như không. Liên Phong trong lòng
khó chịu, bất cứ người nào bị hoàng thượng triệu kiến mỗi ngày cũng không
chịu  nổi, huống chi nàng chỉ là nữ lưu, không sợ tới mức nằm úp sấp
đã rất giỏi rồi. Lâm San nói, cái này gọi là tinh thần tiểu cường, càng đánh
càng mạnh. Tiểu cường? Nha đầu kia rõ ràng cậy mạnh. Nghĩ vậy, Liên Phong bất
đắc dĩ cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của nàng, ngắm khuôn mặt trẻ con đầy đặn
không thấy cằm đâu, nhịn không được đưa tay sờ.

Lúc này, Lâm San đang nằm mơ
thấy trước mắt có một miếng bánh ngọt, nàng nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng
bèn tiến lên liếm bơ. Ôi, ngon thật! Nàng liếm đã lại cắn, vừa cắn một ngụm
bỗng phát hiện bánh ngọt này sao cứng quá như vậy? Mặc kệ, tiếp tục!

Lại một ngụm, bên tai vang
lên tiếng rên.

Lâm San giật mình tỉnh lại
mới phát hiện không phải mình ăn bánh mà là ngón tay Liên Phong, vừa rồi đã cắn
ngón trỏ khiến hắn nhíu mày. Lâm San lập tức ngây dại, mơ mơ màng màng không
phản ứng, chỉ cảm thấy ngượng ngùng liền tính bồi thường bằng cách liếm ngón
tay trong miệng.

Động tác bất thình lình làm
Liên Phong cả người chấn động, cảm giác bị nàng cắn đau lập tức biến mất thay vào
đó là một luồng nhiệt nóng rực từ ngón tay truyền khắp cơ thể. 

Lâm San lại như trước mê muội
hàm hồ, thấy hắn không nhíu mày, còn cho rằng phương thức bồi thường của mình
hữu hiệu, tiếp đến vừa lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vừa trông mong nhìn Liên
Phong, vẻ mặt như thể làm vậy sẽ không đau, rất vô tội. Liếm trong chốc lát,
đầu óc hồ đồ đã tỉnh ngủ mới phát hiện có điểm không ổn, động tác dừng lại, ngơ
ngác nhìn Liên Phong.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm San
rốt cục tỉnh hẳn.

Ông trời! Ta vừa làm
gì? 

Nàng lập tức đỏ bừng mặt, vội
vàng quay đầu sang hướng khác, mặt vừa mới xoay sang một bên, cằm đã bị nâng
lên, không đợi nàng phản ứng, môi đã bị khóa lại. Động tác sau đó của hắn thực
hung mãnh, đầu lưỡi rất nhanh mở miệng nàng, thần tốc tiến quân.

Giờ khắc này, Lâm San đã hoàn
toàn hết cách, chỉ cảm thấy thân mình không ngừng bị đè về phía sau, tay vịn
đống cỏ khô không xong đành phải gắt gao nắm lấy mấy nhánh cỏ, cả người cơ hồ
rơi vào đám cỏ.

Đây mới là củi khô lửa lạnh
chân chính! Lâm San hít thở không thông, khí lực cả người đều bị cái hôn lấy
mất, tay chân nhũn ra, ý nghĩ trống rỗng, hết thảy đều là phản ứng bản năng,
tâm tính thiện lương dần dần mất hút, hết thảy phiền não đều tan biến, chỉ còn
lại cảm giác muốn chiếm hữu nhau kịch liệt.

Đống cỏ khô trong nhà kho tán
thành một mảnh. Đầu tiên nàng bị Liên Phong nâng cằm hôn, tiếp theo ngã xuống
bị hắn đặt ở dưới thân tiếp tục xâm nhập, bàn tay dao động trên người, đai lưng
rất nhanh bị tháo, toàn bộ bả vai đều lộ ra, bị cỏ khô chà xát có chút đau đớn,
tình thế nhìn qua dường như không dừng lại được...

Ngay sau đó, bỗng nhiên Lâm
San cảm thấy bả vai bị cái gì đâm, hơn nữa cũng không phải cỏ khô. Nàng có chút
đau, đầu hơi thanh tỉnh, tay chụp Liên Phong.

"Chờ... Chờ một chút...
Có cái gì..."

Liên Phong thật vất vả dừng
lại, có chút hờn giận: "Sao vậy?"

Lâm San thở một hơi, hướng
bên cạnh chỉ chỉ: "Giống như có cái gì đâm vai ta." Nói xong nhìn
lại, đã thấy trong đống cỏ khô hình như có cái gì lấp lánh, bằng trình độ tham
tiền sâu nặng của Lâm San, thứ dưới này tuyệt đối là vàng!

Nàng hai mắt sáng lên, không
để ý mình còn lộ hơn nửa bả vai, vội vàng mò mẫm, lấy ra một kim trâm, trên
trâm còn đính bảo thạch tinh tế, giá trị xa xỉ. Oa! Như vậy cũng có thể nhặt
được vàng, vận khí thật quá tốt! Lâm San dùng miệng thổi kim trâm sạch sẽ, định
cất trong áo. Vừa tính bỏ vào, Liên Phong liền cầm cây trâm trong tay nàng.

"Đây không thể làm sính
lễ!" Lâm San nóng nảy, muốn giựt lại.

Liên Phong ngăn nàng lại, sắc
mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói: "Đây là vật trong
cung."

Trong cung? Lâm San bị một
câu nói của hắn làm cho ngẩn ngơ, thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, bỗng có phản ứng
lại. Đúng vậy! Vùng núi hoang vu, lại ở trong nhà kho, sao có thể có kim trâm
của cô nương? Lại nhìn giá trị của nó, hiển nhiên người thường không thể mua
được. Nếu đúng là đồ trong cung như Liên Phong nói, rất có khả năng thứ này là
của... Đỗ Minh Nguyệt!

Nghĩ đến đây, Lâm San lập tức
phấn chấn tinh thần, Đỗ Minh Nguyệt xuất hiện ở đây, nói cách khác nàng từng
đến đây, xem ra thám tử tình báo không sai, Đỗ Minh Nguyệt quả nhiên đang ở Ô
Long Sơn. Nàng trong lòng dấy lên hy vọng, vội vàng đứng lên tính tìm hai vợ
chồng kia hỏi thăm liền bị Liên Phong một phen kéo lại.

"Sao vậy?" Lâm San
vẻ mặt hưng phấn, không phát hiện việc này có chỗ kỳ quái.

"Việc này có vấn
đề." Liên Phong nói, "Hai vợ chồng kia vừa rồi nói chưa gặp qua công
chúa."

"Làm sao có thể chưa
gặp? Cây trâm này ở trong nhà hắn..." Lâm San nói đến đây cũng ngẩn người
! Đúng vậy! Cây trâm ở đây, làm sao có thể chưa từng gặp người? Trừ phi hai vợ
chồng kia gạt người!

Bọn họ vì sao muốn gạt ta?
Chẳng lẽ bọn họ bắt cóc công chúa? Nghĩ vậy Lâm San bỗng nhiên khẩn trương nhớ
lại vừa rồi lão nhân kia nhìn mình có vài phần kỳ quái, đang muốn nói cho Liên
Phong thì đột nhiên bị Liên Phong bưng kín miệng, tiện đà điểm huyệt đạo nào đó
trên người.

Lúc này, Lâm San cả người
không có khí lực, mềm nhũn, duy chỉ có ý thức vẫn thanh tỉnh, cảm giác Liên
Phong nhanh chóng kéo quần áo nàng lại, sau đó núp qua một bên người nàng,
trong chốc lát liền không có động tĩnh.

Đây là... chuyện gì? Lâm San
lập tức kinh ngạc lại không cách nào mở miệng đành không động đậy, đành nằm
thẳng tắp, cũng không biết trải qua bao lâu, cửa nhà kho bỗng mở, hình như có
ai đến.

Chương 50

Lâm San bị điểm huyệt không
thể động đậy mà giờ này người mới tới đang định động tay động chân, một lát
sau, trong phòng có tiếng nói.

"Nhìn xem, ngủ như
chết?" Là tiếng của lão nhân kia.

"Còn nhìn? Trúng mê
hương của lão thái bà ta cho dù là trâu cũng gục." Lão bà ngữ khí cao
ngạo, từ trên cao nhìn xuống Lâm San.

Mê hương? Lâm San nằm trên
mặt đất trong lòng cả kinh, chẳng lẽ đây là hắc điếm trong truyền thuyết? Trong
lòng nàng âm thầm tự hỏi phỏng chừng Liên Phong vừa rồi nghe được động tĩnh mới
cố ý điểm huyệt, dẫn xà xuất động. Nghĩ Liên Phong đang ở gần mình, sợ hãi lập
tức giảm không ít, từ từ nhắm hai mắt vờ hôn mê.

Hai vợ chồng kia thấy Lâm San
ngủ như chết, thanh âm nói chuyện dần dần lớn hơn, chỉ nghe lão nhân kia nghi
hoặc nói: "Lão thái bà, ngươi nói đây thật sự là cô nương? Ta thấy không
giống. Ngươi xem tướng ngủ này như heo, tất cả cỏ khô đều bị nàng làm tán loạn
như vậy."

Ngươi mới là heo! Cả nhà
người đều là heo! Lâm San trong lòng thầm mắng.

"Hừ! Ngươi đừng không
tin, có phải cô nương hay không, lão thái bà ta dùng mũi có thể ngửi được, đây
chẳng những là cô nương, còn là hoàng hoa khuê nữ hệt như người trước, thích
hợp cho chúng ta luyện thuốc."

Má ơi! Thì ra hắc điếm này
ngoài chuyện giết người cướp của còn bắt người luyện thuốc! Đợi chút! Lâm San
bỗng cảm thấy lời này có chút không ổn, người trước kia? Chẳng lẽ lão thái bà
nói Đỗ Minh Nguyệt? Nàng bỗng nhớ tới cây trâm vừa rồi tìm được trong đám cỏ
khô, nhất thời khẩn trương.

Nếu Đỗ Minh Nguyệt thật đã bị
hai lão quái vật này đem đi luyện thuốc thì nàng làm sao bây giờ? Lâm San đang
khẩn trương chợt nghe lão nhân kia nói: "Là hoàng hoa khuê nữ mà ngươi
cũng ngửi ra được, ta nghĩ vẫn nên nghiệm lại..."

"Nghiệm cái đầu ngươi!
Ngươi chết đi lão sắc quỷ! Cẩn thận ta cắt cái kia của ngươi ngâm rượu!"
Lão thái bà mắng.

Đang lo lắng cho Đỗ Minh
Nguyệt, Lâm San run một trận! Ta nói đại nương, ngươi cũng quá bạo lực!

Bị lão thái bà mắng, lão nhân
liền im lặng. Một lát sau, Lâm San bỗng nhiên nghe có cái tiếng chà xát, ngay
sau đó lão thái bà thúc giục: "Còn cọ xát làm gì? Nhanh qua lấy máu."

Ta nói, con mẹ nó các ngươi
không có vệ sinh! Tẩy cũng không tẩy liền trực tiếp lấy máu, thuốc này làm ra
sao có ai dám uống? Lâm San mắng xong lập tức nghe có tiếng bước chân tiến về
phía mình, nàng vụng trộm hé mắt nhìn, trong ánh đèn lồng mỏng manh nàng thấy
một trủy thủ sắc bén.

Trong lòng nàng khẩn trương,
Liên Phong sao còn không ra? Lão bà ngươi sắp bị người ta lấy máu! Lâm San hô
hào âm thầm, thấy ánh sáng bén nhọn kia dần dần tới gần, ngay khi trủy thủ đến
trước mắt, bỗng ánh đao chợt lóe, ngay sau đó huyệt đạo của nàng được giải
khai, một lực lớn mạnh mẽ kéo nàng ra sau.

"Nói, các ngươi là
ai?" Thanh âm lạnh lùng của Liên Phong vang lên, lưỡi đao đè thẳng trên
yết hầu của lão nhân kia.

Lâm San núp ở sau, thấy con
dao lão nhân cầm trong tay thật kỳ quái, nhìn qua hơi giống dao giải phẫu hiện
đại, vẻ mặt hoảng sợ, lão thái bà ở sau cũng bị biến cố bất thình lình dọa
phải, đứng ngay đơ, không biết làm sao.

"Ta hỏi lại một lần, các
ngươi là ai?" Liên Phong nhích đao tới gần, ép lên cổ lão nhân làm hắn sợ
tới mức cả người run run, vội vàng giải thích: "Này... Vị anh hùng này...
Hiểu lầm... Đây là hiểu lầm... Chúng ta không phải là người xấu..."

Nếu không nghĩ đối phương đã
lớn tuổi, Lâm San hận không thể đi qua nắm lấy hai tay hắn, đều đã bảy tám mươi
tuổi, tự trọng một chút được không? Nửa đêm phóng mê hương muốn lấy máu người
ta còn mặt mũi nào nói mình không phải người xấu!

Liên Phong lại nhích thêm
chút nữa, da cổ lão nhân đã bị cứa sâu thêm.

"Lần thứ ba, nếu không
nói, đừng trách ta không khách khí!" Liên Phong nói.

"Đừng giết ta, đừng giết
ta!" Lão nhân sợ tới mức kêu to.

Lâm San ở phía sau khuyên
Liên Phong: "Đúng vậy, ngươi đừng giết hắn, người ta đã có tuổi, muốn kính
lão chỉ cần cắt cái đồ chơi kia ngâm rượu cũng được.."

Lão nhân chân mềm nhũn, thiếu
chút nữa té lăn ra đất.

Lão thái bà cuối cùng cũng
phản ứng, vội vàng nói: "Vị anh hùng này thủ hạ lưu tình, ta nói, biết cái
gì đều nói!"

Thấy lão thái bà thỏa hiệp,
Liên Phong không hề ngưng lại mà tiếp tục kề đao trên cổ lão nhân, hỏi:
"Các ngươi là ai? Vì sao đánh lén chúng ta? Cô nương mà các ngươi vừa nhắc
đến hiện đang ở đâu? Tất cả đều nói rõ cho ta, nếu không đừng trách ta không
khách khí." Ngữ khí lại sắc bén vài phần.

"Ta nói, ta nói!"
Lão thái bà vội vàng ưng thuận rồi giải thích.

Thì ra vợ chồng này căn bản
không phải người trong thôn, bọn họ chính là một đôi giang hồ du y, vì bị cừu
gia đuổi giết trốn vào rừng rậm được thôn dân cứu nên ở lại đây. Nhưng một năm
trước, nơi này phát bệnh truyền nhiễm kỳ quái, thôn dân nhiễm bệnh cả người lấm
tấm vàng, đến khi lan ra toàn thân, cuối cùng thống khổ mà chết.

Hai vợ chồng này mặc dù không
phải là người tốt nhưng chứng kiến thôn dân đã cứu mình chết thảm, lo lắng
không thôi, vì thế nghĩ mọi biện pháp nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc có thể
trị được nhưng bệnh này thật sự rất kỳ quái, thế nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt
nhìn ân nhân cứu mạng lần lượt chết đi.

Sau cùng thôn nhân cơ hồ chết
hết, chỉ còn vài đứa bé, đại khái tuổi còn nhỏ nên có thể miễn cưỡng chống
chọi. Hai vợ chồng vì cứu chúng, nghĩ đủ biện pháp, ngày đêm nghiên cứu, rốt
cục đã tìm ra. Nhưng dược vật cần đến máu của bốn mươi chín xử nữ làm thuốc dẫn
nên hai vợ chồng không ngại bị kẻ thù đuổi giết lần nữa mạo hiểm đi tìm, cuối
cùng còn thiếu hai người nữa. Bọn họ vì sắp bị cừu gia phát hiện đành phải lui
về rừng nghĩ biện pháp khác.

Nói đến đây, lão thái bà cảm
khái: "Kỳ thật chúng ta chỉ cần lấy từ đầu ngón tay của vị cô nương này
vài giọt làm thuốc dẫn cũng không muốn hại nàng, thỉnh anh hùng vì chuyện cứu
người của hai lão chúng ta, tha cho chúng ta."

Lâm San nghe được trắng mắt!
Chớp mắt người xấu biến người tốt, chuột hóa mèo, lão hòa thượng bị bọn họ nói
thành cô nương trẻ tuổi! Nàng một phen đoạt dao trong tay lão nhân ném xuống
đất, vờ hung hăng nói: "Các ngươi lại nói dối dọa người, nói mau, cô nương
kia đang ở đâu? Nếu các ngươi dám lấy nàng luyện thuốc, ta hiện tại liền diệt
các ngươi!"

Lão nhân kia suýt khóc, ta đã
từng tuổi này, người gì cũng từng gặp qua. Cô nương lần trước đã đủ hung hăng,
cô này càng hung! Vẻ mặt cầu xin, hắn nói: "Tiểu cô nãi nãi, chúng ta thực
không lừa các ngươi, không tin các ngươi có thể xuống hầm xem, mấy đứa nhỏ đang
bệnh đang nằm chờ thuốc."

Lời này vừa ra, nghe như
thật, Lâm San nhìn Liên Phong thấy hắn bất động thanh sắc, tiếp tục tra hỏi:
"Cô nương kia đâu? Các ngươi giấu chỗ nào rồi?"

"Ai dám giấu cô nãi nãi
kia? Đại lão gia đồng hành đã dẫn đi rồi, lúc đó nàng còn cắn người, cánh tay
thô ráp vậy cũng bị cắn máu chảy đầm đìa. .." Lão nhân kia nhớ lại, tựa hồ
trong lòng còn sợ hãi.

Nghe hắn miêu tả thật đúng là
giống tác phong Đỗ Minh Nguyệt, chẳng lẽ nàng thực ở đây? Còn có, đại lão gia
đồng hành là ai? Chẳng lẽ chính là người cướp đi Đỗ Minh Nguyệt? Giờ phút này
trong đầu Lâm San sinh ra một đống dấu chấm hỏi, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng
vẫn là đem quyền quyết định giao cho Liên Phong.

Liên Phong quyết đoán hỏi:
"Bọn họ đi về hướng nào?"

Sau khi biết được phương
hướng từ miệng hai vợ chồng, Liên Phong đánh thức những người còn lại lên đường
tìm kiếm Đỗ Minh Nguyệt. Trước khi đi, Lâm San còn cho máu làm hai vợ chồng
suýt chút nữa quỳ xuống tạ ơn.

Trên đường, Lâm San nhịn
không được hỏi Liên Phong: "Ngươi sao có thể khẳng định hai quái nhân kia
không phải lừa gạt chúng ta? Không phải đoán chứ?"

"Đương nhiên không
phải." Liên Phong nói, "Kỳ thật lúc chúng ta gặp họ trong rừng, ta đã
thấy có điểm không thích hợp, người nọ rõ ràng biết võ công. "

Lâm San bừng tỉnh đại ngộ:
"Cho nên ngươi cố ý đi cùng lão thái bà kia?"

"Đúng vậy." Liên
Phong gật đầu.

"Vậy ngươi làm sao xác
định bọn họ không nói dối?"

"Rất đơn giản, đầu tiên
đao trong tay lão nhân kia rất nhỏ, không đủ sắc bén, không nhắm động mạch chủ
mà cắt có thể thấy hắn không tính giết người. Tiếp theo, trong phòng bọn họ có
lương khô, hai cái lão nhân này không thể ăn thứ đó được. Hơn nữa, trong nhà còn
có giày vải rất nhỏ, có thể thấy có trẻ con ở nơi này. Bởi vậy ta chắc bọn họ
không nói dối."

Liên Phong nói xong, Lâm San
không khỏi bội phục sự thận trọng của hắn, thì ra khi mình không hề hay biết,
hắn đã phát hiện nhiều manh mối như vậy. Đây chẳng lẽ chính là kỹ thuật phá án
trong truyền thuyết? Một khắc kia, Lâm San có chút mơ hồ.

Bởi vì đã biết phương hướng
tìm kiếm, hành động trở nên rõ ràng, để mau chóng tìm được công chúa, Liên
Phong quyết định giải tán đội ngũ, sai thủ hạ tiến vào rừng liên hệ với các
tiểu đội khác, dốc toàn lực truy tìm. Mà hắn cùng Lâm San nhờ Vô Ảnh dò đường,
dẫn đầu đội quân tìm người.

Căn cứ vào miêu tả của hai vợ
chồng lão nhân, Đỗ Minh Nguyệt mới rời đi hai ba ngày trước, rừng cây địa hình
kỳ lạ, thực vật đông đúc, mới đi không xa Liên Phong cùng Lâm San đã phát hiện
vài manh mối, trong đó có vạt áo vàng nhạt khẳng định là đồ trong cung càng làm
Lâm San quyết tâm tìm kiếm Đỗ Minh Nguyệt tại các vùng phụ cận.

Đến ngày thứ ba, cách kỳ hạn
mười ngày chưa đến một ngày, dựa theo kế hoạch lúc trước, nếu trưa mai vẫn
không tìm thấy, bọn họ nhất định phải rút khỏi rừng cây, hồi cung phục mệnh.
Thời gian càng tới gần, Lâm San ban đầu tràn ngập hy vọng dần dần lo lắng không
yên.

Nếu quả thật tìm không thấy
Đỗ Minh Nguyệt, nàng sẽ như thế nào? Theo lời hoàng thượng, phỏng chừng cả nhà
bọn họ đều bị đuổi ra khỏi thành, cha nàng làm cả đời quan, lúc về già lại bị
nữ nhi liên lụy, còn có mẹ nàng thân thể không tốt, không biết ra khỏi thành
màn trời chiếu đất làm sao chịu được? Tống Lâm Phong kia chắc không có việc gì,
dù sao còn có thể ra ngoài tiêu dao thật sự, còn mình... Lâm San nghĩ vậy không
khỏi ngẩng đầu, vụng trộm nhìn Liên Phong đang đi trước.

Nếu nàng đi rồi, hắn có thể
cùng đi sao?

Từ khi biết bí mật của Liên
Phong, Lâm San kỳ thật vẫn rất sợ hắn chọn hoàng đế lão cha mà vứt bỏ nàng, dù
sao hắn một mình đi theo sư phụ lâu như vậy, đối với cha mẹ cùng gia đình là
cực độ khát vọng, nếu đến lúc đó hắn thực lựa chọn ở lại kinh thành, kia bọn
họ...

Nghĩ vậy Lâm San không khỏi
nín thở, thoáng thả chậm cước bộ.

Động tác này rất nhỏ rất
nhanh nhưng cũng bị Liên Phong phát hiện, hắn dừng bước xoay người nhìn nàng:
"Sao vậy?"

Bốn mắt giao nhau, Lâm San
bỗng nhiên rất muốn đi qua cầm vạt áo hắn lớn tiếng chất vấn: "Ngươi mẹ nó
rốt cuộc là muốn ta hay muốn cha, chỉ cho chọn một, lập tức, lập tức, nếu chọn
cha ngươi ta liền thiến ngươi!" 

Bất quá nàng cũng là một cô
gái ôm ấp tình cảm, yết hầu nghẹn lại, chờ lúc nói ra thanh âm mềm hơn nhiều:
"Liên Phong, nếu hoàng thượng thật muốn đày cha ta, ngươi sẽ giúp ta
sao?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3