Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 39 - 40 - 41

Chương 39

Có câu "Trá tử hồi
sinh", Lâm San không ngờ có một ngày mình sẽ dùng đến.

Liên Phong nói đúng, biện
pháp tốt nhất có thể khiến mình sống quang minh chính đại trên đời này chỉ có
làm Tống Lạc hoàn toàn tiêu thất nhưng làm thế nào mới có thể lừa tất cả mọi
người nghĩ Tống Lạc đã chết mới là nan giải nhất.

Ngay lúc hai người đều hết
đường xoay xở, Lâm San nhớ tới một người.

Nếu nói hai người bọn họ
không đủ để làm Tống Lạc vĩnh viễn biến mất thì còn có một người khẳng định có
thể giúp bọn hắn, đó chẳng phải là đại ca Tống Lâm Phong hay sao.

Thân phận Tống Lâm Phong kỳ
thật không chỉ là đại công tử Tể tướng phủ đơn giản như vậy, hắn còn là con rể
duy nhất của Dương đại tướng quân. Phải biết rằng Dương tướng quân nửa đời còn
lại không có con trai, vẫn hoài tiếc nuối. Cũng may nữ nhi Dương Bích Uyên gả
cho Tống Lâm Phong tướng mạo đường đường, văn võ toàn tài, có thể nào không
được coi trọng? Hắn quả thực xem này người rể này là người của Dương gia cũng
không sai. Chỉ cần có hắn hỗ trợ, muốn Tống Lạc vĩnh viễn biến mất trên thế
giới này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vì muốn sớm ngày khôi phục
thân phận nữ nhi cho Lâm San, sau khi xuống núi kiếm được chỗ trú ngụ, Liên
Phong dàn xếp hoàn hảo rồi suốt đêm bí mật trở lại kinh thành, tìm Tống Lâm
Phong thương lượng.

Giờ khắc này, Tống Lâm Phong
ở kinh thành cũng đang lo lắng vì chuyện Tống Lạc mất tích. 

Nhớ ngày đó, hoàng thượng
bỗng ra thánh chỉ tứ hôn làm tất cả mọi người trở tay không kịp đồng thời hắn
đang ngoài làm công vụ nên đã không thể trở về ứng cứu. May mà muội muội hắn
xem như thông minh, vận khí lại tốt nên lăn lộn trong cung mấy tháng không lộ
ra dấu vết nào. Mặc dù vậy, giấy không thể gói được lửa, một ngày nào đó sự
tình sẽ bại lộ cho nên hắn kỳ thật đã ngầm nghĩ đến biện pháp làm Tống Lạc xuất
cung.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ,
ngay tại thời điểm mấu chốt trong cung lại báo tin Phò mã bị bắt cóc. Giờ này,
thân là trưởng tử lo lắng an nguy của muội muội đồng thời càng lo lắng thân
phận Tống Lạc có thể bị bại lộ hay chưa. Trong cung dốc lòng phái mật thám tinh
thông tìm kiếm, vạn nhất bọn họ trong quá trình tìm Phò mã phát hiện ra chuyện
gì, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Vì ngăn không cho chuyện như vậy phát
sinh, hắn đành phải triệu tập quân binh mượn danh nghĩa tìm Tống Lạc, kì thực
hy vọng có thể phát hiện Tống Lạc trước khi bị người khác tìm ra.

Nhưng đã qua một tháng, người
hắn phái đi đã nhiều nhưng một chút tin tức về Tống Lạc đều không có, trong nhà
hai ông bà lão nhớ con thành tật, trong cung lại truyền tin không xác thực làm
hắn vô cùng đau đầu, thiếu chút nữa là tìm thầy bói bốc một quẻ. 

Chính là hắn không ngờ còn
chưa tìm đến thầy bói thì đã thấy Liên Phong cầm đoản kiếm trong tay xuất hiện
trước mặt. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là người đưa Tống Lạc bị thương
về nhà lần trước, xem ra nha đầu còn chưa bị sài lang hổ báo bắt được, trong
lòng nhẹ nhàng thở ra, buông lỏng cảnh giác.

"Ý tứ của Liên đại nhân,
Tống mỗ không hiểu lắm." Hắn nhất thời giả hồ đồ.

Biết Tống Lâm Phong sẽ phản
ứng như vậy, Liên Phong cũng không gấp, chỉ nói: "Tống huynh nghi ngờ tại
hạ hiểu được, mời Tống huynh xem vật này." Hắn nói xong lấy ra một lá thư.

Tống Lâm Phong vừa tiếp nhận
mặt liền cứng lại. Chỉ thấy trên giấy viết thư vẽ vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo
"Đại ca, nếu ngươi thấy chết mà không cứu, ta liền nói cho tẩu tử biết lần
trước son ngươi mang tặng nàng khi đi Giang Nam là son ngươi sai Tiểu Lục đi
mua ở góc đường!" Bên cạnh còn vẽ hình con dê rất khó coi.

"Có chuyện sao? Là tự
tay nàng vẽ.." Liên Phong nói.

Tống Lâm Phong khóe miệng co
giật: "... Lần tới ngươi bảo nàng vẽ đẹp một chút."

"Kỳ thật nàng vẽ ba
lần..."

Hai nam nhân thoáng nhìn
nhau, cùng lúc thở dài.

***

Ngay khi Liên Phong tìm được
Tống Lâm Phong bắt đầu thương thảo kế hoạch, Lâm San đang ở cách đó khá xa lo
lắng vạn phần.

Tuy rằng nàng biết lần này
Liên Phong trở về tìm Tống Lâm Phong hỗ trợ nhưng hắn đã đi hai ngày rồi mà nửa
điểm tin tức đều không có, phải chăng có vấn đề nan giải gì? Hoặc là đã xảy ra
chuyện?

Vô luận ở đâu vào lúc nào,
chờ đợi luôn làm người ta cảm thấy thời gian qua thật lâu, hơn nữa nàng còn bị
thương một chân, ra ngoài dạo xem cũng không tiện nên cảm thấy gian nan, rõ
ràng nàng ở trong doanh trại vẽ rùa lên giấy từ sáng đến tối đã làm phó tướng
Dương Tín vừa trở về sợ hãi.

Ai u, cô nương mà Liên đại
nhân thích không phải là bà cốt chứ, vẽ một đống bừa chú như vậy, chẳng lẽ
trong doanh trại có ma quái? Dương Tín bình sinh sợ nhất là quỷ quái gì đó nên
sai người đốt lửa xung quanh trại rất nhiều làm doanh trại vốn tối như mực nay
sáng rỡ như ban ngày. 

Lâm San vẽ rùa một ngày, rốt
cục cảm thấy mình không hẳn phiền lòng đến vậy nên đem bút vứt lên bàn, bò đến
giường ngủ. Chờ ngày mai, hắn hẳn sẽ trở lại? Lâm San nghĩ như vậy, mơ mơ màng
màng vừa ngủ vừa còn mộng xuân.

Trong mơ, nàng nhớ lại chuyện
ngày đó ở suối nước nóng, rốt cục đang tới thời khắc mấu chốt, Liên Phong bỗng
nhiên trở mặt, ôm lấy nàng ném vào suối. Chỉ nghe “bùm” một tiếng, bọt nước
văng khắp nơi, nàng bị nghẹn nên ho khan, xung quanh đều là nước, thực nóng
thực nóng, thật giống như bị thiêu cháy..

Rốt cục, nàng nhịn không được
la lên "A" một tiếng, bước xuống giường, mới mở mắt ra, đã thấy bên
ngoài ánh lửa tận trời, bên tai đủ loại thanh âm ồn ào, trong đó có tiếng kêu:
"Không tốt! Cháy!"

Dương Tín đáng thương vốn đốt
lửa trại để tiếp thêm can đảm nhưng không ngờ rằng đêm nay gió núi lợi hại,
thổi lửa thiêu sạch lều trại trong vòng chưa đầy một nén nhang, nhất thời toàn
bộ đều cháy hừng hực.

Lâm San vốn tưởng mình đang
nằm mơ, mới tỉnh dậy đã phát hiện nóng không phải do ôn tuyền mà là cháy, lần
đầu gặp loại sự tình này nhất thời có chút hoang mang lo sợ, lê cái chân què,
vội vàng chạy ra khỏi lều, vừa mở màn trướng đã thấy thế lửa bên ngoài mãnh
liệt, lều trại bên cạnh không chịu nổi đã ngã rạp xuống về phía nàng. Nàng theo
bản năng tránh hướng bên cạnh, bất đắc dĩ dùng chân bị thương bèn ngã xuống.

Lều bên cạnh hừng hực áp sát
nàng, lều bên kia cũng vừa bắt lửa, nháy mắt đám cháy vây quanh nàng, chân càng
ngày càng đau không di chuyển được, không khí chung quanh càng ngày càng loãng,
khói đặc không ngừng tiến vào cổ làm cho nàng càng khó thở hơn.

Một khắc kia, ngọn lửa trước
mắt tàn sát hết thảy, tử thần lặng lẽ tới gần, ý thức bắt đầu dần dần trở nên
mơ hồ.

"Liên Phong... Ngươi ở
đâu? Liên Phong..." Nàng kêu tên hắn, rốt cục chống đỡ hết nổi ngã xuống.

Khi nhắm mắt lại, nàng thấy
trong ánh lửa dường như có bóng người, là Liên Phong sao? Là hắn tới cứu mình sao?
Ý thức tưởng niệm vừa lóe ra, nàng đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Chương 40

Lâm San bị một trận khóc lóc
tê tâm liệt phế đánh thức, giống như có người đè trên ngực nàng, âm thanh như
giết heo kia lại cất lên: "Công tử, ngươi không thể chết! Công tử, đừng bỏ
nô tỳ lại một mình!"

Đây không phải một đoạn trích
xuyên không kinh điển sao? Chẳng lẽ lại là mình? Không không không, thanh âm
này nghe thật quen tai? Vừa xấu xa lại đáng khinh, hình như là... Tiểu Lục?!?!

Lâm San vội vàng mở mắt ra,
bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Tiểu Lục đang khóc như mưa.

Tiểu Lục khóc hăng say, hai
mắt đều thũng xuống, mơ mơ màng màng nhìn lên thấy có ánh mắt nhìn mình chằm
chằm, lập tức bị dọa ngây người bèn "A" lên một tiếng.

Tiếng thét chói tai này so
với kinh ngạc còn đáng sợ hơn nhiều, Lâm San vừa tỉnh chỉ cảm thấy màng tai đều
bị xé nát, mở miệng muốn nói nàng đừng khẩn trương nhưng do hít quá nhiều khói
trong đám cháy nên chỉ há miệng ho khan muốn hư cả phổi. 

Thấy Lâm San ho thật lợi hại,
Tiểu Lục bị dọa cuối cùng cũng bừng tỉnh, liều mạng vươn tay vuốt ngực Lâm San:
"Công tử, người sao vậy? Công tử, người đừng dọa nô tỳ! Công tử, sắc mặt
người sao kém như vậy..."

Công tử ta bị ngươi vuốt sắp
chết rồi! Lâm San muốn rơi nước mắt, há mồm lại không thể nói rõ đành dùng khẩu
hình với Tiểu Lục: "Đừng vuốt, dừng lại! Đừng vuốt. .."

"Làm như vậy thoải mái
sao?" Tiểu Lục hiển nhiên hiểu sai ý, nhất thời càng dũng cảm hơn, vỗ ngực
nàng bình bịch, thuận tiện còn chùi đống nước mắt nước mũi vừa rồi đã khóc trên
mình nàng.

Lâm San tê liệt, ta nói tỉnh
lại như vậy còn không bằng hôn mê, cứ vuốt nữa đi, nàng không bị lửa thiêu chết
cũng bị vuốt đến chết, Tống Lạc rốt cuộc tìm được nha hoàn như vậy ở đâu chứ!
Ngươi đừng gọi là Tiểu Lục mà phải gọi là Tiểu Nhị mới đúng! Ai u, nhẹ chút,
nhẹ chút...

Ngay khi Lâm San bị vuốt đến
sắp đứt hơi, ngoài phòng có một người hấp tấp xông vào, cứu nàng một mạng:
"Cút ngay! Các ngươi đều là nô tài, không muốn sống nữa, dám chắn đường
bản công chúa! Cút ngay, hết thảy cút ngay cho ta!" Xem khí thế này, không
phải Đỗ Minh Nguyệt thì là ai?

Tiểu Lục phỏng chừng lần
trước náo loạn đã biết sợ Đỗ Minh Nguyệt, vừa nghe công chúa đến, sợ tới mức
vội vàng vọt sang một bên. Nàng vừa tránh đi, Lâm San cuối cùng có thể thở ra
được nhưng chưa được lâu thì phiền toái lớn hơn nữa đã đến bên giường.

Đỗ Minh Nguyệt ánh mắt hồng
hồng, hình như đã khóc.

"Ngươi..." Rõ ràng
có rất nhiều lời muốn nói, mới mở đầu lại nói không được nữa, Đỗ Minh Nguyệt
nhìn chằm chằm Lâm San hồi lâu, bỗng nhiên nâng tay hung hăng đập trên người
Lâm San: "Ngươi hỗn đản, mất tích lâu như vậy! Có biết ta thực lo lắng cho
ngươi hay không!"

Một khắc kia, Lâm San khóc
không ra nước mắt.

"Ngươi nói ngươi có tay
có chân, sẽ tự mình trở về? Hỗn đản!" Lại đánh xuống một chút.

Công chúa, ta biết đánh là
tình mắng là yêu nhưng ngươi tiếp tục làm vậy ta sẽ chết đó! Lâm San muốn hộc
máu. 

Bên này, Đỗ Minh Nguyệt càng
đánh càng thương tâm: "Ngươi... Ngươi nếu xảy ra chuyện gì, ta... Ta... Ta
mặc kệ! Ngươi chính là hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản..." 

Lâm San tuyệt vọng, ánh mắt
nhắm nghiền, lại hôn mê bất tỉnh.

Đang dùng sức mắng hỗn đản,
Đỗ Minh Nguyệt bỗng phát hiện Lâm San bất động, hoảng sợ, vội vàng lui xuống,
run run chỉ vào ngự y đang đứng một bên: "Ngự y, Phò mã sao lại bất động?
Ngự y, ngươi mau đến xem!"

Lão Thái y Lý Đức đáng thương
một phen lau mồ hôi lạnh: "Công chúa chớ sốt ruột, Phò mã chính là...
Chính là bệnh trong người, tạm thời ngất đi thôi, thỉnh công chúa tạm thời
tránh ra để lão thần chẩn trị cho Phò mã."

"Nhưng ta còn rất nhiều
lời chưa nói với hắn!" Đỗ Minh Nguyệt không cam lòng.

Công chúa, may mắn ngài còn
chưa nói xong, nếu xong hết, Phò mã còn có thể sống sót sao? Lão Thái y đầu đầy
mồ hôi lạnh.

Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng
Đỗ Minh Nguyệt dù sao còn biết phân rõ phải trái, thấy Tống Lạc quả thực ngất
đi, sẽ không mau chóng tỉnh lại, sau khi nhìn hắn lưu luyến không rời rốt cục
ra khỏi phòng, thuận đường còn la mắng hạ nhân trong phòng. Nhất thời căn phòng
vừa rồi còn ầm ĩ, trong khoảnh khắc chỉ còn lại một mình Lâm San cùng Lý thái
y.

Nghe tiếng bước chân kia càng
lúc càng xa, Lâm San giả bộ bất tỉnh nhẹ nhàng thở ra, vụng trộm mở mắt nhìn
bên ngoài thấy Lý Đức đang đứng trước giường, trong tay cầm ngân châm định châm
cứu, kim tiêm chói lọi kia làm Lâm San hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra lắc đầu: "Không..
Không..."

Há mồm nhưng vẫn nói không
nên lời, nhất thời làm nàng khẩn trương.

"Phò mã không cần kích
động, ngài chính là bị lửa tổn thương yết hầu, chỉ cần phối hợp dùng thuốc,
chậm thì bảy ngày, lâu thì nửa tháng liền có thể mở miệng nói chuyện bình thường."
Lý thái y giải thích.

Hô! Hoàn hảo không bị câm
điếc, Lâm San thả lỏng tâm tình, cùng lúc đó, Lý thái y này cũng làm nàng sực
nhớ tới chuyện trước lúc hôn mê.

Lửa? Đúng vậy, chính là cháy!
Trước khi hôn mê, rõ ràng nàng một thân ở trong biển lửa, vì sao tỉnh lại đã
nằm trong cung? Chẳng lẽ người khi đó thấy trong biển lửa thật sự là Liên
Phong? Không đúng, Liên Phong sao có thể đem mình về cung? Rốt cục đã xảy ra
chuyện gì?

Nàng càng nghĩ càng không rõ,
hướng Lý thái y hoa tay múa chân ngụ ý thể hiện tư thế té xỉu gần nửa ngày, Lý
thái y mới hiểu được. 

"Phò mã là hỏi lão thần,
ai cứu ngài, phải không?"

Lâm San gật đầu.

"Lão thần cũng không rõ
tình huống cụ thể, bất quá nghe nói tối qua là thái tử đưa ngài hồi tẩm cung từ
Huyền Vũ Môn, thân là thái tử còn có thể đối đãi vậy với triều thần, thật sự là
khó mà có được..." Lý thái y được nói bèn hăng say, bỗng nhiên cảm khái
liên miên về Đỗ Hạo tốt đẹp thế nào.

Đáng tiếc Lâm San một câu
cũng không nghe lọt, trong đầu nàng chỉ xoay tới xoay lui quanh một từ.

 Thái tử!

Là Đỗ Hạo cứu mình? Điều này
sao có thể! Chẳng lẽ trong đám cháy, người nàng thấy không phải Liên Phong mà
là Đỗ Hạo? Không có khả năng! Đỗ Hạo sao có thể xuất hiện trong doanh trại?

Không không không, đó cũng
không phải là mấu chốt, mấu chốt là khi nàng té xỉu rõ ràng đang vận nữ trang,
hiện tại lại đổi thành một thân nam trang, chẳng lẽ... Oanh! Trong nháy mắt,
Lâm San đầu óc trống rỗng.

Trong lòng có một thanh âm
tuyệt vọng hò hét: "Xong rồi, xong rồi, lòi đuôi rồi!"

Ngàn vạn cảm xúc bất an điên
cuồng phát sinh trong lòng Lâm San, trong đầu không ngừng hiện lên các loại hậu
quả không chịu nổi sau khi sự việc đã bại lộ. Phụ thân, mẫu thân, Tống Lâm
Phong, Tiểu Lục... Hết thảy tất cả thân nhân của mình vì bị liên lụy, bản thân
đã không tốt còn làm cả nhà bị xử trảm...

Nàng không dám tưởng tượng kế
tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, bỗng nhiên rất muốn
gặp một người, nếu hắn ở đây nhất định sẽ đưa chủ ý cho mình? Nhưng hắn đâu?
Liên Phong... Ngươi ở đâu? Liên Phong...

Ngay sau đó, nàng thấy một bộ
dáng giống Liên Phong như đúc, mặt không đổi sắc, đứng ở ngoài cửa, đối diện
với nàng. Sẽ không phải là hắn đưa mình hồi cung chứ?

"Không..." Nàng lắc
đầu, miệng càng không ngừng thì thào, "Không phải vậy, ta không nghĩ vậy,
ta không hồi cung... Ta..."

"Ngươi đương nhiên phải
trở lại là chính ngươi!" Liên Phong bỗng nhiên buông nàng, xoay người trấn
an Lâm San, mắt sáng như đuốc, xoa dịu lo âu trong lòng nàng.

"Muốn Lâm San sống sót,
chỉ có thể làm Tống Lạc chết." Hắn kiên định nói

Chương 41

Thấy Đỗ Hạo, Lâm San nháy mắt
hoảng hốt, giống như mình vừa thấy Liên Phong nhưng ánh mắt lạnh như băng kia
của đối phương kia nhanh chóng đưa nàng về sự thật tàn khốc.

Người này chính là Đỗ Hạo!

Không ngờ thái tử đột nhiên
đến, Lý thái y vội vàng quỳ xuống hành lễ.

"Đứng lên đi." Đỗ
Hạo khoát tay, hắn đến một mình, trên người mặc y phục hàng ngày nhưng uy
nghiêm thái tử không giảm chút nào, chỉ một ánh mắt liền làm Lý thái y sợ quá
mức.

"Thương thế Phò mã như
thế nào?" Hắn hỏi.

"Khởi bẩm điện hạ, Phò
mã gia đã tỉnh, chính là thương thế chưa lành, không thể mở miệng nói chuyện,
cần điều dưỡng nhiều ngày mới có thể khang phục."

"Không thể nói
chuyện?" Đỗ Hạo nhíu mày, nhìn thoáng qua Lâm San.

Lâm San vội vàng vùi đầu giả
bộ ngủ lại nghe bên tai truyền đến một tiếng hừ nhẹ: "Không thể nói chuyện
cũng tốt, miễn cho hỏi gì cũng không đáp được." Nhất thời cả người toát mồ
hôi lạnh, tay nắm chặt chăn, tính toán kế tiếp nên đối phó Đỗ Hạo như thế nào.

Trong chốc lát, Đỗ Hạo hướng
thái y nói: "Không còn chuyện gì, lui xuống đi."

"Thần tuân mệnh!"
Lý thái y như trút được gánh nặng, cầm hòm thuốc chạy như bay, cuối cùng còn
không quên lưu cho Lâm San một ánh mắt "Ngươi tự cầu phúc đi".

Lý thái y vừa đi, trong phòng
chỉ còn lại có Đỗ Hạo cùng Lâm San vẫn không ngừng giả bộ nằm ngủ trên giường.

Coi như là giấc mộng đi, ngủ
một giấc dậy sẽ không có việc gì.. Lâm San trong lòng yên lặng an ủi chính
mình, hai tay vì bất an quá độ, không tự chủ được nắm chặt chăn trên người.

Thời gian trầm mặc đi qua,
trong lòng bàn tay Lâm San đầy mồ hôi, loại cảm giác này quả thực tựa như con
thỏ nhắm mắt chờ chết, biết rõ người ngồi bên như hổ rình mồi lại còn phải đợi
nó cho mình chết một cách thống khoái, quả thực có thể đem người sống hầm chết.

Ngươi sẽ không thể cho ta
chết thống khoái sao?! Ngay khi Lâm San không thể nhịn được nữa, bên cạnh
giường bỗng nhiên lún xuống, một bàn tay bỗng dưng xoa mặt nàng. Tay Đỗ Hạo
đánh giặc, so với các hoàng tử được nuông chiều từ bé trong cung thực thô ráp,
lúc chạm vào hai má làm nàng hơi ngứa.

Hắn đang làm gì? Lâm San nhất
thời có chút không rõ, Đỗ Hạo này không phải thích nam nhân sao? Như thế nào
bỗng nhiên ăn đậu hủ mình... Không đúng! Nàng sao có thể ngu ngốc nằm trên
giường mặc cho người ta sỗ sàng! Lâm San trì độn rốt cục tỉnh ngộ, bỗng dưng mở
mắt.

Mắt nàng vừa trợn mắt liền
vừa vặn đụng phải ánh mắt Đỗ Hạo, ánh mắt chắn xa xăm, ngón tay ôn nhu, chính
là liếc một cái, Lâm San liền thấy cả người không được tự nhiên. Nàng há mồm,
vẫn nói không nên lời, định nhấc tay Đỗ Hạo ra khỏi mặt mình.

Mới duỗi tay ra, cổ tay đã bị
giữ lại, lực đạo không lớn nhưng vẫn lưu lại một mảng hồng hồng trên cổ tay Lâm
San làm nàng không khỏi nhíu mày.

"Thế nào, sợ?" Đỗ
Hạo nghiêm mặt, ngữ khí tràn ngập ý tứ khiêu khích: "Bổn vương còn tưởng
Tống gia Nhị tiểu thư ngay cả công chúa đều dám cưới, hẳn là không sợ trời
không sợ đất."

Quả nhiên! Lâm San trong đầu
nhất thời kêu loạn: "Ngươi xong rồi, ngươi xong rồi, ngươi xong
rồi..."

Nhưng Lâm San dù sao cũng là
tiểu cường, bị Đỗ Hạo vạch trần ngược lại trấn định. Nếu Đỗ Hạo đã xác định
nàng là nữ phẫn nam trang vì sao hắn không trực tiếp tố giác với hoàng thượng,
ngược lại còn một mình chạy đến đây nói chuyện vô nghĩa với nàng? Hiển nhiên
hắn có mục đích. Đến tột cùng là mục đích gì có thể làm Đỗ Hạo không tố giác
mình?

Dù sao mặc kệ gì, xét tính
cách Đỗ Hạo, chỉ cần hắn một ngày không đạt được mục đích, sẽ không đuổi cùng
giết tận! Nếu quả thật là vậy, hiện tại việc duy nhất có thể làm chính là kéo
dài thời gian, tranh thủ cơ hội liên hệ với Liên Phong. Nghĩ vậy, Lâm San bình
tâm, quyết định bất cứ giá nào cũng đánh cuộc một phen.

Thấy Lâm San thần sắc vừa rồi
còn kích động lập tức trở nên bình tĩnh, Đỗ Hạo kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm
bỗng nhiên trầm giọng, lạnh lùng nói: "Tống Lạc, ngươi cũng biết phạm vào
tội gì?"

Đừng lo, hắn là dọa ngươi,
hắn là dọa ngươi! Lâm San trong lòng mặc niệm, bình tĩnh chỉ chỉ miệng mình,
hướng hắn lắc đầu, tỏ vẻ không thể nói chuyện.

"Định giả ngu?" Đỗ
Hạo nhíu mày, cầm lấy tay nàng kéo gần lại.

Nhìn gần mới thấy chân mày
của nàng xinh đẹp như vậy, không có lấy nửa điểm khí chất nam nhi nhưng lại có
thể lừa hắn bấy lâu, còn làm hắn vì thân phận nam nhi của nàng mà rối rắm, Đỗ
Hạo không nén được cơn giận.

Thấy ánh mắt Đỗ Hạo vừa rồi
hung hiểm, Lâm San trong lòng bất ổn nhưng tình huống nguy cấp, trừ bỏ giả ngu,
với chỉ số thông minh gần như không có thì đây đã là biện pháp rất tốt rồi. Vì
thế nàng khẽ cắn môi, tiếp tục vờ làm tiểu bạch thỏ vô tội điềm đạm đáng yêu
trước mặt đại sói xám.

Theo lý thuyết, nếu Lâm San
dùng chiêu này với đối tượng khác quả thực vụng về cực điểm, không đáng bàn tới
nhưng vô tình mèo mù vớ được chuột chết, Đỗ Hạo vừa rồi còn mang một bụng tức
giận lập tức giật mình.

Đúng vậy, chính là nàng!
Chính là cô nương mình ngày đêm tưởng niệm, mi này, mắt này, thậm chí thần thái
chu chu miệng vờ đáng thương đều từ một khuôn mà ra, nếu các nàng thật sự là
một, thất thố trước kia của mình đều có thể lý giải được. 

Nhưng vì sao lại là nàng?
Trong ấn tượng, cô nương kia khí chất như cửu thiên tiên nữ hạ phàm, một cái
nhăn mày cười đều như nữ nhi thẹn thùng ôn nhu, không giống người trước mắt
này, hành vi cử chỉ không hề giáo dưỡng, ý đồ xấu xa chất đống trong đầu, nhìn
thấy ngân phiếu liền sáng mắt.

Loại cảm giác này thật giống
như vừa mới gặp được nữ nhân xinh đẹp ngồi cùng bàn, đột nhiên phát hiện đối
phương tóc tai bù xù, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, tay trái bóc đồ ăn, tay phải
cầm một miếng thịt hệt như bác gái bán rau vì hai quan tiền cò kè mặc cả nên
mộng đẹp bỗng chốc tiêu tan!

Nhưng tình huống hiện tại của
Đỗ Hạo so với việc đó còn thảm hại hơn vì hắn phát hiện mặc dù hắn đã biết bộ
mặt thật của Tống Lạc nhưng vẫn lưu luyến nàng, thậm chí còn nảy sinh tà niệm
nhân cơ hội này chiếm lấy nàng, chuyện này đến tột cùng là sao?

Mắt thấy Đỗ Hạo mặt lạnh
tanh, hình như đang thống khổ trầm tư, Lâm San còn tưởng kế hoạch của mình thất
bại, đang tự hỏi xem trên mặt có lộ ra điểm nào bán đứng mình hay không, không
ngờ Đỗ Hạo bỗng buông tay nàng ra, mặt không đổi sắc, đứng lên cũng không liếc
nàng một cái, bước ra ngoài.

Khi hắn vừa chớm bước ra cửa
bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Món nợ giữa chúng ta, về sau từ từ
tính." Dứt lời, cũng không quay đầu lại cứ thế mà đi.

Tình huống bất thình lình làm
Lâm San lập tức như đang nằm mơ. Nói cái gì mà nợ của chúng ta từ từ tính? Ý tứ
của hắn chẳng lẽ là không tố giác nàng, vì ngại một đại đao khai tử không đủ
nên tính lấy tiểu đao chậm rãi lăng trì xử tử?

Đây không phải người! Đây là
cầm thú! 

Một khắc kia, Lâm San rơi lệ
đầy mặt.

"Điện hạ, ngài thực
không tính bẩm báo chuyện này với hoàng thượng?" Đỗ Hạo ra khỏi phòng
không bao lâu, Cố Tả liền từ trong bóng đêm vô thanh vô tức xuất hiện sau hắn.

"Ta tự có chừng mực,
ngươi giúp ta thăm dò một việc." Đỗ Hạo nói xong, bên hông lấy ra một tờ
giấy trên đó viết một hàng chữ nhỏ Phò mã ở Ô Long Sơn.

"Không phải ngày
đó..."

"Đúng vậy, ta muốn biết
đến tột cùng là người nào thần thông quảng đại, có thể tìm được người trước mật
thám trong cung." Hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn sắc trời, hoàng thành một
mảnh tối như mực, không thấy nửa ngôi sao.

Xem ra sẽ có một cơn mưa lớn
đang chờ bọn họ!

***

Ngày hôm sau, quả nhiên trời
nổi mưa to làm toàn bộ hoàng cung mờ mịt hơi nước. Cứ như thế, biết được nữ nhi
bình an trở về, vợ chồng Tống Hiền lòng vẫn nóng như lửa đốt chạy vào cung, hai
lão nhân gia vừa thấy Tống Lạc, Tống phu nhân nước mắt liền cầm không được rơi
xuống, nắm tay nàng, nói gì cũng không chịu buông ra.

Tình cảnh này làm Lâm San
không khỏi cay cay sóng mũi, tuy lúc trước một lòng tính rời cung nhưng nàng dù
sao còn có chút luyến tiếc, cha mẹ yêu thương nàng thế này tuyệt không thua kém
phụ mẫu trước đây của mình, nếu để cặp vợ chồng thiện lương này chịu khổ vì
mình, nàng chết cũng không nhắm mắt.

Nghĩ vậy, Lâm San lại lo lắng
về số phận của mình, hôm qua xem biểu hiện của Đỗ Hạo cũng không biết bí mật
này còn có thể giữ được bao lâu nhưng xét tính tình cha nàng, nếu cho hắn biết
Đỗ Hạo đã biết thân phận nữ nhi của nàng, khẳng định hiện tại sẽ tức tốc chạy
đi tìm hoàng đế thẳng thắn xin khoan hồng. Còn mẫu thân của nàng không chừng có
thể ngất xỉu.

Không được, tuyệt đối không
được! Lâm San lo lắng trong chốc lát quyết định trước nói cho Tống Lâm Phong
nhưng hỏi ra mới biết hôm qua Tống Lâm Phong đã nhận chiếu đi thi hành công vụ
bên ngoài, trước mắt còn chưa biết ngày về.

Cái gì? Tống Lâm Phong đi
rồi, ngay cả Liên Phong kia? Hắn không phải nên ở cùng Tống Lâm Phong mới đúng
sao? Lâm San có chút ngoài ý muốn, lệnh cho Tiểu Lục đi hỏi thăm. Tiểu Lục rất
nhanh đưa tin lại, nghe nói hoàng thượng hoài nghi việc đốt doanh trại là do
sơn tặc giả vờ quy thuận gây ra nên lệnh cho hắn trở lại Ô Long Sơn điều tra rõ
ràng sự tình.

Nói cách khác, Liên Phong
hiện tại ở Ô Long Sơn? Lâm San bỗng nhiên ý thức được mình đã muốn lâm vào tình
trạng tứ cố vô thân, muốn đối phó Đỗ Hạo xem ra phải dựa vào chính nàng.

Sau khi vợ chồng Tống Hiền
rời đi, liên tục ba ngày, Lâm San cố gắng dưỡng bệnh chuẩn bị đối phó Đỗ Hạo,
ngày suy đêm nghĩ tìm kiếm nhiều phương án tác chiến, chỉ chờ Đỗ Hạo đột nhiên
tập kích. Nhưng Đỗ Hạo như biến mất khỏi nhân gian, một chút động tĩnh đều
không có. Ngược lại, , một người khác làm nàng khổ sở không ngừng, không ai xa
lạ chính là Đỗ Minh Nguyệt, ngày đêm theo ám Lâm San.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3