Charlie Bone (Tập 6) - Chương 22 phần 1
Hiệp Sĩ Đỏ
Nếu con bướm trắng không đi
với chúng, Charlie không nghi ngờ gì, chắc hẳn mình và Billy đã té xuống hố
chết queo rồi. Những thanh ngang của cái thang mục tơi tả. Có chỗ mất mấy thanh
liên tục. Không có ánh sáng dẫn đường thì bảo đảm chúng sẽ trượt chân, mà đường
rơi xuống sẽ rất xa, xa thật là xa.
Nhưng cuối cùng chúng cũng
lại được đứng trên mặt đất cứng. Ở đáy hố, những bức tường lát đá tảng và đá
phiến khổng lồ, và đó kìa, lùm lùm trong bóng tối, có một sinh vật xám gầy giơ
xương.
“Asa?” Charlie khẽ hỏi.
Sinh vật đó quay phắt đầu
lại. Con mắt vàng nhoé lên kinh hãi trước ánh sáng xa lạ, và nó hộc lên một
tiếng rền đục.
“Nó nói gì đó, Billy?”
Charlie hỏi.
Billy bóp trán. “Em không
biết.”
“Em phải biết.”
“Không biết. Em đã nói với
anh hoài mà. Em không còn hiểu được ngôn ngữ của thú nữa.
Cuối cùng giờ mới vỡ lẽ ra.
Trước đó Charlie không hỏi chuyện Billy đến nơi đến chốn, bởi vì nó không dám
để chính mình tin là Billy bị mất tài phép thuật. “Điều đó có nghĩa là em cũng
không thể nói chuyện được với anh ấy?” nó hồi hộp hỏi.
“Đừng nghĩ vậy,” Billy nói,
dán tịt mắt vào sinh vật xám.
Bất thần một tiếng rống vang,
và, răng nhe ra, con thú đâm xổ vào chúng.
“Asa!” Charlie hét. “Anh
không nhận ra em sao?”
Tiếng rống hạ xuống đục rồ
rồ. Charlie và Billy dựa chết dí vô tường.
“Cố lên, Billy, cố lên,”
Charlie nhắm mắt trong hồn xiêu phách lạc.
Phản ứng của Billy là quăng
chiếc mũ nồi ra giữa sàn. Sinh vật gừ và xồ tới gần hơn. Billy quăng tiếp cái
quần theo sau chiếc mũ. Sinh vật hít ngửi chúng, nhỏng đầu lên và tru.
“Em nghĩ điều đó có nghĩa là
anh ấy không thích chúng,” Billy nói.
“Anh mày còn kén chọn,”
Charlie lầu bầu. “Nếu anh mà không thích đôi giày bốt này thì anh sẽ ăn cái mũ
trùm đầu của anh luôn.” Chú ý để không làm sinh vật nổi giận, nó quẳng đôi giày
bốt nhẹ hều qua một bên.
Sinh vật đi long tong tới đó.
Khi nó cào đôi giày bóng loáng, Charlie nhận thấy con vật mới hốc hác tàn tạ
làm sao. Từng cái xương sườn trơ lòi ra dưới lớp lông xám thô cứng. Hầu như
khắp cơ thể không có lấy một gờ-ram thịt nào.
“Tội nghiệp,” Charlie nói
khẽ.
“Em nhớ âm thanh chỉ giày bốt
rồi,” Billy thì thào phấn khích, đoạn gừ lên một tiếng nhẹ.
Sinh vật ngước lên. Gừ một
tiếng cộc lốc.
“Tốt,” Billy bảo. “Nó nói là
‘tốt’.”
“Em còn nhớ thêm âm thanh nào
nữa không?” Charlie hỏi.
“Như cái gì?”
“Ừm, em coi có thể nói với
anh ấy tụi mình tới cứu anh ấy, và anh ấy phải mặc đồ vào nhanh nhanh lên,
trước khi tụi mình tìm đường hầm ra sông.”
“Charlie, anh ấy không thể
mặc đồ được, anh ấy là sói. Mà sói làm sao đi giày?”
Charlie thấy mình khờ hết
sức. “Ờ nhỉ,” nó ỉu xìu. “Anh ấy cần nhiều ánh sáng hơn để biến thành người.”
Billy thở hốc lên. “Em quên
mất. Em chúa hay quên, nhưng mà, đây!” Billy thọc tay vô túi quần pyjamas và
rút ra một cây đèn cầy. Ngọn nến lập tức bùng sáng. “Nến phép thuật của người
giám hộ em,” Billy sung sướng. “Em luôn giữ nó bên mình.”
“Dĩ nhiên!” Charlie toét
miệng cười. “Anh cũng quên phéng nó luôn. Anh nghĩ nó được việc đấy. Giơ cao
lên, Billy.”
Kết hợp ánh sáng từ con bướm
trắng và cây nến, trong hố bừng sáng hệt như ban ngày. Con bướm nãy giờ đậu
trên đỉnh tảng đá cao nhất, giờ bắt đầu bay lại gần con thú. Lờn vờn giữa hai
tai con vật. Thấy một tia sáng mỏng loe loé trên mái đầu xơ xác của mình, con
vật táp con bướm. Nhanh như chớp, con bướm thụt xuống đậu trên lưng con vật,
tỏa một vệt sáng gắt khắp xương sống nó. Con vật quay mòng lại, rú và tru lên
gầm gừ. Không nao núng, con bướm nhỏ lòn vuột qua cái đuôi teo quắt và rồi,
không thể tin nổi, nó bay đan xen giữa những cẳng chân của con thú cho tới khi
mỗi chân trở thành một cột ánh sáng rực rỡ. Con thú lọng cọng nhấc chân lên,
nhưng tiếng gừ lịm đi chỉ còn là tiếng rên phập phều.
“Anh ấy đang biến đổi,” Billy
thì thào. “Coi kìa!”
Quả đúng vậy, con thú đang
biến hình – một vệt tóc đỏ lưa thưa xuất hiện giữa đôi tai rách tướp. Những đặc
điểm dài của sói mờ dần đi, hiện ra một cái trán nhợt nhạt, đôi má người vàng
bủng hình thành quanh cái mõm nhọn, rồi tới đôi vai xương xẩu qua lớp lông xám
lơ thơ. Cùng với một tiếng thét đột ngột – có thể là tiếng tru kháng cự hay
niềm vui sướng – con thú quay lưng lại và nằm bẹp xuống đất.
Vài giây sau, Charlie nhận ra
mình đang nhìn trân tráo vào cái lưng của một cậu bé hẳn hoi. Nó liền bước tới,
cởi tấm áo khoác dưới áo chùng của mình ra và nhẹ nhàng đắp cho cậu bé.
Một tiếng nấc phụt vang trong
hố. Charlie quỳ xuống bên cạnh Asa, vỗ về. “Được rồi, Asa. Tụi em đến giúp anh
đây.”
Billy mang cái quần xanh lá
cây và đôi giày bốt lại gần. Con bướm trở về chỗ cũ của nó nơi tảng đá. Hình
như nó có ý đợi.
Từ từ, Asa đứng lên. Quay
lưng về phía chúng, mặc quần và đi giày vào. Khi đã rùng mình tròng chiếc áo
khoác xong, anh ta quay mặt lại nhìn Charlie và Billy với nụ cười tươi rói.
“Asa! Anh lại là anh rồi,” Charlie reo mừng.
“Đúng,” Asa nói khàn khàn. Bật ho. “Xin lỗi, cổ họng khô nghét. Chưa hề nói
chuyện suốt mấy tuần.”
“Tụi em sẽ đưa anh ra khỏi đây, nhưng tụi mình phải lẹ lên. Có một đường
hầm dẫn ra bờ sông. Có người đang đợi để cứu anh. Mẹ anh sẽ ở đó.” Charlie nói
nhanh đến nỗi Asa thộn người ra, bối rối.
Charlie nói chậm lại. “Suy đoán của em là đường hầm bắt đầu đằng sau một
trong những tảng đá kia.”
“Mẹ tôi khỏe chứ?” Asa lầm bầm.
“Khỏe.” Charlie ngần ngừ rồi vụng về nói, “Em rất tiếc về ba của anh.”
Mặt Asa chợt nhúm nhó lại, thấy vậy Billy vội nói, “Em cá đường hầm ở đằng
sau tảng đá cao kia, chỗ con bướm của anh đậu í, Charlie. Em chắc chắn luôn
đó.”
“Tụi mình lại coi xem sao.” Charlie đi tới tảng đá và cô dịch dời nó. “Cần
phải ba tụi mình mới nổi. Phụ với nào, hai vị.”
Billy tắt nến của nó đi và đút trở vô túi quần. Sau vài phút đẩy và lôi,
thở phì phà phì phò, chúng loay hoay dời được tảng đá vài phân khỏi bức tường.
Billy nói đúng. Có một lối ra bí mật. Như được tiếp thêm sức, ba thằng đẩy tảng
đá thêm vài phân nữa. Giờ thì đủ chỗ cho chúng ép mình chui qua cửa hầm.
Bọn chúng lẳng lặng mà đi. Billy
trước, rồi tới Asa. Charlie bước sau cùng, phòng trường hợp anh ta lại mất đi
dạng người. Nhưng con bướm trắng dập dềnh bay sát thằng người thú, nhằm bảo đảm
ánh sáng cho anh ta giữ nguyên hình hài con người.
Đường hầm này tối đen và bốc
mùi mốc hơn đường hầm đầu tiên nhiều. Tất nhiên là nó lạnh lẽo hơn. Charlie và
Billy trùm mũ áo chùng lên, còn Asa, hơi lần chần, đội mũ nồi vào. Charlie là
đứa đầu tiên nhận ra nước, khi chân Asa bắt đầu lội lóe tóe, bắn những tia nước
lạnh toát vào chân Charlie.
“Anh có nghĩ nước sông sẽ
tràn vô đường hầm không?” Billy hốt hoảng hỏi.
“Không thể nào,” Charlie đáp.
“Đường này ở phía trên dòng sông rất xa,vả lại, tụi mình đang đi lên chứ không
phải đi xuống.”
“Nhỡ sông làm lụt hang thì
sao?” Billy cố chấp.
“Trời dạo này đâu có mưa,”
Charlie nói. Dẫu nói vậy nhưng nó đồng thời nhớ lại cảnh nước sông dâng cuồn
cuộn suýt quét chúng khỏi cây cầu. “Dagbert,” nó lầm bầm.
Vài phút sau, nước dâng sấp
đầu gối. “Tụi mình phải quay lại thôi,” Billy hét.
Charlie ngoái dòm lại. Đằng
sau nó, một dòng nước bùn sình đang tràn vô đường hầm. “Không được rồi. Đằng
sau tụi mình nước còn ngập sâu hơn. Lẹ lên, Billy.”
Billy dợm chân chạy, nhưng
thoáng cái, nước đã cao hơn đầu gối nó. Sức nước mạnh đến nỗi nó gần như không
tiến lên được. “Tụi mình sẽ chết đuối mất,” nó mếu máo.
Asa xuội dựa vô tường. “Tại
tôi,” anh van vỉ. “Manfred không bao giờ buông tha tôi. Hắn thà thấy tôi chết
còn hơn.”
“Là Dagbert Endless đó,”
Charlie cay đắng. “ Tụi mình quyết không để nó đánh bại. Phải chạy tiếp thôi.”
Nó vượt qua Asa và chộp lấy tay Billy. “Chúng ta phải giúp nhau. Nào, Asa, nắm
lấy tay kia của Billy.”
Chúng lại bắt đầu di chuyển,
chậm một cách đau đớn, trong khi con bướm trắng lượn lờ trên đầu, phát ra những
tia sáng sống động có tác dụng khích lệ tinh thần bọn chúng. Thế nhưng nó không
thể ngăn nước ngừng dâng, và chẳng bao lâu dòng nước xoáy mấp mé eo bọn chúng. Charlie
không biết mình còn cách sông bao xa nữa. Có lẽ triền sông đã chìm dưới nước
rồi cũng nên. Để rồi ngay khi ló ra, chúng sẽ bị cuốn vô dòng nước lũ.
Khi nước tới vai, Charlie bắt
đầu từ bỏ hy vọng.
Xa tuốt bên trên đường hầm,
Tancred Torsson đang băng qua sân chơi của học viện Bloor. Cậu vốn rất nhạy cảm
với nước trong tất cả mọi trạng thái của nó. Cậu có khả năng bắt mạch thủy
triều, nhận biết mưa đang trên đường tới, thậm chí cậu còn biết chắc khi nào
nước trút khỏi đám mây nặng nề. Lúc này đây, Tancred biết đích xác là sâu dưới
lòng đất, có nước đang tràn lấp một đường hầm cổ xưa. Cậu nghe thấy tiếng nước
rùng rùng dưới chân mình, và đoán ra Charlie đang gặp nguy hiểm. Chẳng khó cho
Tancred biết dòng nước chết người đó bắt nguồn từ đâu. Ở rìa khu rừng bao quanh
lâu đài Vua Đỏ có ánh sáng lân tinh chiếu phừng phực lên khỏi những ngọn cây.
Khi tiến tới gần hơn, Tancred bắt gặp Dagbert Endless đang dựa vô một thân cây.
Đầu nó ngỏng lên, mắt nhắm tịt, miệng cười cợt.
Tancred xăm xăm tiếp cận
thằng bé. “Dừng lại ngay,” cậu ra lệnh.
Dagbert choàng mắt ra. “Ố, là mày.”
“Tao nghe tiếng nước. Mày đang dìm chết tụi chúng. Dẹp ngay.”
“Sao phải dẹp?” Dagbert sừng
sộ. “Tao đang thưởng thức thời huy hoàng của cuộc đời tao.”
“Không còn nữa.” Tancred tung
áo chùng của mình thành một hình vòng cung rộng màu xanh lá cây.
“Mày định làm gì?” Dagbert
ngờ vực hỏi.
Một luồng khí băng giá cuốn
nó xoay tít rời xa cái cây. “Thôi!” nó thét gào đúng lúc một cơn gió mạnh hất
hai chân nó hổng khỏi mặt đất. Tức thì dòng sinh vật nhỏ vàng óng tuột khỏi túi
nó khi nó bị úp ngược xuống, quơ quào không khí.
Dấn người tới trước, Tancred
chụp lấy những sinh vật nhỏ tí.
“Không!” Dagbert hét.
Tancred lùi lại và để cho
thằng bé đâm sầm xuống đất. Dagbert nằm cứng đờ một hồi, sau đó bắt đầu run như
giẽ. Mặt nó bắt đầu nhóa lên thứ ánh sáng xanh lá cây bệnh hoạn, hai bàn tay nó
phát sáng và một quầng sáng dạ quang chiếu xuyên qua quần áo nó. Cơn run không
sao kiểm soát được.
“Trả… sinh… vật… biển… cho…
tao,” Dagbert láp ngáp.
“Cái này á?” Tancred bốc
chuyển chúng từ tay này qua tay kia. “Tao không nghĩ thế.”
“Tàn ác!” Dagbert rống lên.
“Dừng nước lại!”
“K-h-ô-n-g!”
Tancred giơ cao bàn tay nắm
chặt lên và Dagbert bay vút qua khu rừng. Những cành sắc đâm rách áo quần nó,
cào toạc mặt nó, gai mắc vào tóc nó và những cành trụi lột sạch giày nó. Lúc nó
rơi tòm xuống đất lần thứ hai, cơn run trở nên dữ dội đến mức người nó giãy
đành đạch dưới đất. “Trả tao…” nó khều khào.
Tancred bước tới bên thằng bé
phát sáng. “Tao sẽ chẳng trả mày cái gì đến chừng nào mày ngưng nước lại.”
Im lặng thật lâu, sau đó,
tiếng thở dài, Dagbert nhắm mắt lại và vấn tay xuống đất.
Tancred bắt đầu cảm thấy một
sự thay đổi nơi mặt đất dưới chân mình. Cậu nhìn Dagbert và chờ đợi. Vẫn run
cầm cập, Dagbert cắm những ngón tay xuống sâu nữa, sâu nữa xuống mặt đất. Cuối
cùng bằng giọng run bắn, nó vọt ra lời “Xong!”
“Hừm, tao sẽ không cảm ơn mày
đâu.” Tancred quay ngoắt đi.
“Làm ơ-n,” Dagbert rên rỉ.
“Những sinh vật vàng óng của
mày? Đến mà lấy chúng đi này.” Tancred rải những con cá bé xíu và những con cua
vàng xuống bãi cỏ cao làm lằn ranh của khu rừng. Nhưng cậu đút con nhím biển vô
túi quần. Dành cho những cuộc đối đầu sau này, cậu nhủ thầm. Hòa mình vào bóng
tối đen đặc, cậu lần đường trở lại trường. Trước đó cậu phát hiện thấy một luồng
sáng ở trên lầu trên cùng của tòa nhà và không muốn làm gì liều lĩnh cả.
Lão Ezekiel đã chứng kiến toàn cảnh đó từ trên cửa sổ gác mái cao vọi của lão. Có điều, vì không biết là Dagbert không ở một mình trong rừng, lão ấn tượng quá trời trước những màu sắc chói rực bốc cuồn cuộn lên khỏi ngọn cây.
“Bắc cực quang của riêng chúng ta,” lão cười khục khục. “Giỏi lắm, Dagbert Endless.”
Trong đường hầm, sâu bên dưới cánh rừng, Charlie cảm thấy dòng nước bắt đầu yếu đi.
“Nó đang rút,” Asa hổn hển.
Chẳng mấy chốc bọn chúng thấy bùn sình trở lại dưới chân mình. Vài phút sau chúng đã bước đi trên nền gạch ướt lấp xấp. Dòng lũ chỉ còn là những gợn nước lăn tăn.
“Làm sao lại có chuyện này được?” Billy nói.
“Anh nghĩ Tancred đã ra tay đấy.” Charlie cười toe ngước nhìn mái trần rêu phủ.

