Diệm nương - Chương 07 phần 1

CHƯƠNG 7

Lần
trước sau khi nhận được tin Phó Hân Thần xuất hiện ở vùng biên ải, Khanh Tuần
liền lập tức ruổi ngựa tới nơi, nhưng sau đó Phó Hân Thần lại đột nhiên biến
mất chẳng còn bóng dáng, đến nay cũng đã được bốn tháng. Bốn tháng nay, hắn gần
như đã lục tìm từng tấc đất trong ngoài biên ải, nhưng lại chẳng thấy được một
chút manh mối nào. Từ sau khi lập lời thề phải đưa Phó Hân Thần tới bên Dương
Chỉ Tịnh, suốt năm năm nay Phó Hân Thần chưa từng biến mất một thời gian dài
như vậy trong phạm vi tìm kiếm của hắn. Rốt cuộc y đã đi đâu, liệu có phải đã
đi vào vùng đại mạc mênh mang cát vàng rồi không?

Chậm
rãi cất bước trên con đường lát đá trong một tiểu trấn ở vùng hẻo lánh xa xôi,
hắn hoàn toàn chẳng để tâm tới những cuộc giao dịch náo nhiệt giữa các thương
nhân hàng da, hàng thuốc với người dân bản địa. Tiểu trấn này nằm ngay bên
ngoài một khu rừng nguyên sinh rộng lớn bao la, hắn vốn chẳng ôm chút hy vọng
nào về việc có thể tìm được Phó Hân Thần, đến đây chỉ là để né tránh Diệm
Nương, tất nhiên nhân tiện xem xét một chút cũng không ảnh hưởng gì.

Những
năm qua hắn chưa từng quên lời thề với Dương Chỉ Tịnh, liên tục đuổi sát theo
Phó Hân Thần vốn thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng. Thế nhưng, dựa vào thuật truy
tung siêu tuyệt của hắn, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy được cái bóng
của Phó Hân Thần. Ngoài nguyên nhân Phó Hân Thần có khả năng hoàn toàn hòa mình
vào hoàn cảnh xung quanh khiến người ta phải cảm thấy khó hiểu ra, sự đeo bám
của Diệm Nương cũng là một nguyên nhân lớn khiến hành động của hắn bị cản trở
rất nhiều. Đối với Diệm Nương, hắn vừa chán ghét lại vừa không thể cự tuyệt,
chỉ còn cách né tránh. Có điều hắn là một người rất có lòng nhẫn nại, truy đuổi
đã lâu như vậy rồi nhưng vẫn không nản lòng chút nào.

“Oa…”
Chợt có tiếng trẻ con khóc vang, ánh mắt Khanh Tuần liền dừng lại trên người
một đứa bé có hai chỏm tóc trên đầu vừa vấp ngã. Chẳng nghĩ ngợi gì, hắn rảo
bước đi tới khom người định đỡ lấy đứa bé, ai ngờ đứa bé lại sợ hãi đến nỗi co
rúm người lại, tiếng khóc càng lớn hơn.

“Ngươi
làm gì vậy?” Một nữ nhân kêu ré lên một tiếng rồi chạy tới, vội vàng ôm đứa bé
vào lòng, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa tràn đầy địch ý.

Khanh
Tuần bình tĩnh liếc nhìn đối phương rồi đứng thẳng người dậy, chẳng nói năng
gì, lẳng lặng rời đi trước khi đám người xung quanh kịp quây lại. Hắn sớm đã
quen với cảnh tượng thế này, trái tim cũng đã trở nên hoàn toàn tê dại, căn bản
không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài. Nhưng, hắn nghĩ đến Diệm Nương. Nữ
nhân đó tại sao lại không sợ hắn? Mà ngược lại, khả năng phán đoán nhạy bén nói
với hắn rằng, nữ nhân đó thích mình, tuy rằng bản thân hắn chẳng hề để tâm,
thậm chí là khinh thường.

Một
chiếc bóng màu xanh chợt thoáng qua trong tầm mắt, khiến trái tim hắn bỗng như
ngừng đập.

Trong
tửu quán chỉ có hai chiếc bàn, một chiếc có ba thương nhân bình thường đang tán
gẫu. Ngồi ở chiếc bàn còn lại là một tráng hán thân hình cao lớn, mình mặc áo
vải xanh, đang tự rót rượu uống một mình. Động tác tao nhã tiêu sái, còn mang
theo sự quý phái hoàn toàn không phù hợp với nơi này, khiến mấy thương nhân
ngồi ở bàn bên cạnh liên tục liếc mắt nhìn qua. Nhưng y căn bản không để ý, cứ
như coi nơi này là nhà mình vậy.

Khanh
Tuần chậm rãi bước vào, ánh mắt chưa từng rời khỏi nam nhân hai bên tóc mai
chớm bạc đó dù chỉ một khắc. Hai người mới chỉ gặp nhau một lần, hơn nữa còn là
việc của chín năm trước, nhưng dù trí nhớ hắn tệ đến thế nào, Phó Hân Thần cũng
không nên là bộ dạng như thế này. Nhớ năm xưa, y đã từng bừng bừng khí thế,
ngạo nghễ chẳng kém bậc đế vương, y đã từng khát máu điên cuồng, giết người
chẳng thua loài ma quỷ. Thế mà giờ đây y lại ngồi đó ung dung uống rượu, tựa
như một kẻ ẩn dật lâu ngày. Đúng thế, một kẻ ẩn dật. Với sự tôn quý của Long
Nguyên Chủ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Khanh Tuần ắt sẽ chẳng tin Phó
Hân Thần có thể ung dung ngồi uống loại rượu thứ phẩm như thế trong một quán
rượu giản lậu chốn nhân gian, trên người chẳng còn chút vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Ngồi
xuống đối diện với Phó Hân Thần, Khanh Tuần quan sát y kỹ càng một lượt. Nếu
xét về tuổi tác, Phó Hân Thần chẳng qua mới ngoài ba mươi, còn thua hắn hai
tuổi, bây giờ đang độ tráng niên, thế mà hai bên tóc mai đã điểm bạc. Đối với
những người có võ công tuyệt đỉnh như bọn họ mà nói, điều này gần như là không
thể xảy ra. Tại sao y lại biến thành như vậy?

“Dù
sao cũng đã tới rồi, vậy hãy vào đây cùng uống một chén đi!” Bên khóe miệng nam
nhân áo xanh đó thấp thoáng một nụ cười nhạt, toát ra vẻ điềm đạm mà tiêu sái
khó tả bằng lời. Y ngồi đó chăm chú rót rượu, uống rượu, thậm chí còn chẳng
ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng không có ai hoài nghi câu nói này không phải là nói
với Khanh Tuần hắn cả.

Khanh
Tuần không hiểu nỗi, cũng không muốn lãng phí thời gian để suy nghĩ. Hắn đưa
tay ra ngăn cản động tác rót rượu của Phó Hân Thần, giọng lạnh tanh: “Ta đã đáp
ứng với Tịnh nhi, nhất định phải đưa ngươi tới bên muội ấy.” Hắn không để tâm
tới sự sống chết của bất cứ ai, ngoài Tịnh nhi.

Phó
Hân Thần nghe thấy tên Dương Chỉ Tịnh, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười dịu
dàng, nhưng lại im lặng chẳng hề lên tiếng, ánh mắt dừng lại bên ngoài cửa. Nô
Nhi tại sao còn chưa tới? Nha đầu này làm việc cứ luôn rề rà như vậy.

“Ta
sẽ đưa thi thể của ngươi về Long Nguyên, chôn cùng một mộ với Tịnh nhi.” Khanh
Tuần nhắm hai mắt lại, cố ép mình phải nói ra những lời trái lòng.

Phó
Hân Thần vẫn giữ im lặng, mỉm cười lắng nghe đối phương bàn luận về hậu sự của
mình, như thể… việc đó chẳng liên quan gì tới mình cả.

“Ngươi
còn gì để nói nữa không?” Khanh Tuần hỏi, trong giọng nói khàn khàn mang theo
một vẻ tuyệt tình kiên định. Đối với Phó Hân Thần, hắn kính phục từ tận đáy
lòng, nếu không phải vì Tịnh nhi, với khả năng phán đoán cùng phong cách làm
người của hắn, hắn nhất định sẽ không chủ động đi trêu chọc một người như vậy.
Nhưng một khi đã nhúng tay rồi, hắn cũng tuyệt đối sẽ không hối hận mà lùi
bước.

Mặc
kệ thái độ cứng rắn của hắn, Phó Hân Thần vẫn ung dung rót đầy chén rượu cho
mình, rồi uống một hơi cạn sạch. Dường như với y mà nói, trên thế gian này
chẳng có việc gì quan trọng hơn uống rượu.

Đối
với sự dửng dưng của y, Khanh Tuần chẳng hề tức giận, trên khuôn mặt xấu xí
tràn ngập vẻ thờ ơ, bất kể thế nào thì hắn cũng chỉ làm chuyện mà hắn cần làm.
“Ta sẽ chôn ngươi và Tịnh nhi vào cùng một mộ.” Lại một lần nữa, hắn nói ra
những lời khiến lòng mình nhói đau. Lặp lại cùng một chuyện vốn không phải là
tác phong của hắn, nhưng lúc này hắn lại không thể không dựa vào đó để làm tăng
quyết tâm giết Phó Hân Thần. Chỉ bởi vì Phó Hân Thần của hiện tại khiến hắn
không thể nảy sinh sát ý, nhưng chuyện đã đáp ứng với Tịnh nhi, hắn nhất định
phải làm được.

Phó
Hân Thần lắc nhẹ chiếc bình rỗng trong tay, khẽ nở nụ cười, gọi: “Chủ quán,
chuẩn bị cho ta một bình rượu để mang về.” Đợi khi tiểu nhị đi tới đón lấy
chiếc bình rỗng, ánh mắt y lần đầu tiên dừng lại trên khuôn mặt Khanh Tuần, ôn
hòa và không có chút địch ý nào cả.

“Tịnh
nhi sẽ không cảm kích ngươi đâu.” Y ung dung nói, không ai hiểu về sự lương
thiện của Tịnh nhi hơn y, bao gồm cả sư huynh của nàng – Khanh Tuần.

Trong
cặp mắt màu nâu nhạt của hắn thoáng qua một nét buồn bã. Đúng thế, hắn chưa
từng hiểu Tịnh nhi. Hồi nhỏ, Tịnh nhi thích thỏ hoang, hắn liền nghĩ đủ mọi
cách bắt về một con thỏ trắng cho nàng. Kết quả là con thỏ ấy chết, khiến nàng
khóc ròng suốt ba ngày ba đêm, rồi cả một tháng sau đó đều không thèm để ý đến
hắn. Còn có một lần, Tịnh nhi vô ý nói nàng thích hoa hồng, hắn liền đi tìm
khắp một dải Giang Nam, rồi biến cả Khanh phủ thành một biển hoa hồng rực rỡ.
Chẳng ngờ Tịnh nhi lại nổi nóng một phen, chỉ bởi vì gai hoa hồng đâm vào tay
nàng. Những chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, tóm lại, bất kể hắn làm thế
nào, Tịnh nhi đều sẽ không vui. Nhưng…

“Tịnh
nhi rất cô đơn.” Cũng giống như hắn vậy. Cho nên dù Tịnh nhi có trách cứ, hắn
cũng phải bắt Phó Hân Thần đi theo nàng, cho dù làm như vậy sẽ khiến hắn lòng
đau như cắt. Có kẻ nào lại muốn tự tay đưa tình địch đến trước mặt người mình
yêu đây? Hắn, Khanh Tuần, chính là một tên ngốc như vậy.

“Mạng
của ta, ngươi không làm chủ được.” Phó Hân Thần ôn tồn nói, từ trong cặp mắt
thẳm sâu vô tận ánh lên vài nét bể dâu, mấy phần bất lực, nhưng lại chẳng ai có
thể đoán biết được tâm ý của y.

“Ta
sẽ cố hết sức.” Khanh Tuần cụp mắt xuống, giọng điệu kiên quyết vô cùng. Nếu
cần thiết, hắn sẽ liều cả tính mạng của bản thân.

Phó
Hân Thần nở một nụ cười ngạo nghễ, im lặng chẳng lên tiếng trả lời, nhưng ý tứ
thì đã hết sức rõ ràng – nếu y không muốn, không người nào có thể lấy mạng y
được.

Cuộc
giằng co của hai người quả thực kỳ dị vô cùng, một người thì lạnh lùng nghiêm
túc, một người thì đạm mạc ung dung, không khí tràn ngập sự căng thẳng tới tột
độ. Thêm vào đó là tướng mạo khôi vĩ khác thường của hai người, khiến cho đám
tửu khách ở bàn bên đều co rúm người câm lặng, tên tiểu nhị cầm bình rượu đã
rót đầy trong tay mà chẳng dám bước lên phía trước.

Đúng
vào lúc này, những tiếng bước chân khe khẽ đột ngột vang lên, rồi kế đó một nữ
tử ăn mặc kiểu sơn nữ bước vào tửu quán, chậm rãi đi về phía chiếc bàn của hai
người.

Khanh
Tuần nhìn thấy giữa đôi hàng lông mày của Phó Hân Thần tràn ngập vẻ bất lực,
ngạo khí vừa rồi đã biến mất hoàn toàn. Khi trong lòng hắn còn đang thầm nghi
hoặc, nữ tử đó đã dang tay ôm lấy Phó Hân Thần từ phía sau, đôi mắt đen láy lại
chằm chằm nhìn vào hắn bằng vẻ đề phòng, căn bản không hề bị sự xấu xí của hắn
làm cho sợ hãi.

Vẻ
thờ ơ của Khanh Tuần hơi biến đổi: “Ngươi đã phản bội Tịnh nhi?” Chỉ trích,
phẫn nộ, đau đớn, nhưng khi ra khỏi miệng lại chỉ là một câu hững hờ. Thói quen
mừng giận không biểu hiện ra ngoài mặt đã hình thành từ nhỏ của hắn khiến người
ta khó có thể lý. Cho nên, dù hắn có dốc hết tâm tư, cũng không thể làm cho
Tịnh nhi hiểu được tâm ý của mình.

“Ta
không hề.” Phó Hân Thần nghe thế thần sắc hoàn toàn biến đổi, cất giọng lạnh
lùng. Bất kỳ người nào cũng không thể làm nhục tấm lòng của y đối với Tịnh nhi.

“Vậy
cô ta thì sao?” Giọng của Khanh Tuần vẫn không có chút xao động, trong cặp mắt
màu nâu thoáng qua một tia sát ý. Hắn không cho phép bất cứ người nào làm Tịnh
nhi tổn thương. Những người có thể uy hiếp tới nàng, hắn sẽ không tha cho bất
cứ ai hết.

Phát
giác ra ý đồ của hắn, khuôn mặt tuấn tú của Phó Hân Thần lập tức trầm xuống:
“Không liên quan, nàng chỉ từng cứu ta thôi.” Cho đến lúc này, đây mới là lần
đầu tiên y tỏ ra giận dữ, hiển nhiên sự nhẫn nại của y đối với Khanh Tuần đã
đạt tới giới hạn rồi.

Khanh
Tuần chú ý thấy nữ tử mặc áo vải kia nghe thấy lời này thì khuôn mặt trở nên
cứng đờ, rồi chậm rãi buông Phó Hân Thần, bên môi hiện lên một nụ cười sầu khổ,
rất đẹp, nhưng cũng rất đắng cay. Đột nhiên hắn ngây người. Hắn không ngờ lại
có thể cảm nhận được tình cảm của nàng, cảm nhận được sự đau đớn của nàng, cảm
nhận được sự cô đơn và sợ hãi của nàng, giống như mình năm xưa vậy.

“Trong
lòng Phó Hân Thần chỉ có một mình Tịnh cô nương.” Giọng của nàng yêu kiều mà hờ
hững, vang vọng bên tai Khanh Tuần, khiến hắn nhớ về tình cảnh dưới đêm trăng
tròn có một thiếu nữ dốc bầu tâm sự với vầng trăng. Và giấc mộng của hắn vỡ tan
chính trong khoảnh khắc đó.

Hoa
rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Trên thế gian này có quá nhiều người vì yêu mà
đau khổ, còn nữ tử trước mắt lại càng bất hạnh, đã yêu phải một người không thể
yêu. Phó Hân Thần chỉ có thể thuộc về Tịnh nhi, không người nào có thể nhòm
ngó. Tuy rằng đồng bệnh tương liên, nhưng hắn vẫn sẽ không mềm lòng.

“Úi
chà chà, Khanh lang này, chàng thật vô lương tâm đấy, phải đợi ta một chút với
chứ!” Giọng nói lả lơi đến lợm người của Diệm Nương chợt vang lên ngoài cửa,
phá vỡ không khí căng thẳng giữa ba người hiện giờ.

Sắc
mặt Khanh Tuần hơi biến đổi, muốn né tránh thì đã không còn kịp nữa, Diệm Nương
như một cánh bướm bay vào, thân hình mới thoáng cái đã ngồi vào lòng hắn.

Sắc
mặt Khanh Tuần càng trở nên âm trầm hơn trước, hắn không ngờ thuật truy tung
của nữ nhân này ngày càng cao minh, bất kể che giấu tung tích thế nào, thời
gian nàng ta bỏ ra để tìm được mình vẫn ngày một ngắn. Qua một thời gian nữa, e
là mình với nàng ta thật sự sẽ như hình với bóng.

“Rồi
sẽ có một ngày ta phải khiến ngươi không thể mở miệng nói chuyện nữa.” Giọng
nói lạnh lùng ấy đã thể hiện rõ sự căm hận và khinh miệt của hắn. Khi sự nhẫn
nại đạt tới giới hạn, hắn không biết liệu mình có mặc kệ tất cả mà giết chết
nàng ta, rồi sau đó thì tự sát hay không?

“Ta
phải làm sao đây?” Diệm Nương chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn cất tiếng cười
vang: “Nếu là như vậy, ta cũng lấy làm vui lòng.” Nói rồi liền vòng tay qua cổ
hắn, hôn lên đôi môi hắn. Nàng hôn một cách ngang tàng mà phóng túng, không để
cho hắn có cơ hội né tránh, cũng không hề để ý xem bên cạnh có người hay không.


sự nhiệt tình ấy của nàng, vẻ lạnh lùng ban đầu của Khanh Tuần dần tan vỡ, hơi
thở cũng trở nên nặng nề.

Bao
nhiêu năm nay, những cảnh tượng tương tự thế này đã diễn ra không ít, hai người
dường như cũng dần quen với cuộc sống như vậy. Duy chỉ có một điều khác biệt,
là Diệm Nương càng ngày càng phong tao, mà sức chống cự của Khanh Tuần càng
ngày càng bạc nhược.

Bàn
tay Diệm Nương đã luồn vào trong vạt áo Khanh Tuần, bắt đầu nhẹ nhàng mơn trớn,
nhất quyết muốn làm cho dục vọng của hắn bùng lên. Khanh Tuần cố gắng khống chế
ngọn lửa đã sắp dâng trào, không để lý trí bị nô dịch bởi phản ứng của thân
thể. Hai người chẳng ai chú ý tới việc Phó Hân Thần đã kéo tay nữ tử kia rời
đi.

Những
người ở bàn bên cùng với tên tiểu nhị đều tròn xoe mắt, căn bản không dám tin
vào cảnh tượng nóng bỏng này, nước miếng dường như cũng sắp chảy ra.

Khanh
Tuần rốt cuộc đã thất thủ, đưa tay kéo dải dây lưng màu vàng của Diệm Nương,
bàn tay thô kệch luồn vào trong tấm áo mỏng của nàng, từ bị động biến thành chủ
động. Kết quả mỗi lần đều là như thế, nhưng hắn dù thế nào vẫn không chịu chấp
nhận số phận.

Một
tiếng cảm thán đột ngột vang lên bên cạnh, Khanh Tuần chẳng buồn suy nghĩ cởi
chiếc trường bào của mình ra bọc lấy thân hình gần như hoàn toàn lõa lồ của
Diệm Nương. Ánh mắt rời khỏi cặp môi đỏ mọng của nàng, hắn ngoảnh mặt qua một
bên, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám người không biết sống chết vẫn còn
ngồi đó định xem kịch hay, cất giọng khàn khàn: “Cút!”

Diệm
Nương uể oải tựa vào lòng hắn, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nhìn đám tửu khách
và tiểu nhị đang sợ chết khiếp chạy ra khỏi quán, mà tên tiểu nhị kia không ngờ
còn quên đóng cửa lại. Nàng không khỏi phì cười một tiếng, nũng nịu nói: “Trông
chàng làm người ta sợ thành thế nào kìa, nếu không phải ta lớn gan, có ai chịu
bồi tiếp chàng đây?”

Khanh
Tuần hờ hững nói: “Ta không cần ai bồi tiếp.” Ngoài miệng tuy nói như vậy,
nhưng dưới ánh sáng mịt mờ, cặp mắt hõm vào của hắn lại lấp lánh những tia sáng
nóng bỏng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Diệm Nương, đoạn huơ tay
gạt những chén rượu trên bàn đi, rồi đặt Diệm Nương xuống đó.

Diệm
Nương bám lấy cổ hắn, chậm rãi nằm xuống, trong mắt là vẻ nghiêm túc trước giờ
chưa từng xuất hiện, giọng nói cũng dịu dàng vô cùng: “Không cần ai bồi tiếp,
chàng không sợ cô đơn sao? Chàng phải dịu dàng một chút đấy…”

“Cô
đơn?” Khanh Tuần “hừ” lạnh một tiếng, đưa tay kéo chiếc váy màu đỏ rực của nàng
ra, gục xuống tấm thân trắng nõn đó: “Ngươi hiểu cô đơn là gì ư…” Trong lòng
hắn, Diệm Nương đi trêu ong ghẹo bướm khắp nơi, bên người nam nhân vô số, loại
nữ nhân như vậy căn bản không xứng để nói về sự cô đơn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3