Diệm nương - Chương 04 phần 1

CHƯƠNG 4

Diệm
Nương vẫn tự do, bởi vì lời thề đó là của Khanh Tuần, căn bản chẳng có tính ước
thúc gì với nàng cả. Dựa theo thói quen phiêu đãng khắp nơi cùng với tính cách
ghét gò bó của nàng, rời khỏi Khanh phủ là chuyện không thể chậm trễ. Nhưng
nàng lại không đi, còn về lý do, nàng tự nói với mình là do tò mò, tò mò tại
sao Khanh Tuần vốn hết sức chán ghét nàng lại đột ngột thay đổi thái độ trước
mặt mọi người như thế, hơn nữa còn nguyện lòng gắn cả cuộc đời với mình. Lý do
này là thật hay giả, không có ai biết rõ, bao gồm cả bản thân nàng. Bởi vì khi
một người không nguyện lòng đối mặt với trái tim của mình, những việc người đó
làm, những điều người đó nghĩ, những lời người đó nói, người ngoài căn bản
chẳng cần coi là thật.

Đáp
án rất nhanh đã lộ ra. Ngay trong ngày thứ hai sau khi Khanh Tuần lập lời thề,
Khanh phủ bắt đầu trở nên bận rộn, đèn hoa được treo khắp nơi, không khí ngợp
một nỗi mừng vui khôn tả. Khi nàng cho rằng những việc này là để chuẩn bị cho
hôn lễ của mình và Khanh Tuần, chuẩn bị lén chuồn đi, tin tức Dương Chỉ Tịnh sắp
gả cho Long Nguyên Chủ đột nhiên truyền tới. Nàng lập tức hiểu rõ tất cả, thì
ra là vậy. Nhưng tại sao Khanh Tuần lại chắp tay nhường người mình yêu cho kẻ
khác như thế? Nàng thật sự không hiểu.

Ngày
thứ mười, Dương Chỉ Tịnh xuất giá, thời gian tuy có phần dồn dập nhưng hôn lễ
lại cực kỳ long trọng xa hoa, các nghi lễ đều được an bài tuần tự. Qua đó có
thể thấy sự chuẩn bị đầy đủ của Long Nguyên Chủ cùng với tài lực hùng hậu của
nhà họ Khanh thế nào.

Diệm
Nương được nhìn thấy Long Nguyên Chủ. Từ lâu nàng đã nghe nói về nhân vật thần
bí vừa mới quật khởi trên giang hồ này, được biết hắn là thủ lĩnh của một tổ
chức hùng mạnh khiến người trên giang hồ đều nghe tên biến sắc, chẳng ngờ lại
là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, trên khuôn mặt tuy luôn mang một nụ
cười nho nhã, nhưng từ trong ánh mắt toát ra vẻ xa cách lạnh lùng, cũng là một
nam nhân cao ngạo hệt như Khanh Tuần vậy. Duy có điều khác biệt là tướng mạo
của hắn, có thể nói là hoàn mỹ đến mức không có gì để chê trách. Thảo nào Khanh
Tuần lại chịu nhận thua như vậy, hắn tự ti ư?

Nghĩ
đến việc Khanh Tuần mà cũng tự ti, Diệm Nương liền cảm thấy hết sức tức cười.
Nhưng hắn thật sự tự ti? Hắn chẳng phải là một nam nhân cao ngạo sao?

Chẳng
có hứng thú ở lại xem hết cuộc vui, Diệm Nương cất bước đi dạo xung quanh Khanh
phủ, nhân tiện tìm kiếm Khanh Tuần từ đầu đến giờ vẫn chưa lộ mặt. Từ sau khi
lập lời thề, hắn liền để mặc cho nàng đi lại trong Thanh Trúc viện, có điều con
người thì lại biến đi đâu mất hút. Hắn không ngờ lại ra chiêu này với nàng,
chẳng lẽ nàng thật sự đáng ghét như vậy hay sao? Nàng cũng đâu ép hắn phải làm
gì, đúng là đáng ghét!

Bên
bờ hồ, nàng đã nhìn thấy hắn.

Hắn
ngồi một mình ở đó. Sống lưng vốn thẳng tắp xưa nay dường như cũng không chịu
nổi một sự đả kích nặng nề đến vậy, lúc này cong hẳn xuống, đang tựa vào thân
cây phía sau lưng. Mái tóc dài chớm vai của hắn buông xõa trước ngực, khiến
khuôn mặt bị che đi mất một phần. Hắn cứ ngồi như thế, chẳng hề động đậy, tựa
như đã hóa đá từ lâu. Giữa làn gió thu se sắt, tấm lưng gầy khô cong gập lại
kia toát ra một vẻ cô độc thê lương tới tột cùng.

Nàng
đứng trong rừng nhìn hắn từ xa, suốt một hồi lâu không động đậy. Một cảm giác
bi ai bất giác trào dâng trong lòng, nữ nhi Diệm tộc vĩnh viễn không bao giờ
nhận được tình yêu chân thành mà sâu sắc đến thế.

Đối
với nàng mà nói, hắn thuộc về một thế giới xa xôi không thể với tới, hai người
vốn sẽ không có bất cứ sự giao tiếp nào, mà tính cách của cả hai cũng hoàn toàn
khác biệt, chẳng có điểm gì tương tự. Vậy nhưng ở người đó, nàng lại nhìn thấy
một mối tình thâm mà trước đây bản thân thậm chí còn chưa từng nghĩ đến bao
giờ.

Trên
thế gian này quá nhiều kẻ có thủy mà chẳng có chung, cũng quá nhiều những lời
đường mật giả dối. Thế nào mới thật sự là yêu đây?

Nàng
từ khát vọng đến khó hiểu, rồi lại từ khó hiểu đến mê hoặc. Cho tới lúc này
nàng mới giật mình hiểu ra, rằng yêu hắn cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn cả.
Mấy ngày nay, khi mơ hay lúc tỉnh, nàng cứ luôn không kìm được nhớ lại cách
xưng hô thân mật của hắn với mình hôm đó, rồi còn cả nụ cười mỉm hiếm hoi cùng
với cử chỉ dịu dàng kia, nhưng sâu sắc nhất là nụ hôn nhẹ dịu dàng của hắn.
Những thứ khác, như sự xấu xí của hắn cùng với việc hắn ghét bỏ nàng, nàng căn
bản chẳng hề để tâm.

Trong
lòng nàng hiểu rõ, nếu hắn chịu nhìn nàng một cái, rồi thật lòng tái hiện lại
sự dịu dàng của hắn ngày hôm đó với nàng, cho dù có bắt nàng lập tức chết đi,
nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Chắc đây chính là yêu, một thứ tình cảm khiến
người ta cam lòng tự thiêu đốt chính mình, một cái bẫy mê người khiến mọi tâm
trạng mừng giận buồn vui của bản thân đều nằm trong tay người khác, một ngục tù
tình cảm mà bên trong một nửa là hạnh phúc ngọt ngào, một nửa là sự khổ đau và
cô đơn vô tận. Nàng đã hiểu, nhưng tiếc rằng đã muộn. Suốt bao đời nay, biết
bao nhiêu nữ nhi Diệm tộc đã không ngừng gặp phải tao ngộ giống như nàng. Liệu
rồi nàng có bước lên con đường không lối về mà bọn họ đã từng đi qua hay không?

Nhẹ
nhàng cất bước đi tới, nàng quỳ xuống bên cạnh Khanh Tuần, dang tay ôm hắn vào
lòng.

Khanh
Tuần tựa như không hề phát giác, chẳng có bất cứ phản ứng nào.

Nàng
dịu dàng vén mái tóc dài của hắn ra sau tai, để lộ một khuôn mặt hờ hững chẳng
có chút biểu cảm. Rất nhẹ nhàng, nàng ghé đôi bờ môi đỏ mọng của mình tới đặt
lên gò má cao của hắn một nụ hôn, dịu dàng nói: “Đừng buồn!”

Khanh
Tuần toàn thân chấn động, lập tức tỉnh táo trở lại, rồi đưa tay đẩy nàng ra
khỏi mình. Vì dùng lực quá lớn, Diệm Nương không kìm được ngã lăn sang một bên.

“Cút!”
Trong cặp mắt màu nâu nhạt của hắn ánh lên một nét giận dữ và chán ghét. Hắn chỉ
muốn ngồi một mình ở nơi yên tĩnh chút thôi, sao nữ nhân này lại không biết
điều như thế?

Trong
mắt Diệm Nương thoáng qua vẻ buồn bã, nhưng ngay sau đó lại bị nụ cười che giấu
đi ngay. Nàng ung dung ngồi dậy, chống hai tay ra sau lưng, phơi bày ra những
đường cong quyến rũ của mình, nũng nịu nói: “Khanh lang, chàng đã quên lời thề
của mình rồi sao? Hay là để nô gia nhắc nhở chàng nhé!”

Khanh
Tuần hơi nheo mắt lại, bên khóe miệng thoáng qua một nét khinh thường, đột
nhiên đứng thẳng người dậy, định rời khỏi nơi đây. Dù hắn không thể đuổi nàng,
nhưng hắn đi thì chắc là được chứ gì?

“Định
đi sao?” Diệm Nương lại không hề có ý buông tha cho hắn: “Chàng hối hận rồi,
muốn đi cướp sư muội của mình về đúng không? Ừm, bây giờ vẫn còn kịp đấy.” Nàng
không hiểu tại sao hắn lại đẩy người mình yêu vào lòng một nam nhân khác, cho
nên mới cố ý khích bác. Trong lòng nàng, căn bản không có khái niệm chùn bước
hay nhường nhịn, nàng đã yêu ai thì nhất định phải cố gắng hết mình để tranh
thủ. “Nhưng chàng đừng quên, nô gia mới là nữ nhân của chàng, suốt đời suốt
kiếp này chàng đều không được phụ nô gia đâu.” Chẳng ngờ lời thề mà ngày đó
nàng vốn không bận tâm bây giờ lại trở thành thứ vũ khí quan trọng nhất để nàng
đi tranh thủ, chuyện trên đời quả thực khó lường.

Khanh
Tuần nghe thế thì đột nhiên dừng bước, ánh mắt trở lại vẻ bình lặng như xưa,
chậm rãi nhìn về phía Diệm Nương lúc này đang ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn,
rồi quan sát nàng kỹ càng một lượt từ đầu đến chân.

Diệm
Nương thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn, hơi nghiêng đầu qua một bên, mái tóc
dài từ trên vai trượt xuống lại càng trở nên quyến rũ yêu kiều. Chỉ có bản thân
nàng mới rõ, khi ánh mắt hắn nhìn đến đâu, nơi đó trên thân thể nàng liền không
kìm được mà run lên lẩy bẩy, nàng căn bản không thể khống chế nổi phản ứng của
bản thân mình.

“Thế
nào, hài lòng chứ?” Mượn việc nói chuyện, nàng cố gắng phân tán sự chú ý của
bản thân mà không để lại chút dấu vết nào.

“Nàng
là nữ nhân của ta.” Vẫn là giọng nói khàn khàn ấy, khiến người ta căn bản không
đoán được chủ nhân của nó đang nghĩ gì.

“Đúng
vậy, Khanh lang.” Diệm Nương hơi cau mày, lộ một dáng vẻ nghi hoặc hết sức mê
người, mà trái tim nàng lại vì thái độ không rõ ràng của hắn mà trở nên thấp
thỏm bất an, hắn muốn làm gì đây?

“Được!
Được lắm…” Khanh Tuần lẩm bẩm nói, chân đã bước tới trước mặt Diệm Nương.

“Khanh
lang?” Diệm Nương hết sức khó hiểu định đứng dậy hỏi cho rõ ràng, đôi bờ vai
mỏng manh đã bị hai bàn tay to của Khanh Tuần nắm lấy.

Xoạt…

Tiếng
quần áo bị xé rách vang dội, một mảng đỏ rực bay lên giữa không trung, xoay
tròn trong làn gió thu lạnh lẽo, tựa như ngọn lửa nóng bỏng nhiệt tình, lại tựa
như bầu máu nóng sục sôi, rồi cuối cùng chậm rãi rơi xuống đất, giống những
chấm lạc hồng đỏ tươi rải xuống mặt hồ trong veo tĩnh lặng…

***

Tiếng
tiêu thê lương réo rắt vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng, như khóc như than.

Cảm
giác được sự lạnh giá, Diệm Nương chậm rãi tỉnh dậy, vầng trăng tròn vành vạnh
đã lên cao đến giữa trời, ánh trăng dịu nhẹ như nước, chiếu rọi xuống cảnh vật
xung quanh. Sự đau đớn nơi hạ thân truyền đến khiến nàng không kìm được nhíu
chặt đôi mày liễu. Hắn đi rồi sao? Một tia chua chát thoáng qua nơi khóe miệng.
Nàng không ngờ lại trần trụi nằm ngủ bên bờ hồ lâu như thế, quần áo của nàng đã
bị hắn xé nát, vậy mà đến một chiếc áo choàng hắn cũng không để lại cho nàng.
Hắn căn bản không để ý đến sự sống chết của nàng, xem liệu nàng có gặp nguy
hiểm hay không, chắc hắn vốn cho rằng nàng là một con đàn bà dâm đãng ai cũng
có thể cưỡi lên được.

Cố
gắng bò dậy ngồi tựa vào gốc cây, cơn đau bỏng rát giữa hai chân làm nàng nhớ
lại sự thô bạo cùng với cặp mắt lạnh lùng vô tình của hắn. Một cảm giác đau đớn
đến khó tả bắt đầu lan ra khắp toàn thân, giống như có tiếng sét tàn phá toàn
bộ cơ thể, khiến nàng đau đến mức chỉ muốn òa khóc một trận, không kiềm chế
được đưa tay lên ôm ngực nhắm mắt lại nức nở. Nhưng trong trái tim này, trong
trái tim mà tất cả mọi người đều cho rằng vô cùng bẩn thỉu này, không ngờ lại
chẳng có một tia oán hận nào bùng lên cả.

Tiếng
tiêu dừng lại. Diệm Nương bừng mở mắt, tới lúc này nàng mới giật mình phát hiện
sự tồn tại của nơi mà tiếng tiêu vừa biến mất. Vén mái tóc dài rối bời, nàng
nhìn thấy có một nữ tử áo trắng thân hình thon thả, tay cầm trường tiêu đang
ngồi trên tảng đá lớn cách đó không xa. Dưới ánh trăng mông lung, nữ tử đó như
thực như ảo, khiến người ta không kìm được phải hoài nghi, liệu đây có phải là
nàng tiên trong hồ nước hay không.

“Ngươi
tỉnh rồi?” Giọng nói mỏng manh mà tao nhã của nữ tử đó vang lên trong màn đêm
tịch mịch, nghe như tiếng chuông bạc giữa không trung.

“Sao
cô lại ở?” Diệm Nương không hề che giấu tấm thân trần trụi của mình, cố đè nén
nỗi đau đớn trong tim, tỏ vẻ thản nhiên hỏi.

“Chờ
ngươi tỉnh lại chứ sao.” Nữ tử đó không hề ngoảnh đầu lại, dang rộng hai tay
như muốn đón lấy làn gió lạnh giá từ trên mặt hồ thổi tới, khiến mái tóc dài
cùng ống tay áo đều lất phất tung bay, tựa như sắp cưỡi gió bay đi vậy.

“Tại
sao không gọi ta dậy?” Diệm Nương nhắm mắt lại, yếu ớt hỏi.

“Ngươi
mệt rồi, không phải sao?” Nữ tử đó ngoảnh đầu qua, để lộ khuôn mặt thanh nhã tú
lệ, thì ra là Hồng Hô. Trên khuôn mặt nàng ta thấp thoáng một nét cười chế
giễu: “Ha ha, không ngờ tên quái vật Khanh Tuần đó lại dũng mãnh như vậy.”

“Chàng
không phải là quái vật.” Bị lời nói của đối phương chọc giận, Diệm Nương chẳng
nghĩ ngợi gì đã lập tức bao biện cho Khanh Tuần, giọng nói mang đậm sự cảnh
cáo.

Hồng
Hô khẽ nhún vai, không muốn tiếp tục dài dòng với Diệm Nương về vấn đề này.
Nàng ở lại đây canh chừng không phải vì mình và nàng ta cùng mang thân phận
Diệm Nương, mà là vì Diệm Nương này mang họ Thành Gia, nàng nợ họ Thành Gia,
nhất định phải trả.

“Cô
chứng kiến hết rồi sao?” Thấy nàng ta không nói gì, giọng của Diệm Nương cũng
trở nên nhẹ nhàng hơn: “Chàng… Chàng không biết cô ở bên cạnh ư?” Với võ công
của Khanh Tuần, có người ở bên cạnh nhìn lén sao lại không biết, chẳng lẽ hắn
không để tâm chút nào?

Hồng
Hô nghe vậy bèn “Hừ” lạnh một tiếng: “Ai thèm nhìn, cô nghĩ hay lắm sao?”

Nàng
chỉ vô ý bắt gặp mà thôi, bị Khanh Tuần ngoảnh mặt nhìn qua, liền dùng ánh mắt
bình tĩnh liếc một chút rồi vội vàng rời khỏi đó. Mãi một lúc sau nàng mới quay
lại, phát hiện Diệm Nương không ngờ vẫn nằm nguyên chỗ cũ, còn Khanh Tuần thì
đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Diệm
Nương thầm buồn bã, tâm trạng như đã đi về một nơi rất xa. Nàng không hề hối
hận cũng chẳng oán giận chút nào, vì nàng may mắn hơn rất nhiều Diệm Nương
khác, tuy quá trình không vui vẻ lắm, nhưng ít nhất nàng cũng cam tâm tình
nguyện.

“Giao
cả cuộc đời mình cho một tên quái… một nam nhân vô lương tâm, có đáng không?”
Hồi lâu sau, Hồng Hô đột nhiên lạnh lùng cất tiếng hỏi, một nét cười ngơ ngẩn
ngự trị trên khuôn mặt nàng ta.

Nữ
nhi Diệm tộc đều là như thế, chỉ cần yêu một nam nhân đều sẽ bất chấp tất cả,
cho tới khi thịt nát xương tan. Cho nên nàng mới muốn phản bội lại huyết thống
của mình, nàng không cam tâm khi vận mệnh của bản thân bị kẻ khác giật dây, tất
cả mọi việc nàng làm đều khác với các nữ tử Diệm tộc, nhưng… Trong đầu nàng
bỗng hiện lên hình ảnh của một thiếu niên tóc trắng, nếu là chàng, nếu chàng
muốn giật dây số mệnh của nàng, nàng sẽ làm thế nào đây? Nàng còn nợ chàng một
ân tình, nàng… Sẽ không, chàng nhất định sẽ chẳng còn nhớ, có ai nghe nói nam
tử Diệm tộc từng để nữ tử Diệm tộc vào lòng? Nhắm lại đôi mắt xinh đẹp, nàng
cảm thấy ngực mình có chút bức bối, không kìm được hít sâu một hơi, đè nén thứ
cảm xúc kỳ lạ đang rục rịch trỗi dậy.

Diệm
Nương nở một nụ cười chua chát tới cực cùng. Xưa nay nàng luôn cố hết sức né
tránh tình yêu, nhưng mãi đến khi gặp Khanh Tuần, nàng mới biết dòng máu chảy
trong người nữ nhi Diệm tộc nóng bỏng biết bao, thứ tình cảm ẩn chứa nơi ấy
nồng đậm đến thế nào. Đó căn bản không phải là cái mà con người có thể áp chế
được. Cháy hết mình cho tình yêu là vận mệnh đã được định trước của tất cả Diệm
Nương, cũng là mục đích duy nhất trong sinh mệnh của Diệm Nương, không ai có
thể né tránh.

Xa
xăm nỗi nhớ, hỏi rằng nhớ ai? Từ ngày tiễn đưa chàng lên ngựa, đêm đêm âu sầu
nỗi màn không. Sáng dậy soi gương ngó đôi mày ngài, oán chàng trách chàng cũng
là khi thương nhớ. Nước hồ mùa thu trắng màu hoa sen, thương tâm cảnh chim uyên
ương bay lúc chiều tà. Vì chàng ta trồng cỏ tùng la, tới mùa lạnh giá dây leo
đã dài hơn cành tùng. Vì chàng ngồi ôm gối san hô, nước mắt đã khô vương đầy
mạng nhện. Nhân sinh hữu tình cam lòng đầu bạc, sao vẫn chẳng thể mãi bên nhau?
Gió mưa rả rích, ríu rít gà kêu, hỏi rằng nhớ ai? Gặp người trong mộng.[1]

[1] Trích “Trường tương tư” của
Quách Giác thời nhà Nguyên.

Hồng
Hô nhìn mặt nước mênh mông trước mặt, khẽ cất tiếng ngâm, giọng ca dịu dàng
uyển chuyển, bi thống thê lương, lẩn quất vang vọng giữa làn gió đêm lạnh lẽo,
mãi chẳng chịu tan.

Diệm
Nương hơi cau mày lại, nhặt dải lụa đỏ thường ngày dùng buộc tóc rơi ở một bên,
rũ ra quấn lấy thân mình, mái tóc dài cũng xõa xuống che đi quá nửa xuân quang.
Bám vào thân cây đứng dậy, nàng có chút buồn bực khi phải nghe bài hát buồn
thương khiến người ta nhụt chí này.

Nếu
muốn có thứ gì, sẽ bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn để giành được, đâu có ai
lãng phí thời gian vào việc nhớ nhung sầu tủi, đừng đùa như thế. Hồng Hô có thể
hát bài hát thế này, quả nhiên đã không còn là Diệm Nương nữa.

“Không
thích nghe sao?” Hồng Hô đột nhiên bật cười một cách khoái trá, hiển nhiên rất
thích thú khi thấy Diệm Nương không vui. “Đúng thế, nữ nhi Diệm tộc sẽ không
bao giờ hát loại bài hát thế này.” Dừng lại một chút, nàng ta mới tiếp lời:
“Nhưng ta không phải là Diệm Nương, ta là Hồng Hô.”

Diệm
Nương bị nàng ta cố ý đả kích, tâm tình ngược lại còn dễ chịu hơn vài phần, nhẹ
nhàng nói: “Cô là gì cũng không liên quan tới ta. Ta phải đi đây.” Dứt lời,
nàng liền loạng choạng cất bước rời đi.

Hồng
Hô không giận dữ, cũng không để ý đến nàng, lại đưa cây tiêu lên miệng tiếp tục
thổi. Tiếng tiêu u uất lan đi theo gió thu giữa trời trăng sáng, toát ra một sự
cô độc ngạo nghễ khó miêu tả bằng lời.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3