Cẩm tú duyên - Chương 07 Phần 1
Chương 7: Tại hà chi châu
“Chị cũng ở đây…” Cẩm Tú có
chút lo lắng. Những lời vừa rồi, không biết chị ấy nghe được bao nhiêu.
Minh Châu cười kín đáo. “Nghe
Anh Đông nói, cô vào Bách Nhạc Môn. Đã quen chưa?”
Cẩm Tú đỏ mặt. “Cái gì mà
quen hay không. Không phải một ngày ngày đều chen lấn trong đó, có thể có chén
cơm ăn đã không tệ rồi. Người như em, nào có tư cách gì mà kén cá chọn canh?”
Minh Châu gật đầu. “Nói rất
đúng. Năm xưa tôi cũng phải chịu đựng như vậy.”
“Nếu đã đến đây, những chuyện
trước kia, không bằng cứ quên đi!” Cẩm Tú nhịn không được mà thốt ra.
“Quên đi?” Minh Châu lạnh
lùng nhướng mày. “Tôi cũng muốn quên đi. Đáng tiếc, luôn có người không ngừng
nhắc nhở tôi, quá khứ nghèo khó thê lương thế nào… Những lời như vừa rồi, không
phải lần đầu tiên tôi nghe thấy, nếu thật sự muốn so đo, thì sớm đã tức chết,
mệt chết rồi. Bọn đàn ông này, nằm mơ cũng sẽ nghĩ đến cơ thể của tôi mà chảy
nước miếng, nhưng trong lòng bọn họ lại khinh rẻ tôi. Mà những người đàn bà này
thì sao, trước mặt thì khen trang sức của tôi quý báu, váy áo lại đẹp đẽ. Nhưng
chỉ cần quay người lại, còn không phải hận đến nghiến răng. Mặc kệ tôi có được
cái gì, đều nghe thấy có người nói, đó là cô ta bán đứng thân mình để đổi lấy.”
Cẩm Tú im lặng, nàng hiểu
được cảm giác của Minh Châu. Có người phụ nữ nào không hi vọng cuộc đời mình
được thuận buồm xuôi gió. Rời khỏi vòng tay ấm áp của cha mẹ thì sẽ được chồng
yêu thương chiều chuộng, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cuối cùng già đi
trong tôn nghiêm? Ai lại muốn rơi vào chốn hỗn loạn này, bán rẻ tự tôn cùng
tình cảm, trở thành trò cười cho người khác. Nhưng…
“Ở trong mắt người ngoài, đó
cũng không có cái gì bất đồng.” Minh Châu nhìn nàng. “Thứ mà bây giờ tôi có,
chẳng qua chỉ là một chút tiền mà thôi.”
“Chị có Hướng tiên sinh.” Cẩm
Tú nhắc nhở nàng.
“Lúc tôi gặp anh ấy, đã quá
muộn. Nếu gặp anh ấy sớm một chút, tất cả đều sẽ khác.” Minh Châu nhẹ nhàng thở
dài. “Cho nên, Cẩm Tú, cô may mắn hơn tôi.”
Cẩm Tú không rõ. “Là… ý gì?”
Minh Châu nói: “Tôi biết lời
đồn đãi của bên ngoài chưa chắc đều là sự thật, nhưng không có lửa làm sao có
khói, ít nhất Tả Chấn chịu làm chỗ dựa cho cô.”
“Chị hiểu lầm rồi!” Cẩm Tú
vội vàng biện bạch. “Thật ra em và Nhị gia hoàn toàn không phải như bên ngoài
đồn đãi. Hôm đó, chẳng qua là anh ấy nhìn không vừa mắt mà giúp em một tay mà
thôi. Hơn nữa chuyện của em và Anh thiếu, ngay từ đầu anh ấy đều biết. Để cho
em vào Bách Nhạc Môn cũng là vì…”
Nói tới đây bỗng nhiên dừng
lại, lúc này mới phát hiện mình quá vội vàng giải thích, lỡ lời nói nhầm rồi,
không khỏi nhất thời đỏ cả mặt.
Minh Châu ngẩn ra. “Chuyện
của cô và Anh thiếu? Cô và Anh Đông làm sao?” Nàng kinh ngạc mà nhìn sắc mặt
của Cẩm Tú, dần dần hiểu được, nhưng lại không thể tin. “Không thể nào, thì ra…
cô là người của Anh Đông? Tôi nhìn lầm rồi sao. Tôi biết tính tình của Tả Chấn,
chuyện không liên quan đến anh ta, anh ta vẫn ít khi nhúng tay vào, tuyệt đối
không sẽ gây phiền phức cho mình. Nhưng chuyện của cô, anh ta không khỏi quan
tâm hơi nhiều… Tôi còn tưởng cô và anh ta có cái gì.”
“Sao có thể chứ?!” Cẩm Tú xấu
hổ bật cười. “Nhị gia… và em? Đó là chuyện tuyệt đối không thể nào. Gần đây anh
ấy hoàn toàn không đến Bách Nhạc Môn, cho dù thỉnh thoảng đến một lần, cũng
không thèm liếc em một cái. Nói thật, trong lòng Nhị gia nghĩ cái gì, cho tới
bây giờ em đều không đoán ra.”
“Phải không?” Minh Châu nhẹ
nhàng thở dài, Cẩm Tú – đứa ngốc này.
Nàng ngẩng đầu, cách khách
khứa đầy phòng, xa xa mà nhìn bóng dáng của Tả Chấn trong đại sảnh. Hắn ở trong
đám người, giao tiếp rất thành thục, không biết vừa nói đùa gì đó, mọi người
bên cạnh nhịn không được mà cười ha hả.
Tả Chấn đúng là Tả Chấn, nhìn
qua không có gì khác với bình thường, nhưng Minh Châu lại tinh tường nhớ rõ,
hôm đó khi Tả Chấn nhắc tới Cẩm Tú với nàng, trên mặt vô tình toát ra một vẻ
dịu dàng lạ thường. Ngay cả chỉ trong chớp mắt, chỉ có một chút rất mơ hồ, rốt
cuộc vẫn tiết lộ tâm sự của hắn. Vẻ mặt này, Minh Châu chưa từng nhìn thấy trên
mặt Tả Chấn.
Hắn sẽ giống như Cẩm Tú nói,
ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn nàng một cái sao? Việc này thật đúng là
ngày càng không bình thường.
………………………………….
Tại hà chi châu: cồn đất
nổi lên giữa sông
“Tả Chấn từng đi tìm tôi,
nhắc cô với tôi. Anh ta nói, dù sao cũng là chị em, có ân oán gì mà không bỏ
qua được, không nên làm người lạ cả đời.” Minh Châu nói. “Tôi biết anh ta có ý
tốt, nhưng tôi đã từng thề rằng, cả đời này cũng không có quan hệ gì với nhà họ
Vinh nữa.”
Cẩm Tú giật mình. Vì chuyện
của nàng mà Nhị gia đi tìm Minh Châu sao? Vì sao cho tới giờ nàng chưa nghe hắn
nói qua?
Minh Châu nói tiếp: “Năm đó,
tôi và mẹ bị đuổi đi, trăm cay ngàn đắng từ Trấn Giang tìm được đến Thượng Hải
mới biết cả nhà cậu họ đã sớm chuyển đi Quảng Đông làm ăn, cắt đứt liên lạc. Vì
kiếm miếng cơm ăn, tôi từng làm ăn xin, từng trộm vặt. Vì tranh chỗ ngủ ở gầm
cầu mà đánh nhau với một đám ăn mày. Vì kiếm tiền khám bệnh cho mẹ mà đi làm
nhân viên ở tiệm giặt ủi, kết quả thiếu chút nữa bị ông chủ cưỡng bức. Mỗi ngày
mẹ đều hộc máu, khi chết đã ốm tới mức chỉ còn xương với da, vết thương trên người
đều thối rữa, ruồi bọ cứ bay vo ve quanh bà…”
Nói tới đây, nàng bỗng nhiên
dừng lại, sau một lúc mới ngẩng đầu. “Bắt đầu từ ngày đó, tôi đã thề với lòng
mình, nhất định phải trở nên vượt trội, mặc kệ phải trả cái giá đắt thế nào.
Tất cả mọi thứ của tôi hôm nay, đều là dùng mồ hôi và máu của mình đổi lấy,
không thể cùng chia sẻ với người nhà họ Vinh.”
Nàng nói kiên quyết như đinh
đóng cột, buông ly rượu trong tay xuống, cũng không quay đầu lại mà đi về phía
Hướng Hàn Xuyên trong đại sảnh.
Cẩm Tú đứng im tại chỗ, trong
lòng từng đợt xót xa. Quả thật những thứ mà Minh Châu đã gặp phải còn thê thảm
hơn nàng gấp bội. Trơ mắt nhìn mẹ mình bệnh chết ở bên đường, bản thân lại
không có cách gì, đó là mùi vị thế nào? Cho dù đổi lại là Vinh Cẩm Tú nàng,
cũng chưa chắc dễ dàng gỡ bỏ oán hận trong lòng.
Bây giờ mới phát giác, thì ra
mình cũng không phải số khổ. Lúc trước khi lưu lạc ở đầu đường, nếu không gặp
Anh thiếu, bây giờ nàng cũng không biết sống hay chết, lại càng không dám tưởng
tượng hiện tại sẽ là tình trạng gì…
Cẩm Tú còn chưa quay đầu đã
ngửi được mùi dầu thơm hoa quế nức mũi kia, trong lòng lập tức thấy nặng trịch,
lại là vị Phùng tứ thiếu kia!
“Nếu Vinh tiểu thư nể mặt
tôi, không bằng cùng nhau uống ly rượu.” Phùng tứ thiếu mỉm cười, mang theo một
bình rượu tây, trên ngón tay có một chiếc nhẫn bằng vàng ròng cực lớn, hết sức
bắt mắt.
Cẩm Tú muốn từ chối: “Thật
xin lỗi, tôi vốn không biết uống rượu, vừa rồi lại uống hai ly, cho nên…”
Phùng tứ thiếu kéo tay nàng,
kiên quyết nhét ly rượu vào trong tay nàng. “Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt,
Vinh tiểu thư không cho tôi một chút mặt mũi nào sao? Sau này nếu có cơ hội,
tôi sẽ thường xuyên đến ủng hộ cô.”
“Không, không phải…” Cẩm Tú
luống cuống tay chân, vừa muốn đẩy hắn ra, đột nhiên lại dừng lại. Phùng tứ
thiếu này, bất luận thế nào cũng không thể đắc tội. Hắn là con trai của sở
trưởng sở cảnh sát, nếu đắc tội với hắn, e rằng ngay cả Bách Nhạc Môn cũng phải
gặp nạn theo.
Phùng tứ thiếu đã không do
dự, châm cho nàng một ly rượu đầy. “Nào, có biết uống rượu tây hay không?”
Cẩm Tú nhìn ly rượu lớn màu
hổ phách kia, còn chưa uống đã cảm thấy choáng váng. Đang lúc tiến thối lưỡng
nan, có một hầu bàn đi tới. “Vinh tiểu thư, vừa rồi Tả nhị gia tìm cô.”
Tả Chấn? Cẩm Tú cắn môi. Lần
trước bởi vì bị khách chuốc rượu, đã gây ra rối loạn lớn như vậy, thiếu chút
nữa phá hỏng chuyện làm ăn của Bách Nhạc Môn thôi không nói, tin đồn lại tung
khắp nơi. Lúc này thì khác, Phùng tứ thiếu cũng có tiếng là khó chơi, gặp phải
hắn, cũng không có lợi gì cho Tả Chấn.
Huống chi, buổi vũ hội tối
hôm nay, vốn do Anh thiếu tổ chức để nghênh đón sứ đoàn của Pháp, nhằm lấy được
quyền kinh doanh trường đua. Chính khách, người có tiếng trong giới thượng lưu
tụ hội. Nếu bởi vì nàng mà phá hỏng buổi vũ hội hôm nay, Anh thiếu mất mặt thì
không nói, tất cả tâm huyết bỏ ra trong từ trước tới nay đều ném xuống sông
Hoàng Phổ.
Phùng tứ thiếu nghe nói tới
ba chữ “Tả nhị gia”, cũng không khỏi dừng tay, có chút do dự: “Hình như bên
ngoài có người nói, Vinh tiểu thư cùng Tả nhị gia là…”
“Không thể có chuyện đó!” Cẩm
Tú một mực phủ nhận. “Tôi chẳng qua chỉ là một vũ nữ của Bách Nhạc Môn, Nhị gia
là Nhị gia.”
“Nói cũng phải.” Phùng tứ
thiếu lại tười cười. “Tôi cũng có chút giao tình với Tả nhị gia, anh ta đánh
bài, uống rượu là bình thường, chưa nghe nói còn đến sàn nhảy để khiêu vũ.”
Cẩm Tú đánh trống lảng: “Nếu
hôm nay Phùng tứ thiếu đã nể mặt như vậy, tôi liền kính anh một ly, sau này xin
anh quan tâm nhiều hơn.”
Nói xong bưng ly rượu lên,
ừng ực uống hết cả ly rượu đầy. Uống thì uống! Có gì ghê gớm chứ.
“Hương vị cũng không tệ lắm
nhỉ? Ha ha, một ly nữa!” Phùng tứ thiếu lại cầm lấy bình rượu, Cẩm Tú toát cả
mồ hôi lạnh. Lại cứ uống như vậy, không thể không say. Nhưng đâu thể để ý nhiều
như vậy, vì trường đua của Anh thiếu, hôm nay cũng chỉ có thể nhắm mắt, bất cứ
giá nào cũng được.
Đêm đã khuya.
Bách Nhạc Môn vẫn đèn đuốc
sáng trưng, bữa tiệc đã đến hồi kết thục, khách khứa đã tản về gần hết. Cuối
cùng Tả Chấn cũng có cơ hội để ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng đưa mắt quét một
vòng trong đại sảnh, dưới chân không tự chủ mà dừng lại… Cẩm Tú đâu?
Lúc bữa tiệc vừa bắt đầu, rõ
ràng còn thấy nàng ở một chỗ với Minh Châu. Lúc đầu hắn mang nàng tới nơi này
là vì để cho nàng có cơ hội gặp mặt Minh Châu, cho nên không đi quấy rầy các
nàng. Ai biết chỉ một lát sau đã không thấy bóng dáng Cẩm Tú. Hỏi vài tên hầu
bàn cũng đều nói không thấy.
“Nhị gia đang tìm cái gì?”
Sáu mặt rỗ đi bên cạnh hắn, là anh em đã đi theo hắn nhiều năm, nhìn theo ánh
mắt của Tả Chấn đảo tới đảo lui vài vòng trong đại sảnh, rốt cuộc nhịn không
được mà hỏi.
“Nhị gia, em thấy cũng đã
khuya rồi, hôm nay anh cũng đã bận rộn cả một ngày, có muốn trở về nghỉ ngơi
không?” Sáu mặt rỗ lại hỏi, Tả Chấn không yên lòng lên tiếng trả lời, xoay
người đi ra cửa.
Nhưng không ngờ vừa xuống bậc
thềm đã thấy một bóng đen nho nhỏ, đang ôm lấy một cây cột đèn ở đó.
“Cẩm Tú?” Tả Chấn ngẩn ra,
nàng ở chỗ này làm gì?
Đứng sau nàng thử kêu lên hai
tiếng, không có chút phản ứng nào. Tả Chấn đưa tay xoay bả vai của nàng lại.
“Cô sao vậy?”
Còn chưa nói xong, chỉ nghe
“ọe” một tiếng, một đống bầy nhầy đã phun cả lên người hắn!
Mùi rượu sặc mũi, ngay cả Sáu
mặt rỗ ở một bên cũng tránh xa ba bước theo bản năng. Tả Chấn cũng ngẩn người,
Cẩm Tú cư nhiên uống rượu? Ở chỗ này?
“Nhị gia…” Sáu mặt rỗ luống
cuống tay chân mà bước tới, lục khắp từng cái túi trên người, muốn tìm một
chiếc khăn tay hay gì đó lau chùi giúp Tả Chấn một chút, nhưng tìm khắp nơi
cũng không thấy.
“Không cần.” Tả Chấn đưa tay
ngăn hắn lại, nắm lấy hai bên vạt áo kéo ra, chỉ nghe “rẹt” một tiếng, hàng nút
đều bung ra. Hắn tiện tay vứt áo khoác lên trên mặt đất. “Quần áo này cũng
không thể mặc được nữa.”
Sáu mặt rỗ tiếc nuối mà nhìn
chiếc áo không may kia. Một cái áo khoác tốt như vậy, thật sự là đáng tiếc…
Quay đầu lại, Tả Chấn đã ôm lấy Cẩm Tú lên xe.
“Nhị gia, chúng ta phải đi Sư
Tử Lâm sao?” Sáu mặt rỗ khó hiểu mà lên xe theo. Nhị gia có ý gì, chẳng lẽ còn
muốn đích thân đưa Vinh tiểu thư về sao?
Tả Chấn trầm ngâm một chút.
Cẩm Tú đã say đến như vậy, cứ thế mà vứt một mình nàng ở Sư Tử Lâm, không có
người chăm sóc e là không xong.
“Chúng ta về thẳng Ninh
Viên.”
Sáu mặt rỗ nghe xong ngẩn
ngơ. Ninh Viên?! Tuy nói nơi đó là chỗ ở của Nhị gia, nhưng vẫn luôn không có
người ngoài quấy rầy. Cho dù là các anh em trong bang, trừ Thiệu Huy ra thì
dường như không ai có thể tùy tiện ra vào nơi đó. Không ngờ được vị Vinh tiểu
thư này, cư nhiên…
Không ngờ vị Vinh tiểu thư
này, nhìn qua rất nhỏ nhắn, uống say rồi lại nặng như vậy.
Tả Chấn ôm nàng đi thẳng lên
lầu. Rốt cuộc nàng uống bao nhiêu rượu, cả người đều không còn tri giác, xụi lơ
ở trong lòng hắn như một bao vải.
Vú Vương ở phía sau há hốc
mồm mà nhìn. “Đây là… cô gái từ đâu đến vậy?”
Sáu mặt rỗ đóng cửa chính
lại. “Đừng hỏi nhiều như vậy, còn không nhanh đi giúp Nhị gia.”
“Sao lại thế này! Nhị gia
chưa bao giờ chịu mang phụ nữ ở bên ngoài về qua đêm…” Vú Vương còn chưa kịp
khôi phục tinh thần, đứng tại chỗ than thở: “Hơn nữa xem ra cô gái kia uống rất
nhiều, đã say đến như vậy, còn mang về làm cái gì?”
“Vú Vương…” Sáu mặt rỗ không
chịu nổi. Thật không biết, với tính khí của Nhị gia, sao lại có một người hầu
tay chân chậm chạp, lải nhải nhiều chuyện như vú Vương chứ.
“Ưm…” Cẩm Tú ở trong lòng Tả
Chấn động đậy một chút, lại nôn khan vài tiếng. Vừa rồi thiếu chút nữa là ói
luôn cả mật ra, ở trên xe lại ói cùng đường, cho dù bây giờ muốn ói, trong dạ
dày cũng không còn gì để ói. Tả Chấn nhíu mày, đặt nàng lên trên giường, bật
đèn bàn lên.
Sắc mặt Cẩm Tú tái nhợt đến
dọa người, trên trán đầy mồ hôi lạnh, dáng vẻ rất khổ sở. Lẽ nào nàng không
biết tửu lượng mình thế nào sao, còn dám đọ rượu với người ta?
Vú Vương đưa nước ấm và khăn
mặt vào, Tả Chấn vắt khăn mặt, nhẹ nhàng lau sạch mặt Cẩm Tú, cởi nút cổ áo cho
nàng. Cổ áo gấm đơm nút rất chặt, Tả Chấn vừa cúi đầu, hơi thở ấm áp của nàng
liền phả vào mặt hắn, tay hắn không khỏi rung động nhẹ, chạm vào da thịt mềm
mại trước ngực nàng. Tả Chấn cắn răng, lui ra phía sau, buông tha cho một loạt
nút áo dày đặc kia, chuyển sang giúp nàng cởi giày.
Trời đất chứng giám, vừa rồi
khi mang Cẩm Tú về, chính vì lo lắng, hắn không có chút suy nghĩ lệch lạc nào.
Nhưng… khi cởi giày của nàng, vạt váy xanh như nước hồ nhẹ nhàng trượt qua, bàn
chân mảnh mai mềm mại liền nằm trọn trong lòng bàn tay hắn… Cả người hắn trở
nên tê dại, thật vô dụng.
“Vú Vương, bà làm đi!” Tả
Chấn bỗng nhiên đứng lên, cứ tiếp tục như vậy, thật không biết xảy ra chuyện
gì.
Vú Vương đang ở ngoài cửa
lắng tai nghe lén động tĩnh bên trong, vừa nghe Tả Chấn gọi, lập tức đẩy cửa
bước vào. “Nhị gia, cậu nên sớm nghỉ ngơi một chút đi. Nước tắm cùng quần áo
đều đã chuẩn bị xong. Đúng rồi, cậu ăn cơm chưa, có cần tôi nấu chút đồ ăn
khuya hay không…”
“Dạ, tôi biết rồi, xin Nhị
gia yên tâm.” Vú Vương nhanh miệng đáp ứng, cúi đầu nhìn Cẩm Tú bất tỉnh nhân
sự ở trên giường. Thì ra vị tiểu thư này tên gọi là Cẩm Tú.
Đêm đã khuya.
Cửa phòng Tả Chấn vang lên
vài tiếng cộc cộc nhỏ. Hắn vẫn luôn tỉnh ngủ, một tiếng vang cũng kinh động tới
hắn, lập tức trở người dậy. “Ai vậy?”
Vú Vương nhỏ giọng nói: “Cô
ấy cứ khóc mãi, tôi lo lắng có phải là khó chịu ở đâu hay không.”
Tả Chấn ngẩn ra, không nghĩ
ngợi nhiều, lập tức đi đến phòng của Cẩm Tú. Vừa đẩy cửa ra, liền thấy nàng
nghiêng mình cuộn thành một cục ở trên giường, còn chưa tỉnh lại, chỉ phát ra
một loạt lời nói mê mơ hồ, nghe không rõ là nói gì. Mắt của nàng vẫn nhắm, hàng
mi vừa dài vừa cong, giống như một chiếc quạt nhỏ, đổ bóng râm xuống. Một giọt
nước mắt đang chậm rãi chảy ra từ hàng mi nhắm chặt của nàng, chảy dọc theo đôi
má tái nhợt.
Tả Chấn cúi người xuống, cau
mày lại. “Có nấu chút canh giải rượu cho cô ấy uống hay không?”
“Như vậy không được, e rằng
ngày mai không đứng dậy nổi… Trong phòng tôi có thuốc giải rượu, ở trong ngăn
kéo, bà đi lấy lại đây.” Tả Chấn vừa nói vừa nâng đầu Cẩm Tú dậy. Đầu tóc nàng
đều ẩm ướt, không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Còn có thứ gì làm cho nàng
ngay cả trong mơ cũng rơi nước mắt?
Tả Chấn im lặng suy tư, rốt
cuộc nàng mơ thấy cái gì? Cha mẹ đã qua đời, quê hương xa xôi ngàn dặm, Minh
Châu không chịu nhận nàng? Hay là… Hướng Anh Đông trong lòng nàng?
“Nhị gia, tìm được thuốc
rồi.” Vú Vương tiến vào đúng lúc, cắt dứt suy nghĩ lung tung của hắn.
“Để tôi.” Tả Chấn nhận lấy
thuốc, dùng muỗng bạc nhẹ nhàng cạy răng Cẩm Tú ra, đút nàng uống canh giải
rượu nóng ấm. Dường như Cẩm Tú có hơi tỉnh táo lại, ở bên giường trở mình,
thiếu chút nữa rớt xuống giường. Hắn nhanh tay tiếp được nàng. Xem ra, tối nay
nàng còn bị giày vò nữa. Tả Chấn vừa giúp nàng đắp lại chăn, quay đầu nói với
vú Vương: “Bà ra ngoài trước đi, tôi ở trong này trông cô ấy.”
“Vâng.” Vú Vương trả lời, vừa
đi ra cửa, vừa không chịu tin nổi mà quay đầu nhìn lại. Nhị gia muốn đích thân
ở lại chăm sóc cô ta? Trời ơi, đây rốt cuộc là tiểu thư nhà ai chứ!
Đêm tối như mực, ngọn đèn
vàng nhạt.