Cẩm tú duyên - Chương 05 Phần 1

Chương 5: Lột xác

“Cẩm Tú đã có thể lên đài
rồi.”

Hướng Anh Đông đứng trước cửa
sổ trong phòng làm việc trên lầu, dựa vào lan can, nghiền ngẫm nhìn Cẩm Tú ở
giữa sàn nhảy.

Không biết là chuyện gì mà
bắt đầu từ tuần trước, đột nhiên cô nhóc kia như trở thành một người khác,
thoát thai hoán cốt, dần dần lộ ra vẻ rực rỡ của mình. Quản lý đến báo cáo, nói
tối nay đã có mấy người khách đến hẹn Vinh Cẩm Tú.

Tả Chấn ở ngay bên cạnh hắn,
chỉ nhìn mà không nói chuyện.

“Nói cũng phải thôi, rốt cuộc
vẫn là em gái Minh Châu.” Hướng Anh Đông cười, quay đầu lại. “Nếu bồi dưỡng một
chút, nói không chừng Cẩm Tú sẽ là Ân Minh Châu thứ hai của Thượng Hải. Nhưng
tôi lại không rõ, sao bỗng nhiên cô nhóc kia lại hé nở như thế? Hơn nữa cô ấy
lấy đâu ra tiền mua quần áo, trang sức.”

Hướng Anh Đông lắc đầu. “Cẩm
Tú khác với Minh Châu. Lúc trước Minh Châu ra nghề sớm, khi đến Bách Nhạc Môn
đã có thành tựu. Cẩm Tú so với cô ấy thật sự còn rất non nớt. Phải chờ cô ấy
nhìn việc đời nhiều một chút, học được cách ứng phó với đủ loại người.”

“Chờ Cẩm Tú trở nên có thành
tựu như Minh Châu, chưa chắc cậu đã giữ được cô ấy.” Tả Chấn thản nhiên nói.
“Lúc trước đại ca coi trọng Minh Châu, Minh Châu không chút do dự liền đi theo
anh ấy. Sau này, khó tránh khỏi sẽ không xuất hiện một Hướng Hàn Xuyên thứ
hai.”

“Lần này sẽ không đâu. Cậu
không biết Cẩm Tú hơi thích tôi sao?” Hướng Anh Đông cà lơ phất phơ nói đùa.

Tả Chấn đột nhiên ngẩng đầu.
“Cậu… muốn cô ấy?”

Hướng Anh Đông uống một ngụm
rượu. “Bây giờ còn quá sớm. Chấn, cậu cũng là người biết cách uống rượu, rượu
ngon thì phải từ từ mà ủ, không thể gấp. Bây giờ nhiều nhất Cẩm Tú cũng chỉ là
chén nước ép nho, đẹp thì có đẹp, nhưng hương vị còn chưa ngấm.”

Chân mày Tả Chấn hơi nhíu
lại.

“Nếu có cơ hội, cậu nói với
Minh Châu chuyện của Cẩm Tú. Dù sao cô ấy cũng là chị gái của Cẩm Tú.”

Hướng Anh Đông nhảy dựng lên.
“Mỗi lần đều như vậy, chuyện đắc tội với người khác đều giao cho tôi! Lần trước
tôi cùng Minh Châu ăn cơm, vừa nhắc tới Cẩm Tú, còn chưa nói hết Minh Châu đã
nổi giận, thiếu chút nữa là trở mặt. Cô ấy còn nói, nếu giữ Cẩm Tú lại Bách
Nhạc Môn, sau này cũng đừng bước vào cửa nhà cô ấy nữa. Tôi có tội gì chứ, bên
này là cậu đem Cẩm Tú nhét vào, bên kia là Minh Châu bảo tôi đuổi nàng ra. Lần
sau cậu đi mà nói với Minh Châu, ít nhất cô ấy không dám trở mặt với cậu.”

“Minh Châu cũng chỉ là mạnh
miệng.” Tả Chấn cười, vỗ nhẹ vào lan can. “Cô ấy vẫn luôn rất khôn ngoan, nếu
thật sự không để ý, sao lại nhiều lần nổi giận vì Cẩm Tú chứ.”

Tả Chấn đứng cách cửa sổ, từ
xa mà nhìn Cẩm Tú giao thiệp với khách trong sàn nhảy. Âm nhạc du dương là thế,
bóng dáng của nàng động lòng người là thế. Khi nàng xoay mặt, đôi hoa tai kim
cương nho nhỏ ở tai nhẹ nhàng đong đưa, chiếu lên nụ cười chúm chím dịu dàng
của nàng, sặc sỡ chói mắt, khiến người ta kinh hãi. Nhưng hắn biết, đó chẳng
qua chỉ là chiếc mặt nạ xinh đẹp.

Cẩm Tú đã học được cách xã
giao, bắt đầu biết cách che giấu như hắn muốn lúc trước. Nàng ở Bách Nhạc Môn
học được cách làm thế nào để bảo vệ mình, hiểu được không từ thủ đoạn để sinh
tồn. Nhưng một ngày nào đó trong tương lai, nàng cũng sẽ trở nên giống như Minh
Châu, khôn ngoan, khéo léo. Lúc nên tức giận vẫn không biến sắc, lúc nên cười
thì làm bộ cười.

Bỗng nhiên nhớ tới ở Sư Tử
Lâm lúc trước, lần đầu tiên thấy Cẩm Tú cười, dịu dàng, bối rối, trong trẻo mà
không có toan tính. Mượt mà ấm áp như gió xuân, xúc động lòng người nói không
nên lời.

Hắn bỗng nhiên có chút hoài
nghi bản thân mình làm có đúng hay không. Trước khi Cẩm Tú đến Thượng Hải, thế
giới của nàng nhiều nhất cũng chỉ có tòa nhà lớn ở quê. Nàng tưởng rằng lòng
người đều ấm áp, mọi nơi trên thế giới này đều sáng sủa, không biết đường đời
còn có tối tăm, hiểm ác.

Có lẽ hắn hoàn toàn không nên
để nàng nhìn đến việc đời ác nghiệt, lại càng không nên đưa nàng đến bên cạnh
Anh Đông.

Người đàn ông đối diện Cẩm Tú
bắt đầu có chút không đứng đắn. Một bàn tay mập mạp đeo nhẫn dao động lung tung
trên lưng Cẩm Tú. Cẩm Tú vẫn đang cười, nhưng nụ cười dần dần cứng ngắc, nàng
càng muốn thoát ra thì bàn tay kia ôm càng chặt.

“Đường Hải.” Tả Chấn buột
miệng.

Đường Hải ở phía sau trả lời
một tiếng: “Dạ, Nhị gia.”

“Cậu đi xuống xem Vinh tiểu
thư nhảy với ai, mời hắn uống chén rượu.” Tả Chấn cũng không quay đầu lại nên
không nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưng giọng nói đã biến lạnh.

“Hả?” Đường Hải ngẩn ngơ,
nhìn Hướng Anh Đông, cũng không dám hỏi nữa, lập tức đi ra ngoài. Vị Vinh tiểu
thư này… chính là Vinh Cẩm Tú lần trước nói với Thạch Hạo “Tả Chấn ở đâu, tôi muốn
gặp anh ấy” sao, rốt cuộc cô ta có lai lịch gì?

Hướng Anh Đông cũng ngẩn ra,
liếc mắt nhìn Tả Chấn một cái. “Cậu có ý gì đây?”

“Anh Đông, không phải cậu còn
phải nói chuyện với ông chủ Hình về miếng đất xây dựng trường đua ngựa sao, còn
đứng đây làm gì?” Tả Chấn xoay người, tiện tay cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Hắn còn chưa nói xong, Tả
Chấn đã đi xuống lầu, băng qua đại sảnh, đi thẳng ra Bách Nhạc Môn.

Bỗng nhiên có chút phiền muộn
trong lòng, không muốn lại ở trong đại sảnh lộng lẫy xa hoa này, hít phải bầu
không khí hỗn tạp mùi cồn và son phấn này nữa.

Thật ra cùng đi gặp ông chủ
Hình với Anh Đông cũng không phải dự dịnh ban đầu của Tả Chấn. Gần đây, Anh
Đông vẫn luôn tích cực lập kế hoạch xây dựng trường đua ngựa. Hắn rất thân với
Ferdinand – lãnh sự của tô giới(*) Pháp, lấy được quyền kinh doanh hẳn là không
có vấn đề gì, nhưng về chuyện đất đai thì còn chưa xong. Trước mắt, khối đất mà
mình coi trọng kia có dính dáng tới một phần tài sản ông chủ Hình – thương nhân
ngành thuốc lá của Quảng Đông, đàm phán vấn đề này rất trắc trở. Cái giá Anh
Đông đưa ra đã gấp ba lần giá thị trường, nguyên nhân làm ông chủ Hình vẫn chần
chừ không muốn nhượng lại, ngoại trừ lý do riêng tư trong miệng ông ta, e là
còn liên quan tới việc lén lút đàm phán với Trầm Kim Vinh.

Trầm Kim Vinh là thương nhân
đất đai lừng lẫy của Thượng Hải. Hơn nữa vài năm gần đây, việc làm ăn càng lúc
càng lớn, phất nhanh như diều gặp gió, thế lực đã trải rộng khắp mọi xó xỉnh
của Thượng Hải, không thể xem thường.

(*) Tô giới: Phần đất mà một nước buộc phải cắt nhượng
cho một nước đế quốc. Lúc này Trung Quốc như một cái bánh pizza bị 8 nước đế
quốc cắt ra ăn mà!

Nếu chỉ là chuyện làm ăn của
Anh Đông, Tả Chấn tuyệt đối không rảnh mà nhúng tay vào. Anh Đông cũng là một
con cáo già. Trên thương trường, dù đánh ngầm hay là công khai, người đánh qua,
ta đánh lại, Anh Đông đủ sức đối phó. Trừ phi hắn mở miệng, Tả Chấn cũng không
muốn lẫn lộn với những người đó. Chính là, căn cứ vào cơ sở ngầm của Thanh
Bang, dường như Trầm Kim Vinh không chỉ buôn bán đơn thuần mà thôi, hắn vẫn móc
nối với một thế lực xã hội đen khác.

Ở Thượng Hải, đa số người làm
ăn đều có chỗ dựa. Nhưng xã hội đen cũng có phép tắc của xã hội đen. Thậm chí
quy tắc này còn lạnh lùng nghiêm khắc hơn cả chốn quan trường. Quan hệ giữa Anh
Đông và Thanh Bang ai ai cũng biết, người người đều hay. Lúc này Hướng Anh Đông
ra giá cao thu mua đất, là nhất định phải được, còn có ai dám đứng ra tranh
giành? Đó là tuyên bố muốn làm khó dễ với Thanh Bang.

Nếu người âm thầm giở trò quỷ
đúng là Trầm Kim Vinh, như vậy thì thế lực sau lưng hắn nhất định không đơn
giản.

Nhiều năm trước, thủ lĩnh của
Thanh Bang vẫn là Hà Tòng Cửu, đó là thời điểm các bang phái của Thượng Hải
sống mái kịch liệt nhất. Vì tranh giành địa bàn và lợi ích, giao chiến đẫm máu
không kể hết. Địa vị của Thanh Bang, danh tiếng của Tả Chấn cũng là giành được
từ năm đó. Từ đó tới giờ, còn chưa có người dám tự ý bước vào địa bàn của Thanh
Bang một bước.

Nhưng gần đây, cục diện của
Thượng Hải ngày càng hỗn loạn kỳ quái. Bề ngoài vẫn sóng yên biển lặng như cũ,
nhưng khi Tả Chấn yên tĩnh lại, đã mơ hồ đánh hơi được mùi nguy hiểm như một
mạch nước ngầm cuồn cuộn chảy.

Tung hoành tại Thượng Hải
nhiều năm như vậy, thận trọng là kinh nghiệm mà Tả Chấn dùng máu tươi để đổi
lấy. Càng nguy hiểm thì càng phải trấn tĩnh, đây là phong cách làm việc trước
giờ của hắn.

…………………………………..

Địa điểm gặp mặt với ông chủ
Hình là ngay tại Sư Tử Lâm.

Tuy nói ông chủ Hình là một
con rồng tới từ Quảng Đông, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ phép tắc làm ăn trên
thương trường ở Thượng Hải. Mỗi câu nói đều rất cẩn thận, khiêm tốn khách khí,
cũng xem như là nể mặt sự chiêu đãi của Hướng Anh Đông.

Bữa tiệc này, khách và chủ
cùng vui, không khí thân thiện.

Nhưng đối với chuyện đất
trường đua ngựa, ông chủ Hình lại không nói một lời nào. Hướng Anh Đông vừa mới
thử thăm dò, hắn đều lảng tránh hết lần này đến lần khác. Mà Tả Chấn chỉ ở một
bên ngoảnh mặt làm thinh. Mọi người vừa nói vừa cười, thoạt nhìn bề ngoài không
biết là tưng bừng náo nhiệt cỡ nào, dường như là bạn cũ nhiều năm mới gặp lại.
Thật ra người trong cuộc, mỗi một bên đều có tâm tư khác nhau.

Tiệc tàn, đã là lúc đêm
khuya.

Tả Chấn từ khách sạn đi ra,
Đường Hải đã sớm căn dặn tài xế lái xe lại chờ ở cửa chính. Phủ thêm áo khoác
cho hắn, Đường Hải có chút lo lắng hỏi: “Nhị gia uống nhiều rượu?”

Tả Chấn lắc đầu. Thật ra tối
nay hắn uống không nhiều lắm, nhưng không biết vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng
có chút buồn bực, cảm giác chếnh choáng dâng lên. Liếc mắt nhìn Đường Hải một
cái, còn chưa nói gì, Đường Hải đã cướp lời: “Vừa rồi đã đưa Vinh tiểu thư trở
về.”

Đường Hải đã đi theo Tả Chấn
nhiều năm, biết tính của hắn. Nhị gia chưa từng giao cho hắn đi làm những
chuyện thế này, hắn làm sao dám chậm trễ. Cho nên vừa xuống lầu đã kéo cái tên
khiêu vũ với Cẩm Tú qua một bên, nói mời hắn uống rượu, hắn nào dám không uống?
Đúng lúc, hắn đang muốn lái xe đến Sư Tử Lâm đón Tả Chấn, Cẩm Tú cũng ở nơi
này, cho nên thuận đường liền đưa nàng về.

Sắc mặt của Tả Chấn lại sa
sầm xuống. “Tôi có hỏi cậu chuyện này sao?”

Đường Hải ngạc nhiên, chẳng
lẽ… hắn nhìn lầm rồi sao? Nhị gia cũng không có ý với Vinh tiểu thư?

“Tôi tự đi một chút, các cậu
không cần đi theo.” Tả Chấn hít một ngụm khí lạnh của đêm, đè nén cảm giác say
đang cuộn lên xuống.

Ngay cả Đường Hải cũng nhận
ra vừa rồi hắn muốn hỏi cái gì. Thật ra chính hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ, vì
sao lúc ấy lại bảo Đường Hải ra ngoài giúp Cẩm Tú giải vây? Ở Bách Nhạc Môn,
việc một vũ nữ bị khách sàm sỡ vài lần là khó tránh khỏi. Hơn nữa, Bách Nhạc
Môn là địa bàn của Anh Đông, Cẩm Tú là người của Anh Đông, cho dù là bị ức hiếp
thì có liên quan gì đến hắn?

Nhất định là gần đây quá bận
rộn, tối tối đều có xã giao, ca múa ầm ĩ, ăn chơi trác táng, thật là phiền
phức.

Nhìn một mình Tả Chấn đi vào
trong bóng đêm, Đường Hải ngạc nhiên, lại khó xử mà đứng tại chỗ, muốn đi theo
mà không dám. Đã nửa đêm rồi, Nhị gia ở bên ngoài làm cái gì chứ.

Một tiếng nhạc loáng thoáng
bay qua trong gió đêm lạnh lẽo.

Tả Chấn dừng bước, có hơi bất
ngờ mà nghiêng tai lắng nghe. Là bài gì vậy? Du dương réo rắt như vậy. Nhìn bốn
phía, nơi này cách vườn sau của Sư Tử Lâm không xa, không biết sao hắn lại bước
đến nơi đây.

Chậm rãi đi theo tiếng nhạc,
Tả Chấn dừng bước trước cửa sắt phía sau của Sư Tử Lâm. Cánh cửa sắt kia đã rất
lâu không được mở ra, gỉ sét loang lổ, thấp thoáng sau bụi hoa đinh hương đang
nở rộ. Xung quanh rất tối, mọi cảnh vật đều chìm trong bóng đêm nặng nề, chỉ có
mùi hoa tươi thoang thoảng. Đến đây đã nghe rất rõ ràng, là một ca khúc không
biết tên đang từ trong vườn truyền ra. Là tiếng tiêu.

Thông qua khe hở của cây cối
um tùm, có thể thấy người thổi tiêu đang ở trong đình hóng mát phía nam của
vườn. Khí trời đã lạnh, bốn phía không có một bóng người, từ bên này cửa sắt
nhìn qua cũng không quá rõ ràng. Cũng may đêm nay ánh trăng sáng ngời, sóng
nước dưới đình lấp lánh, phản chiếu ánh trăng, chỉ thấy một bên mặt của người
thổi tiêu, tựa vào lan can, quần áo màu trắng, không biết bằng tơ tằm hay là
gấm, mỏng manh bay nhẹ, như sương như khói ở trong gió.

Mặt người nọ rất nhỏ nhắn, là
một cô gái. Một mái tóc đen dài xõa nhẹ trên tà áo trắng. Nàng thổi một cây
tiêu dài bằng trúc tía. Ống tiêu hơi chếch xuống, đầu của nàng cúi thấp tạo
thành một hình ảnh rất hài hòa.

Dưới ánh trăng, trên mặt nước
gợn sóng, dường như cả người nàng đều bị sương khói lờ mờ của bóng đêm bao phủ.
Nhờ ánh trăng, mỗi một đường nét đều đẹp đến mức có hơi hư ảo, toả ra vầng sáng
nhạt lấp lánh.

Tiếng tiêu trầm thấp mà bồi
hồi, uyển chuyển véo von, không ngừng lượn lờ trong gió đêm.

Nàng có tâm sự, là đang hồi
niệm. Tả Chấn không hiểu âm nhạc, nhưng hễ là người có tai thì đều bị vẻ lưu
luyến bịn rịn trong tiếng tiêu làm xúc động.

Tả Chấn ngây dại trong bóng
tối. Tuy rằng thấy không rõ mặt, nhưng là hắn biết đó là Vinh Cẩm Tú. Khu vườn
này không có người ngoài ở, chỉ có một mình nàng ở phía này.

Thì ra Cẩm Tú thật sự biết
thổi tiêu. Hắn nhớ rõ ngày đó, ở trong phòng của khách sạn Sư Tử Lâm, nàng kích
động phản bác: “Không phải tôi không biết làm gì cả! Ta từng học may vá, còn có
thể thêu thùa. Tôi biết làm lồng đèn. Đúng rồi! Tôi còn biết thổi tiêu, từ lúc
còn rất nhỏ tôi đã bắt đầu học thổi tiêu…”

Lúc ấy, hắn và Anh Đông đều
cảm thấy buồn cười. May vá? Thêu thùa? Làm lồng đèn? Lại còn có thể thổi tiêu.
Bây giờ còn có người học mấy thứ này sao, có ích gì chứ? Khi đó, thế nào cũng
không nghĩ đến, thì ra người ta có thể dùng một ống trúc thổi nghe êm tai như
vậy.

Lòng Tả Chấn tâm có sự dao
động nhẹ nhàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3