Thức tỉnh - Chương 29 - 30

Chương 29

TÔI NGỒI YÊN ĐẤY CHO TỚI KHI mồ hôi rịn trên da Derek khô
dần. Người Derek bắt đầu run lên dù anh vẫn ngủ say. Thấy vậy, tôi gỡ những
ngón tay đang nắm lấy cổ chân mình ra. Anh chịu buông, nhưng thay vào đó là nắm
tay tôi. Tôi nhìn xuống bàn tay nằm lọt thỏm trong bàn tay hộ pháp của anh,
trông giống như một cậu bé giữ chặt món đồ chơi của nó.

Tôi lấy làm mừng vì mình ở bên anh lúc này. Bất kể là ai cũng
đều tốt cả - tôi nghĩ danh tính người đó không quan trọng. Ngay cả khi chẳng
giúp được gì, miễn là tôi có mặt ở đó, hình như cũng đã giúp ích phần nào.

Tôi không thể hình dung hết những gì anh phải trải qua –
không chỉ đau đớn tột cùng về thể xác mà còn thêm sự hoang mang, không biết rồi
tiến trình này sẽ đi đến đâu. Tình trạng này có bình thường với mọi người sói
trẻ không? Hay chỉ vì Hội Edison can thiệp nên mới thế? Ngộ nhỡ Derek không bao
giờ biến hình hoàn toàn thì sao đây? Liệu cơ thể có bắt anh phải lặp đi lặp lại
quá trình kinh khủng này mãi không?

Chắc Derek cũng có cùng nỗi lo ấy. Dù không thể lấy đó làm lý
do biện minh cho những lần Derek nổi nóng vô cớ, nhưng nó cũng giúp tôi thấu
hiểu anh hơn. Từ nay, mỗi khi anh trút giận lên mình, tôi sẽ không còn nghĩ là
do anh ghét tôi nên mới làm thế.

Thấy tôi rút tay ra, Derek hừ khẽ, cựa mình nhưng không tỉnh
giấc. Anh chỉ rúc bàn tay bên này dưới cánh tay bên kia và run lẩy bẩy. Tôi vội
chạy đến chỗ anh trút bỏ quần áo ban nãy. Về đến nơi, kiểm tra lại chiếc áo
mình ngồi lên lúc trước, tôi thấy áo bị ẩm và vấy đầy bùn bẩn. Thấy vậy, tôi
định sẽ đưa cho anh áo khoác mình đang mặc – chắc là Derek mặc gần vừa – nhưng
rồi tôi chợt nhớ ra mình không thể mặc quần áo cho anh, bất kể loại nào.

Vấn đề ở chỗ không phải quần áo quá rộng – quần áo của Derek
cái nào chả thế. Có lẽ do anh tưởng nếu trông anh mập ú thay vì cơ bắp cuồn
cuộn, người ta sẽ bớt sợ anh hơn. Dù vậy, tôi cũng không thể kéo quần anh cao
quá đầu gối, vì làm thế mình sẽ đánh thức Derek dậy mất. Vậy nên tôi chỉ phủ
quần áo lên người anh. Trong lúc mải kéo ngang kéo dọc chiếc áo khoác sao cho
kín hết bên người Derek đang nằm nghiêng, tôi nhác thấy có vật gì vừa chuyển
động trong rừng. Hốt hoảng ngồi thụp xuống cạnh Derek, tôi cố ngồi yên, không
dám động đậy.

Sau một lúc không nghe ngóng được gì, tôi nhổm lên ngó thì
thấy có một gã đang đi giữa rặng cây. Mặt hằm hằm giận dữ, gã ta phăm phăm đi
tới. Trên mặt đất trước mặt gã có vật gì đang di chuyển. Chẳng lẽ lại là một vị
khách “viếng thăm” bãi đỗ xe tải đang dẫn chó đi dạo ư?

Tôi nhìn sang Derek. Nếu con chó đánh hơi thấy anh, hai đứa
sẽ nguy to. Tôi nhổm dậy, cố gắng lom khom tiến lên mà không gây tiếng động.
Loang loáng sau mấy bụi cây rậm rạp, tôi nhìn thấy hình như con chó có lông màu
vàng thì phải. Gã đàn ông vung bàn tay cầm một vật sáng loáng như sợi dây xích
chó. Trông gã vô cùng tức tối. Gã bực cũng phải. Trời vừa lạnh vừa ẩm ướt, còn
đường thì lầy lội. Trong khi đó, dường như con chó ương bướng nhất định đòi
“giải quyết nhu cầu” trong góc sâu nhất của khu rừng nhỏ này.

Nhưng khi gã nọ giơ cao chân đá phốc, sự cảm thông của tôi
biến mất. Toàn thân căng thẳng, tôi kêu lên giận dữ. Ngay sau đó, tôi nhận thấy
trước mặt gã không có con chó nào hết, mà là một cô gái có mái tóc dài màu
vàng, mặc áo sơ mi sáng màu và quần jeans. Cô bò trên tứ chi, hình như cố tránh
xa gã đàn ông tàn bạo kia.

Gã lại co giò đạp cô gái. Cô vặn người, bấn loạn bò lên như
thể cô đau đến nỗi không thể đứng dậy mà chạy. Cô gái quay mặt về phía tôi, hóa
ra cô cũng chỉ trạc tuổi tôi. Màu mascara đen sì nhòe thành quầng thâm đen
quanh mắt. Mặt cô lem luốc, và khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy đó là những vết bùn có
lẫn cả máu. Lúc này máu mũi cô vẫn chảy ròng ròng, nhểu thành giọt xuống áo sơ
mi.

Tôi đứng bật dậy, đúng lúc gã nọ vung tay. Vật sáng loáng kia
không phải dây xích mà là dao nhọn. Trong một thoáng, khi trước mắt chỉ nhìn
thấy con dao dài, tôi bỗng nhớ lại lúc con bé kia chĩa mũi dao nhọn hoắt vào
mắt mình trong con hẻm. Cơn kinh hoàng tôi cố kìm nén nãy giờ lan tỏa khắp
người tôi.

Gã đàn ông nắm tóc cô gái. Thấy gã giật ngửa đầu cô lên, tôi
bừng tỉnh khỏi cơn kinh hãi làm tê bại toàn thân. Tôi há miệng gào to, cố hô
hét đánh lạc hướng hắn để cô gái thừa cơ chạy thoát.

Khi con dao cắm phập vào họng nạn nhân, tôi kêu lên một tiếng
thảm thiết. Lưỡi dao sắc sượt qua, tưởng chừng không để lại dấu vết nên tôi tin
chắc gã đâm trượt. Thế nhưng cổ cô gái vẫn bị rạch, vết thương hở toác, máu
phun phì phì, văng tung tóe.

Tôi ngã ngửa ra sau, vụt đưa tay lên miệng, cố không kêu gào
thêm nữa. Cằn nhằn khinh bỉ, gã đẩy phăng cô gái đang hấp hối sang bên. Cô gái
ngã gục, máu vẫn phun trào, miệng ngáp ngáp, hai mắt trơn ngược.

Gã nọ quay về phía tôi. Tôi bấn loạn bỏ chạy, liên tục vấp
ngã trong khu rừng tầng lá thấp. Phải chạy đến chỗ Derek, đánh thức anh, báo
trước cho anh nguy hiểm. Chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng tôi cũng đến nơi. Lúc
phủ phục xuống cạnh anh, qua khóe mắt, tôi nhác thấy có vật gì lóe lên, thế là
tôi quay sang, thấy gã nọ… ở đúng chỗ tôi thấy gã lần đầu, đang đi theo hướng
cũ.

Gã há miệng nói gì đó, nhưng không hề có âm thanh nào phát
ra. Sao thế nhỉ? Khu rừng quá đỗi tĩnh mịch, tiếng thở gấp của tôi to như tiếng
xe lửa ấy, nhưng chả đến nỗi cả tiếng bước chân của gã tôi cũng không nghe
thấy. Giờ tôi mới nhận ra, suốt từ nãy đến giờ, trong lúc sự việc kia xảy ra,
mình chẳng hề nghe được một tiếng động nào.

Tôi chờ xem có vệt sáng loáng vung lên như ban nãy không.
Đúng là nó lại xuất hiện, cũng ở đúng vị trí tôi thấy lúc trước. Sau đó, hắn
đạp cô gái… y như lần đầu.

Lục túi áo khoác đang đắp cho Derek, tôi rút con dao bấm lấy
được từ con bé du côn trong hẻm. Tuy đã biết mình không gặp nguy hiểm, nhưng
tôi không dám liều. Tôi lén đến gần hai bóng người lặng lẽ di chuyển trong
rừng. Gã nọ lại đạp cô gái, nhưng một lần nữa cú đạp không gây tiếng
động. Người bị đạp cũng im lìm.

Họ là ma. Giống người đàn ông trong nhà máy.

Không, họ không phải ma. Có thể khi di chuyển, ma không gây
tiếng động, nhưng tôi có nghe tiếng họ nói. Tôi có thể giao tiếp với họ. Còn
đây chỉ toàn là hình ảnh, những đoạn phim siêu hình của một sự kiện quá khủng
khiếp đến độ nó hằn lên dấu ấn tại nơi này và liên tục quay đi quay lại.

Gã đàn ông túm tóc cô gái. Dù vội nhắm nghiền mắt, tôi vẫn
thấy cảnh chết chóc. Ký ức giờ đã hằn lên tâm trí tôi và tiếp tục hiển hiện
dưới mi mắt đang khép.

Vừa nuốt khan, tôi vừa lùi về chỗ cũ. Trở lại quãng rừng
trống, tôi ngồi bệt cạnh Derek, hai tay ôm gối, quay lưng về phía cảnh tượng
vẫn đang tái diễn liên tục trong góc rừng. Nhưng không nhìn thấy nó chẳng làm
tôi khá hơn chút nào. Tôi biết cảnh kia còn đó, lặp đi lặp lại phía sau mình.
Dẫu tôi không thật sự chứng kiến cảnh cô gái chết vào thời
điểm xảy ra sự việc thì cũng vậy thôi. Theo một cách nào đó, chính mắt tôi vừa
nhìn thấy.

Một cô gái bằng tuổi tôi đã bị giết dưới những tán cây này.
Tôi vừa nhìn thấy những giây phút kinh hoàng diễn ra trước khi cô lìa đời,
chống mắt nhìn cô chảy máu đến chết trong góc rừng vắng. Một cuộc đời không
khác đời tôi là mấy đã kết thúc ở đây. Cho dù tôi từng thấy người chết trong
phim bao nhiêu lần cũng không sánh được với trải nghiệm vừa rồi. Tôi sẽ không
bao giờ quên nổi nó.

Ngồi thu lu trong bóng tối bủa vây, tôi run lên cầm cập. Từ
bé đến giờ, tôi vốn ghét bóng tối. Tôi biết nguyên do – hồi bé, tối đến tôi
thường hay thấy ma. Nhưng cha mẹ tôi thường gạt đi, bảo đó là ông kẹ. Giờ có
biết “ông kẹ” kia là thật cũng chẳng giúp gì được tôi hết.

Mỗi tiếng gió lao xao đều nghe giống tiếng người thì thầm.
Từng con thú hoang loạt xoạt chạy trong rừng đều nghe như đám sinh vật tội
nghiệp từng bị tôi làm sống dậy. Mỗi tiếng cành cây khô kêu răng rắc đều giống
tiếng xác chết bị chôn chặt dưới nền đất lạnh đang tìm cách bò lên. Mỗi lần
nhắm mắt, tôi lại trông thấy cô gái chết thảm. Rồi tôi thấy bầy dơi chết. Sau
đó, tôi còn thấy cô gái trẻ ban nãy bị chôn trong rừng này, vĩnh viễn không ai
tìm thấy. Giờ cô đang tỉnh dậy dưới nấm mộ ông choèn, bị kẹt trong thi thể rữa
nát mà không thể kêu la hay vùng vẫy…

Tôi cố giữ cho mắt mình luôn mở.

Tôi đã nghĩ đến chuyện đánh thức Derek. Anh sẽ không phàn nàn
đâu. Nhưng sau những gì anh vừa phải trải qua, thật ngớ ngẩn khi bảo anh rằng
tôi không thể ngồi đây chịu đựng cảnh một vụ giết người cứ lặp đi lặp lại sau
lưng mình. Tôi có huých vào anh mấy lần, bụng thầm mong anh tỉnh giấc.

Nhưng Derek không tỉnh. Do kiệt sức, anh cần nghỉ ngơi. Với
lại anh có tỉnh thì tôi với anh biết làm gì bây giờ? Trước khi trời sáng, hai
đứa tôi bị kẹt cứng ở trạm xe buýt này mà.

Vậy nên tôi đành ngồi đó, cố không nghĩ gì cả. Khi nỗ lực
không thành, tôi đành đọc nhẩm bảng cửu chương. Nhưng nó lại làm tôi nhớ
trường, khiến tôi tự hỏi liệu mình có còn được quay lại nơi đó. Nó làm tôi nhớ
đến Liz, rằng bạn tôi rất ghét môn toán. Từ đó, tôi lại vẩn vơ tự hỏi không
biết bây giờ Liz đang ở đâu và sống ra sao…

Tôi bèn chuyển sang lẩm nhẩm những đoạn hội thoại trong phim
mình ưa thích. Nhưng một lần nữa, nó chỉ nhắc tôi nhớ lại quãng đời trước kia,
từ đó dắt dây sang chuyện hiện giờ cha chắc chắn phải lo cho tôi lắm lắm. Tôi
điên đầu vì cố moi óc tìm cách an toàn báo tin cho ông, và rồi khi không tìm
được cách nào khả dĩ, tôi lại càng thêm bực bội.

Cuối cùng, tôi bằng lòng với một cách luôn làm tôi dễ chịu –
hát bài “Daydream Believer”. Đó là ca khúc mẹ tôi thích nhất, bài mẹ thường hát
ru tôi ngủ mỗi khi tôi gặp ác mộng. Dù biết mỗi một đoạn và điệp khúc, nhưng
tôi cứ hát mãi, hát mãi và…

“Chloe?”

Có mấy ngón tay chạm vào tai tôi. Chớp chớp mắt, tôi thấy
Derek vẫn mặc quần đùi đang cúi lom khom bên cạnh, khuôn mặt anh tối sầm vì lo
lắng.

“X…xin lỗi. Em ngủ gật.”

“Ngủ mà mắt vẫn mở? Ngủ trong tư thế ngồi? Từ nãy đến giờ anh
cố đánh thức em mấy lần rồi.”

“Vậy ư?” Tôi nhìn quanh, bây giờ đã là ban ngày. Chớp mắt lia
lịa, tôi ngáp dài. “Đêm dài quá.”

“Cả đêm em ngồi đây, không chợp mắt ư?” Anh ngồi xuống đất.
“Chỉ tại những gì xảy ra với anh ư? Anh biết phải chứng kiến những cảnh đó
không dễ dàng gì…”

“Không phải tải chuyện ấy đâu.”

Tôi cố tránh không giải thích nhưng Derek gạn hỏi mãi, đến
mức nếu tôi không nói sự thật, anh sẽ tưởng tôi bị sốc sau khi thấy anh Biến
Hình. Tôi đành kể anh nghe về cô gái nọ.

“Cảnh đó không có thật,” khi kể xong, tôi bảo anh. “Ừ thì
chuyện đó đã từng xảy ra rồi. Nhưng đại khái cũng như em đang xem đi xem lại
thứ gì đó ma quái thôi mà.”

“Và em phải nhìn cảnh đó suốt đêm ư?”

“Không, nó ở” – tôi phẩy tay ra sau vai – “sau kia. Em không
nhìn đâu.”

“Sao em không đánh thức anh?”

“Anh mệt mà. Em không muốn quấy rầy.”

“Quấy rầy ư? Ngu ngốc chưa từng thấy…” Derek khựng lại. “Ý
anh không phải thế. Ương bướng, không phải ngu ngốc… và giờ có la mắng em cũng
chẳng giúp được gì, đúng không?”

“Không hẳn.”

“Lần sau nhớ đánh thức anh dậy. Trong những trường hợp như
vậy, anh không muốn em tỏ ra cứng cỏi làm gì. Em có ra vẻ như vậy cũng chẳng
làm anh thán phục đâu.”

“Vâng, thưa sếp.”

“Với lại, lần sau nếu em không gọi anh, anh sẽ la
em thật đấy.”

“Biết rồi, thưa sếp.”

“Chloe, anh không phải sĩ quan trực tiếp chỉ huy em. Anh cũng
không thích phải chỉnh đốn em cả ngày.”

Tôi có động đến chuyện ấy đâu nhỉ.

“Anh không có ý…” Derek lắc đầu thở dài và đứng dậy. “Chờ anh
mặc quần áo, một phút thôi, rồi mình sẽ quay lại bến xe tải, tìm quần áo ấm mặc
và ăn sáng.”

Vừa mang quần áo ra sau bụi cây, anh vừa bảo. “Trạm xe buýt
chính nằm trong thành phố. Hi vọng ta vẫn đủ tiền đi taxi đến đó. Đến nơi rồi,
ta sẽ gọi điện hỏi giá vé và giờ xe chạy. Sau đó ta sẽ biết mình còn lại bao
nhiêu tiền.”

“Em có” – tôi rút mấy tờ giấy bạc trong túi ra – “tám mươi
đô. Còn đâu em cất trong ba lô. Em ngại xách theo lắm.”

“Anh cũng cất gần hết tiền trong ba lô, và để quên ở bến xe.”
Derek khẽ tự rủa mình.

“Tối qua anh còn lòng dạ đâu mà nhớ nữa. Đáng lẽ em phải mang
ba lô của mình theo.”

“Nhưng em cứ cuống lên vì lo cho anh.
Thôi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, mình còn đủ tiền đây. Anh có khoảng một
trăm…”

Im phăng phắc. Rồi có tiếng vỗ lên vải, nghe như Derek đang
vỗ túi quần vậy.

Anh kêu trời. “Ắt là tiền rơi mất rồi. Em lấy quần jeans của
anh từ đâu vậy?”

“Ngay chỗ anh cất ấy. Quần gấp gọn đặt dưới gốc cây mà. Em có
xem túi rồi. Chỉ có mỗi giấy gói thanh lương khô thôi.”

“Đúng là anh có” – Derek im bặt rồi kêu trời. “Chết rồi, anh
cất tiền trong túi áo khoác, mà áo anh lại để quên trên xe buýt.”

“Tám mươi đô là đủ để mua vé xe đến New York và mua đồ ăn sáng. Ta sẽ đi bộ rồi
đón xe buýt vào trạm chính vậy.”

Từ sau bụi cây, Derek vừa đi ra vừa lẩm bẩm. “Ngu, thật ngu
quá đi mất.”

“Đã bảo lúc ấy anh có chuyện khác phải lo mà. Em cũng thế.
Với lại ta đã từng phải lánh nạn thế này bao giờ đâu. Ta sẽ học dần vậy. Giờ ta
về thôi, em lạnh cóng rồi đây này.”

Chương 30

TRONG LÚC DEREK VÀO phòng vệ sinh, tôi gọi điện đến bến xe
hỏi giá vé và giờ giấc. Anh chàng ở đầu dây bên kia tốt đến độ còn cho biết
chúng tôi nên đón xe buýt số bao nhiêu để vào thành phố nữa.

Khi đi ra, áo Derek tuy ẩm nhưng sạch. Tóc anh ướt rượt như
thể anh vừa gột áo và gội đầu.

“Anh muốn nghe tin vui hay tin buồn…” Tôi im bặt. “Em hỏi
ngốc quá. Tin buồn trước phải không?”

“Ừ.”

“Ta phải đi bộ ba cây số mới đến trạm xe buýt gần nhất và
chuyển tuyến một lần mới đến trạm cuối được. Còn tin vui ư? Giá vé là sáu mươi
đô la cho hai học sinh đến New York. Vậy nên ta đủ tiền mua đồ ăn sáng.”

“Và một chai khử mùi.”

Vừa định bảo chuyện đó không quan trọng nhưng thấy Derek
nghiến răng vẻ căng thẳng, tôi biết chuyện đó cần thiết với anh. Vậy nên tôi
gật đầu, “Nhất định rồi.”

Hai đứa mua chai khử mùi và một chiếc lược loại rẻ. Phải,
chúng tôi dùng chung. Tiền đã ít mà còn tiêu vào việc tầm phào là không xong.

Mùi thịt hun khói và trứng chiên thơm lừng từ quán ăn bay đến
làm tôi ứa nước bọt, nhưng số tiền hai đứa hiện có không đủ trả cho một bữa ăn
nóng sốt. Chúng tôi mua vội vài hộp sữa sô-cô-la, hai bánh lương khô đậu phộng
và bắt đầu đi bộ đến trạm xe buýt.

Sau khi đi khoảng gần cây số trong im lặng, Derek lên tiếng.
“Sáng nay em rất ít nói.”

“Chỉ vì mệt thôi.”

Thêm ba trăm mét nữa.

“Có phải tại chuyện đêm qua không?” Derek lại hỏi. “Nếu em
muốn trò chuyện…”

“Không hẳn.”

Cứ đi được vài bước, anh lại nhìn trộm tôi một cái. Tuy không
có tâm trạng kể lể gì lúc này, nhưng rõ ràng thái độ im lặng của tôi khiến
Derek bất an, nên tôi bảo, “Em cứ nghĩ mãi về lần đầu tiên mình thấy cô gái gặp
nạn. Nhớ lúc em tưởng đó là cảnh thực. Tí nữa thì em ra tay can thiệp…”

“Em định làm gì?” Derek cắt ngang.

Tôi nhún vai. “Hét lên chẳng hạn. Đánh lạc hướng gã.”

“Nếu đó là cảnh thực, thậm chí em không được nghĩ đến
chuyện sẽ dây dưa vào. Gã kia có dao. Rõ ràng gã không chùn tay đâm chém.”

“Ý em không hẳn thế,” nhìn xuống ngón chân vừa đá viên sỏi
dọc đường đi, tôi lí nhí thanh minh.

“Thôi được. Vậy ý em là…”

“Lúc thấy con dao, máu trong người em như đông lại. Em chỉ
nhớ mỗi hình ảnh con bé trong hẻm bữa trước gí dao vào người em. Nếu những gì
em thấy đêm qua là thực, có lẽ em đã chống mắt nhìn một người bị chết chỉ vì em
sợ đến nỗi không dám làm gì cả.”

“Nhưng đó không phải cảnh thực.”

Tôi ngước nhìn anh.

“Thôi được. Anh lại nói không trúng ý em rồi. Trở lại chuyện
trong hẻm hôm nọ - lúc ấy em không có thời gian tự trấn tĩnh và…” Anh huơ tay,
cố tìm từ thích hợp. “Suy nghĩ thấu đáo. Em đã kể với Simon rồi chứ?”

Tôi lắc đầu.

Anh nhíu mày. “Nhưng ít nhất em cũng kể nó
hay chuyện gì đã xảy ra.”

Lại thêm cái lắc nữa.

“Em nên cho Simon hay. Em cần tìm người tâm sự. Nhưng nhất
định không được nói với Tori. Có thể Liz biết lắng nghe hơn nhưng giờ không có
cô ấy ở đây.” Anh ngập ngừng. “Nói với anh cũng được, nhưng cho đến giờ chắc em
đã biết anh không giỏi những chuyện giống vậy. Ý anh là, nếu em muốn…” Derek im
bặt. Sau một thoáng suy nghĩ, thái độ Derek trở nên cương quyết hơn. Hai vai
anh so lại trong cái lạnh buổi sớm mai. “Em nên tâm sự với Simon. Nó cũng muốn
biết chuyện và nó muốn nghe do chính em kể.”

Tuy gật đầu nhưng tôi không biết có nên làm theo lời anh
không. Hồi này Simon đã dành nhiều thời gian cho nhiệm vụ “an ủi Chloe” rồi. Đã
đến lúc tôi nên tự lo thì hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn có chuyện cần trợ giúp.

“Em cứ nghĩ ngợi mãi,” tôi mở lời. “Sau những gì đã xảy ra,
em nên học cách tự bảo vệ mình. Chẳng hạn vài chiêu tự vệ căn bản ấy.”

“Ý hay đấy.”

“Hay quá, vậy anh có thể…?”

“Để anh bảo Simon dạy em vài đòn,” Derek tiếp lời.

“À. Nhưng em tưởng… em tưởng đó là sở trường của anh chứ.”

“Cha dạy cả hai bọn anh. Simon giỏi đấy. Trừ khi…” Anh liếc sang
tôi. “Anh định nói là nếu em muốn, anh cũng giúp được. Nhưng Simon giỏi hướng
dẫn người khác hơn. Nó biết kiên nhẫn mà.”

“Phải. Nếu vậy, để em nhờ Simon.”

Anh gật đầu và hai đứa lại chìm vào yên lặng.

Chúng tôi đến trạm sớm hơn giờ xe khởi hành hai mươi phút.
Derek bắt tôi ra sau chờ để nhân viên bán vé không nhìn rõ mặt, đề phòng trường
hợp ảnh của tôi đã được phát tán khắp nơi. Anh đến quầy vé một mình. Tuy nhiên,
thấy anh có vẻ gặp trục trặc, tôi bước đến bên anh.

“Chuyện gì thế?” Tôi hỏi nhỏ.

“Bà ấy không chịu bán theo giá giảm cho thiếu niên.”

“Không phải giá vé thiếu niên,” bà bán vé bắt bẻ. “Mà là giá
ưu đãi dành cho học sinh. Nếu không trình thẻ căn cước, hai cháu không mua được
vé đó đâu.”

“Nhưng ở Buffalo, chúng cháu không cần thẻ căn cước cũng mua
được vé đây.” Tôi đặt tấm vé dùng rồi lên quầy.

“Buffalo khác,” bà ta hừ mũi. “Đây là thủ phủ của
bang, chúng ta đều tuân thủ luật lệ. Không thẻ căn cước, không giảm giá vé.”

“Đành vậy. Bà bán cho hai vé người lớn ạ.”

“Ta làm gì có đủ tiền,” Derek thì thào.

“Sao cơ?”

“Vé người lớn giá những ba mươi tám đô. Nếu vậy ta thiếu
những sáu đô đây này.”

Tôi ghé sát cửa bán vé. “Cháu xin bà đấy, chuyện này rất quan
trọng. Xin hãy nhìn vé của chúng cháu đây, chúng cháu đã mua vé đến tận New
York, nhưng giữa đường bạn cháu bị ốm. Thế là chúng cháu phải xuống xe...”

“Không cần biết.”

“Hay bà bán cho một vé người lớn và một vé thiếu niên vậy?
Chúng cháu chỉ đủ tiền…”

“Người kế tiếp!” Bà ta vẫy tay gọi người đứng sau chúng tôi
bước lên.

Trạm này có cả xe buýt đường dài của hãng Greyhound, nhưng
biển báo của hãng ghi rõ phải có thẻ đặc biệt mới mua được giá vé ưu đãi dành
cho học sinh. Chính vì lẽ đó, ở Buffalo, chúng tôi mới không mua vé của
Greyhound. Tuy nhiên, tôi vẫn thử xem sao. Dù có thông cảm hơn, nhưng cô bán vé
ở đây giải thích là cô không thể giảm tiền vé nếu không nhập số thẻ giảm giá
dành riêng cho học sinh vào máy tính. Vậy là chúng tôi không gặp may.

“Ta đành tìm cách khác vậy,” khi hai chúng tôi rời quầy bán
vé xe Greyhound, tôi nói.

“Thôi, em đi đi. Anh sẽ chỉ đường cho em đến nhà chú Andrew.
Sau đó chú ấy sẽ quay lại đây đón anh…”

“Lỡ chú ấy không có nhà thì sao? Khả năng chú ấy chuyển nhà
hoặc đi vắng rất có thể xảy ra. Đến lúc đó em phải đi tìm Simon, tiêu bộn tiền
mua vé cho cả hai đứa quay lại đón anh…”

Derek gật đầu, thừa nhận tôi nói đúng.

“Anh từng sống ở đây,” tôi giơ tay lên. “Em biết anh không
thích nhớ về nơi này, nhưng chẳng lẽ ở đây không ai có thể cho anh vay mười đô
ư?”

“Ý em là một người bạn?”

“Vâng, chắc phải có…”

Derek cười khẽ. “Nghe giọng em có vẻ không tin. Nhưng chắc em
cũng hiểu anh không chủ động kết bạn bao giờ. Có bạn mà làm gì nhất là khi anh
ở nay đây mai đó. Anh đã có cha và Simon. Bấy nhiêu là đủ rồi.”

Người thân của Derek…

Derek lại nói tiếp, “Chắc anh cũng tìm được ai đấy thôi.
Simon có cho bạn hay thành viên cùng đội vay tiền. Simon không giỏi mấy chuyện
đó – cho vay nhưng không bao giờ đòi trả.”

“Em nghĩ lại rồi. Lúc trước, khi nhà anh có chuyện, anh đi
biệt tăm. Giờ tự nhiên xuất hiện sẽ không phải là ý kiến khôn ngoan nhất. Bọn
mình đâu muốn có người gọi điện báo cảnh sát chứ.”

Đến bên giá bày tờ rơi, tôi lấy bản liệt kê giá vé và giờ xe
chạy. Sau đó, tôi lấy bản đồ bang New York và chăm chú nghiên cứu cả hai. Derek
đứng sau, ngó qua vai tôi đọc ké.

“Đây,” anh chỉ vào một thị trấn trên bản đồ. “Ta có đủ tiền
mua vé từ đây đến thành phố New York.”

“Nhưng ta đến đó bằng cách nào…”

Vấn đề chính ở đó đấy!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3