Cảnh Hi vương phi - Chương 01 - 02 - 03 - 04 - 05

Chương 1: Giới thiệu

Nàng: Ngọc Băng Tuyền (chính
là Ngọc Tử Tuyền ở thế giới bên kia do xuyên không mà tới). Nơi nàng đến lại là
một vương triều lạ không có trong lịch sử nào:

Ngọc Thiên vương triều. Là
nhi nữ của tam phẩm Thừa tướng Ngọc Cẩm Trình. Ngọc Cẩm Trình căn bản không
phải họ Ngọc, nguyên là họ Phương, song là người đức cao vọng trọng, bị hoàng
đế Ngọc Thiên Vương Triều- Ngọc Li ban thưởng cho họ” Ngọc”.

{Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.}

Có hai ca ca là:

Đại ca: Ngọc Băng Hàn là phú thương đệ nhất của Ngọc Thiên Vương Triều

Nhị Ca: Ngọc Băng Tuyền là đệ nhất cao thủ giang hồ

Chàng: Ngọc Cảnh Chi – Cảnh Hi Vương Gia của Ngọc Thiên Vương Triều, Cửu
đệ của đương kim hoàng đế Ngọc Li

Là đại tướng quân của vương triều, chiến công lẫy lừng, làm quân đội man di
mới nghe tên đã sợ mất mật, góp công làm nên Ngọc Thiên Vương triều

Vương triều 30 năm hòa bình, trong triều uy tín cực cao

Bất quá, chàng đã 24 tuổi mà chưa cưới vợ, dân chúng Ngọc Thiên đồn đại
rằng vị Cảnh Hi Vương gia đoạn tay áo

Chương 2: Xuyên qua?

Do có người nhờ, chuyện bất đắc dĩ của Ngọc Long bang và tập đoàn tài chính
Ngọc Thiên, đến Hàn Quốc thăm dò một vụ án mạng, nàng căn bản không nghĩ đi, bởi
vì Ngọc Long bang gần đây bận thu phục các tiểu bang phái, hơn nữa tập đoàn
Ngọc Thiên cũng bề bộn nhiều việc. Nhưng mà Danny- nhân viên cấp dưới càng ngày
càng xuất thần nhập hóa!

Hắn là cấp dưới, thân là cấp trên chỉ có thể chạy xuống tìm hiểu vụ án. Kì
thật, nàng vẫn có nhiều tâm tư, bởi vì nghe nói Tập Đoàn Cảnh Sát Liên Bang đã
muốn nhúng tay vào việc này một tuần, văn bản đồng ý cũng không có, cho nên
Danny chỉ có thể chạy tới tìm nàng. Ngọc Tử Tuyền - trinh thám lợi hại đã ra
tay đương nhiên thành công.

Không phải vấn đề danh dự, chính là nàng đối với tất cả đều rất ngạc nhiên,
việc càng khó thì nàng càng kiên trì. Nhất tưởng có câu đố cho nàng đoán, trong
mắt lộ cả kim quang!

Ngồi ở khoang hạng nhất a... thật đúng là thanh tịnh, nàng đang uống cà phê
của tiếp viên hàng không mang đến, đột nhiên cảm thấy một chấn động mãnh liệt. Động
đất? Không đúng không đúng, đây là ở trên trời, động đất cũng không đến nơi này
được.

Kìa đây là... A... không thể nào! Máy bay rủi ro? Chuyện không hay ho này
sao rơi trên đầu nàng?

Oanh- long -long...” Bên tai một trận lại một trận nổ, cho dù không dám tin
tưởng, sự thật chính là sự thật.

Anh tài a... ta Ngọc Tử Tuyền, thật sự chết sớm vậy sao. Sau đó liền không
có cảm giác...

Năm 2010 *nguyệt* ngày, chuyến bay Chicago mang tên F608 gặp rủi ro, hành
khách cùng nhân viên công tác không ai may mắn thoát khỏi. Ngọc Tử Tuyền Tiểu
thư người kế nghiệp duy nhất của tập đoàn tài chính Ngọc Thiên cũng gặp rủi ro...”
Tin tức phi cơ gặp sự cố rất nhanh được loan báo...

...

Ách... đau quá... Nàng liều mạng mở mắt ra, đau đầu quá a... ta đang ở nơi
nào? Chết rồi sao? Nhưng là chết yểu (chết sớm)!

Người còn có cảm giác sao, ta hiện tại toàn thân đều đau đến muốn chết a!
Đây là bệnh viện? Không đúng a! Bênh viện là toàn màu trắng kia mà! Nơi này...!
Nàng đánh mắt nhìn một chút bốn phía, trang sức nơi này đều mang hương cổ, sắc
cổ, một trận mùi hương bay qua, giúp đỡ được một chút khuông giường... Ách, là
đào mộc. Theo thời gian còn truyền đến hoa văn, chất liệu mịn màng, đây là công
trình điêu khắc kì công!

Ta còn sống? Bất đắc dĩ lấy tay đấm vào đầu, rốt cuộc sau khi máy bay rủi
ro đã xảy ra chuyện gì a... Muốn cho mình tự thanh tĩnh một chút, rồi để ý trên
người thấy quần áo đúng bằng lụa sa tanh, ta hết chỗ nói rồi... Không dám tin
lại đánh mắt khắp bốn phía, nhìn xem quần áo chính mình, nàng bất đắc dĩ hưng
phấn nhận rõ một chuyện thật: Nơi này là cổ đại!

Đây không giống như thế kỷ 21! A không thể nào! Ta không sẽ... sẽ không quá
may mắn chứ..? Những chuyện như vậy chỉ có ở trong tiểu thuyết mà thôi! Thế sao
lại xuất hiện ở trên người ta, mạng của ta liền tốt như vậy mãi sao…? Không tin
được rằng lần này xuyên qua lại xa hoa liệt xa! Ta có phải hay không nằm mơ, dù
sao loại chuyện tốt này cũng không đến phiên ta! Kế tiếp ta là nhân vật chính
của tiểu thuyết xuyên qua, đều là một sự kiện, thì phải là... khép lại đùi
mình! A rất đau! Không phải nằm mơ nha, đây là thật sự, ta xuyên qua!

Ha ha! Ta giống người bệnh thần kinh đang nổi điên! Thật là đáng thương...!

Danny! Chuyện ngươi nhờ ta, ta làm không được! Bất quá không thể trách ta
được! Hì hì, về cái vụ án kia, ngươi cũng có thể thỉnh một vị anh minh khác!

Về sau sẽ thế nào đây? Xuyên qua nữ chủ đào hoa đều đặc biệt tốt ai! Không
biết ta có thể hay không gặp gỡ một hai đóa hoa đào hì hì... hì hì…

Chương 3: Người thân

Trời ơi! Đang lúc nàng nổi điên, một thanh âm vang lên, ngay lúc đó vừa sợ
lại nghe thanh âm nữ hài tử nói chuyện: “Tiểu... Tiểu thư... Ngươi tỉnh? Ta... Ta
cái này... Đem lão gia cùng phu nhân mời đến...”

Căn cứ nhiều năm kinh nghiệm nhìn người, ta liền xác định đây là một tiểu
nha hoàn, ha ha! Bây giờ ta nên làm cái gì đây. Nhìn trang sức, nhất định đây
không phải một gia đình tầm thường, hơn nữa bình thường xuyên qua, nữ chủ không
phải là công chúa thì cũng là đại tiểu thư cho nên trang phục có vẻ hảo.

Nàng vội vàng nằm lại trên giường đắp chăn, cửa nghe một tiếng” Chi nha” liền
mở, nàng vội vàng nhắm hai mắt lại, theo sau vang lên tiếng bước chân nhỏ, nàng
cẩn thận nghe, đại khái có bốn năm cá nhân trái phải, đây là cổ đại, không
ngoại trừ có võ công cao thủ, có thể đi đường không tiếng động.

“Tuyền nhi... Tuyền nhi... Ngươi tỉnh?” Mang theo tiếng khóc nức nở của một
giọng nữ vang lên: “ Đứng lên nhìn xem nương a!” Nga! Nguyên tới là nương a!
Ách, tên giống nhau! Tuyền nhi... có phải hay không cũng kêu Ngọc Tử Tuyền.

Nàng thật suy yếu mở mắt ra...” Ngươi là...?” Ha ha! Tục a không nghĩ tới
cảm giác tục khó dằn nổi.

Ức! Hôm nay cũng thật sự dùng tới! Bất quá người tự xưng là nương của ta
thật đúng là xinh đẹp. Tuy rằng nhìn qua tuổi không nhỏ, nhưng là dung mạo rất
là xinh đẹp, nàng tuổi trẻ nhất định là đại mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành!

“Cái gì? Ngươi không biết nương sao? Tuyền nhi lão gia! Vậy phải làm sao
bây giờ? Tuyền nhi sao lại có thể như vậy? Nàng không nhớ rõ ta!” Người tự xưng
là nương đối đầu với lão gia khóc kể, nàng vừa thấy

Oa! Đây là một người nha a! Lão gia! Không phải “cha” ta sao? Như vậy tuổi
còn trẻ a! Còn phong độ như vậy!

“Tuyền nhi! Ngươi ngay cả phụ thân cũng không nhận ra sao?” Lão cha phong
độ cũng bước nhanh đến nàng ngay phí trước cửa sổ, tiểu nha hoàn nâng nàng ngồi
dậy, nhìn về phía sau, có hai người trẻ tuổi, thần thái dễ nhìn thực lo lắng.

Đứng ở nơi đó...

Nàng tiếp tục giả ngu…

“Ngươi là ai? Tuyền nhi... Là ai? Là ta sao?” Nàng chớp chớp đôi mắt đáng
yêu.

“A! Tại sao lại có thể như vậy!? Tuyền nhi... Mau! Mau nhìn xem muội muội
ngươi, nhìn xem nàng làm sao vậy. Như thế nào... Như thế nào không nhận thức!” Soái
lão cha vẻ mặt lo lắng đối hai cái thân ảnh dễ nhìn đằng sau.

Muội muội? Kia chính là ca ca của ta! Ai hảo đáng tiếc nha, dễ nhìn như vậy
thế nào lại là ca ca ta.

Hoa đào của ta! Bất quá hoàn hảo, còn một người nữa, mong hắn không phải ca
ca ta.

Cái kia dễ nhìn đi đến phía trước cửa sổ: “ Đến! Muội muội, đưa tay cho Nhị
ca bắt mạch!” Nàng ngoan ngoãn vươn tay, rõ ràng cảm thấy tay Nhị ca chỉ rung
một chút: “ Muội muội! Thân thể đại bệnh đã nhẹ bớt, khôi phục tốt lắm, chính
là vết thương ở đầu thực nghiêm trọng, cho nên mất trí nhớ.”

“Kia có thể trị được không?” Soái lão cha sốt ruột hỏi.

Nhị ca lắc đầu thở dài: “Chỉ có thể nhìn muội muội chính mình khôi phục lại.
Tạm thời... ta không có phương pháp cứu chữa!”

“A... như thế nào bệnh tình lại nghiêm trọng vậy! Nhị đệ là thiên hạ đệ
nhất thần y, ngay cả ngươi cũng không có phương pháp, thế muội muội làm sao bây
giờ!” Một mĩ nam khác nói.

Thần y! Thiên hạ đệ nhất thần y! Oa có thể hay không rất phong độ! Nàng bất
quá cũng chỉ mới là thế giới đệ nhất trinh thám mà thôi..! Ách... còn có đệ
nhất thừa kế hắc bang thế giới, người duy nhất nối nghiệp tập đoàn tài chính...
Hì Hì... Ta so với hắn còn lợi hại hơn.

Nhưng mà a, lại là bi kịch có phải hay không? Đó lại là ca của nàng, thế
giới này thừa thãi mĩ nam ai! Nhưng không phải cha lại là ca của ta có phải
hay không chính là như vậy. Mặt nàng thất vọng mà suy sụp mà Nhị ca lại hiểu
lầm...

“Muội muội, đừng lo lắng! Nhị ca nhất định sẽ có biện pháp giúp ngươi hồi
phục trí nhớ!” Nhị ca vẻ mặt kiên định nói.

Ha ha! Ta cũng không có lo lắng a! Khôi
phục cái đầu a! Ta vốn cái gì cũng không biết, thì làm sao mà khôi phục trí nhớ!
Đương nhiên là ngẫm lại chính mình, chỉ có thể “suy yếu” mà gật gật đầu.

“Tốt lắm! Tuyền nhi cũng mệt
mỏi, hảo hảo nghĩ ngơi đi! Chúng ta đều đi ra ngoài! Lệ Nhi hảo hảo chiếu cố
tiểu thư!” Soái lão cha giúp đỡ nương đi ra ngoài.

“Vâng! Lão gia...” Nguyên lai
này là của tiểu nha hoàn Lệ Nhi.

“Lệ nhi! Tý nữa ta kê phương
thuốc! Kêu hạ nhân mang lại đây! Ngươi đưa cho tiểu thư uống.” Nhị ca dặn nói.

“Vâng! Nhị thiếu gia.” tiểu
nha đầu Lệ nhi thật rất nghe lời. Bất quá bọn nha hoàn thời cổ đại đều như vậy
nha.

Ăn... Uống thuốc! Không được
không được, đánh chết ta cũng sẽ không ăn a! Thời này lại không có vỏ bọc đường
phiến, vẫn là thuốc Đông y, khổ chết.

“Ta không cần ăn a! Ta không uống thuốc!” Nàng thản nhiên nói, căn cứ vào
thảo luận tiểu thuyết, lời này lời này ngữ khí đặc biệt có thể tha hồ lộng nhân.
Hơn nữa ngữ khí loại này, đối với nàng mà nói cũng là thói quen, ở bang hội
phải hết thảy lạnh lùng, tài năng làm cho người ta khâm phục, làm cho người sợ
hãi.

“A!” Nghe được vấn đề, Nhị ca nghi vấn cùng Lệ nhi thở dốc thanh âm kinh
ngạc. Ta hướng đến nói lại, không thích có người không nghe mệnh lệnh của mình.

“Ta nói ta không ăn dược.”

Nàng từng chữ một đem nói lại một lần nữa.

“A!” Nhị ca cười khẽ ra tiếng: “ Không được! Phải ăn. Lệ nhi nhất định phải
làm cho tiểu thư muốn ăn dược nha!”

Hừ! Chán ghét! Ta chính là không ăn! Nhìn ngươi có thể khiến ta ăn như thế
nào! Đương nhiên lời này làm sao dám nói ra miệng.

Chương 4: Hỏi thăm

Hiện tại nàng không biết bản thân là linh hồn hay cả thể xác đều xuyên qua
đến đây, bởi vì người ở đây đều rất hảo mỹ a, nàng nhất định phải xem chính
mình lúc này là cái dạng gì, nàng nhớ xem tiểu nha hoàn vừa khi nãy kêu là... Đúng
rồi, kêu Lệ nhi!

“Người kêu Lệ nhi, phải không?” thực ôn nhu hỏi.

“A! Tiểu thư người nhớ rõ nô tỳ? Người muốn làm cái gì? Để nô tỳ đi gọi nhị
thiếu gia!”

Lệ nhi nghe đến nàng gọi tên thì cực kỳ hưng phấn mà thẳng giơ chân! Hết
chỗ nói rồi...” Ta cái gì cũng chưa nhớ ra a, chỉ là bọn họ vừa mới luôn luôn
gọi ngươi là Lệ nhi a! Cho nên ta... Mới nãy thử gọi... chẳng lẽ ngươi không
phải kêu Lệ nhi sao?” Nàng kiên nhẫn giải thích, thật là ngu ngốc a!

“A... Nguyên lai là như vậy a... Nô tỳ đã hiểu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ
nhi sụp xuống. Nhìn kỹ, kỳ thật cô gái nhỏ nhắn này trí não để ở đâu!

“Lệ nhi, ngươi có thể hay không cho ta một mặt gương? Ta muốn nhìn xem bộ
dáng của chính mình...”

“Vâng, nô tỳ đi lấy ngay!”

Đúng xã hội cũ a! Ngay cả một
hảo hảo tiểu nữ hài nhi, cả ngày cứ như vậy mà” nô tỳ” tiếng dài tiếng ngắn. Còn
không phải đây là chế độ phong kiến mà ra sao!

“Tiểu thư!” Lệ nhi cầm gương,
đi nhanh đến trước mặt nàng. Nàng xem xem... cùng với thời hiện đại của nàng
không sai biệt lắm, xem ra làn da so với trước đây thì tốt hơn nhiều a bất quá
người trong gương nhìn qua rất tiều tụy, không có... sức sống!

Không biết đây là triều đại
nào, nếu muốn về sau này không đến mức bi thảm, nàng nhất định phải nghĩ biện
pháp hỏi thăm một chút hiện tại là cái tình trạng gì, thân phận của nàng là ai,
sĩ nông cộng thương? Lòng nàng tính toán như thế nào hỏi thăm đây...

Nàng chợt nghĩ đến những tiểu
thuyết xuyên qua đã đọc trước đây, trong long tự có chủ ý riêng.

“Lệ nhi.”

“Tiểu thư, nô tỳ đây!” Tiểu
nha hoàn cung kính đứng ở trước mặt nàng.

“Ngươi bao nhiêu tuổi? Đi
theo ta bên người đã bao lâu?” hì hì... trước mắt là như vậy đi.

“Hồi tiểu thư, nô tỳ so với
tiểu thư kém hai tuổi, năm tuổi liền đi theo bên người tiểu thư, đã muốn có
mười năm.” Oa, đúng là cái xấu của xã hội cũ a! Năm tuổi sẽ hầu hạ chủ tử?! Đây
không phải là ngược đãi nhi đồng sao!

“Nga, Lệ nhi, về sau ngươi
không cần phải xưng nô tỳ nữa. Ta... Này nô tỳ dài ngắn mãi, nghe rất không tự
nhiên!” Nàng cười nhẹ...

“A? Nô tỳ không dám! Chủ tớ
khác nhau, nô tỳ không dám lỗ mãng!” Lệ nhi vừa nghe lời nàng nói, “bùm” một
tiếng liền quỳ gối trước. Động bất động liền quỳ a, dập đầu a, ta nhìn nàng mà
thấy đau lòng dùm đầu gối. Ách... Ta nhất định sau này sẽ không quỳ, cho dù gặp
hoàng đế ta cũng không quỳ... hừ!

“Lệ nhi mau đứng lên!”

“Nô tỳ không dám đứng lên!” Ai! Ngay cả đứng lên cũng không dám, ta cũng sẽ
không ăn ngươi!

“Lệ nhi, ngay cả lời tiểu thư nói mà ngươi cũng không nghe sao, về sau
không cần luôn tự xưng là nô tỳ nữa. Đây là mệnh lệnh nga!” Ta nghiêm trang nói.

“Là, nô... nga, Lệ nhi đã biết!” Ta trừng mắt nhìn liếc nàng một cái, tự
khắc Lệ nhi đem cái chữ” tì” kia liền nuốt đi.

“A..! Thế này mới tốt chứ.” Ta liền cười.

“Tiểu thư, người thay đổi thiệt nhiều!” Lệ nhi ngơ ngác nhìn mặt ta.

“Ách?”

“Tiểu thư trước đây rất ít cười, tiểu thư cười rộ lên thật là đẹp mắt!”

“Phải không?”

“Ân, hơn nữa tiểu thư sau khi tỉnh lại rất là kỳ quái, không cho nô... Không
cho Lệ nhi tự xưng nô tỳ! Còn có, từ trước đến nay chưa thấy tiểu thư cự tuyệt
điều gì, sẽ không nói không thể, nhưng là vừa mới đây tiểu thư lại đối nhị
thiếu gia là không cần uống thuốc...”

Nguyên lai là như vậy, khó trách lúc ấy bọn họ tất cả đều dùng ánh mắt
không thể tin mà nhìn ta.

“Vậy ngươi nói xem, ngươi thích tiểu thư trước đây? Hay là thích ta ở hiện
tại hơn?”

“Đương nhiên là thích tiểu thư bây giờ hơn!” Lệ nhi cười rộ lên cũng xem
đâu tốt lắm!

“Đúng rồi, Lệ nhi, ngươi biết đó, ta mất trí nhớ, có nhiều việc thật không
nhớ rõ, ngươi có thể nói cho ta về mọi chuyện ở đây ra sao? Còn có hiện tại là
cái triều đại nào?” Ta tội nghiệp nhìn nàng.

“Đương nhiên có thể a!” Lệ
nhi bắt đầu thao thao bất tuyệt nói xong...

Lời nói của nàng liên miên
lằng nhằng không đầu không đuôi, ta nghe xong rút ra cơ bản tình huống hiện
tại: đây là vương triều Ngọc Thiên, vương quốc họ Ngọc, quốc hiệu Thái An, hiện
tại đã hai năm. Đương kim thiên tử là tiên đế trưởng tử, Ngọc Chi Li. Ta, Ngọc
Băng Tuyền, là nhi nữ thứ ba của Thừa tướng Ngọc Cẩm Trình. Ta có hai ca ca, đại
ca Ngọc Băng Hàn là phú thương nổi tiếng nhất vương triều, nhị ca Ngọc Băng Hàn
là thiên hạ đệ nhất cao thủ võ lâm; Ngọc Cẩm Trình căn bản không phải họ Ngọc, nguyên
là Phương Cẩm Trình, nhưng là tam triều nguyên lão, vì triều đình có cống hiến
lớn, được hoàng đế tín nhiệm ban thưởng cho họ” Ngọc”.

“Nga, như vậy sao, kia Lệ nhi
a, ta là như thế nào lại bị thương đây?! Như thế nào lại hôn mê, sau đó thì mất
trí nhớ a?” Ta còn rất tò mò về vấn đề này, ta xem như là đương kim tiểu thư, có
người cha và hai ca ca như vậy, thế làm sao lại như thế nào bi trọng thương
đây?!

“A..! Này là... Là tiểu thư
lúc ở hồ nước tản bộ, không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, sau đó thì hôn
mê suốt năm ngày, mới tỉnh lại...” Nhìn Lệ nhi nói, bộ dạng ấp a ấp úng, ta
liền cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhất định có điều giấu giếm đây.

“Thật vậy chăng? Lệ nhi, ngươi
không được gạt ta, không được giấu giếm, có cái gì nói cái đó!” Ta bắt nàng
thật sự phải nói ra.

“Bùm” Một tiếng, Lệ nhi lại
quỳ xuống. 

Chương 5: Đại hôn? Vương Phi?

“Bùm” một tiếng, Lệ nhi lại
quỳ xuống.

“Tiểu thư! Nô tỳ nói đều là
sự thật, nô tỳ không dám lừa gạt tiểu thư a!” Lệ nhi lúc này than thở, khóc lóc.

“Rốt cuộc sao lại thế này, ngươi
cứ đem sự tình nói rõ ràng, ta tự nhiên không trách ngươi! Nhưng là ngươi giấu
diếm đối với ta! Ta khẳng định hội tức giận!” Vốn tưởng là nói mạnh một chút, nhưng
xem Lệ nhi bộ dáng đáng thương, ngẫm lại hay là thôi đi!

“Tiểu thư... Nô tỳ không dám
nói!”

“Lại quên lời tiểu thư ta nói,
nô tỳ không chuẩn nói! Có chuyện gì ngươi nói đi, ta sẽ không trách ngươi.”

“Vâng, Lệ nhi... Lệ nhi không
phải sợ tiểu thư trách phạt, là không nghĩ nhìn thấy tiểu thư khổ sở...” Lệ nhi
muốn nói lại thôi.

“Không có việc gì Lệ nhi, ngươi
cứ nói ra là được...”

“Tiểu thư, Lệ nhi nói...”

A nguyên lai là như vậy, trước
đó vài ngày đương kim hoàng thượng vì cửu đệ hắn, trong triều cũng là danh vọng
cao nhất Cảnh Hi Vương. Gia ngọc Cảnh Chi tứ hôn, mà đối tượng tứ hôn chính là”
nàng” nữ nhi Ngọc tướng - Băng Tuyền.

Nói đến Cảnh Hi Vương gia, trong
lòng dân chúng Ngọc Thiên là hơn người bình thường a! Mới mười lăm tuổi đã mang
binh đi đánh giặc, bách chiến bách thắng, quân đội man di nghe thấy tên Ngọc
Thiên đại quân đều mười phần sợ hãi. Tiên hoàng phong người này là Cửu Vương
gia, cũng là Đại tướng quân. Chiến công rực rỡ, công huân lớn lao. Tuy rằng
không phải cùng một mẹ với đương kim hoàng thượng, nhưng quan hệ không phải là
ít. Ở tân hoàng kiên trì phụ giúp Ngọc Li bình ổn giang sơn, giúp bài trừ dị quỷ,
lúc quan quân ủng hộ Ngọc Cảnh Chi làm hoàng đế, nhưng hắn vẫn một mực phò tá
Ngọc Li. Có thể nói, đối với dân chúng, Ngọc Cảnh Chi là thần hộ mệnh của bọn
họ, mà Ngọc Li chỉ là một thân hoàng thượng mà thôi.

Nhưng mà Cảnh Hi Vương gia
nay đã 24 tuổi, nhưng vẫn không cưới vợ, cũng không có nạp thiếp. Hoàng thượng
liền đem nữ nhi (chính là nàng) Ngọc thừa tướng (cũng chính là cha nàng) chỉ
cho Cảnh Hi vương gia.

Nguyên nhân do Cảnh Hi vương
gia đã 24 mà chưa có vợ, dân gian đồn đại Vương gia đoạn tay áo. Ai! Thật là
đáng tiếc. Nghe nói Cảnh Hi Vương Gia bộ dáng tiêu sái, anh tuấn, chỉ đáng tiếc
là một cái BrokeBack. (*)

(*) Brokeback: là cái gọi tắt của Brokeback Mountain, bộ
phim về đề tài đồng tính của Lý An. Vì đây là bộ phim đoạt giải Oscar nên nó
rất nổi tiếng trong cộng đồng nói Hoa Ngữ và cả giới” đồng tính” nữa.

Lệ nhi nói: “ Lão gia cùng
phu nhân hiểu rõ tiểu thư nhất, nhận được thánh chỉ, phu nhân cả ngày lấy lệ
tẩy mặt, lão gia cũng tương tự, là luyến tiếc tiểu thư gả đi Cảnh Hi vương phủ,
cho nên lão gia đã nhiều lần hướng Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh tứ hôn đã ban
ra, nhưng Hoàng Thượng tâm ý đã quyết, thủy chung không chịu, còn giận dữ phạt
lão gia một năm bổng lộc. Tiểu thư người có biết, sau đó lão gia đi ra nói với
mọi người nhận Hoàng Thượng tứ hôn, tiểu thư là người am hiểu lí lẽ, mới đồng ý
gả tới Cảnh Hi vương phủ. Tiểu thư thân thể không tốt, lại tích ức thành tật. Ngày
đó đi hồ nước tản bộ, không may liền trượt chân xuống nước...” Lệ nhi vừa khóc
vừa nói.

Ai! Mệnh có điểm khổ, không
chết tử tế lại rồi vào một cái đã gả Vương phi. Bất quá đối với nàng mà nói
tựa hồ đều chính là chỗ cư trú thôi! Gia đình... lúc máy bay rủi ro một khắc, từ
đó đối với nàng mà nói cũng đã là từ ngữ xa xôi đi!

Không biết ở thế giới kia
nàng như thế nào... đã chết? Người thực vật? Hay linh hồn Ngọc Băng Tuyền ở
trong cơ thể nàng? Mặc kệ là cái gì, ba mẹ của nàng hẳn là thương tâm muốn chết.
Còn có Danny, hắn nhờ nàng tra vụ án, làm sao bây giờ...

Nghe Lệ nhi nói Ngọc Băng
Tuyền này từ nhỏ luôn tuân theo nữ tử không tài là đức tiêu chuẩn... Thanh danh
nhất thế của nàng, không phải đã bị một cái Ngọc Băng Tuyền phá hủy. 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3