Tín đồ shopping lấy chồng - Chương 11 Phần 1

Chương 11

Đây không phải là khoảng thời
gian hay ho chút nào.

Thật ra, nó rất kinh khủng.
Kể từ khi nhìn thấy mục đó trong tờ báo, Luke đã hoàn toàn lãnh đạm và im lặng.
Anh chẳng nói năng gì về chuyện đó, và không khí trong căn hộ trở nên thực sự
căng thẳng, còn tôi thì không biết làm gì để mọi chuyện khá khẩm hơn. Vài hôm
trước tôi đã thử mua mấy cây nến thơm dịu, nhưng chúng chẳng có mùi gì khác
ngoài mùi sáp. Thế là hôm qua tôi lại thử sắp xếp lại đồ đạc để căn hộ hợp
phong thủy và hài hòa hơn. Nhưng Luke đi vào phòng khách đúng lúc tôi đập một
chân ghế sofa vào cái đầu DVD, và tôi không nghĩ là anh bị ấn tượng lắm.

Chúa ơi, tôi ước giá mà anh
cởi mở với tôi, như người ta vẫn thường làm trên Dawson’s Creek. Nhưng mỗi khi
tôi nói “Anh muốn nói chuyện không?” và vỗ nhẹ lên sofa mời mọc, thay vì nói “Ừ,
Becky, anh có vài chuyện muốn chia sẻ với em,” thì anh hoặc lờ tôi đi hoặc bảo
tôi là đã hết cà phê.

Tôi biết anh đã thử gọi điện
cho mẹ, nhưng bệnh nhân ở cái bệnh viện Thụy Sĩ ngu ngốc của bà không được phép
dùng điện thoại di động, nên anh không nói chuyện với bà được. Tôi cũng biết
rằng anh đã nói chuyện điện thoại với Michael vài lần. Và người trợ lí từng
được phân làm việc cho Quỹ Elinor Sherman đã quay lại làm việc cho Công ti
Truyền thông Brandon. Thế nhưng, khi tôi hỏi về chuyện đó, anh chỉ im bặt và
chẳng nói gì cả. Cứ như thể anh không thể bắt bản thân mình thừa nhận bất cứ
chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện duy nhất vẫn đang diễn
ra hoàn toàn suôn sẻ lúc này là chuẩn bị cho đám cưới. Robyn và tôi đã gặp nhà
thiết kế sự kiện vài lần, ý tưởng của ông này cho căn phòng thật sự rất hoành
tráng. Rồi hôm khác chúng tôi đã có một bữa đi nếm các món tráng miệng ở Plaza,
và tôi gần như ngất lịm đi vì những chiếc bánh pudding tuyệt vời ngoài sức
tưởng tượng mà mình có thể lựa chọn. Rượu champagne suốt dọc lối đi, những
người phục vụ cung kính, còn tôi được đối xử y hệt như một cô công chúa…

Nhưng thành thực mà nói, thì
thậm chí chuyện đó không dễ chịu và tuyệt vời như lẽ ra phải thế. Thậm chí khi
tôi đang ngồi đấy, được phục vụ món đào trắng rim với kem mứt hồ trăn và
biscotti hồi trong một chiếc đĩa mạ vàng, tôi vẫn không thể ngăn được cảm giác
hơi day dứt một tẹo len lỏi vào sự sung sướng, giống như những tia sáng li ti
xuyên qua chiếc màn vậy.

Tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc
hơn rất nhiều khi báo tin đó cho mẹ.

Ý tôi là, không phải có lí do
gì để cảm thấy buồn cả. Vì tôi đâu thể làm gì trong khi bố mẹ ở Lake District
mà, đúng không? Tôi không hẳn là định cắt ngang kì nghỉ thoải mái dễ chịu của
hai người. Nhưng ngày mai họ sẽ về. Và rồi những gì tôi phải làm là thật bình
tĩnh gọi điện cho mẹ, nói với mẹ rằng tôi thực sự coi trọng những gì bà đã làm,
và rằng điều này không có nghĩa là tôi không biết ơn, nhưng tôi đã quyết
định...

Không. Rằng Luke và tôi đã
quyết định...

Không. Rằng Elinor đã rất tốt
bụng đề nghị... Rằng chúng con đã quyết định chấp nhận…

Ôi chúa ơi. Bụng tôi quặn lên
mỗi khi nghĩ tới chuyện đó.

Thôi được, vậy thì tôi sẽ
không nghĩ về chuyện đó nữa. Dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn nói ra những
lời lúng túng giả tạo. Chờ cho đến lúc và thật tự nhiên thì tốt hơn nhiều.

Khi tôi tới Barneys,
Christina đang lựa đồ trên suốt một giá treo những chiếc áo mặc dự tiệc tối.

“Chào!” Cô nói khi tôi bước
vào. “Cô kí những lá thư đó giúp tôi chưa?”

“Gì cơ?” Tôi thẫn thờ nói. “Ôi,
xin lỗi. Tôi quên mất. Hôm nay tôi sẽ làm.”

“Becky?” Christina nhìn tôi kĩ
hơn. “Cô ổn cả chứ?”

“Tôi khỏe! Chỉ là tôi… Tôi
không biết nữa, đám cưới.”

“Tôi đã thấy India trong tiệm
váy cưới tối qua. Cô ấy bảo cô đã đặt riêng một chiếc váy của Richard Tyler à?”

“Ừ, đúng thế.”

“Nhưng tôi thề là hôm trước
đã nghe thấy cô bảo Erin về một chiếc váy ở Vera Wang.”

Tôi nhìn đi hướng khác và
nghịch cái khóa chiếc túi của mình.

“Chà, chuyện là thế này, hình
như tôi đã đặt nhiều hơn một chiếc váy.”

“Mấy chiếc?”

“Bốn.” Tôi nói sau khi đã
dừng một chút. Tôi không cần nói với cô ấy về chiếc váy ở Kleinfeld.

Christina ngả đầu ra sau cười
rũ rượi. “Becky, cô không thể mặc nhiều hơn một chiếc váy! Cô biết đấy, rốt
cuộc thì cô vẫn cần phải chọn lấy một chiếc.

“Tôi biết chứ,” tôi nói một
cách yếu ớt và biến mất vào phòng thử đồ trước khi cô ấy có thể nói thêm điều
gì.

Vị khách hàng đầu tiên của
tôi là Laurel, cô này tới đây vì đã được mời trong tuần lễ hoạt động tập thể,
ăn mặc theo lối “bình thường”, và quan niệm của cô ấy về cái bình thường là một
chiếc quần rộng và một chiếc T-shirt Hanes.

“Trông cô chán đời thế,”
Laurel nói ngay khi vừa bước vào. “Có chuyện à?”

“Không có gì!” tôi cười rạng
rỡ. “Chỉ là tôi hơi bị rối bời vào lúc này thôi.”

“Cãi nhau với mẹ à?”

Tôi ngẩng phắt đầu lên.

“Không,” tôi nói đầy cảnh
giác, “Sao cô lại hỏi vậy?”

“Chuyện đương nhiên ấy mà,”
Laurel vừa nói vừa cởi áo khoác ra. “Tất cả các cô dâu đều cãi nhau với mẹ. Nếu
không cãi nhau về nghi lễ thì là về việc sắp xếp hoa. Tôi đã ném một cái lọc
trà vào mẹ mình vì bà đã loại bỏ ba người bạn của tôi ra khỏi danh sách khách
mời mà không hề hỏi tôi.”

“Thật sao? Nhưng sau đó hai
người đã làm hòa.”

“Chúng tôi đã không thèm nói
chuyện với nhau suốt 5 năm sau đó.”

“5 năm?” Tôi sững nhìn cô ấy,
kinh ngạc. “Chỉ vì một đám cưới?”

“Becky, chẳng có thứ gì chỉ
là một đám cưới cả.”

Laurel nói. Cô lấy một chiếc
áo len cashmere. “Cái này đẹp đấy.”

“Ừm,” tôi hờ hững nói. Ôi
Chúa ơi, giờ thì tôi thực sự lo rồi đây.

Nếu tôi cãi nhau với mẹ thì
sao? Nếu mẹ trở nên thực sự bực mình và nói không bao giờ muốn nhìn thấy mặt
tôi nữa thì sao? Và rồi khi Luke với tôi có con, chúng chẳng bao giờ được gặp
ông bà ngoại. Và cứ mỗi Giáng sinh, chúng mua quà cho bà ngoại và ông ngoại
Bloomwood, để dự phòng thôi, nhưng năm nào quà cũng nằm yên dưới cây thông mà
không được mở ra, và chúng tôi lặng lẽ vứt đi, rồi đến một năm, cô con gái bé
bỏng nói, “Mẹ ơi, sao ông bà ngoại Bloomwood lại ghét chúng ta?” và tôi sẽ phải
nuốt nước mắt mà nói rằng “Con yêu, bà không hề ghét chúng ta. Bà chỉ...”

“Becky? Cô không sao chứ?”

Tôi vụt trở lại hiện tại,
thấy Laurel săm soi tôi một cách ái ngại. “Cô biết không, trông cô cứ như người
mất hồn ấy. Có lẽ cô cần nghỉ ngơi một chút.”

“Tôi ổn mà! Thật đấy.” Tôi cố
hết sức nặn ra nụ cười chuyên nghiệp. “Vậy... đây là những chiếc váy mà tôi
đang nghĩ đến. Nếu cô thử chiếc màu be này, với chiếc áo sơ mi trắng...”

Khi Laurel thử hết bộ này đến
bộ kia, tôi ngồi trên ghế đẩu, gật đầu và đưa ra những bình luận lơ đãng kì cục
trong khi tâm trí vẫn cứ lăn tăn về chuyện với mẹ. Tôi cảm thấy như thể mình đã
lún quá sâu vào cái mớ hỗn độn này, tôi đã mất hết cảm giác cân bằng rồi. Liệu
mẹ có mất bình tĩnh khi tôi nói cho bà biết về Plaza không? Có không nhỉ? Tôi
không thể đoán được.

Ý tôi là, cứ nhìn những gì đã
xảy ra hồi Giáng sinh mà xem... Tôi đã nghĩ là mẹ sẽ rất choáng váng và thất
vọng khi tôi nói với bà Luke và tôi sẽ không về nhà, và tôi đã mất một thời
gian dài để có đủ cam đảm mà nói với mẹ. Nhưng, trước sự ngạc nhiên của tôi, bà
đã rất dễ chịu với việc đó và bảo tôi rằng mẹ và bố sẽ có một ngày đáng yêu với
Janice và Martin, và rằng tôi không cần phải lo lắng gì cả. Vậy nên có thể lần
này cũng vậy. Khi tôi giải thích toàn bộ câu chuyện với mẹ, mẹ sẽ nói, “Ồ con
yêu, đừng ngốc như vậy, đương nhiên là con phải được kết hôn ở bất cứ nơi nào
con muốn chứ.”

Hoặc là mẹ sẽ òa khóc và nói
sao tôi có thể lừa dối mẹ như thế này, và có chết bà cũng không đến Plaza.

“Tôi đã định tới Công viên
Trung tâm vì tập marathon, rồi tôi thấy ai nhỉ, đứng ngay đó như một búp bê
Barbie?”

Giọng Laurel len lỏi vào đầu
óc tôi và tôi ngước lên.

“Không phải là ả thực tập tóc
vàng chứ?”

“Đúng thế! Thế là tim tôi bắt
đầu đập thình thịch, tôi bước tới phía cô ta và tự hỏi sẽ nói gì đây. Quát mắng
cô ta? Đánh cô ta? Hay là hoàn toàn lờ cô ta đi? Cô biết đấy, làm thế nào thì
tôi mới hài lòng nhất đây? Và đương nhiên tôi nửa như muốn chạy trốn...”

“Vậy đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi háo hức hỏi.

“Khi tôi đến gần, đó thậm chí
chẳng phải là cô ta. Đó là một cô gái khác!” Laurel đặt một tay lên đầu. “Cứ
như thể, bây giờ cô ta đang làm tôi loạn óc lên. Còn chưa mãn nguyện với việc
cướp chồng tôi, phá hoại đời tôi, ăn cắp trang sức của tôi...”

“Cô ta ăn cắp trang sức của
cô?” Tôi ngạc nhiên nói. “Cô nói vậy nghĩa là sao?”

“Tôi phải nói cho cô biết
điều này. Không ư? Đồ bắt đầu bị mất từ khi Bill đưa cô ta tới căn hộ của chúng
tôi. Chiếc mặt dây chuyền ngọc lục bảo bà tặng tôi. Một đôi vòng tay. Đương
nhiên là tôi không hề biết về những gì đang diễn ra, vậy nên tôi nghĩ là mình
bất cẩn thôi. Nhưng khi mọi chuyện hai năm rõ mười thì tôi nhận ra. Chắc chắn
là cô ta.”

“Cô không thể làm gì sao?”
tôi khẩn khoản hỏi.

“Ồ, có chứ. Tôi đã gọi cảnh
sát.” cằm Laurel căng ra khi cô cài khuy váy. “Họ tới hỏi cô ta vài câu và lục
soát căn hộ của cô ta, nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Đương nhiên là không thấy
rồi.” Cô ném một nụ cười hơi lạ lùng về phía tôi. “Và rồi Bill biết chuyện. Anh
ta nổi đóa lên. Anh ta đến chỗ cảnh sát và bảo họ... chà, tôi không biết chính
xác anh ta đã nói gì với họ. Nhưng ngay chiều hôm đó, cảnh sát đã gọi lại cho
tôi và thông báo họ bỏ vụ này. Hiển nhiên là họ đã nghĩ tôi chỉ là một mụ vợ bị
đá đầy thù hận thôi. Mà dĩ nhiên là thế thật.”

Cô nhìn mình trong gương và
mặt cô dần mất đi vẻ linh hoạt. “Cô biết đấy, tôi đã luôn nghĩ anh ta sẽ tỉnh
ra,” cô khẽ nói. “Tôi đã nghĩ anh ta chỉ như vậy một tháng. Có thể là hai. Rồi
anh ta sẽ quay lại, tôi sẽ đá anh ta đi, rồi anh ta lại quay lại van xin lần
nữa, chúng tôi sẽ cãi nhau, nhưng rốt cuộc...” Cô chậm rãi thở ra. “Nhưng anh
ta không hề làm vậy. Anh ta sẽ không quay lại.”

Cô nhìn vào mắt tôi trong
gương và tôi đột nhiên thấy giận điên lên. Laurel là con người tốt bụng nhất
trên thế giới này. Sao gã chồng ngu ngốc của cô ấy có thể bỏ rơi cô chứ?

“Tôi thích chiếc váy này,” cô
nói thêm, nghe có vẻ vui vẻ hơn. “Nhưng có lẽ là màu đen.”

“Tôi sẽ đi lấy chiếc khác cho
cô,” tôi nói. “Chúng tôi vẫn còn cái khác ở tầng này.”

Tôi bước ra khỏi gian hàng
mua sắm cá nhân và đi về phía giá treo váy hiệu Dries van Noten. Vẫn còn sớm
đối với khách hàng mua sắm quen thuộc và cả tầng gần như không có ai. Nhưng khi
tôi đang tìm chiếc váy khác có cỡ của Laurel, tôi đột nhiên thoáng thấy một
dáng người quen quen. Tôi quay lại, bối rối, nhưng người đó đã biến mất.

Kì lạ. Rốt cuộc tôi cũng tìm
thấy chiếc váy và chọn một chiếc khăn choàng có tua phù hợp. Tôi quay lại - và
lại là anh ta. Đó là Danny. Anh đang làm cái quái gì ở Barneys vậy? Khi tới
gần, tôi nhìn anh chằm chằm. Mắt anh đỏ ngầu, tóc thì bù xù, và trông anh có vẻ
bồn chồn đến điên cuồng.

“Danny!” tôi lên tiếng và anh
giật mình thấy rõ. “Cậu làm gì ở đây vậy?”

“Ồ! Không có gì! Chỉ... lượn
lờ thôi.” Anh đáp.

“Cậu ổn chứ?”

“Tớ ổn. Mọi chuyện đều ổn cả.”
Anh liếc nhìn đồng hồ. “Vậy... tớ đoán chắc cậu đang bận việc?”

“Thật ra là có,” tôi nói đầy
vẻ tiếc nuối. “Một khách hàng đang chờ tớ. Nếu không mình đã có thể đi uống
chút cà phê.”

“Không. Không sao,” anh nói. “Cậu
cứ đi đi. Mình sẽ gặp nhau sau.”

“OK,” tôi nói rồi quay lại
phòng thử đồ, hơi bối rối.

Laurel quyết định lấy cả 3 bộ
đồ tôi chọn cho cô, và lúc ra về, cô ôm lấy tôi thật chặt. “Đừng để lễ cưới làm
mình buồn,” cô nói. “Để ý lời tôi làm gì. Tôi đang hơi chán nản mà. Tôi biết cô
và Luke sẽ hạnh phúc.”

“Laurel.” Tôi cũng ôm chặt
cô. “Cô đúng là người tuyệt nhất.”

Chúa ơi, tôi mà gặp cái gã
chồng ngu ngốc của cô ấy thì tôi sẽ cho hắn biết tay.

Khi cô ấy đã đi rồi, tôi xem
lại kế hoạch làm việc còn lại trong ngày. Tôi có một tiếng đồng hồ trước khi
đến vị khách tiếp theo, vậy là tôi quyết định lang thang lên gian hàng cô dâu
và xem lại bộ váy của mình một lần nữa. Dứt khoát phải là bộ này hoặc bộ Vera
Wang. Hoặc có thể là Tracy Connop.

Dù sao cũng chắc chắn là một
trong ba bộ đó.

Khi lên lại tầng bán hàng,
tôi đứng sững lại vì ngạc nhiên. Danny đang đứng cạnh giá treo áo, thản nhiên
mân mê một cái. Anh còn đang làm cái quái gì ở đây thế? Tôi toan gọi anh, và
hỏi có muốn đi xem bộ váy của tôi rồi đi uống chút cappuccino không? Nhưng rồi,
trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ngó quanh, lén lút cúi xuống và lấy cái gì đó
từ trong túi vải bạt của mình... Đó là một chiếc áo phông với tay áo lấp lánh,
có cả móc treo. Anh cho lên giá treo, lại ngó xung quanh, và lại lấy thêm cái
nữa.

Tôi bàng hoàng, sững sờ nhìn
anh. Anh nghĩ mình đang làm cái gì thế?

Anh lại nhìn quanh - rồi với
tay vào túi lôi ra một bảng hiệu nhỏ, và dựng lên ở cuối giá hàng.

Anh muốn làm cái quái gì thế?

“Danny!” Tôi vừa gọi vừa tiến
đến chỗ anh ta.

“Gì thế?” Anh giật nảy mình,
rồi quay lại và nhìn thấy tôi. “Suỵttttt! Chúa ơi, Becky!”

Tôi rít lên “Cậu đang làm cái
gì với đám áo phông đó thế?”

“Tớ đang tự cung cấp hàng.”

“Tự cung cấp hàng nghĩa là
sao?”

Anh hất đầu về phía bảng hiệu
và tôi đọc nó mà không tin nổi vào mắt mình.

BỘ SƯU TẬP CỦA DANNY KOVITZ

MỘT NHÂN TÀI THÚ VỊ MỚI Ở
BARNEYS

“Có cái không dùng móc của
Barney,” Danny vừa nói vừa tống hai chiếc áo phông nữa lên giá. “Nhưng tớ nghĩ
cũng không có vấn đề gì.”

“Danny... Cậu không làm thế
được! Cậu không thể cứ... treo đồ của mình lên giá được!”

“Tớ đang làm đấy thôi.”

“Nhưng...”

“Tớ không có sự lựa chọn nào
khác, được chưa?” Danny quay đầu đi và nói. “Bây giờ Randall đang trên đường
tới đây, trông đợi là sẽ thấy một mặt hàng của Danny Kovitz ở Barneys.”

Tôi kinh hoảng nhìn anh.

“Tớ tưởng cậu bảo là anh ấy
sẽ không bao giờ kiểm tra!”

“Anh ấy không bao giờ kiểm
tra!” Danny treo thêm một cái móc lên giá. “Nhưng cô bạn gái ngu xuẩn của anh
ấy đã nhúng mũi vào chuyện này. Cô ta chưa bao giờ tỏ ra quan tâm chút nào đến
tớ cả, nhưng ngay khi nghe đến cái tên Barneys, thì lại ‘Ôi Randall, anh nên
ủng hộ em trai mình! Mai đến Barneys mua một món hàng của cậu ấy đi!’ Vậy là tớ
bảo, anh thực sự không cần phải làm thế đâu... nhưng bây giờ thì Randall đã có
cái ý nghĩ đó trong đầu rồi, anh ấy kiểu như, chà, có lẽ anh sẽ ghé qua xem thế
nào! Vậy là tớ đã phải thức trắng cả đêm chết tiệt để may vá...”

“Cậu đã làm tất cả những thứ
này đêm qua?” Tôi hoài nghi hỏi, với tay lấy một trong số mấy chiếc áo phông.
Một miếng viền da rơi xuống sàn.

“Vậy nên có thể sản phẩm
không đạt được chất lượng như mọi khi,” Danny thanh minh. “Chỉ cần không thô
bạo với chúng là được, OK?” Anh bắt đầu đếm đám móc treo. “hai... bốn... sáu...
tám... mười. Thế đủ rồi.”

“Danny...” tôi liếc quanh
tầng bán hàng thấy Carla, một trong số nhân viên bán hàng đang nhìn chúng tôi
với ánh mắt rất lạ. “Chào!” Tôi vui vẻ nói. “Chỉ là... giúp một khách hàng...
cho bạn gái anh ấy...” Carla lại ném thêm về phía chúng tôi một cái nhìn nghi
ngờ khác, rồi bỏ đi. “Không được đâu,” tôi thì thầm ngay khi cô ta vừa ra khỏi
tầm nghe. “Cậu sẽ phải lấy những thứ này xuống. Cậu thậm chí không được bán
hàng ở tầng này!”

“Tớ cần 2 phút,” anh nói. “Chỉ
2 phút thôi. 2 phút để anh ấy đi vào, thấy cái bảng hiệu, rồi đi ra. Thôi nào
Becky. Thậm chí sẽ chẳng ai đến...” Anh đơ người ra. “Anh ấy kia rồi.”

Theo ánh mắt anh, tôi thấy
anh trai Randall của Danny đang băng qua tầng tiến về phía chúng tôi.

Tôi thắc mắc đến hàng triệu
lần là sao Randall và Danny có thể có cùng bố mẹ cơ chứ. Trong khi Danny mảnh
mai và năng động thì Randall mặc bộ vest cài chéo thoải mái, và luôn mang bộ
mặt dè bỉu khó chịu. “Chào Daniel,” anh ấy nói và gật đầu với tôi. “Becky.”

“Chào Randall,” tôi nói, và
nở một nụ cười mà tôi hi vọng là khá tự nhiên. “Anh khỏe chứ?”

“Chúng đấy!” Danny nói một
cách hân hoan, rời khỏi giá treo và chỉ vào những chiếc áo phông. “Bộ sưu tập
của em. Ở Barneys. Như em đã kể.”

“Tôi thấy rồi,” Randall nói
và xem xét cẩn thận giá quần áo. Tôi cảm thấy dường như anh ấy sắp sửa ngẩng
đầu lên và nói “Mấy người đang diễn cái trò gì vậy?” Nhưng anh chẳng nói gì...
và hơi sốc, tôi nhận ra anh ấy đã hoàn toàn bị cho vào tròng.

Hơn nữa, sao lại phải ngạc
nhiên đến thế nhỉ? Những trang phục của Danny trên giá treo trông cũng không
lạc lõng lắm.

“Chà, chúc mừng cậu,” cuối
cùng Randall cũng lên tiếng. “Đây đúng là một thành tựu đấy.” Anh vụng về vỗ
vai Danny rồi quay sang tôi. “Chúng bán được chứ?”

“Ơ... vâng!” Tôi nói “Rất
được ưa chuộng, em nghĩ vậy.”

“Vậy giá bán lẻ của chúng là
bao nhiêu?” Anh với lấy một chiếc áo phông, và cả tôi và Danny vô tình đều nín
thở. Chúng tôi nhìn, đơ người ra, trong khi anh tìm nhãn, rồi cau mày nhìn lên.
“Không có nhãn giá.”

“Đó là vì... chúng là hàng
mới ra mà,” tôi nghe mình vội vàng nói. “Nhưng em nghĩ chúng có giá... ờ... 89
đô la.”

“Ra vậy,” Randall gật gù. “Chà,
tôi chưa bao giờ là người chuộng thời trang cao cấp cả.”

“Đang nói tôi đấy,” Danny thì
thầm vào tai tôi.

“Nhưng nếu chúng đang được
bán ra thì hẳn phải là cái gì đó. Daniel, tôi rất ngưỡng mộ cậu.” Anh ta với
lấy một chiếc áo có đinh tán quanh cổ và nhìn với vẻ kinh sợ kiểu cách. “Nào,
giờ thì tôi nên mua chiếc nào đây nhỉ?”

“Đừng mua!” Danny lập tức
nói. “Em... sẽ thiết kế một chiếc khác cho anh. Coi như đó là một món quà.”

“Tôi rất muốn mua mà,”
Randall nói. “Nếu tôi không ủng hộ được chính em trai mình...”

“Xin anh đấy, Randall.” Giọng
Danny vang lên đầy khẩn thiết. “Hãy cho phép em được làm cho anh một món quà.
Đó là điều tối thiểu em có thể làm sau tất cả những điều tốt đẹp anh đã dành
cho em suốt những năm vừa qua. Thật đấy.”

“Chà, nếu cậu đã cương quyết
như vậy,” cuối cùng Randall cũng nhún vai nói. Anh ta nhìn đồng hồ. “Tôi phải
đi đây. Rất vui được gặp cô, Becky.”

“Em sẽ tiễn anh ra thang máy,”
Danny vừa nói vừa ném cho tôi một cái nhìn vui sướng.

Khi hai người đi khỏi, tôi
cảm thấy mình như đang chực phá lên cười thoải mái. Không thể tin là chúng tôi
đã thoát dễ dàng như vậy.

“Này!” chợt một tiếng nói
vang lên ngay phía sau tôi. “Xem mấy cái này này! Hàng mới phải không?” Một bàn
tay có móng được sơn giũa thò qua vai tôi và kéo một trong số những chiếc áo
phông của Danny trước khi tôi kịp ngăn lại. Tôi quay đầu lại và chợt thấy sợ
hãi. Đó là Lisa Parley, một khách hàng dễ thương nhưng vàng hoe toàn tập của
Erin. Cô ta chừng 22 tuổi, chẳng có vẻ gì là có công ăn việc làm cả, và luôn
nói thẳng toẹt tất cả những điều nảy ra trong đầu mà chẳng bao giờ quan tâm xem
điều đó có khiến ai bị xúc phạm không. (Đã có lần cô ta hoàn toàn hồn nhiên hỏi
Erin “Cô có thấy phiền khi có một cái miệng hình dáng kì cục thế không?”)

Giờ thì cô ta đang cầm chiếc
áo phông ướm lên người, nhìn xuống với vẻ săm soi đánh giá.

Chết tiệt. Lẽ ra tôi phải lôi
chúng khỏi giá treo ngay lập tức.

“Chào Becky!” Cô ta vui vẻ
nói. “Này, cái này dễ thương ghê! Tôi chưa bao giờ thấy chúng cả.”

“Thực ra,” tôi vội nói, “những
chiếc này chưa được bày bán đâu. Thật ra, tôi cần phải... ừm... đem chúng vào
lại kho.” Tôi cố gắng tóm lấy chiếc áo nhưng cô ta né ra.

“Tôi sẽ chỉ ngắm trong gương
thôi mà. Này Tracy! Cậu nghĩ sao?”

Một cô gái khác, mặc chiếc áo
khoác in mới của Dior, đang đi về phía chúng tôi.

“Về cái gì?”

“Về những chiếc áo phông mới
này. Chúng thật tuyệt phải không?” Cô ta với tay lấy một chiếc khác đưa cho
Tracy.

“Các cô có thể đưa chúng lại
cho tôi...” Tôi tuyệt vọng nói.

“Cái này đẹp đấy!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3