Thức tỉnh - Chương 01 - 02 - 03
Chương 1
KHI CỬA PHÒNG bật mở, điều đầu tiên thoáng qua trí
óc mụ mị của tôi là Liz đã nghĩ lại và quay về. Tuy nhiên, ma đâu
thể làm vậy. Thỉnh thoảng, họ sẽ nhờ tôi, để rồi tôi có thể triệu
hồi và cật vấn những người có năng lực siêu nhiên đã bị giết bởi
một nhà khoa học điên khùng. Còn bình thường, làm gì có cánh cửa
nào ngăn được hồn ma?
Tôi ngồi dậy, dụi cặp mắt chỉ chực díp lại, cố xua
đi hiệu ứng ngầy ngật của thuốc an thần. Cửa chỉ mở hé rồi dừng.
Tụt xuống giường, tôi rón rén băng ngang qua tấm thảm dày trải trên
nền căn phòng được bài trí giống như một phòng khách sạn, nguyện cầu
cho người đằng sau cửa đã bị gọi đi nơi khác và tôi có thể trốn
thoát trước khi trở thành đối tượng thí nghiệm của những kẻ đã mang
tôi tới đây…
“Chào Chloe.” Tiến sĩ Davidoff vừa đẩy toang cửa vừa
nở nụ cười phúc hậu nhất có thể có được. Ông ta không già lắm, tầm
năm mươi. Nhưng nếu được phân vai trong một bộ phim, tôi sẽ để vị tiến
sĩ này vào vai một nhà khoa học lẩm cẩm, tay yếu chân run. Đấy là
hành động mà tôi dám chắc ông ta sẽ thực hiện cho đến khi hoàn hảo
mới thôi.
Người phụ nữ đi sau có mái tóc óng vàng hợp mốt,
diện bộ cánh đậm chất New York.
Bà ta sẽ vào vai mẹ đứa con gái khó ưa nhất lớp. Trớ trêu thay, đó
cũng là sự thật. Bà ta là mẹ của Victoria
– hay còn gọi là Tori – Enright. Cũng ở tại Nhà mở Lyle, nhưng Tori
không nằm trong kế hoạch đào tẩu của chúng tôi. Có lý do chính đáng
đấy, vì cô ta là một trong những lý do khiến tôi nảy ra ý định bỏ
trốn.
Mẹ Tori xách theo một túi Macy, như thể vừa tiện đường
đi mua sắm về và tạt qua đây làm vài thí nghiệm kinh khủng trước giờ
ăn trưa.
“Chắc em đang thắc mắc lắm, Chloe,” thấy tôi ngồi ghé
xuống mép giường, Tiến sĩ Davidoff bảo. “Vì thế chúng tôi mới đến
đây để giải đáp thoả đáng mọi câu hỏi của em. Nhưng trước tiên, chúng
tôi cần em giúp.”
“Simon và Derek,” bà Enright tiếp lời. “Chúng đâu rồi?”
Tôi ngước lên, hết nhìn bà ta lại nhìn sang tiến sĩ
Davidoff. Ông ta cười cười và gật đầu khích lệ, như thể tôi sẵn sàng
giao nộp bạn mình một cách dễ dàng vậy.
Tôi chưa bao giờ là một đứa nhóc cáu bẳn. Chưa một
lần bỏ nhà đi bụi. Cũng chưa hề giậm chân gào thét rằng đời thật
bất công và ước gì mình chưa được sinh ra. Mỗi khi cha nói chúng tôi
lại sắp phải chuyển nhà và tôi cần chuyển trường, tôi đã cố nuốt
xuống câu nỉ non “nhưng con mới làm quen bạn mới thôi mà”, chỉ gật
đầu và nói với ông rằng tôi hiểu.
Biết thân biết phận. Biết ơn và chấp nhận những gì
mình đang có. Hãy người lớn và cứng rắn lên.
Giờ đây, khi nhìn lại cuộc sống đặt đâu ngồi đó
trước kia, tôi mới biết cũng vì thế nên mình bị cuốn vào cuộc chơi.
Khi người lớn xoa đầu khen tôi chín chắn, chắc đó cũng là lúc họ
mừng thầm trong bụng vì thấy tôi chưa đủ chín chắn để hỏi lại, để
chống đối.
Trông thấy tiến sĩ Davidoff và mụ Enright, tôi nhớ đến
những việc họ đã làm với mình – lừa gạt, bị nhốt lại – và tôi
chỉ muốn giậm chân, gào thét lên cho thoả. Nhưng không
đời nào tôi để họ thoả mãn.
Tôi tròn mắt khi bắt gặp ánh nhìn của mụ Enright.
“Thế nghĩa là cô chưa tìm thấy họ à?”
Tôi đoán nếu tiến sĩ Davidoff không kịp thời ra dấu
can ngăn, chắc mình đã ăn một cái tát nên thân.
“Chưa, Chloe, chúng tôi chưa tìm thấy,” tiến sĩ bảo.
“Hiện mọi người đang lo cho sự an nguy của Simon.”
“Chẳng lẽ tiến sĩ cho rằng Derek sẽ làm hại Simon?”
“Tất nhiên là chỉ vô tình thôi. Tôi biết Derek rất quý
Simon.”
Quý ư? Nghe lạ
tai thật. Derek tuy không phải là anh ruột của Simon, nhưng họ còn khăng
khít hơn bất kỳ cặp anh em ruột thịt nào tôi từng biết. Phải, Derek
là người sói, nhưng chính nhờ phần sói ấy nên anh không bao giờ làm
Simon tổn thương. Derek sẽ bảo vệ Simon bằng mọi giá – tôi đã tận mắt
chứng kiến điều đó.
Thấy tôi nghi ngờ ra mặt, tiến sĩ Davidoff khẽ lắc
đầu như thể thất vọng. “Thôi được. Chloe này, dù cho rằng Simon không
bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng em chắc có nghĩ đến sức khoẻ của
cậu ấy chứ.”
“S… sức khoẻ của c… cậu ấy…” Đa phần những lúc căng
thẳng, tôi thường lắp bắp. Nhưng vì không muốn họ đắc ý nên tôi hỏi
lại, thật chậm. “Simon làm sao ạ?”
“Tình trạng sức khoẻ của Simon.”
Hình như là không chỉ mình tôi xem quá nhiều phim.
Chắc họ sắp bảo Simon mắc bệnh hiếm gặp, nguy hiểm đến tính mạng
và nếu không có thuốc đặc trị trong vòng mười hai giờ tới, Simon sẽ
tự bốc cháy.
“Bệnh gì thế ạ?”
“Simon bị tiểu đường,” Tiến sĩ Davidoff giảng giải.
“Simon cần thường xuyên kiểm tra và điều tiết lượng đường trong máu.”
“Và phải có dụng cụ thử máu mới làm được phải
không ạ?” Giờ tôi mới nhớ Simon luôn vào nhà vệ sinh trước bữa ăn. Tôi
tưởng cậu ấy chỉ muốn rửa tay cho sạch. Có lần tôi tình cờ thấy
cậu ấy vừa đi ra vừa nhét vội một chiếc hộp đen nhỏ vào túi.
“Đúng vậy,” Tiến sĩ Davidoff nói. “Nếu biết chăm sóc
đúng cách, tiểu đường không phải là một căn bệnh nguy hiểm. Mọi
người đều thấy chưa cần cho em biết vì trước nay Simon vẫn luôn khoẻ
mạnh, bình thường.”
“Ngoại trừ một việc,” mẹ Tori xen vào.
Mụ rút trong túi Macy ra một chiếc ba lô. Trông giống
của Simon, nhưng tôi không dễ gì bị lừa – họ có thể mua một cái
giống hệt. Mụ ta còn lôi ra thêm chiếc áo nỉ có mũ của Simon, nhưng
Simon bỏ lại hầu hết quần áo và vật dụng cá nhân tại Nhà mở Lyle.
Họ có thể lấy nó từ tủ đồ của cậu ấy.
Rồi đến một xấp giấy và túi bút chì màu. Phòng
Simon luôn bừa bộn giấy vẽ và bản phác truyện tranh, quá ư dễ dàng
để…
Mụ Enright lật xấp giấy vẽ dở đưa tôi xem. Simon không
đời nào quên tác phẩm của mình như thế.
Cuối cùng, mụ đặt lên bàn một chiếc đèn pin. Lúc ở
Nhà mở Lyle, tôi đã tận mắt thấy Simon bỏ nó vào túi.
“Simon bị trượt chân khi trèo qua hàng rào. Ba lô đeo
trên vai nó rơi xuống đất. Bị đuổi sát, nó đành bỏ túi lại. Tuy
nhiên trong này có một thứ Simon cần hơn hết thảy, hơn cả quần áo và
giấy bút.”
Mụ mở một túi ni lông màu xanh hải quân, bên trong có
hai lọ thuốc chỉ bằng cây bút bi: chất lỏng trong một lọ đục vẩn,
còn lọ kia trong suốt. “Insulin. Thứ cơ thể Simon không thể tự điều
tiết. Nó tự tiêm ba lần mỗi ngày.”
“Nếu ngừng tiêm, Simon sẽ thế nào?”
Tiến sĩ Davidoff đỡ lời. “Chúng tôi không định hù em,
bảo Simon sẽ chết dù chỉ thiếu một mũi tiêm. Sáng nay Simon không
tiêm. Chắc thằng bé chỉ hơi khó chịu. Nhưng nếu để đến hôm sau, Simon
sẽ bắt đầu nôn. Sau ba ngày không tiêm, Simon sẽ hôn mê.” Tiến sĩ lấy
cái túi từ tay mẹ Tori và đặt trước mặt tôi. “Chúng tôi cần đưa cái
này cho Simon. Để làm điều đó, chúng tôi cần em giúp tìm anh em họ.”
Tôi đồng ý.
Chương 2
TRONG MỘT BỘ PHIM HAY, nhân vật chính không bao giờ đi
ngay đến đích. Cô ấy phải khởi hành, gặp vật cản thứ nhất, đi đường
vòng để tránh. Sau đó, cô gặp vật cản thứ hai và một đường vòng
dài hơn đường cũ. Cứ thế, cô lại gặp vật cản, lại đi đường vòng
khác… Chỉ khi hội đủ mọi yếu tố cần thiết, cô mới có được phần
thưởng cuối cùng một cách xứng đáng.
Lý ra chuyện đời tôi cũng theo khuôn khổ đó. Tôi vốn
học ngành nghệ thuật sân khấu. Nói đúng hơn là một cựu học sinh.
Chlo Saunders, mười lăm tuổi, luôn mơ ước được nổi tiếng như đạo diễn
lừng danh Steven Spielberg. Nhưng giấc mơ viết kịch bản và đạo diễn cho
phim bom tấn Hollywood đã tan tành ngay
lần đầu tiên cô ấy đến kỳ. Kể từ đó, Chloe sống cuộc đời của những
người mà cô từng muốn đưa lên màn ảnh.
Đấy là khi tôi bắt đầu thấy ma. Sau vụ hoảng loạn
trong trường, tôi bị một toán người mặc áo khoác trắng mang đi. Họ
đưa tôi đến một nhà mở toàn những thanh thiếu niên thần kinh không ổn
định. Khổ nỗi tôi không điên, tôi có gặp ma thật mà. Còn
nữa, ở Nhà mở Lyle, không chỉ mình tôi có sức mạnh siêu nhiên.
Simon biết dùng bùa phép. Bằng tay không, Rae có thể
đốt người ta bỏng. Derek có sức mạnh phi thường, giác quan nhạy bén
và sắp biến thành sói nay mai. Còn Tori… tôi không biết khả năng của
cô ta. Chắc cô ta hư nên mới phải ở Nhà Lyle, nơi làm việc của mẹ
mình.
Simon, Derek, Rae và tôi nhận ra không phải ngẫu nhiên
mà bốn chúng tôi ở cùng một chỗ, bèn rủ nhau bỏ trốn. Nhưng Rae và
tôi tách khỏi nhóm. Sau khi chạy thục mạng đến chỗ dì Lauren, người
tôi tin tưởng nhất trên đời, tôi bị đem tới nơi này, trong một khu thí
nghiệm được điều hành bởi chính những người quản lý Nhà mở Lyle.
Giờ họ còn muốn tôi giao nộp Derek và Simon ư?
Đã thế, tôi đành phải tạo một vật cản cho chính
mình vậy. Với giọng điệu hết sức thuyết phục, tôi bảo tiến sĩ
Davidoff nơi có thể tìm thấy Simon và Derek.
Bước một: đặt mục tiêu. “Theo kế hoạch, Rae và em tìm
chỗ trốn. Phép thuật của Simon sẽ đánh lạc hướng người của tiến
sĩ,” tôi bảo tiến sĩ Davidoff. “Vì Rae chạy trước nên không nghe thấy,
nhưng vào phút cuối Simon đã kéo em lại và dặn, nếu lạc nhau, ta sẽ
gặp nhau ở điểm hẹn.”
Bước hai: giới thiệu vật cản. “Điểm hẹn ở đâu ư? Vấn
đề chính ở đó đấy. Chính em cũng không biết. Chúng em còn
chưa kịp thống nhất một nơi cụ thể, mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh
và rối tung cả lên. Bọn em chỉ mới quyết định sẽ bỏ trốn, rồi Derek
bảo dứt khoát phải là đêm hôm đó. Hai anh em họ chắc đã thống nhất
điểm hẹn từ trước. Chỉ có điều họ quên dặn Rae và em.”
Bước ba: vạch lối đi vòng qua vật cản. “Nhưng em có
trù liệu sẵn vài nơi đây. Một trong hai người họ ắt sẽ đến điểm
hẹn. Em có thể giúp mọi người tìm nơi đó. Nếu không thấy em xuất
đầu lộ diện, e rằng Derek và Simon sẽ trốn kỹ đến độ không ai tìm
được đâu.”
Thay vì chạy trốn, tôi sẽ để họ dẫn ra ngoài làm
mồi nhử. Tôi sẽ khai những nơi chưa hề đề cập với Simon và Derek, thế
là họ sẽ không bị bắt. Một kế hoạch tuyệt vời.
Còn phản hồi thì…
“Để chúng tôi suy nghĩ thêm, Chloe. Giờ em cứ cho biết
đó là những nơi nào đi. Đến nơi rồi, chúng ta sẽ có cách để tìm ra
hai bạn ấy.”
Lại trở ngại nữa rồi. Phần không thể thiếu của mọi
cốt truyện. Nhưng ngoài đời thực thì sao? Chúng thật phiền phức.
Lấy được danh sách điểm hẹn ảo, Tiến sĩ Davidoff và
mẹ Tori đi ra cửa, bỏ lại tôi một mình trong phòng. Họ không hề cho
manh mối hay giải đáp vì sao tôi lại ở đây, sau này tôi sẽ ra sao.
Ngồi xếp bằng trên giường, tôi nhìn đăm đăm sợi dây
chuyền trên tay, như thể đấy là quả cầu pha lê có thể đưa ra lời giải
cho mọi thắc mắc. Ngay khi tôi mới thấy “những ông kẹ” – hay ma, mẹ đã
đưa cho tôi vật này. Mẹ nói sợi dây chuyền sẽ cản ma, không cho họ
đến gần tôi. Quả đúng thế thật. Tôi cũng biết điều đó thuộc về vấn
đề tâm lý, như cha tôi thường nói. Tôi đặt lòng tin vào sợi dây, và
nó linh nghiệm. Còn hiện tại thì tôi không dám chắc như vậy.
Hồi còn sống, mẹ biết tôi là một người gọi hồn
không nhỉ? Chắc là biết, nếu trong dòng máu của gia đình tôi có khả
năng đó. Sợi dây tôi đeo trên cổ có công dung xua đuổi hồn ma chăng? Nếu
thật thế, chắc nó đã mất đi một phần hiệu lực, thậm chí còn mờ đi
nữa. Tôi cam đoan là viên đá quý đỏ rực ngày nào giờ đã ngả sang
màu tia tía. Giờ nó nằm đó, im lìm, không cho tôi một lời giải đáp,
để mặc tôi phải tự tìm lấy.
Tôi đeo dây chuyền vào cổ. Tiến sĩ Davidoff và đồng
sự chắc chắn không có ý tốt với tôi. Chẳng ai giúp trẻ con bằng
cách nhốt nó lại cả.
Đừng hòng tôi chỉ chỗ Simon cho họ. Nếu Simon cần
insulin, Derek hẳn sẽ tìm về, dù có phải đột nhập vào một hiệu
thuốc đi nữa.
Phải tập trung nghĩ cách thoát thân và đem cả Rae theo
cùng. Nhưng đây không phải là Nhà mở Lyle, nơi ranh giới giữa tự do và
giam cầm chỉ là một hệ thống báo động. Phòng tôi đang ở y như phòng
khách sạn, nào giường đôi, nào thảm trải sàn, ghế bành, bàn và
phòng tắm riêng… Nhưng nơi này không có cửa sổ và mặt trong cửa ra
vào không có nắm cửa.
Tôi từng cầu cứu Liz. Cô ấy là bạn cùng phòng với
tôi ở Nhà mở Lyle. Chưa kịp tìm về với tự do, bạn tôi đã bị thủ
tiêu. Ngày đầu đặt chân đến đây, tôi đã thử gọi hồn Liz, mong cô ấy
giúp mình tìm một lối thoát. Ngặt nỗi Liz không hề nhận thức là
mình đã chết. Tôi tìm mọi cách dễ chịu nhất để thuyết phục Liz tin
điều ngược lại. Nhưng cô ấy phát hoảng rồi nổi giận, bảo tôi nói
dối và biến mất.
Chắc giờ Liz đã nguôi ngoai. Tuy tôi không dám chắc,
nhưng việc này không thể trì hoãn. Tôi đành cố gắng hết sức gọi hồn
cô ấy lần nữa.
Chương 3
TÔI BẮT TAY CHUẨN BỊ cầu hồn. Khâu chuẩn bị tệ đến
nỗi tôi tự nhủ sẽ không bao giờ đưa nó lên màn ảnh. Không có ánh nến
chập chờn chiếu những hình thù kỳ quái lên tường, không có đầu lâu
mốc đen xếp thành vòng tròn, không có ly đựng loại chất lỏng mà
khán giả nào cũng biết là vang đỏ nhưng thích tưởng tượng thành
máu.
Thầy đồng giỏi nghề có dùng nến và nhang không nhỉ?
Với chút kiến thức cỏn con về thế giới tâm linh, tôi nghĩ chắc một
phần những thứ ta thấy trên phim là thật. Xét theo dòng chảy của
lịch sử, có lẽ từ xa xưa mọi người đã biết đến sự tồn tại của
giới đồng cốt, phù thuỷ hay người sói. Những câu chuyện kể về họ,
dù ít hay nhiều, đều được dựa trên những sự kiện có thật.
Phương thức gọi hồn của tôi – mới sau hai lần áp
dụng, không biết có nên gọi nó là phương thức không nữa – hoàn toàn
dựa trên kinh nghiệm và vài lời chỉ dẫn bất đắc dĩ từ Derek. Mười
sáu tuổi đã được đặc cách học chương trình đại học, Drek biết việc
nắm rõ thông tin là vô cùng quan trọng. Nếu không chắc chắn, anh sẽ
chẳng bao giờ hé môi. Mấy lần bị tôi hỏi gặng, Derek đành tiết lộ
rằng anh nghe nói thầy đồng triệu gọi hồn ma bằng cách đứng cạnh mộ
người đó hoặc dùng một vật dụng cá nhân, như áo của Liz chẳng hạn.
Nên giờ đây, khi ngồi xếp bằng trên thảm, tôi cũng cầm chặt áo Liz.
Tôi hình dung ra Liz và tưởng tượng mình đang kéo cô
ấy ra khỏi cõi lập lờ, nơi các linh hồn chưa siêu thoát quanh quẩn.
Lúc bắt đầu, tôi sẽ nhẹ tay thôi. Trong cuộc gọi hồn gần nhất, tôi
trót dốc toàn lực nên đã vô tình đưa những hai linh hồn nhập lại xác
cũ. Lần này, tuy không ở cạnh mộ ai, nhưng không có nghĩa quanh đây
không có xác chết. Vì thế, tôi kìm sức mạnh ở mức thấp, rồi tăng
dần lên, tập trung hơn cho đến khi…
“Cái quái…? Này, cậu là ai thế?”
Tôi mở bừng mắt. Đứng trước mặt tôi là một thiếu
niên cùng tuổi có mái tóc sẫm màu. Vóc dáng cùng bản mặt vênh váo
kia có thể sánh với một tiền vệ siêu sao. Chẳng phải ngẫu nhiên mà
tôi gặp được hồn ma của một thiếu niên ở đây. Tôi chợt nhớ tới một
nam sinh từng ở Nhà mở Lyle. Trước khi tôi đến, cậu ta bị thuyên
chuyển, có lẽ là đến một nhà thương điên, giống Liz.
“Cậu là… Brady?” tôi dè dặt.
“Ừ, nhưng tôi không quen cậu. Cũng chẳng biết nơi đây
là đâu cả.”
Brady xoay người nhìn bao quát căn phòng, đoạn xoa gáy.
Suýt nữa tôi buột miệng hỏi cậu ta có sao không? Tất nhiên là có.
Brady chết rồi mà. Cũng như Liz. Tôi nuốt khan.
“Cậu đã gặp phải chuyện gì thế?” tôi khẽ khàng.
Brady giật nẩy mình, như thể tôi vừa quát nạt cậu ta
không bằng.
“Ngoài cậu còn ai khác ở đây nữa không?” tôi thầm mong
Brady cảm nhận được sự hiện diện của Liz. Bạn tôi giờ đang ở một nơi
mà tôi không tài nào với tới.
“Hình như tôi nghe tiếng ai…” Cậu ta cau mày chăm chú
nhìn tôi. “Cậu gọi tôi tới đây à?”
“Tớ… tớ không cố tình đâu. Nhưng… vì cậu ở đây
rồi, cậu có thể cho tớ biết…?”
“Đừng, tôi không thể nói gì cả.” Brady so vai. “Tôi không
quan tâm cậu muốn gì.”
Brady ngoảnh mặt đi, cương quyết tỏ ra
không hứng thú. Thấy cậu ta mờ dần, tôi không buồn giữ lại. Hãy yên
nghỉ nhé. Nhưng chợt nghĩ tới Rae, Simon và Derek, tôi hiểu nếu không
tìm ngay giải pháp, nhóm bốn người chúng tôi chắc sẽ sớm sum vầy
cùng Brady ở thế giới bên kia.
“Tên tớ là Chloe,” tôi mau miệng nói. “Tớ là bạn của
Rae ở Nhà mở Lyle. Chúng tớ từng ở đó, sau khi cậu…”
Brady tiếp tục mờ đi trông thấy.
“Chờ đã!” Tôi kêu lên. “Tớ c… có bằng chứng. Hồi ở
Nhà mở Lyle, cậu định gây sự với Derek, nhưng lại bị Simon đẩy ngã.
Có điều Simon không chạm vào cậu. Cậu ấy dùng pháp thuật.”
“Pháp thuật ư?”
“Một bùa chú đẩy bật người ta đi. Simon là pháp sư.
Mọi đứa trẻ trong Nhà Lyle đều…”
“Biết ngay mà. Biết ngay mà.” Brady vừa
rủa thầm vừa hiện hình trở lại. “Hồi nào đến giờ họ toàn đổ lỗi
cho tôi, nhồi nhét đủ thứ chẩn đoán này nọ vào tai tôi. Dù muốn cho
họ thấy là họ đã lầm, nhưng tôi không có bằng chứng.”
“Cậu mách các y tá chuyện Simon phải không?”
“Y tá nào?” Cậu ta khịt mũi. “Toàn mỹ danh cho đội
nhân viên an ninh đấy. Tôi định báo thẳng cho người đứng đầu, là tiến
sĩ Davidoff đó. Thế là họ dẫn tôi đến một nơi trông như nhà kho để
gặp ông ta.”
Tôi bèn tả những nơi mình biết trong toà nhà này từ
khi bị đưa tới đây.
“Phải, đúng rồi. Tôi bị đưa vào trong…” Brady nhăn nhó,
cố lục tung trí nhớ. “Rồi tự nhiên có một cô lại gần và gợi
chuyện. Một phụ nữ tóc vàng, tự xưng là bác sĩ. Hình như là
Bellows…? Hay Fellows nhỉ?”
Dì Lauren. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
“Vậy bác sĩ Fellows…”
“Cô ta muốn tôi đổ tội cho Derek. Mớm lời bảo tôi khai
là anh ta hăm doạ tôi, đấm tôi, xô tôi, gì cũng được. Tôi nghĩ vậy
cũng hay, một dịp trả thù tên Derek đần thối. Tôi mới khích anh ta
mấy câu, Simon đã từ đâu xông tới, chưa hiểu mô tê gì liền dùng ngay
bùa phép đánh tôi ngã sõng soài.”
Tôi lại nghe nói Brady là người đã đấm vào mặt Derek
và Simon có lý do chính đáng để can ngăn – lần ẩu đả mới đây, Derek
đã làm gãy lưng một thằng bé khác.
“Vậy ra bác sĩ Fellows xui cậu khai rằng Derek gây sự
trước…”
“Tôi chẳng dại. Làm theo lời cô ta xúi bẩy, khi trở
về Nhà Lyle và nếu chuyện vỡ lỡ, chính tôi lại phải đau đầu giải
quyết hậu quả. Vừa lúc đó tiến sĩ Davidoff xông vào kéo cô ta ra ngoài
và tôi vẫn nghe được tiếng ông ta oang oang ngoài hành lang. Người phụ
nữ kia luôn miệng bảo Derek là mối hiểm hoạ, lý do duy nhất khiến
Davidoff giữ anh ta lại là vì ông ta không chịu nhận mình sai khi đưa
giống loài của Derek vào đây.”
“Giống loài ư?”
“Vào cuộc thí nghiệm này.”
Bụng tôi quặn thắt. “Th… thí nghiệm nào?”
Brady nhún vai. “Cô ta chỉ nói có thế. Davidoff bảo cô
ta không nên dây vào chuyện này. Ngài tiến sĩ còn bảo mình đã phạm
sai lầm với những người khác, nhưng riêng Derek thì không.”
Người khác ư? Như vậy ngoài Derek còn
có người sói khác? Hoặc đối tượng thí nghiệm khác? Liệu tôi có là một trong số họ?
“Họ có nói gì về…?” tôi dợm hỏi.
Brady chợt quay đầu về một bên, như thể tìm một thứ
gì ngoài tầm thị lực.
“Chuyện gì thế?” tôi hỏi.
“Cậu không nghe thấy sao?”
Tôi căng tai lắng nghe. “Nghe thấy gì cơ?”
“Có tiếng thì thầm.”
“Chắc là Liz. Cô ấy…”
Brady đột nhiên khựng lại. Mắt trợn tròn. Đầu cậu ta
đột ngột bật ngửa, cơ cổ phồng lên. Có tiếng xương răng rắc. Cổ họng
co giật, giọng Brady nghèn nghẹn. Tôi lập tức lao tới giúp. Dù bàn
tay tôi xuyên qua người Brady, sức nóng bỏng rẫy từ đó phụt ra vẫn
khiến tôi hoảng hốt rụt lại.
Tôi nhanh chóng định thần và thấy Brady vẫn đứng im
như tượng. Hạ cằm xuống, Brady lắc lắc vai như người bị trật khớp.
Rồi cậu ta nhìn xuống tôi. Màu mắt sậm đã bị thay thế bởi màu vàng
rực. Nỗi sợ hãi làm bụng tôi quặn thắt giờ mon men bò sang sống
lưng.
“Sợ à, cô nhóc?” Từ miệng Brady phát ra tiếng phụ nữ
lảnh lót na ná giọng một đứa con gái. “Phản xạ của nhóc khá lắm,
nhưng ta chẳng có gì khiến nhóc phải sợ cả.”
“Brady đ… đâu rồi?”
Người kia nhìn xuống thân thể vừa bị chiếm hữu.
“Nhóc thích cậu ta à? Cậu ta đáng yêu nhỉ? Không hổ danh là tạo vật
của tiến sĩ Lyle, đứa nào cũng xinh xắn. Những quả cầu hoàn hảo chứa
đầy nguồn năng lượng tuyệt vời, sẵn sàng bùng nổ mọi lúc mọi nơi.”
Nháy mắt “Brady” đã đến trước mặt tôi, mặt cúi sát
xuống. Tôi bị bao trùm bởi hơi thơm ngát quái dị và nóng hừng hực.
Người nọ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hai đồng tử màu cam rực sáng
xẻ dọc xuống như mắt mèo.
“Thằng bé không giúp được nhóc đâu, nhưng ta thì có.
Nhóc chỉ cần…”
Hai tròng mắt ả trợn ngược, bị thế chỗ bởi hai con
ngươi nâu sậm của Brady, rồi lại nhanh chóng chuyển về màu cam. Ả gầm
gừ.
“Chúng định kéo thằng bé về thế giới bên kia. Mau lên
nhóc, hãy gọi hồn ta về đi.”
“G… gọi…”
“Gọi hồn ta đi. Ta có thể…”
Hai mắt ả lại trợn tròn, tiếng gầm dần chuyển sang
tông điệu không còn là của con người, một âm thanh khiến những mạch
máu đang lạnh đi trong người tôi như muốn đông thành đá. Tôi lùi lại
cho đến khi lưng đập vào vách tường.
“Gọi hồn ta đi,” giọng ả nhoè đi dần thành giọng ồm
ồm của Brady. “Ta có thể giải đáp mọi thắc mắc của nhóc. Gọi hồn
ta…”
Dư ảnh của Brady xao động rồi vụt biến mất, như thể
có ai thình lình rút phích cắm ti-vi. Một chùm ánh sáng trắng loé
lên trước khi Brady rời đi hẳn. Dù có nghe tiếng gõ cửa nhưng tôi chỉ
ngây người, đăm đăm nhìn vào chỗ Brady vừa đứng.
Cửa bật mở, tiến sĩ Davidoff bước vào và nhìn thấy
tôi nép sát vào tường.
“Chloe?”
Tôi loạng choạng bước đến, đồng thời xoa xoa hai cánh
tay.
“Chloe?”
“Nh… nhện,” tôi chỉ lên giường. “Nó ch… chạy xuống
dưới đó.”
Tiến sĩ Davidoff cố nén cười. “Không sao. Tôi sẽ gọi
người đến xử lý trong lúc chúng ta đi dạo. Chúng ta sẽ đi bộ một
lát. Em cũng cần vận động một chút và nghe tôi giải thích.”