Con gái của biển cả - Chương 17 - 18

Chương 17: Tâm sự

Trong tiệc tối, ta lắng tai
nghe thấy mấy phu nhân khẽ bàn luận chuyện buổi chiều có thích khách xông vào
vương cung, hình như định đột nhập vào phòng bếp hạ độc. Một số phu nhân sợ đến
mức đồ ăn đã đưa đến miệng lại vội vàng đặt xuống. Cũng có phiên bản nói là một
con mèo to như một đứa bé vào nhà bếp trộm cá ăn bị bắt sống. Có người nói có
lẽ đó là yêu quái chứ lấy đâu ra con mèo nào to như thế.

Đủ loại suy đoán được đưa ra,
còn ta thì vẫn im lặng ngồi xoa xoa huyệt thái dương, chăm chú suy xét tính khả
thi của việc sửa trí nhớ cho tất cả mọi người trong vương cung.

Bữa tối ta không muốn ăn gì
cả, ai biết mấy con cá con tôm này còn dính nước miếng của Bảo Bảo hay không.
Nghĩ đến thằng nhóc con nghịch ngợm đó ta vừa tức lại vừa buồn cười. Có điều
nghĩ xa hơn một chút, cuộn giấy với chữ viết của tộc người cá Bảo Bảo mang về
đó - ta nhận ra mình chưa hề ăn gì cả, thứ duy nhất đưa vào trong miệng là rượu
nho - rất rõ ràng, đó chính là nhật ký của con bé người cá.

Ta nên cười nhạo con bé ngốc
nghếch này, dùng những từ ngữ độc ác nhất để chế nhạo nó, làm cho nó biến mất
khỏi cõi đời này vì một ước mơ viển vông. Dù sao cha nó cũng là một kẻ hèn hạ
đáng xấu hổ, là kẻ ta nhất định phải trả thù. Ta nên thoải mái vì mình sắp
thành công, những năm tháng khuất nhục tối tăm đó sắp bị hung ác ném về trên
mặt Ceto!

Ta nên vui vẻ, mặc dù việc
con bé người cá kia quá mức ngây thơ, hoặc nói là lương thiện đến khó tin,
không hề tỏ ra ghen ghét công chúa Monica một cách điên cuồng đã làm giảm bớt
một chút khoái cảm, nhưng vẫn không thể che giấu được sự vui vẻ khi hành động
báo thù của ta đã sắp thành công.

Nhưng, loại cảm giác phiền
muộn và đau thương đang lan tràn trong lòng đó từ đâu mà đến?

Không, ta không thể mềm lòng vì
sự ngu xuẩn của nó như vậy, không thể!

Có điều, sao nó lại ngốc như
vậy? Sao lại ngốc như vậy? Ta cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Nó biết rõ cán cân trong lòng
Eric sớm đã nghiêng về phía ta! Dù sao thì bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy ngay
giữa ta và nó thì người nào có thể đảm nhiệm vị trí vương hậu tương lai của một
nước tốt hơn. Đúng vậy, cứ để nó biến mất cùng với sự hiến dâng ngu xuẩn này
đi!

Nghĩ đến Eric, chàng trai
rạng ngời như ánh nắng đó, mặc dù hắn phân vân do dự giữa ta và Loreley nhưng đích
xác hắn là một người đàn ông có phong độ và hiền hậu. Đến nay hắn vẫn chưa từng
có hành động gì mạo phạm ta. Ta đoán rằng trong thời khắc động tâm với con bé
người cá nhất hắn cũng chưa từng khinh nhờn nó. Lần trước ta yêu cầu hắn hôn
ta, hắn cũng chỉ hôn lên trán, ta không hề cho rằng vì ta không đủ hấp dẫn.

Căn cứ những gì ta hiểu về
tính cách hắn mấy ngày nay thì có lẽ nếu như đã cưới ta hắn cũng vẫn sẽ tiếp
tục chăm sóc cô gái câm Loreley hắn mang về cung điện đó. Khó nói hắn có tâm tư
gì hay không, nhưng ta biết hắn sẽ không đuổi nó đi mà vẫn đảm bảo cho nó cơm
áo không lo.

Tiệc tối đã kết thúc, theo
thường lệ lại đến thời gian tán gẫu nhạt như nước ốc. Ta chợt thấy không khí
trong phòng hết sức oi bức, hơn nữa người ta nóng bừng, hết sức khó chịu.

TÌm một lí do, ta rời khỏi
môi trường xã giao tẻ ngắt này đi tới vườn hoa, gió đêm từ từ xua tan cảm giác
khô nóng trên mặt. Có điều tảng đá đè nặng trên ngực ta thì vẫn chưa hề biến
mất.

Ta lắc lư đi xuống bậc thang,
lắc lư? Say rồi sao? Làm sao mà say được! Ngay cả rượu do Dionysus(1) ủ trước
kia cũng không làm ta say được, nói gì đến loại rượu của loài người này?

(1) Dionysus là vị thần rượu nho, con trai của thần
Zeus với một công chúa người trần tên Semele. Khi có thai với thần Zeus, nàng
(do bị Héra sai người xúi giục, có bản nói rằng chính Héra đã làm việc đó) đã
đòi hỏi thần Zeus bày tỏ sức mạnh thật của mình. Vì không thể thuyết phục được
nàng, thần Zeus liền lộ rõ sức mạnh và quyền uy của mình, nhưng nàng công chúa,
vì là người trần nên không chịu nổi sấm sét kinh thiên động địa, đã chết. Khi
nàng chết, thần Zeus kịp thời đưa đứa bé ra khỏi bụng nàng, rồi khâu vào đùi
của mình. Và thế là một thời gian sau, Dionysus được sinh ra từ đùi của cha
mình.

Vì phải tránh cơn ghen tuông của Héra, nên thần Zeus
đã đem đứa bé về hòn đảo mà mình được nuôi lớn năm xưa cho các nàng tiên
Xyphanh chăm sóc. Cậu bé được đặt tên là Dionysus, và sống vui vẻ giữa các nàng
tiên cho đến khi thành một chàng trai khoẻ mạnh.

Một ngày, Dionysus đi hái nho về, cho tất cả vào chậu,
rồi để ở chân tường. Khi chàng với tay lên lấy đồ ở trên giá, chàng vô tình
giẫm vào chậu nho. Chàng không biết nên làm thế nào, liền để lại trong hang rồi
ra về. Vài ngày sau, chàng quay trở lại thì thấy có một mùi rất thơm tỏa ra từ
chậu nho bị giẫm nát hôm trước. Khi uống nước nho vào thì có cảm giác sảng
khoái và nước cũng rất ngon. Dionysus rất thích thứ nước đó và đặt tên nó là
rượu nho. Chàng quyết định sẽ làm cho cả thế giới phải tôn vinh nó. Trải qua
bao cuộc hành trình, những hiểu lầm, chàng đã thu nạp được đệ tử, được cha
chàng là thần Zeus đón về đỉnh Olympus và trở
thành một vị thần.

Dionysus trong thần thoại La Mã
là Bacchus.

Nhưng loại cảm giác giống như giẫm trên bông mềm này cũng thật không tồi,
toàn thân nhẹ nhàng giống như đang lơ lửng trong nước biển.

"Ngài say rồi!" Một
âm thanh vang lên sau lưng.

"Ta không say. Ngươi
không thấy ta đang suy xét một số vấn đề sao? Người say sao có thể suy nghĩ
được chứ?"

Giáo huấn người vừa xuất hiện
xong, ta bắt đầu nói chuyện, nói ra nghi vấn của mình, bởi vì ta cảm thấy mình
rất cần phải nói ra những điều này, nếu không đầu ta sẽ nổ tung mất.

"Ngươi nói xem, sao cô
ta có thể ngốc như vậy? Vì sao cô ta không hối hận? Vì sao? Cô ta sắp bị phản
bội! Có phải cô ta không thể hiểu được một người bị phản bội sẽ đau khổ như thế
nào không?" Người mình yêu bỗng nhiên đối xử với mình một cách lạnh lùng
mà mình chưa bao giờ nghĩ đến, điều này thật sự rất đáng sợ, rất khó tin, rất
đau...

"Cô ta sẵn sàng hi sinh
tất cả! Có phải rất ngốc không? Vì sao cô ta vẫn không hối hận!!!" Trả giá
hết thảy, đoạn tuyệt với gia đình. Đúng rồi, cô ta hi sinh tất cả, cha mẹ trở
về cung điện trên núi Olympus, không biết bao
lâu sau mới tỉnh lại, bọn họ rất giận dữ.

"Còn nữa, tại sao hắn có
thể đối với ta như vậy? Sao có thể, cô ta tốt hơn ta sao?" Ta ngồi xổm
xuống, cuộn mình nức nở, ta đã tự hỏi mình câu này hàng ngàn hàng vạn lần,
trong những ngày tháng đó ta không ngừng tự hỏi nhưng chưa bao giờ nhận được
đáp án.

"Ngay cả Eric cũng sẽ chăm sóc cô ta, sẽ không rời bỏ cô ta một cách
lạnh lùng vô tình, vật mà hắn lại có thể đối với ta như thế. Không phải chúng
ta rất yêu nhau sao..."

Ta bị người phía sau kéo dậy, điều này làm cho ta cảm thấy rất tức giận.
Tại sao lại cản trở ta? Ta xoay người, nhìn thấy một đôi mắt màu đen.

"Hel! Anh đi nơi nào rồi? Vì sao trước giờ em vẫn không tìm được anh?
Có phải anh cố tính tránh em không?" Ta đấm ngực Hel rất mạnh, hắn vẫn
không nói lời nào, như trước giờ vẫn vậy.

"Anh nói đi! Có phải anh đang trả thù em không? Có phải lúc em đau khổ
thì anh vui vẻ đứng nhìn không? Bởi vì em cũng từng đối xử với anh như vậy,
cũng từng rời đi không lưu tình chút nào, cho nên sau đó em mới trở thành người
bị bỏ lại, đúng không?"

"Anh luôn không nói lời nào! Vì sao? Anh không biết như vậy em sẽ
không biết anh đang nghĩ gì không?" Ta giận dữ gào lên, hắn vĩnh viễn vẫn
như thế này, thật sự đáng ghét, đáng ghét!

"Tôi đưa cô về!" Cuối cùng hắn đã mở miệng, sau đó ôm lấy ta,
thật giống như trước kia.

Ta cảm nhận được vòng tay quen thuộc kia, vì vậy liền điều chỉnh tư thế, tìm
đến góc độ dễ chịu nhất trong đó.

Ta nói, "Này! Anh còn bỏ đi nữa không?"

"Không!" Đây là câu trả lời của hắn.

Điều này làm cho ta cảm thấy rất an tâm...

 

Chương 18: Bảo vệ

Đầu đau như muốn nứt.

Dường như trong đầu có một đám người tí hon đáng ghét đang ra sức giẫm đạp,
vừa đau đớn vừa choáng váng, còn cả buồn nôn. Ta mơ màng vén chăn ngồi dậy.
Trong lúc ta còn đang ngái ngủ thì thị nữ được huấn luyện kĩ càng đã đưa thuốc
giải rượu tới, ta cau mày uống thuốc, biết làm sao được, bây giờ không thể điều
chế nước phép được, nguyên liệu toàn bộ vẫn để ở đáy biển, đành phải bắt chó đi
cày.

Nhớ lại những gì xảy ra tối qua, ta nghi hoặc, mình đã trở về phòng kiểu
gì?

"Điện hạ, tối qua là đại nhân Meredith đưa ngài về phòng. Tựa hồ ngài
đã uống quá nhiều rượu trong bữa tối", Thị nữ giải đáp nghi vấn của ta.

Meredith? Tối qua ta không nhìn thấy hắn mà... Đúng ra là trí nhớ của ta
chỉ có đến đoạn ta đi đến vườn hoa hóng mát, sau đó là hoàn toàn trống không.
Sau đó ta đã gặp hắn sao?

Để mặc cho thị nữ thay đồ cưỡi ngựa cho ta, đầu óc vừa tỉnh táo lại một
chút nhờ thuốc giải rượu lại bắt đầu đau đớn, có điều không phải vì rượu cồn mà
là vì ảo não.

Tại sao rượu của loài người mà lại say được nhỉ? Hơn nữa còn không nhớ gì
hết! Không biết ta có nói ra điều gì với Meredith hay không...

Hành trình Eric sắp xếp hôm nay là săn thú, vài ngày trước hắn đã vui vẻ
nhắc tới chuyện này. Mà thật đáng chết, ta lại phải tham gia hoạt động này với
cái đầu vẫn còn quay cuồng, càng đáng chết hơn nữa là không có loại phép thuật
nào có thể giảm bớt di chứng của việc say rượu. Dù sao thần tộc cũng chi uống
rượu ngon rồi đắm chìm trong sự vui vẻ chếnh choáng chứ có bao giờ phải lo nghĩ
vì uống quá say.

Mà ta đã hóa thân thành người thường, lại rời xa biến rộng, điều này tựa hồ
làm sức mạnh của ta suy yếu - thật muốn nhanh chóng chấm dứt tất cả chuyện này.
Câu này đột nhiên hiện lên trong nội tâm ta, làm cho chính ta cũng giật mình
một chút.

Có lẽ là vì thân thể không khỏe nên sinh ra chán ghét? Trước đó không lâu
không phải ta còn rất chờ mong trò chơi báo thù này sao? Thôi, không tìm được
nguyên nhân, ta không muốn tìm tòi nghiên cứu nữa làm gì, quyết định tập trung
tinh thần vào hoạt động tốn năng lượng rất có thể sẽ làm thân thể đã bị rượu
cồn tàn phá của ta trở nên rã rời.

Có điều, chuyện tập trung tinh thần rất hiển nhiên không hề có tác dụng đối
với loại giải trí cưỡi ngựa đi săn này, mà chủ yếu phụ thuộc vào sự nhanh nhẹn
của tứ chi và sức chịu đựng của cơ thể - cái yên ngựa kiểu nữ và cách cưỡi ngựa
lệch sang một bên này làm ta cảm thấy vùng eo mình đang không ngừng kêu khóc.

Bốn tiếng sau khi rời giường, ta uể oải cưỡi ngựa đi chậm rãi phía sau đội
săn đông người.

Ôi, không còn chút sức mạnh nào.

Vừa rồi Eric còn căn dặn trong rừng này có gấu, ta và Loreley nhất định
phải theo kịp đội ngũ mới an toàn, mà hắn thì mong mỏi có thể săn được một con
hươu xinh đẹp để làm quà tặng cho các nữ sĩ.

Hôm nay Eric bừng bừng phấn chấn, bộ đồ đi săn làm chàng trai nho nhã này
lại trở nên ngang tàng mạnh mẽ hơn, trái ngược hoàn toàn với vẻ thư sinh mọi ngày.
Ta nhìn thấy ánh mắt Loreley như bị đóng đinh vào người hắn, đôi mắt màu xám
của cô ta sáng lấp lánh.

Đúng vậy, Loreley cũng đi theo, cô ta cưỡi một con ngựa cái màu trắng ngoan
ngoãn đi theo bên cạnh Eric - thân hình mềm mại của cô ta khá hợp với con ngựa,
ta nghĩ cho dù trình độ cưỡi ngựa của cô ta không tốt cũng tuyệt đối hơn xa ta
- có điều khi nhìn thấy cảnh này ta lai không hề sinh ra ý nghĩ phá hoại.

Đương nhiên đây tuyệt đối không thể là vì ta thông cảm với con bé người cá
sau khi đọc nhật ký của cô ta, tuyệt đối không thể. Ta sẽ không dễ dàng quên
mất việc phải làm chỉ vì tâm tình ngẫu nhiên xuất hiện. Chỉ có điều giờ khắc
này tâm tư của ta hoàn toàn dùng để nghĩ đến chăn đệm mềm mại, đồng thời mong
mỏi có thể rời xa hết thảy những tiếng ồn đáng ghét này.

Đàn chó săn đó sủa ầm lên, đến mức ta muốn phát điên!

Eric đầu tàu gương mẫu dẫn theo hàng chục con chó săn và rất nhiều vệ sĩ
tiến vào rừng, lúc này tiếng sủa đáng ghét đó mới bớt được một chút. Ta lặng lẽ
dùng phép tàng hình lên người chính mình, rời xa đội săn ầm ĩ. Có lẽ ta sẽ tìm
được một nơi yên tĩnh trong rừng rậm để ngủ một giấc.

Có thể là vì hôm qua uống say nên hôm nay tâm tư ta đã thả lỏng rất nhiều.
Có điều ta luôn cảm thấy dường như tối qua đã xảy ra chuyện gì đó ta nên nhớ kỹ
nhưng lại quên mất.

Con ngựa ta cưỡi thoải mái đi vào chỗ sâu trong rừng không để ý đến phương
hướng. Cây cối xung quanh rất tươi tốt, lối đi này có vẻ là lối đi của động vật
trong rừng. Thoáng chốc đã không còn nghe thấy tiếng chó sủa, cũng không nghe
thấy tiếng vó ngựa và tiếng người ồn ào.

Chỉ có mấy tia nắng yếu ớt len lỏi qua khe lá để mang lại ánh sáng cho khu
rừng. Loại yên tĩnh này rất quen thuộc với ta, trong rừng núi ta lại có thể cảm
nhận được sự cô liêu giống như rãnh biển tuyệt cảnh.

Có lẽ sau này vẫn như vậy. Sau khi báo thù xong ta vẫn chỉ có một mình. Cha
mẹ ngủ say không biết bao lâu nữa mới tỉnh lại. Cho dù sau khi trả thù được kẻ
hèn hạ kia, ta vẫn không thể thay đổi được sự thật là ta đã bị vứt bỏ này.

Bỗng nhiên ta nhớ tới một bóng dáng trầm lặng, bóng dáng mấy ngày nay
thường xuất hiện phía sau ta - đừng ngốc nghếch thế, đó bất quá chỉ là một
người thường, một người thường với tuổi thọ ngắn như giun dế. Huống hồ hắn ở
bên cạnh ngươi chì là vì một mệnh lệnh, đó là chức trách của hắn!

Ta cảm thấy kinh ngạc vì suy nghĩ của mình, không chú ý tới sự xao động của
cành lá trong rừng.

Đến lúc phát giác là có chuyện thì một con gấu to lớn đã xuất hiện ở trước
mặt ta!

Con ngựa sợ hãi chồm lên, ta chỉ cảm thấy thân thể mình quay cuồng trong
trạng thái không trọng lượng.

Đưa tay ra theo phản ứng tự nhiên, ta vừa kịp chống tay xuống đất để giảm
bớt đà rơi trước khi rơi xuống một lớp lá rụng - nếu như trực tiếp ngã xuống
thì có lẽ sẽ đau lắm! Thì ra con ngựa quá hoảng sợ đã hất tung ta lên, trong
khi ta chưa kịp chuẩn bị tâm lý và lại không giỏi cưỡi ngựa. Lúc phản ứng lại
thì ta đã ngã xuống đất.

Tiếng ngựa hí đã chọc giận con gấu đó, nó giơ chân trước lên đập vỡ đầu con
ngựa, máu bắn tung tóe, con ngựa nặng nề ngã sang một bên, suýt nữa đè lên
người ta.

Ta chống khuỷu tay xuống đất, chỉ kịp lăn một vòng né tránh xác con ngựa
chứ không thể nào tránh được màn máu tung tóe nọ, thật là buồn nôn. Chậm rãi
đứng dậy, ta định cho con gấu dám làm bẩn ta này một sự bất ngờ.

Vù! Một mũi tên nhọn từ phía sau ta bay tới, bắn trúng mắt con gấu đang
rống giận. Bị đau, nó càng gầm rống to hơn, hai chân trước điên cuồng vỗ đập.
Sự thay đổi bất ngờ này làm ta giật nảy.

Một tiếng quát vang lên phía sau, dường như là kêu ta mau tránh ra? Còn
chưa kịp nghe cho rõ một bóng dáng màu đen đã bao trùm lấy ta, ta chỉ cảm thấy
dường như mình bị xách lên.

"Á, chẳng lẽ ngươi không thể nhẹ một chút sao?" Ta cảm thấy mình
bị kéo lên lưng ngựa một cách thô bạo như một tải hàng hóa, mà chiếc váy với
những nút thắt rất chặt sau lưng khiến ta không thể thay đổi tư thế được. Chỗ
lồi trên yên ngựa thúc thẳng vào bụng ta, không ngừng tấn công cái dạ dày yếu
ớt của ta theo nhịp chạy như điên của con ngựa. Chỉ lát nữa là ta sẽ trở thành
nữ thần đầu tiên nôn mửa!

"Không lẽ công chúa điện hạ muốn ở lại bên con gấu đó sao?" Trong
tiếng gió lẫn với tiếng vó ngựa phi nhanh, ta nghe thấy một tiếng nói loáng
thoáng bên cạnh - Meredith! Tại sao lại là hắn?

Ngựa chưa chạy được bao lâu đã đột ngột dừng lại, đứng thẳng trên hai chân
sau hí vang, ta phát hiện suýt nữa chúng ta đã rơi xuống vực sâu, dường như
phía dưới là một hồ nước sâu thẳm.

Quay đầu lại nhìn, ta phát hiện con gấu to lớn đang giận dữ đó vẫn kiên
nhẫn đuổi theo phía sau.

Trước có vực sâu, sau có gấu, đúng là may mắn!!! Bây giờ trong lòng ta chỉ
muốn tìm được gã Eric nghĩ ra trò đi săn để tính sổ! Không có việc gì tự dưng
chạy vào rừng sâu núi thẳm tìm cảm giác mạnh đúng không? Vì sao gấu không đi
tìm hắn?

Meredith quay đầu ngựa lại, nâng ta đang vắt ngang trên lưng ngựa dậy, sau
đó nhét dây cương vào trong tay ta còn chính hắn thì nhảy xuống ngựa, rút kiếm
đứng quay lưng về phía ta.

"Điện hạ, lát nữa tôi sẽ hết sức ngăn chặn con gấu, xin ngài đừng dừng
lại hay quay lại", cơ bắp toàn thân Meredith căng lên đề phòng, nói với ta
mà không hề quay đầu lại.

Xem ra hắn định để một mình ta cưỡi ngựa chạy trốn.

"Ngươi sẽ chết, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể đối phó được một
con gấu?"

Hắn không trả lời, bởi vì con dã thú đó đã chạy đến nơi.

Con gấu đứng trên hai chân sau, hầu như cao gấp đôi người bình thường, nó
rống giận vung chân trước lên mạnh mẽ đập xuống, mấy cành cây rất to xung quanh
bị đập gãy, mặt đất bị cào thành một vết sâu.

Meredith vung kiếm tiến lên, di chuyển khéo léo, làm cho đòn tấn công tiếp
theo của con dã thú sau khi xoay người lại tiếp tục đánh trượt.

Mà người đàn ông cầm kiếm thì thừa cơ đâm kiếm vào vùng cổ con gấu khi nó
vừa hạ thấp độ cao để tấn công, đồng thời quát lớn: "Chạy!"

Sau khi đâm sâu vào người con gấu, Meredith rút kiếm ra, dòng máu đỏ tươi
với mùi rỉ sắt phun ra tung tóe. Con gấu ngựa bị thương bắt đầu tấn công điên
cuồng, nó há mồm táp tới Meredith còn chưa kịp lui lại.

Ta thúc ngựa nhanh chóng chạy tới gần một người một thú.

Khi chạy qua sát bên người hắn, tay phải ta dùng phép thuật kéo Meredith
lúc này đã bị con gấu ép tới mức không có đường lui lên ngựa, giống như những
gì hắn vừa làm với ta lúc này.

Sau đó ta thúc ngựa lao thẳng xuống vực sâu không hề dừng lại.

Meredith và ta rời khỏi lưng ngựa, nhanh chóng rơi xuống khe núi sâu.

Cảm giác mất trọng lượng trên không trung không hề xa lạ, trước đây những
lúc nhàm chán, một trong những trò giải trí của ta chính là lên bờ, trèo lên
những mỏm đá cao vút rồi nhảy xuống biển, chỉ có điều lần này tựa hồ hơi khác -
Meredith ôm ngang lưng ta, kéo đầu ta vào trước ngực hắn, thành ra ta bị hắn ôm
vào lòng. Hắn ở bên dưới, ta ở bên trên, hai người cứ như vậy rơi thẳng xuống
nước.

Phía dưới là hồ nước sâu, vừa rồi ta đã xác nhận lại. Cũng vì vậy ta mới
chạy thẳng về phía vực sâu không hề do dự - kỳ thực kể cả là vách đá hay đối mặt
với con gấu đó thì với sức mạnh của ta hiện nay cũng không cần lo lắng gì.

Cùng với thế rơi ngày càng nhanh, Meredith và ta nặng nề rơi xuống giữa đầm
nước lạnh như băng, nhưng tay hắn vẫn không buông ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3