Phàm nhân tu tiên - Chương 2405 - 2406

Chương 2405:
Đại Kiếp Nạn Buông Xuống

      “Minh tôn...
chính là vị Minh Tôn kia của Hách Liên Thương Minh.” Lục Dực trong lòng cả
kinh, mở miệng thất thanh nói.

Lấy uy danh của Hách Liên Thương Minh, tất
nhiên là không có khả năng hắn chưa từng nghe thấy qua.

“Ha hả, không ngờ được rằng chút tên tuổi
của lão phu vậy mà cũng truyền được đến tai đạo hữu. Lục Dực đạo hữu không cần
lo lắng gì nhiều, sở dĩ lúc này bản minh phải dùng nhiều người đến mời như vậy,
cũng chỉ vì tên Hung Ma huyết tế long trời lở đất ở đại lục khác kia thôi, còn
về phần bản thân đạo hữu thì chúng ta tuyệt không có chút ác ý.” Minh tôn mỉm
cười nói.

“Hung Ma kia đã đi tới Phong Nguyên đại
lục!” Lục Dực nghe vậy, sắc mặt đại biến.

“Cái này..., bản minh còn chưa phát hiện
được ra, nhưng mà lão phu cho rằng, chuyện hắn xuất hiện ở Phong Nguyên cũng
chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chắc đạo hữu cũng đã cảm nhận được một chút gì
rồi, nếu không thần sắc sẽ không thất thố như vậy.” Minh Tôn thủng thỉnh nói.

“Hừ, Minh đạo hữu tự thân xuất mã, xem ra
ta không đáp ứng là không thể được rồi. Được, vậy ta sẽ đi cùng các người một
chuyến. Chẳng qua đây vẫn đang là thời điểm mấu chốt để ta phục hồi chân
nguyên...” Sắc mặt Lục Dực âm tình bất định, sau khi đảo mắt nhìn một lượt năm
gã Đại Thừa, cuối cùng vẫn phải quyết định chịu nhường một chút, nhưng vẫn
tranh thủ đưa ra được điều kiện của mình.

“Ha ha, cái này thì dễ b minh cái khác thì
không có, song một ít đan dược vẫn có thể cung ứng được, chỉ cần Lục Dực đạo
hữu theo chúng ta trở về, toàn bộ đan dược khôi phục chân nguyên của bản minh
trên người ta đều sẽ cung cấp đủ. Vị tiên tử này chắc hẳn là Băng Phượng đạo
hữu.” Minh tôn cười to vài tiếng, sau một lời đáp ứng, lại đột nhiên quay đầu
hỏi Băng Phượng bên cạnh một câu.

“Không dám, vãn bối đúng là Băng Phượng,
không hiểu sao mà tiền bối lại biết được vãn bối.” Băng Phượng nghe vậy ngơ
ngác không dám chậm trễ vén áo thi lễ với lão giả.

“Băng Phượng đạo hữu không cần quá khách
khí, không lâu trước tại hạ có gặp qua Hàn đạo hữu của Nhân tộc, chính miệng
hắn đề cập đến tiên tử với ta, cũng nhờ ta nếu thấy tiên tử thì có thể chiếu cố
hơn một chút.” Minh tôn hòa khí dị thường trả lời.

“Hàn huynh..., thiếp thân hiểu được, vậy
thì vãn bối đi cùng tiền bối làm khách của quý minh một lần vậy.” Trên mặt Băng
Phượng thoáng hiện lên vẻ vui mừng, sau khi suy nghĩ một chút liền cung kính
nói.

Lục Dực bên cạnh sau khi nghe đến tên Hàn
Lập sắc mặt bỗng có vài phần khó coi.

“Vậy đa tạ hai vị đạo hữu, trên đường đi
Minh mỗ cũng có chuyện muốn nói với hai vị.”

Minh Tôn thấy vậy liền mỉm cười, sau khi
một tay bấm pháp quyết, lập tức làm cho không trung chấn động kịch liệt, một
con thuyền lầu đồng đen dài hơn trăm trượng bỗng chốc xé rách hư không hiện ra.

Đã đến lúc này, đương nhiên Lục Dực cùng
Băng Phượng không còn muốn đổi ý nữa, lập tức tất cả mọi người cùng bay lên
trên tầng không đầy sương mù.

Một tiếng nổ vang lên, thuyền lầu hóa thành
một đoàn ánh sáng màu xanh phá không bay đi.

Một tháng sau, Hàn Lập đang ở trong mật thất
tại Thanh Nguyên cung tinh luyện Tịch Tà Thần Lôi, đột nhiên thần sắc khẽ động
một cái, pháp quyết trong tay dừng lại, ánh sáng trên thân chớp nhẹ một cái,
một cái phù lục màu xanh từ trong tay áo bay ra, sau khi quay một vòng trên
không trung, bỗng nhiên hóa thành một đoàn thanh văn trôi nổi giữa hư không.

Sau khi hai mắt Hàn Lập đảo qua không khỏi
khẽ nheo lại.

“Không ngờ nhanh như vậy mà đã tìm ra Băng
Phượng cùng Lục Dực, hành động của Hách Liên Thương Minh quả là nhanh chóng,
xem ra lần liên thủ này bọn họ cũng có vài phần nắm chắc. Lúc này ta không rảnh
để phân thân, nhưng vẫn có chút chuyện phải phái người trực tiếp hỏi thăm một
chút.”

Hàn Lập khẽ lẩm bẩm than thở một tiếng, sau
đó tựa như lại nghĩ tới điều gì đó, bàn tay bấm pháp quyết, bờ môi khẽ nhúc
nhích truyền âm.

Cùng lúc đó, trong một mật thất khác ở
Thiên Điện trong Thanh Nguyên cung, Hoa Thạch lão tổ đang nhắm mắt tu luyện
bỗng nghe thấy tiếng truyền âm của Hàn Lập.

Hắn cả kinh, ngưng thần lắng nghe rồi sau
đó lập tức ly khai khỏi Thiên Điện.

Nửa ngày sau, Hoa Thạch lão tổ cũng vội
vàng rời khỏi Nguyên Hợp đảo.

Ba tháng sau.

Trên Phong Nguyên đại lục, bên trong cấm
địa của Giáp Đồn tộc, một bộ tộc có thể đứng vào hàng mười tộc lớn nhất, hơn
trăm tên tai to mặt lớn, cái đầu trông rất giống đầu heo, thân hình cường tráng
là vệ sĩ Giáp Đồn tộc, đang lẳng lặng canh giữ một tòa cung điện bên cạnh.

Đột nhiên trong đại điện truyền ra trận
trận âm thanh “ông ông.”, cũng có một ít chấn động không gian từ đó truyền ra.

Vài vệ sĩ tu vi mạnh nhất cầm đầu bên
ngoài, lập tức biến sắc, sau khi nhìn nhau một cái lập tức đi vào bên trong.

Kết quả sau khi đi xuyên qua một hành lang
bảy tám chỗ rẽ ngoặt, một căn phòng lớn bị ánh sáng mờ ảo bao phủ xuất hiện.

Ở bên trong màn sáng, bất ngờ có một tòa
pháp trận khổng lồ lớn gần một mẫu đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, bộ dáng đang
trong tình trạng được kích phát.

“Chuyện gì vậy? Tại sao lúc này lại có
người từ đại lục khác truyền tống sang, Phí thống lĩnh, ngươi có nhận được mệnh
lệnh gì trước hay không?” Một gã Giáp Đồn Tộc vệ svóc người hơi thấp bé, sau
khi nheo mắt nhìn kỹ, lập tức quay sang hỏi một gã vệ sĩ vác một thanh cự kiếm
ở sau lưng.

“Không có, Truyền Tống điện của chúng ta
không không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào là có người truyền tống qua? Có lẽ
là vị đại nhân nào đó trong tộc bên kia có chuyện gấp nên cũng không kịp thông
báo chào hỏi gì cả, vội vã vận dụng truyền tống trận đi qua.” Vệ sĩ thân đeo cự
kiếm lắc lắc đầu, ngập ngừng nói.

“Đích xác là có khả năng này, mặc kệ như
thế nào, lát nữa chúng ta sẽ biết được là ai đến Phong Nguyên đại lục này mà.”
Tên vệ sĩ thấp bé nhướng mày nói, nhưng lại làm một động tác cảnh cáo cận thận
cho những người khác.

Những người khác lập tức ngầm hiểu tản ra
xung quanh bao vây chặn kín cửa động.

Cơ hồ đồng thời lúc mấy vệ sĩ tại đây làm
xong động tác chuẩn bị, pháp trận khổng lồ vang dội một tiếng, sau khi quang hà
ở trung tâm cuốn một cái, bỗng nhiên hiện ra hai bóng người nhàn nhạt phân ra
một cao một thấp.

Sau khi vài tên vệ sỹ Giáp Đồn tộc đưa mắt
nhìn qua, lập tức tên vệ sĩ thấp bé kia mặt biến sắc quát hỏi:

“Không đúng, các ngươi không phải là người
trong bổn tộc, chủ sự bên kia làm sao có thể để cho các ngươi vận dụng truyền
tống pháp trận xuyên đại lục được.”

“Hắc hắc, người ở bên kia? Tất cả bọn họ bị
giết hết không phải là có thể tùy ý sử dụng pháp trận sao!” Một âm thanh nhàn
nhạt truyền từ trong pháp trận ra, sau khi hào quang thu lại, hiện ra diện mục
chân thật của hai bóng người.

Bóng người hơi thấp hơn khoác áo đen, sắc
mặt có chút tái nhợt, trên đầu người cao lớn lại là một cái đầu hươu rất lớn,
khuôn mặt lộ vẻ hung dữ nhìn đám vệ sĩ Giáp Đồn tộc đang ở bên ngoài màn sáng.

Đúng là Chân tiên Mã Lương và đầu Chân Linh
Dương Lộc kia.

“Là địch nhân, lập tức phát báo động!”

Vệ sĩ sau lưng đeo cự kiếm vừa nghe nói
vậy, lập tức cả kinh kêu lên, đồng thời cánh tay động một cái, cự kiếm sau lưng
đã xuất hiện trên tay.

Những người khác cũng lập tức hành động,
một người không lưỡng lự giơ cao cánh tay, lập tức một đạo phù lục màu đỏ từ
trong tay áo bắn ra, sau khi chớp động một cái lập tức như hóa thành vật vô
hình bay xuyên thẳng qua đỉnh đại điện.

Sau một khắc, bên ngoài đại điện hiện ra
một khối cầu lửa đỏ sẫm, sau đó nổ tung vang lên một tiếng cực lớn.

Hơn trăm tên thủ vệ khác ở gần đó trông
thấy cảnh này, lập tức rối loạn một trận, hơn một nửa số người lao nhanh vào
trong điện, sau đó nửa số người còn lại cũng nhao nhao lấy ra từng kiện khí cụ
bày trận ném thẳng lên không trung.

Trong phút chốc, từ những kiện khí cụ bày
trận này tuôn ra từng đoàn ánh sáng năm màu, sau khi ngưng tụ lại trên không
lập tức hóa thành ba mươi sáu cái đồng trụ khổng lồ, thẳng tắp rơi xuống, vây
trọn xung quanh tòa đại điện.

Mỗi cái đồng trụ này đều dài hơn trăm
trượng, mặt ngoài đỏ thẫm như lửa, bên trên khắc chi chít linh văn màu vàng nhạt.

Lúc này, thần sắc đám vệ sĩ Giáp Đồn tộc
mới yên tâm hơn một chút nhìn vào bên trong đại điện.

Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang
lên!

Thoáng cái cả tòa đại điện nổ tung từ bên
trong trông như một tòa núi lửa, vô số mảnh nhỏ gỗ đá vụn bắn tung tóe ra bốn
phương tám hướng, nhưng thời điểm chạm gần đến những đồng trụ kia, một bức
tường lửa bỗng xuyên qua hư không hiện ra.

Tất cả đồ vật vừa tiếp xúc với nó lập tức
đều chớp lên một ánh sáng đỏ rồi hóa thành tro tàn, những vệ sĩ đi vào trong
điện lúc trước hiện giờ hoàn toàn không còn thấy bóng dáng.

Đám vệ sĩ Giáp Đồn tộc bên ngoài trông thấy
cảnh này lập tức vừa sợ vừa giận.

Mà đúng lúc này, hai bóng hình Mã Lương
cùng Dương Lộc từ từ bay ra khỏi tòa đại điện đổ nát.

Trong đó một tay Dương Lộc đang cầm một
khối tròn tròn đưa lên miệng, trong miệng vẫn còn đang nhai nuốt thứ gì đó.

“Phí thống lĩnh.”

Một gã vệ sĩ tinh mắt nhìn thấy được vật
tròn trong miệng Dương Lộc, lập tức kinh sợ quát to một tiếng.

“Cấm chế công kích!”

Chứng kiến cảnh này, không còn ai không
hiểu là tất cả những vệ sĩ đi vào lúc trước đều đã gặp bất trắc, lập tức không
biết là ai kêu to một tiếng.

Tức thì tất cả vệ sĩ bắt đầu nhao nhao thúc
dục khí cụ bày trận trên không trung.

Sau khi ánh sáng năm màu chớp lên một lần
nữa, mặt ngoài của ba mươi sáu cái đồng trụ lần nữa chớp sáng lên, một đạo ánh
sáng màu đỏ chót phun thẳng đến Dương Lộc.

“Hắc hắc, một chút cấm chế ấy mà đòi ảnh
hưởng đến ta sao?” Dương Lộc cười to một tiếng, đột nhiên hít sâu một cái, thân
hình lập tức hóa thành khổng lồ, bên ngoài thân cũng hiện ra một kiện chiến
giáp màu vàng đất.

Âm thanh “phốc phốc.” vang lên.

Cột sáng màu đỏ chót bắn thẳng lên trên
chiến giáp màu vàng đất, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái rồi tan biến, Dương Lộc
bên trong chiến giáp hoàn toàn không mất một sợi lông.

“Có đi mà không có lại thì thật là thất lễ,
các ngươi cũng tiếp lại một chiêu của ta.”

Dương Lộc thấy như vậy cũng chỉ nhe răng
cười một cái, bàn tay khẽ vậy lập tức hiện ra một cái cự phủ màu đen, sau khi
hai tay bắt lấy tức thì xoay tròn một vòng trên không trung.

Một tiếng chói tai bộc phát ra!

Một đạo quang nhận màu đen từ trên thân
Dương Lộc hiện ra, chớp lên một cái rồi cuốn ra bốn phương tám hướng.

Âm thanh “phốc phốc.” nổi lên.

Sau khi quang nhận màu đen kia chớp lên một
cái, tất cả ba mươi sáu cây trụ đồng hầu như cùng lúc bị chém làm hai đoạn, bức
tường ánh sáng màu đỏbiến mất.

Dương Lộc cười hắc hắc, thời điểm đang muốn
ra tay giết sạch tất cả đám vệ sĩ xung quanh, Mã Lương bên cạnh lại có vẻ không
kiên nhẫn nói một câu: “Đi thôi. Những gia hỏa yếu kém này giết thì có gì hay.
Chính sự là trọng yếu.”

“Vâng thưa chủ nhân.” Dương Lộc trong lòng
cả kinh, vội vàng cung kính vâng dạ một tiếng, bàn tay vung lên, cự phủ lập tức
hóa thành hư ảo, trong giây lát thân hình khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Vì thế hai người mặc kệ không quan tâm đến
đám vệ sĩ nữa, độn quang hiện lên, bắn thẳng về một hướng khác.

Lấy độn tốc của hai cường giả, chẳng qua
chỉ nửa canh giờ đã bay ra cách đó hơn chục dặm, hai người bay qua một mảnh
thảo nguyên, thời điểm trước mặt xuất hiện một dãy núi to lớn, đột nhiên thần
sắc của thanh niên áo đen khẽ động, lập tức dừng lại.

“Chủ nhân, xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Lộc
theo sát phía sau tự nhiên cũng dừng lại, có một chút khó hiểu hỏi.

Chương 2406:
Giáp Đồn Cường Giả

      “Không sao,
chỉ là có một gia hỏa không biết điều đang đuổi tới.” Mã Lương nhàn nhạt nói.

“Còn có kẻ liều lĩnh ngu xuẩn như thế ư?
Tên này xin chủ nhân giao cho thuộc hạ xử lý.” Dương Lộc cung kính nói.

“Người tới có tu vi không kém, chưa chắc
ngươi có thể dễ dàng thủ thắng.” Mã Lương lại lắc đầu trả lời.

“Người này lại có thực lực như vậy, chẳng
lẽ lại là tên Giáp Đồn tộc kia, thế thì thật đúng dịp vô cùng.” Dương Lộc nghe
thế, đầu tiên là ngơ ngác, nhưng lập tức như nghĩ tới điều gì, trên mặt lại xuất
hiện nét quái dị.

“A, ngươi biết kẻ đuổi theo phía sau là ai
ư?” Mã Lương nhìn Dương Lộc một cái, có vẻ khá hứng thú.

Nếu thuộc hạ đoán không sai thì người kia
chính là Đệ nhất Thái Thượng Trưởng lão Giáp Đồn tộc tiếng tăm lừng lẫy, nghe
nói thực lực so với Chân linh như thuộc hạ cũng không thua kém chút nào, danh
khí to lớn, có thể đứng vào hàng ngũ năm cường giả hàng đầu của Linh giới.”
Dương Lộc có vẻ hơi ngưng trọng nói.

“Năm người mạnh nhất? Không trách hắn dám
đơn thương độc mã truy đuổi, nếu đã như vậy thì chuẩn bị đón tiếp chu đáo một
chút, dùng tinh hồn của hắn luyện hóa thành chủ hồn của Vạn Linh Huyết Tỷ đi.”
Mã Lương cười lạnh một tiếng.

Tay áo hắn tùy ý rung lên, một tiểu ấn màu
đỏ máu to gần một tấc từ trong đó bắn ra, chợt lóe lên rồi tắt ngay, sau đó
biến thành một đoàn sáng màu đỏ máu chui vào trong không trung không thấy bóng
dáng.

Dương Lộc bên cạnh khi trông thấy tiểu ấn
màu đỏ máu này, sắc mặt không nén nổi hơi đổi.

Pháp bảo lợi hại này, trước đó hắn liên thủ
cùng hai gã Chân linh đại chiến với Mã Lương đã chính thức lĩnh giáo qua.

Nếu không phải cả ba liên thủ cũng không
chống lại nổi uy năng khủng bố của tiểu ấn, chúng đâu có bị buộc phải vận dụng
Pháp Tắc Chi Liệm, vốn là thứ hại mình hại người chứ.

Ngay khi trong lòng Dương Lộc đang còn sợ
hãi thì bầu trời phía trên vang lên tiếng sấm, bỗng nhiên một cỗ xeương người
màu trắng dài vài chục trượng được bao bọc bởi vô số vòng cung bạc lượn lờ xung
quanh hiện ra, sau một hồi chớp lóe liền vang lên một tiếng ầm vang rồi xuất
hiện trên khoảng không cách chỗ bọn chúng hơn trăm trượng, cỗ xe két một tiếng
dừng lại giữa trời.

Ngay phía trước cỗ xe bất ngờ xuất hiện một
lão giả của Giáp Đồn tộc, người khô gầy mảnh khảnh.

Lão giả này đầu đầy tóc dài xám trắng, hai
mắt màu bích lục u ám, hai tay khoanh chéo lại trước người, trên mỗi cánh tay
có mười cái cốt hoàn lớn nhỏ không đều, hai bên đầu vai có nửa đoạn cờ cao tầm
vài thước đang đón gió lay động, phía trên cờ hiệu xám xịt, nhưng mơ hồ lại có
vô số quỷ ảnh như ẩn như hiện, đồng thời truyền ra từng tiếng quỷ khóc sói gào.

“Chân Linh?”

Lão giả Giáp Đồn tộc đứng trên cỗ xe xương
trắng lạnh lùng đưa mắt nhìn hai người phía đối diện, đồng tử lập tức co rụt
lại dừng lại trên người Dương Lộc, sau đó kinh ngạc kêu lên một tiếng.

“A, ánh mắt các hạ thật sắc bén, chỉ chốc
lát đã nhận ra lai lịch của bản tọa.” Dương Lộc thấy vậy cũng cảm thấy bất ngờ,
nhưng lại trả lời với vẻ mặt không chút biểu cảm.

“Đạo hữu thân là Chân linh, vì sao lại đại
khai sát giới ở cấm địa của bản tộc, thậm chí còn hủy cả Truyền Tống trận vượt
đại lục của chúng ta?” Sắc mặt lão giả Giáp Đồn tộc âm tình bất định trong chốc
lát, sau đó thần sắc mới hòa hoãn lại hỏi.

“Không có gì, chỉ là tộc nhân các ngươi
không có mắt, dám đắc tội với chủ nhân của tại hạ, cũng chỉ có thể để bọn họ lấy
cái chết ra để tạ tội.” Dương Lộc hời hợt trả lời.

“Chủ nhân?”

Lần này lão giả Giáp Đồn tộc thật sự thất
kinh, ánh mắt hơi động sau đó quay sang nhìn về phía Mã Lương.

Ánh mắt vị cường giả Giáp Đồn tộc này quét
qua đối phương, đối diện là một thanh niên thân mặt áo đen có khuôn mặt trắng
bệch, trong đầu chợt lóe lên một cái, lão giả lập tức nghĩ tới tin tức vừa thu
được trước đó, trong lòng chợt chùng xuống nhưng trên mặt không lộ ra chút dị
sắc nào, lại lộ ra vẻ tươi cười trả lời:

“Hóa ra là tộc nhân chúng ta đã có đắc tội
với hai vị, nếu vậy tại hạ thay mặt bản tộc có lời xin lỗi tới hai vị. Chuyện
này chúng ta coi như xong, tại hạ còn có một số việc không thể ở đây lâu, ta
xin cáo từ.”

Vừa dứt lời, chân vị lo giả Giáp Đồn tộc
nhẹ nhàng dậm một cái, từ cỗ xe bên dưới vang lên tiếng sét đánh, vô số tia sét
hiện lên rồi bay lùi lại phía sau.

“Hắc hắc, nếu đã đến thì không cần đi nữa.”
Dương Lộc lại nhe răng cười một tiếng, không chút do dự bước tới, đồng tời thời
một tay nắm vào hư không, một cái búa lớn màu đen bỗng hiện ra giữa năm ngón
tay, nó rung lên rồi nhắm tới phía trước hung hăng chém tới.

“Phù phù” một tiếng.

Một đạo tia sáng đen kịt hình lưỡi dao từ
trên búa hiện ra rồi hóa thành một làn sóng màu đen bay cuốn về hướng cỗ xe.

Lão giả Giáp Đồn tộc trên cỗ xe gặp tình
hình này, sắc mặt trầm xuống, một cánh tay hơi rung lên, lập tức một miếng cốt
hoàn bắn ra vang lên từng tiếng u u, thoáng cái hóa lớn thành gần một mẫu, phía
bên ngoài có vô số phù văn màu xám trắng nổi lên, đón đầu lưỡi dao màu đen đang
lao tới.

Một tiếng nổ lớn kinh Thiên động Địa.

Cốt hoàn bắn ngược lại, thu nhỏ lại như lúc
đầu, mà lưỡi dao màu đen cũng bị tiêu tan sau một kích này.

Thế nhưng tốc độ phi hành của cỗ xe không
hề bị ảnh hưởng chút nào, chỉ lóe lên một cái thì đã xuất hiện ngoài nghìn
trượng.

Lúc này lão giả Giáp Đồn tộc thở nhẹ một
hơi, lão đang định thúc dục cỗ xe dưới chân toàn lực trốn chạy, bỗng nhiên phía
trên vang lên tiếng vang ầm ầm thật lớn, một ảo ảnh tỷ ấn màu đỏ máu to như
ngọn núi từ hư không hiện ra rồi chậm rãi hạ xuống.

Thế hạ xuống của ấn nhìn rất chậm chạp
nhưng chỉ chớp lóe một chút đã xuất hiện một cách im lặng phía trên cỗ xe bằng
xương trắng, đồng thời một cỗ pháp tắc chấn động đã cuốn xuống trước. Trong
lòng lão giả Giáp Đồn tộc khẽ rùng mình, hai đầu vai vội vàng lay động một cái,
hai cái cờ trắng lập tức bắn ra, chúng đón gió rồi hóa lớn lên dài hàng chục
trượng, bên trong vang lên từng tiếng quỷ khóc thật lớn, rồi từ đó bỗng nhiên
lao ra hàng trăm ác quỷ, mỗi một con đều có mặt mũi hung tợn, sát khí kinh
người mà con nào cũng đều có thực lực khủng bố Hợp thể kỳ.

Đồng thời vài miếng cốt hoàn cũng từ hai
cánh tay lão giả bắn ra, chúng vang lên từng tiếng u u hoặc biến hóa bất định,
uy lực từng cái khác nhau nhưng đều nhắm thẳng đến ảo ảnh tỷ ấn đập tới.

Từ không trung truyền đến một trận nổ lớn
liên miên không dứt.

Vài chục miếng cốt hoàn tuy đi sau mà đến
trước, vừa đập vào ảo ảnh tỷ ấn thì tất cả lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.

Hơn trăm con ác quỷ cũng bị pháp tắc chấn
động của tỷ ấn cuốn tới, cũng chớp lên một cái rồi nhao nhao vỡ vụn.

Ảo ảnh tỷ ấn màu đỏ máu hầu như không có
chút ảnh hưởng nào, vẫn cứ đè xuống.

Lão giả Giáp Đồn tộc thấy cảnh này sắc mặt
đại biến, đột nhiên tay không lưỡng lự bấm pháp quyết, truyền toàn bộ pháp lực
to lớn từ trong cơ thể xuống cỗ xe dưới chân.

Lập tức bên ngoài cỗ xe xương trắng chợt
hiện mấy vòng cung bạc, hơi mơ hồ một chút, sau khi xoay một vòng thì hóa thành
Ngũ Trảo Cốt Long được từng tia sét vây quanh, nó ngẩng đầu gầm lên một tiếng
giận dữ, muốn từ chỗ đó thuấn di theo đường cũ bỏ chạy.

Mã Lương phía xa thấy vậy lại hừ một tiếng,
một tay bấm pháp quyết, một tay khác bỗng nhiên điểm một cái về phía tỷ ấn màu
đỏ máu kia.

Ảo ảnh tỷ ấn lập tức vụt đến, phía ngoài tỷ
ấn đột nhiên chớp lên một mảnh phù văn màu máu rồi tan biến đi.

Cùng lúc đó, xung quanh chỗ Cốt Long bỗng
dưng truyền đến vài tiếng “phanh phanh.”, mấy cái xúc tu màu đỏ tươi bỗng dưng
từ hư không bắn ra lập tức trói chặt thân nó.

Mặc cho sấm sét rung trời ngoài thân Cốt
Long, hay là nó liều mạng giương nanh múa vuốt đều không có cách nào thoát khỏi
những xúc tu này.

Lão giả Giáp Đồn tộc đứng trên đầu của Cốt
Long rét lạnh trong lòng, nhưng lập tức quát khẽ một tiếng rồi hé miệng ra, vài
đoàn tinh huyết bay ra, thoáng cái hóa thành đám sương máu bay đến thân thể Cốt
Long.

Ngay lập tức, một tiếng rồng ngâm từ không
trung chỗ Cốt Long truyền , thân hình đang được bao bọc bởi vô số tia sét điên
cuồng lớn lên, trong khoảng khắc lắc đầu vẫy đuôi hóa lớn thành hơn nghìn
trượng, muốn dùng hình thể khổng lồ mạnh mẽ giãy ra khỏi những xúc tu màu đỏ
máu trên người.

Nhưng lại xuất hiện sự việc khiến trong
lòng lão giả trầm xuống.

Vài chục cái xúc tu màu đỏ máu lại thuận
theo hình dáng hóa lớn của Cốt Long cũng điên cuồng lớn lên, chúng như giòi bám
xương chứ bám riết lấy thân thể Cốt Long, cuối cùng lóe lên một cái hóa thành
một sông máu cuồn cuộn, triệt để vây khốn Cốt Long ở trong đó.

Sắc mặt lão giả Giáp Đồn tộc lúc này cực kỳ
khó coi, thần niệm hơi quét qua không trung phía tỷ ấn lại thấy ẩn chứa lực
lượng pháp tắc rất mạnh mẽ, trên mặt không tự chủ được xuất hiện vẻ sợ hãi.

“Tốt tốt, xem ra lão phu không ở lại cũng
không được, vậy để lão phu lĩnh giáo qua một chút bí thuật Tiên giới của các hạ
đi.” Lão giả Giáp Đồn tộc trong lòng bất chấp, cắn răng vỗ đầu một cái, Thiên
linh cái chớp lên thì tự động mở ra.

Một cỗ âm thanh Phạn âm từ trong đầu truyền
ra, một tiểu nhân có khuôn mặt giống hệt lão giả từ đó bay ra.

Tiểu nhân này cùng với bản thể của lão giả
lại khác nhau, trên người mặc một kiện áo giáp vàng rực, một tay cầm một cây
trường thương đỏ thẫm, một tay khác nắm chặt một cái chuông nhỏ bằng xương
trắng, ở sau đầu bất ngờ lại có một mặt quỷ dữ tợn dị thường.

Mà khoảng khắc tiểu nhân vừa bay ra lập tức
thân hình uốn éo, sau khi mơ hồ một cái thì biến hóa ra mười cái ảo ảnh tiểu
nhân giống nhau như đúc.

Những ảo ảnh này tươi cười đồng thời đưa
trường thương đỏ thẫm trong tay giơ lên trời, tức thì vài chục luồng lửa đỏ rực
cuồn cuộn tuôn ra, cùng ngưng tụ một lúc rồi hóa thành vài chục cái đầu rắn lửa
khổng lồ.

Tất cả đầu của chúng cùng ngẩng lên hí vang
một tiếng rồi nhào về phía không trung nơi có ảo ảnh tỷ ấn cực lớn kia.

Đồng thời những ảo ảnh tiểu nhân này ném
những cái chuông nhỏ bằng xương trắng ra, chúng đón gió rồi phình ra, hóa lớn
thành gần một trượng rồi hơi lay động một chút, trên không trung lập tức vang
lên tiếng chuông “đương đương.” thanh thúy.

...

“Có chút ý tứ, không ngờ lại có kẻ ở Phong
Nguyên đại lục định tiên hạ thủ vi cường, muốn triệu tập số lượng lớn cường giả
để đối phó ta. Hách Liên Thương Minh? Ở Huyết Thiên đại lục khi trước có một gã
cường giả bị ta chém giết, luyện hóa tinh hồn, hóa ra là người của thương minh
này. Chúng đã liều lĩnh như thế thì để bổn Tiên trực tiếp tới cửa đi, trước
tiên cứ giết hết bọn chúng đã.” Năm ngón tay Mã Lương thả lỏng, một khối vật
chết có vẻ như là thi thể của lão giả Giáp Đồn tộc từ trên cao rơi xuống, đồng
thời miệng hắn cười lạnh nói.

“Hách Liên Thương Minh? Thực lực thương
minh này đúng là không kém, thậm chí tính toàn bộ lực lượng thì không hề kém
Giác Xi tộc chút nào, chủ nhân nên cẩn thận một chút.” Dương Lộc ở bên cạnh
cung kính nói.

Trông thấy vị Chân tiên này gần như không
phí chút sức lực nào đã thu thập được một gã thực lực không hề kém mình, vị
Chân linh này cũng không dám có chút nào khác.

“Thương minh này thực lực càng mạnh thì
càng thích hợp cho mục tiêu giết gà dọa khỉ. Nếu không chờ bọn chúng triệu tập
được cường giả ở đại lục này lại, tuy ta không sợ nhưng cũng không muốn vì thế
mà chậm trễ việc chính. Tuy nhiên để làm việc này, trước tiên cần phải dùng bí
thuật thăm dò một chút đã, ta phải xem xét xem mục tiêu của ta có thực sự ở
trên đại lục này không.” Mã Lương thoáng trầm ngâm một chút, sau đó thủng thỉnh
nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3