Phàm nhân tu tiên - Chương 2301 - 2302

Chương 2301:
Gặp Lại Linh Vương

Vừa dứt lời, hắn
cũng không đợi đám người Không Ngư Tộc nói thêm gì nữa, liền há miệng phun ra
viên Sơn Hải Châu.

{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.}

Viên châu này vừa mới bay ra, lập tức đón
gió quay tròn chuyển động không ngừng, một vầng hào quang diễm lệ từ phía trên
hư không nhanh chóng cuộn xuống phía dưới.

Những nơi mà hào quang đi qua, toàn bộ đám
người Không Ngư Tộc đều lần lượt biến mất vào trong hư không.

Chỉ qua thời gian vài lần hô hấp, trên
quảng trường chỉ còn một mảnh trống không, không còn lưu lại một bóng người
nào.

Trên thân thể Hàn Lập phát ra từng hồi chấn
động quỷ dị, sau đó trở nên mơ hồ rổi cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Trong một không gian rộng lớn thần bí, Hàn
Lập sau một cái chớp động, vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện.

Không gian nơi đây hơn một nửa đều là mặt
nước xanh biếc rộng mênh mông, ở trung tâm nơi này còn xuất hiện thêm ba hòn
đảo lớn và bốn hòn đảo nhỏ hình thành nên một quần đảo.

Hàn Lập vừa vặn xuất hiện ở trên không
trung một hòn đảo lớn, ánh mắt hướng xuống bên dưới đảo qua một vòng, liền dễ
dàng tìm được đám người Không Ngư tộc lúc trước đã bị cuốn vào không gian này.

Những tộc nhân Không Ngư Tộc tất cả đều lộ
ra vẻ vui mừng pha lẫn sợ hãi đứng trên một mảnh đồng cỏ rộng mênh mông, đang
hết nhìn đông ngó tây đánh giá cảnh vật bốn phía xung quanh.

“Nơi này chính là Sơn Hải Châu nội động
thiên. Các ngươi trước tiên xây dựng một ít phòng ốc, ở trong này tạm thời định
cư một thời gian ngắn nữa. Chờ sau khi ta trở lại trong tộc tìm được nơi thích
hợp để an bài chỗ ở cho các ngươi, khi đó sẽ mang các ngươi ra ngoài.” Hàn Lập
dùng ngữ khí chân thật đáng tin cậy phân phó một tiếng.

“Vâng, chúng ta nhất định tuân theo phân
phó của chủ nhân mà làm.” Không Ngư tộc trưởng hướng không trung thi lễ thật
sâu, không chút do dự trả lời.

Những Không Ngư tộc nhân còn lại cũng đồng
ý rồi đồng loạt quỳ xuống.

“Ha Ha!, không cần đa lễ như vậy. Các ngươi
tự giải quyết mọi việc cho tốt đi.”

Hàn Lập mỉm cười, tay áo run lên, bước về
phía trước một bước rồi cả người lắc lư rời khỏi không gian này.

Lão giả thấy vậy mới áp chế kích động trong
lòng rồi đứng dậy nói chuyện với những tộc nhân của mình. Sau đó tại trên quần
đảo này suy nghĩ tìm những bước đi thích hợp tiếp theo.

Cùng thời gian đó, Hàn Lập lại một lần nữa
hiện ra ở thế giới bên ngoài, sau đó từ từ bay xuống phía dưới.

Hắn tùy tiện chọn một nơi rồi nhắm mắt
khoanh chân ngồi xuống.

Hắn cảm ứng được rất rõ ràng, quanh quẩn
quanh thân hắn đã xuất hiện những sợi lực bài xích vô hình, gây cho Hàn Lập một
cảm giác không thoải mái.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Không biết đã trải qua bao lâu, không trung
trên đỉnh đầu hắn tản mát ra từng đợt chấn động khác thường, đồng thời từng đám
từng đám mây đen cũng theo đó hiện ra, truyền ra từng hồi âm thanh vù vù.

Hàn Lập ngồi xếp bằng một chỗ, không khí
xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo mơ hồ làm cho người ta trong lúc nhất thời
không thể nào nhìn rõ.

Đột nhiên Hàn Lập hai mắt mở ra, tay áo khẽ
động, trong tay lóe lên xuất ra vật gì đó rồi lập tức nổ bung ra.

“Oanh.” một tiếng sét đánh vang lên giữa
trời!

Một đạo điện hồ thô to từ không trung đánh
thẳng xuống, Thân ảnh Hàn Lập chợt lóe lên ở bên trong điện quang rồi biến mất
không thấy bóng dáng...

Tại Linh Giới, trên đỉnh một ngọn núi đá
hoang vu vang lên tiếng nổ lớn ầm ầm, một vết nứt không gian chợt hiện ra, từ
trong đó bay ra một quầng ánh sáng ngũ sắc.

Sau đó quầng sáng quay tít một vòng rối
biến ảo thành một quang trận khổng lồ lớn vài chục trượng.

Sau một khắc, trong quang trận vang lên
tiếng sấm ì đùng, một cỗ dao động không gian chấn động mang theo vô số điện
quang lượn lờ, đồng thời một bóng người cũng loạng choạng hiện ra.

Đúng là Hàn Lập, đã trở về từ Tiểu Tu La
Giới.

Đầu vai hắn hơi run lên, mới một lần nữa
đứng vững được thân hình.

Vết nứt không gian phía trên cùng quang
trận phía dưới vang lên một âm thanh trầm đục, cùng lúc tan biến vào trong hư
không.

Trên đỉnh núi tất cả mọi thứ đều khôi phục
như bình thường, ngoại trừ sự xuất hiện của Hàn Lập ra, phảng phất ở nơi đây
tựa hồ như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Hàn Lập ngẩng đầu đánh giá bốn phía một
lượt, chợt nhướng mày, một ngón tay bỗng nhiên hướng hai đầu lông mày điểm tới.

“Phốc xuy.” một tiếng, một cỗ thần niệm
khổng lập tức hướng ra bốn phương tám hướng cuồn cuộn mà đi.

“Tốt lắm, cũng không quá xa tọa độ thiết
lập trước khi đi. Việc này xem như cực kỳ thành công.” Một lát sau, Hàn Lập thở
phào một hơi, ngón tay thu lại thì thào tự nói.

Nhưng hắn cũng không định lập tức rời khỏi
nơi này, mà suy nghĩ một lát, sau đó tìm một khối đá sạch sẽ ngồi xếp bằng
không nhúc nhích.

Lúc này trong ống tay áo hắn, một kiện pháp
khí đang chớp lóe không ngừng.

Khoảng ba canh giờ sau, từ phía chân trời
vang lên một tiếng xé gió, một đạo bạch hồng bay nhanh đến, sau mấy cái chớp
động liền bay tới không trung phía trên đỉnh núi.

Sau khi lượn một vòng, độn quang thu vào,
thân ảnh Mạc Giản Ly nhanh chóng hiện ra.

“Hàn hiền đệ, ngươi cũng đã trở về an toàn.
Thật sự là chuyện quá tốt rồi! Vi huynh biết ngươi sẽ không ở quá xa khu vực
này.” Mạc Giản Ly mừng rỡ hạ xuống nói.

“Ha ha, đây là việc đương nhiên. Nếu như
tọa độ bố trí quá xa, khác nào đem chuyện này vẽ rắn thêm chân. Bây giờ Mạc
huynh đã đến rồi chúng ta hãy đi tìm Linh Vương thôi. Vạn nhất số lượng Lôi
Tiêu phù không đủ bị hai người Huyết Nhiên tới trước đổi lấy th thật không ổn.”
Hàn Lập khẽ cười đứng dậy, không chút hoang mang trả lời.

“Hàn hiền đệ nói rất đúng, cũng nên đề
phòng chuyện này một chút. Ta và đệ phải nhanh chóng tới Phục Linh Sơn thôi.”
Mạc Giản Ly trong trong lòng khẽ rùng mình, vẻ mặt cũng hiện lên vài phần ngưng
trọng.

Hàn Lập gật đầu, một tay bấm niệm pháp
quyết, bên ngoài thân độn quang bùng lên, hóa thành một vầng cầu vồng màu xanh
bay thẳng lên trời, lượn quanh một vòng nhận định phương hướng rồi phóng nhanh
đi.

Mạc Giản Ly đầu vai nhoáng lên, cũng khống
chế độn quang theo sát Hàn Lập bay đi.

Hai người một trước một sau, thanh âm xé
gió vang lên, trong khoảnh khắc liền biến mất ở cuối chân trời.

Không bao lâu sau, hai người liền bay tới
gần Thánh sơn là nơi ở của Linh Vương, sau đó cũng không chút do dự bay thẳng
lên đỉnh núi.

Hư không phía trước vang lên một tiếng trầm
đục, bỗng nhiên từng tầng cấm chế chấn động hiện ra, hào quang nhiều màu cuồn
cuộn cuốn tới, ngăn cản đường đi của hai người.

Hàn Lập nhướng mày, trong tay áo ngón tay
khẽ động, muốn mạnh mẽ phá vỡ những cấm chế này, nhưng đúng vào lúc này bên
trong hào quang bỗng nhiên vang lên âm thanh của một nam tử:

“Bái kiến hai vị tiền bối! Linh Vương đại
nhân đã sớm có phân phó tiếp kiến hai vị, vãn bối là người phụ trách dẫn
đường.”

Vừa dứt lời, quầng hào quang tách ra, một
gã nam tử đầu trọc xuất hiện hướng đến hai ngưới Hàn Lập cung kính thi lễ.

Đúng là tên Linh tộc Thánh Linh được gọi là
“Linh Dẫn.”

“Thì ra là ngươi! Vậy thì đi trước dẫn
đường đi.” Hàn Lập hai mắt nhíu lại, không do dự lên tiếng phân phó.

“Tiền bối mời!” Linh Dẫn khom người, sau đó
xoay người tiến lên phía trước dẫn đường.

Những nơi hắn đi qua, tất cả cấm chế đều
lần lượt biến mất.

Hàn Lập cùng Mạc Giản Ly cũng không khách
khí đi qua.

Sau thời gian uống cạn tuần trà, hai người Hàn
Lập đã được dẫn tới tòa đại điện đã từng đến trước đây.

Hai người vừa bước vào trong cửa điện, lập
tức nhìn thấy hai đạo thân ảnh quen thuộc.

Hai người Huyết Nhiên và Hắc Lân đang ngồi
trên ghế ở một bên đại điện.

Bọn họ đang thấp giọng trò chuyện với nhau
cái gì đó, vừa thấy hai người Hàn Lập bước vào, liền ngậm miệng lại, ánh mắt có
chút ngạc nhiên nhìn về phía hai người.

Mạc Giản Ly đồng tử không khỏi co rụt lại,
nhưng lập tức ngáp một cái cười ha hả:

“Cứ tưởng là hai người bọn ta tới không
chậm, không ngờ so với Huyết huynh cùng Hắc huynh vẫn là tới muộn hơn rất
nhiều. Không biết hai vị đạo hữu đã tới được bao lâu rồi. Hẳn là đã cùng Linh
huynh giao dịch thành công rồi.”

“Mạc đạo hữu hiểu lầm rồi. Hai người bọn ta
cũng chỉ đến sớm hơn hai vị một lúc mà thôi, vẫn còn chưa gặp được Linh huynh.”
Huyết Nhiên sắc mặt hơi đổi, nhưng ánh mắt sau khi tiếp xúc với Hàn Lập ở bên
cạnh, trong nội tâm không khỏi rùng mình, lúc này phải cố nặn ra vẻ tươi cười
giải thích hai câu.

“Như vậy hai người bọn ta không tính là tới
muộn rồi. Nhưng không biết Linh Vương huynh, khi nào có thể ra gặp chúng ta?”
Mạc Giản Ly vừa nghe đối phương trả lời, nội tâm cũng ông lỏng, trên mặt vẫn
tươi cười hỏi tiếp.

“Chắc là sẽ nhanh thôi. Vừa rồi nghe bọn họ
nói, Linh Vương mấy hôm nay đang bế quan, muốn xuất quan cũng phải trì hoãn một
chút thời gian.” Huyết Nhiên bên ngoài tươi cười nhưng trong lòng không cười
nói. “Thì ra là thế! Vậy thì lão phu cũng an tâm.” Mạc Giản Ly nở một nụ cười,
quay sang bắt chuyện với Hàn Lập một tiếng rồi cùng ngồi xuống một bên khác
trong đại điện.

Trong suốt quá trình, Hàn Lập tuy rằng
không nói một lời, nhưng nét mặt lại thủy chung lộ ra vẻ giống như cười mà
không phải cười.

Với tâm trí của hắn, dĩ nhiên nhìn ra hai
người Huyết Nhiên đối với mình có ý kiêng kị.

Xem ra mấy ngày trước trong trận đại chiến
ở Tiểu Tu La Giới, mình đã lưu lại trong lòng họ ấn tượng rất lớn.

“Đúng rồi, hai vị đạo hữu tới sào huyệt của
Xa Khấp Tử, có tìm được mãnh thú này không?” Hàn Lập chuyển động ánh mắt, hướng
hai người đối diện chợt hỏi một câu.

“Đương nhiên là gặp được, nhưng Xa Khấp Tử
giảo hoạt dị thường, mới chỉ giao thủ có một lần liền vứt bỏ sào huyệt bỏ chạy
mất. Đáng tiếc chúng ta ở Tiểu Tu La Giới không thể nào lưu lại lâu được, nếu
không mặc dù con thú này hung hãn, cũng không thể tránh được thủ đoạn của huynh
đệ bọn ta.” Huyết Nhiên nhướng mày trả lời, trong lời nói rõ ràng có ý tiếc
hận.

“Vậy thì thật là đáng tiếc.” Hàn Lập cười
hắc hắc, cũng không biết lời nói vừa rồi của hắn là thật lòng hay châm chọc.

Huyết Nhiên ánh mắt lóe lên, vừa muốn hỏi
thăm Hàn Lập một ít sự tình, bên ngoài cửa điện đột nhiên truyện tới một âm
thanh già nua lộ vẻ vui mừng.

"Ha ha, mấy vị đạo hữu cuối cùng bình
yên quay trở về. Làm bổn vương chờ đợi thật là khổ sở.”

Bước chân vừa vang lên.

Thân ảnh lão giả áo bào trắng lóe lên hiện
ra ngoài cửa điện, sau đó hướng mấy người bọn họ đi nhanh tới.

“Linh Vương huynh, ngươi cuối cùng cũng
chịu ra rồi. Ngươi muốn tinh hạch của Tu La nhện, bọn ta đã đúng theo ước hẹn
mà lấy được rồi.” Hắc Lân vừa thấy lão giả áo bào trắng liền mừng rỡ, vội vàng
đứng dậy lên tiếng nói trước.

“Thật sao?, có thể cho lão phu xem trước
được không.” Linh Vương nét mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói.

“Việc này đương nhiên.”

Hắc Lân cười ha hả, cổ tay run lên liền lấy
ra một cái vòng màu xanh biếc ném ra, một chút chần chờ cũng không có.

Linh Vương một tay chụp vào hư không, liền
đem vòng tròn một bắt vào tay, nắp một bung ra, thần niệm hướng trong hộp khẽ
quét qua.

“Không tồi, không tồi... đúng là tinh hạch
của Tu La nhện trưởng thành, bên trong ẩn chứa không ít lực thời gian, hẳn là
cũng đủ đề luyện ra một tia quang âm lực.” Không bao lâu sau, lão giả áo bào
trắng liền lộ ra vẻ hài lòng nói.

“Còn vật tại hạ muốn...” Lúc này, Hắc Lân
ngược lại có vẻ khẩn trương hỏi vội.

“Ha ha, yên tâm. Hắc đạo hữu, đón lấy này.”
Lão giả áo bào trắng ngừng nụ cười, sau đó thu lại cái vòng đang cầm trong tay,
tay áo hướng Hắc Lân phất lên.

Một hộp ngọc được dán vài tấm phù lục bay
ra.

Hắc Lân vui mừng quá đỗi, há miệng một phun
ra một luồng hắc quang đem cuốn vào bên trong, sau đó xoay quanh một vòng rồi
bay ngược trở về.

Huyết Nhiên ngồi ở bên cạnh, hai mắt gắt
gao nhìn chằm chằm Mạc Giản Ly cùng Hàn Lập, bộ dáng có vài phần khẩn trương.

 

Chương 2302:
Nguyên Hồn Đăng

      Mạc Giản Ly
hơi động thần sắc, ánh mắt nhìn hộp ngọc như bốc hỏa.

Nhưng Hàn Lập chỉ nhàn nhạt nhìn, không lộ
ra chút nào khác thường.

Huyết Nhiên thấy thế mới thầm thờ phào nhẹ
nhõm.

Lúc này Hắc Lân đã nhiếp hộp ngọc vào tay,
bóc phù lục và mở nắp hộp ra, một tiếng sấm vang lớn, từ trong hộp liền bay ra
một khối ngọc bài trong suốt dài nửa thước.

Mặt ngoài ngọc bài điện hồ lượn quanh, vô
số kim văn như ẩn như hiện, tản ra lực lôi điện hết sức kinh người.

“Đây chính là Tam Thanh Lôi Tiêu Phù?”

Hắc Lân lẩm bẩm một tiếng, trên mặt khó nén
vẻ mừng rõ như điên.

“Linh huynh, tại hạ cũng mang tới ba viên
tinh hạch Tu La Thù, huynh có thể nhìn qua một chút hay không?” Lần này, Mạc
Giản Ly không chờ Huyết Nhiên nói, liền đi trước cất lời.

Huyết Nhiên nghe vậy, sắc mặt trầm xuống,
cũng muốn mở miệng nói gì đó.

Nhưng lúc này, lão giả áo bào trắng liền
khoát tay chặn lại, cười ha ha một tiếng trả lời:

“Mấy vị yên tâm, Lôi Tiêu Phù trong tay tại
hạ mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để đổi tinh hạch trong tay chư vị,
không cần lo lắng.”

“Nếu vậy thì Mạc mỗ an tâm rồi.” Mạc Giản
Ly ngáp một cái, nhưng một tay giương lên, vẫn ném hộp gỗ xanh biếc qua.

Huyết Nhiên hừ một tiếng, không cam lòng
yếu thế nên cũng lấy từ vòng trữ vật ra một cái hộp tương tự rồi ném nhanh qua.

Chỉ riêng Hàn Lập còn ngồi yên, tựa hồ
không lo ngại chút nào về khả năng xuất hiện tình cảnh không đủ Lôi Tiêu Phù.

Lão giả áo bào trắng nhìn sâu Hàn Lập một
cái, tay áo run lên, thu lại tinh hạch do Huyết Nhiên và Mạc Giản Ly chuyển
qua, hơi kiểm tra một chút, rồi cũng ném ra hai hộp ngọc dán phù lục khác.

Mạc Giản Ly cùng Huyết Nhiên tinh thần đều
rung lên, một trảo bắt gọn hộp ngọc, gỡ phù lục và mở nắp hộp ra, rồi đều khó
nén được biểu lộ hết sức hưng phấn.

“Hàn đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không muốn đổi
lấy Lôi Tiêu Phù, lần này lại trở về tay không ư?” Linh Vương nháy mắt một cái,
mỉm cười hỏi Hàn Lập.

“Tất nhiên là không thể trở về tay không.
Nhưng tại hạ muốn hỏi trước, trong tay Linh huynh còn mấy tấm Lôi Tiêu Phù?” Hàn
Lập khẽ cười, bất động thanh sắc hỏi ngược một câu.

“Mấy tấm ư? Chẳng lẽ đạo hữu lần này lấy
được rất nhiều tinh hạch Tu La Thù?” Lão giả áo bào trắng rốt cục sắc mặt có
chút khác thường.

Hàn Lập chỉ cười hắc hắc, cũng không giải
thích gì thêm.

Đám người Huyết Nhiên Mạc Giản Ly thấy vậy,
cũng không khỏi lộ ra chút vẻ khác thường.

Vì rằng, khi đám người bọn họ lấy được tinh
hạch từ Tu La Thù tộc, rõ ràng mỗi người được vừa vặn ba viên, làm sao khẩu khí
của Hàn Lập bây giờ tựa hồ trong taychỉ có vậy.

Lão giả áo bào trắng thấy bộ dáng Hàn Lập
như vậy, trầm ngâm một lúc lâu, rồi nét mặt mới lần nữa giãn ra nói:

“Không nói dối đạo hữu, Tam Thanh Lôi Tiêu
Phù này còn được coi là chi bảo trấn tộc của Linh Tộc chúng ta. Trong tay tại
hạ cũng không có nhiều. Trừ ba tấm đã đổi cho ba người Huyết huynh, chỉ còn dư
lại hai tấm. Nếu đạo hữu thật sự có nhiều tinh hạch Tu La Thù thì ta sẽ đem tất
cả còn lại ra đổi.”

“Được, vậy Hàn mỗ liền đổi lấy hai tấm đó
đi.” Hàn Lập híp hai mắt một cái, miệng không chút do dự nói.

Liền đó hắn lộn đảo bàn tay, linh quang
chợt lóe, rồi xuất hiện một hộp ngọc cùng một thanh tiểu kiếm trong suốt dài
chừng một thước.

Hàn Lập cổ tay run lên, hai vật liền hóa
thành hai luồng bạch quang bay ra.

Lão giả áo bào trắng theo bản năng khoát
tay bắt lấy hai vật, không vội mở hộp ngọc mà lại tò mò đảo qua tinh kiếm
trước.

“Đây là...”

Chỉ một lát sau, Linh Vương thốt ra một
tiếng “di.” nhẹ, ánh mắt nhìn tinh kiếm chợt lóe.

“Ha ha, đạo hữu đã nhìn ra rồi. Cây phi
kiếm này là ta đoạt được từ một tên cường địch tại Tiểu Tu La Giới, dùng tài
liệu chính là tinh hạch Tu La Thù, thêm nữa phải hơn ba bốn viên. Vốn là tổng
cộng có năm cây, nhưng bốn cây đã vỡ tan tành trong kịch chiến, chỉ còn dư lại
một cây này coi như còn hoàn chỉnh.” Hàn Lập từ tốn nói.

Vừa nghe lời này, đám người Huyết Nhiên
chợt hiểu ra mấy phần.

Cây phi kiếm này chính là một trong năm cây
tinh kiếm lão giả họ Dịch dùng để thúc giục lực Thời Gian.

Lúc đó bốn cây mặc dù bị Hàn Lập hủy diệt
tại chỗ, nhưng cây cuối cùng này lại bị mất khống chế mà rơi xuống mặt đất, sau
đó bị Hàn Lập lặng lẽ thu lấy.

Xem lão giả họ Dịch vì Tu La Thù tộc mà
nhiệt tình chiến đấu như vậy, chuyện lão lấy được nhiều tinh hạch để luyện chế
phi kiếm cũng không phải là không thể.

Nhưng trực tiếp dùng tinh hạch luyện chế
phi kiếm thật đúng là một ý tưởng hết sức kỳ diệu.

Về phần hộp ngọc Hàn Lập ném ra, dĩ nhiên
là trong đó có ba viên tinh hạch Tu La Thù rồi.

Lão giả áo bào trắng sau khi nhất nhất kiểm
tra không có sai sót gì, sắc mặt lộ vẻ cực kỳ vui mừng, hết sức thống khoái lấy
ra hai tấm Lôi Tiêu Phù, cũng giao cho Hàn Lập.

Đối với lão, tất nhiên nếu có thể luyện hóa
ra Quang Âm Chi Ti (sợi tơ Thời Gian - ND) càng nhiều thì càng tốt.

Như vậy là chuyến đi Linh Tộc lần này đã có
kết quả là tất cả mọi người đều hoan hỉ.

Mấy người đạt được nguyện vọng rồi đều
không còn việc gì phải lưu lại núi Phục Linh này, cùng lần lượt cáo từ Linh
Vương ra về.

Lão giả áo bào trắng khách khí đôi câu rồi
cũng không giữ khách lại nữa.

Vì vậy bốn người chia làm hai nhóm, trước
sau rời đại điện, bay khỏi thánh sơn của Linh Tộc.

Hàn Lập cùng Mạc Giản Ly sau khi vừa rời đi
liền chạy thẳng tới chỗ Ngân Nguyệt ẩn núp mà dừng Mặc Linh Thánh Chu lại.

Nửa ngày sau, hai người hạ xuống một tòa
sơn cốc bí ẩn.

Không bao lâu sau, từ trong sơn cốc vang
lên âm thanh vù vù, một chiếc thuyền lớn đen nhánh như mực nhất thời từ trong
vụt ra, nhằm thẳng hướng Nhân Tộc mà vun vút bay vềng một mật thất ở tầng dưới
cùng của cự thuyền, Hàn Lập khoanh chân ngồi ở chính giữa phòng.

Nhưng ở trước người hắn, có mấy đồ vật lẳng
lặng trôi lơ lửng bất động.

Đó là một ngọn cổ đăng, hai tấm ngọc bài
chớp động vô số điện hồ, một viên châu ngũ sắc, cùng một bình nhỏ màu trắng như
sữa.

Những đồ vật này dĩ nhiên là toàn bộ những
gì hắn đoạt được trong chuyến đi này, không thể nói là thu hoạch nhỏ được.

Hàn Lập nhìn mấy món đồ một hồi, mi mắt
chợt giật một cái, một ngón tay điểm về phía một tấm ngọc bài.

“Xì lạp.” một tiếng!

Mặt ngoài ngọc bài hiện lên vô số kim văn,
đồng thời một đạo điện hồ từ trên đó chợt lóe, đánh đúng vào đầu ngón tay, tức
thì hóa thành vô số tơ điện bắn ra tung tóe.

Hắn chỉ cảm thấy ngón tay hơi tê, cả bàn
tay bỗng mất cảm giác, đồng thời mặt ngoài bàn tay hơi bị nám đen.

Hàn Lập trong lòng rùng mình, chân nguyên
lực trong thể nội đột nhiên dội lên, cuồn cuộn pháp lực liền trào tới bàn tay.

Bàn tay vừa mất cảm giác liền khôi phục như
thường, mặt ngoài da vừa bị nám đen cũng lập tức biến hóa phát ra kim quang
chói mắt.

“Không hổ là Tiên gia mật phù như lời đồn,
hy vọng thật có thể hữu dụng trong lúc chống đỡ thiên kiếp.” Hàn Lập lẩm bẩm
một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, lúc này mới lật bàn tay lấy ra hai hộp
ngọc, thu hai tấm ngọc bài vào đó, một cái chợt lóe rồi biến mất.

Tiếp đó, hắn ngẩng đầu nhìn phía trước, một
tay phất về hướng ngọn cổ đăng.

“Phốc.” một tiếng.

Món bảo vật này đung đưa một chút, bỗng
xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Hàn Lập hai mắt híp lại, cẩn thận quan sát
cổ đăng.

Món bảo vật này lại có thể gọi ra hóa thân
khổng tước tương tự Mộ Lan Thánh Cầm, hơn phân nửa là có chút lai lịch.

Suy nghĩ thêm một chút, lão giả họ Dịch kia
thân là Ngũ Quang Tộc nhân, bản thể cũng là thân khổng tước, lại có quan hệ với
con khổng tước do bảo vật này biến ảo ra, càng khiến cho người ta muốn tìm
hiểu.

Nhưng cái cổ đăng này không chỉ mặt ngoài
chằng chịt linh văn mà còn được làm bằng những loại tài liệu cực kỳ hiếm thấy,
cho dù Hàn Lập kiến thức rộng cũng không làm cách nào nhận ra hết được.

Chỉ biết rằng mấy loại tài liệu hắn nhận ra
đều là trân quý dị thường, ngay cả hắn cũng thầm giật mình kinh ngạc.

Hàn Lập trong lòng tự định giá một hồi, tựa
hồ có quyết định, một tay bấm quyết, giữa hai lông mày linh quang chợt lóe, một
tia tinh ti bắn ra, liền lặn nhập vào trong cổ đăng.

Hắn từ từ nhắm hai mắt, bắt đầu tìm hiểu
huyền cơ của món bảo vật này.

Thời gian từng chút trôi qua, sau ước chừng
một ngày đêm, tia tinh ti kia mới run lên, đột nhiên bị cuốn trở lại.

Đồng thời thần sắc Hàn Lập vừa động, mặt lộ
vẻ vui mừng mở hai mắt.

“Nguyên hồn đăng. Thì ra bảo vật này có tên
như vậy. Thật là xảo hợp. Không trách từ bảo vật này có thể gọi ra linh cầm
khổng tước đồng dạng, thì ra căn bản là một tia tinh hồn của nó hóa thành thực
thể.”

Hàn Lập mừng rỡ nhìn lên.

Cái bảo vật này gọi là “nguyên hồn đăng.”,
căn bản là một món kỳ bảo dùng để thu nạp rồi phóng đại phân hồn.

Một số pháp khí bảo vật khác, mặc dù cũng
có thể lưu giữ một luồng tinh hồn, nhưng nếu rời bản thể quá lâu, luồng phân
hồn này trừ phi hoàn toàn chuyển hóa thành tồn tại độc lập, nếu không sẽ không
tránh khỏi kết cục bị suy yếu mà tiêu tán.

Nhưng với cái nguyên hồn đăng này, đem bỏ
vào đó một luồng phân hồn, chẳng những không phải lo ngại như thế, mà bảo vật
này sẽ còn làm cho phân hồn cường đại hơn.

Lũ phân hồn này nếu lại dùng một ít bí
thuật đặc thù tế luyện thì thậm chí có thể trở thành hóa thân nguyên hồn tương
tự thân ngoại hóa thân. Hơn nữa cho dù hóa thân này có cường đại đến đâu, bởi
vì có nguyên hồn đăng trong tay, cũng không lo bị hóa thân cắn trả.

Nếu có điều kiện, chủ nhân của bảo vật này
hoàn toàn có thể bồi dưỡng hóa thân nguyên hồn còn cường đại hơn cả bản thể.

Hàn Lập hít sâu một hơi, ánh mắt có chút
bốc hỏa nhìn về phía cổ đăng.

Kể từ sau khi nguyên anh thứ hai mất tích,
hắn đã sớm có ý định lần nữa bồi dưỡng hóa thân thứ hai. Món bảo vật này xuất
hiện vừa đúng lúc hắn cần.

Chẳng qua là hắn cẩn thận kiểm tra cổ đăng
một lần nữa, xác định hiệu quả dưỡng hồn của bảo vật này là thật, hơn nữa không
có ẩn chứa nguy hiểm gì, rồi mới thận trọng đem một luồng tinh hồn lưu lại
trong cái đèn.

Đợi lũ phân hồn này cường đại rồi, làm thế
nào bồi dưỡng thành hóa thân nguyên hồn, hắn cũng cần thêm thời gian suy nghĩ
cho kỹ.

Hàn Lập tay áo run lên, một luồng sáng mờ
cuốn ra, liền cẩn thận thu nguyên hồn đăng về.

Tiếp đó, ánh mắt của hắn mới chợt lóe nhìn
tới cái bình nhỏ.

Cái bình nhỏ này chính là đựng một ít Chân
Huyết Huyền Vũ.

Chỉ cần nuốt chân huyết này, lại dùng Kinh
Trập Quyết gia tăng luyện hóa, đủ giúp thần thông Kinh Trập Biến của hắn tiến
thêm một bước dài.

Nhắc tới chuyện này cũng có chút buồn cười,
hắn vốn cho rằng mười hai loại chân huyết mà Kinh Trập Quyết đòi hỏi căn bản
không thể có người nào thu thập được đầy đủ để có thể nắm giữ cả mười hai loại
biến hóa thần thông.

Nhưng tính đến nay, hắn đã lẳng lặng tu
thành Chân Long, Thiên Phượng, Lôi Bằng, Thanh Loan, Ngũ Sắc Khổng Tước, Sơn
Nhạc Cự Viên, một nửa số biến hóa đó.

Nếu lại tu thành biến hóa Huyền Vũ nữa, thì
mấy loại biến hóa còn lại cũng không phải là vọng tưởng nữa rồi.

Thật không biết sau khi tu thành đủ mười
hai loại Kinh Trập biến hóa, thân thể chân linh biến ảo ra sẽ cường đại đến mức
nghịch thiên như thế nào nữa.

Dù sao thì mỗi lần tu thành thêm một loại
biến hóa của Kinh Trập Quyết này, uy lực của những loại biến thân khác cũng đã
tăng lên một bậc không phải bàn cãi rồi.

Hàn Lập lặng yên suy nghĩ, rồi giơ tay bắt
lấy bình nhỏ, mở nắp ngửa đầu nuốt một hớp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3