Em còn nhớ anh? - Chương 18 phần 1

CHƯƠNG 18

Trên đường về, tôi ngồi yên lặng thật lâu. Tôi ôm chặt chiếc
cặp hồ sơ màu xanh trên lòng như thể nó có thể chạy mất. Những cánh đồng lướt
qua bên đường. Jon thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi nhưng không nói gì.

Tôi nhắc đi nhắc lại chuyện đó trong đầu, cố gắng tiêu hóa
mọi thứ vừa được biết. Tôi cảm thấy như tôi đã học xong một bằng về Lexi Smart,
trong khoảng thời gian có nửa tiếng đồng hồ.

"Em vẫn không tin nổi bố em lại để cả nhà gặp rắc rối
như vậy," cuối cùng tôi nói. "Không hề có báo trước gì hết."

"Không ư?" Jon có vẻ tránh bình luận.

Bỏ giày ra, tôi thu chân lên ghế và tựa cằm lên đầu gối,
nhìn ra ngoài con đường. "Anh biết đấy, mọi người đều yêu bố em. Bố em rất
đẹp trai, hài hước, sôi nổi, và bố yêu bọn em. Mặc dù bố có phạm sai lầm vài
lần, bố thực sự yêu cả nhà. Bố từng gọi cả ba mẹ con là ba cô gái của bố.

"Ba cô gái của bố." Giọng Jon lãnh đạm hơn bao giờ
hết. "Một người ám ảnh vì lũ chó và lảng tránh mọi chuyện, một thiếu niên
tống tiền, và một bị chứng mất trí nhớ và làm hỏng bét mọi chuyện. Và tất cả
đều nợ nần. Giỏi lắm, Michael. Làm tốt lắm."

Tôi nhìn anh ấy. "Anh không nghĩ tốt về bố em, phải
không?"

"Anh nghĩ ông ấy đã vui vẻ và để lại những mảnh vụn cho
cả nhà phải chịu đựng," Jon nói. "Anh nghĩ ông ấy là người ích kỷ.
Nhưng anh chưa bao giờ gặp ông ấy." Anh đột ngột xi nhan và chuyển sang
làn đường khác. Tay anh nắm chặt vô lăng. Tôi bỗng nhận thấy anh gần như tức
giận.

"Ít nhất em cũng hiểu thêm chút ít về mình." Tôi
cắn móng tay. "Em đã bao giờ kể cho anh về điều đó. Đám tang ấy?"

"Một hoặc hai lần." Jon cười gượng gạo.

"Ồ, đúng." Tôi đỏ mặt. "Chắc suốt thời gian
đó, em đã làm anh chán đến chết."

"Đừng ngốc thế." Anh nhấc một tay khỏi vô lăng và
siết tay tôi thật nhanh. "Một hôm, hồi chúng ta mới quen, khi chúng ta vẫn
chỉ là bạn, em đột nhiên kể hết. Toàn bộ câu chuyện. Ngày hôm đó đã thay đổi
cuộc đời em thế nào. Em đã chịu trách nhiệm về khoản nợ của cả gia đình thế
nào, đặt hẹn với bác sĩ nha khoa thẩm mỹ vào ngày hôm sau, thực hiện chế độ ăn
kiêng tăng cường, quyết định thay đổi mọi thứ về bản thân em. Sau đó em xuất
hiện trong chương trình truyền hình và mọi việc còn trở nên cực đoan hơn. Em
tiến rất nhanh trên nấc thang sự nghiệp, em gặp Eric, và anh ta dường như là
câu trả lời. Anh ta đáng tin cậy, giàu có, ổn định. Cách cả triệu dặm so
với..." Anh đột nhiên ngừng lời và rơi vào yên lặng.

"Bố em," rốt cuộc tôi nói.

"Anh không phải nhà tâm lý học. Nhưng anh đoán
vậy."

Chúng tôi rơi vào yên lặng. Tôi nhìn một chiếc máy bay nhỏ bay
cao dần lên trên bầu trời, để lại hai vạch khói trắng.

"Anh biết đấy, khi em tỉnh dậy, em tưởng mình đã hạ
cánh vào cuộc đời mơ ước," tôi nói chậm rãi. "Em tưởng em là Cô bé Lọ
lem. Còn tuyệt hơn Cô bé Lọ lem. Em tưởng em là cô gái hạnh phúc nhất trên đời..."
Tôi ngừng sững lại khi Jon lắc đầu.

"Em đã sống cả đời trong trạng thái căng thẳng. Em đã
đi quá xa quá nhanh; em không biết cách kiểm soát nó; em đã phạm sai lầm."
Anh ngập ngừng. "Em đã làm bạn bè xa lánh mình. Em thấy đó là điều khó
khăn nhất."

"Nhưng em không hiểu," tôi tuyệt vọng. "Em
không hiểu sao mình lại trở thành một con khốn chứ."

"Em không định như vậy. Lexi, em đừng tự trách mình
nữa. Em bị ném rất nhanh vào vị trí quản lý. Em phải điều hành cả một bộ phận
lớn, em muốn gây ấn tượng tốt với ban điều hành cấp cao, chứ không muốn bị kết
tội vì đã ưu ái... và em đã phạm sai lầm. Em đã làm một số việc theo cách sai
lầm. Sau đó em cảm thấy bị mắc kẹt. Em đã xây dựng một tính cách cứng rắn. Đó
là một phần trong thành công của em."

"Rắn hổ mang," tôi nói, cau mày. Tôi vẫn không thể
tin nổi mình lại có biệt danh theo tên một loài rắn.

"Rắn hổ mang." Anh gật đầu, một nụ cười lại xuất
hiện trên môi. "Em biết đấy, đó là ý tưởng của nhà sản xuất chương trình
truyền hình. Chứ không phải là em. Mặc dù họ có phần đúng - em khá giống rắn hổ
mang khi liên quan đến công việc.

"Không, không phải thế!" tôi ngẩng đầu lên hoảng
hốt.

"Theo cách tốt đẹp." Anh cười toét miệng.

Theo cách tốt đẹp? Sao có thể giống rắn hổ mang theo cách
tốt đẹp?

Chúng tôi tiếp tục đi mà không nói chuyện gì, những cánh
đồng vàng óng nằm vươn xa dần cả hai bên đường. Một lúc lâu sau, Jon bật radio.
Ban nhạc Eagles đang chơi bài "Hotel California" và chúng tôi cùng
hát theo, ánh mặt trời phản chiếu qua kính chắn gió, và tôi bỗng nhiên cảm thấy
chúng tôi như đang ở một quốc gia khác. Một cuộc sống khác.

"Em từng nói với anh, nếu em có thể trở lại quá khứ và
làm mọi việc khác đi, em sẽ làm." Giọng Jon mềm hơn trước đó. "V mọi
thứ. Bản thân em... công việc của em... Eric... Mọi thứ trông đều khác khi vẻ
hào nhoáng bên ngoài đã mất đi."

Tôi bỗng cảm thấy đau nhói khi nhắc đến Eric. Jon nói như
thể mọi chuyện đều ở trong quá khứ - nhưng đây là hiện tại. Tôi đã có gia đình.
Và tôi cũng không thích điều anh ám chỉ.

"Nghe này, em không phải một kẻ đào mỏ hời hợt, được
chứ?" tôi nói kịch liệt. "Chắc chắn em cũng yêu Eric. Em sẽ không
cưới một người chỉ vì vẻ hào nhoáng."

"Lúc đầu em tưởng Eric là tình yêu đích thực," Jon
đồng ý. "Anh ấy hấp dẫn, anh ấy đúng là điều em cần... Trên thực tế, anh
ấy giống như một trong những hệ thống thông minh trong khu nhà của bọn anh. Đặt
anh ấy vào chế độ ‘Chồng’ và anh ấy cứ thế hoạt động."

"Thôi đi."

"Anh ấy rất hiện đại. Anh ấy có một loạt các trạng thái
tình cảm anh ấy có khả năng cảm ứng..."

"Thôi đi mà." Tôi cố gắng không cười. Tôi cúi về
phía trước và vặn to radio lên, như để ngăn Jon không tiếp tục. Một lúc sau,
tôi đã nghĩ ra điều tôi muốn nói, và tôi vặn nhỏ lại.

"Được rồi, nghe này. Có lẽ chúng ta đã thực sự có một
cuộc tình. Trong quá khứ. Nhưng điều đó không có nghĩa là... Có lẽ lần này em
muốn cuộc hôn nhân của em thành công."

"Em không thể khiến cuộc hôn nhân của em thành
công." Jon không để lỡ một nhịp nào. "Eric không yêu em."

Tại sao anh ta lại cứ phải là một kẻ-biết-tuốt khốn kiếp như
thế chứ?

"Có chứ." Tôi khoanh tay. "Anh ấy nói với em
như vậy. Trên thực tế, anh ấy nói điều đó rất lãng mạn, nếu anh muốn
biết."

"Ồ, vậy sao?" Jon nghe chẳng hề có chút xíu gì bối
rối. "Anh ấy đã nói gì?"

"Anh ấy nói anh ấy yêu cái miệng xinh đẹp, cặp chân dài
và cái cách em đung đưa cái cặp." Tôi không thể không đỏ mặt vì ngượng.
Tôi vẫn luôn nhớ Eric đã nói điều đó, trên thực tế tôi đã ghi nhớ ngay lập tức.

"Đó chỉ là những thứ vớ vẩn." Jon thậm chí chẳng
thèm quay sang.

"Đó không phải là những thứ vớ vẩn," tôi phẫn nộ đáp
trả. "Nó thật lãng mạn!"

"Ồ, thật sao? Vậy liệu anh ấy có yêu em không nếu em
không đung đưa cặp?"

Tôi khựng lại trong giây lát. "Em... không biết. Đó
không phải là điểm quan trọng."

"Sao nó lại không phải là điểm quan trọng? Đó chính là
điểm quan trọng. Liệu anh ấy có yêu em không nếu chân em không dài?"

"Em không biết!" tôi nói cáu kỉnh. "Anh thôi
đi! Đó là khoảnh khắc đẹp đẽ, đáng yêu."

"Đó là chuyện vớ vẩn."

"Được rồi." Tôi vênh cằm lên. "Vậy anh yêu
điều gì ở em?"

"Anh không biết. Thực chất con người em. Anh không thể
biến nó thành một danh sách," anh nói, gần như gay gắt.

Yên lặng kéo dài. Tôi nhìn thẳng ra phía trước, tay tôi vẫn
khoanh chặt trước ngực. Jon tập trung vào con đường, như thể anh đã quên cuộc
nói chuyện. Bây giờ chúng tôi đã tới gần London, và đường xá mỗi lúc một đông
hơn quanh chúng tôi.

"Được rồi," cuối cùng anh nói, khi chúng tôi dừng
lại trong một hàng xe. "Anh thích cách em nói trong khi ngủ."

"Em nói trong khi ngủ?"

"Như một chú sóc chuột."

"Em tưởng em phải là rắn hổ mang," tôi đáp.
"Hãy quyết định lại đi."

Tôi cố gắng mím miệng thật chặt, nhưng một nụ cười cứ xuất
hiện không kiềm chế nổi.

Khi chúng tôi bò từng chút dọc con đường đôi, điện thoại của
tôi báo có tin nhắn và tôi rút điện thoại ra.

"Của Eric," tôi nói sau khi đọc. "Anh ấy đã
tới Manchester an toàn. Anh ấy tới xem vài địa điểm mới có tiềm năng ở đó trong
vài ngày."

"Ừ, anh biết." Jon rẽ ở một bùng binh.

Chúng tôi đang đi vào vùng ngoại ô thành phố. Không khí
dường như xám hơn và một giọt mưa bỗng rơi xuống má tôi. Tôi rùng mình, và Jon
kéo mái của chiếc Mercedes lên. Mặt anh nghiêm trang khi chuyển làn đường.

"Em biết đấy, lẽ ra Eric nhắm mắt cũng có thể trả món
nợ của bố em." anh bỗng nhiên nói, giọng thực tế. "Nhưng anh ấy để em
tự làm điều đó. Không bao giờ nhắc đến nó."

Tôi không biết phải nói gì. Tôi không biết đáp trả điều đó
thế nào; tôi không biết phải nghĩ gì.

"Đó là tiền của anh ấy," cuối cùng tôi nói.
"Tại sao anh ấy phải làm thế? Và dù sao thì em cũng không cần sự giúp đỡ
của ai."

"Anh biết. Anh đã đề nghị giúp em. Em không nhận bất cứ
thứ gì. Em khá bướng bỉnh." Anh tới một ngã tư lớn, dừng lại sau một chiếc
xe buýt, và quay sang nhìn tôi. "Anh không biết bây giờ em có kế hoạch gì
không."

"Bây giờ?"

"Phần còn lại của ngày hôm nay." Anh nhún vai.
"Nếu Eric đi vắng."

Sâu thẳm bên trong tôi, có điều gì đó khuấy động. Một rung
động nhẹ nhàng, mà tôi không muốn thừa nhận. Thậm chí cả với chính mình.

"Ừm." Tôi cố gắng tạo giọng trịnh trọng. "Em
không có kế hoạch gì hết. Chỉ về nhà, ăn tối, đọc qua tập hồ sơ này..."
Tôi buộc mình dừng lại một cách tự nhiên trước khi nói thêm, "Sao
cơ?"

"Không có gì." Jon cũng ngập ngừng một chút, và
nhíu mày nhìn ra phía trước khi anh nói thêm vẻ tự nhiên. "Chỉ là có vài
thứ của em ở căn hộ của anh. Em có thể muốn lấy lại."

"Được thôi." Tôi nhún vai không dứt khoát.

"Được thôi." Anh quay ngoắt xe lại và chúng tôi đi
phần còn lại của quãng đường trong yên lặng.

Jon sống trong căn hộ đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Đúng là nó nằm ở một con phố không sang trọng mấy ở
Hammersmith. Và ta phải bỏ qua những hình vẽ trên bức tường đối diện. Nhưng
ngôi nhà rất lớn bằng gạch màu xám, với cửa sổ rộng có khung vòm kiểu cổ, và
hóa ra căn hộ chạy sâu vào trong cả tòa nhà kế bên, vì thế nó rộng hơn cả triệu
lần so với vẻ bề ngoài.

"Nơi này thật... đáng kinh ngạc."

Tôi đứng nhìn xung quanh chỗ làm việc của anh, gần như không
nói nên lời. Trần nhà cao và những bức tường đều màu trắng, có một chiếc bàn
cao và nghiêng phủ đầy giấy, bên cạnh một cái bàn làm việc hiện đại có một
chiếc máy tính Apple Mac to đùng. Ở góc phòng có một cái giá vẽ, và đối diện là
cả một bức tường đầy sách, với một chiếc thang thư viện kiểu cổ có bánh xe.

"Cả dãy nhà này được xây dựng làm xưởng vẽ của nghệ
sĩ." Mắt Jon lấp lánh khi anh đi quanh, nhặt lên khoảng chục cái tách cà
phê bẩn và biến mất cùng với chúng sau một căn bếp nhỏ.

Mặt trời lại xuất hiện và chiếu qua những cái cửa sổ vòm lên
ván sàn. Những mảnh giấy bỏ đi vứt rải rác trên sàn, lẫn với thước kẻ, bản vẽ,
phác thảo. Nằm giữa đống bản vẽ là một chai tequila cạnh một gói hạnh nhân.

Tôi nhìn lên và thấy Jon đang đứng ở cửa bếp, yên lặng nhìn
tôi. Anh vò đầu như để xóa tan tâm trạng nào đó, và nói, "Đồ đạc của em ở
trong này."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3