Tuyết ti thiên thiên nhiễu - Chương 40 phần 1

Chương 40

“Nữ quan, người cảm thấy hắn đã ở đấy bao
lâu? Nô tài nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn nguy hiểm, nếu không… ”

Ẩn ý trong lời nói của Thường Nghĩa chính
là Lôi Hổ, người đã nấp trên cành cây một thời gian khá lâu. Hắn nấp kín lắm,
Thường Nghĩa sở dĩ có thể phát hiện ra hắn đại khái là vì người luyện võ lâu
năm nên nhãn lực vô cùng tỉnh táo và sâu sắc, mà ta phát hiện ra hắn là bởi vì…
ánh mắt! Một ánh mắt mang theo hận ý khắc sâu dĩ nhiên không thể giết chết ta,
nhưng lại đủ cho ta phát giác trên cây có người. Hơn nữa, trực giác là nguyên
nhân đầu tiên khiến ta nghĩ đến hắn. Tại sao? Ngay từ đầu ta còn tưởng Nhu Phi
là duyên cớ, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì không giống. Lúc trước, giữa Nhu
Phi và Cẩn Phi, hắn không chút do dự lựa chọn Nhu Phi, vậy mà khi ta động thủ
thì biểu hiện của hắn cũng chỉ là phẫn nộ mà không có chút oán hận. Nhưng hiện
tại… Thiến Nhi, chẳng lẽ lại là Thiến Nhi? Cũng không giống a! Ta thậm chí chưa
từng nghe hắn nhắc qua Thiến Nhi, một chút dấu hiệu cũng không có. Haiz, quên
đi, dù sao cũng là địch nhân, hận hay phẫn nộ thì có gì khác biệt, “Thường
Nghĩa, cứ thả lỏng đi. Ngươi trở về trước, ta muốn đợi một người”

“Không được, nô tài vẫn nên ở lại đây thì
tốt hơn. Nếu phải tìm một ngọn núi khác để dựa vào cũng không phải chuyện dễ
dàng”

Hắn lém lỉnh trêu chọc nhưng đáy mắt vẫn
hiện lên một tia sát khí. Ta chú ý khi Thường Nghĩa nói những lời này thì chân
phải hơi dịch ra ngoài một chút, tựa hồ có thể tùy thời phóng lên. Thường Nghĩa
này… càng lúc càng khiến ta khó hiểu, vì bảo hộ ta mà hắn thật sự có thể xuống
tay với Lôi Hổ? Vì cái gì? Hắn rốt cuộc là loại người nào? Mục đích của hắn là
gì?

“Yên tâm đi, hắn biết rõ hiện tại không
phải là thời điểm giết ta”, trên thực tế, ta tin tưởng hắn tuyệt đối có biện
pháp quang minh chính đại loại bỏ ta. Nụ cười càng thản nhiên càng chứa nhiều
thương cảm, ta thật hoài niệm thời điểm vừa mới tiến cung, khi đó Lôi Hổ cũng
không như vậy, hắn là người duy nhất có thể theo ta nói chuyện phiếm vui đùa,
là người duy nhất ta có thể gọi là “bằng hữu”.

“Nữ quan!”

“Trở về đi, để ta yên lặng một chút, ngươi
thuận tiện có thể gặp người đồng hương cũ nơi đó để đi dạo ôn lại chút chuyện
xưa giải sầu”

“Nô tài đã biết”

Thường Nghĩa không cam lòng mang theo đoàn
cung nữ thái giám rời đi, một mình ta tiếp tục ngồi đung đưa trên ghế xích đu.
Ta muốn sống sót, mặc kệ là vì cái gì, ta vẫn muốn sống sót. Ta phát giác bản
thân mình thật sự rất thú vị. Mỉm cười đối mặt với tử vong, ngay cả khi vật đổi
sao dời ta cũng không hối tiếc, hết thảy đều chỉ vì sống sót. Rốt cuộc… ta muốn
gì? Không sợ chết, không muốn chết, chỉ là… ta có hy vọng sống sao?

“Đây không phải là phụng bút nữ quan sao?
Tại sao lại một mình ngồi ở nơi này?”

Thanh âm nghe sao là lạ, kết quả của một
giọng nói bén nhọn bị cố ý kìm nén lại. Bởi vì phải kìm nén như vậy nên một lời
nói vốn dĩ là quan tâm an ủi lại mất hẳn nửa phần thành ý. Không phải ta cố ý
tra xét, sự thật như thế nào cũng không quan tâm, dù sao cũng không phải cứ tra
xét là tìm ra được.

Ta ngước mắt liền bắt gặp một nữ tử nhìn
khá quen thuộc mang theo nhóm tùy tùng hướng ta đi tới. Mi hạnh mục dương, bộ
dáng thướt tha, nếu không phải thần sắc nàng có vẻ không tốt thì đã có thể liệt
vào hạng mỹ nhân. Trong lúc nhất thời, ta không nhớ nàng là ai, có lẽ là một
nương nương! Ta nhanh chóng từ trên xích đu trượt xuống rồi quỳ gối hành lễ,
“Thanh Nguyệt bái kiến nương nương, nương nương thiên tuế!”

“Mau đứng lên, mau đứng lên, đều là người
một nhà!”, nàng tự thân tiên đến nâng ta dậy, nụ cười ẩn dấu sự chán ghét khiến
ba chữ “người một nhà” của nàng càng trở nên quỷ dị, “Thế nào? Vẫn khỏe chứ? Ta
đã muốn đến thăm ngươi vài lần nhưng lần nào cũng có người báo rằng ngươi đang
ngủ không thể gặp được. Không ngờ hôm nay lại gặp nhau nơi này, đây không phải
là duyên phận sao? Ha ha!”, tiếng cười của nàng thật khiến người khác nổi da
gà.

“Đa tạ nương nương quan tâm, Thanh Nguyệt
không dám”, ta muốn hành lễ nhưng lại bị ngăn cản, thật tâm mà nói ta không nhớ
nàng là ai.

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc
gì là tốt rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”

Nàng lôi kéo tay của ta tựa như Nhu Phi lúc
trước. Chỉ là, khi Nhu Phi lôi kéo, ta cảm giác được cảm tình thân thiết, mà
khi nàng lôi kéo thì ta chỉ cảm nhận được âm mưu cùng quỷ kế. Nàng kéo ta ngồi
xuống chiếc ghế đá bên cạnh, sau đó phất tay cho bọn thái giám cung nữ lui
xuống.

“Thế nào? Ngươi đã dùng nhân sâm ta mang
đến chưa? Thật không ngờ thân mình ngươi đơn bạc như vậy lại phải chịu khổ,
chính mình cần phải bảo trọng mới được. Nhân sâm là phương thuốc vô cùng bổ,
trăm ngàn lần đừng bỏ mặc nó sang một bên mà không dùng”

“Đa tạ nương nương, Thanh Nguyệt đã biết”,
ra là sợ ta không nhớ nàng đã mang đến lễ vật gì, nữ nhân này… thú vị nha!

“Được rồi, đừng mở miệng một lần là nương
nương, hai lần cũng nương nương, nghe xa lạ quá!”. Nàng nhìn trái nhìn phải,
sau khi tin tưởng bốn phía không còn ai mới mỉm cười thần bí, (nàng đương nhiên
không biết trên cây vẫn còn một Lôi Hổ vẫn đang an tọa), “Về sau những lúc
không có người, chúng ta cứ xưng hô tỷ muội là tương xứng rồi”

Tỷ muội là tương xứng? Có ý tứ gì? Nữ nhân
này muốn lôi kéo ta “về cùng một nhà”, lại là tỷ muội tương xứng? Nàng rốt cuộc
muốn gì?

“Thanh Nguyệt không dám, Thanh Nguyệt đa tạ
nương nương ưu ái. Tuy nhiên, tôn ti hữu biệt, Thanh Nguyệt thật sự không dám
đi quá giới hạn”

“Tôn ti gì a! Nói không chừng về sau người
làm tỷ tỷ như ta còn phải dựa dẫm vào ngươi!”, đại khái là vì âm thầm cắn răng
nên thời điểm nàng nói những lời này thì nét mặt có chút vặn vẹo, “Đúng rồi,
hai ngày trước nghe nói Hoàng Hậu triệu kiến ngươi cùng đến xem diễn, Hoàng Hậu
không làm khó dễ ngươi chứ?”

“Nương nương nói đùa, Hoàng Hậu nương nương
là quốc mẫu từ bi nhân đức, người như thế nào lại làm khó một nô tỳ nho nhỏ như
Thanh Nguyệt”, kỳ quái, nàng cơ hồ đã nhận định ta là người một nhà, hoàn toàn
ngồi trên cùng một chiếc thuyền, rốt cuộc là vì nguyên do nào khiến nàng có suy
nghĩ như vậy?

“Xì, ngươi đang nói lão bà kia sao!”, lại
một nụ cười nhạt tỏ ý khinh thường, nàng ở trước mặt ta hoàn toàn không một
chút cố kỵ. Thanh âm so với vừa rồi bén nhọn hơn rất nhiều, có lẽ đây mới chính
là giọng nói nguyên bản của nàng, nghe tự nhiên hơn, “Nàng ta sẽ đắc ý không
được bao lâu nữa đâu!”

“Thỉnh nương nương phát ngôn cẩn thận”, ta
học theo nàng nhìn trái nhìn phải, sau lại bày ra bộ dáng thần bí mà hạ thấp
giọng, “Nơi này không phải chỗ có thể nói chuyện”, trong đầu ta cố gắng nhớ lại
xem nàng là ai, nhất định đã từng gặp qua ở nơi nào đó.

“Đúng, đúng, vẫn là muội muội chu đáo!”,
nàng hiểu ý gật đầu, sau đó chỉnh lại tư thế ngồi để chính mình thoạt nhìn qua
có vẻ quang minh chính đại một chút, “Nhìn xem, vừa rồi ta nhìn thấy ngươi liền
cao hứng quá, nói chuyện nãy giờ mà quên mất chính sự, ngươi đợi một chút”,
nàng đứng lên nhìn bốn phương tám hướng dò xét, sau khi xác định nơi này không
có người mới ngồi xuống giữ chặt lấy bàn tày của ta, “Ung Vương gia lệnh cho ta
đến đây truyền tin, nói là có chuyện trọng yếu cần thương lượng, hẹn ngươi nội
trong hai ngày tới phải tìm mọi cách đến Ung Vương phủ một chuyến”

Ung Vương? Kho trách nàng không chút nghi
ngờ nhận định ta là người một nhà, nguyên lai là bởi vì Ung Vương. Xem ra, nàng
là một “trạm” của Ung Vương. Nàng cùng Ung Vương có quan hệ gì? Xem tuổi thì
nói thế nào cũng không thể là mẫu tử a! Ta càng lúc càng tò mò về thân thế của
nàng, chỉ là cố gắng thế nào cũng không nhớ được nàng là ai. Vấn đề này ta
không thể trực tiếp hỏi nên chỉ có thể gật đầu nói, “Thanh Nguyệt đã rõ, chậm
nhất là tối ngày mai sẽ đến”

“Được rồi, ta phải đi đây, đừng để người
khác hoài nghi chúng ta”

Nàng trông thấy ta gật đầu đáp ứng liền vội
vàng rời đi. Tuy rằng biểu hiện của nàng thật thân thiết nhưng vẫn để sót một
vài dấu hiệu nho nhỏ đủ để ta nhận ra cảm giác của nàng đối với ta là chán ghét
cùng đối địch. Bộ dáng vội vàng rời đi kia chứng tỏ ta không những là người
nàng không dễ dàng tha thứ mà còn là người nàng phải sợ hãi hoài nghi. Tuy ta
không thể nhớ nàng là ai, nhưng có một chuyện ta có thể khẳng định, nàng tuyệt
đối là người của Ung Vương. Ngu xuẩn nhưng lại tự cho mình thông minh, nàng
hoàn toàn bị người khác điều khiển như con rối. Bị người điều khiển như con
rối? Con rối? Đúng rồi, một tia sáng chợt lóe lên, ta đã nhớ ra nàng là ai!
Chính là Quế Thục Nghi, nữ nhân có tài khiêu vũ nhưng nhân duyên lại thập phần
không tốt. Thục Nghi nương nương, chính là người lúc trước Lôi Hổ đã chọn, ha
ha, không ngờ nàng cư nhiên là người của Ung Vương! Không đụng đến nàng là
đúng, nữ nhân này sẽ có chỗ sử dụng.

“Ngươi còn định ngồi trên đó đến khi nào?”,
ta ngẩng đầu nhìn về hướng thân cây to nơi Lôi Hổ đang ẩn thân. Vốn không muốn
vạch trần hắn, nhưng hiện tại ta có việc cần hỏi.

Một thân ảnh vụt đến, Lôi Hổ lạnh lùng đứng
trước mặt ta, ngay cả hận ý cũng không thèm che dấu dù chỉ một chút, “Tại sao
ngươi biết ta ở đó?”

“Lần sau nhớ cất kỹ ánh mắt sắc bén đó đi,
người thì giết không được nhưng lại bại lộ hành tung của chính mình”. Không thể
không thừa nhận, ta thật sự thích hắn như vậy. Tuy biết rằng đến cuối cùng sẽ
là địch nhân, nhưng ta vẫn không thể không nhớ lại những kỷ niệm trước đây,
trên mặt không khỏi hiển lộ ý cười.

“Tìm ta có việc?”, hắn không thèm nhìn mặt
ta, sự khinh bỉ của Lôi Hổ thể hiện rõ ràng.

“Quế Thục Nghi cùng Ung Vương có quan hệ
gì?”, ta cảm thấy có chút ảm đạm liền lên tiếng hỏi trực tiếp, tin tưởng hắn
nhất định biết đáp án. Lôi Hổ là người tin cẩn duy nhất bên cạnh Hoàng Đế, mà
Hoàng Đế lại khôn khéo như vậy, ta thật sự hoài nghi có chuyện gì trong cung mà
hắn không biết.

“Không biết!”, hắn trả lời một cách cứng
rắn, chỉ là vẻ xấu hổ trên mặt đã bán đứng hắn.

“Cấu kết?”, hắn đỏ mặt, “Chính mắt ngươi
thấy sao?”, cổ sắp bị nghẹn chết, “Bệ hạ không biết sao?”, thái độ chuyển sang
căm tức, “Làm tốt phận sự của ngươi, đây không phải là chuyện ngươi nên biết”,
hắn nghiến răng nghiến lợi.

Được rồi, ta đã đoán đúng! Dựa trên biểu
tình “hận không thể bóp chết ngươi” của hắn mà nói, loại sự tình này hắn đương
nhiên không chịu mở miệng, ắt hẳn là có can hệ đến thể diện của lão Hoàng Đế,
“Trả lời câu hỏi của ta, ngươi đã quên mệnh lệnh của bệ hạ rồi sao?”. Lão Hoàng
Đế đã mệnh cho hắn toàn lực hỗ trợ ta, kỳ thật không cần hắn trả lời, thái độ
của hắn đã nói lên tất cả.

“Ngươi… ”, hai tay hắn đã hướng về phía cổ
của ta, chỉ là nửa đường nghĩ tới mệnh lệnh Hoàng Đế phân phó, hắn thu tay trở
về. Một sự tình liều chết không chịu tiết lộ lại bị mệnh lệnh của Hoàng Đế… gương
mặt lẫn hai bên tai của hắn đều đỏ. Uất nghẹn nửa ngày, hắn rốt cuộc ói được ba
chữ rồi rời đi, “Hoàng Thượng biết!”. Thế này… xem như hắn không có trả lời a!

Lúc này thật sự chỉ còn lại một mình, ta
tiếp tục ngồi xuống xích đu đung đưa. Khó trách nàng bảo tỷ muội tương xứng,
khó trách nàng lại tin tưởng ta và nàng là hai kẻ cùng thuyền, khó trách nàng
lại chán ghét ta như vậy. Xem ra, nàng cho rằng ta đã thượng lên giường của Ung
Vương a! Ung Vương nhất định đã hứa hẹn với nàng rằng một khi hắn đăng cơ sẽ
lập nàng làm phi. Ha ha, nữ nhân này rốt cuộc đã suy nghĩ như thế nào? Tân
Hoàng Đế như thế nào lại lập một người mang thân phận “mẫu phi” của mình làm
“phi tần”? Dù Ung Vương xuẩn ngốc cùng háo sắc thì cũng không tới mức hồ đồ như
vậy. Huống chi, nếu hắn đã là Hoàng Đế thì dạng mỹ nhân gì lại không có? Còn có
thể vì một nữ nhân như nàng mà chống lại lễ giáo triều đình? Nữ nhân, mất thân
cũng như mất tâm, nàng đã bị chính mình lừa bịp.

“Nữ quan”, từ rất xa, Thường Nghĩa dẫn theo
một cỗ kiệu đi đến. Không, chính xác mà nói… là chạy đến đây.

“Chuyện gì?”

“Nữ quan”, Thường Nghĩa cúi thấp thân mình,
điều này khiến ta chú ý những người đi theo hắn cũng là bọn cung nữ thái giám
trong viện của ta, “Tề Vương điện hạ đến, bảo người mau chóng trở về”

Tam Thiếu đến đây? Nhu Phi như thế nào? Đã
an toàn sao? Hắn tìm ta có chuyện gì?

“Nữ quan, người lên kiệu đi! Tề Vương đang
chờ người!”

Thường Nghĩa nói xong liền tiên đến đỡ ta.
Ta mỉm cười đa tạ ý tốt của hắn, hy vọng Tam Thiếu không mang đến bất kì tin
tức xấu gì.

“Tề Vương điện hạ đến khi nào?”

“Đã lâu rồi, điện hạ đợi người thật lâu,
thấy người vẫn chưa trở về nên lệnh nô tài đi tìm người!”

“A”, đợi lâu rồi? Hẳn là không có chuyện gì
quan trọng, “Tâm tình của điện hạ như thế nào?”

“Nữ quan, nô tài nhìn không thấu cảm xúc
của điện hạ”, hắn cung kính đáp lời, trước mặt những người khác, biểu hiện của
Thường Nghĩa vô cùng kính cẩn và khiêm tốn, cùng đám tiểu thái giám kia quả
thật không có gì khác biệt, “Không cao hứng cũng không mất hứng, chỉ như mọi
khi!”

“Được rồi, đã biết”, chỉ như mọi khi sao?
Nếu vậy, Nhu Phi đã an toàn. Ta thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy thoải mái
không ít.

Nơi ta trụ lai rất nhỏ, đây chính là một
biệt viện từ vách sau tẩm điện của Hoàng Đế kiến tạo thành. Không có hậu viên,
không có vườn, không có bảng hiệu, đương nhiên cũng sẽ không có tên. Từ mảnh
sân nhỏ ngoài cửa tiến vào chưa đủ ba mươi bước chính là căn phòng nơi ta ở,
chỉ cần mở cửa phòng là có thể thấy rõ phía bên kia phòng đối diện. Hai bên
trái phải là ba gian nhà liền kề vốn dĩ cũng chưa có người trụ lại. Sau khi
Thường Nghĩa đến đây, hắn chiếm một gian, các cung nữ thái giám còn lại chiếm
phần diện tích còn lại. Cẩn thận nhẩm tính một chút, hiện tại tiểu viện của ta
tuy nhỏ như thế nhưng cũng có hơn mười người cư trú.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3