Tuổi xuân của em, tòa thành của anh - Chương 21

Chương
21:

ANH
KHÔNG MUỐN KHÔNG TÌM RA NGƯỜI ẤY

Người anh yêu thời trẻ, anh không muốn
không tìm ra người ấy.

Công trình hoàn thành nhanh chóng, trong
thời gian ấy Trương Nhất Địch đã làm đúng như anh nói, toàn tâm toàn ý theo đuổi
Trác Yến.

Anh biết điều cô e ngại là gì, anh biết
cô luôn muốn trốn chạy.

Nên anh không tấn công dồn dập để cô
không sợ hãi bỏ chạy; anh chỉ lặng lẽ xuất hiện cạnh cô, từ từ đánh động đến cô,
khiến cô hiểu được ngoài cô ra, thì những việc đã từng phát sinh anh đều không quan
tâm.

Hôm sinh nhật anh, Trác Yến chúc mừng
anh.

Trước khi ăn bánh kem, anh đã cầu nguyện
thật chân thành.

Có lẽ là dáng vẻ quá nghiêm túc của
anh thực sự giống một cô nữ sinh yểu điệu, nên cô đã mím môi cười trộm.

Tuy bị cô cười nhưng anh lại cam tâm
tình nguyện, cảm thấy rất vui.

Dạo này, lâu lắm rồi cô không thật sự
cười bao giờ.

Người ấy chắc chắn đã khiến cô tổn thương
rất sâu…

Anh có chút đau lòng.

Trên thế gian này, anh tình nguyện gánh
chịu tất cả tai ương và tội ác, chỉ để đổi lấy nụ cười vui vẻ như trước đây của
cô.

Cô là bảo vật trong tim anh, anh chỉ
ao ước được giữ cô trong lòng bàn tay để bảo vệ cả đời, anh không thể hiểu cũng
không thể chấp nhận việc tại sao lại luôn có người làm tổn thương cô.

Anh nhíu mày thầm quyết định trong lòng:
Lần này anh nhất định sẽ không buông cô ra! Hai mươi mấy năm trước đây cô chưa từng
hạnh phúc; thế thì nửa đời còn lại hãy để anh mang lại hạnh phúc cho cô!

Bên tai bỗng vang lên tiếng cô hỏi:
“Anh ước gì vậy? Nói em nghe được không?”.

Nhìn gương mặt tò mò của cô, anh chỉ
muốn thỏa mãn yêu cầu đó.

“Anh muốn được cùng người anh yêu, ở
bên nhau đến già, khiến cô ấy hạnh phúc!”.

Cô dần dần cúi đầu, không dám nhìn anh.

Anh đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay cô,
khẽ vuốt ve với vẻ xót thương: “Còn nhớ chuyện em mừng sinh nhật anh lần trước không?
Lúc đó anh cũng có một ước nguyện, muốn biết ước nguyện đó là gì không?”.

Cô hơi ngước lên nhìn anh, ánh mắt sáng
long lanh: “Lúc đó hình như em có hỏi, nhưng anh không nói!”. Cô có vẻ ấm ức, đôi
môi hơi bĩu ra.

Trái tim anh mềm ra như một dòng nước
mùa xuân.

“Ước mơ của anh lúc đó là: Anh có thể
nào đừng đè nén bản thân, tận tình yêu cô gái mà anh yêu không? Có thể nào khiến
anh yêu cô ấy nhưng lại không làm tổn thương đến người khác?”.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt chân
thành và trong sáng: “Nhưng về sau, rốt cuộc anh cũng không thể tìm ra cách nào
tốt để có thể vừa yêu em vừa không làm tổn thương người khác, thế nên anh đành phải
ra đi”.

Trác Yến cảm thấy tròng mắt nóng lên.

“Có lúc nghĩ lại quá khứ, cảm thấy mọi
thứ xảy ra lúc đó giống như chỉ mới ngày hôm qua; vừa nghĩ vừa thấy thương cảm,
thì ra tuổi xuân đã rời xa chúng ta rồi, xa lắm rồi, thì ra chúng ta đã để lại quá
nhiều nuối tiếc trong tuổi xuân ấy!”.

Trương Nhất Địch vỗ nhẹ tay cô như đang
hứa hẹn, khẽ nói với cô: “Chúng ta sẽ cố gắng làm trọn vẹn những nuối tiếc ấy, cho
dù không thể cũng vẫn còn tương lai, chỉ cần sau này chúng ta sống hạnh phúc thì
những việc không vui trước kia đều trở nên không quan trọng nữa!”.

Ăn cơm xong, Trương Nhất Địch mời Trác
Yến đến thăm nhà anh.

“Anh không có ý gì khác, chỉ muốn đưa
em đến cho biết nhà thôi”.

Nghe anh nói thế, Trác Yến không nỡ
làm trái ý, liền ngồi lên xe anh cùng về nhà.

Trương Nhất Địch đưa Trác Yến về nhà, dẫn cô đi
tham quan các phòng.

Trác Yến kinh ngạc đến độ không khép
nổi miệng.

Cô đi lần lượt từng phòng, bước chân
mỗi lúc một gấp.

Phòng đầu tiên, tường màu trắng;

Phòng thứ hai, màu đỏ hồng;

Phòng thứ ba, màu xanh biển;

Phòng thứ tư, màu đỏ cam…

Tại sao lại thế? Những gian phòng đủ
màu sắc này chẳng phải là mơ ước của cô hay sao? Nhưng sao anh lại biết?

Ngoài ra, mỗi đồ nội thất, mỗi chi tiết,
trang trí, cô đều quen thuộc, vì cách bố trí này đều là những gì cô thích!

Cô nhìn Trương Nhất Địch vẻ bàng hoàng,
hỏi một cách hưng phấn và căng thẳng: “Tại sao lại thế? Sao cách bài trí của anh
giống những gì em mơ ước có được từ lâu vậy?”.

Trương Nhất Địch nhìn cô, rất dịu dàng,
cười khẽ: “Vì mọi cách bài trí này đều là vì em!”.

E là cô đã quên rồi, nhưng anh vẫn nhớ
như in, cái đêm họ uống rượu say, cô ngồi cạnh anh, chớp đôi mắt to long lanh đã
chuếnh choáng say, có phần mơ màng, kéo tay anh không ngừng nói chuyện.

Lúc ấy trong đầu anh thoáng hiện một
câu thơ: Những hạt châu rơi xuống đĩa ngọc.

Giọng nói trong trẻo và mang chút ngọt
ngào do hơi men giống như những hạt châu rơi xuống đĩa ngọc, từng tiếng một chạm
vào tai anh, lăn vào tim anh.

Cô nói với anh rằng, cô muốn có một
ngôi nhà thật to, tường các phòng sẽ được sơn thành những màu khác nhau: Một phòng
sơn màu trắng, một phòng sơn màu đỏ hồng, một phòng là xanh nước biển, một phòng
sẽ là đỏ cam.

Màu trắng dùng để bình tĩnh lại khi
đang tức giận.

Màu hồng sẽ để cho em bé hồng hào bụ
bẫm trong tương lai.

Màu xanh nước biển để mời bạn bè đến
mở tiệc.

Màu đỏ cam để lúc nào cũng có thể hâm
nóng lại tình cảm với người ấy…

Mỗi lời cô nói, mỗi ước mơ của cô, anh
đều ghi nhớ kỹ trong lòng, chưa bao giờ quên một giây phút nào.

Trác Yến vô cùng xúc động.

Cô nhìn Trương Nhất Địch, lẩm bẩm như
thở dài: “Anh có thể nào… đừng đối tốt với em như thế! Anh làm em thấy… thấy xót
cho anh! Cũng thấy mình càng không xứng với anh!”.

Ánh mắt anh lóe lên ánh sáng khi nghe
cô nói câu “xót anh”.

Anh nắm tay cô, đưa cô đến phòng khác.

“Đến tham quan phòng đọc sách của anh
nhé!”.

Trong khoảnh khắc bước vào phòng đọc
sách của Trương Nhất Địch, sự rúng động và ngạc nhiên của Trác Yến càng sâu càng
đậm hơn khi ở bên ngoài.

Trên tường treo đầy những tấm hình đẹp
lung linh.

Cảnh vật trong đó đều rất quen thuộc
với cô.

Cô đứng trước một tấm hình trong số
đó.

Đó là một căn phòng cô rất rất quen
thuộc; ở đó, cô và anh từng cùng nhau trải qua tiết tiếng Anh hồi năm thứ nhất đại
học.

Cô đưa tay khẽ sờ lên tấm hình, quay
lại hỏi anh: “Chụp khi nào thế anh? Đẹp thật!”.

Anh bước đến, đặt tay mình lên tay cô,
nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.

“Sau khi quay về anh đã đến trường,
nắm bắt lại tất cả những ký ức mà anh không thể nào quên được trong lòng!”.

Anh cầm tay cô, ngón tay lướt qua mỗi
một tấm hình.

Trong thời gian ngừng lại ở mỗi tấm
hình, anh đều kể lại tỉ mỉ cho cô nghe, trong sự xúc động và bàng hoàng của cô,
anh đưa cô cùng quay về quãng thời gian tươi trẻ rực rỡ của họ.

Tấm hình đầu tiên: Đây là phòng học
mà anh và cô gái ấy đã từng cùng nhau học tiết tiếng Anh.

Hôm đó anh vừa vào lớp, một cô gái đã
đột ngột xuất hiện chặn anh lại.

Vốn dĩ anh đã có ước hẹn với người khác,
rằng thời đại học sẽ không tiếp cận cô gái nào.

Nhưng hôm ấy, cô gái đó trông có vẻ
rất vô tư vô tâm, thực sự không có gì đáng lo.

Thế là hôm đó, anh đã không lạnh nhạt
từ chối cô ấy.

Cô ấy rất thú vị, sau khi chặn đường
anh, thấy anh không nói gì, lại còn nghĩ ra cách dùng một chiếc giỏ để dụ dỗ anh.

Thực ra lúc đó anh đã quên mất chuyện
chiếc giỏ, chỉ là điều kiện cô ấy đưa ra quá khác người, anh cảm thấy rất thú vị.
Dù sao cũng đang chán, đến khi cô ấy đề nghị anh xuống dưới kia ngồi cùng, anh đã
nhận lời.

Nhưng anh không ngờ, thì ra người tìm
anh không phải cô ấy, mà cô ấy chỉ giúp bạn thân thôi.

Lúc đó anh cảm thấy có phần khó chịu.
Anh nghĩ cô ấy đang bày chiêu để tỏ vẻ thôi.

Rõ ràng là có ý đồ nhưng lại giả vờ
giúp bạn để tiếp cận anh, kiểu như thế anh đã gặp nhiều rồi.

Nên lúc ấy, trong lòng anh có một sự
châm biếm mỉa mai rằng, anh đợi xem cô gái ấy rốt cuộc có thể giả vờ như không có
chuyện gì đến bao giờ.

Đến khi tan học, mọi người đều đi về
ký túc xá.

Rất trùng hợp, cô gái ấy và bạn cô ấy
đi trước mặt anh.

Đến khi bọn anh đi đến khoảnh đất trống
dưới khu nhà ký túc, anh ngẩng lên nhìn, sau đó sực nhớ ra chuyện chiếc giỏ là thế
nào - cảnh tượng hôm ấy cô gái đó từ lầu trên dùng một sợi dây buộc chiếc giỏ trúc
rồi vận chuyển sách từ dưới lên bỗng xuất hiện trong đầu anh.

Anh còn nhớ ra hôm đó anh đúng là đã
hỏi, chiếc giỏ ấy tìm thấy ở đâu; cô gái đó trả lời là được tặng kèm khi mua táo
rẻ tiền.

Sau khi nhớ ra chuyện đó, anh càng thấy
cô gái ấy thú vị.

Anh bắt đầu chú ý đến cô ấy.

Dần dần cũng bắt đầu tin rằng cô ấy
thật sự không có ý gì đặc biệt với anh, cô ấy thật sự giúp chị em trong phòng tiếp
cận anh chứ không có ý giở thủ đoạn chiêu trò.

Vì nói thật thì cô ấy đúng là một người
ngốc nghếch khờ khạo, thật không giống người có thể nghĩ ra âm mưu gì cả.

Về sau có một ngày, cô ấy bỗng làm tóc,
như biến thành một con người khác.

Lần đầu anh nhìn thấy dưới mớ tóc mái
bù xù của cô ấy, lại có một đôi mắt to trong veo như thế.

Hình tượng mới ấy thật sự rất xinh đẹp,
rất xinh đẹp; chỉ là bản thân cô ấy hình như không hề biết mình rất xinh.

Sau khi cô ấy thay đổi kiểu tóc, không
nói chuyện, thì trông rất dịu dàng thanh lịch.

Nhưng hễ mở miệng sẽ phá vỡ hết, rất
ngốc nghếch; nhưng rất chân thật, rất đáng yêu.

Nụ cười cô ấy rất có sức hấp dẫn, chỉ
cần cô ấy cười thì sẽ khiến người trông thấy nụ cười ấy cũng không kìm được mà cười
theo.

Về sau lúc lên lớp, cô ấy chủ động ngồi
cạnh anh, rủ anh cùng chơi cờ carô.

Anh không ngờ một cô gái ngô nghê như
thế mà lại đánh cờ carô rất giỏi.

Thực ra anh chưa bao giờ làm việc riêng
trong giờ lên lớp.

Nhưng lần này, thậm chí anh còn thầm
mong, bọn anh có thể như thế mãi.

Quãng thời gian ấy, buổi tối sau khi
về phòng, anh cứ thẫn thờ ngồi vẽ bàn cờ. Đến khi giật mình lại thì ngạc nhiên nhận
ra mình đã vẽ ngang dọc hết cả một quyển tập.

Nhưng về sau, anh biết được một chuyện
từ bạn cô ấy - thì ra cô ấy tiếp cận anh là có mục đích, cô ấy và lớp trưởng đã
đánh cược, họ cược rằng cô có thể chụp hình chung với anh.

Khi nghe tin đó, trong lòng anh rất
buồn, lồng ngực như bị ai đấm mạnh vào, rất nặng nề.

Rồi lúc lên lớp, khi cô ấy đến ngồi
cạnh anh, anh lại tỏ ra khó chịu với cô ấy.

Anh vạch mặt cô ấy, đồng thời lạnh lùng
bảo rằng, sau này chúng ta đừng chơi cờ nữa.

Anh ngấm ngầm bảo rằng sau này chúng
ta tiếp tục là những người qua đường thôi.

Cô ấy nghe xong, không giải thích gì,
chỉ mở to mắt tỏ ra tội nghiệp nhìn anh, đến khi sắp khóc thì cô ấy mới cúi đầu
xuống.

Giây phút ấy, anh rất buồn rất buồn,
có một cảm giác khó hình dung.

Như có gì đó ra sức vặn xoắn lại rồi
buông ra, sau đó bất ngờ treo cao lên, chặn cứng ở lồng ngực không lên cũng không
xuống, khiến người ta vừa tức thở lại vừa bực bội, vừa đau buồn.

Cảm giác ấy mãi về sau cứ lặp đi lặp
lại.

Đến sau này anh mới biết, đó là xót
xa.

- Vì anh đã thích cô ấy, chỉ là anh
chưa nhận ra; nên khi thấy cô buồn, trong vô thức anh mới cảm thấy xót xa.

Sau đó khi lên lớp, bọn anh đã ngồi
cách xa nhau.

Anh tự nhủ phải phớt lờ cô nàng lợi
dụng sự tín nhiệm của kẻ khác để đạt được mục đích của mình.

Nhưng mỗi lần lên lớp, anh lúc nào cũng
không khống chế được mắt mình, lúc nào cũng vô tình lén lút nhìn về phía cô ấy mấy
lần.

Anh luôn nhìn trộm cô ấy như thế, nhưng
anh nhận ra, không lần nào cô ấy nhìn anh như thế.

Thú thực là, anh cảm thấy rất hụt hẫng,
buồn bã.

Bọn anh đã giận nhau như thế, nhưng
thấy cô ấy có vẻ không hề để tâm.

Cô ấy không lưu luyến, không giận dỗi,
không phản đối.

Anh cảm thấy rất bực bội.

Sao cô ấy có thể như thế được?

Sau khi đùa cợt đến nỗi anh không thể
nào phớt lờ sự tồn tại của cô ấy, sao cô ấy có thể vừa quay lưng đã hờ hững với
anh?

Anh càng lúc càng mong ngóng đến tiết
tiếng Anh, càng ngày càng trông chờ.

Trước mỗi lần lên lớp anh đều thầm mong
đợi có cơ hội cùng cô ấy trao ánh mắt.

Sau đó anh có thể rời mắt đi như không
có gì xảy ra, đến lượt cô ấy nhìn theo anh và thầm buồn bã, oán trách.

Nhưng lần nào thực tế cũng không như
anh tưởng tượng.

Mỗi lần tan học, người buồn bã bao giờ
cũng là anh.

Vì từ đầu chí cuối, cô ấy không hề quay
lại nhìn anh cái nào.

Quãng thời gian ấy, mỗi lần anh ôm ấp
hy vọng đi học thì lần nào cũng tan học trong nỗi buồn phiền.

Về sau trong nỗi tức giận oán trách,
hạ quyết tâm không nghĩ đến cô gái ấy nữa, dần dà bất giác cơn giận đã biến mất,
sau đó trong lòng lại ngấm ngầm cháy lên hy vọng, lại bắt đầu mong chờ tiết học
tiếp theo nhanh đến, lại bắt đầu ảo tưởng rằng lần này cô ấy sẽ quay lại nhìn anh.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, anh rơi vào
vực sâu tự mình tạo ra, đáng thương là chính anh lại không biết.

Thế nhưng trong vực sâu ấy luôn chỉ
có mình anh.

Cô ấy không hề quay lại nhìn anh, không
hề nói câu nào với anh.

Anh không nói với ai rằng thực ra, anh
rất muốn rất muốn nói chuyện với cô ấy, rất muốn nhìn thấy nụ cười của cô ấy, rất
muốn nghe cô ấy kể những chuyện thú vị.

Rất muốn rất muốn.

Tấm hình thứ hai: Sân bóng rổ trong
này, anh đã từng chơi bóng, cô gái ấy cũng từng đi ngang qua và bị anh đập bóng
trúng. Vì thế mà cô ấy đã bị gãy chân.

Về sau khi anh chơi bóng ở sân cạnh
nhà ăn, nhìn thấy cô ấy đi ngang qua.

Tích tắc ấy, anh không biết mình thế
nào mà tự dưng lại thất thần, tay anh như cũng không nghe điều khiển nữa.

Đến khi định thần lại, anh mới nhận
ra lúc nãy mình đã làm gì - anh đã cố ý dùng bóng đập cô ấy.

Thì ra anh lại muốn nói chuyện với cô
ấy đến thế.

Trong tận đáy lòng, anh muốn tạo cơ
hội để cô ấy tức giận trách móc anh, như thế anh có thể nói: Được thôi, chúng ta
hòa nhé, sau này chúng ta đừng ai trách ai nữa.

Anh nghĩ như thế bọn anh có thể khôi
phục tình bạn.

Anh định như thế.

Nhưng không ngờ vì căng thẳng mà dùng
sức quá mạnh, anh đã đập mạnh tay - cô ấy ngã xuống đất, gãy chân.

Thấy cô ấy ngồi trên đất vừa góc vừa
rên rỉ vì đau, giây phút ấy anh thật sự chỉ muốn tát chết mình!

Nhìn những giọt nước mắt của cô ấy rơi
xuống đất, tim anh như thắt lại rất mạnh, rất mạnh!

Cảm giác đau lòng muốn chết ấy càng
lúc càng sâu, càng đau hơn.

Anh bế cô ấy đi bệnh viện.

Cô ấy cuộn người trong lòng anh, mềm
nhũn người co lại, khóc thút thít, khẽ nức nở.

Anh lén cúi xuống nhìn cô ấy.

Đôi mắt đỏ hoe.

Chóp mũi đỏ ửng.

Đôi môi đỏ hồng.

Chỗ nào cũng đo đỏ, yếu đuối đáng yêu
bất ngờ.

Anh bế cô ấy, tim lại thắt lại dữ dội
lần nữa.

Một cô bé yếu ớt như thế, anh chỉ vì
muốn nói chuyện với cô ấy mà lại làm cô ấy gãy cả chân!

Anh thật chỉ muốn đánh chết mình.

Đến khi vào bệnh viện, anh đặt cô ấy
xuống rồi, nhìn hai tay bỗng trống vắng, trong tích tắc trái tim cũng trở nên trống
trải.

Ban đầu anh nghĩ cảm giác không quen
ấy là vì bế cô ấy quá mệt mà có; nhưng cảm giác ấy chưa bao giờ biến mất.

Cho dù sau này cơ thịt đã quay về trạng
thái bình thường, nhưng cánh tay anh vẫn thoáng một cảm giác trống trải lạ lùng.

Anh bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào trái
tim mình.

Trái tim anh mách bảo, thực ra anh rất
muốn rất muốn, có thể được bế cô ấy lần nữa!

Trái tim anh mách bảo, cảm giác trống
vắng ở tay anh, là vì không có cô ấy nữa!

Còn nhớ cô ấy từng hỏi anh, có phải
anh cố ý đập bóng trúng cô ấy không.

Anh nói không.

Anh luôn không dám nói sự thật.

Thật ra, giây phút ấy vào hôm ấy, anh
thật sự là cố ý.

Vết thương ở chân của cô ấy phải nhập
viện.

Trong quãng thời gian ấy, quan hệ của
bọn anh cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Đối với anh, đó cũng được xem là trong
họa có phúc.

Về sau cô ấy ra viện, bọn anh trở thành
bạn thân.

Cô ấy mua máy tính, anh đăng kí số QQ
cho cô ấy.

Có một dạo, anh tên là Trương OO, cô
ấy là Trác XX.

Quãng thời gian ấy luôn được anh trân
trọng cất giấu trong tim, đó là niềm vui đầu tiên trong lòng anh.

Nhưng về sau, bọn anh lại đổi tên trở
lại.

Vì anh lúc đó đã có bạn gái khác; anh
có trách nhiệm với bạn gái anh.

Cho dù anh thích cô ấy đến mấy, nhưng
thân phận của anh khiến anh không có tư cách chơi trò XXOO mờ ám với cô ấy.

Mấy hôm vừa đổi tên xong, anh nhìn bầu
trời bên ngoài cứ cảm thấy xám xịt. Nhưng Cát Huy bảo rằng, ngoài kia rõ ràng là
ngày nắng đẹp.

Vì bạn gái anh lúc đó, anh đành phải
kìm nén tình cảm với cô ấy.

Nhưng càng lúc, muốn kìm nén nỗi nhớ
và mong đợi cô ấy, anh nhận ra mỗi ngày một khó khăn hơn.

Anh kìm nén đến độ trái tim ngày nào
cũng nhức nhối.

Vốn định liều mạng bất chấp tất cả;
mặc kệ người khác nghĩ gì, mặc kệ phải gánh vác trách nhiệm như thế nào, cũng mặc
kệ lương tâm cắn rứt, cứ bất chấp tất cả để ở lại cạnh cô ấy.

Tấm hình thứ ba: Quán ăn vặt trong hình
là nơi mà lần đầu anh và cô ấy uống say. Ở đây, cô ấy đã cùng anh trải qua ngày
giỗ mẹ, ngoài ra còn là ngày sinh nhật của anh. Tại đây bọn anh đã hôn nhau. Nhưng
cô ấy nói cô ấy say rồi, cô ấy nói không còn nhớ gì nữa.

Nhưng lại đúng hôm giỗ mẹ, anh nhận
điện thoại của bạn gái, nhớ đến quãng thời gian khó khăn và u ám hồi đó, cô ấy từng
sát cánh bên anh đi qua nỗi cô độc và yếu mềm. Thậm chí về sau còn vì gặp anh mà
gặp tai nạn, từ đó không bao giờ còn có thể chơi môn đàn mà cô ấy yêu nhất nữa.

Sau khi nghe điện thoại, anh lại yếu
lòng.

Anh thực sự không thể bỏ rơi cô ấy.

Về sau, anh tiếp tục khổ sở, ra sức
kìm nén bản thân.

Không dám nói cho cô gái ấy biết là
anh thích cô ấy, chỉ có thể đứng cạnh tham lam và tuyệt vọng dõi theo cô ấy, nhìn
cô ấy buồn bã, vui vẻ, day dứt không yêu vì một người con trai khác, nhìn cô ấy
và cậu lớp trưởng đấu khẩu, cãi nhau, hờn giận.

Cô ấy không biết rằng lúc cô ấy chờ
Đổng Thành, tưởng rằng bản thân cô độc;

Nhưng thực ra, anh luôn đứng sau cô
ấy, luôn luôn.

Đến hôm sinh nhật anh, buổi chiều anh
nói trên QQ với cô ấy: Tôi thích cậu.

Cô ấy ngỡ là bọn Cát Huy đang đùa nghịch
mình, nên căn bản không xem chuyện anh tỏ tình là chuyện đàng hoàng, nghiêm túc.

Đến buổi tối mọi người đều say. Cô ấy
cũng thế.

Cô ấy ngồi không vững, cứ như sắp ngã
nhào vậy.

Anh để cô ấy dựa vào anh.

Cơ thể cô ấy mềm mại, có mùi hương thiếu
nữ thoang thoảng.

Trái tim anh đập dữ dội, rất nhanh.

Cho dù cô ấy say, cho dù anh nghĩ cô
ấy đã không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng anh vẫn không dám tỏ rõ sự quyến luyến và
say mê cô ấy ra mặt.

Anh sợ một khi bản thân phóng túng thì
sau này sẽ không thể kìm chế được nữa.

Cô ấy gối lên vai anh, vừa khóc vừa
cười.

Nước mắt cô ấy thấm ướt vai anh.

Anh không kìm được ôm cô ấy vào lòng.

Anh không kìm được cúi xuống nhìn cô
ấy.

Cô ấy không nhìn rõ anh là ai.

Cô ấy cứ áp sát lại gần anh.

Anh không kìm được, thực sự không kìm
được, cuối cùng đã hôn cô ấy!

Lúc đó anh nghĩ, có lẽ cả đời này, khoảnh
khắc anh có thể hôn cô ấy cũng chỉ có giây phút ấy thôi!

Trong lúc say, cô ấy ngây ngô đáp lại
anh.

Bọn anh hôn nhau cuồng nhiệt.

Lúc anh hôn cô ấy, cô ấy cứ cười khúc
khích, cô ấy hỏi ai đang đút thạch hoa quả cho cô ấy ăn.

Cô bé ngốc nghếch này, lại tưởng mình
đang ăn thạch hoa quả.

Cô ấy cứ cười khúc khích mãi.

Nhưng anh lại khóc.

Người đang thân mật hôn cô ấy rõ ràng
là anh; nhưng cái tên mà cô ấy gọi, lại là “Đổng Thành”.

Hôm sau, cô ấy lại hoàn toàn quên hết
nụ hôn cuồng nhiệt, say đắm mà họ từng có.

Anh cảm thấy hụt hẫng và buồn khôn tả.

Thậm chí anh ấm ức, cố ý phớt lờ cô
ấy.

Cô ấy dễ dàng quên mất nụ hôn đầu của
họ; nhưng anh đối với cô ấy, cả đời cũng không thể buông tay được.

Hương vị mềm mại ngọt ngào của cô ấy,
bao năm nay luôn quấn quýt trên đầu lưỡi anh.

Anh không bao giờ quên, mãi mãi cũng
không quên.

Tấm hình thứ tư: Cảnh chụp trong tấm
hình này là sân bay, lúc anh đi nước ngoài đã xuất phát từ đây. Trước khi đi, cô
ấy đến tiễn anh. Lần đầu tiên anh nói với cô ấy “Anh yêu em” ở nơi này; nhưng là
bằng tiếng Pháp.

Năm thứ hai, anh sắp ra nước ngoài.

Anh khao khát biết bao cô ấy sẽ giữ
anh lại.

Chỉ cần cô ấy mở lời, anh sẽ bất chấp
tất cả để ở lại, nhất định sẽ bất chấp tất cả!

Nhưng cô ấy lại nói với anh: Bạn gái
cậu đang chờ cậu đó.

Cô ấy mỉm cười đẩy anh ra xa.

Thế là, anh không còn lý do để ở lại.

Trước khi đi, anh quyết định giao Bánh
Bao Đậu Đỏ lại cho cô ấy.

Anh muốn để lại thứ quan trọng của anh
cho cô ấy, anh không muốn sau khi anh đi, cô ấy sẽ dần dần quên lãng anh, anh nhất
định phải dùng một thứ gì đó giữ lại chút nhớ nhung của cô ấy với anh mới được!

Hôm anh đi, cô ấy ra sân bay tiễn anh.

Trước khi lên máy bay, cuối cùng anh
không kìm được đã ôm chặt lấy cô ấy, thì thầm bên tai cô ấy bằng tiếng Pháp: Anh
yêu em!

Phải, anh yêu cô ấy.

Anh yêu cô gái ấy, rất yêu rất yêu.

Từ quá khứ đến hiện tại, tấm lòng anh
với cô ấy thủy chung trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi.

Cùng xem hết những tấm ảnh, Trương Nhất
Địch quay sang nhìn Trác Yến chăm chú.

Anh nâng mặt cô lên một cách trân trọng,
nhìn cô, lại dùng tiếng Pháp khẽ nói: “Je t’aime!”.

Nước mắt Trác Yến trào ra.

Cô không kìm được, bịt miệng khóc nấc
lên.

Trương Nhất Địch lùi lại một bước, mở
rộng vòng tay, lặng lẽ, nín thở chờ đợi.

Trác Yến với gương mặt đầm đìa nước
mắt, không còn do dự, lao vào vòng tay anh.

Mắt anh như có ngấn lệ.

Siết chặt vòng tay, ôm chặt cô vào lòng.

Cả đời này, anh cũng sẽ ôm chặt cô như
thế, không bao giờ buông tay.

Phải, không bao giờ…

Báo cáo nội dung xấu