Scandal Giá Trên Trời - Chương 02 - Phần 1
Chương 2
Ngôi sao mua vui cho khán giả, ai sẽ mua vui cho họ?
Đúng như Donna dự đoán, ngày hôm sau trang nhất của tất cả
các báo đều đưa tin chi tiết về sự kiện này, từ việc cô và Đường Khải yêu nhau
hồi học ở Bắc Ảnh, cho tới chuyện ở sở cảnh sát và hiện trường buổi họp báo.
Thậm chí phóng viên còn tìm ra cả cô gái khóa dưới yêu Đường Khải năm xưa để
chứng minh sự thật trong lời nói của Đường Khải. Trong sự hình dung của giới
truyền thông, Đường Khải là người chung thủy, vì tình yêu mà chấp nhận từ bỏ
tính mạng, hơn nữa vì An Dao mà ra tay với quản lí Toni, chấp nhận bị thương
phải nằm viện; lúc An Dao rời khỏi đó còn không quên dặn vệ sĩ hộ tống cô ra
ngoài. Còn cô bị truyền thông chỉ trích là đứa con gái bất hiếu, máu lạnh, bao
năm qua không hỏi han đến bố, bây giờ có chuyện lại làm trò trên truyền hình.
An Dao đang đọc báo giấy, những ngón tay của cô khẽ run rẩy
vì cuối bài báo có câu: Phóng viên phỏng vấn hàng xóm của bố An Dao và được
biết, bố An Dao đã từng mắng cô ta là đồ đê tiện, có thể thấy nhân phẩm của cô
ta tồi tệ thế nào.
Những lời gièm pha như cơn gió xoáy hất cô lên chín tầng
mây, rồi ném bịch xuống đất. Thậm chí có người còn sợ cô ngã chưa chết mà còn
đá bồi thêm mấy phát nữa.
Trợ lí Trần Tuyết San gọi “An Dao” rồi đưa cốc nước cho cô: “Đã
một đêm cô không ngủ, hay là uống nước rồi nghỉ ngơi chút đi.”
An Dao gạt cốc nước, vo tròn tờ báo ném xuống đất. Cô cầm
điều khiển mở ti vi, Trần Tuyết San lập tức tắt đi: “Cô đừng xem có được không?”
An Dao mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo: “Còn điều gì mà tôi
không chịu đựng được nữa chứ? Ngôi sao phim cấp ba còn có khả năng chịu đựng,
tôi như thế này đã là gì?”
Trần Tuyết San bất lực nói: “Nhưng Donna đã dặn là không
được cho cô xem.”
An Dao nhìn đống báo trên bàn trà, hỏi: “Báo thì được xem
tại sao ti vi lại không được? Có gì khác nhau sao? Họ còn nói tôi thế nào được
nữa?” Cô giành lấy điều khiển và chuyển kênh, trên màn hình xuất hiện kênh giải
trí quen thuộc. Trước đây khi quay phim xong trở về nhà, thú tiêu khiển lớn
nhất của cô chính là xem tin giải trí. Khi đó chẳng cần nghĩ ngợi gì cả, ngày
nào cũng xem tin đồn của người khác để mua vui cho bản thân.
Ngôi sao mua vui cho khán giả, vậy ai sẽ mua vui cho họ?
Cô chuyển hết kênh này sang kênh khác, mục tin tức của các
kênh đều lấy cô làm trọng điểm đưa tin, mỗi từ đều như một nhát dao cắm phập
vào tai cô, đâm từng nhát từng nhát, khiến cô đau không thiết sống nữa. Tin tức
và báo chí đều nói giống nhau, tất cả người trong thiên hạ này đều đạp cô dưới
chân. Cuối cùng không chịu được nữa, cô bèn tắt ti vi. Cô không khóc, chỉ buồn
bã ngồi bó gối, mắt nhắm nghiền mệt mỏi.
Không biết bao lâu sau Trần Tuyết San đột nhiên thốt lên: “Chị
Donna.”
Cô khẽ mở mắt nhìn, Donna cầm hợp đồng từ ngoài đi vào.
Donna đứng trước mặt cô, đặt hợp đồng lên bàn trà, nói: “Đây là phim mới của
đạo diễn nào đó, muốn tìm cô đóng nữ chính.” Đã đến nước này còn có người mời
cô đóng phim sao? An Dao cầm hợp đồng lên lật xem từng trang.
Donna nói tiếp: “Điều kiện rất tốt, tên cô to bằng tên phim
và đứng trước tất cả các diễn viên. Hơn nữa, có thể tự quyết định có tham gia
tất cả các hoạt động quảng bá bao gồm việc trả lời phỏng vấn báo giới hay
không. Thậm chí họ còn đặc biệt thuê hai vệ sĩ bảo vệ cô sít sao. Ảnh phim sẽ
do cô xem xét và ngay cả thuế thù lao của cô cũng do công ti họ chi trả.”
An Dao không nói câu nào.
Donna ngừng lại rồi ngập ngừng nói tiếp: “Đạo diễn là Đinh
Kiều Kiệt.” Đinh Kiều Kiệt chuyên quay phim cấp ba Hồng Kông.
Cô bật cười: “Không ngờ em có giá vậy.” Cô nói có vẻ như rất
bình thản nhưng thực sự trong lòng đã đứt từng khúc ruột: “Phiền chị Donna trả
lời ông ấy giùm em, tạm thời em không nhận vai.”
Donna sững lại, hỏi không hề khách khí: “Rốt cuộc cô còn cố
chấp cái gì? Lẽ nào, cô cảm thấy mình còn giá lắm?”
Cô gượng cười: “Em không lên giường với Đường Khải, cho dù
chị tin hay không tin, em cũng chỉ có một câu ấy thôi.”
Donna lạnh lùng nhìn cô, trong lòng hiểu rõ mặc dù ưu thế
của An Dao đã mất, tiền đồ mờ mịt, nhưng nếu chịu cởi đồ, bỏ con đường ngọc nữ
thì không chừng có thể sáng tạo ra truyền kì khác. Nhưng tính cách An Dao cố
chấp như vậy nên khi nhận hợp đồng phim từ đạo diễn chị đã nghĩ xong xuôi đường
rút cho mình.
Donna nói: “Nếu cô không nhận bộ phim này thì tôi sẽ từ chức
không làm quản lí của cô nữa.”
Nói như thế cũng không có nghĩa là chị bỏ rơi An Dao, mà
thực sự là bất đắc dĩ. Trong lúc đường cùng bỏ rơi ngôi sao của mình, đối với
một quản lí mà nói chính là nguy cơ lớn nhất trong sự nghiệp, có thể sau này
không ngôi sao nào dám làm việc với một quản lí như thế nữa.
Donna tiếp lời: “Cô suy nghĩ cho kĩ, ngày mai trả lời tôi
rốt cuộc có kí hay không. Nếu cô chịu kí hợp đồng, Donna tôi bảo đảm sẽ khiến
cô nổi tiếng khắp châu Á.”
An Dao không nói thêm gì nữa.
Donna rời đi, Trần Tuyết San nấp trong góc nhắn tin, tin
nhắn chỉ có mấy chữ: “Đinh Kiều Kiệt mời An Dao đóng phim cấp ba.” Người nhận
là T. Trần Tuyết San đặt ngón tay lên phím send, liếc trộm An Dao rồi ấn gửi.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, căn phòng mặc
dù sáng bừng nhưng bầu không khí vẫn lạnh lẽo như những ngày đông.
Tin tức giải trí đã mất kiểm soát, ngày nào giới truyền
thông cũng đưa tin tức mới nhất liên quan đến Đường Khải và An Dao. Không cần
hỏi cũng biết, tin về An Dao đều là tin xấu, còn Đường Khải một bước ngôi sao
hạng nhất, đẹp trai, hình tượng trước công chúng lại hoàn hảo, bỗng chốc hợp
đồng đóng phim tới tấp. Vụ clip đen không có bất cứ ảnh hưởng gì với Đường
Khải, ngược lại còn khiến anh ta trở thành ngôi sao hot nhất, giá trị cũng tăng
vọt. Các kênh giải trí ngày nào cũng đưa tin và anh ta nghiễm nhiên trở thành
đứa con cưng của truyền thông. Thậm chí trong một chương trình truyền hình có
MC còn nói đùa: Giá trị của Đường Khải đã tăng lên trăm lần, An Dao nên yên tâm
lấy anh ta.
An Dao ở lì trong nhà không bước chân ra ngoài, dưới nhà cô
luôn có nhà báo ngồi chầu chực, ai cũng muốn giành được tin tức mới nhất. Khi
xe của Donna đến nơi, đám nhà báo vây kín xe như ong vỡ tổ. Donna chỉ còn cách xuống
xe đi bộ. Họ điên cuồng hỏi:
“Donna, An Dao bây giờ thế nào rồi? Nghe nói khi trả lời
phỏng vấn Đường Khải cho biết, chỉ cần An Dao đồng ý, bất cứ lúc nào anh ấy
cũng sẵn sàng kết hôn với cô ta.”
“Liệu An Dao có đồng ý lấy Đường Khải không? Trên các trang
web đã tổ chức vote xem An Dao có lấy Đường Khải hay không, tất cả đều cá rằng
An Dao sẽ lấy Đường Khải.”
“Rốt cuộc An Dao đang nghĩ gì? Điều kiện của Đường Khải tốt
như vậy tại sao cô ấy không đồng ý?”
Mặc cho nhà báo truy hỏi, từ đầu tới cuối Donna không nói
lời nào. Trong căn biệt thự hai tầng, phòng khách ở tầng dưới không có một ai.
Donna đi lên gác, thấy trợ lí Trần Tuyết San đang ngồi một mình trên ghế sofa.
Donna hỏi: “An Dao đâu rồi? Kí hợp đồng chưa?”
Trần Tuyết San đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ: “Vẫn
đang ngủ.”
Donna không nói gì, chị ngồi xuống sofa đọc báo. Nội dung
trên báo hôm nay và hôm qua giống nhau, các tin tức mới đều nói An Dao bạc tình
bạc nghĩa còn Đường Khải sâu sắc chung tình. Donna cảm thấy đầu đau như bị kim
châm. Tình hình càng ngày càng bất lợi cho An Dao, ngoài việc cởi đồ, con đường
duy nhất chính là lấy Đường Khải. Có điều, với tính cách cố chấp của An Dao thì
con đường thứ hai e rằng cũng không đi được.
Sự việc này thực sự khiến Donna rối loạn đầu óc, chị đã mất
ngủ suốt mấy ngày. Hôm qua về công ti, giám đốc mắng chị một trận té tát. Bước
chân vào làng giải trí bao nhiêu năm, rất ít khi chị thấy giám đốc bốc hỏa như
thế này. Số tiền đầu tư quá nhiều, công ti đã phải rót cả chục triệu tệ để cô
ấy nổi tiếng, trong thời gian ngắn không thể nào thu hồi vốn được, vì thế giám
đốc mới tức giận đến vậy. Hơn nữa trong giới giải trí người mới xuất hiện liên
tục, đào tạo được ngôi sao hạng nhất như An Dao cũng không phải dễ.
Giám đốc nói, cho dù ép buộc cũng được, An Dao không muốn
cởi cũng phải cởi, cô ấy đã như thế này thì còn gì không thể bán được?
Vì thế, Donna mới đến sớm, chuẩn bị mọi thủ đoạn cứng mềm để
ép cô. Đột nhiên chuông điện thoại reo, chị ấn nút nghe, là ban tổ chức giải
Kim Hoa.
Đối phương thẳng thắn vào đề: “Donna, ban tổ chức hi vọng An
Dao tự động rút lui khỏi đề cử.”
Donna cười trừ: “Sao ban tổ chức lại đưa ra yêu cầu thế này?
Chưa bao giờ có lệ diễn viên tự động rút lui khỏi giải cả.”
Đối phương cũng bật cười: “Cô nên biết rằng danh tiếng của
An Dao bây giờ quá tệ. Donna à, đừng khiến chúng tôi khó xử, được không?”
Chị đang định cầu xin thì đối phương đã ngắt điện thoại,
quyết không cho chị cơ hội. Bây giờ ngay cả giải Kim Hoa cũng vuột khỏi tay.
Chị vốn tưởng rằng cùng lắm là không được giải diễn viên xuất sắc nhất, không
ngờ lại còn tồi tệ hơn.
Trần Tuyết San rót nước cho Donna rồi e dè hỏi: “Đã được đề
cử rồi, thực sự phải rút lui sao?”
Donna cầm cốc trà lên uống một ngụm lớn: “Chính bởi vì đã
được đề cử nên ban tổ chức mới không thể đá thẳng An Dao ra ngoài cuộc được. Họ
muốn chúng ta đơn phương tuyên bố rút lui để giữ thể diện cho họ.”
Đột nhiên Trần Tuyết San đề nghị: “Sao không dùng người khác
để thay thế vị trí của An Dao?”
Donna quay sang nhìn Trần Tuyết San rồi suy nghĩ nghiêm túc.
Trần Tuyết San nói: “Không phải công ti mình còn một bộ phim
điện ảnh cũng khá lắm sao, vì nữ diễn viên chính chỉ làng nhàng, nên mới không
nghĩ tới? Bây giờ có thể làm điều kiện trao đổi, thay thế.”
“Cô muốn nói tới Trần Mộng Kỳ?”
“Đúng, chính là cô ấy, thực ra nếu xét về diễn xuất thì cũng
không tệ.”
“Ờ.” Donna nghĩ ngợi. Bốn, năm năm nay Trần Mộng Kỳ đều
không nổi lên được, thực ra nguyên nhân chính không phải do diễn xuất không tốt
mà là do gương mặt của cô ấy, xinh thì xinh thật nhưng rất nhạt nhòa, thiếu ấn
tượng. Donna nhìn Trần Tuyết San mỉm cười: “Thật trùng hợp, hai người đều họ
Trần.”
Chỉ là chị buột miệng nói nhưng Trần Tuyết San lại hoảng hốt
giải thích: “Chị đừng nghĩ linh tinh nhé.”
Lúc này Donna mới nghiêm túc để ý cô trợ lí nhỏ của mình,
tóc ngắn, ngoại hình bình thường, nhưng đôi mắt rất sâu. Donna lăn lộn trong
giới giải trí này lâu như thế, còn loại người nào chưa gặp đâu? Bỗng chốc chị
cảm thấy cô trợ lí này có chút đặc biệt.
Điện thoại lại đổ chuông.
Donna đưa điện thoại lên tai, chị nghe thấy đồng nghiệp đang
gào lên: “Về công ti mau! Mẹ kiếp, thiên hạ đại loạn rồi! Tất cả các công ti
đại diện đều đang đòi bồi thường. Cô mau về công ti bàn bạc đối sách.” Donna
đứng dậy, chị biết sự việc đã quá gấp gáp nên vội vàng vào phòng gọi An Dao
dậy.
An Dao được Donna mặc đồ cho trong trạng thái mơ mơ màng
màng, sau đó cô bị kéo xuống dưới lầu, đi ra xe.
Xe chạy, Donna nói thẳng với An Dao: “An Dao, các công ti cô
làm đại diện bây giờ đang đòi bồi thường. Theo hợp đồng, nếu trong thời gian
làm đại diện, ngôi sao gián tiếp hoặc trực tiếp làm tổn hại đến hình tượng đại
diện thì họ yêu cầu bồi thường toàn bộ số tiền, hơn nữa, còn có thể yêu cầu
được bồi thường về tinh thần. Bây giờ điều cô có thể làm là câm miệng, nghe
theo sự sắp đặt của công ti.”
An Dao tỉnh táo hẳn, cơn buồn ngủ ban nãy hoàn toàn tiêu
tan. Cô ngạc nhiên, hỏi: “Bồi thường?”
Donna gật đầu: “Chỉ tính cô đại diện cho bất động sản Anh
Bách thôi, phí đại diện đã là sáu triệu tệ; còn Vệ Dục, hợp đồng kí một năm,
phí đại diện là bốn triệu tệ; còn một số hãng đại diện nhỏ nữa, số phí này cộng
vào cũng hơn mười triệu tệ. An Dao, vấn đề bây giờ không đơn giản là để cô đóng
phim cấp ba, mà là hành vi của cô đã dẫn tới sự tổn thất quá lớn cho công ti.
Nếu sự việc này bị truy cứu thì cả cô và công ti đều gặp rắc rối.”
Sự việc đã như lửa cháy đến lông mày, An Dao hiểu tầm nghiêm
trọng của vấn đề.
Chiếc xe nhỏ ra khỏi biệt thự, đám nhà báo vẫn bu kín phía
trước. Tài xế nói: “Ở đây không thể đi được.”
Donna hạ cửa xe xuống, ánh đèn flash nháy liên tục. Chị lạnh
lùng nói với đám phóng viên, nhà báo ngoài cửa xe: “Nếu muốn nghe tin độc quyền
thì ngày mai tới buổi họp báo của An Dao. Bây giờ cô ấy không nói gì đâu.”
Phóng viên hỏi: “Vậy bây giờ về công ti à?”
Donna cười, đáp: “Đương nhiên, có điều nếu các vị cứ chặn xe
thế này thì cũng tôi cũng chỉ còn cách quay lại, họp báo ngày mai đành phải hủy
thôi.”
Đám phóng viên, nhà báo lập tức tản ra.
An Dao không nén được liền hỏi: “Tại sao phải bồi thường?”
Ánh mắt Donna rất phức tạp, chị đáp: “Nếu tôi đoán không
nhầm thì có liên quan tới giải Kim Hoa. Nhất định có người đứng đằng sau giở
trò. Vừa nãy ban tổ chức giải Kim Hoa khuyên chúng ta tự động rút lui, ngay sau
đó bên đại diện yêu cầu lập tức bồi thường. An Dao, việc đã đến nước này có thể
không chỉ đơn giản là Đường Khải đạp cô xuống để trèo cao đâu. Đằng sau chúng
ta dường như có một bàn tay vô hình muốn bóp chết cô.”
Bàn tay vô hình? An Dao không biết mình đã đắc tội với ai,
nếu thực sự như vậy thì quả thật rất đáng sợ.
Các đồng nghiệp trong công ti bận tối tăm mặt mũi. Khi An
Dao và mọi người tới chỉ nghe thấy tiếng giám đốc đang giận dữ quát trong
phòng.
“Dựa vào cái gì mà phải rút? Sao kí hợp đồng lại kí điều này?”
Donna gõ cửa bước vào, thái độ của giám đốc Hoàng Thịnh Vỹ rất tệ: “Donna, tôi
cần giải thích, sao trong hợp đồng lại có điều khoản này?” Ông ngước mắt lên,
thấy An Dao, sắc mặt trở nên khó coi đến cực độ: “Nhìn họa cô gây ra đó! Đống
đổ nát này rốt cuộc phải thu dọn thế nào hả?”
Donna nói: “Tôi xin lỗi, ngày đó khi kí hợp đồng, bên đại
diện nhất định phải thêm điều khoản này vào thì mới chịu đồng ý cho An Dao đại
diện. Bởi vì giá tiền đưa ra khá cao nên chỉ còn cách đồng ý, hơn nữa thực sự
không ngờ rằng An Dao lại gây ra chuyện này.”
Trên mặt bàn, giấy tờ lộn xộn, mùi khói thuốc nồng nặc khắp
phòng, bầu không khí như đông cứng lại.
Giám đốc nhìn chằm chằm vào An Dao rồi ra lệnh: “An Dao, cô
đi gặp bên đại diện, bất kể người ta yêu cầu gì, cô cũng phải khiến họ thỏa mãn.”
Trước đây giám đốc cũng đã từng hạ lệnh bắt cô đi uống rượu
nhưng cô từ chối. Nhưng lần này tình hình quá nghiêm trọng, cô không có cách
nào từ chối.
Giám đốc ánh mắt sắc lẹm, nói: “Donna, phòng pháp vụ dù đang
tìm sơ hở của hợp đồng nhưng đối phương đều là những ông chủ có tiền, chúng ta
không thể đắc tội được. Vì thế, bất kể phải dùng thủ đoạn nào cũng nhất định
phải khiến họ từ bỏ ý định đòi bồi thường.”
Donna hiểu ý của giám đốc. Công ti mời các bên đại diện tới
khách sạn lớn nhất của thành phố mà họ đã bao trọn. Căn phòng thiết kế theo
phong cách châu Âu, sang trọng hào nhoáng càng thể hiện rõ khí thế của nó. Bên
đại diện có bốn nhà đến, mỗi công ti đều cử một luật sư cố vấn và nhân viên đàm
phán chuyên nghiệp tới, một hàng mười hai người tụ tập lại với nhau thì thầm to
nhỏ, bàn bạc thân thiết.
Sau khi phục vụ mang thức ăn lên, Donna mượn cớ ra ngoài, để
An Dao một mình trong phòng. Cửa phòng đóng kín, An Dao cố gắng giữ bình tĩnh.
Các bên đại diện đều cơm ai người ấy ăn, không ai nói câu nào. Cô cũng cúi đầu
ăn cơm, đột nhiên không biết ai hỏi một câu: “Đây là bữa tiệc sao?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía An Dao, rồi tất cả bật cười
thành tiếng.
Bọn họ nói không hề khách khí: “Trước đây nghe nói bữa tiệc
của ngôi sao thường lên tới mấy triệu tệ, chắc là nói cái này?” Có người nói
to: “Không chỉ thế này thôi nhỉ? Có phải còn thứ khác nữa?”
An Dao gượng gạo nở nụ cười rồi đứng dậy chúc rượu: “Sự việc
lần này là tôi sai, tôi không nên gây ra tin tức xấu như thế.”
Đại diện các bên rần rần lên tiếng: “Cô có biết sự việc lần
này đã ảnh hưởng lớn tới sản phẩm của công ti chúng tôi thế nào không? Thậm chí
trên các mạng xã hội có người còn liệt kê các sản phẩm cô làm đại diện rồi phát
động mọi người tẩy chay không mua.” Còn có người nhìn chằm chằm vào cơ thể cô
với ánh mắt háo sắc: “Thực ra thân hình cô cũng đẹp, nghe nói đang suy nghĩ tới
việc đóng phim cấp ba?”
Phim cấp ba?
Cô lập tức phủ nhận: “Tôi sẽ không quay loại phim đó.”
Có người cười giễu cô: “Đừng nói đùa nữa, giám đốc của cô đã
bảo đảm với chúng tôi rằng sau này cô đóng phim cấp ba chắc chắn còn hot hơn,
vì thế chúng tôi mới tạm thời không đòi bồi thường.”