Bão đồng - Chương 02 - Phần 1
2
Chờ cho bà vợ đi khuất ra ngoài ngõ, ông Mải mới nhìn Cải
chậm rãi hỏi:
- Bí thư huyện uỷ đã biết xã này có đảng viên xin ra đảng
chưa?
Câu hỏi bất ngờ, làm Cải sửng sốt:
- Thực tình là con mới về, chưa được nghe báo cáo. Nhưng ai
thế hả ông?
Ông Mải dằn từng tiếng:
- Tôi là một…
Cải đang cầm chén nước trên tay vội đặt xuống, buột kêu:
- Ôi chao, sao
lại là ông!
Ông Mải không úp
mở, nói ngay:
- Tôi làm đơn
trước. Sau có thêm ông Ban thiếu tá và ông Đang phó giám đốc sở thuỷ lợi về hưu
nữa cũng làm.
Mặt Cải tái đi,
tưởng cắt không còn giọt máu. Nỗi bực tức, giận hờn, cảm thông cùng một lúc xô
đến, làm Cải không nói lên lời, chỉ còn nghe một giọng rin rít qua kẽ răng, như
của ai, chứ không còn là của mình:
- Làm sao ông lại
nông nổi thế! Lúc máy bay trên đầu, bom rơi dưới đất còn dám hy sinh cho Đảng,
mà lỡ nào bây giờ ông lại xin ra Đảng?
Ông Mải vẫn giữ
giọng chân thành, chậm rãi:
- Đứa ít tuổi còn
bảo nông nổi, chứ người đã gần bảy mươi như tôi, phàm làm việc gì cũng đã nghĩ
kỹ.
- Nghĩ kỹ mà ông
lại làm thế? Bây giờ con còn mặt mũi nào ra vào cái nhà này nữa!
Ông Mải vẫn thủng
thẳng:
- Tôi ăn ở thế
nào có hàng xóm láng giềng biết cả. Nên trước thế nào nay thế, anh cứ đi lại
bình thường. Còn nếu như anh thấy ngại, thì tuỳ…
- Ông bỏ quá cho
những lời nóng nảy của con vừa rồi, cũng chỉ vì con yêu quý ông, con mới nói
thế.
- Tôi hiểu hoàn
cảnh anh về làm bí thư huyện lúc này cũng chẳng khác người đi chữa cháy. Nhưng
cờ đến tay ai người ấy phất. Hơn nữa, quanh anh còn có gần năm nghìn đảng viên
và hai vạn tám nghìn dân trong huyện, chứ mấy cái đứa chèn ép dân lành, đào
tường khoét ngạch công quỹ như lũ chuột cống ấy, đáng gì mà không dẹp được. Chỉ
có điều là có muốn dẹp hay không thôi.
Nói ra câu ấy
cũng là tin cậy, gửi trao lắm đấy. Cải được lời như cởi tấm lòng, vôi với tay
cầm cái dành tích về phía mình, rồi thuận tay rót chén nước đặt trước mặt ông
Mải. Ông cụ biết ý, đón chén nước nhưng chưa uống, nhìn Cải hỏi:
- Từ hôm anh về
có nghe anh em ở huyện nói gì tay Thuật xã này không?
- Thuật nào hả
ông?
- Thuật chồng cô
Phượng ấy, anh quên rồi à!
- Dạ...
Ông Mải phác
nhanh mấy nét về Thuật:
- Ký hiệp định
Pa-ri được ít ngày thì về phép, cưới vợ. Năm sau về hẳn nhà, tham gia hội đồng
nhân dân xã, làm phó chủ tịch uỷ ban, khoá này lên chủ tịch.
- Nhưng còn cô
Phượng…
Ông Mải hiểu ngay
là Cải muốn hỏi cô Phượng bây giờ có tham gia công tác gì ở xã, liền nói:
- Những năm nam
giới đi hết thì đàn bà, con gái phải đảm đang, chứ khi đàn ông đã về lại làng,
còn sao bắt đàn bà vác tù và hàng tổng nữa. Để chúng nó sinh nở, nuôi con, tề
gia nội trợ chứ.
Nghe ông Mải nói,
Cải cứ thấy mung lung thế nào, bảo rằng tiếc cho Phượng đang phấn đấu nhiều
triển vọng thế mà bỗng chốc như quả bóng xì hơi, cũng không phải; bảo Phượng
như thế là đã làm tròn vai trò của người phụ nữ thời loạn lạc, cũng không hẳn
đúng. Thôi hãy nghe cho tường ông Mải đang định nói gì về cái tay Thuật, chồng
Phượng đã. Cải lướt nhanh trong đầu những cuộc hội ý thường trực, hoặc làm việc
với trưởng ban tổ chức về tình hình cán bộ lãnh đạo ở các xã, rồi nói:
- Có. Hôm trước
họp, con có nghe bác Thìn, trưởng ban tổ chức huyện uỷ, nói đến cái nhà mới xây
đẹp lắm của ông Thuật. Có thật là to nhất xã không hả ông?
- Nếu nói về hàng
cán bộ thì đúng là to nhất, nhưng so với cả xã thì cũng còn mấy nhà nữa to đẹp
hơn, chứ không riêng nhà Thuật. Nhưng cái chính là xây nhà từ nguồn thu nhập
nào thôi.
- Ý ông muốn nói
là…
- Thế sau ý kiến
của anh Thìn, có ai nói gì nữa không?
Cải thật thà:
- Thực ra, hôm ấy
bác Thìn nói việc Thuật lên nhà mới khi cuộc hội ý thường trực đã tàn, nên cũng
chỉ nghe xong để đấy, không ai nói gì nữa.
Ông Mải đúng là
một lão già nằm thùng trấu biết chuyện kinh kỳ, thông tỏ khá nhiều chuyện riêng
tư của mấy vị lãnh đạo chủ chốt huyện:
- Tôi biết mà! Có
ông Trường ở đấy, đố ai dám bới ra. Một người dảo hoạt, khôn ngoan như ông
Trường, đời nào lại để người khác lật áo ông anh vợ mình lên. Anh còn nhớ hôm
nọ ở trên huyện uỷ, lúc tôi mới bước vào, vừa cất lời, ông ấy đã xô ghế đứng
lên, nói như đuổi tôi về không? Đuổi thì đuổi chứ làm sao tôi phải sợ. Tôi là
đảng viên, lên gặp lãnh đạo huyện để phản ảnh cái hay, cái dở dưới cơ sở, chứ
rêu rao bêu riếu ai ngang đường ngõ chợ mà bảo thiếu ý thức. Chẳng qua là ông
ấy sợ tôi nói toạc cái việc xây nhà của ông anh ra trước đông đủ thường vụ, thì
ông em cũng hết đường mà che chắn.
- Nhưng sự thực
cái việc ông Thuật xây nhà là thế nào, hả ông?
- Có mà xây thì
mọi người đều mừng cả chứ sao. Nhưng đằng này, một dinh cơ rộng hàng sào, nhà
trên nhà dưới, phòng khách, phòng ngủ của vợ chồng, con cái đều riêng biệt, lại
thêm gian thờ chỉ hương án, bài vị, bát nhang, con nghê đã có giá tiền trăm.
Hỏi chỉ làm ruộng, với vài cái đồng bạc lương chủ tịch xã, có tài thánh cũng
không thể làm được như thế. Chưa hết, còn ba gian nhà dưới xây cả phòng tắm,
nơi đun bếp và để đồ ăn thức đựng. Rồi bể nước, tường hoa, sân gạch, lối đi,
đều xây gạch, thôi thì từ trong nhà ra đến ngõ không chỗ nào phải bước chân đi
trên đất.
Thực Cải cũng đi
nhiều, từng ở đoàn kiểm tra, thanh tra tham ô, trộm cắp nơi này nơi kia, hồi
còn ở ban kinh tế tỉnh, nhưng chưa từng thấy chủ tịch, hay bí thư, chủ nhiệm xã
nào lại mỗi việc xây nhà đã khoe khoang, hợm hĩnh đến thế. Dẫu từ sau ngày giải
phóng miền Nam, một số người không biết bằng cách nào mà giàu lên nhanh thế,
cũng mua sắm sa lông, ghế tựa bọc da, hôn đa xe máy, nhà xây mặt đường. Nhưng
đấy phần nhiều là người có chức có quyền trong cơ quan nhà nước, còn ở xã mà
xây nhà to rộng khang trang thế, có lẽ hiếm thấy chủ tịch xã nào được như vậy.
Cải nghe ông Mải nói mà thực sự chưa hiểu Thuật lấy ở đâu ra tiền xây nhà khang
trang thế, chỉ riêng vật liệu có lẽ phải tới mấy vạn viên gạch. Lại còn xi
măng. Lấy đâu ra nhiều thế. Trong khi xi măng mua từ một tạ trở lên đã phái có
phiếu uỷ ban huyện phân phối, chứ cửa hàng vật liệu kiến thiết tiếng là bán sắt
thép, xi măng nhưng số lượng chừng ấy lại không có quyền.
Nghe Cải giãi bày
uẩn khúc, ông Mải bảo:
- Hợp tác xã này
có những bốn khẩu lò, mỗi đợt cho ra lò sáu vạn viên gạch. Trước mỗi tháng giao
cho nhà nước từ ba đến năm vạn viên, chưa kể dành lại một, hai vạn bán ưu tiên
cho đối tượng chính sách và hộ gặp khó khăn. Nhưng từ ngày tay Lận, em trai
Thuật, lên thay thằng Điền nhà này làm chủ nhiệm, thì cái khoản gạch giao cho
nhà nước chẳng hiểu sao không thấy huyện điều đi nữa, mà để cả lại cho xã phân
phối. Nhưng cũng chẳng biết xã phân phối thế nào, mà những gia đình thương
binh, liệt sĩ làng này từ năm ngoái đến nay chưa nhà ai biết viên gạch nung của
xã dầy mỏng, vuông tròn ra làm sao. Đến như nhà ông Tộ xóm Đông, hai con liệt
sĩ, nhà giờ còn hai ông bà với thằng út, thế mà vợ chồng thằng rể trưởng ở
ngoài phố mấy lần về xin xã cho mua vạn gạch xây cho ông bà gian nhà để cuối
năm cưới vợ cho em, mà đã được đâu. Trong khi đó, cán bộ xã thì ngoài ông
Thuật, còn những mấy ông nữa xây nhà, cũng đều là gạch của hợp tác cả. Thế nên
dân người ta chán, đòi giải tán lò gạch, huyện đã biết chửa?
Nghe ông Mải nói,
Cải hiểu ngay là câu hỏi không hẳn dành cho riêng mình, nhưng vẫn thú nhận:
- Thực tình là
giờ ông nói con mới biết. Còn lãnh đạo huyện, con nghĩ cũng nhiều người chưa
biết đâu, ông ạ.
- Trên huyện mấy
khi biết chuyện dưới xã. Vì mỗi khi cấp trên về xã có bao giờ đến với dân, chỉ
về trụ sở nghe mấy vị lãnh đạo nói tràng giang đại hải, xong là lên xe đi. Thì
làm sao mà biết dân tình thế nào!
Cải hỏi một câu
như vô tình, lại có ý:
- Nhưng chỉ có
gạch không thì làm sao xây được nhà cửa khang trang, to đẹp thế, hả ông?
Ông Mải cười chua
chát:
- Ơ, thế ra bí
thư về huyện những ngần ấy lâu mà chưa biết gì thật!
Cải thành thật
giãi bày:
- Dạ! Thực tình
là con cũng chưa được nghe ai nói về những thói hư tật xấu của người nào, mà
thường là chỉ được nghe họ khen nhau thôi, ông ạ.
- Cũng là một
thói xấu đấy, anh ơi! Con người ta ai cũng có cái thiện cái ác, mặt tốt mặt
xấu. Chỉ biết tâng bốc cái tốt của nhau lên tận mây xanh, mà không chỉ ra cho
nhau những cái xấu, cái tật, thì thật là yêu nhau chẳng hoá bằng mười hại nhau.
- Nhưng con nghĩ,
huyện không phải bao giờ cũng biết hết những chuyện ở dưới xã.
- Đúng thế. Nhưng
một việc tầy đình như ông Thuật xây một dinh cơ to rộng dễ còn hơn cả nhà văn
hoá xã, thì huyện phải biết tiền của của ông ấy ở đâu ra mà làm như thế chứ?
- Ở đâu ra, hả
ông? Vừa nãy ông mới nói đến gạch…?
Cải định hỏi cho
tường, thì đã nghe ông Mải cắt ngang:
- Anh về huyện mà
hỏi ông Trường ấy. Cái trường học xã này trên cho xây một dẫy hai tầng, mỗi
tầng ba phòng học, chưa kể một nhà văn phòng trường ba gian mái bằng. Sao lại
chỉ xây có một dẫy hai tầng, mỗi tầng hai phòng, còn văn phòng trường tiếng là
có xây, nhưng lại không đổ mái bằng mà nợp ngói móc, xem ông ấy nói thế nào.
Sau câu nói của
ông Mải, cả hai người đều im lặng. Cải thì man mác một nỗi buồn, vì thực tế ở
cơ sở thật khác xa với những gì từ khi về huyện đến nay anh vẫn được nghe, hết
thường trực uỷ ban đến thường vụ huyện uỷ, đánh giá. Còn ông Mải thì như người
đã khơi cái nhọt ra rồi, lại thấy rát vì chính thói hư tật xấu của Thuật và
những người như hắn ta, ít nhiều làm bà con làng xã giảm đi lòng mến yêu, tin
cậy vào những người đảng viên như ông. Thật là con sâu làm rầu nồi canh, ông
Mải thấy man mác một nỗi buồn sa sót.
Giữa lúc ấy thì
Túc, cháu gọi ông Mải bằng chú họ, lững thững bước vào. Mới lững thững bước vào
đến sân, Túc đã cất tiếng: “Cháu chào ông. Em chào bác”. Cải đặt vội cái chén
xuống chiếu, ngẩng nhìn ra phía người chào. Túc năm nay dễ đã ngoài bốn mươi,
người thấp nhỏ, dáng thước mốt, củ mỉ cù mì, nhưng rắn chắc như cây sắt, da sạm
đen. Tạng người này đàn bà, con gái không thích, nhưng lại dễ chơi, dễ gần với
mọi người. Túc bước vào, nói với Cải thay lời chào:
- Nghe tin bác về
từ sáng, nhưng dở lấy mấy sảo bùn, giờ mới sang được. Bác dạo này có khoẻ
không? Dễ lâu lắm bác mới lại về thăm ông bà em đây nhỉ.
Cải chưa kịp cất
lời, ông chú đã bảo anh cháu họ:
- Anh Cải bây giờ
về làm bí thư huyện nhà rồi. Anh chưa biết à?
Túc nói trong
tiếng cười:
- Ôi giời, loại
phó thường dân như con, biết hay không có ảnh hưởng gì đến hoà bình thế giới,
hả ông.
Mặt Cải bỗng xỉu
đi một giây, rồi lại trở lại vẻ tươi tỉnh:
- Anh Túc vẫn
khoẻ đấy hả? Chị với các cháu dạo này có khoẻ không?
Túc lững thững
bước lại, ngồi xuống chỗ hiên cửa không trải chiếu, nói:
- Cảm ơn bác, nhờ
giời vợ chồng em với các cháu vẫn khoẻ. Chỉ phải cái các cháu bác con nhà lính
tính nhà quan, dạo này sinh ra chứng dở, hễ thấy sắn là kêu giẫy lên: “Con
không ăn. Con không ăn sắn nữa đâu!”.
Ông Mải đỡ lời
Túc, giọng cảm thông, chia sẻ:
- Ăn nhiều quá
phát kinh đấy mà. Mấy vụ tháng ba ngày tám ăn sắn rồi còn gì. Không những thế
lại toàn sắn trồng lâu ngày mới rỡ, đưa về đến đây nhiều củ chạy nhựa vào trông
cứ như củ chuối. - Đoạn, ông Mải quay lại bảo Túc - Ngồi lại chiếu này uống
nước luôn thể. Anh Cải tiếng giờ về làm bí thư huyện, nhưng cũng là chỗ quen
biết bao nhiêu năm rồi còn gì.
Túc giữ ý:
- Ông và bác cứ
nói chuyện, em ngồi đây cũng được. - Chợt đưa tay đón chén nước từ tay Cải - Em
xin bác.
Ông Mải bảo Túc:
- Chuyện làng xã,
anh còn lạ gì mà phải giấu. Tôi đang nói với anh Cải về cái chuyện nhà Thuật
đây.
Túc ngay thật:
- Vâng. Có bác
Cải là chỗ quen biết từ ngày còn đánh máy bay Mỹ. Em vẫn nhớ cái đận lụt, chú
em đây cho vớt đám gỗ bạch đàn ngâm dưới ao mang ra lót đường di chuyển trận
địa pháo, mãi gần sáng mới xong, kéo nhau về trụ sở chén thịt chó. Dân quân, bộ
đội gần trăm người mà khổ thân em, đạp xe lên mãi phố huyện, hỏi mấy quán mới
mua được đúng hai lít rượu “quốc lủi”, về còn bị ông Sa, chủ nhiệm, mắng té tát
rằng ngu, ngần này người mua chưa được nửa can rượu thì ai uống ai đừng! Ối
giời, bấy giờ cốt được việc, chứ mấy ai nghĩ đến ăn uống như bây giờ. Mà bác
ơi, tính em nó thế, cứ nhớ đâu nói đấy, bác bỏ ngoài tai, bác nhá. Với lại, có
bác là chỗ quen biết từ lâu, giờ lại về làm bí thư huyện nhà, em xin thưa với
bác là bà con chúng em cũng chỉ muốn trên dưới thế nào cho công minh chính
trực, chứ cứ vây bè kéo cánh, mười con tôm co vào lòng cả mười thì chỉ chết dân
thôi, bác ạ! Ai đời, có bao nhiêu đất mật điền ven đường cái đều căng dây cắm
cọc dành lại để lập thị trấn, thị tứ. Nhưng thị trấn, thị tứ đâu không thấy,
chỉ thấy cán bộ, rồi con cháu, anh em cán bộ lập thổ cư, xây nhà thì có. Người
ngoài có ai lọt vào đấy được cũng mỗi suất đất mất tiền triệu, mà cũng chỉ toàn
con ông cháu cha, có máu mặt mới lọt vào được, chứ những người đầu không chằng
chân không chốc như chúng em, đừng hòng. Thế nên trên phải thế nào, chứ cứ để
thế này, nông dân chúng em chả mấy mà hết đất cày cấy, bác ạ!
Ông Mải chêm lời
Túc:
- Không hết thì
cũng chả còn chỗ nào ra hồn, bao nhiêu mật điền gần đường, tiện nước không
chóng thì chầy cũng biến dạng hết. Có còn là chỉ còn những cánh đồng xa, ruộng
trũng, chó ăn đá gà ăn sỏi, chứ ruộng màu mỡ thì làm sao còn. Trước còn dấm
dúi, chứ giờ thường vụ đảng uỷ xã ra hẳn nghị quyết cấp đất làm nhà, thì rồi
chả mấy mà hết ruộng đất màu mỡ, tiện lợi canh tác.
Cải từ nãy vẫn
ngồi trầm ngâm nghe hết Túc lại đến ông Mải, như đã vào mạch, nói tuột những
điều mà có lẽ bấy lâu vẫn giấu kín trong lòng, hay ít nhất cũng một, hai lần
nói ra nhưng chẳng thấu đến đâu nên chán, giờ mới gặp người cần biết, cần nghe.
Cải lặng lẽ ngồi nghe, đến khi ông Mải nói thường vụ đảng uỷ xã ra hẳn một nghị
quyết cấp đất làm nhà, thì anh bỗng giật mình sửng sốt:
- Sao thường vụ
đảng uỷ lại ra nghị quyết cho cấp đất làm nhà là thế nào?
Cải ngẩng nhìn
ông Mải. Ông cụ vãn ngồi xếp bằng trên hiên, một tay đặt cây nan tre già nổi
màu vàng óng lên ngón tay trỏ bên trái, tay phải cầm con dao rựa nước thép nổi
màu xanh, còn lưỡi dao lại vẹt một vệt dài trắng loá, nhìn cũng biết con rựa
sắc chỉ dùng vào việc vót nan. Ông không làm nghề đan lát, nhưng nhà có bờ tre
nên cũng biết đan rổ rá dần sàng, những khi nông nhàn vẫn thường chặt cây tre,
đan cái rổ, cái sảo nhà dùng, hoặc cho anh em họ mạc. Với lại, người già có cái
việc nhẹ nhàng như thế này mà làm, cũng đỡ buồn bã tay chân. Ông vẫn chăm chú
cúi xuống cái nan tre đang vót dở trên tay, tuồng như không nghe thấy câu nói
đầy bực bội buột ra từ Cải. Thì đã thấy Túc từ chỗ hiên không có chiếu đứng dậy
đi lại, đặt chiếc chén vào khay, rồi đến ngồi xuống chỗ chiếu cạnh ông Mải, nói
nhát gừng:
- Có ra nghị
quyết thì nhỡ sau này cấp trên về kiểm tra, có sai cũng không thể quy vào ai.
Việc cho đất đã được tập thể thường vụ quyết định cơ mà. Tập thể làm thì tập
thể chịu, chứ riêng ai đâu. Chẳng lẽ lại kỷ luật cả tập thể thường vụ đảng uỷ.
Thôi thì huề cả làng. Ai chả nói, chứ anh em ông Thuật, ông Lận còn thiếu gì
khôn ngoan, lọc lõi mà chịu nước hớ.
- Thế còn ông Sa,
bí thư đảng uỷ xã, cũng vào hùa với mấy người kia à? - Cải hỏi cắt ngang.
Túc thủng thẳng
bảo:
- Vào hùa thì
chưa chắc đâu bác ạ, vì ông Sa cũng không phải tay vừa, chính bữa thịt chó cái
đêm kéo xong pháo lên đường cái mà em vừa nói, là do ông Sa nóng nảy đập chết
con chó nhà chú em, nhỉ ông nhỉ, chứ nhu mì gì đâu. Nhưng lép vế thì hẳn rồi.
Vì thường vụ có ba người, thì hai là anh em nhà Thuật, chỉ còn một mình ông Sa,
sao lại không lép vế. Thế nên có người bảo, thường vụ đảng uỷ xã bây giờ nên
gọi là “thường vụ nhà ông Thuật” mới đúng. Còn đảng uỷ thì, có bảy chấp hành
khoá này, bên Phương Trì bốn, nếu kể cả tay Sinh, xã đội nữa, thì ba là anh em
ông Thuật, còn Phương La một ông Sa, chỉ còn lại hai người thì Phương Trà này
một, là thằng Sủng con nhà Sũng, nhưng cũng chỉ được làm cái chân văn hoá thông
tin, kém xa ngoài Phương Lưu chỉ có một dúm người như cái trại lẻ mà họ cũng
được một đảng uỷ viên, lại giữ chức phó chủ tịch phụ trách công an xã, mới oách
chứ!
Cái tay Túc này,
trông củ mỉ cù mì, lúc mới đến thấy nhà ông Mải có khách còn ngượng ngùng bẽn
lẽn, thế mà vừa nghe thủng câu chuyện đã vanh vách thông tỏ ngõ ngàng bao nhiêu
là chuyện trong làng ngoài xã. Cải ngồi nghe mà bần thần cả người, anh cố sắp
xếp lại câu chuyện cho có đầu có đuôi, nhưng chỉ càng thêm rối tung rối mù, chứ
không thể lần ra nút thắt. Có điều, Cải đã mơ màng nhận ra tình hình ở xã Tiên
Trung đang có nhiều phức tạp, nếu không sớm giải quyết sẽ làm dân chán lản, mất
lòng tin vào đảng bộ xã. Cải buột hỏi một câu lửng lơ, không biết là hỏi Túc
hay ông Mải, hoặc chính mình:
- Không hiểu anh
Trường có biết những chuyện ở dưới này?
Túc nói lấp lửng:
- Em nghĩ là ông
ấy có biết, vì tháng nào chả về thăm bà mẹ vợ đang ở với vợ chồng ông Thuật bên
Phương Trì. Nhưng biết là một chuyện, can ngăn hay không lại là chuyện khác.
Cứ để cái tay xã
viên bất mãn này kể tội mấy ông cán bộ xã thì chẳng biết đến bao giờ mới hả cơn
giận của hắn. Ông Mải cắt ngang:
- Ối giời, nói
chuyện đất cát, nhà cửa, thóc lúa, công điểm hợp tác thì có mấy ngày cũng không
hết. Như cái tay Xuất, thư ký đội này, vụ vừa rồi không có thằng Điền nó làm
căng thì cũng chấm khống cho nhà mình vài trăm công là có hàng tạ thóc rồi.
Túc đế lời:
- Thì đã bảo làm
to ăn to, làm bé ăn bé, làm xã viên thì ăn sá cày mà lại!
Cải trong lòng
còn đang bực dọc, cũng không nín được cười, buột miệng hỏi:
- Ăn sá cày là ăn
thế nào?
- Ối giời, bác
lại còn hỏi em thế nữa! - Thấy vẻ mặt Cải vẫn ngay ra, Túc liền giải thích - Lẽ
ra cày ngày một sào là được một công, nhưng chúng em cứ cất một đè một, thành
ra cày ngày sào năm, sào mười. Thế không ăn sá cày là gì!