Thính phong - Chương 42 - 43

Chương 42: Gặp nhau

Một năm sau.

“Tôi biết rồi. Ngày mai tôi sẽ tới Manchester”.

Gác điện thoại xuống, Thính Phong lấy tay day day đầu lông
mày, nhắm mắt ngồi tựa vào lưng ghế, vừa mới nghỉ ngơi được một chút, đã cảm
giác thấy tốc độ của xe chậm hẳn lại.

“Có chuyện gì thế?”, anh mở mắt ra, nhìn đám đông đang tụ tập
ngay phía trước.

“Là những người chờ để đếm ngược”, người lái xe trả lời.

Nhìn vào ngọn tháp Big Ben vươn lên sừng sững giữa không
trung, Thính Phong hơi ngẩn người trong giây lát.

Thời gian cứ vậy trôi đi trong vô thức, đã một năm rồi hay
sao?

“Tôi xuống xe đi bộ một chút”, anh nói với người lái xe, sau
đó mở cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài đang có tuyết rơi, dù không lớn lắm nhưng không khí
lạnh đến ghê người. Tuy vậy đám đông vẫn vô cùng náo nhiệt, phần lớn đều đứng
thành từng đôi. Anh chọn lấy một góc tương đối vắng vẻ, lặng lẽ đứng nghe tiếng
chuông đồng hồ chào năm mới.

Vẫn cùng một địa điểm ấy, vẫn là cảnh tượng ấy, nhưng sao anh
lại cảm thấy lẽ ra nên là hai người cùng đứng tại đây?

Tiếng chuông đồng hồ ngừng lại một chút, cả đám đông như vỡ
òa bởi những tiếng vỗ tay nghe muốn vỡ tai, nhưng trong trái tim anh, chỉ vọng
đi vọng lại mấy từ cô đã nói bằng chất giọng hết sức dịu dàng, “Em yêu
anh
”.

Cầm điện thoại trên tay, anh nhẹ nhàng bấm đến số máy quen
thuộc đó, khi tiếng chuông bắt đầu vang lên, khóe môi anh bất chợt nhướng thành
một đường cong mờ nhạt.

“A lô!”, giọng nói mềm mại vang lên bên tai Thính Phong, có
vẻ như hơi uể oải.

“Ngủ rồi à?”, anh hỏi, trong đầu tưởng tượng hình ảnh cô lúc
đó.

“Vẫn chưa”, Lãnh Hoan mỉm cười, “Anh biết em vẫn thường thức
muộn mà”.

“Đang làm gì vậy?”.

“Đang đọc truyện, tiểu thuyết của Trương Ái Linh”.

“Có hay không?”.

“Vừa mới xem đến đoạn Lưu Thức nói với Phạm Liễu Nguyên ‘Nếu
làm người nổ tung, câu chuyện của ta coi như kết thúc, còn nếu làm ta nổ tung,
chuyện của người vẫn còn dài lắm’
”.

Anh lặng lẽ cười: “Anh cũng không biết về tác giả đó lắm, chỉ
biết mỗi bộ phim gì mà Lust, caution(1)”.

(1). Sắc giới.

“À”, cô kéo dài âm vực, giọng điệu mang đầy vẻ giễu cợt một
cách ám muội.

“Em đừng có nghĩ xiên xẹo”, vẻ buồn cười càng hiện rõ trong
giọng nói của anh, “Anh có ấn tượng khá mạnh với một lời thoại trong bộ phim
đó”.

“Là những câu nào?”, cô tỏ vẻ hơi tò mò.

“Dịch tiên sinh, con người ông thông minh, sao việc chơi bài
lại không làm được chứ, Vương Giai Chi nói cô ta thường xuyên thua, mà vẫn
thắng được ông”.

Lãnh Hoan hơi trầm lại một chút, sau đó mới nói khẽ khàng:
“Anh còn nhớ được tên của bọn họ quả là không dễ chút nào”.

Dù có thắng được anh, cô cũng không dám giữ lấy những chiến
lợi phẩm của mình.

“London có tuyết rồi”, anh nhìn những bông hoa tuyết đang bay
lả tả dưới ngọn đèn đường, “Ở Winchester thì sao?”.

“Uhm, cũng có tuyết rồi”.

Dường như cả hai bên đều lúng túng, song không biết phải kết
thúc như nào, thế nên đành lặng lẽ đứng nghe những tiếng xào xạc bên trong điện
thoại.

Không biết bao nhiêu lâu sau đó, cô mới ấp úng: “Nếu không có
chuyện gì thì em dập máy đây”.

“Đợi chút”, anh ngăn cô lại, “Bây giờ anh sẽ đến chỗ em”.

“Bây giờ”, cô hơi sững người.

“Chừng một giờ nữa”, anh nói với vẻ dứt khoát, “Lát nữa gặp
nhau”.

“Trời đang có tuyết, anh không cần phải vội vàng quá”, cho
đến khi sắp nhấn nút ngắt cuộc gọi, giọng nói do dự của cô mới vang lên, mang
theo một vẻ gì đó hơi ngượng ngùng: “Em chờ được mà”.

“Được”, anh khẽ mỉm cười.

Winchester về đêm giống hệt như một thị trấn nhỏ nằm lặng yên
trong miền cổ tích.

Chiếc ô tô dừng lại trước cổng một tòa biệt thự mới xây, Diệp
Thính Phong xuống xe, bước lên mấy bậc thềm rồi nhấn chuông cửa.

Tiếng chuông là giai điệu chậm rãi của bài Mon dobongo,
ca khúc trong bộ phim Ông bà Smith. Cho tới tận điệp khúc lần thứ
hai, anh mới nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên trong, sau đó Lãnh Hoan
xuất hiện trong bộ áo ngủ dày cộp, đứng trước mặt anh với vẻ mặt hơi xấu hổ.

“Xin lỗi anh”, cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, “Em
ngủ quên mất”.

Thực ra cô vẫn luôn đợi anh từ lúc đó, thậm chí còn ngồi đếm
từng giây từng phút, nhưng lại cố ý xuống muộn khi nghe tiếng chuông cửa vang
lên, mãi sau mới chạy ra mở cửa.

Tất cả chỉ để cho anh nghĩ rằng cô đã hoàn toàn không còn yêu
thương anh nữa.

Sắc mặt anh có vẻ hơi mệt mỏi, duy chỉ có đôi mắt màu nâu sẫm
vẫn sáng bừng lên, lặng lẽ đứng nhìn cô.

“Không có gì”, anh cười với vẻ hơi thất vọng, là ai nói sẽ
đợi anh kia chứ?

Trong biệt thự có rất nhiều phòng, song cô chỉ chọn cho mình
một gian khá nhỏ làm phòng ngủ. Khi anh bước vào đó, chỉ có một ngọn đèn bàn ấm
áp màu vàng đang được bật, còn tất cả xung quanh đều bị bóng tối bao phủ, trông
hết sức mông lung.

Thính Phong ngồi xuống chiếc ghế đặt trước bàn, nhìn cô lẳng
lặng ngồi xuống mép giường gần đó. Không giống như khi trước, cô nũng nịu ngồi
lên chân anh, tựa đầu vào ngực anh, mài tóc dài với gợn sóng chốc chốc lại khẽ
cọ vào mặt anh.

Ánh mắt anh dừng lại trên đầu cô, mái tóc dài khi trước đã bị
cắt đi ngắn hơn rất nhiều, được vén ra sau tai.

“Em vừa cắt tóc hai ngày trước”, cô nhìn thấy ánh mắt như có
ý hỏi của anh, liền cười giải thích, “Em làm thiết kế nội thất cho cửa hiệu cắt
tóc bên kia phố, ông chủ ở đó đã cắt miễn phí cho em”.

“Trông rất đẹp”, anh bình thản mỉm cười, “Hóa ra em đã để tóc
ngắn. Tuần trước anh đi trên đường Oxford có nhìn thấy một cô gái người Trung
Quốc, cũng để tóc dài hơi quăn, lại tưởng đó là em, mới đi đến gần nhưng hóa ra
không phải”.

“Anh có nói chuyện với cô ấy không?”, cô cũng mỉm cười, đôi
mắt nheo lại giống như vầng trăng non.

“Anh gọi cô ấy là ‘em yêu’”, anh lên tiếng, nhìn tia sáng
chợt lóe lên trong đôi mắt cô.

“Gay go thật”, cô lúng búng trong miệng, “Được một người đàn
ông đẹp trai như thế này gọi là em yêu, chắc chắn phải tim đập chân run rồi”.

Thính Phong lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.

“Vì sao anh lại muốn đến đây?”, cô cố ý phá vỡ bầu không khí
bỗng nhiên trở nên bí bách giữa hai người.

Anh lại hé miệng cười, ánh mắt trầm buồn dừng lại trên khuôn
mặt cô: “Anh chỉ muốn được trông thấy em một chút”.

Mọi chuyện đã đến nước này, nhu cầu của anh đối với cô cũng
chỉ đơn giản như vậy, cẩn thận tới từng li từng tí.

Anh chỉ sợ nếu mình có hành động khinh suất nào, sẽ lại làm
hoảng sợ con tim vốn đã hết sức lo sợ, bất an của cô.

Cô hơi sững người lại vì nghe thấy câu nói ấy, một nỗi đau
ngấm ngầm dội lên trong thâm tâm.

Một năm trước, cô đã định dùng quyền lực của Diệp Độc Chước
để chạy trốn khỏi anh, chấp nhận việc sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng
anh đã bỏ ra hai tuần lễ đi tìm cô khắp mọi nơi. Khi đó cô đã chuẩn bị sẵn tâm
lý để đối mặt với sự phẫn nộ của anh, song anh lại không hề có bất cứ hành động
gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô và nói: “Anh đã chấp nhận trả tự do cho em, anh
chắc chắn sẽ không nuốt lời, chỉ có điều em không thể chạy trốn như vậy được,
không thể tùy tiện bỗng nhiên biến mất mà không nói một lời. Em hận anh cũng
không sao, không yêu anh cũng không sao, chỉ cần để cho anh có thể nhìn thấy em
là được”.

Từ lần đó trở đi, cứ sau một khoảng thời gian anh lại ghé đến
thăm cô, giống hệt như việc đến thăm một người bạn cũ, nói chuyện thời tiết,
nói những chuyện vụn vặt tưởng như không bao giờ hết. Có lúc anh dành cả một
buổi chiều chỉ để ngồi ở nhà cô pha trà uống. Cô không thể nào từ chối được sự
dịu dàng đó của anh, chỉ đành cố gắng duy trì thái độ bình thản và giới hạn
trong mối quan hệ đó, cố ý làm ngơ trước tình cảm anh vẫn luôn giấu kín trong
đáy mắt thẳm sâu.

Sáu năm, một khoảng thời gian không ngắn nhưng cũng không
dài, trên báo chí nói rằng trong suốt cuộc đời con người trung bình dành sáu
năm để mơ. Nếu quả thực là như vậy, cô chỉ hi vọng rằng sáu năm cuối cùng ấy
của mình sẽ giống như một giấc mơ dài. Còn đối với anh, cô cũng hi vọng sẽ là
như vậy, hi vọng rằng khi tỉnh dậy, anh sẽ lãng quên tất cả những ký ức về cô.

Chương 43: Biết hết

“Anh có muốn uống chút gì không?”, Lãnh Hoan hỏi, nhìn khuôn
mặt có vẻ hơi mệt mỏi của Thính Phong.

“Thế nào cũng được”.

“Hai hôm trước chị Nhược Y có nhờ người gửi mấy chai Bordeaux
đến đây”, cô mỉm cười, “Để em đi lấy một chai uống thử xem”.

“Chờ chút đã”, Thính Phong gọi giật lại khi thấy cô đã quay
người đi, “Để anh đi cùng em”.

Men theo cầu thang dẫn từ phòng khách tòa biệt thự xuống dưới
là một hầm rượu được thiết kế với phong cách kiến trúc cực kỳ đẹp mắt. Mở cửa
hầm, cô quay lại nói với anh: “Em cũng không rành lắm về các loại rượu, anh tự
chọn đi”.

Thính Phong bước vào bên trong, thấy màn hình điện tử cỡ nhỏ
trên tường hiển thị con số cho thấy nhiệt độ trong hầm là 14 °C, còn độ ẩm ở
mức 75 %.

Anh hài lòng mỉm cười, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn cô với ánh
mắt cháy bỏng: “Anh thích kiểu sắp xếp hầm rượu này của em”.

Cô hơi hốt hoảng né tránh cái nhìn đó, cúi đầu trả lời: “Đây
là nhà của anh, đương nhiên phải được thiết kế theo suy nghĩ của anh rồi”.

“Nhưng mà chỉ có em, không cần anh phải nói ra cũng vẫn hiểu
được anh muốn thứ gì”.

Giọng nói trầm thấp vang vọng lại trong không gian nhỏ hẹp
của hầm rượu, trở nên cực kỳ rõ nét.

Cô không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lúng túng nở một nụ
cười.

Có vẻ như cũng ý thức được sự thất thố của mình, Diệp Thính
Phong chuyển ánh mắt đi nơi khác, chăm chú nhìn vào giá rượu nằm ngay trước
mặt.

Vợ cũ của anh quả thực rất phóng khoáng, gửi đến đây biết bao
nhiêu là rượu quý. Sau khi chọn một chai, anh cùng cô đi lên trên.

Có lẽ là do đang để tâm trí ở tận đâu nên lúc lên cầu thang,
chân Lãnh Hoan đột nhiên bước hụt một bước, đầu gối va xuống đau đến mức ứa
nước mắt.

Thính Phong hoảng hốt đánh rơi cả chai rượu trong tay, kéo
ngay ống quần cô lên kiểm tra, nhìn thấy một vết bầm lớn đã lập tức hình thành
thì chau mày tỏ vẻ không vui.

Đến khi ngẩng đầu lên, trông thấy Lãnh Hoan đang nhìn mình
với bộ dạng hết sức đáng thương, nước mắt vòng quanh, tỏ vẻ như xấu hổ vì vừa
làm sai chuyện gì, anh không thể không thở dài một tiếng: “Lúc nào cũng ngẩn
ngơ ở tận đâu, đi lên cầu thang mà cũng không để ý. Chẳng qua anh chỉ nói sai
có một câu, em việc gì cứ phải băn khoăn trăn trở thế?”.

Bị anh nói trúng tâm tư, mặt Lãnh Hoan bất giác đỏ bừng lên,
bối rối co chân lại, định đứng dậy.

“Đừng động đậy”, anh ngăn động tác giằng co của cô lại, những
ngón tay ấm áp đặt trên đầu gối cô, xoa nhẹ nhàng từng chút một, cuối cùng anh
bế cô bước lên tầng.

Lãnh Hoan sững người nhìn anh, tựa đầu vào ngực anh lại ngửi
thấy mùi hương ấm áp quen thuộc, không biết từ lúc nào mắt đã nhòe đi.

Cô đột nhiên nhớ lại đã từng có một đêm như vậy, đôi lông mày
tuyệt đẹp của anh cũng cau lại tỏ vẻ không vui giống hệt như thế này, trách móc
cô rằng lúc nào cũng vội vàng, vì sao không đi giày vào mà đã chạy thẳng xuống
lầu. Sau đó anh cũng bế cô quay lại phòng, cẩn thận ngồi rửa sạch và băng bó vết
thương ở chân cho cô.

Đến hôm nay hồi tưởng lại những chuyện cũ đã bị bụi thời gian
che phủ, vậy mà vẫn cảm thấy rõ ràng như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua, còn
những tháng năm đã mất giữa hai người dường như đã lặng lẽ trôi đi như nước
chảy.

Đặt cô ngồi lên giường xong, anh cũng ngồi xuống một bên.
Nhìn thấy động tác đó của anh, cơ thể cô bất giác hơi cứng lại.

Bên khóe miệng Thính Phóng hiện lên một nụ cười đầy cay đắng.
Anh cầm tay cô nói: “Anh sẽ không làm gì đâu, cứ nằm như vậy nói chuyện có được
không?”.

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh ngay lập tức truyền đến tận trái
tim cô, sự ấm áp lâu rồi mới có được đó khiến cho nỗi chua xót trong lòng cô
càng dâng lên dữ dội hơn: “Được”.

“Nghe dì Trịnh nói là những gia đình sống quanh đây rất thích
tòa biệt thự này, khi biết em là người thiết kế thì đều muốn chi tiền để thuê
em về làm nhà cho họ đấy”.

Ở khu Winchester này toàn những người giàu có sinh sống, thế
nên được họ khen ngợi như vậy, chắc chắn năng lực của cô không hề đơn giản chút
nào.

“Trước đây anh cứ tưởng rằng em chỉ biết vẽ truyện tranh
thôi”, anh cười vui vẻ.

Cô biết anh nhắc lại chuyện khi trước cô vẽ mấy bức tranh
biếm họa để trút giận trong thư viện, thế nên cảm thấy hơi xấu hổ, mặt lại nóng
bừng lên.

“Nếu như em thấy được thì mở luôn một văn phòng kiến trúc sư
ở đây đi”, anh nói bằng giọng đều đều.

Thực ra anh chỉ muốn giữ cô ở lại đây, trong phạm vi mảnh đất
vốn thuộc khả năng kiểm soát của anh.

“Nói vậy nhưng em lười lắm”, cô cúi đầu cười, “dì Trịnh nói
là hai người bọn họ định chuyển về sống ở Thượng Hải, có thật vậy không?”.

“Uhm, hôm qua dì cũng vừa gọi điện bảo anh về nhà sắp xếp lại
đồ đạc trong gian phòng cũ. Mấy ngày tới có thời gian rảnh rỗi, anh sẽ đi
London một chuyến”.

“À”, cô chỉ khẽ đáp lại một tiếng, chợt nhớ đến quyển album
đã xem trong phòng anh hôm đó, trong lòng vô tình lại nhói đau.

Nếu như hồi ấy cô chưa từng bước vào gian phòng đó, không mở
quyển album đó ra xem, thì giờ đây giữa bọn họ sẽ như thế nào nhỉ? Phải chăng
cô sẽ không có đủ dũng khí để chủ động rút lui, và vẫn cứ tiếp tục ở lại bên
anh như lúc ban đầu?

“Hoan!”, Thính Phong đột nhiên gọi khẽ.

“Vâng?”

“Anh…”

Anh nhớ em.

Đã biết bao nhiêu ngày dài lẫn đêm thâu, mỗi lần anh dừng xe
nhìn dòng người tấp nập lại qua trên phố, mỗi khi anh đứng hút thuốc một mình
trước cửa sổ trong những đêm mưa, biết bao nhiêu lần anh cầm điện thoại lên rồi
lại từ từ buông xuống, rồi cả những lần anh vì không chịu nổi sự giày vò của
nỗi nhớ nhung nên đã chạy đến bên cô, anh đều muốn nói ra với cô câu ấy.

Nhưng mỗi lần lời nói đã lên đến cửa miệng, lại bị anh trợn
trạo nuốt ngược vào, để rồi sau đó lại tự nguyền rủa khả năng kiềm chế quá mạnh
mẽ của chính mình.

Tự nói với bản thân mình, làm như vậy cũng đáng, cô là con
búp bê sứ mà anh hết mực yêu thương, xinh đẹp nhưng dễ vỡ, nên cần phải vô cùng
thận trọng, khẽ khàng.

Thế nên Thính Phong dừng lại không nói tiếp, Lãnh Hoan cũng
không hỏi xem anh muốn nói gì, sự im lặng lại quay về chen giữa hai người bọn
họ.

Trong một đêm như thế này, đến cả tiếng gió thổi bên ngoài
cửa sổ cũng trở nên rõ ràng, Lãnh Hoan đột nhiên cảm thấy cứ nằm như vậy cầm
tay nhau, trong lòng sẽ thấy một cảnh giới tĩnh tại vô cùng ấm áp.

Thực sự khao khát biết bao sẽ cứ được như vậy đến khi đất
trời đều hóa ra tro bụi.

“Anh đã muốn đi ngủ hay chưa?”

Cô hỏi, nhưng chờ mãi một lúc sau vẫn không thấy anh trả lời,
bèn quay đầu sang nhìn, hóa ra anh đã chìm vào giấc ngủ tự lúc nào, dưới đôi
mắt lộ rõ một quầng thâm u ám, cho thấy anh vô cùng mệt mỏi.

Không nỡ gọi anh dậy, cô tìm cách rút bàn tay mà anh nắm chặt
ra để cởi giày cho anh, để anh nằm ngủ dễ chịu hơn, nhưng bàn tay đó đã bị giữ
chắc đến mức không làm sao mà rút ra được.

Thở dài một tiếng, cô với bàn tay còn lại kéo tấm chăn phía
bên kia đắp chung lên cho cả hai người.

Cúi đầu nhìn xuống, dưới ánh đèn vàng vọt, cô nhận ra nếp
nhăn giữa hai lông mày của anh đã sâu hơn trước rất nhiều, bất chợt trong lòng
dậy lên một nỗi xót xa.

Thực ra cũng đã mấy lần đến London, lần nào cô cũng ghé qua
khách sạn mà anh làm việc.

Những lần đó, cô đều ngồi yên trong xe ở đằng xa, ngước lên
nhìn tòa cao ốc màu trắng, từng tầng, từng tầng rồi đoán xem anh đang ở tầng
nào, khi đó anh đang làm gì, đang nghĩ gì.

Thỉnh thoảng có những nữ nhân viên làm việc ở công ty anh đi
qua xe trong giờ nghỉ trưa. Cô nghe thấy họ nói chuyện với nhau rằng giám đốc đẹp
trai đến thế nào, lại nghĩ tới hồi mới bắt đầu làm việc ở casino, mình còn đoán
anh là một ông già mặt sát tận xương, vậy là lại cười đến rơi nước mắt.

Chỉ duy có một lần cô trông thấy anh, khi đó anh đứng một
mình hút thuốc cạnh bồn phun nước trước cổng khách sạn, dáng đứng cô đơn và xa
cách, hình ảnh đầy buồn bã đó đập thẳng vào mắt cô đến nhói đau.

Đưa tay kéo vạt áo phía bên kia của anh lên, tay cô chợt chạm
vào một vật gì đó hình hộp, có vẻ như là một bao thuốc rơi từ trong túi áo anh
ra. Cô cầm lên xem, hóa ra là loại thuốc Thất Tinh mà cô vẫn thích, thực ra anh
vốn rất ghét mùi vị của loại thuốc này.

Nước mắt lại không thể nào kìm được, tiếp tục dâng đầy, từng
giọt từng giọt trào ra khỏi mắt.

Đủ rồi, yêu đến thế này là đủ rồi, mọi chuyện đã đến mức này,
cô hoàn toàn đã thấy đủ rồi, thậm chí còn hoảng sợ vì phải chịu đựng quá nhiều.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3