Thính phong - Chương 35 - 36 - 37

Chương 35: Dấn sâu

Cold here, icy cold there. You belong to neither, leaves
have withered
”.(1)

(1). Dịch: Nơi này lạnh, nơi đó còn lạnh hơn. Lá khô rơi
rụng, anh thuộc chốn nào.

Câu đó là do người vợ trẻ của một nhà khoa học gốc Hoa nổi
tiếng viết ra, lần đầu tiên đọc được nó, cô đã rất thích.

Nếu không phải là một người có nội tâm sâu sắc, chắc chắn
không thể viết ra những lời đẹp tới buồn thương như vậy. Bởi thế cô luôn tin
rằng cuộc hôn nhân khiến người khác phải giật mình đó bắt nguồn từ một tình yêu
cuồng nhiệt.

Chỉ có điều trái tim người đàn ông đang ôm chặt lấy cô từ
phía sau lại không thuộc về bất cứ người phụ nữ nào, nó chỉ thuộc về một mình
anh.

Rõ ràng đã có tình cảm nhưng vẫn cứ không đủ đậm sâu.

Giữa anh và cô ngay từ ban đầu đã không phải là cuộc chiến
của hai người, mà chỉ là sự giằng co của chính bản thân anh.

Cô không biết mình nên làm thế nào, cũng không biết mình có
thể làm được điều gì.

Không thể trách anh, tình yêu vốn đã không có sự công bằng,
là do bản thân cô đã bất chấp chính mình, thỏa hiệp một cách mù quáng, hi vọng
sẽ đợi được đến ngày thành công.

Dù vẫn biết rằng anh có thể bắt đầu, không có nghĩa là sẽ
theo đến cuối cùng.

Vòm ngực của anh nóng bỏng như vậy, mà sao cô thấy trái tim
mình vẫn lạnh như băng, không làm sao lấy lại hơi ấm được.

Anh cố tình xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mặt cô.

Cô cụp mắt xuống, hàng mi dày che đi những ánh lệ dâng đầy
trong mắt, sắc mặt trắng nhợt hệt như một trang giấy, chỉ có chiếc mũi nhỏ xinh
là hơi đỏ lên.

Anh bất lực cúi đầu, hôn lên trán cô: “Anh phải làm thế nào
mới khiến em tha lỗi cho anh đây?”.

Giọng nói của anh quá dịu dàng, quả thực không giống với
phong cách thường ngày một chút nào khiến cô cảm thấy hoàn toàn không phù hợp,
trong lòng càng chua cay bội phần.

Ván cờ này đến hôm nay đã rơi vào thế bí, tiến cũng không
được mà thoái cũng không xong. Cô muốn nói với anh “Em không muốn anh làm gì
hết, chỉ cần anh yêu em”, nhưng sau đó thì thế nào nữa chứ, nói với anh rằng dù
anh có yêu cô đi chăng nữa, cô cũng không thể ở lại bên anh lâu dài ư?

Chỉ một phút tham lam thôi mà trở thành nỗi đau suốt cả cuộc
đời.

Cô không kìm nổi nụ cười cay đắng, đúng là tệ thật, sao cô có
thể khiến mình sẩy chân đến mức này cơ chứ.

Chủ động hôn lên đôi môi anh, cô thấp giọng: “Không có gì
đâu”.

Anh nhìn cô nghi hoặc, song tiếng chuông điện thoại đã vang
lên.

Lãnh Hoan đứng dậy lấy chiếc điện thoại trong túi quần anh ra
rồi lặng lẽ đưa cho anh.

Căn phòng không rộng, cô có thể nghe rõ mồn một giọng nữ dịu
dàng ở đầu máy bên kia.

Sau khi cúp máy, anh nhìn cô nói: “Nhược Y đang ở trong thị
trấn, cô ấy mang hành lý đến cho anh”.

Cô gật đầu, không nói gì.

Thính Phong bỏ chăn ra, đứng dậy thay quần áo, có lẽ vì bị
lạnh nên anh ho mấy tiếng.

Cô bèn cầm lấy bộ quần áo từ tay anh rồi đẩy anh trở lại
giường: “Để em đi, anh đã khỏi ốm đâu”.

Anh sững người, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bình thản của
cô, sau đó mới từ từ buông bộ quần áo trên tay ra.

***

Vừa ra khỏi khách sạn, Lãnh Hoan đã nhìn thấy Liễu Nhược Y
bước từ trong ô tô ra, trên tay là chiếc va li Hermes màu nâu sẫm.

Cô ấy mặc một chiếc áo lông báo tuyết, ở cổ tay và thắt lưng
đều được trang trí bằng những hạt pha lê tuyệt đẹp.

“Hi! Lãnh Hoan”, Nhược Y cất tiếng chào như gặp người quen,
nụ cười rạng rỡ giống hệt những tia nắng mặt trời.

Ban đầu Lãnh Hoan hơi sững lại, sau đó cũng không thể không
mỉm cười, đón lấy chiếc va li từ tay Nhược Y.

“Tôi phải bay đến Paris bây giờ”, Nhược Y nói nhanh, “Phiền
cô chăm sóc cẩn thận cho Thính Phong, gặp lại sau ở Anh nhé”.

Lãnh Hoan còn chưa kịp nói một câu tạm biệt, Nhược Y đã nhanh
nhẹn chui tọt vào trong xe, sau đó phóng vụt đi.

Xách chiếc va li quay lại khách sạn, Lãnh Hoan cảm thấy có
chút dở khóc dở cười.

Ở đâu có cái kiểu vợ vui vẻ vứt lại ông chồng đang bị ốm, còn
dặn dò tình nhân của anh ta một cách ân cần và thân thiết, nhờ chăm sóc hộ
chồng mình như thế chứ?

Trái tim người phụ nữ ấy chắc chắn cũng không đặt ở chỗ Thính
Phong.

Chả trách hôm đó anh từng nói cô ấy không cần tình yêu của
anh.

“Đi rồi à?”, Thính Phong ngồi tựa đầu giường nhìn cô đang đi
vào.

“Uhm”, Lãnh Hoan đặt chiếc va li xuống, ngồi vào bên cạnh
anh, “Cô ấy nói là đi Paris ngay bây giờ”.

Trên khuôn mặt anh hiện ra một nụ cười châm biếm: “Xem ra lại
đi trốn ai đó rồi”.

Có vẻ như ai đó đã trúng kế của Nhược Y.

“Không thể nào hiểu nổi bọn anh”, Lãnh Hoan có chút cáu giận,
“Em vẫn luôn cho rằng hôn nhân là thứ gì đó cực kỳ thần thánh”.

“Đúng là một đứa bé ngây thơ”, anh nhướng mày vẻ coi thường,
“Bố nuôi và dì Trịnh cả đời có kết hôn đâu, vậy mà vẫn yêu thương nhau suốt
chừng ấy năm trời”.

Ha, cuối cùng thì cô cũng được sáng mắt ra, Giám đốc Diệp hóa
ra cũng biết thế nào là “yêu thương nhau”.

Bộ dạng đó của cô khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, bèn
đưa tay cốc một cái lên trán cô: “Em làm cái bộ mặt gì thế hả? Định ý kiến gì
với anh à?”.

“Đau quá”, cô nhìn anh phẫn nộ, sau đó dùng tiếng Trung nói
với anh, “Có lẽ, hình như, đại khái là, nhưng mà, chưa chắc, không nhất
thiết!”.

Anh ngẩn người ra hồi lâu, sau đó mới hiểu cô đang dùng một
câu vô nghĩa để khiêu khích mình.

Vừa tức vừa buồn cười, anh định túm cô lại, nhưng cô đã nhanh
chân trốn sau cánh cửa, chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn.

“Để xem em có dám ra khỏi cửa không?”, anh đe dọa với vẻ hung
hãn, nghiến răng bặm môi lại.

Cô lúng túng mỉm cười, sau đó từ từ bước lại, ngồi xuống tựa
đầu vào ngực anh.

Mái tóc mềm mượt rũ xuống ngực anh, một cảm giác êm dịu tỏa
lan khiến trái tim anh bỗng nhiên dịu lại.

“Em không dám, cũng không có cách nào”, giọng nói của cô khẽ
khàng vang lên, “Nếu như em biết có cách nào để thoát khỏi anh thì tốt biết
bao?”.

Lồng ngực anh như có thứ gì đó đâm chọc, nhói lên đau đớn.
Giây phút đó, anh đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp, đến bàn
tay đang vuốt trên mái tóc cô cũng khẽ run lên.

Hóa ra không phải cô chưa từng có ý nghĩ “chạy trốn” khỏi anh.

Lần đầu tiên anh cảm thấy được hai từ “chạy trốn” này hóa ra
có thể khiến anh không sao chịu nổi. Hễ nghĩ tới việc cô sẽ rời bỏ mình, trong
lòng anh lại hoảng hốt không yên.

Anh biết mình đối với cô không tốt, thậm chí có lúc còn hơi
ác ý.

Lúc cần thì anh tìm đến cô, lúc không cần thì lại gạt bỏ.

Dù biết rõ rằng cô vẫn đợi anh nói ra tình cảm của mình,
nhưng anh vẫn cứ nhẫn tâm tiếp tục trạng thái quan hệ không rõ ràng giữa hai
bên.

Biết rõ rằng cô một lòng một dạ với mình, vậy mà anh vẫn chọn
làm đám cưới với Liễu Nhược Y.

Có lúc anh cũng không thể không tự nghi ngờ vì sao cô lại có
dũng khí và quyết tâm lớn đến vậy để trước sau vẫn chấp nhận ở lại bên anh.

Chỉ có điều anh chưa bao giờ dám nghĩ sâu hơn vì anh sợ một
khi đã có câu trả lời, chính bản thân anh sẽ không thể nào kiểm soát nổi cục
diện giữa hai người.

Chương 36: Tiệc rượu

Ngày hôm sau bọn họ rời đến Zurich, Thính Phong vẫn chưa khỏi
ốm nên đêm nằm ngủ Lãnh Hoan vẫn nghe tiếng ho cố nén lại của anh, giọng nói
cũng hơi khàn đi.

“Em đi dự tiệc rượu buổi tối cùng anh nhé”, anh trông thấy cô
đang chơi trò chơi điện tử bèn ngồi xuống bên cạnh.

“Không đi”, cô nhăn mũi tỏ vẻ bực tức, nhưng trông bộ dạng
lại rất đáng yêu.

“Anh đã bảo người mang trang phục đến rồi”, anh đưa tay ra
đặt lên bàn tay đang di con chuột của cô, khẽ khàng vuốt ve những ngón tay mềm
mại, sau đó bất ngờ nhấn mạnh một cái.

“Á!” Lãnh Hoan giật mình kêu lên, nhìn quân bài đi sai
nước trên màn hình, quay đầu lại oán thán: “Ghét quá!”.

Anh nhìn bộ dạng đầy thất vọng của cô, không thể nhịn được
cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Đi cùng với anh có được không? Nếu không
anh sẽ cô đơn lắm”.

Cô đơn? Ha! Lãnh Hoan quả thực muốn ngửa mặt lên
trời cười lớn, một nhân vật như anh có biết bao nhiêu người đến gần
an ủi kia chứ. Chỉ có điều giọng nói quá thân thiết đó khiến cho
lòng cô không khỏi lung lay. Anh của lúc này hệt anh của ngày đầu mới
quen, một Diệp Thính Phong luôn muốn trêu cợt cô, trong sự dịu dàng ẩn chứa
bao nhiêu là tà ý.

“Tiệc rượu kiểu gì?”, cô nghiêng đầu lại hỏi anh.

“Cocktail party, anh đảm bảo cocktail đều là do những hạng
bậc thầy pha chế cả”, anh vừa cười vừa nói.

Mắt Lãnh Hoan sáng bừng lên.

“Đợi anh quay lại đón em”, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên
má cô rồi đứng dậy.

Màu trắng ngà của ngọc trai, đơn giản nhưng không mất đi vẻ
sang trọng, đó là chiếc váy dạ hội của nhà thiết kế ZacPosen, thương hiệu thuộc
chuỗi Javece mà các nữ diễn viên đoạt giải Oscar yêu thích. Khi cầm chiếc váy
mỏng manh đó trên tay, Lãnh Hoan không thể không thở dài một tiếng, con mắt
thẩm mỹ của Diệp Thính Phong quả thực khiến cô bái phục.

Khi cô cùng chiếc váy xuất hiện, anh đã ngây người mất mấy
giây. Lãnh Hoan cảm nhận được sự kinh ngạc trong mắt anh, mặt hơi nóng lên.

“Tuyệt đẹp!”, anh khen một cách thành thực, sau đó đặt tay
lên eo cô kéo sát vào mình và ôm thật chặt.

Cô trông giống hệt một bông hoa lan đã bắt đầu hé nở, mùi
hương phảng phất tựa có tựa không, một mùi hương như tỏa ra từ tận trong sâu
thẳm, mang theo một chút thanh tao, một chút trễ nải.

“Em vẫn thích bộ xườn xám cùa dì Trịnh hơn”, cô có vẻ hơi xấu
hổ nên tìm cách đổi chủ đề.

Anh mỉm cười, khóe miệng đột nhiên xuất hiện một đường cong
khó đoán.

“Anh cười gì chứ?”, cô nhìn những dòng cảm xúc sâu hút
trong đôi mắt anh, có vẻ càng bối rối.

“Anh thì thích em không mặc gì hơn”, giọng nói thấp trầm vang
lên mang theo cả vẻ ghen tuông mờ ám.

Cô sững người, ngẩng đầu nhìn anh. Trông thấy đôi gò má thoắt
đỏ lên của cô, anh biết ý đồ của mình đã bại lộ. Lãnh Hoan tức giận giơ cả hai
nắm đấm lên để đánh anh, sợi dây chuyền đeo trước ngực sáng lấp lánh lên cùng
với nhịp của động tác đó.

Anh tỏ ra hơi tò mò, cầm sợi dây nghịch nghịch: “Cái này
không phải anh đặt”.

“Uhm, sợi dây kim cương ấy nặng quá, đeo mệt lắm”, rồi cô chỉ
vào sợi dây trong tay anh và nói, “Buổi chiều em đi dạo quanh một vòng, thấy
thích nên mua về”.

Sợi dây Seduction-Made in Paradise của Thomas Sabo, thương
hiệu đồng hồ và trang sức nổi tiếng đó là một sợi dây nhỏ tinh xảo làm bằng
bạc, có mặt hình trái cấm của Adam và Eva. Ngón tay khẽ vuốt lên hình trái táo
màu đỏ có con rắn đen quấn xung quanh, anh nhìn cô bằng ánh mắt thẳm sâu: “Em
muốn ăn trái táo này ư?”

Seduction-Made in Paradise

Trái táo có một con rắn độc ở ngay bên cạnh lại hấp dẫn đến
chết đi được.

“Em đã ăn rồi”, cô mỉm cười, “Đại khái là bây giờ đã ngấm độc
rất sâu rồi, không thể nào cứu chữa nổi nữa”.

Bên ngoài cửa sổ bóng tối đã bao trùm lên tất cà, cảm xúc
khuôn mặt anh cũng âm u khó đoán, duy chỉ có đôi mắt lại lấp lánh
những ngọn lửa đang thiêu đốt.

Anh đột nhiên cúi xuống hôn cô, khẽ khàng thôi
nhưng lại thật sâu, đầy khao khát nhưng lại nhẫn nhịn, cô chưa bao
giờ không phải là trái cấm đó của anh.

***

Cầm một chiếc ly, Lãnh Hoan tránh trong góc phòng, quan sát
đám đông khách khứa ở bữa tiệc.

Áo quần thướt tha, tiếng nói cười rộn rã, ánh đèn pha lê sáng
rực rỡ, tiếng nhạc du dương trầm bổng dặt dìu. Giữa nơi hào nhoáng ấy, bóng
hình cao lớn của anh vẫn nổi bật lên, nằm gọn trong tầm mắt cô.

Âu phục màu xám sắt, một vẻ sang trọng kín đáo, phong độ nổi
bật khác người. Hóa ra không phải chỉ khi mặc màu đen trông anh mới đẹp
trai. Nhớ đến lúc hai người cùng bước vào khi nãy, tất cả ánh mắt của đám
đàn bà con gái đều bị hút cả về phía anh, sau đó nhanh chóng chuyển sang phía
cô để đánh giá, so bì, hoặc là ghen tỵ.

Cũng không trách được, sự pha trộn hai dòng máu
Âu – Á luôn mang lại một phong vị đặc biệt, trong khi anh lại là
một “sản phẩm” cực kỳ hoàn hảo.

Chỉ có điều đối với cô mà nói, bị nhiều người chú ý đến quả
thực không có gì là tốt, đặc biệt là khi ánh mắt của đám người đó hoàn toàn
không mang chút thiện cảm nào. Thế nên tranh thủ lúc anh đang chào hỏi xã
giao, cô đã lặng lẽ giấu mình vào một chỗ. Nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ trong
ly, cô thu lại ánh mắt rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Ở phía không xa lắm là nhà thờ chính tòa nổi tiếng bên bờ
sông Limmat với hai ngọn tháp chuông sừng sững vươn cao, chọc thẳng vào tầng
không với sắc màu hoa oải hương tuyệt đẹp. Nước sông lặng lờ trôi dưới ánh
trăng, những ngọn đèn đường màu vàng cam bao phủ lên những bức tường theo kiến
trúc gotic cổ xưa.

Zurich, theo tiếng Celt cổ có nghĩa là quê hương của
nước.

Nhớ lại năm đó đi đến Ô Trấn với bố, trong khi những người
khác còn đang ngồi thuyền ngoạn cảnh trên sông, thì ông lại đứng một mình rất
lâu trước sân khấu kịch rêu phong có vẻ như từ lâu không ai ngó ngàng
tới, sau đó thì than thở, cuộc đời con người như
một vở kịch, không sợ hết vở người người tứ tán mà chỉ sợ
phải diễn một mình trong cô đơn.

Đến tận hôm nay, cô mới có thể thểnghiệm hết hàm ý của
câu nói ấy.

Nếu như yêu một người là sai lầm, thì e rằng cô đã phạm phải
sai lầm đó, mà đáng sợ là chỉ một mình cô sai, sai lầm trong sự cô đơn.

“Tôi cho rằng phụ nữ đều thích Sex on the beach(1) hoặc là Pina colada”, một giọng
nam lạ nghe có vẻ hơi nặng vang lên bên tai Lãnh Hoan, “Uống Zombie rất dễ say
đấy”.

(1). Sex on the beach, Pina colada, Zombie: Tên ba loại
cocktail.

Lãnh Hoan ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt màu xanh
sẫm, người đàn ông tóc vàng đang nhìn cô mỉm cười.

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở”, cô cũng cười cho đúng phép lịch sự,
“Tôi cũng không uống quá nhiều mà”.

“Tôi có thể ngồi đây được không?”, người đàn ông đó
chỉ vào chỗ trống bên cạnh Lãnh Hoan, “Tôi không nghĩ rằng người phụ nữ
đẹp nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay lại trốn ở một góc thế này đâu”.

Nghe câu nịnh đầm quá thẳng thừng của anh ta, Lãnh Hoan hơi
lúng túng gật đầu, mắt bất giác hướng về phía đám đông tìm hình bóng quen thuộc
của mình, song lại phát hiện ra đã có hai người phụ nữ khác vây quanh anh tự
lúc nào, cả ba đang chuyện trò cực kỳ vui vẻ.

Cảm giác như có một ngọn lửa vừa bùng cháy trong lòng, cô
quay người lại, bặm môi với vẻ bất bình.

“Tôi là Roy”, người đàn ông tóc vàng nhìn bộ dạng rất đáng
yêu của cô, “Xin mạo muội hỏi một chút, người đàn ông đi cùng cô đến dự tiệc có
phải là bạn trai cô không?”.

“Không phải”, Lãnh Hoan trả lời bình thản, “Là giám đốc của
tôi”.

Vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt người đàn ông đó, anh ta
đang định mở miệng hỏi tiếp câu gì đó, thì một giọng nói thấp trầm chợt vang
lên từ phía sau đã cắt lời anh ta: “Em yêu”.

Chương 37: Cam tâm

Diệp Thính Phong vòng tay từ phía sau ôm gọn lấy Lãnh Hoan,
sau đó cầm lấy ly rượu anh đào trong tay cô, đổ thẳng vào miệng mình. Khi cô
còn chưa kịp định thần, anh đã đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô, nhả hết chỗ
rượu đó vào miệng cô, đầu lưỡi bắt đầu sục sạo bên trong.

Nụ hôn đầy phóng túng đó cộng với vị rượu anh đào lạnh ngắt
và hơi nóng từ lưỡi anh đã quyện lại thành một thứ kích thích tương phản, chảy
tràn qua môi và lưỡi cô, đi tới đâu lập tức gây nên cảm giác nóng bỏng và tê
dại. Bàn tay anh cố ý đặt trên ngực cô, những ngón tay mềm mại vuốt ve điểm
nhạy cảm nhô lên sau lớp váy mỏng tang. Cảm giác như bị điện giật lan khắp toàn
thân khiến cô không thể không run rẩy.

“Thính Phong”, cô rên rỉ cầu xin anh một cách yếu ớt. Nếu anh
không bỏ ra chắc cô không chết vì xấu hổ thì cũng chết vì sặc ngụm rượu anh đào
mất.

Đợi người đàn ông tóc vàng bối rối nói một câu xin
lỗi rồi vội vàng rút lui, anh mới chịu buông cô ra.

“Em nói với anh ta anh là giám đốc của em à?”, một tiếng
cười bóp nghẹt lạnh như cả tảng băng chậm rãi vang lên bên tai cô.

“Đấy là sự thực mà”, cô vẫn cố cứng đầu, không chịu nhượng
bộ.

“Được lắm”, anh vui vẻ tuyên bố, “Em thiếu quá nhiều ngày
công không lý do, nên đã chính thức bị sa thải”.

Cô cứng lưỡi: “Em sẽ giải thích với Raymond”.

Anh cười với vẻ chế nhạo, “Em yêu à, ông ta chỉ có thể nói
với em rằng ông ta phải làm theo lệnh của anh”.

Đúng là lạm dụng quyền hạn! Cô giận dữ huých mạnh một cái vào
ngực anh, anh làm ra vẻ đau đớn kêu lên một tiếng: “Em yêu, cách thức bộc lộ
tình cảm của em ngày càng bạo lực hơn rồi đấy, rất có tác dụng”.

Lãnh Hoan còn đang định phản bác thì qua vai anh, cô chợt
nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh cao ráo xinh đẹp đang tiến đến
gần.

“Feng”, người phụ nữ châu Âu lên tiếng, “Sao chưa nói hết câu
chuyện đã bỏ đi rồi, em cứ quên không nói với anh, bố em rất muốn được gặp lại
anh, hi vọng khi nào rảnh anh sẽ ghé qua nhà em chơi”.

Thái độ cực kỳ ngạo mạn, từ đầu tới cuối ánh mắt cô ta
không hề liếc qua Lãnh Hoan lấy một lần.

Lãnh Hoan nghiêng mặt khuất sau ngực anh làm điệu bộ trêu cợt
rồi dợm bước đi, nhưng vừa đi được một bước, bàn tay đã bị anh giữ chặt, lòng
bàn tay ấm áp vô cùng, ấm tới nỗi trái tim cô không khỏi run lên.

“Hôm khác tôi nhất định sẽ đến nhà cô chơi”, giọng nói trong
sáng và thong thả vang lên trên đầu cô, “Xin lỗi, hiện giờ tôi không được khỏe
lắm”.

Lãnh Hoan không trông thấy vẻ mặt của cô gái kia lúc đó, chỉ
cảm thấy anh đột nhiên cúi đầu xuống, tựa vào vùng hõm ở vai sát với mặt cô,
hơi thở nóng hổi của anh khiến cho cô cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Cô lập tức cứng đờ người, từ trước đến nay vốn quen với điệu
bộ lạnh lùng cao ngạo của anh, nên cơ bản không thể nào tưởng tượng nổi anh lại
có thế dựa dẫm vào vai cô như lúc này, thật là quá trẻ con.

Vì quá kinh ngạc nên cô đứng im không nhúc nhích,
những sắc màu rực rỡ của quang cảnh xung quanh bỗng nhiên trở nên
tĩnh tại và mờ tối. Thứ duy nhất mà cô cảm nhận được khi đó chỉ là cơ thể cao
lớn đang tựa sát vào mình, cùng với hơi thở ấm nóng của anh.

“Cô ấy đi rồi”, trong lúc mê mải chợt nghe thấy tiếng giày
cao gót nện lộc cộc trên sàn nhà rồi đi xa dần, cô mới tìm lại được giọng nói
của mình để nhắc anh, “Đừng diễn kịch nữa”.

Nhưng anh vẫn đứng im không động đậy.

Cô có vẻ mất tự nhiên, cố gắng tách ra khỏi anh, song anh vẫn
cố giữ cô đứng lại.

“Anh đau đầu quá”, anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói hơi
khàn.

Cô sững người, lập tức đặt tay lên trán anh, quả thực vẫn còn
hơi nóng.

“Đừng động đậy!”

Cánh tay cô vừa định rụt về, đã đột ngột bị anh giữ lấy.

Lòng bàn tay mềm mại và ấm áp cứ vậy giữ nguyên trên trán
anh, dịu dàng và tha thiết, một cảm giác gì đó vô cùng chân thật cứ dần dần tỏa
lan trong trái tim anh, dường như tất cả những sự khó chịu bên trong cơ
thể đều đã tan biến cùng với động tác đầy lo lắng cùa cô.

“Thính Phong”, sự lo lắng còn biểu hiện trong giọng nói khiến
môi anh hé ra một nụ cười.

Từ từ mở mắt, anh chậm rãi đưa bàn tay cô xuống, sau
đó đặt một chiếc hôn lên lòng bàn tay ấy.

Nụ hôn đó lập tức thiêu đốt toàn thân cô, đối diện với ánh
mắt dịu dàng vô cùng của anh, mặt cô đột nhiên nóng bừng lên.

“Chúng ta đi về có được không?”, cô sốt ruột thúc giục anh,
“Anh còn phải nghỉ nữa”.

“Được”, anh mỉm cười nhìn đôi tai đang ửng đỏ của cô, khẽ
khàng đáp.

Đến bệnh viện truyền nước xong quay về khách sạn đã là nửa
đêm.

Khi Lãnh Hoan từ phòng tắm bước ra, gian phòng đã chìm trong
yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng màu vàng tỏa ra từ ngọn đèn tường mờ nhạt bao trùm
lên chiếc giường.

Quỳ chân trên thảm, cô ngây người nhìn khuôn mặt lạnh lùng
đang chìm trong giấc ngủ, nhìn hồi lâu không chớp mắt.

Có vẻ như trong người vẫn còn khó chịu, anh hơi chau mày lại,
khiến cô không thể kìm được, đưa tay lên vuốt khẽ, muốn kéo giãn ra cái chau
mày khiến người khác đau lòng đó.

Đi cả chặng đường xa như vậy, trải qua bao nhiêu chuyện như
vậy, hóa ra đến giờ phút này, khi nhìn người đàn ông đang say ngủ đó, cô mới
biết cái cảm giác được thuộc về một người nào đó mà mình vẫn tìm kiếm bấy lâu
nay thực ra là nằm ở nơi nào.

Hóa ra anh ở đâu, thì trái tim cô cũng ở đó.

Nếu như vĩnh viễn không thể nào tìm được một bến cảng đế trú
chân thì cũng có sao chứ, cùng nhau vượt lên từng cơn sóng, xuyên qua hết ngày
dài đến đêm thâu, thì đó cũng đã là một hành trình vô cùng hạnh phúc rồi. Cô sẽ
mãi nhớ, đã từng có một người ôm lấy cô, cùng nhảy với cô trong một đêm đầy
gió, có một người đã từng đón lấy chiếc ly từ tay cô và kiên nhẫn dạy cô cách
pha cocktail, có một người đã đem đến cho cô cả bầu trời rộng rãi trong màn đêm
mưa lạnh, và vẫn là một người ấy đã đứng dưới ánh đèn đường mờ tối nhìn lên cửa
sổ phòng cô.

***

Khi quay lại thành phố M, đã hai ngày nữa trôi qua.

Diệp Thính Phong đưa cô về ký túc xá, còn mình thì đến thẳng
sòng bạc để lo công việc.

Lúc đi Thụy Sỹ vì quá vội vã nên cô đã quên cả điện thoại di
động ở nhà, Lãnh Hoan thay pin rồi mở máy ra xem, lập tức những dòng tin nhắn
dồn dập hiện ra trên màn hình.

Khẽ than lên một tiếng, cô bấm máy gọi cho Cố Ngôn Nặc.

“Lãnh Hoan”, cuộc gọi vừa thông cô đã phải nghiêng đầu né
sang một bên vì giọng nói quá to trong điện thoại, “Mấy ngày hôm nay cậu biến
đi đâu thế? Điện thoại không gọi được, cũng không thấy online, tớ và Chương
Trình đang chuẩn bị đi báo cảnh sát đấy. Để cậu một mình ở đó tớ thực sự không
thể yên tâm được”.

Lãnh Hoan cố gắng nghiến răng chờ Cố Ngôn Nặc xổ hết một
tràng, mới lắp bắp lên tiếng: “Tớ đi Thụy Sỹ, giáo sư thông báo sát giờ quá,
rồi lại còn quên điện thoại”.

“Được rồi được rồi, cậu không làm sao là tốt rồi, với lại tớ
cũng đã quen với cái kiểu của cậu, làm gì cũng để tâm trí đi đâu ấy”, Cố Ngôn
Nặc thở phào một tiếng, “Ngày mai là sinh nhật Lý Kiều, cả hội định tụ tập, may
mà cậu đã về, nhớ tham gia đấy”.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3