Kinh Thiên Kì Án (Tập 2) - Chương 12 - Phần 1
Chương 12 - Cuộc điều tra cuối cùng (1)
Hàn Phong bừng tỉnh, chỉ thấy Long Giai an
tĩnh nằm trên giường, tựa như đang ngủ vậy, khóe miệng của cô, tựa hồ còn treo
một nụ cười mỉm ngọt ngào. Hàn Phong nhẹ nhàng nói: "Giai em, em nói rất
đúng, còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy, mặc kệ là ai bắn em, chúng ta đều
phải bắt hắn trả gấp bội!" Anh lưu luyến không thôi đứng dậy, nói:
"Anh sẽ tới thăm em, chờ anh nhé!"
Sau khi anh hướng y tá cùng các bác sĩ bàn
giao rõ ràng, chạy về phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn nói: "Rốt cuộc
cũng chịu trở về rồi?"
Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: "Đem
những tư liệu có liên quan đến Hắc Võng, mang ra đây hết cho tôi!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Tư liệu của Hắc Võng chỗ chúng tôi có,
đều giao cho hình cảnh quốc tế rồi. Tự chúng tôi lưu lại đều là vài mảnh rời
rạc, không có bao nhiêu giá trị đâu?"
Hàn Phong nói: "Vậy đưa tôi về, tự
mình nghĩ biện pháp!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Nghĩ biện pháp
thì được, nhưng cậu đừng làm ẩu nha!"
Hàn Phong trở lại tiệm uốn tóc, Khuất Yến
kinh ngạc nói: "Các anh tra vụ án gì thế? Mọi người đều biến dạng cả
rồi."
Hàn Phong hai tay khoát lên hai vai Khuất
Yến, khẩn thiết nói: "Chị Yến, mấy ngày này, chị đừng nói chuyện với em,
để em nghĩ ngơi một chút! Em mệt mỏi quá!"
Khuất Yến nói: "Được được, tôi sẽ
không nói chuyện với cậu đâu."
Hàn Phong trở về phòng, trong phòng cũng
sạch sẽ hơn không ít, bộ sách vốn tùy ý chất đống được chồng lại chỉnh tề, bàn
ghế cũng được lau chùi qua, Hàn Phong nhìn căn phòng biến hóa kỳ dị, đôi mắt
lại rơi trên giường, anh đặt mông ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Giường của
mình nằm thoải mái hơn!" Anh đặt đầu nằm xuống, lập tức "ôi
chao" một tiếng lại ngồi dậy.
Hàn Phong vừa xốc gối lên nhìn, dưới gối
vậy mà bị người ta chèn cục gạch, mà phía dưới cục gạch, đè một tờ giấy, Hàn
Phong rút tờ giấy ra, nhìn chữ viết xinh đẹp của Long Giai trên giấy, ngọn lửa
trong mắt bắt đầu thiêu đốt, phẫn nộ nói: "Hóa ra là như vậy!"
Khuất Yến nhìn Hàn Phong vừa mới lên lầu,
trong lúc hốt nhiên tựa như đổi một người khác vọt xuống, cầm ống nghe điện
thoại lên bắt đầu bấm số.
Hàn Phong nói: "Alo, là sân bay quốc
tế phải không? Tôi muốn hỏi một chút, chuyến bay ngày 15 và 16 rốt cuộc có
những chuyến nào rời khỏi thành phố H? Xin thay tôi kiểm tra trong hai ngày đó,
có một hành khách tên Tần Di hay không, đúng, Tần trong triều Tần, Di trong tâm
khoáng thần di (vui vẻ thoải mái), nữ giới, khoảng 20 tuổi, thân cao 1m74,
tóc vàng, uốn lọn. À, không có hả, tốt, cám ơn!"
Hàn Phong lại bấm số, nói: "Alo, sân
bay Hoa Đông sao? Tôi muốn hỏi một chút, ngày 15..."
Hàn Phong lại liên lạc với Trang Hiểu
Quân, anh hỏi: "Hiểu Quân sao?"
Trang Hiểu Quân kinh hỉ nói: "Hàn
Phong!"
Hàn Phong nói: "Tôi hỏi cậu, còn nhớ
một tuần trước không, chính là trước khi Giang Vĩnh Đào chết một ngày, cậu có
gặp mặt Tần Di không?"
Trang Hiểu Quân nói: "Không phải vụ
án đã kết thúc sao? Thế nào mà đột nhiên lại nhớ tới hỏi vấn đề này?"
Hàn Phong nói: "Cậu mặc kệ tại sao
đi, chỉ cần nhớ lại một chút xem cậu còn có thể nhớ ra chuyện ngày đó
không."
Trang Hiểu Quân nói: "Tôi nghĩ đã. À,
nhớ rồi, ngày đó chúng tôi cùng ăn cơm tối ở Thế Hào, lúc ấy, tôi cũng không
cảm giác được chị Tần Di có chỗ nào không đúng nha?"
Hàn Phong: "Bữa tối! Cậu nghĩ lại đi,
ngàn vạn lần đừng nhớ lầm."
Trang Hiểu Quân nói: "Không lầm đâu,
bởi vì chị ấy đáp ứng tôi, ngày thứ hai sẽ mang tôi đến vườn Thế Bác, nhưng
ngày thứ hai chị ấy đã..."
Hàn Phong lại hỏi: "Hai người ăn khi
nào?"
Trang Hiểu Quân nói: "Khoảng 9h tối
đó, tôi nhớ rõ trời tối đen rồi chúng tôi mới đi."
Hàn Phong nói: "Quả nhiên là như
vậy."
Trang Hiểu Quân nói: "Anh nói
sao?"
Hàn Phong nói: "À, không có gì. Cám
ơn cậu. Đúng rồi, anh hỏi cậu tiếp một vấn đề, lần đầu tiên bọn anh tới thành
phố T, các cậu không phải vừa mở một lần hội đồng quản trị sao? Cậu có thể nói
cho anh biết, nội dung của cuộc họp hội đồng quản trị đó không?"
Trang Hiểu Quân nói: "Việc này, việc
này vi phạm quy định của công ty đó."
Hàn Phong nói: "Hội nghị lần đó, có
quan hệ cực kỳ quan trọng đến cả vụ án, cậu nhớ lại một chút, cậu tham gia hội
đồng quản trị đúng không? Hẳn phải biết chứ."
Trang Hiểu Quân nói: "..."
Khuất Yến không biết thằng nhóc này lại
làm sao thế, chị lắc đầu, lực chú ý lại bị TV hấp dẫn. Không bao lâu sau, chợt
nghe Hàn Phong vội vàng nói: "Chị Yến, mau giúp em lo liệu một vé máy bay
đến thành phố T, em phải lập tức đến thành phố T!"
Thành Phố T, tiểu khu An Khang, cũng chính
là tiểu khu có căn nhà Vu Thành Long ở, cùng khu nhà, cửa hộ gia đình lầu ba bị
gõ, ông cụ Mạc ở phòng trong có chút mơ hồ, chàng thanh niên kia là ai, chưa
từng gặp, vừa ốm vừa cao.
Ông cụ Mạc hỏi: "Chàng trai, cậu tìm
ai?"
Người nọ móc ra một quyển sổ nhỏ, nói:
"Tôi là thám tử, tên Hàn Phong. Bác à, con tìm bác hỏi một ít
chuyện."
Ông cụ Mạc nâng cặp kính lão lên, nhìn tên
trên quyển sổ nhỏ xanh biếc kia, sao không có ảnh? Ông lại ngẩng đầu nhìn anh
chàng tự xưng là Hàn Phong nọ, một đôi mắt to trái lại có vẻ đầy chân thành.
Hàn Phong nói: "Bác à, trước đó một
tuần, cũng chính là 7 ngày trước, buổi chiều bác có nhà không?"
Ông cụ Mạc suy nghĩ hồi lâu, hướng phòng
trong hô: "Bà nó à, buổi chiều thứ 4 tuần trước, chúng ta có đi đâu
không?"
Một bà cụ bước ra, xoa xoa thắt lưng, lau
tay nói: "Coi trí nhớ của ông kìa, thứ 4 tuần trước chúng ta tham gia giải
thi đấu đá banh dành cho người già, còn được hạng ba nữa, ông quên rồi
sao!"
Ông cụ Mạc vỗ ót nói: "Đúng, đúng.
Tôi nhớ ra rồi, buổi chiều ngày đó chúng tôi không có nhà, không biết đứa du
côn cắc ké nào, làm bể nát cửa kính nhà tôi. Cậu nói xem chúng tôi ở lầu ba cao
như vậy đó, ai mà có khả năng ném cục đá cao vậy chứ? Ê, thằng nhóc này, sao đi
đâu mất rồi? Cậu tới cùng muốn hỏi cái gì hả?"
Lầu bốn, cửa nhà Vu Thành Long chẳng biết
thế nào được mở ra, Hàn Phong nhìn cửa sổ trên ban công, họng súng kia còn giữ
trên cửa sổ, anh cẩn thận nhìn họng súng nọ một chút, cuối cùng gật đầu, tựa
như đã tìm được gì đó.
Cục cảnh sát, phòng làm việc của Trần Dũng
Quân. Trần Dũng Quân cười nói: "Lần này lại là vụ án gì đây?"
Hàn Phong đánh giá bốn phía, nói:
"Không có việc gì, đến chơi chút thôi, sao, không chào đón?"
Trần Dũng Quân nói: "Đùa thôi, đùa
thôi. Tôi vẫn luôn hoan nghênh các đồng chí của phòng điều tra hình sự thành
phố H các cậu. Các cậu mỗi lần đến đều mang cho chúng tôi một vài lối tư duy
mới, một vài lý niệm phá án mới, đây là truyền kinh giảng đạo mà."
Hàn Phong nói: "Được rồi, vị phó cục
trưởng to con kia đâu? Sao không thấy anh ta?"
Trần Dũng Quân nói: "To con? À, cậu
nói cục phó Giang sao, cậu ta ấy à, đã đi Malaysia giảng dạy rồi, cậu ta là
truy bắt thuốc phiện gương mẫu mà, thường đến một quốc gia xung quanh dạy cảnh
sát địa phương một ít nội dung chính về truy bắt thuốc phiện."
Hàn Phong "ờ" một tiếng, lại bắt
đầu tán gẫu...
Ngày thứ hai, phòng điều tra hình sự thành
phố H, mọi người đều ra ngoài thăm dò án, chỉ có một mình Lưu Định Cường còn
đang làm thí nghiệm. Bỗng nhiên cửa vang lên một tiếng. Lưu Định Cường rất kinh
ngạc nhìn Hàn Phong đứng ở cửa, tim anh ta hồi hộp nói: "Oa, đột nhiên
không tiếng không động đứng ở cửa như vậy, muốn hù chết người hả. Cậu biết đó,
tôi phải làm khám nghiệm tử thi, còn tưởng xác chết vùng dậy chứ."
Hàn Phong nói: "Giúp tôi tìm một
chứng cứ, về vụ án của ngân hàng Hằng Phúc kia."
Lưu Định Cường nói: "Cái gì?"
Hàn Phong nói: "Nghe nói ở trong nhà
Tần Di đã phát hiện giấy chuyển nhượng cổ phần do các cổ đông lớn viết trước
khi chết."
Lưu Định Cường nói: "Đúng rồi."
Hàn Phong nói: "Tôi muốn nhìn một
chút."
Lưu Định Cường nói: "Vụ án kia chẳng
phải đã kết thúc rồi sao? Cậu lại nghĩ ra cái gì à?"
Hàn Phong nói: "Việc này anh không
cần phải xen vào."
Lưu Định Cường nói: "Chờ tôi một
chút, tôi rửa tay trước."
Trong chốc lát, Lưu Định Cường cầm mấy túi
vật chứng đi ra, nghi hoặc nói: "A? Cậu xem chứng cứ này, tại sao không
có?"
Hàn Phong cầm lấy túi vật chứng kia, nhìn
trên túi vật chứng viết: "Sợi tơ chưa biết."
Lưu Định Cường bổ sung nói: "Chính là
đêm hôm đó, cậu lấy được ở chỗ hoài nghi Đinh Nhất Tiếu từng xuất hiện, trong
túi rác có sợi tơ này! Cậu xem, không thấy đâu nữa."
Hàn Phong nói: "Cõ lẽ có người cầm đi
kiểm nghiệm, quên mang về rồi. Mặc kệ nó." Anh nói là nói như thế, nhưng
nhìn kỹ lại túi, trong túi nhựa hình như có chút chất lỏng, Hàn Phong buông túi
kia, cầm lấy một cái khác, bên trong là một phần giấy chuyển nhượng Mạch Địch
viết cho Tần Di. Hàn Phong nói: "Thông qua lượng nét mực lưu lại cùng sự
thay đổi hóa học, giám định công văn là viết thời gian nào, việc này anh làm
được không?"
Lưu Định Cường nói: "Nếu niên đại đã
quá lâu, giám định được, nhưng nếu thời gian quá ngắn sẽ không dễ xử lý. Chúng
tôi bình thường có thể tính chuẩn xác được tháng."
Hàn Phong cau mày nói: "Chỉ sơ sài
như vậy?"
Lưu Định Cường bỗng nhiên nói: "Bất
quá không sao cả. Tôi có thể giao cho bạn học của tôi, cô ấy là chuyên viên
giám định dấu vết, quyền uy tuyệt đối ở nước ta, tôi có thể bảo cô ấy sang đây,
hoặc nhanh chóng gửi đến cho cô ấy."
Hàn Phong nói: "Cần mất bao
lâu?"
Lưu Định Cường nói: "Hai ngày."
Hàn Phong nói: "Giám định toàn bộ
trong thời gian đó."
Lưu Định Cường nhìn vài mẩu giấy chuyển
nhượng cổ phần, hỏi: "Toàn bộ sao?"
Hàn Phong đã đi xa.
Công trường xây dựng bộn bề, Hàn Phong
nhìn tòa nhà cao tầng kia, một gã bộ dáng đốc công đi tới, quát: "Ai đó,
tới đây làm gì? Không nhìn thấy bảng hiệu sao?" Gã chỉ, là một tấm bảng
"Công trường thi công quan trọng, không phận sự miễn vào"
Hàn Phong ghé vào lỗ tai gã, nhẹ nhàng hỏi
gì đó, thái độ của đốc công lập tức thay đổi, cười bồi nói: "Haha, hóa ra
là... .hóa ra là... không biết ngài tới đây làm gì? Không bằng,
tôi gọi kỹ sư trưởng Từ và giám đốc Trương vào nhé?"
Hàn Phong nói: "Không cần, tôi chỉ
muốn biết một vài vấn đề nhỏ. Tòa cao ốc này khởi công khi nào? Còn bao lâu nữa
thì mới có thể hoàn thành?"
Đốc công nọ nịnh nọt nói: "Là năm
ngoái, hình như khởi công vào tháng 1, hiện tại đã bước vào giai đoạn kết thúc
công trình, đại khái còn 3 tháng nữa thì có thể đưa vào sử dụng."
Hàn Phong nói: "Sao lại là hình
như?"
Đốc công nghi hoặc nói: "Sao, ngài
không biết là cao ốc năm ngoái đã ngừng khoảng nửa năm sao? Chúng tôi tháng 4
năm nay mới tiếp nhận đấy."
Hàn Phong hỏi: "Tại sao ngừng làm
việc?"
Đốc công quay đầu nhìn về phía tòa cao ốc
sắp hoàn thành, có chút hoài niệm tang thương nói: "Nghe nói năm ngoái, sự
nghiệp của công ty Đông Nam Á đã bị đả kích trước nay chưa từng có, cơ hồ lâm
vào cục diện không đủ trả nợ, công ty sẽ phá sản, nhóm ông tổng cấp trên nào
còn tâm tư cùng năng lực để hoàn thành kiến trúc lớn như vậy. Đều nói biến động
bất ngờ, mọi chuyện khó liệu, ai có thể nghĩ đến sự nghiệp phát triển không
ngừng, vậy mà có thể mất tất cả chỉ trong một đêm. Bất qua ông tổng của công ty
bọn họ cũng thật sự lợi hại, nghe nói vào thời điểm khó khăn nhất cũng có thể
lấy được khoản vay của ngân hàng, không có khoản vay kia, công ty bọn họ hoàn
toàn xong đời, đừng nói chi được chờ thời trở lại như bây giờ. Theo lý thuyết,
ngài đối với tình huống này hẳn phải hiểu rõ hơn tôi chứ, haiz ..." Đốc
công quay đầu lại lần nữa, phía sau ngay cả một bóng người cũng không có, gã
thầm nói, chẳng lẽ mình gặp quỷ giữa ban ngày rồi?
Hàn Phong cùng một người phụ nữ trung niên
hiền lành nói chuyện thân thiết với nhau, anh lấy ra hai bức ảnh, hỏi:
"Ngài giúp tôi nhìn xem, có quen các cô ấy không?" Trên bức ảnh chính
là Tần Di và Thiện Yến Phi.
Người phụ nữ trung niên nọ nhìn thoáng
qua, "A?" hít một hơi, hướng phía sau hô: "Tiểu Linh Tiểu Linh,
con tới đây một chút. Con nhìn xem, hai người này có phải có chút giống hai bé Tần
và Đan Đan không." Cô gái trẻ tuổi gọi là Tiểu Linh kia nhìn một chút,
cũng nghi hoặc nói: "Cũng có chút giống hộ lý của chúng ta ở đây hồi
trước, nhưng lại không giống, các cô ấy không xinh đẹp như vậy đâu, nhưng mà,
thần thái lại có chút giống."