Sinh tử kiến - Chương 01 phần 1
Chương 1
Tô Châu – Trung Quốc,
Đông Phương Khuynh Quốc một thân áo tím tay
rộng theo phong cách Trung Quốc được thiết kế dành riêng cho hắn, quần áo được
cắt may rất khéo léo, làm nổi bật lên thắt lưng mảnh khảnh, trên áo thêu hoa
văn hoa mẫu đơn, vạt áo rủ xuống theo cặp chân dài, phất phơ bất quy tắc, phiêu
động theo từng bước chân, dáng điệu lay động, phong vận thướt tha.
Cổ áo hình chữ V khoét sâu, làm cho khuôn
ngực trắng nõn cùng với đường cong cân xứng như ẩn như hiện, mê hoặc ánh mắt
của người bên ngoài. Một chiếc quần dài bằng lụa satin bó sát người bao bọc hai
chân thon dài khiêu gợi, mỗi bước đi, đều tao nhã quyến rũ nhìn xung quanh, làm
cho người ta không nhịn được mà nín lặng trố mắt.
Thêm vào đó một mái tóc dài tông màu nâu
được vấn lại, yêu sắc diễm lệ không phân rõ nam nữ, khiến cho hắn vừa xuất hiện
ở nơi cổ trấn sông nước này, lập tức gây nên rối loạn mạnh mẽ một hồi.
Không đếm xỉa đến cư dân cùng du khách đang
trợn tròn mắt bốn phía, hắn ung dung nhàn nhã giẫm lên con đường đá, xuôi theo
dòng nước, nhìn địa chỉ trong tay, tìm nơi yên tĩnh mà vị “Sư thúc” kia đang ở.
Nhưng là, vùng này thứ tự nhà cửa sắp xếp loạn thất bát tao, trên đường có ngõ,
trong ngõ lại có hẻm, hắn đã chạy cả một vòng rồi mà vẫn không tìm thấy được số
nhà mà Cừu Nghĩa đưa cho.
“Aiz, làm sao bây giờ ta? ” Hắn dừng lại ở
chỗ rẽ, không kiên nhẫn vuốt lại mái tóc dài, nhìn những ngôi nhà cổ của dân cư
xung quanh, mũi giày dưới chân không ngừng cọ qua cọ lại trên mặt đất.
Bà nội muốn hắn tới đón cô gái ra vẻ thần
bí kia, hắn đã đủ buồn nôn rồi, mà hết lần này đến lần khác, Cửu Nghĩa đều bận
việc, không thể đến sân bay đón hắn, chỉ nói lại cái địa chỉ kỳ quái này, muốn
hắn tự mình mò đến…
Ai! Chẳng qua chỉ là đưa cô ta về, còn phải
nhọc công hắn đích thân đi một chuyến, bà nội cũng chuyện bé xé ra to quá đi?
Có trời mới biết cô gái kia có “thiên nhãn” thần thông thật hay không?
Lại nói, ngay cả Lỗ Mặc trước kia cũng đã
phạm sai lầm, liệu “tiểu sư thúc” của lão còn có thể tin được sao?
Xì một tiếng giễu cợt, cánh môi xinh đẹp
của hắn phác nên một nụ cười nhạt.
Lúc thì nói người giải lời nguyền là hậu
duệ của công chúa Triệu thị, lúc thì nói chủ nhân chính thức của “Sứ mỹ nhân” là
một người hoàn toàn khác, giờ Đông phương gia lại trở thành người mù quáng nghe
theo lời kẻ khác nói một là một nói hai là hai.
Nhưng đâu còn cách nào khác? Lời nguyền của
hơn một nghìn năm trước, chân tướng là gì, căn bản không có chắc chắn, chỉ hy
vọng đừng tìm lầm người thêm một lần nữa. Lần trước coi như Triệu Mộ Hiền kia
mạng lớn, có đại ca liều chết bảo hộ, nếu không chẳng phải là chết một cách vô
nghĩa hay sao?
Bây giờ? Lại muốn có thêm người chết nữa
hay sao? Cô gái mà nhị ca đến Hongkong tìm thật sự chính là công tượng* chuyển
thế?
* thợ làm gốm sứ
Vạn nhất cô gái kia lại đổi giọng nói thay
người, vậy bốn huynh đệ nhà Đông Phương bọn họ không phải mặc cho người ta biến
thành đứa ngốc chơi đùa? Thật sự, quả đúng là một màn nực cười… Đôi mắt đẹp khẽ
nhíu lại, hắn đem tâm lý không vui ném qua một bên, lại nghỉ ngơi một lát mới
tiếp tục đi về phía trước, chỉ tiếc hắn đã đi một vòng lớn, lại vẫn bị lạc
trong một đống ngõ nghách vừa dài lại vừa hẹp như mê cung này, tuấn mi khẽ chau
lại, hắn bèn đi về phía một ngôi nhà, lễ phép cười, hỏi: “Xin hỏi, số nhà này
là nhà nào vậy? Phải đi về hướng nào? ”
Bác gái đứng ở cửa ra vào hệt như một pho
tượng, mở to hai mắt nhìn hắn, nửa ngày không nói nên lời.
Hắn thở dài một hơi, lại đổi sang hỏi một
thằng nhóc có vẻ ít tuổi hơn hắn đang đứng trừng mắt nhìn ở góc tường phía đằng
sau.
“Xin hỏi…”
Lời còn chưa nói xong, thằng nhóc kia đã đỏ
mặt chạy đi.
Hắn liếc một cái khinh thường, tức giận vò
vò tóc, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Cừu Nghĩa.
Chuông kêu nửa ngày mà vẫn không có người
bắt máy, sắc mặt hắn trầm lại, cơn tức không khỏi tăng lên bộc phát, dứt khoát
cao giọng hô ầm lên bốn phía: “Tôi đang tìm một cô gái tự xưng có “thiên nhãn”,
có ai biết cô ta ở đâu không? ”
Xung quanh một trận yên tĩnh, rất nhiều
người đều kinh ngạc nhìn hắn, không có lên tiếng.
Cho đến khi hắn gần như từ bỏ, một cậu bé
con đột nhiên chạy đến trước mặt hắn, kêu lên: “Đại mỹ nhân, chị muốn tìm “tiên
tri” tỷ tỷ sao? ”
Đại mỹ nhân? Hắn sững sờ, cúi đầu nhìn đứa
bé khoảng mười tuổi trước mặt, khẽ cười, cũng không thèm để ý chuyện bị người
ta nhận lầm giới tính, chỉ tò mò hỏi lại: “Tiên tri tỷ tỷ?”
“Đúng ạ! Ở đây chỉ có tiên tri tỷ tỷ có
thiên nhãn…” Cậu bé con nói.
“Vậy đúng rồi. Có thể nhờ bé dẫn ta đi được
không?” Người có thiên nhãn chắc hẳn rất hiếm.
“Được.” Cậu bé con xoay người, bước về phía
một cái ngõ nhỏ.
Hắn theo sát phía sau, quẹo trái rẽ phải,
đầu sắp choáng váng đến nơi, cậu bé con đột nhiên tiến vào một cái cửa nhỏ, hắn
cũng không muốn nghĩ thêm gì nữa, trực tiếp bước vào.
Nhưng là, cảnh tượng bên trong, lại làm cho
hắn kinh ngạc chết đứng, ngây dại.
Bên trong cánh cửa gỗ, lại có một khung
cảnh thần tiên cách biệt, một kiệu sảnh nho nhỏ, đi sâu vào phía trong, đột
nhiên hiện lên một lâm viên cây cối xanh ngắt, ao nhỏ yên tĩnh, hòn non bộ cùng
với đình nhỏ được tô điểm thêm vào đó, mang vẻ lịch sự tao nhã mà không dung
tục.
Lâm viên kiểu Trung Quốc này không lớn, so
với những lâm viên ở nhưng khu danh lam thắng cảnh không lớn bằng, nhưng chim
sẻ dù nhỏ, ngũ tạng vẫn đầy đủ, tiểu viên đẹp lung linh như tranh vẽ, phòng ở
cùng với hành lang được xây dựng vòng quanh lâm viên, tuy có cũ kỹ, lại ngăn
nắp sáng sủa, tràn đầy hơi hướm cổ xưa.
Nhưng mà, ở nơi thạnh tịnh đẹp đẽ này, bầu
không khí bây giờ lại có chút căng thẳng kỳ quái, bởi vì ở đứng bên ngoài đại
sảnh, là bốn người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, mỗi người mặt lộ hung quang, giống
như đang đề phòng cái gì.
“A, lại có người đến ép tiên tri tỷ tỷ đoán
mệnh rồi, đúng lúc bà bà với dì Kim không ở đây…” Cậu bé con giống như đã quen
nhìn thấy cảnh này, thở dài lắc đầu giống hệt như người lớn.
Đông Phương Khuynh Quốc nhìn vào trong
sảnh, quả nhiên thấy bên trong có vài bóng người, hắn quay đầu hỏi bé trai :
“Hay có người đến đây tìm cái cô “tiên tri”này lắm à? ”
“Ân, trước kia còn nhiều hơn, xếp hàng đến
tận bên ngoài, nhưng mà thân thể tiên tri tỷ tỷ chịu không nổi, sau đó bà bà
mới không cho phép tỷ tỷ giúp người ta đoán mệnh nữa, nhưng mà, vẫn có vài
người đến nhất quyết ép tỷ tỷ phải đoán…”
“Bị ép sao? Vậy cô ta đối phó với những
người này như thế nào?” Hai tay hắn khoanh trước ngực, tò mò hỏi.
“Còn làm thế nào nữa? Cứ giúp bọn hắn đoán
thôi! Những người này đều rất hung hãn, tỷ tỷ dù sao vẫn phải giữ tính mạng chứ!”
Cậu bé con nói có vẻ bất đắc dĩ.
“Vậy sao? Thì ra lá gan cô ta cũng nhỏ thôi…”
Hắn mỉa mai cười.
“Mẹ kiếp! Nha đầu mày đang nói linh tinh
cái gì?” Một tiếng rống giận giữ từ trong sảnh truyền đến, tiếp theo là một
loạt những tiếng bàn ghế bị quăng quật, bốn tên to lớn bên ngoài cũng lập tức
xông vào trong.
“Nguy rồi!” Cậu bé con chạy nhanh về phía
trước.
Hắn sửng sốt một chút, cũng bước theo sau,
chỉ thấy vài tên cao lớn đang bao quanh một cô gái trẻ tuổi, trong đó một tên
mặt đầy râu ria đang tức giận đến mắt long sòng sọc, dáng vẻ như muốn đem cô
gái kia bầm thây vạn đoạn.
“Tôi chỉ đem những gì tôi nhìn thấy nói ra
mà thôi, tin hay không tin, đều do ông.” Cô gái lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế
gỗ, trên mặt bình tĩnh giống như không biết đổi phương sớm đã lửa giận ngút
trời.
“Nha đầu mày, tao làm sao có thể phá sản?
Làm sao có thể chết? Tao thấy mày căn bản chính là giả tiên tri, ăn nói lung
tung…”
“Tinh loạn thần đãi, vận số đã hết, không
có gì để nói.” Cô gái vẫn giữ nguyên giọng nói đều đều tĩnh khí.
“Mẹ kiếp! Nha đầu chết tiệt này! Tao thấy
người chết chính là mày!” Người đàn ông vạm vỡ mặt đầy râu ria vươn tay túm lấy
cô gái, vung nắm đấm.
Cậu bé con căng thẳng hít một hơi, nhưng
Đông Phương Khuynh Quốc lại nhàn nhã khoanh tay đứng nhìn, một chút ý định xuất
thủ cứu người cũng không có.
Thứ nhất, hắn từ trước đến này chưa bao giờ
là loại người thành thực nhiệt tình, người khác sống chết thế nào hoàn toàn
chẳng liên quan gì đến hắn.
Thứ hai, hắn cho rằng, cô gái này nếu như
thật sự có bản lĩnh, thì nên dẹp yên được tình huống kiểu này mới đúng.
Mắt thấy nắm đấm của tên kia sắp rơi xuống,
cô gái lại chẳng có chút sợ hãi, chỉ nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên nói: “Vợ
trước của ông chết không nhắm mắt, bà ta muốn ông đem phỉ thúy gia truyền mà
ông đã cướp đi trả lại cho bà ấy.”
Tên vạm vỡ râu ria như bị đánh trúng một
gậy, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên sợ hãi, mất hết huyết sắc, cả người cứng
nhắc chết đứng.
“Mày… mày… mày làm sao mà… biết…” Giọng nói
của hắn đã phát run.
“Bà ta ở ngay phía sau ông, nói bà ấy đang
rất lạnh, muốn tìm một người xuống dưới cùng với bà ấy.” Cô gái nhìn về phía
sau hắn.
Tên vạm vỡ râu ria sợ tới mức lông tơ dựng
đứng, nhẹ buông tay, vội vàng quay lại nhìn. Mấy tên cao to tới cùng hắn cũng
sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, trừng lớn mắt muốn nhìn rõ xem quỷ ở nơi
nào.
“Ông nợ bà ta một mạng, cho nên, ông sống
không được lâu đâu.” Cô gái lại nói.
“Câm… câm mồm!” Hắn hoảng sợ rống giận.
“A, bà ta đang ghé vào trên lưng ông, lạnh
lùng cười, nói ông thuê người dùng xe cán chết bà ta, bà ta cũng muốn ông nếm
thử loại đau đớn này…” Cô gái vươn tay chỉ vào hắn.
“Không không…!!!” Hắn hoàn toàn sụp đổ, sợ
hãi phát thét lên, xoay người chạy ra ngoài.
Lũ thủ hạ của hắn cũng thất kinh bỏ chạy
theo sau. Giống như ở trong này thật sự có quỷ.
Cô gái giống như chẳng có việc gì xảy ra ,
nhẹ nhàng chỉnh trang lại quần áo của mình, vỗ vỗ bụi bặm, sau đó, nói với Đông
Phương Khuynh Quốc đang đứng xem kịch vui ở bên ngoài cùng với cậu bé con: “Có
thể giúp tôi dọn cái bàn đi được chứ?”
Đông Phương Khuynh Quốc khẽ nhướn mày, đáy
mắt bắn ra những tia sắc bén.
Quá lợi hại đi! Nói vài ba câu đã giải trừ
nguy hiểm, hơn nữa, Cừu tổng quản có nói thị lực của cô ta rất kém, chỉ sợ là
gạt người rồi? Nhìn cô ta xác định rất rõ ràng vị trí của hắn, tầm nhìn của ánh
mắt cũng rất bình thường.
“Tiên tri tỷ tỷ, em tới giúp chị.” Cậu bé
con gật gật đầu, chạy vào trong sảnh. giúp đỡ dựng lại cái ghế.
Đông Phương Khuynh Quốc phất nhẹ mái tóc
dài, không lên tiếng, cũng bước theo vào, đem bàn ghế đang bị quăng bừa bộn dọn
xong trong nháy mắt, sau đó hắn nhìn thấy trên mặt đất còn sót lại một ít mảnh
vỡ của bình hoa, mà cô gái kia lại đang bước tới, con mắt xinh đẹp của hắn chợt
hiện lên một tia xấu xa, cố ý không nói lời cảnh báo. Cô gái hồn nhiên chưa
phát giác ra, bước một bước giẫm lên, bị mãnh vỡ bén nhọn đâm vào, thân thể
lung lay, cậu bé con lập tức tiến lên đỡ lấy cô, kêu lên: “Tiên tri tỷ tỷ cẩn
thận!” Cô gái giật mình, chợt nói: “Bình hoa vỡ sao? ”
Đông Phương Khuynh Quốc yên lặng nhìn cô,
như đang suy nghĩ gì đó.
Cô nhìn thấy tương lai của người khác,
nhưng lại không thấy mảnh vỡ của bình hoa dưới chân mình?
“Dạ! Trên mặt đất toàn mảnh vỡ thôi! Chị
lùi lại bên này đi, để em lấy chổi đến quét qua một chút.” Cậu bé con lại nói.
“Được, cám ơn em, Đinh Nam.” Cô gái
cười, cảm ơn cậu bé con.
Đinh Nam dìu cô bước qua mảnh vỡ, để cô
ngồi lại trên chiếc ghế bằng gỗ tử đàn trước, rồi mới chạy đi lấy cái chổi.
Lúc này, cô gái mới ngẩng đầu nhìn qua Đông
Phương Khuynh Quốc, mỉm cười, nói: “Mời ngồi, Đông Phương tiên sinh, thật ngại
quá, để anh mới đến đã nhìn thấy tình cảnh như vậy.”
Ấn đường Đông Phương Khuynh Quốc nghiêm túc
chau lại, hỏi: “Cô biết rõ tôi là ai?”
“Đông Phương tiên sinh khí chất không giống
với người bình thường, ừm, nếu tôi nhớ không nhầm, anh đứng hàng thứ ba, tên là...
Khuynh Quốc, Đông Phương Khuynh Quốc, phải không?” Đôi mắt đen trong suốt của cô
nhìn về phía hắn. Tên là Khuynh Quốc, có thể thấy được dung mạo nhất định là
bất phàm, đáng tiếc, cô không thấy được.
Bị cô nhìn chằm chằm, bị cô gọi tên, một
loại co rút kì lạ đột nhiên chạy toán loạn không ngừng trong lòng hắn. Đông
Phương Khuynh Quốc không thích cảm giác này cho lắm, hất nhẹ mái tóc dài, thanh
âm mềm mại có chút lạnh lẽo: “Cô lần đầu tiên gặp tôi, làm sao lại biết tên của
tôi?”
“Cừu tiên sinh từng nói qua anh sẽ đến, mà
khí trên người anh cùng với Cừu tiên sinh rất giống, thậm chí còn rõ ràng, chói
mắt hơn, quý khí hơn, cho nên tôi đoán, anh nhất định chính là Đông Phương tam
thiếu gia trong miệng ông ấy.”
“Khí? Thật là sâu xa! Dựa vào khí có thể
nhận ra người.” Hắn chậm rãi đi đến chiếc ghế bát tiên bên cạnh ngồi xuống,
giọng điệu mang theo một tầng trào phúng.
“Đúng vậy, chính xác là rất sâu xa.” Cô phụ
họa, cũng không tính toán.
“Vậy Cừu Nghĩa đâu? Ông ấy đi đến chỗ ai
vậy?”
“Bình thường chiếu cố bệnh tình khẩn cấp
của Tần bà bà tôi, ông ấy tốt bụng giúp tôi đưa bà ấy đi bệnh viện.”
Thì ra Cừu tổng quản không thể đến sân bay
đón hắn, chính là vì loại chuyện nhỏ nhặt này…
Nhưng mà, dựa vào tính cách của Cừu tổng
quản, cũng không vô duyên vô cớ mà phân phát lòng tốt, hắn tin tưởng ông ấy
nhiệt tình như vậy, cũng chỉ vì lấy lòng cô bé này, để dễ dàng thuyết phục cô
đến Đài Loan.
Nhưng là, cô nhóc này thực sự có thể giúp
được Đông Phương gia sao? Hắn rất hoài nghi.
“Như vậy a… Thật vui là ông ta có thể giúp
đỡ chút chuyện.”
“Đúng, tôi rất cảm kích ông ấy.”
“Như vậy, tiểu thư, tôi nên xưng hô với cô
thế nào đây? Nhà Tiên tri sao? ” Hắn nhìn cô nói.
“Tôi họ Văn, Văn Tri Lai.” Cô từ từ nói.
“Tri Lai?” Biết đến? Xem quá khứ biết tương
lai sao? Thật là một cái tên kiêu ngạo.
“Một cái tên kiêu ngạo, đúng không?” Cô
nhìn hắn.
Hắn chợt sợ hãi, khuôn mặt tươi cười biến
mất.
Đọc tâm, cũng là một trong những năng lực
của cô ta sao?
“Tên là do sư phụ đặt cho tôi, những người
xung quanh đều gọi thẳng tên tôi Tri Lai, nếu như Đông Phương tam thiếu gia
không ngại, cũng gọi tôi như vậy đi.”
Hắn thu hồi lại chút tư tưởng hi vọng, bắt
đầu tinh tế dò xét cô.
Trước khi tới đây, Cừu Nghĩa đã đem thông
tin về cô nói sơ qua, nghe nói cô mới hai mươi tuổi, nhưng mà tận mắt nhìn
thấy, trái lại càng cảm thấy cô so với thông tin lấy được còn trẻ hơn rất
nhiều.
Mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, được tết
thành một bím tóc thật dài, đơn giản vắt qua một bên vai, rủ xuống trước ngực.
Vóc dáng cô nhỏ nhắn xinh xắn mảnh khảnh,
khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp thanh tú, nói xấu không xấu, nhưng là không phải
đẹp một cách đặc biệt, cùng với những cô gái Trung Quốc bình thường không khác
nhau là mấy, nhưng ánh mắt kia…
Đôi mắt kia trong vắt như thủy tinh, tinh
khiết thấu triệt. Phảng phất như nhìn khắp thế gian, có một loại trấn tĩnh hơn
hẳn phàm tục, hiểu biết am tường, biến ảo khôn lường nhập định.
Đó không thể là con mắt của người bình
thường. “Đã gọi là Tri Lai, chắc hắn thật sự có thể biết trước được tương lai
chứ?” Hắn cố ý hỏi.
“Cũng không nhất định, có cái nhìn thấy
được, có cái nhìn không thấy.”
“Không nhất định? Vậy cô làm sao có thể phụ
trách với lời tiên đoán của cô?”
“Tôi nhìn thấy, xác định rồi mới nói ra.”
“Vậy những lời vừa rồi dùng ma quỷ dọa lão
đại hắc đạo kia thì sao? Cô thật sự có thể nhìn thấy ma quỷ? Thật sự… xác định
hắn sẽ chết?” Hắn chống cằm, hừ nhẹ.
Văn Tri Lai đột nhiên trở nên trầm mặc,
giống như không phản bác được, nhưng lúc này, Đinh Nam vội vã chạy tới, hô to: “Tiên
tri tỷ tỷ, nghe nói cái tên xấu xa kia vừa ra khỏi Cố trấn chúng ta đã bị xe
đụng phải, cả người đầy máu, tắt thở tại chỗ luôn!”