Bắt lửa - Phần 3 - Chương 24
Chương 24:
Con bé ở đâu? Chúng sẽ làm gì em ấy?
“Prim!” tôi khóc rống. “Prim!”
Chỉ có tiếng gào thét tuyệt vọng đáp lại. Làm sao mà em tới
được đây? Sao em ấy lại tham gia Đấu trường? “Prim!”
Dây leo cứa vào mặt và hai tay tôi còn cây cỏ túm lấy chân
tôi. Nhưng tôi đang gần chỗ em ấy hơn. Rồi gần hơn nữa. Giờ thì đã rất cận kề.
Mồ hôi đổ xuống mặt, làm cay xè những vết thương đang lành lại. Tôi thở dốc, cố
tận dụng chút không khí oi nóng và ẩm ước đang cạn dần khí oxi. Prim vọng lại
một âm thanh – thứ âm thanh khó nghe dần mất hút – tới nỗi tôi khó tưởng tượng
được chúng phát ra như thế nào.
“Prim!” Tôi rạch thủng bức tường cỏ thành một khoảng trống
nhỏ và tiếng hét dội lại ngay trên đầu. Trên đầu? Tôi quay phắt lại. Chúng đã
treo Prim lên cây? Tôi tuyệt vọng lùng sục các cành cây nhưng không thấy gì cả.
“Prim à?” tôi nói van nài. Tôi nghe thấy em những không thể
nhìn thấy.
Tiếng rên rỉ lần nữa vang lên, trong trẻo như tiếng chuông
ngân và nguồn phát ra nó thì không thể nhầm được. Nó đến từ cái mỏ của một con
chim nhỏ màu đen có mào đậu trên một cành cây cách đầu tôi tầm mười feet.
Rồi tôi hiểu ra.
Nó là một con chim biết nói.
Trước đây tôi chưa bao giờ thấy một con chim biết nói – bởi
tôi nghĩ nó không còn tồn tại nữa – và mất một lúc, tôi dựa vào thân cây, nắm
chặt chỗ đau bên sườn và xem xét nó. Loài chim lai, con đầu đàn, giống đực. Tôi
kéo ra hình đúc bằng kim loại của con chim nhại, đặt đè lên bóng con chim biết
nói; đúng rồi, tôi có thể hiểu cách chúng kết bạn để đẻ ra loài chim nhại.
Không có nét gì cho thấy nó là con mút cả. Không gì ngoại trừ âm thanh ghê sợ
giống giọng Prim như đúc đang ré lên từ mỏ của nó.
Tôi khiến con chim im bặt với một mũi tên xuyên qua họng. Nó
rơi xuống đất. Tôi nhổ mũi tên ra và siết chặt cổ nó với một lực mạnh. Rồi ném
thứ ghê tởm ấy vào rừng. Tôi không đói đến độ ăn nó.
Nó không phải là thật, tôi tự nhủ. Giống kiểu những con chó
lai năm ngoái không phải là những vật tế đã chết. Nó chỉ là một mánh khóe tàn
ác của đám các nhà tổ chức.
Finnick lao vào khoảng cây trống thì thấy tôi đang lau sạch
mũi tên bằng vài cây rêu.
“Katniss?”
“Ổn rồi. Em ổn.” tôi trả lời dù không ổn chút nào. “Em nghĩ
đã nghe thấy tiếng em gái mình, nhưng –” Tiếng thét gào sắc nhọn cứa vào tôi.
Đó là một giọng khác, không phải của Prim, có lẽ là của một phụ nữ trẻ. Tôi
không nhận ra nó. Nhưng ảnh hưởng lên Finnick là ngay tức thời. Sắc da anh ấy
biến mất và thực ra tôi thấy con ngươi Finnick giãn ra trong sợ hãi.
“Finnick, chờ đã.” tôi nói, vươn tay ra để trấn an anh nhưng
Finnick đã lao đi. Anh ấy bỏ đi để đuổi theo các nạn nhân, mất trí giống như
tôi khi đuổi theo Prim.
“Finnick!” tôi gọi nhưng biết rằng anh ấy sẽ không quay đầu
lại và chờ tôi giải thích lí lẽ. Nên tất cả những gì tôi làm là đuổi theo sau.
Không mất công lần dấu vết dù Finnick di chuyển khá nhanh do để lại một con
đường nhìn rõ dấu chân. Nhưng con chim ở xa ít nhất là một phần tư dặm đường
khá dốc, khi tôi đuổi kịp anh ấy, tôi thở hổn hển. Finnick đang chạy vòng quanh
một cái cây khổng lồ. Thân cây hẳn phải có đường kính tới bốn feet và cành cây
phải hai mươi feet trở lên. Tiếng thét của người phụ nữ phát ra từ đâu đó trong
tán lá nhưng con chim biết nói vẫn ẩn mình. Finnick cũng đang gào lên, từng
đợt. “Annie! Annie!”
Anh ấy đang trong tình trạng hoảng sợ và hoàn toàn không thể
động vào nên tôi chỉ làm những gì tôi đã định. Tôi trèo lên một cái cây kề đó,
phát hiện con chim biết nói và hạ gục nó bằng một mũi tên. Nó rơi thẳng xuống
dưới, đáp đất ngay chân Finnick. Anh ấy nhặt nó lên và dần dần hiểu ra sự nhầm
lẫn, nhưng khi tôi tụt xuống để tới chỗ Finnick, anh ấy chưa từng thất vọng tới
như vậy.
“Ổn rồi, Finnick. Nó chỉ là một con chim nhại. Chúng đang
chơi khăm chúng ta,” tôi nói. “Nó không phải thật. Nó không phải... Annie của
anh.”
“Không, nó không phải Annie. Nhưng giọng nói là của cô ấy.
Những con chim nhại lại những gì chúng nghe thấy. Chúng nghe những tiếng hét ấy
ở đâu hả Katniss?”
Tôi cảm giác hai má mình trắng bệch khi hiểu ý anh. “Ôi
Finnick, anh không nghĩ chúng…”
“Đúng thế. Đó chính xác là những gì anh nghĩ.”
Tôi mường tượng Prim đang ở căn phòng trắng tinh, bị trói
vào một chiếc bàn trong khi những bóng người che mặt, mặc áo choàng thu những
tiếng nói từ em. Ở nơi nào đó chúng đang tra tấn em, hay đã tra tấn em để có
được những tiếng gào thét đó. Đầu gối trở nên mềm nhũn và tôi gục xuống mặt
đất. Finnick cố nói gì đó với tôi nhưng tôi không nghe thấy gì hết. Những gì
tôi nghe thấy sau đó là một con khác bắt đầu kêu lên đâu đó phía bên trái tôi.
Và lần này, nó là giọng của Gale. Finnick tóm lấy tay tôi trước khi tôi chạy
đi.
“Không. Nó không phải cậu ấy.” Finnick bắt đầu lôi tôi xuống
ngọn đồi đi về phía bờ biển. “Chúng ta sẽ biến khỏi đây!” Nhưng giọng nói Gale
đầy đau khổ nên tôi không thể nhịn được việc cố gắng tới chỗ con chim.
“Không phải cậu ta, Katniss! Nó là một con chó lai!” Fannick
hét vào mặt tôi.
“Đi nào!” Anh ấy kéo tôi theo, nửa như lôi xềnh xệch, nửa
như bế cho tới khi tôi tiêu hóa được những gì anh ấy nói. Finnick đã đúng, nó
chỉ là một con chim nhại khác. Tôi không thể cứu giúp Gale bằng cách đuổi theo
nó mãi. Nhưng điều đó không thể thay đổi được thực tế rằng đó là giọng Gale và
ở đâu đó, lúc nào đó, ai đó đã bắt anh ấy nói như vậy.
Dù thế tôi đã thôi giằng co với Finnick và giống như giữa
đêm tối đầy sương mù, tôi chạy trốn khỏi những thứ không thể đấu lại được,
những thứ chỉ làm tôi tổn thương. Chỉ lần này mới khiến tim tôi chứ không phải
thể xác tôi như tan rã.
Đây chắc là một loại vũ khí theo hình đồng hồ.
Tôi đoán là chỗ bốn giờ. Khi kim đồng hồ đè lên số bốn,
những con khỉ sẽ trở về ổ và những con chim nhại lại chơi đùa. Finnick đã đúng
– ra khỏi đây là việc duy nhất có thể làm, dù chẳng có thứ gì mà ông Haymitch
có thể gửi gắm trong một chiếc dù bay để giúp Finnick và tôi hồi phục từ tổn
thương mà những con chim đã gây ra.
Tôi bắt gặp cảnh Peeta và Johanna đang đứng chỗ hàng cây và
tôi tràn ngập khuây khỏa lẫn giận dữ. Sao Peeta không tới giúp tôi? Sao không
ai đi tìm chúng tôi? Dù giờ cậu ấy đã quay người lại, giơ tay lên, vẫy về phía
chúng tôi, môi mấp máy nhưng không câu nào tới được chỗ chúng tôi cả.
Tại sao?
Bức tường thật trong suốt, Finnick và tôi nhảy bổ vào và bật
trở lại xuống thềm đất khu rừng. Tôi gặp may. Bên vai lãnh đòn nặng nhất từ cú
va chạm trong khi Finnick đập mặt xuống trước và giờ mũi đang phọt máu. Đây là
lí do Peeta, Johanna và thậm chí Beetee đang lắc đầu chán nản sau lưng họ không
bước tới giúp được. Một bức tường chắn vô hình cô lập khu vực trước chúng tôi.
Nó không phải là một tấm chắn vật chất. Bạn có thể chạm vào bề mặt trơn cứng
tùy thích. Nhưng con dao của Peeta và chiếc rìu của Johanna không thể làm lõm
nó. Tôi biết, nếu không xem xét vài feet từ một phía thì nó sẽ nuốt gọn toàn bộ
cái nêm nước trong bốn mươi lăm giờ tới. Chúng tôi sẽ sập bẫy như lũ chuột đồng
khi thời gian trôi đi. Peeta ấn tay vào mặt chắn và tôi đặt tay mình lên áp nào
đó, như thể chạm vào cậu ấy qua bức tường. Tôi thấy môi Peeta mấp máy nhưng
không nghe thấy gì, chẳng thể nghe được tiếng gì bên ngoài cái nêm. Tôi cố đoán
xem cậu ấy đang nói gì, nhưng không tập trung được nên tôi chỉ nhìn chằm chằm
vào mặt Peeta, cố hết sức duy trì sự bình yên này.
Rồi những con chim bắt đầu xuất hiện. Từng con một. Đậu trên
các cành cây xung quanh. Một đoạn hợp xướng ghê rợn được phổ nhạc tinh vi bắt
đầu phun ra từ mỏ chúng. Finnick đầu hàng ngay, gập người xuống nền đất, ấn
chặt hai tay vào tai như thể đang cố ép nát hộp sọ. Tôi cố gượng một lúc. Bắn
sạch chỗ bao tên vào những con chim đáng ghét. Nhưng mỗi khi có một con rớt
xuống chết thì con khác nhanh chóng thế chỗ nó. Cuối cùng tôi bỏ cuộc và cuộn
người cạnh Finnick, gắng bỏ ngoài tai những âm thanh dằn vặt của Prim, Gale, mẹ
tôi, Madge, Rory, Vick, cả Posy, Posy bé nhỏ bơ vơ…
Tôi biết nó dừng lại khi cảm nhận tay Peeta trên người, thấy
mình được nâng khỏi mặt đất và ra khỏi khu rừng. Nhưng tôi vẫn nhắm chặt mắt,
tay đặt lên tai, cơ bắp cứng lại khó thả lỏng. Peeta ôm tôi trên đùi, nói vài
lời dịu dàng và lay nhẹ tôi. Mất một lúc lâu để tôi bắt đầu thả lỏng giữa cái
ôm chặt trên người. Lúc ấy tôi bắt đầu run rẩy.
“Ổn rồi, Katniss.” Cậu ấy thì thầm.
“Cậu không nghe thấy họ đâu.” Tôi trả lời.
“Tớ nghe thấy Prim. Ngay từ đầu. Nhưng đó không phải là em
ấy,” Peeta đáp. “Nó là một con chim nhại thôi.”
“Nó chính là Prim. Đang ở đâu đó. Con chim chỉ nhại lại âm
thanh đó thôi.”
“Không, chúng muốn cậu nghĩ thế. Giống như tớ từng nghi ngờ
đôi mắt của Glimmer trong đàn chó lai năm ngoái. Nhưng chúng không phải là đôi
mắt của Glimmer. Và kia cũng không phải giọng nói của Prim. Nếu đúng là thế,
bọn họ đã thu nó từ một cuộc phỏng vấn nào đó rồi bóp méo giọng. Khiến nó phát
ra bất kì tiếng gì mà em ấy đang nói.”
“Không, chúng đang tra tấn con bé,” tôi đáp. “Có thể con bé
đã chết rồi.”
“Katniss, Prim không chết. Sao họ giết Prim được? Chúng ta
gần như đã giảm xuống còn tám người cuối cùng. Rồi chuyện gì nữa?” Peeta hỏi.
“Bảy người nữa sẽ chết,” tôi trả lời vô vọng.
“Không, là trở về nhà. Chuyện gì tiếp theo khi còn tám vật
tế trong Đấu trường?” Cậu ấy nâng cằm tôi lên khiến tôi phải nhìn vào mắt. Buộc
tôi phải trao đổi ánh mắt.
“Chuyện gì sẽ xảy ra? Với tám người cuối cùng?”
Tôi biết cậu ấy đang cố giúp tôi nên tôi bắt bản thân phải
suy nghĩ. “Tám người cuối?” tôi nhắc lại. “Họ sẽ phỏng vấn gia đình và bạn bè
cậu khi trở về nhà.”
“Đúng thế.” Peeta đáp. “Họ sẽ phỏng vấn gia đình và bạn bè
cậu. Nên chúng có thể làm thế không nếu giết sạch bọn họ?”
“Không?” tôi hỏi, vẫn chưa chắc chắn.
“Không đâu. Đó là cách chúng ta biết Prim vẫn sống. Cô bé
chẳng phải là người đầu tiên chúng phỏng vấn sao?” cậu ấy hỏi lại.
Tôi muốn tin Peeta. Rất muốn. Chỉ là… những giọng nói đó.
“Prim trước. Rồi tới mẹ cậu. Chú cậu, Gale. Madge nữa,” cậu
ấy tiếp tục. “Đó là một mánh khóe, Katniss ạ. Một cái bẫy kinh hoàng. Nhưng chỉ
chúng ta mới có khả năng bị tổn thương bởi nó. Vì chúng ta là những kẻ trong
cuộc. Không phải bọn họ.”
“Cậu thực sự tin như vậy?” tôi hỏi.
“Tớ thực sự tin.”Peeta đáp. Tôi dao động, nghĩ về việc làm
thế nào mà Peeta có thể khiến bất cứ ai tin bất cứ điều gì được nhỉ. Tôi liếc
Finnick để xác nhận, thấy anh ấy như lưu luyến Peeta, lưu luyến những lời nói
của cậu ấy.
“Anh có tin không Finnick?” tôi hỏi.
“Có thể đúng đấy. Anh không biết nữa.” anh ấy nói. “Beetee,
chúng có thể làm thế không? Thu âm giọng nói ai đó rồi khiến nó…”
“À có chứ. Nó không khó thế đâu Finnick. Những đứa trẻ chỗ
chúng tôi được học một công nghệ tương tự trong trường.” Beetee đáp.
“Tất nhiên Peeta đúng. Cả vùng này đều yêu mến đứa em gái
nhỏ của Katniss mà. Nếu chúng thực sự giết chết cô bé như thế, chúng có thể gặp
phải một cuộc nổi loạn đến nơi.” Johanna lên tiếng dứt khoát.
“Chúng không muốn thế đúng không?” cô hất đầu lại và hét
lớn. “Cả đất nước hỗn loạn ư? Không ai muốn một điều như thế đâu!”
Miệng tôi mở lớn vì chấn kinh. Không một người nào từng nói
những lời như vậy trong đấu trường. Nhất định, bọn họ đã chừa ohanna lại và
loại cô ra. Nhưng tôi vừa nghe thấy cô ấy và không bao giờ có thể nghĩ về cô
theo kiểu đó được nữa. Cô ta sẽ chẳng thắng được giải thưởng nào vì lòng thương
cảm nhưng chắc chắn cô thật dũng cảm. Hoặc điên khùng. Cô nhặt vài cái vỏ sò và
hướng vào rừng. “Tôi sẽ đi lấy nước.”
Tôi không nhịn được việc túm lấy tay khi cô ta đi ngang qua
chỗ tôi.
“Đừng vào đó nữa. Những con chim – ” tôi nhớ là những con
chim hẳn phải đi rồi nhưng vẫn không muốn bất kì ai vào đó. Kể cả cô ta.
“Chúng chẳng làm tôi bị thương đâu. Tôi không giống các
người. Tôi chẳng còn ai để mà yêu mến cả.” Johanna đáp và nới lỏng tay ra bằng
một cái giũ lịch sự. Khi cô ta mang chiếc vỏ sò đựng nước lại cho tôi, tôi nhận
lấy nó với một cái gật đầu cảm ơn im lặng, biết rằng cô sẽ khinh miệt sự thương
hại trong giọng nói của tôi đến thế nào.
Trong khi Johanna thu thập nước và những mũi tên của tôi,
Beetee nghịch mớ dây điện còn Finnick tới mép nước. Tôi cũng cần phải lau rửa
nhưng tôi đang nằm trong cánh tay Peeta, vẫn run rẩy khi đi đứng.
“Chúng dùng ai để đối lại Finnick vậy?” cậu ấy hỏi.
“Ai đó tên Annie.” Tôi đáp
“Chắc hẳn là Annie Cresta.”
“Ai vậy?” tôi hỏi lại.
“Là Annie Cresta. Cô ấy là cô gái bà Mags tình nguyện thế
chỗ. Cô ấy chiến thắng năm năm trước.” Peeta đáp.
Đó chắc là mùa hè sau khi bố tôi mất, khi lần đầu tiên tôi
phải chăm sóc cả gia đình, khi toàn bộ mạng sống của tôi phải gắn liền với cuộc
vật lộn chống lại cái đói. “Tớ không nhớ cuộc đấu hồi đó lắm.” tôi nói. “Có
phải là năm xảy ra động đất không?”
“Ừ. Annie đã phát điên khi những người đồng quận bị chém
đầu. Trốn chạy bản thân và ẩn cư. Trận động đất đã làm vỡ con đê và gần như
toàn bộ trường đấu bị ngập lụt. Cô ấy thắng vì là người bơi giỏi nhất,” Peeta
tiếp tục.
“Sau đó cô ấy có khá hơn không?” tôi hỏi. “Ý tớ là thần trí
cô ấy?”
“Tớ không biết. Tớ còn không nhớ nhìn thấy cô ấy trong Đấu
trường. Nhưng trông không ổn định lắm trong cuộc tuyển người năm nay.” Peeta
đáp.
Tôi nghĩ Finnick yêu cô ấy. Chứ không phải là loạt người hâm
mộ ở Capitol. Mà lại là một cô gái đáng thương, tâm thần ở quê nhà.
Một tiếng súng nổ khiến tất cả chúng tôi hướng mắt về phía
bờ biển. Chiếc tàu đệm khí hiện ra mà theo chúng tôi dự tính là hướng sáu đến
bảy giờ. Chúng tôi dõi theo khi những cái chân móc hạ xuống dài gấp năm lần để
thu nhặt các mảnh của một cái xác bị đứt ra. Không thể biết được đó là ai. Dù
chuyện gì xảy ra ở phần sáu giờ tôi cũng không muốn biết.
Peeta vẽ một bản đồ mới trên một cái lá cây, viết JJ biểu
tượng cho những con chim nhại ở phần bốn đến năm giờ và viết qua loa “con vật”
ở chỗ mà chúng tôi nhìn thấy vật tế bị thu nhặt xác. Giờ chúng tôi đã biết được
hướng bảy giờ sẽ mang tới điều gì. Nếu có gì được xác thực từ cuộc tấn công của
chim nhại thì đó là nó khiến chúng tôi biết được chúng tôi đang ở đâu trên mặt
đồng hồ.
Finnick đan một cái giỏ đựng nước khác và một cái lưới bắt
cá. Tôi bơi nhanh một lúc và bôi thuốc mỡ lên da. Sau đó ngồi trên mép nước và
rửa cá Finnick bắt được và xem mặt trời lặn xuống nơi chân trời. Mặt trăng mờ
mờ cũng đã lên, bao phủ toàn cảnh trường đấu một màn u tối kì dị. Chúng tôi sắp
ngồi xuống ăn bữa ăn gồm cá gỏi thì bài quốc ca vang lên. Và rồi những khuôn
mặt…của Cashmere. Gloss. Wiress. Mags. Người phụ nữ từ quận 5. Kẻ nghiện
morphine đã hi sinh vì Peeta. Thật tai họa. Người đàn ông từ quận 10. Tám người
đã chết. Thêm tám người từ ngay tối đầu tiên. Hai phần ba trong chúng tôi đã ra
đi trong một ngày rưỡi. Điều đó hẳn phải thành kỉ lục.
“Bọn chúng thực sự đang quét sạch chúng ta.” Johanna nói.
“Còn ai nữa? Trừ năm người chúng ta và hội quận 2?” Finnick
hỏi.
“Chaff.” Peeta lên tiếng mà không cần nghĩ. Có lẽ cậu ấy
đang canh chừng ông ấy giùm Haymitch.
Một chiếc dù đáp xuống với đống bánh mì nhỏ hình vuông bên
trong.
“Có phải từ quận chú không Beetee?” Peeta hỏi.
“Ừ, của quận 3,” ông ấy đáp, “Ở đấy có bao nhiêu?”
Finnick đếm bánh, đặt từng cái lên lòng bàn tay trước khi
xếp gọn lại. Tôi không biết chuyện gì xảy ra với Finnick và những chiếc bánh mì
nhưng dường như anh ấy như bị ma ám khi cầm chúng.
“Hai mươi bốn.” anh ấy trả lời.
“Có hai tá nữa chứ?” Beetee hỏi.
“Hai tư cái ngay đây.” Finnick trả lời. “Nên chia thế nào?”
“Mỗi người ba cái đi, và ai còn sống lúc ăn sáng có thể được
phần còn lại.” Johanna nói.
Tôi không biết tại sao câu này khiến tôi hơi cười. Tôi nghĩ
thế vì nó thật chân thật. Khi tôi cười, Johanna ném tôi cái nhìn gần như là
đồng tình. Không, không phải đồng tình. Có lẽ là hơi vui vẻ.
Chúng tôi đợi cho tới khi những con sóng khổng lồ phủ ngập
khoảng mười đến mười một giờ trên đồng hồ, rồi đợi nước rút đi sau đó tới bờ
biển cắm trại. Về lí thuyết chúng tôi nên có đủ hai mươi tư giờ được an toàn
khỏi khu rừng. Có một tràng những tiếng lách tách khó chịu có lẽ từ một vài
loài côn trùng có hại đến từ chỗ cái nêm ở phần mười một đến mười hai giờ.
Nhưng bất kể thứ gì đã làm cho âm thanh ấy bị chặn lại ở bìa rừng thì chúng tôi
vẫn tránh xa khu bờ ấy ra đề phòng lúc chúng chỉ chờ một quả bóng bay không cẩn
thận mà túa ra.
Tôi không biết sao mà Johanna vẫn ngồi được. Kể từ lúc Đấu
trường bắt đầu cô ta chỉ ngủ có gần một tiếng. Peeta và tôi xung phong canh giữ
đầu tiên vì chúng tôi nghỉ ngơi tốt hơn và vì muốn có thời gian một mình. Những
người khác thì ngủ ngay lập tức dù Finnick khi ngủ luôn thao thức. Mọi lúc tôi
đều nghe thấy anh ấy lẩm bẩm tên Annie.
Peeta và tôi ngồi trên mặt cát ẩm ướt, tựa lưng vào nhau,
vai phải và mông tôi đối lập với cậu ấy. Tôi thấy khá hơn khi nhìn mặt nước
trong khi cậu ấy nhìn vào khu rừng. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi giọng nói của những
con chim nhại mà thật không may những con côn trùng không xua chúng đi được.
Sau một lúc tôi dựa đầu vào vai cậu ấy. Cảm nhận bàn tay vuốt ve tóc tôi.
“Katniss,” cậu ấy nói nhẹ nhàng. “Chẳng ích gì khi giả vờ
không biết điều người còn lại đang cố làm.” Không, tôi cũng nghĩ chẳng ích gì
nhưng cùng chẳng vui vẻ gì khi bàn luận về nó. Dù sao nó cũng không phải việc
chúng tôi. Những người xem ở Capitol sẽ dán mắt vào ti vi nên họ sẽ chẳng để lỡ
lời nói nào không hay ho cả. “Tớ không biết cậu đang thỏa thuận điều gì với bác
Haymitch nhưng cậu nên biết rằng bác ấy cũng buộc tớ phải hứa.”
Tất nhiên tôi cũng biết điều này. Ông ấy nói Peeta rằng bọn
chúng có thể để tôi sống nên cậu ấy không nghi ngờ gì. “Nên tớ nghĩ chúng ta có
thể chấp nhận rằng ông ấy chỉ nói dối một trong chúng ta.”
Điều này làm tôi chú ý. Một thỏa thuận kép. Một lời hứa kép.
Mà chỉ ông Haymitch biết đâu mới là thật. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Peeta
“Sao giờ cậu lại nói điều này?”
“Vì tớ không muốn cậu quên rằng hoàn cảnh của chúng ta khác
nhau thế nào. Nếu cậu chết đi và tớ sống thì cũng chẳng còn cuộc sống nào dành
cho tớ khi trở lại quận 12 đâu. Cậu là cả cuộc đời tớ rồi.” cậu ấy nói. “Tớ sẽ
chẳng thể nào hạnh phúc được nữa.” Tôi định phản bác nhưng cậu ấy đặt một ngón
tay lên môi tôi. “Với cậu thì khác. Tớ không nói rằng điều ấy không khó khăn.
Nhưng có những người khiến cuộc sống của cậu đáng sống.”
Peeta kéo chuỗi vòng với mặt dây bằng vàng vòng quanh cổ.
Cậu ấy cầm nó dưới ánh trăng nên tôi có thể nhìn thấy rõ ràng con chim nhại.
Rồi ngón tay cái Peeta trượt dọc theo cái chốt mà tôi không thấy trước đó và
nắp của mặt chiếc vòng mở ra. Nó không đặc như tôi nghĩ mà rỗng để lồng ảnh.
Trong chiếc khung là những bức ảnh. Ở bên phải là mẹ tôi và Prim đang cười. Còn
bên trái là Gale. Đang mỉm cười.
Không gì trên đời có thể khiến tôi suy sụp nhanh hơn lúc này
hơn ba khuôn mặt đó. Sau những gì tôi nghe thấy vào chiều nay thì nó quả là một
vũ khí hoàn hảo.
“Gia đình cần cậu, Katniss à.” Peeta nói.
Gia đình tôi. Mẹ tôi. Em gái tôi. Và cả người anh họ giả vờ
Gale. Nhưng ý của Peeta rất rõ ràng. Rằng Gale thực sự là gia đình tôi hoặc sẽ
có một ngày, nếu tôi còn sống. Rằng tôi sẽ cưới anh ấy. Nên Peeta đã dâng tặng
cuộc đời cậu ấy cho tôi và cả Gale cùng lúc. Để tôi biết rằng tôi không nên
nghi ngờ gì về điều đó cả.
Mọi thứ. Đó là những gì Peeta muốn tôi lấy đi từ cậu ấy.
Tôi đợi cậu ấy nhắc đến đứa bé để đóng kịch trước máy quay,
nhưng cậu ấy không nhắc. Đó là lí do tôi biết không gì trong chuyện này là một
phần của cuộc chơi. Rằng cậu ấy đang nói với tôi sự thật về những gì cậu ấy cảm
nhận được.
“Không ai thực sự cần tớ cả.” Peeta lên tiếng và chẳng có gì
tự cảm trong giọng nói. Đúng là gia đình cậu ấy không cần cậu. Họ sẽ thương
khóc cho Peeta như đám bạn khác sẽ làm. Nhưng họ sẽ vượt qua. Thậm chí ông
Haymitch với sự giúp đỡ của một đống rượu trắng cũng sẽ vượt qua. Tôi nhận ra
chỉ có duy nhất một người sẽ bị tổn thương mà không thể chuộc lỗi nếu Peeta
chết. Tôi.
“Tớ cần.” tôi nói. “Tớ cần cậu.” Cậu ấy trông buồn rầu, hít
thở sâu như thể sắp bắt đầu tranh luận dài dòng và điều ấy không hay chút nào
vì cậu ấy sẽ lại bắt đầu về Prim, mẹ tôi và mọi thứ rồi tôi sẽ chỉ thấy rối
bời. Nên trước khi cậu ấy mở lời, tôi ngăn môi cậu ấy lại bằng một nụ hôn.
Tôi lại có cảm giác đó. Cảm giác mà tôi chỉ thấy một lần
trước đó. Trong cái hang động năm trước khi tôi cố nhờ vả ông Haymitch gửi cho
chúng tôi thức ăn. Tôi đã hôn môi Peeta cả nghìn lần suốt những ngày đấu đó và
sau này. Nhưng chỉ có một nụ hôn khiến tôi cảm thấy có gì đó như khuấy đảo bên
trong. Một nụ hôn khiến tôi muốn thêm nữa. Nhưng đầu tôi sẽ lại đau đớn rồi cậu
ấy để tôi nằm xuống.
Lần này, không gì ngoài chúng tôi có thể xen ngang. Và sau
một hồi nỗ lực, Peea từ bỏ việc nói chuyện. Cảm giác trong tôi trở nên ấm áp
hơn và lan ra từ ngựa, xuống toàn cơ thể, dọc tay chân, ở trên đầu. Thay vì làm
tôi thỏa mãn, nụ hôn lại có tác dụng ngược lại, khiến nhu cầu của tôi lớn hơn. Tôi
nghĩ mình rất muốn thế nhưng đây là một chuyện hoàn toàn mới.
Một vết rạch đầu tiên của cơn dông chớp nhoáng – tia sét
đánh vào một thân cây lúc nửa đêm – khiến chúng tôi lấy lại ý thức. Nó cũng làm
Finnick tỉnh giấc. Anh ấy ngồi dậy với một tiếng hét đột ngột. Tôi nhìn thấy
ngón tay anh găm sâu vào cát khi trấn tĩnh lại mình dù cơn ác mộng mà anh ấy
đang trả qua không có thật.
“Anh không thể ngủ được nữa.” Finnick nói. “Một trong hai em
nên nghỉ đi.” Chỉ khi đó anh ấy dường như mới chú ý đến biểu hiện của chúng
tôi, cách mà chúng tôi vòng tay ông lấy nhau. “Hoặc cả hai em. Anh có thể canh
một mình.”
Dù thế những Peeta không đồng ý. “Thế quá nguy hiểm.” cậu ấy
nói. “Tớ không mệt. Cậu đi nghỉ đi Katniss.” Tôi không phản đối vì tôi cần ngủ
nếu tôi còn có ích trong việc giúp cậu ấy còn sống. Tôi để cậu ấy đưa tôi tới
chỗ những người khác. Peeta đặt sợi dây chuyền với chiếc mặt dây hình tròn
quanh cổ tôi rồi đặt bàn tay lên chỗ đứa bé của chúng tôi. “Cậu sẽ trở thành
một người mẹ vĩ đại, cậu biết mà.” Cậu ấy đáp. Peeta hôn tôi một lần cuối cùng
và quay lại chỗ Finnick.
Cậu ấy nhắc đến đứa trẻ ám chỉ rằng thời gian rảnh trong
cuộc đấu đã hết. Rằng cậu ấy biết khán giả sẽ thắc mắc tại sao cậu ấy lại không
sử dụng những câu tranh luận thuyết phục nhất trong kho vũ khí của mình. Những
kẻ rêu rao đó hẳn phải bị lung lay.
Nhưng khi nằm duỗi người trên bãi cát, tôi băn khoăn rằng,
nó có thể tiến xa hơn nữa? Như một lời nhắc nhở rằng tôi vẫn có thể có một ngày
có con với Gale? Chà, nếu vậy điều đó sẽ là một sai lầm. Vì nhắm tới một thứ gì
đó không bao giờ là một phần kế hoạch của tôi. Và mặt khác, nếu có ai thấy
chúng tôi có thể trở thành bố mẹ, bất cứ ai cũng có thể thấy rằng nên là Peeta.
Khi tôi buông tay, tôi cố mường tượng ra một thế giới, nơi nào đó trong tương lai,
không có Đấu trường, không có Capitol. Một nơi giống như bãi cỏ trong bài hát
tôi đã hát cho Rue nghe khi cô bé qua đời. Nơi mà đứa con của Peeta được an
toàn.