Bắt lửa - Phần 3 - Chương 21
Chương 21:
Những vết đốt nhỏ xíu, bỏng rát nơi sương nhỏ giọt lên lớp
da.
“Chạy đi!” Tôi hét lên với mọi người. “Chạy!”
Finnick bật dậy nhanh chóng, nhỏm lên để phản công với kẻ
địch. Nhưng khi Finnick thấy bức tường mù sương, anh vác bà Mags vẫn còn đang
ngủ lên lưng và dẫn đi. Peeta cũng đang cố bước nhưng không được nhanh nhẹn.
Tôi tóm lấy cánh tay cậu ấy và dìu cậu xuyên qua khu rừng ngay sau Finnick.
“Cái gì? Đó là cái gì vậy?” Cậu ấy nói trong hoang mang.
“Một loại sương mù nào đó. Khí độc. Nhanh nào Peeta!” Tôi
giục.
Tôi có thể hiểu rằng tuy cậu ấy phủ nhận, nhưng những di
chứng của việc va phải bức từ trường vẫn còn đáng kể. Cậu bước chậm hơn nhiều
so với bình thường. Những đám dây leo rậm rạp thỉnh thoảng còn làm tôi không
vững cũng khiến cậu ấy vấp phải mỗi lúc bước đi.
Tôi nhìn bức tường mù sương phía sau đang mở rộng thành một
dãy thẳng dài bằng khoảng cách mà tôi có thể nhìn được từ cả hai phía. Một thôi
thúc mãnh liệt muốn biến mất, bỏ lại Peeta và tự cứu lấy bản thân đâm thẳng vào
tâm trí tôi. Thật quá đơn giản để chạy đi, có lẽ là trèo lên một cái cây trên
dãy sương mù cao khoảng bốn mươi feet. Tôi nhớ lại làm thế nào mà tôi có thể
làm vậy khi những con thú xuất hiện trong Đấu trường trước đó. Nhảy lên và chỉ
nghĩ tới Peeta khi tôi nhắm tới chiếc sừng dê. Nhưng lần này, tôi bị nghẹt
trong nỗi sợ hãi, phải ép nỗi sợ xuống và tiếp tục ở cạnh bên cạnh cậu. Lần này
sự sống sót của bản thân không phải mục đích của tôi. Mà là của Peeta. Tôi nghĩ
đến những cặp mắt dán vào màn hình tivi ở các quận, theo dõi xem liệu tôi có
chạy trốn như Capitol mong muốn hay ở nguyên tại chỗ.
Tôi luồn những ngón tay thật chặt vào tay cậu ấy và nói,
“Theo chân tớ. Chỉ cần cố gắng bước theo tớ.”
Việc đó có tác dụng. Chúng tôi dường như di chuyển ngày một
nhanh hơn, nhưng không đủ để nghỉ ngơi, và sương mù thì vẫn tiếp tục phủ lên
gót chân. Sương phun ra đầy hơi nước. Chúng nóng bỏng nhưng không như lửa cháy.
Ít cảm giác nóng hơn và gây thương tích nghiêm trọng hơn như kiểu chất hóa học
đó tìm thấy thịt chúng tôi và bám rịt vào nó, rồi đào khoét xuyên qua các lớp
da.
Bộ đồ liền thân chẳng hề giúp được tí nào. Chúng tôi còn có
thể được mặc trong những tờ giấy ăn, vì tính bảo vệ mà chúng mang tới.
Finnick vẫn đang đi đằng trước, chợt dừng lại khi anh ấy
nhận ra chúng tôi có vấn đề. Nhưng đây không phải chuyện bạn có thể chống cự
được, chỉ có thể lảng tránh. Anh ấy hét lên cổ vũ, cố gắng áp chúng tôi theo và
tiếng nói của anh ấy như của hướng dẫn viên, dù ngày càng yếu đi.
Cái chân giả của Peeta vướng phải một bụi dây leo và cậu ấy
bò lên phía trước trước khi khi tôi có thể đuổi kịp. Khi giúp cậu ấy đứng dậy,
tôi trở nên lo sợ điều gì đó rợn hơn cả những vết rộp, suy yếu hơn cả những vết
cháy. Bên mặt trái cậu ấy võng xuống, như thể từng thớ cơ trong đó đều đã chết.
Mi mắt rũ xuống hầu hết che đi đôi mắt. Miệng cậu ấy méo mó thành một hình tam
giác kì cục hướng xuống đất. “Peeta–” Tôi mở lời. Và đó là lúc tôi cảm thấy có
cơn co giật chạy dọc cánh tay mình.
Bất kể là chất hóa học nào đã trộn lẫn trong làn sương và có
hại hơn cả vết bỏng thì nó đều nhắm vào dây thần kinh chúng tôi. Một cảm giác
run sợ hoàn toàn mới xuyên qua người và tôi kéo mạnh Peeta lên phía trước,
nhưng việc ấy lại chỉ khiến cho cậu ấy vấp ngã lần nữa. Lúc tôi đỡ lấy Peeta,
cả hai cánh tay tôi đều co quắp không thể kiểm soát. Màn sương đã tiến tới gần
chúng tôi, toàn mảng sương chỉ cách gần một yard. Có gì đó không ổn với hai
chân Peeta; cậu ấy vẫn cố bước nhưng chúng tôi di chuyển với dáng vẻ co cứng
như con rối. Tôi có cảm tưởng Peeta đang lảo đảo đằng trước rồi nhận ra Finnick
đã quay lại chỗ chúng tôi và đang kéo Peeta theo. Tôi dấn vai tới, dường như nó
vẫn còn kiểm soát được, vào dưới cánh tay Peeta và cố hết sức để đuổi kịp tốc
độ nhanh chóng của Finnick. Chúng tôi duy trì tầm mười yard giữa mình với đám
sương khi Finnick dừng chân.
“Không ổn rồi. Anh sẽ phải cõng cậu ấy. Em dẫn bà Mags được
không?” Finnick hỏi tôi.
“Được.” Tôi nói cứng, dù trái tim đang chùng xuống. Đúng là
bà Mags không thể nặng hơn chừng bảy mươi pound nhưng bản thân tôi cũng không
to khỏe gì. Tôi chắc là vẫn vác được những lô hàng nặng hơn. Giá mà cánh tay
tôi ngừng lung lay. Tôi ngồi xổm xuống và bà ấy cố định người trên vai tôi,
đúng kiểu mà bà ấy ngồi trên vai Finnick. Tôi từ từ đứng thẳng chân, và với đầu
gối ghì chặt, tôi có thể xoay sở với bà. Finnick giờ đã quàng Peeta qua lưng và
chúng tôi tiến lên phía trước, Finnick dẫn đường, tôi bước theo dấu vết mà anh
ấy tạo ra xuyên qua đám dây leo.
Khi màn sương tiến tới, lặng lẽ, đều đặn và dứt khoát, nó
loại bỏ những tua xoắn dây leo. Dù bản năng của tôi là chạy ra xa khỏi nó, tôi
nhận ra Finnick đang đi chéo xuống ngọn đồi. Anh ấy đang cố giữ khoảng cách với
đám khí trong khi hướng chúng tôi về phía bờ nước bao quanh chiếc sừng dê.
Vâng, nước, tôi nghĩ tới lúc những giọt axit khoan sâu vào trong người. Giờ tôi
thấy ơn trời là mình đã không giết Finnick, vì làm sao mà tôi quên được bằng
cách nào mà Peeta có thể ra khỏi đây mà vẫn còn sống? Thật may khi có ai đó bên
cạnh, dù chỉ là tạm thời.
Không phải lỗi của bà Mags khi tôi bắt đầu lả đi. Bà đang cố
làm mọi thứ để trở nên là một hành khách dễ tính, nhưng thực tế, sức nặng mà
tôi đang mang vượt quá sức chịu đựng. Nhất là giờ đây bên chân phải dường như
trở nên cứng đơ. Đầu tiên là tôi gục xuống đất hai lần, tôi gắng chống đỡ lại
trên đôi chân, nhưng lần thứ ba, đôi chân không còn chịu ợp tác với tôi nữa.
Khi đang cố đứng dậy, nó trở nên kiệt quệ và bà Mags lăn xuống đất trước cả
tôi. Tôi với ra xung quanh, cố tận dụng dây leo và cành cây để đứng thẳng.
Finnick quay lại bên cạnh tôi, với Peeta đang bám lên anh
ấy.
“Không tác dụng đâu,” tôi nói, “Anh có thể vác cả hai không?
Đi trước đi, em sẽ theo kịp.” Một lời đề nghị chẳng hiểu sao lại thật đáng
nghi, nhưng tôi nói ra với giọng chắc chắn nhất có thể.
Tôi nhìn thấy đôi mắt xanh lục của Finnick dưới ánh trăng.
Chúng sáng rõ như ban ngày, như của một loài mèo với nét phản chiếu kì lạ. Có
lẽ chúng lấp lánh như những giọt nước mắt.
“Không,” anh nói. “Anh không thể cõng cả hai. Tay anh không còn hoạt động.” Đúng vậy. Cánh tay anh ấy
co giật vô phương kiểm soát ở hai bên sườn. Đôi bàn tay trống rỗng. Trong ba
chiếc đinh, chỉ còn lại một chiếc và nó nằm trong tay Peeta. “Xin lỗi bà Mags.
Cháu không thể.”
Những gì xảy ra tiếp theo quá nhanh gọn, quá điên rồ, tôi
thậm chí còn không bước lên được mà ngăn nó xảy ra. Bà Mags tự đứng xuống đất,
đặt một nụ hôn lên môi Finnick và rồi đi tập tễnh thẳng vào màn sương. Ngay lập
tức, cơ thể bà bị bao trùm bởi lực xoắn man rợn và bà ngã xuống đất với chứng
múa giật kinh hoàng.
Tôi muốn hét lên nhưng cổ họng phát hỏa. Tôi bước một bước
vô vọng về phía Mags nhưng khi tôi nghe thấy tiếng đại bác phát nổ, thì biết
rằng trái tim bà đã ngừng đập, rằng bà ấy đã chết.
“Finnick?” Tôi thốt ra giọng khàn khàn nhưng anh đã quay đi
khỏi cảnh tượng ấy, tiếp tục rút khỏi màn sương. Lê bên chân vô dụng đằng sau,
tôi loạng choạng theo sau Finnick, không còn biết làm gì khác.
Thời gian và không gian trở nên vô nghĩa khi màn sương dường
như ngấm sâu vào não tôi, làm suy nghĩ tôi rối tung, khiến mọi thứ trở nên
không thật. Có sự khao khát sống đầy thú tính khiến tôi vấp bước sau Finnick và
Peeta, tiếp tục di chuyển, dù có thể tôi đã chết rồi. Những bộ phận trong tôi
đã tê liệt, hay rõ là đang chết dần. Còn bà Mags đã chết. Đây là vài điều mà
tôi biết, hay có lẽ chỉ là tôi nghĩ tôi biết vì nó hoàn toàn không tạo cảm giác
gì. Ánh trăng lấp lóe trên mái tóc vàng hoe của Finnick, những giọt mưa gây
thương tích bỏng rát bắn vào phía tôi, một bên chân biến thành mẩu gỗ thừa. Tôi
theo chân Finnick cho tới khi anh ấy đổ gục xuống đất với Peeta vẫn ở trên lưng.
Tôi dường như chẳng còn khả năng ngăn bản thân thôi tiến về trước mà chỉ đơn
giản là lê thân cho tới khi tôi vấp phải cơ thể nằm sóng xoài của họ, thiếu
chút nữa là điếng người. Đây chính là địa điểm, cách thức và thời điểm mà tất
cả chúng tôi cùng chết đi, tôi nghĩ vậy. Nhưng ý nghĩ đó bị sao nhãng và ít
nguy cấp hơn những đau đớn hiện tại trên cơ thể. Tôi nghe thấy Finnick rên rỉ
và quyết định đổ rạp cơ thể lên trên hai người. Giờ tôi có thể thấy bức tường
sương mù đang tiến tới với màu sắc trắng long lanh. Có lẽ mắt tôi đang bị đánh
lừa, hoặc do ánh trăng nhưng làn sương có vẻ đang biến đổi. Vâng, nó trở nên
dày hơn, như thể nó bị ép vào một chiếc cửa sổ thủy tinh và đang bị ép phải đặc
lại. Tôi nheo mắt đầy khó khăn và nhận ra những mẩu hơi dạng ngón không còn nhô
ra từ màn sương nữa. Thật ra, nó hoàn toàn ngừng tiến về phía trước.
Giống như những cảnh tượng khủng khiếp khác mà tôi đã chứng
kiến trong trường đấu, nó đã đạt đến giới hạn. Cả việc đó và việc những nhà tổ
chức vẫn chưa quyết định giết chết chúng tôi.
“Nó dừng lại rồi.” Tôi cố nói chuyện, nhưng chỉ có một tiếng
rên rỉ thốt ra từ cái miệng đang sưng lên. “Nó dừng lại rồi.” Tôi nói lần nữa,
và lần này tôi phải nói rõ hơn, vì cả Peeta và Finnick đều đã ngoảnh đầu về
phía màn sương. Giờ nó bắt đầu trồi lên trên, như thể đang chậm dần tan vào
trong bầu trời. Chúng tôi dõi theo cho tới khi nó hoàn toàn biến mất và chỉ còn
làn khói sót lại. Peeta lăn xuống khỏi người Finnick đã lật lưng lại. Chúng tôi
nằm đó thở hổn hển, co rúm, thần trí và cơ thể đều bị chất độc xâm chiếm. Vài
phút trôi qua, Peeta lơ đãng đứng dậy. “Những con khỉ…” Tôi nhìn lên và phát
hiện một đôi mà tôi đoán là hai con khỉ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con khỉ
sống trước đây – chẳng có con gì giống thế trong rừng cây ở nhà chúng tôi.
Nhưng tôi chắc hẳn đã nhìn thấy một bức tranh, hay một con trong Đấu trường, vì
khi tôi nhìn thấy những con vật đó, những từ ngữ tương tự cũng hiện ra trong
tâm trí. Tôi nghĩ chúng có màu lông vàng, dù khó có thể thấy được, và to gần
bằng một nửa người trưởng thành. Tôi thấy những con khỉ là một dấu hiệu tốt.
Chắc chắn chúng sẽ không dạo quanh nếu hơi khí đủ làm chết người. Trong một
lát, chúng tôi im lặng quan sát người khác, cả người và lũ khỉ. Rồi Peeta cố
đứng thẳng trên đầu gối và bò lên con dốc. Tất cả chúng tôi phải bò đi, vì hiện
giờ việc đi lại cũng khó như bay vậy; chúng tôi bò cho tới khi bụi dây leo biến
thành một dải hẹp của bờ biển đầy cát và dòng nước ấm áp bao quanh chiếc Sừng
dê táp vào mặt. Tôi co giật người lại như thể vừa chạm vào một ngọn lửa lớn.
Chà xát muối vào vết thương. Tôi nhận thức rõ cảm giác, nước
muối làm cho nỗi đau đớn nơi vết thương của tôi trở nên mờ nhạt đến nỗi tôi hầu
như không còn cảm thấy gì cả. Nhưng có một cảm giác khác, kéo dài ra. Tôi thử
nghiệm bằng cách cẩn trọng đặt một bàn tay lên mặt nước. Rất đau, hẳn vậy,
nhưng rồi dịu hơn. Và xuyên qua lớp nước màu xanh lam, tôi nhìn thấy một chất
màu trắng sữa lòi ra khỏi vết thương trên da. Khi màu trắng thu nhỏ lại, thì
vết thương cũng vậy. Tôi mở dây thắt lưng và cởi bỏ bộ đồ liền thân, giờ chỉ
kém hơn một đống vải rách lỗ chỗ. Đôi giầy và bộ đồ lót không hiểu sao lại
không bị ảnh hưởng. Từng chút một, mỗi lần là từng phần của chân hay tay, tôi
đã thấm được hết chất độc ra khỏi vết thương. Peeta có vẻ như cũng đang làm
tương tự. Nhưng Finnick thì quay lưng khỏi mặt nước ở lần chạm đầu tiên và nằm
úp mặt trên cát, không muốn hoặc không thể tự làm sạch mình.
Rút cục, khi tôi đã vượt qua được giai đoạn tệ nhất, mở mắt
dưới nước, hít nước vào trong khoang mũi và xì nó ra, và thậm chí còn súc nhiều
lần để làm sạch họng, tôi đã đủ sẵn sàng để giúp Finnick. Có cảm giác quay trở
lại trên cẳng chân nhưng hai cánh tay tôi vẫn lỗ chỗ những nốt co thắt.
Tôi không kéo lê Finnick ra chỗ mé nước được và có thể vết
thương sẽ giết chết anh ấy nữa. Nên tôi hớt nước vào lòng bàn tay run rẩy của
mình và đổ lên vào bàn tay Finnick. Vì Finnick không ở dưới nước nên chất độc
tiết ra từ vết thương đúng lúc nó chạm phải làn sương mà tôi đã cố sức tránh
xa.
Peeta đã đủ tỉnh táo để giúp tôi. Cậu ấy cắt rách bộ đồ liền
thân của Finnick. Ở đâu đó cậu ấy tìm thấy hai cái vỏ ốc có tác dụng hơn hai
bàn tay. Chúng tôi tập trung làm ướt đẫm hai cánh tay Finnick trước vì chúng bị
thương khá tệ và mặc dù có nhiều chất lỏng trắng phọt ra từ vết đau, anh ấy cũng
không chú ý lắm. Anh ấy chỉ nằm đó, mắt nhắm lại và thỉnh thoảng rên rỉ.
Tôi nhìn xung quanh và nhận thấy độ nguy hiểm của chất độc
mà chúng tôi đang ngấm vào ngày càng lớn dần. Trời đã khuya, đúng, nhưng trăng
tối nay quá sáng để nghĩ đến việc lẩn trốn. Thật may vì chưa có kẻ nào tấn
công. Chúng tôi có thể thấy họ tới từ chỗ Sừng dê, nhưng nếu cả bốn đứa nhà
nghề cùng tấn công, chúng sẽ áp đảo. Nếu từ đầu chúng không phát hiện ra thì
tiếng rên rỉ của Finnick sẽ sớm phản bội lại chúng tôi thôi.
“Chúng ta cần đưa anh ấy xuống nước.” Tôi thì thào. Nhưng
chúng tôi không thể đưa mặt anh ấy xuống trước, không thể trong điều kiện thế
này. Peeta lắc bàn chân Finnick. Mỗi người chúng tôi vác một bên, xoay anh ấy
vòng quanh một trăm tám độ và bắt đầu kéo lê người Finnick xuống mép nước. Mỗi
lần chỉ có vài inch. Rồi mắt cá chân. Rồi chờ đợi vài phút. Lên tới giữa bắp
chân. Chờ đợi. Tới đầu gối. Những đám bông trắng sủi ra từ phần thịt và anh ấy
rên lên. Chúng tôi tiếp tục việc giải độc, từng chút một.
Những gì tôi nhận thức được là tôi ngồi dưới nước bao lâu
thì tôi cảm thấy dễ chịu bấy nhiêu. Không chỉ ở phần da, mà đầu óc và sự điều
khiển các bắp cơ tiếp tục được cải thiện. Tôi có thể thấy khuôn mặt Peeta bắt
đầu trở lại vẻ bình thường, mi mắt cậu ấy mở ra, vẻ nhăn nhó đã không còn trên
khuôn miệng. Finnick dần dần tỉnh lại. Đôi mắt anh ấy mở ra, tập trung nhìn
chúng tôi và biểu lộ sự lo lắng rằng anh ấy đang cần phải giúp sức. Tôi đặt đầu
anh ấy lên đùi và chúng tôi để Finnick ngâm nước khoảng mười phút với các bộ
phận từ cổ xuống ngập trong nước. Peeta và tôi trao đổi cái cười khi Finnick
nâng hai canh tay lên khỏi mặt nước.
“Chỉ còn phần đầu anh thôi, Finnick. Đó là bộ phận bị thương
nặng nhất nhưng anh sẽ thấy khá hơn thôi, nếu có thể chịu được.” Peeta nói.
Chúng tôi giúp anh ấy ngồi dậy và để anh ấy bám vào tay khi Finnick cau mày,
nhăn mũi và miệng. Cổ họng anh vẫn còn quá khô khốc để có thể nói chuyện được.
“Tớ sẽ cố lấy nước ở một cái cây.” Tôi nói. Những ngón tay
tôi dò dẫm chỗ thắt lưng và tìm thấy chiếc ống vẫn còn treo bởi đám dây leo.
“Để tớ chọc lỗ trước đã,” Peeta nói. “Cậu ở đây với anh ấy
đi. Cậu là người chữa bệnh mà.”
Tôi nghĩ đó là một lời nói đùa. Nhưng tôi chẳng nói ra, bởi
lo cho Finnick là quá đủ rồi. Anh ấy bị thương nặng nhất bởi màn sương, dù tôi
không rõ là tại sao nữa. Có lẽ vì anh ấy to con nhất hoặc có lẽ do anh ấy phải
tự gắng sức nhiều nhất. Và tất nhiên là còn có bà Mags. Tôi vẫn không hiểu
chuyện gì đã xảy ra tại đây. Tại sao anh ấy lại nhất thiết phải bỏ rơi bà ấy để
cõng lấy Peeta. Tại sao bà ấy không những không nghi ngờ gì về điều đó mà con
đâm đầu vào chỗ chết mà không có một chút do dự nào. Có phải là vì bà ấy đã quá
già để sống thọ? Có phải bọn họ nghĩ rằng Finnick sẽ giữ được một cơ hội tốt
hơn để thắng được nếu anh ấy coi Peeta và tôi như những đồng minh? Cái nhìn phờ
phạc trên khuôn mặt Finnick nói cho tôi biết rằng giờ không phải lúc đặt câu
hỏi.
Thay vì thế tôi cố trấn an lại mình. Tôi tháo chiếc ghim cài
chim nhại ra khỏi bộ đồ liền thân rách nát và đính nó vào quai áo lót. Chiếc
dây lưng giữ nổi hẳn phải là thứ chống lại axit vì nó trông vẫn còn tốt y như
mới. Tôi có thể bơi nên chiếc dây lưng giữ nổi không cần thiết lắm nhưng lão
Brutus đã chặn mũi tên của tôi với chiếc dây lưng của lão nên tôi vẫn thắt nó
lại, nghĩ rằng nó có lẽ sẽ có tác dụng bảo vệ nào đó. Tôi thắt lại tóc và dùng
những ngón tay chải, nó thưa đi đáng kể vì những giọt nước sương đã phá hủy.
Tôi bện phần tóc còn lại ra sau lưng.
Peeta vừa tìm thấy một cái cây thích hợp cách xa tầm mười
yard tính từ dải bờ biển hẹp. Chúng tôi khó có thể trông thấy cậu ấy nhưng âm
thanh của con dao rơi trên những cành cây gỗ thì nghe rất rõ ràng. Tôi tự hỏi
chuyện gì xảy ra với cái giùi. Bà Mags hẳn đã đánh rơi nó hoặc mang nó vào màn
sương bên người. Dù sao thì nó cũng đã mất rồi.
Tôi di chuyển ra xa hơn nữa vào chỗ đất nông, luân phiên nổi
phần bụng và lưng. Nếu nước biển chữa thương cho Peeta và tôi thì nhìn chung nó
có thể chữa lành cho Finnick. Anh ấy bắt đầu di chuyển chậm, chỉ để kiểm tra
chân tay và từ từ bơi. Nhưng không giống như tôi lúc đang bơi, lối bơi có điệu,
thậm chí còn có nhịp. Trông cứ như một con vật biển kì lạ nào đó đang cố giành
lại sự sống. Anh ấy lặn xuống và nổi lên, phun nước ra từ miệng, lăn qua lăn
lại theo hình dáng xoắn ốc kì dị khiến tôi xem mà hoa mắt. Và rồi, khi anh ấy ở
dưới nước rất lâu mà tôi cảm tưởng như anh đã chết đuối thì đầu anh ấy nổi lên
ngay cạnh tôi và tôi kêu lên.
“Đừng làm thế nữa.” Tôi nói
“Sao? Nổi lên hay ở dưới nước?” Anh hỏi lại.
“Cả hai. Mà không gì cả. Sao cũng được. Chỉ cần ngâm nước và
cử động,” Tôi nói. “Hoặc nếu anh thấy việc này có ích, thì đi giúp Peeta đi. “
Chỉ mất một lúc để vượt qua góc khu rừng, tôi trở nên sợ hãi
một sự khác lạ. Nhiều năm săn bắn hay có lẽ bởi bên tai đã hồi phục của tôi có
ích hơn bất cứ ai. Nhưng tôi cảm nhận có một khối sinh vật máu nóng lơ lửng
trên đầu. Chúng chẳng cần đến việc kêu lách cách hay hét lên. Chỉ cần hơi thở
đã quá đủ.
Tôi chạm vào cánh tay Finnick và anh ấy dõi theo cái nhìn
chằm chằm của tôi lên phía trên. Tôi không hề biết rằng chúng làm thế nào mà
xuất hiện quá lặng lẽ như vậy. Hoặc có lẽ không phải thế. Do tất cả chúng tôi
đã quá chìm đắm trong việc phục hồi cơ thể.
Trong thời gian đó chúng đã tụ tập lại. Không phải chỉ năm
hay mười mà là cả hai chục con khỉ treo ngược người trên các cành cây nhiệt
đới. Hai con khỉ mà chúng tôi bắt gặp lúc lần đầu chạy thoát khỏi màn sương
trông như một hội đồng chào khách. Đám khỉ mang cảm giác như một điềm gở. Tôi
chuẩn bị cây cung với hai mũi tên và Finnick gắn cây đinh ba trong bàn tay. “Peeta,”
Tôi nói bình tĩnh nhất có thể. “Tớ cần cậu giúp gì đó đấy.”
“Được rồi, chỉ một phút thôi. Tớ nghĩ tớ sắp hiểu rồi,” Cậu
ấy đáp, vẫn giữ lấy cái cây.
“Đúng rồi, ở kia. Cậu còn giữ ống nước chứ?”
“Ừ. Nhưng chúng tớ vừa tìm thấy gì đó mà cậu nên nhìn thấy
đã.” Tôi tiếp tục bằng một giọng có nhịp điệu. “Chỉ cần di chuyển về phía bọn
này thật nhẹ nhàng, rồi cậu sẽ không làm nó giật mình.” Vì vài lí do, tôi không
muốn cậu ấy chú ý tới những con khỉ, hay thậm chí liếc qua chỗ chúng. Có những
sinh vật hiểu sự tương tác bằng mắt thường là một sự công kích.
Peeta quay đầu về phía chúng tôi, thở hổn hển rời khỏi công
việc làm trên cây. Giọng điệu khi yêu cầu của tôi thật kì cục tới nỗi nó cảnh
bảo cậu ấy theo một kiểu khác thường. “Được thôi,” cậu nói một cách bình
thường. Peeta bắt đầu xuyên qua đám cây và mặc dù tôi biết cậu ấy đang nỗ lực
để giữ yên lặng thì việc này không bao giờ cần tới sự khỏe mạnh, dù cậu ấy có
cả đôi chân tráng kiện. Nhưng rồi mọi việc đểu ổn thỏa, cậu ấy đang di chuyển,
và những con khỉ vẫn ở nguyên chỗ hiện tại của chúng.
Peeta chỉ cách bờ biển có năm yard khi cậu ấy cảm nhận được
bọn khỉ. Đôi mắt Peeta chỉ phóng lên được một giây nhưng như thể cậu ấy vừa bóp
cò một quả bom. Lũ khỉ tản ra thành một đống lông vàng cam đang rít lên và đổ về
phía cậu ấy. Tôi chưa từng thấy con vật nào di chuyển nhanh đến thế. Bọn chúng
trượt xuống đám dây leo như kiểu mọi thứ đều được bôi mỡ. Khoảng cách xa không
tưởng được từ cây này sang cây khác. Răng nanh trắng nhởn, lông cổ xù lên, móng
vuốt bắn ra như những con dao bấm. Tôi có thể không quen thuộc với lũ khỉ,
nhưng động vật ngoài tự nhiên không hành động giống thế này. “Lũ mút.” Tôi nói
lớn khi Finnick và tôi lao nhanh về phía bãi cỏ.
Tôi biết mỗi mũi tên cần phải tính toán, và bọn khỉ cũng
thế. Trong ánh sáng kì quái, tôi hạ gục từng con khỉ một, nhắm vào mắt, tim,
họng, thế nên mỗi cú bắn ra là cú chí mạng. Nhưng điều đó vẫn không đủ nếu
Finnick không xiên những con thú như lũ cá và quăng chúng sang một bên, Peeta
chớp nhoáng với con dao. Tôi cảm nhận những vết cào trên chân, phần dưới lưng,
trước khi ai đó hất văng kẻ tấn công. Không khí ngày càng nặng nề với các loại
thực vật bị giẫm nát, mùi máu tanh và mùi hôi thối mốc meo của lũ khí. Peeta và
Finnick và tôi cố định chỗ ngồi thành hình tam giác, cách xa người kia vài
yard, lưng chúng tôi dựa vào nhau. Tim tôi chùng xuống khi những ngón tay kéo
ra chiếc mũi tên cuối cùng. Rồi tôi nhớ Peeta cũng có một chiếc bao tên. Cậu ấy
không bắn cung mà đâm xuyên bằng con dao đó. Giờ con dao của tôi đã mất, nhưng lũ
khỉ nhanh hơn, có thể nhảy nhót ra vào rất nhanh mà bạn khó có thể phản ứng
lại.
“Peeta,” Tôi hét lên. “Những mũi tên của cậu!”
Peeta quay lại bắt gặp tình thế khó khăn của tôi và lia
chiếc bao tên khi một con khỉ thình lình lao ra khỏi một cái cây tới chỗ ngực
cậu ấy. Tôi không có mũi tên, không có cách nào để bắn cung được. Tôi có thể
nghe thấy tiếng “thịch” tìm một mục tiêu khác từ chiếc đinh ba của Finnick và
biết rằng thứ vũ khí ấy đã được đâm vào. Bên tay cầm dao của Peeta bị vô hiệu
khi cậu ấy cố chuyển chiếc bao tên. Tôi văng con dao của mình vào một con mút
đang lao tới nhưng thứ sinh vật đó lại lộn nhào, tránh lưỡi dao và ở nguyên tại
vị trí của nó.
Không vũ khí, không phòng vệ, tôi chỉ làm việc duy nhất có
thể nghĩ được. Tôi chạy về phía Peeta, xô cậu ấy xuống đât và bảo vệ cơ thể cậu
bằng chính mình, ngay khi tôi biết đã không đúng lúc.
Dù vậy nhưng cô ta đã đến. Như một hồn ma, có vẻ vậy trong
làn không khí dày đặc. Chỉ một khoảnh khắc không thấy đâu, giây tiếp theo đã
loạng choạng phía trước Peeta. Đầu máu me, miệng mở ra với một tiếng hét cao
độ, tròng mắt giãn ra nên đôi mắt cô ta trông như hai hố đen.
Con nghiện morphine mất trí ở quận 6 thò ra hai cánh tay
xương xẩu như thể để ôm con khỉ lại, rồi nó cắn ngập những chiếc răng nanh vào
ngực cô ấy.