Bắt lửa - Phần 2 - Chương 10

Phần 2 – Trấn áp

Chương 10:

Đấy
là chim húng nhại.

Tôi
không có cảm giác gì cả khi hình ảnh chú chim của tôi được nướng chìm trên ổ
bánh. Không giống kiểu phô diễn thời trang mà tôi thường thấy ở Capitol, chắc
chắn không phải thế.

“Cái
gì thế này? Nó mang ý nghĩa gì đây?” Tôi hỏi một cách cay nghiệt như muốn giết
người.

“Nó
có nghĩa rằng chúng tôi đứng về phía cô,” Một giọng nói nhút nhát sau lưng tôi.

Khi
tôi đến đây thì chưa nhìn thấy cô ta. Cô ta chắc hẳn đã ở trong nhà. Còn tôi
thì không rời mắt khỏi mục tiêu hiện tại. Có thể kẻ mới tới được trang bị vũ
khí, nhưng tôi cá là cô ta sẽ không mạo hiểm để cho tôi nghe thấy tiếng lách
cách báo hiệu cái chết của tôi đang đến gần, vì biết rằng tôi sẽ giết chết
người bạn của cô ta ngay sau đó. “Tới gần đây để tôi có thể thấy cô,” Tôi ra
lệnh.

“Cô
ấy không thể, cô ấy… ” Người phụ nữ với chiếc bánh quy cất tiếng.

“Đến
đây!” Tôi hét lên. Có tiếng bước và tiếng lê chân qua. Tôi có thể cảm thấy rằng
việc di chuyển ấy cần khá nhiều nỗ lực. Một người phụ nữ khác, hoặc có lẽ tôi
nên gọi cô ấy là một cô gái vì cô ta trông trạc tuổi tôi, chân đi khập khiễng.
Cô ta ăn mặc xoàng xĩnh trong bộ đồng phục của lính canh kết hợp với áo choàng
không tay lông thú trắng, nhưng nó trông rộng hơn so với dáng vẻ mảnh khảnh của
cô. Không mang theo vũ khí. Hai tay cô chống vào chiếc nạng cồng kềnh làm từ
nhánh cây gãy.

Mũi
giầy phải của cô ta không thể né chỗ tuyết thế nên phải lê từng bước đi.

Tôi
săm soi khuôn mặt của cô gái, hiện đang đỏ bừng lên vì cóng lạnh. Hàm răng cong
và có một vết bớt hình trái dâu tây phía trên một bên mắt nâu màu sô cô la. Đây
không phải là một người lính canh.

Cũng
chẳng phải cư dân Capitol.

“Cô
là ai?” Tôi hỏi một cách thận trọng nhưng mang ít vẻ hằn học hơn.

“Tôi
là Twill,” Người phụ nữ nói. Cô ta trông già dặn hơn. Có lẽ khoảng ba mươi lăm
tuổi.

“Còn
đây là Bonnie. Chúng tôi đã chạy trốn khỏi quận 8.”

Quận
8! Thế thì họ chắc phải biết về cuộc nổi dậy.

“Cô
lấy những bộ đồng phục này ở đâu?” Tôi hỏi.

“Tôi
lấy cắp chúng từ nhà máy,” Bonnie đáp. “Chúng tôi sản xuất nó ở đấy. Tôi nghĩ
rằng bộ đồng phục này dành cho… cho một ai đó khác. Đó là lí do tại sao nó
trông khá thùng thình.”

“Khẩu
súng là của một tên canh giữ đã chết,” Twill nói, dõi theo đôi mắt tôi.

“Chiếc
bánh trên tay cô. Với hình con chim. Nó ám chỉ điều gì?” Tôi hỏi.

“Cô
không biết à, Katniss?” Bonnie có vẻ thực ngạc nhiên.

Họ
nhận ra tôi. Tất nhiên là họ nhận ra tôi rồi. Tôi không hề che mặt và lại đang
đứng ở đây, bên ngoài quận 12, chĩa mũi tên vào họ. Có thể là ai khác được chứ?

“Tôi
nhận ra vì nó khớp với ghim cài áo tôi dùng ở trong đấu trường.“

“Twill
không biết.” Bonnie nói khẽ.

“Có
thể là không biết tí gì tới nó cả.” Đột nhiên tôi cảm thấy cần phải kiểm soát
mọi thứ “Tôi biết bọn cô đang có một cuộc nổi dậy ở quận 8.”

“Đúng
thế, đó là tại sao chúng tôi phải trốn đi.” Twill nói.

“Chà,
giờ thì các cô đều trông rất ổn và đã được thoát ra. Các cô định sẽ làm gì tiếp
theo?” Tôi hỏi.

“Chúng
tôi đang đi về quận 13.” Twill trả lời.

“Mười
ba?” Tôi nói “Không có quận 13 nào cả. Nó đã bị xóa sổ trên bản đồ.”

“Mười
bảy năm trước,” Twill nói.

Chợt
Bonnie buông chiếc nạng ra và co rút lại đau đớn.

“Chuyện
gì xảy ra với chân của cô vậy?” Tôi hỏi.

“Tôi
bị trẹo mắt cá chân. Đôi giày quá to.” Bonnie đáp.

Tôi
cắn môi. Bản năng mách bảo tôi rằng họ không nói dối. Và đằng sau sự thật đó là
một mớ thông tin mà tôi phải biết được. Dù vậy, tôi vẫn bước lên và đỡ lấy khẩu
súng của Twill trước khi hạ bộ cung tên xuống. Rồi tôi do tự một lúc, nghĩ về
một ngày khác ở trong khu rừng, khi Gale và tôi trông thấy con tàu đột nhiên
xuất hiện giữa không trung, đang truy bắt hai kẻ chạy trốn khỏi Capitol. Chàng
trai bị đâm bằng giáo và bị giết chết. Còn cô gái có bộ tóc đỏ, tôi đã biết
chuyện khi tới Capitol, đã trở nên tàn tật và trở thành người nô lệ câm tên
Avox. “Có ai theo sau các cô không?”

“Chúng
tôi không nghĩ vậy. Có lẽ họ tin rằng chúng tôi đã bị giết trong trận nổ nhà
máy.” Twill nói “May mắn là chúng tôi đã không chết.”

“Được
rồi. Vào trong đi.” Tôi nói, gật đầu về phía ngôi nhà bằng xi măng. Tôi vào
trong cùng với họ, mang theo cả khẩu súng.

Bonnie
đi thẳng tới chỗ lò sưởi và thả người lên chiếc áo choàng của lính canh đã được
trải ra trước đó. Cô ấy huơ tay trước ngọn lửa yếu ớt từ mẫu thừa của một thanh
củi nay đã gần thành than. Làn da cô tái nhợt đến nỗi trở nên trong suốt và tôi
có thể nhìn thấy nét ửng đỏ xuyên qua da thịt. Twill cố sửa soạn lại chiếc áo
choàng mà đáng nhẽ phải là của cô ấy quanh cô gái đang run rẩy.

Một
cái hộp thiếc đã cắt một nửa, miệng nham nhở trông khá nguy hiểm. Nó được đặt
lên đống tro, đổ đầy một nhúm lá kim đang bốc hơi trong nước.

“Đang
pha trà à?” Tôi hỏi.

“Chúng
tôi không chắc lắm. Tôi nhớ là đã nhìn thấy ai đó làm thế này với những lá kim
của cây thông ở trường đấu vài năm về trước. Tôi nghĩ nó là lá kim thông.”
Twill nói với một cái cau mày.

Tôi
nghĩ về quận 8, một đô thị đáng sợ luôn bốc mùi khí thải công nghiệp, mọi người
ở trong những căn phòng ọp ẹp. Quang cảnh chỉ độc một bãi cỏ. Không có tí cơ
hội nào để hòa với tự nhiên. Thật kì diệu khi hai người lại pha được loại trà
này.

“Đã
hết thức ăn rồi à?” Tôi hỏi.

Bonnie
gật đầu. “Chúng tôi đã đi kiếm những gì có thể nhưng thức ăn quá khan hiếm. Nó
cạn kiệt rất nhanh.” Sự run rẩy trong giọng nói của cô ấy làm tan biến chút đề
phòng còn lại trong tôi. Cô ấy chỉ là một cô gái bị thương và suy dinh dưỡng,
đang chạy trốn khỏi Capitol.

“Thế
thì hôm nay là ngày may mắn của cô đấy,” Tôi nói, ném túi dụng cụ lên sàn.

Những
người chết đói có ở khắp các quận và chúng tôi vẫn có nhiều hơn là vừa đủ. Thế
nên tôi đã đi phân phát cho xung quanh một ít. Tôi ưu tiên gia đình Gale,
Greasy Sae, một vài thương nhân ở chợ đã thôi buôn bán. Mẹ tôi thì ưu tiên
những người khác, hầu hết là các bệnh nhân, những người mà bà ấy muốn cứu giúp.
Sáng nay tôi quyết định nhét đầy thức ăn vào túi dụng cụ, vì biết rằng mẹ sẽ
trông thấy lượng thức ăn đang hết dần và cho rằng tôi sẽ khiến mọi người xung
quanh bị đói. Thật ra thì tôi đã tốn thời gian đến chỗ hồ nước mà mẹ tôi không
có gì phải lo lắng cả. Tôi định phân phát thức ăn sáng nay khi quay về, nhưng
giờ thì điều đó sẽ không xảy ra. Từ chiếc túi, tôi lấy ra hai chiếc bánh nho
với một lớp bơ được nướng kèm ở trên. Dường như chúng tôi luôn luôn có được
nguồn dự trũ này kể từ khi Peeta biết rằng chúng là món ưa thích của tôi. Tôi
quăng một cái về phía Twill nhưng lại bước qua và đặt một cái lên đùi của
Bonnie vì lúc đó tầm với của cô ấy không tới và tôi không muốn chiếc bánh đáp
xuống chỗ ngọn lửa.

“Ồ,”
Bonnie nói “Ồ, tất cả cho tôi sao?”


cái gì đó trong tôi nhói lên khi tôi chợt nhớ tới một giọng nói khác. Rue.
Trong đấu trường. Khi tôi đưa cho cô bé một cẳng vịt. “Em chưa bao giờ có được
hẳn một cái chân vịt trước kia.” Vẻ mặt không thể tin được của em là do đói lâu
ngày.

“Ừ,
ăn hết đi,” Tôi nói. Bonnie cầm lấy chiếc bánh nhân nho như thể cô ấy vẫn không
tin rằng đây là sự thật và sau đó thì cắn ngập răng từng miếng một, không thể
dừng lại được. “Tốt hơn là nên nhai nó đã.” Cô ấy gật đầu, cố gắng chậm lại,
nhưng tôi biết việc đó thật khó khăn khi mà bạn đang đói meo. “Tôi nghĩ trà
xong rồi.” Tôi nhấc hộp thiếc ra khỏi đám tro. Twill tìm được hai chiếc cốc
thiếc trong ba lô và tôi rót trà ra, đặt nó lên nền nhà cho nguội. Họ tụm lại
với nhau, cùng ăn, thổi nguội trà, và nhấp những ngụm nhỏ khi tôi đốt lửa lên.
Tôi chờ cho tới khi họ mút xong mỡ trên từng ngón tay để hỏi “Thế câu chuyện
của các cô là gì?” Và họ bắt đầu kể cho tôi nghe.

Kể
từ sau Đấu trường sinh tử, sự bất mãn của những cư dân quận 8 tăng cao. Tất
nhiên là nó vẫn luôn như thế, ở một mức độ nào đó. Nhưng khác là những lời đồn
thổi vẫn chưa đủ nhiều và dự định hành động phải đi từ mong muốn đến hiện thực.
Những nhà máy dệt phục vụ toàn Panem đang chất đầymáy móc, âm thanh ồn ã từ đó
cũng làm cho những tin tức lọt ra một cách an toàn, rồi truyền tai nhau, và
những câu chuyện ấy thì không được chú ý và kiểm soát. Twill đã từng dạy học ở
trường và Bonnie là một trong những học trò của cô. Khi hồi chuông cuối cùng
vang lên, họ thường dành thời gian bốn tiếng ở nhà máy chuyên sản xuất những bộ
đồng phục của lính canh. Bonnie phải mất hai tháng làm việc trong xưởng quân
đội để làm xong hai bộ đồng phục, một đôi ủng, một đôi quần thụng. Chúng vốn
được dành cho Twill và chồng cô ấy vì họ hiểu là, một khi cuộc nổi dậy được
khởi xướng, sẽ thật cần thiết để mang chúng ra khỏi quận 8 với điều kiện cuộc
nổi dậy lan rộng và thành công.

Ngày
mà Peeta và tôi đã trải qua rồi cùng nhau dựng nên quang cảnh của Buổi Diễu
hành Chiến thắng cũng được nhắc lại phần nào. Mọi người trong đám đông tự đóng
quân theo đội của họ, ngay bên cạnh các tòa nhà mà họ nhắm tới khi cuộc nổi
loạn nổ ra. Đó chính là kế hoạch: lật đổ trung tâm quyền lực của thành phố như
Tòa nhà Tối cao, trụ sở lính canh và trung tâm đàm phán ở quảng trường. Và tại
những địa điểm khác ở trong quận như đường ray xe lửa, kho thóc, cây xăng và
xưởng vũ khí. Buổi tối đính hôn của tôi, buổi tối mà Peeta đã quỳ xuống, tuyên
bố tình yêu bất diệt của cậu ấy với tôi trước máy quay của Capitol, chính là
buổi tối mà cuộc nổi dậy bắt đầu. Đó là một vỏ bọc lí tưởng. Buổi phỏng vấn về
cuộc diễu hành chiến thắng của chúng tôi với Caesar Flickerman được xem như một
sự sắp xếp. Nó tạo cho mọi người ở quận 8 một lí do để đổ ra đường sau đêm
khuya, đồng thời tập trung ở quảng trường hay những trung tâm cộng đồng khác
nhau quanh thành phố để dõi theo. Bình thường thì những hoạt động như vậy sẽ
trở nên đáng nghi ngờ. Nhưng thay vì thế, mọi người tập trung ở một nơi vào một
giờ đã được chỉ định trước, tám giờ, khi mà tấm màn ngụy trang được vén lên và
tất cả những thứ xấu xa được nới lỏng. Trung tâm đàm phán, kho thóc và trung
tâm năng lượng tất cả đều được kiểm soát chặt chẽ.

Khi
những tên lính canh xông lên, mọi vũ khí đều hướng vào những người chống đối.
Mọi người từng hi vọng đó chưa phải là hành động mất trí, rằng theo một vài
cách nào đó, nếu họ có thể để tin tức lọt ra ngoài các quận khác, một cuộc lật
đổ chính phủ thực sự ở Capitol là có khả năng xảy ra. Nhưng sau đó lại dẫn tới
thất bại. Hàng ngàn lính canh sẽ kéo tới. Những chiến hạm sẽ ném bom vào chỗ ẩn
náu của dân nổi loạn cho tới khi thành tro. Trong cảnh hỗn độn của toàn thành
phố kéo theo sau đó, mọi người sẽ làm tất cả những gì có thể để có thể sống sót
mà trở về nhà. Vì phải mất ít hơn là bốn mươi tám giờ để ổn định lại. Sau đó
lại một tuần rơi vào bế tắc. Không thức ăn, không nhiên liệu, còn mọi người thì
bị cấm ra khỏi nhà.

Chỉ
có một lần ti vi chiếu duy nhất một cảnh là thời điểm những kẻ chủ mưu bị treo
cổ ngoài quảng trường. Sau đó trong một tối, khi toàn quận bị rơi đến bờ vực
của sự chết đói, thì một lệnh được đưa ra là mọi người hãy quay trở lại công
việc như thường.

Điều
đó có nghĩa là trường học của cô Twill và Bonnie. Một con phố nào đó bị chắn ngang
bởi những quả bom khiến người dân bị muộn tới ca làm việc ở nhà máy, thế nên họ
vẫn cách xa hàng trăm yard lúc nó kích nổ, chỉ giết chết những người đang ở bên
trong, bao gồm cả chồng cô Twill và toàn bộ gia đình nhà Bonnie.

“Chắc
hẳn có kẻ nào đó đã thông báo với Capitol rằng ý tưởng về một cuộc nổi dậy bị
nhen nhóm ở đó.”


Twill nói với tôi một cách dè dặt.

Hai
người đó đã quay trở lại nhà cô Twill, nơi đã có sẵn bộ quần áo lính canh.

Họ
nhặt nhạnh những thứ có thể dự trữ được, trộm hết những thứ từ những người hàng
xóm họ biết là đã chết và để chúng trong tủ gửi đồ ở ga xe lửa. Trong một nhà
kho gần đường đi, họ thay trang phục của lính canh, cải trang để có thể trốn
vào một toa chở đầy vải trên con tàu đi đến quận 6. Họ ra khỏi con tàu tại một
trạm tiếp nhiên liệu dọc đường đi và tiếp tục đi bộ. Ẩn mình trong rừng sâu,
dùng những dấu chân để dò đường, cả hai cuối cùng cũng đã tới được ven quận 12
hai ngày trước, nơi mà họ buộc phải dừng lại vì Bonnie bị trẹo chân.

“Tôi
có thể hiểu là tại sao hai cô lại chạy trốn, nhưng hai cô hi vọng tìm ra cái gì
ở quận 13?” tôi hỏi.

Bonnie
và Twill trao đổi cái liếc mắt đầy lo âu “Chúng tôi không chắc lắm.” Twill nói.

“Nó
chẳng có gì ngoài đá sỏi cả,” Tôi nói. “Tất cả chúng ta đã từng xem những cảnh
phim.”

“Chính
là như vậy. Họ sử dụng những cảnh phim giống nhau để mọi người ở quận 8 ghi nhớ
điều đó.”Twill nói.

“Thật
sao?” Tôi cố gắng nghĩ lại để hình dung những cảnh tượng ở quận 13 mà tôi đã
xem trên TV.

“Cháu
biết tại sao họ luôn chiếu Tòa nhà Tối cao không?” Twill tiếp tục. Tôi gật đầu.
Tôi đã từng xem hàng ngàn lần.

“Nếu
cháu nhìn kĩ, cháu sẽ nhìn thấy nó. Ngay trên góc phải màn hình.”

“Nhìn
thấy gì ạ?” Tôi hỏi.


Twill lại lấy ra một miếng bánh với hình con chim “Một con chim húng nhại. Chỉ
thoáng chốc khi nó bay ngang qua. Cùng là một hình ảnh vào mỗi lần chiếu.”

“Khi
trở về nhà,chúng tôi nghĩ họ vẫn sẽ tái sử dụng những cảnh quay cũ vì giờ
Capitol không thể chiếu những gì thực sự có ở đó.” Bonnie nói.

Tôi
lẩm bẩm vẻ không tin lắm. “Cả hai định tới quận 13 dựa trên điều đó sao? Một
cảnh phim hình con chim? Hai người nghĩ sẽ tìm ra một vài thành phố nào đó với
những con người đi dạo quanh? Và điều đó không ảnh hưởng gì tới Capitol?”

“Không,”
Twill nói nghiêm túc. “Chúng tôi nghĩ người ta đã di chuyển xuống lòng đất khi
mọi thứ trên mặt đất bị phá hủy. Chúng tôi nghĩ họ vẫn còn sống sót. Và chúng
tôi cũng nghĩ rằng Capitol sẽ để họ yên vì trước Thời kì đen tối, nền công
nghiệp trọng yếu của quận 13 đã từng là phát triển hạt nhân.” “Họ có những
người thợ mỏ than chì.” Tôi nói. Nhưng sau đó tôi lại ngập ngừng, vì thông tin
mà tôi lấy được là từ Capitol.

“Đúng
thế. Họ có vài khu mỏ nhỏ. Nhưng thế là chưa đủ cho dân số với quy mô ấy. Tôi
đoán đó là điều duy nhất chúng tôi chắc chắn.” Cô Twill nói.

Tim
tôi đang đập rất nhanh. Nhỡ họ đúng thì sao? Đó có thể là sự thật không? Có thể
có nơi nào đó để chạy trốn ngoài chốn hoang dã ra không? Nếu có hẳn một cộng
đồng tồn tại ở quận 13, có lẽ nào nên tới đó, nơi mà tôi có thể làm được thứ gì
đó, thay vì ở đây chờ đợi cái chết đến gần? Nhưng thế thì… nếu có người ở quận
13, với những loại vũ khí đầy sức mạnh…

“Thế
tại sao họ lại không giúp chúng ta?” Tôi nói giận dữ. “Nếu đó là sự thật, tại
sao họ lại bỏ mặc chúng ta sống như vậy? Với cái đói khát, giết chóc và đấu
trường?” Đột nhiên tôi cảm thấy chán ghét cái thành phố tưởng tượng dưới đất ở quận
13 và những người đang dửng dưng nhìn chúng tôi chết đi. Bọn họ chẳng hơn gì
bọn Capitol.

“Chúng
tôi không biết.” Bonnie thì thầm. “Ngay bây giờ, chúng tôi chỉ giữ một tia hi
vọng rằng họ vẫn còn tồn tại.”

Điều
đó đã đánh úp vào các giác quan của tôi. Những thứ này đều là trò bịp. Quận 13
chưa hề tồn tại vì Capitol không bao giờ để nó lộ diện. Họ có thể có nhầm lẫn
về những cảnh phim.

Những
con chim nhại như những viên đá. Và dẻo dai. Nếu chúng có thể sống sót trong vụ
nổ bom đầu tiên ở quận 13, chúng có thể làm được nhiều điều hơn bây giờ. Bonnie
không có nhà. Gia đình cô ấy không còn. Quay trở lại quận 8 hay sống một quận
khác là điều không thể. Tất nhiên ý tưởng về việc giành lấy tự do, phát triển ở
quận 13 đã lôi kéo cô ấy. Tôi không thể để bản thân nói với cô ấy rằng cô đang
theo đuổi một giấc mơ không có thực như làn khói thuốc vậy. Có lẽ cô ấy và cô
Twill có thể tạo dựng một cuộc sống bằng cách nào đó khi ở trong rừng. Tôi đã
nghi ngờ về điều đó nhưng họ thật đáng thương đến nỗi tôi phải cố gắng để cứu
giúp.

Trước
tiên tôi tặng cho họ tất cả chỗ thức ăn ở trong ba lô, hầu hết ngũ cốc và hạt
rang, nhưng sẽ đủ cầm hơi nếu họ biết tiết kiệm. Sau đó tôi dẫn cô Twill vào
rừng và cố gắng hướng dẫn những điều căn bản về việc săn bắn. Cô ấy có một loại
vũ khí mà nếu cần thiết có thể biến năng lượng mặt trời thành những tia năng
lượng chết người nên có thể sẽ dùng lâu được. Khi cô Twill xoay sở với việc
giết con sóc đầu tiên, thứ vũ khí kém hiệu quả đó sẽ tạo một đống than vì nó
tạo ra một sức nóng trực tiếp lên cơ thể con sóc. Nhưng tôi lại bày cho cô ấy
cách lột da và làm sạch nó.

Qua
vài lần luyện tập, cô ấy sẽ học được cách làm thôi. Tôi đẽo gọt một cái nạng
mới cho Bonnie. Khi quay trở lại ngôi nhà, tôi cởi ra thêm một lớp tất cho cô
gái, nói cô ấy lót chúng vào ngón xỏ chân của đôi giày để đi, sau đó đeo chúng
vào chân lúc tối. Cuối cùng tôi dạy họ cách để đốt lửa đúng cách. Họ xin tôi
hãy kể chi tiết về tình trạng ở quận 12 và tôi kể cho họ về cuộc sống dưới
quyền Thread. Tôi có thể thấy rằng họ nghĩ đây là thông tin quan trọng đến nỗi
họ nói sẽ truyền tin về cho những người đang điều hành quận 13, và tôi giả bộ
kéo dài câu chuyện để không phá hủy đi niềm hi vọng của họ. Nhưng khi ánh sáng
bên ngoài báo hiệu chiều đã muộn thì tôi đã hết thời gian để tiếp tục kể cho họ
nghe.

“Giờ
tôi phải đi rồi.” tôi nói.

Họ
thốt ra những lời cảm ơn và ôm lấy tôi. Những giọt nước mắt rơi từ đôi mắt của
Bonnie. “Tôi không thể tin rằng chúng tôi đã gặp được cô. Cô thật đúng như tất
cả những gì mà mọi người nói, vì…”

“Tôi
biết. Tôi biết. Vì tôi đã lôi ra những quả dâu đó.” Tôi nói vẻ mệt mỏi.

Tôi
không có ý định đi bộ về nhà mặc dù mưa tuyết đã bắt đầu rơi. Tâm trí tôi dính
chặt với cái thông tin mới mẻ về cuộc nổi dậy ở quận 8 và quận 13 vẫn đang mơ
hồ như trêu ngươi.

Lắng
nghe Bonnie và cô Twill đã xác nhận một việc: tổng thống Snow đã trêu đùa tôi
như một con ngốc. Tất cả những nụ hôn và sự âu yếm trên thế giới này không thể
đánh bại được động lực nổi dậy ở quận 8. Đúng vậy, việc đưa ra những quả dâu
rừng là một trò lươn lẹo, nhưng tôi không còn cách nào để kiểm soát được sự
kích động đó. Ông ta chắc hẳn phải biết điều ấy. Thế nhưng tại sao lại đến thăm
nhà tôi, tại sao lại yêu cầu tôi thuyết phục đám đông về tình yêu của tôi dành
cho Peeta?


ràng đó là một mánh khóe để làm cho tôi rối trí và ngăn tôi làm những thứ khác
làm kích động các quận. Và tất nhiên là để làm trò trải trí cho mọi người ở
Capitol nữa. Tôi cho rằng cái đám cưới chỉ là một màn mở rộng cần thiết cho
việc đó mà tôi.

Tôi
đang đến gần chiếc hàng rào thì có con chim nhại đậu xuống một cành cây và kêu
lên với tôi. Khi nhìn vào nó tôi chợt nhận ra rằng mình không bao giờ có được
sự giải thích đầy đủ về hình ảnh chú chim trên chiếc bánh và việc nó ám chỉ
điều gì.

“Nó
có nghĩa là chúng tôi đứng về phía cô.” Đó là những gì Bonnie nói. Tôi có những
người đứng về phe mình? Phe nào? Có phải tôi đã vô tình trở thành một kẻ mà
những người nổi dậy đặt hi vọng vào không? Nếu là vậy, phe của tôi đã không
hoạt động được tốt lắm. Bạn chỉ cần nhìn vào những gì đã xảy ra ở quận 8 là
biết.

Tôi
giấu vũ khí vào một khúc cây rỗng gần ngôi nhà cũ của tôi ở khu Vỉa Than và
tiến về phía hàng rào. Tôi quỳ xuống bằng một đầu gối, chuẩn bị vào bãi cỏ,
nhưng tôi đang bận nghĩ về những sự kiện trong ngày đến nỗi tiếng rít đột ngột
của một con cú cũng làm cho tôi thức tỉnh các giác quan.

Trong
ánh sáng lờ mờ, chuỗi xích trông vô hại như nó vốn thế. Nhưng thứ khiến tôi
giật mạnh tay lại là một âm thanh, nghe như tiếng vo vo của tàng cây đầy tổ của
những con ong bắp cày, ám chỉ rằng trong hàng rào có điện.

bkit-�-t�w����h: 0px;">Bình minh vừa ló dạng khi tôi tìm lại được bộ cung tên và bắt đầu tạo ra một con đường xuyên qua những ụ tuyết nổi trong khu rừng. Vì vài lí do nào đó, tôi quyết tâm tới được chỗ chiếc hồ.

Có lẽ phải nói lời tạm biệt với nơi này, với người bố của tôi với những khoảng thời gian hạnh phúc mà chúng tôi đã dành ở nơi đây, vì tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Có thể chỉ là vậy và rồi tôi có thể hoàn toàn lấy lại hơi thở.

Một phần nào đó trong tôi không thực sự quan tâm xem liệu họ có bắt được tôi không, liệu tôi có thể nhìn thấy nó một lần nữa không. Chuyến đi mất gấp đôi thời gian hơn bình thường. Bộ quần áo của Cinna giữ nhiệt rất tốt, và tôi bắt đầu đổ mồ hôi dưới chiếc áo đi tuyết trong khi mặt thì tê cứng vì lạnh. Ánh sáng mặt trời khi vào đông tràn lên tuyết như đang chơi đùa với tầm mắt của tôi, còn tôi đã quá kiệt sức và nén lại những suy nghĩ vô vọng của chính mình đến nỗi tôi không để ý tới những tín hiệu. Có một luồng khói mỏng bốc lên từ ống khói, vết lõm cửa bước chân mới, mùi bốc hơi của thông lá kim. Tôi thực sự chỉ cách vài khoảng nữa là tới cánh cửa của ngôi nhà làm bằng xi măng khi thu tầm mắt cho ngắn lại.

Và đó không phải bởi khói hay dấu chân hay mùi hương gì cả. Đó là bởi có tiếng động không thể nhầm lẫn được của một loại vũ khí sau lưng tôi.

Phản ứng tự nhiên thứ hai. Theo bản năng. Tôi quay người lại, rút ra mũi tên ở sau lưng, dù tôi biết một cuộc xung đột không phải là thứ tôi thích thú. Tôi nhìn thấy bộ đồng phục trắng của tên lính canh, cái cằm nhọn hoắt, tròng mắt đen màu nâu nhạt nơi mà mũi tên của tôi sẽ nhắm tới. Nhưng thứ vũ khí đó lại rơi xuống đất và có một người phụ nữ không mặc áo giáp đang lấy thứ gì đó ra khỏi người tôi bằng bàn tay đeo găng.

“Dừng lại đi!” cô ấy khóc lên.

Tôi hơi lung lay, không thể ngờ sự biến chuyển lại dẫn đến hậu quả này. Có lẽ họ được lệnh mang tôi sống sót trở về thế nên họ tra tấn tôi bằng cách đổ tội cho từng người mà tôi quen biết. Ồ, chúc may mắn với suy nghĩ đó, tôi nhủ. Những ngón tay đã rã rời nhưng quyết định thả mũi tên ra khi nhìn thấy một vật trên chiếc găng. Đó là một mẩu lát bánh mì trắng nhỏ, phẳng, hình tròn. To hơn một chiếc bánh quy. Nó màu xám và sũng nước ở quanh viền bánh. Nhưng có một hình đánh dấu rõ ràng ở chính giữa nó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3