Bắt lửa - Phần 1 - Chương 09 - Phần 1
Chương 9:
Có
ai đó lắc vai làm tôi phải ngồi dậy. Tôi đã thiếp đi mà vẫn còn áp mặt lên bàn.
Một miếng vải trắng được gấp lại đặt lên bên má còn lành lặn của tôi. Má còn
lại, bên đã lãnh roi của Thread rộp lên đau đớn.
Với
cả thế giới Gale chẳng là gì, nhưng những ngón tay anh ấy đang đan lấy tay tôi.
Tôi ngửi thấy mùi bánh mì mới nướng và thử cử động cổ dù còn đang tê cứng thì
nhận ra Peeta đang nhìn tôi với vẻ mặt buồn rầu. Tôi lập tức có cảm giác rằng
cậu ấy đã quan sát tôi được một lúc rồi.
“Lên
giường mà ngủ, Katniss. Tớ sẽ trông chừng anh ấy,” Cậu ấy nói.
“Peeta.
Điều mà tớ nói ngày hôm qua, về việc chạy trốn…” Tôi mở lời.
“Tớ
biết rồi,” Cậu ấy đáp. “Không có gì cần giải thích cả.”
Tôi
nhìn thấy ổ bánh mì trên bàn tính dưới ánh nắng nhàn nhạt của một buổi sáng đầy
tuyết rơi. Cả ánh mắt buồn của Peeta nữa. Cậu ấy có ngủ được chút nào không.
Chắc không thể đủ cho một giấc dài. Tôi nghĩ đến sự đồng tình của cậu ấy với
mình ngày hôm qua, việc cậu ấy bước lên đến cạnh tôi để bảo vệ Gale, cả mong
muốn để mặc số mệnh của mình cho tôi trong khi bản thân tôi thì hầu như chưa
từng làm gì để đền đáp lại cậu ấy. Bất kể tôi làm gì đều làm tổn thương một ai
đó. “Peeta.”
“Chỉ
cần đi ngủ thôi, được không?” cậu ấy đáp.
Tôi
dò dẫm bước lên bậc thang, ngang qua những tấm màn che và ngủ ngay lập tức. Có
những khi, Clove, cô gái đến từ quận 2, bước vào những giấc mơ của tôi. Cô ấy
đuổi theo, níu tôi ngã xuống đất và rút ra một con dao rạch mặt tôi. Nó găm
thật sâu vào má, tạo thành một vết rạch dài. Rồi Clove bắt đầu biến đổi, khuôn
mặt cô ấy dài ra thành một cái mõm, lớp lông đen mọc lên từ da, móng tay hóa
đâm ra thành những cái vuốt dài, nhưng đôi mắt thì vẫn không thay đổi. Cô ấy
mang hình dạng của một con chó lai, sinh vật giống sói của Capitol đã mang đến
nỗi kinh hoàng cho chúng tôi vào đêm cuối cùng tại đấu trường. Cô ấy quay đầu
lại, hú một tràng dài để thu hút những con sói gần đó. Rồi Clove bắt đầu liếm
chỗ máu chảy ra từ vết thương của tôi, mỗi vết liếm lại mang đến một cơn đau
đớn cắt dọc khuôn mặt. Tôi khóc nghẹn ngào và giật mình tỉnh dậy, cả thân người
run lẩy bẩy và đổ đầy mồ hôi. Tôi đặt tay lên chỗ má bị thương, tự nhủ với
chính mình rằng không phải Clove mà là Thread đã làm tôi bị thương. Tôi ước gì
Peeta ở đây để có thể ôm lấy tôi, cho tới khi tôi chợt nhận ra rằng mình đã
không thể hy vọng điều đó được nữa. Tôi đã chọn Gale và cuộc nổi loạn, tương
lai cùng với Peeta chỉ là kịch bản của Capitol, không phải của tôi.
Vết
sưng tấy quanh mắt tôi đã dịu bớt và có thể mở mắt ra một tí. Tôi đẩy chiếc gối
ôm sang một bên và nhận ra cơn mưa tuyết đã mạnh lên thành một trận bão khủng
khiếp. Không có gì ngoài một màu trắng xóa và những cơn gió đang gào thét nghe
thật giống như của tiếng sói vậy.
Tôi
hoan nghênh cơn bão, cùng với những trận gió lốc và chỗ tuyết đang đóng cục trở
nên sâu hoắm. Thế này có lẽ là đã đủ để khiến những con sói thực sự, còn được
biết tới như những tên lính canh, tránh xa khỏi cánh cửa nhà tôi. Tôi sẽ có một
ít ngày để suy tính tiếp. Để phác họa ra một kế hoạch. Cùng với Gale, Peeta và
ông Haymitch. Cơn bão tuyết này đúng là một món quà trời ban.
Dù
vậy nhưng trước khi tôi bị đánh gục để đối mặt với cuộc đời mới này, tôi cần có
ít thời gian để tìm hiểu xem nó sẽ có ý nghĩa gì. Chưa đầy một ngày trước, tôi
đã sẵn sàng để dấn thân vào nơi hoang dã với những người mà tôi yêu thương giữa
mùa đông, với rất nhiều khả năng là Capitol truy đuổi chúng tôi một nữa. Tốt
nhất là liều mạng một lần. Nhưng giờ thì tôi bị vướng vào một cái gì đó còn hơn
cả nguy hiểm. Chống lại Capitol chắc chắn sẽ dấn đến một cuộc trả đũa nhanh
chóng. Tôi phải chấp nhận một điều rằng bất cứ giây phút nào tôi cũng có thể bị
bắt lại. Rồi sẽ lại có một tiếng gõ cửa, như tiếng gõ tối hôm qua, một toán
quân canh giữ lôi tôi đi. Và sẽ có một cuộc tra tấn. Rồi tùng xẻo. Một viên đạn
xuyên qua sọ tôi trước quảng trường thị trấn, giá mà tôi đủ may mắn để chạy đi
một cách nhanh chóng. Capitol có vô vàn cách khác nhau để sát hại người khác.
Tôi tưởng tượng ra những thứ này và tôi thấy thật kinh hoàng, nhưng hãy đối mặt
với nó thôi: vì đằng nào chúng chẳng ở đằng sao não tôi. Tôi đã từng là vật tế
ở đấu trường. Bị đe dọa bởi ngài tổng thống. Bị quất một roi vào mặt. Tôi thực
ra đã là một mục tiêu trước đó rồi.
Giờ
chỉ là tới phần khó khăn hơn thôi. Tôi phải đối mặt với thực tế rằng gia đình
tôi và bạn bè tôi sẽ phải chụi chung số phận này. Còn Prim. Tôi chỉ cần nghĩ
tới Prim thì tất cả quyết tâm của tôi đều tan biến hết. Công việc của tôi là
bảo vệ cô bé. Tôi kéo chăn qua đầu, và hơi thở dồn dập đến nỗi tôi sử dụng hết
toàn bộ số oxi và vẫn bắt đầu ngẹt thở. Tôi không thể để Capitol tổn thương
Prim. Sau đó sẽ cho tôi một cú giáng. Bọn họ đã từng làm vậy rồi. Họ đã giết
cha của chúng tôi trong những hầm mỏ lụp xụp. Họ đã im lặng khi cô bé gần như
đói đến chết. Họ chọn em như là một vật tế, sau đó thì bắt Prim phải nhìn thấy
chị gái chiến đấu cho đến chết tại Đấu trường. Prim đã bị thương tổn hơn nhiều
so với tôi khi ở tuổi mười hai. Thậm chí vẻ yếu ớt của Prim còn được so sánh
với cuộc đời của Rue.
Tôi
xô chiếc chăn ra và hít lấy không khí lạnh buốt len qua khe cửa sổ.
Prim…
Rồi Rue… Các em có phải là lí do thực sự để tôi chiến đấu hay không? Bởi vì
những gì tôi đã làm cho hai em đều thật sai lầm, thế nên nếu lấy cớ biện hộ,
thì những tội ác như vậy là do không còn sự lựa chọn nào khác? Vì không ai có
quyền đối xử với Prim và Rue như cách các em đã bị đối xử, đúng không?
Phải
rồi. Đó là điều đáng phải ghi nhớ khi mà nỗi sợ hãi đang đe dọa làm tôi trở nên
kiệt sức. Những gì tôi sắp làm, tất cả những gì mà bất kể ai trong chúng đều
buộc phải chịu đựng, tất cả là vì họ thôi. Đã quá muộn để giúp đỡ Rue, nhưng có
lẽ không quá muộn cho năm khuôn mặt đó nhìn vào tôi từ quảng trường của quận
11. Không quá muộn đối với Rory, Vick hay Posy. Không quá muộn với Prim. Gale
đã đúng. Nếu mọi người có được lòng can đảm, đây có thể là một cơ hội. Anh ấy
cũng đã đúng khi mà tôi khởi động nó, tôi có thể làm được nhiều điều. Mặc dù
tôi không có ý niệm chính xác về những thứ cần phải làm. Nhưng quyết định không
bỏ trốn là một bước đầu tiên mang tính cốt yếu.
Tôi
đi tắm, và sáng nay đầu óc tôi không nghĩ tới được danh sách những thứ cần
thiết cho ngày bão táp, nhưng tôi cố gắng tìm ra cách mà họ tổ chức cuộc nổi
dậy ở Quận 8. Có rất nhiều những hành động rõ ràng là chống lại Capitol. Có
phải nó đã từng được lên kế hoạch, hay có một thứ gì đó bùng nổ từ lâu do sự
lòng căm thù và sự oán giận? Làm thế nào mà chúng tôi có thể thực hiện nó ở
đây? Những con người ở quận 12 sẽ tham gia vào hay là khóa trái cánh cửa nhà họ
lại? Mà ngày hôm qua cả quảng trường đã vắng sạch bóng người rất nhanh chóng
sau trận đòn roi với Gale.
Nhưng
đó không phải là tất cả chúng tôi đều cảm thấy bất lực và không có ý niệm về
việc sẽ làm gì phải không? Chúng tôi cần ai đó chỉ đạo và cam đoan rằng điều đó
là có thể xảy ra. Và tôi không nghĩ mình sẽ là người đó. Tôi có lẽ chỉ là chất
xúc tác cho cuộc nổi dậy, nhưng một người lãnh đạo nên là một ai đó mang tố
chất quyết đoán trong khi tôi rõ ràng là một kẻ thiết chính kiến. Ai đó với
lòng can đảm không lùi bước, và tôi lại vẫn cố gắng hết sức để tìm ra sự gan dạ
ở chính mình. Ai đó với những lời nói rõ ràng và mang tính thuyết phục hơn một
đứa dễ dàng bị líu lưỡi như tôi.
Những
lời nói. Tôi nghĩ đến những lời nói và rồi nghĩ đến Peeta. Về cái cách mà mọi
người dõi theo những lời cậu ấy nói. Cậu ấy có thể khiến một đám đông hành
động, tôi cá là như vậy, nếu cậu ấy lựa chọn làm thế. Cậu ấy sẽ tìm được nhiều
thứ để trình bày. Nhưng tôi chắc chắn là những ý niệm không bao giờ bật ra
trong đầu cậu ấy. Ở dưới lầu, tôi thấy mẹ tôi và Prim đang chăm sóc cho Gale, anh
đã dịu bớt đi rồi. Thuốc hẳn đã ngấm, chỉ cần quan sát khuôn mặt anh là biết.
Tôi khích lệ chính mình khi đang có một sự mâu thuẫn khác trong lòng nhưng tôi
cố giữ cho giọng nói của mình được bình tĩnh.
“Mẹ
không thể cho anh ấy một mũi tiêm Morphine nữa sao?”
“Mẹ
sẽ làm vậy, nếu thấy cần. Chúng ta nên thử với nước tuyết tan trước đã,” mẹ tôi
nói. Bà ấy đã gỡ những miếng băng gạc ra. Bạn có thể cảm nhận được sức nóng
đang tỏa ra từ lưng của Gale. Bà đặt một miếng vải sạch lên phần thịt đang sưng
tấy sau lưng anh và rồi gật đầu với Prim.
Prim
bước ra, con bé đang khuấy một thứ gì đó như là một bát lớn tuyết, nhưng nó
nhuốm chút màu xanh lá nhạt và tỏa ra một mùi ngọt ngọt. Đó là nước tuyết đã
tan đó. Bà cẩn thận múc nó bằng muôi lên trên miếng vải. Tôi gần như có thể
nghe thấy tiếng xèo xèo khi chỗ da bị giày vò của Gale chạm phải hỗn hợp ấy.
Đôi mắt anh run run mở ra, lúng túng rồi anh thốt ra âm thanh như đã bớt đau.
“Thật
may là chúng ta có tuyết,” mẹ tôi nói.
Tôi
nghĩ tới việc sẽ thế nào để hồi phục từ một trận roi khi mà đang ở giữa mùa hè,
với cái nóng khủng khiếp và những giọt nước ấm rỉ ra từ vòi nước.
“Thế
mẹ đã làm thế nào khi ở trong những tháng hè?” Tôi hỏi
Một
cái nhăn mày hiện ra khi mẹ tôi cau mày lại “Mẹ cố đuổi bọn ruồi đi thôi.”
Dạ
dày tôi sẽ đảo lộn khi phải suy nghĩ. Bà ấy bọc chiếc khăn tay với hỗn hợp
tuyết cho tôi áp nó trên vết hằn roi ở má. Thật nhanh, vết thương đã dịu đi. Đó
là bởi cái lạnh buốt của tuyết, đúng rồi, còn bởi tất cả những thứ được trộn
cùng với thảo dược mà mẹ thêm vào cũng tạo ra cảm giác tê cứng.
“Ồ,
tuyệt thật. Sao mẹ không đặt cái này lên vết thương của anh ấy tối qua?”
“Mẹ
cần vết thương kín miệng trước đã,” bà nói.
Tôi
không biết chính xác nó có nghĩa là gì, nhưng khi mà nó có tác dụng thì tôi là
ai mà lại đặt câu hỏi với bà chứ?
Mẹ
tôi biết điều bà đang làm, vì đó là mẹ tôi. Tôi thấy nhói lên một cảm giác tội
lỗi về ngày hôm qua, những điều thật kinh khủng mà tôi đã hét lên với bà khi
Peeta cùng ông Haymitch kéo tôi ra khỏi khu bếp.
“Con
xin lỗi vì đã hét lên với mẹ ngày hôm qua.”
“Mẹ
đã từng nghe nhiều thứ tệ hơn,” bà đáp “Con cũng từng trông thấy những người
khác như thế nào khi ai đó mà họ yêu thương lại đang gặp đau khổ.”
Ai
đó mà họ yêu thương. Những lời nói làm lưỡi tôi tê đi như thể nó được gói trọn
trong một lớp tuyết nào đó. Tất nhiên là tôi yêu Gale. Nhưng ý bà ấy đó là thứ
yêu thương theo nghĩa nào? Ý tôi là gì khi tôi nói tôi yêu Gale? Tôi cũng không
biết nữa. Tôi thực sự đã hôn anh ấy vào hôm qua, trong khoảng khắc khi mà cảm
xúc của tôi đang lên cao trào. Nhưng tôi chắc rằng anh ấy không hề nhớ tới nó.
Có không nhỉ? Tôi hi vọng là không. Nếu anh ấy nhớ, mọi thứ càng trở nên rắc
rối và tôi thực sự không thể nghĩ tới một cái hôn khi mà tôi đang có hẳn một
cuộc chiến đấu. Tôi hơi lắc đầu để xua tan sự tê cóng đó đi “Peeta đâu ạ?” tôi
hỏi.
“Cậu
ấy đã về nhà khi chúng ta nghe thấy con đang náo loạn. Vì không muốn rời khỏi
ngôi nhà không được màng đến suốt cơn bão.” mẹ tôi nói.
“Cậu
ấy có quay về an toàn không mẹ?” Tôi hỏi. Trong một trận bão tuyết, bạn có thể
bị lạc giữa những khoảng sân bên ngoài và đi lang thang trong vô định.
“Sao
con không gọi điện và kiểm tra xem.”
Tôi
đi vào một căn phòng, nơi mà tôi đã khá lãng quên kể từ cuộc gặp mặt với Tổng
thống Snow, và quay số điện thoại của Peeta. Sau vài tiếng chuông cậu ấy nhấc
máy.
“Này.
Tớ chỉ muốn chắc là cậu đã về nhà,” tôi nói.
“Katniss,
tớ chỉ sống cách nhà cậu 3 căn thôi.”
“Tớ
biết, nhưng với thời tiết như vầy…”
“Ồ
tớ ổn. Cảm ơn vì đã hỏi thăm,” Rồi một khoảng dài im lặng “Gale thế nào rồi?”
“Ổn
cả. Mẹ tớ và Prim giờ đã đắp cho anh ấy một lớp tuyết.”
“Còn
mặt của cậu?” Cậu ấy hỏi.
“Tớ
cũng lấy một ít rồi,” Tôi nói “Hôm nay cậu có nhìn thấy Haymitch không?”
“Tớ
vừa qua kiểm tra ông ấy rồi. Say như chết. Nhưng tớ đã nhóm lò sưởi cho ông và
để lại một ít bánh mì,” Cậu ấy đáp.
“Tớ
muốn nói chuyện với – với cả hai người,” Tôi không dám nói thêm gì nữa, vì một
giọt nước đã nhỏ xuống trên ống nghe điện thoại.
“Có
thể cậu phải đợi cho đến khi thời tiết ổn định trở lại,” Cậu ấy nói “Dù sao thì
không có gì nhiều xảy ra trước đó đâu.”
“Không.
Không có gì cả,” Tôi đồng ý.