Bắt lửa - Phần 1 - Chương 06

Chương 6:

Chỉ
bằng cử chỉ thoáng qua đó, tôi cảm thấy niềm hi vọng bỗng tắt ngấm, và tất cả
mọi thứ mà tôi yêu mến trên thế gian này cũng bắt đầu bị phá hủy. Tôi không thể
mường tượng việc mình sẽ phải chịu những hình phạt như thế nào, hay những cạm
bẫy sẽ được giăng rộng ra sao, thế nhưng một khi tất cả sự trừng phạt ấy chấm
dứt, thì sẽ chẳng còn gì cả. Bạn có thể sẽ nghĩ rằng, giây phút ấy tôi chắc hẳn
cảm thấy thất vọng đến tột cùng. Nhưng thật kì lạ. Thứ duy nhất mà tôi cảm thấy
lại là cảm giác khuây khỏa, bởi tôi có thể từ bỏ cuộc chơi, bởi câu hỏi: liệu
tôi có chiến thắng khi liều lĩnh như thế hay không, đã được trả lời, dẫu cho
câu trả lời ấy là một chữ “không” vang dội; bởi nếu như trong tuyệt vọng cần
phải liều lĩnh thì tôi có thể tự do mà hành động liều lĩnh theo cách y như tôi
ao ước.

Nhưng
không phải ở đây. Việc quay lại quận 12 mới là cần thiết vì phần quan trọng của
bất kì kế hoạch nào cũng bao gồm cả mẹ và em gái tôi, cả Gale và gia đình anh
ấy. Rồi còn cả Peeta, đấy là nếu như tôi có thể khiến cậu ấy đi cùng tôi. Tôi
cũng thêm tên ông Haymitch vào danh sách nữa. Đó là những người tôi chắc chắn
phải đem theo cùng khi tôi trốn thoát được vào thế giới ngoài kia. Tôi sẽ
thuyết phục họ thế nào đây, khi mà nơi chúng tôi sẽ đến phải chịu một mùa đông
chết chóc, nơi mà nghi vấn về những thứ chúng tôi sẽ phải đánh đổi để tránh
khỏi sự truy bắt vẫn chưa có hồi đáp. Nhưng ít nhất tôi cũng biết mình phải làm
gì.

Thế
nên thay vì gục xuống thềm nhà và khóc lóc, tôi thấy mình đang vực dậy một cách
mạnh mẽ hơn, tự tin hơn lúc trước. Nụ cười của tôi, dù trông hơi khùng, nhưng
không còn gượng gạo. Khi Tổng thống Snow trấn an đám đông và nói, “Mọi
người nghĩ sao nếu như chúng tôi ngay tức khắc tổ chức đám cưới cho họ tại
Capitol này?” thì tức là tôi vừa bị quàng cái danh “cô gái đang
vui-sướng-đến-mức-gần-như-cuồng-loạn” vào người một cách dễ dàng.

Caesar
Flickerman thắc mắc có phải ý ông Tổng thống là một cuộc hẹn hò hay không.

“Ồ,
trước khi chúng tôi sắp đặt một cuộc hẹn, có lẽ nên nói rõ với mẹ của Katniss.”
Ông Tổng thống phát biểu. Đám đông cười rộ lên và Tổng thống vòng cánh tay
quanh tôi “Nhưng nếu như cả nước đều có ý này, chúng tôi có thể cho phép cháu
cưới trước khi cháu ba mươi tuổituổi.”

“Ông
chắc phải thông qua một điều luật mới nhỉ” tôi nói và cười khúc khích.

“Nếu
đó là những gì phải làm.” ông Tổng thống nói, vẻ hài hước bí ẩn.

Ồ,
vậy là cả hai chúng tôi sẽ đều vui vẻ.

Buổi
tiệc được tổ chức tại phòng tiệc thuộc về dinh thự của Tổng thống Snow thật
không gì bì kịp. Trần nhà cao bốn mươi feet được biến thành một bầu trời đêm và
những ngôi sao đó giống hệt với những ngôi sao tôi thấy ở quê nhà. Tôi cứ giả
sử rằng chúng giống nhau thì ai mà biết chứ? Ở thành phố luôn thừa ánh sáng để
mà có thể thấy được những ngôi sao. Trên một nửa không gian giữa trần và sàn,
các nhạc công trông như đang lơ lửng trong như những đám mây trắng bồng bềnh,
nhưng tôi cũng không biết cái gì đã giữ họ ở trên cao như thế. Bàn ăn tối theo
kiểu truyền thống đã được thay bằng sô pha và ghế dài nhồi lông ngỗng, một vài
lò sưởi đặt xung quanh, còn cả vườn hoa thơm ngát cạnh đó và ao nước đầy những
loại cá đẹp lạ kì, thế nên mọi người có thể ăn uống và làm những gì họ cảm thấy
thoải mái nhất. Ở trung tâm căn phòng có một khu vực lát gạch được dùng như một
sàn nhảy, là sân khấu dùng biểu diễn, là địa điểm để có thể hòa lẫn với đám người
ăn mặc một cách lòe loẹt kia.

Nhưng
“ngôi sao” thực sự của buổi tối hôm nay lại là các món ăn. Bàn ăn được kê thành
dãy gần tường nhà thì đầy ắp những món ăn ngon. Tất cả những món bạn có thể
nghĩ được hay những món bạn không bao giờ dám mơ đến, lại đang nằm chờ đợi bạn.
Toàn bộ thịt dê, lợn,bò quay vẫn còn đang nằm trong xiên nướng. Những chiếc đĩa
lớn thịt gà rải đầy rau thơm và quả hạch. Các món hải sản rưới đầy nước xốt
hoặc đang chờ được nhúng vào trong nước gia vị đặc chế. Có vô vàn các loại bơ
rồi bánh mì, rau quả hay kẹo ngọt; còn rượu thì được rót như cảnh thác nước đổ,
sau thì tất cả những hình ảnh đó chìm trong ánh lửa lung linh.

Cảm
giác thèm ăn đã đánh bại cố gắng kiềm chế nãy giờ của tôi. Sau nhiều tuần không
thể ăn nổi vì quá lo lắng, tôi như chết đói.

“Tớ
muốn nếm mọi thứ trong căn phòng này.” Tôi nói với Peeta.

Tôi
có thể thấy cậu ấy đang gắng hiểu biểu lộ vừa rồi của tôi, để tìm ra sự biến
đổi trong con người tôi. Vì cậu ấy chưa biết rằng tổng thống Snow nghĩ tôi đã
thất bại, nên cậu ấy công nhận việc chúng tôi đã chiến thắng. Dù vậy nhưng có
lẽ tôi vẫn thật sự hạnh phúc với lời đính hôn giữa chúng tôi. Đôi mắt cậu phản
chiếu bối rối nhưng vì chúng tôi đang ghi hình, nên nó chỉ diễn ra trong chốc
lát “Vậy cậu nên tự mình xoay sở.” Cậu ấy nói.

“Được
rồi, mỗi đĩa một miếng là được mà.” Tôi trả lời. Nhưng quyết tâm vừa rồi đã bị
đánh bật ngay bởi chiếc bàn ăn đầu tiên, bàn có đến hai mươi đĩa súp hoặc hơn
thế, tôi nhìn thấy cốc bia ủ bí ngô phủ kem được rắc thêm quả hạch vụn với chút
hạt quả nhỏ màu đen. “Có thể tớ sẽ chỉ ăn nguyên món này suốt tối nay mất.” Tôi
nói lớn. Nhưng rút cục lại không chỉ ăn nguyên một món. Quyết tâm vừa rồi lại
lần nữa bị làm cho lung lay vì món nước canh tươi ngon mà tôi chỉ có thể mô tả
hương vị của nó như là mùa xuân vậy, và cả món nước uống sủi bọt hồng được rải
thêm quả mâm xôi nữa.

Khách
khứa cũng đã tới, họ trao đổi danh thiếp, hay chụp ảnh với nhau hay hôn phớt
lên má nhau. Có vẻ như chiếc ghim cài hình con chim húng nhại đã tạo nên một xu
hướng thời trang mới, bởi vì có vài người đã tới chỗ tôi để khoe với tôi phụ
kiện áo quần của họ. Con chim được tạo hình trên khóa thắt lưng, hay được thêu
trên ve áo lụa, hoặc thậm chí còn được xăm ở những nơi riêng biệt nào đó. Mọi
người đếu muốn mang trên người biểu tượng của kẻ chiến thắng. Tôi chỉ có thể
tưởng tượng ra cách mà hình quả hạch lại được coi là hình tượng biểu trưng cho
Tổng thống Snow. Nhưng ông ấy có thể làm được gì chứ? Khi mà Đấu trường như một
cú giáng vào nơi đây, nơi những quả dâu thậm chí còn được coi mà biểu tượng của
một cô gái đang cố cứu vớt người tình của cô ta.

Peete
và tôi không hề cố gắng để hòa lẫn vào đám đông nhưng chúng tôi lại luôn luôn
bị đám đông lôi kéo vào. Chúng tôi là những người mà ai cũng không muốn bỏ quên
tại buổi tiệc. Tôi cư xử như hào hứng lắm, nhưng lại không hề ưa đám người của
Capitol. Họ chỉ làm tôi xao lãng khỏi những món ăn mà thôi.

Mỗi
bàn lại được bày thêm những món trông thật cám dỗ, và ngay cả với kiểu ăn mỗi
món chỉ nếm một miếng, tôi vẫn nhanh chóng ăn no căng. Nhón lấy một miếng chim
quay nhỏ, cắn nó và sau đó nước cam sẽ tràn ra trên lưỡi tôi. Ngon tuyệt.Tôi
bắt Peeta ăn phần còn lại vì muốn tiếp tục thử các món khác, và việc người khác
ném thức ăn đi làm tôi thấy chán ghét. Sau khi nếm thức ăn ở khoảng chục bàn, chúng
tôi vẫn chỉ mới thử một phần rất nhỏ trong số những món ăn ở đây mà thôi.

Ngay
sau đó, nhóm chuẩn bị của tôi đến làm cả hai chúng tôi bất ngờ. Họ lảm nhảm nói
về loại rượu vừa uống và tình trạng hiện giờ của họ như thể đó mới là vấn đề
thực sự cần để tâm vậy.

“Sao
em không ăn gì?” Octavia thắc mắc.

“Em
vừa ăn rồi, nhưng em vẫn có thể ăn thêm nữa.” Tôi nói. Rồi tất cả bọn họ cười
như thể đó là điều ngớ ngẩn nhất mà họ từng nghe.

“Thế
thì đừng ai ngăn cản họ,” Flavius nói. Rồi họ dẫn chúng tôi qua một cái bàn đặt
nhiều ly rượu chân nhỏ đổ đầy chất lỏng không màu.”Uống thứ này xem.”

Peeta
nhấc chiếc ly lên định nhấp một ngụm nhưng họ đã lấy lại chiếc ly.

“Không
phải uống ở đây.” Octavia thét.

“Em
phải uống nó ở kia kìa,” Venia nói, chỉ vào cánh cửa dẫn ra toilet, “Không thì
em sẽ nôn thốc hết ra sàn mất.”

Peeta
nhìn lại chiếc ly lần nữa và đặt nó lại.

“Ý
chị là nó sẽ làm cho em bị nôn?”

Nhóm
bạn cười cuồng loạn ”Tất nhiên rồi, thế nên em mới ăn tiếp được chứ,” Octavia
nói,“Chị đã đến đây hai lần rồi. Mọi người đều làm thế cả, không thì sao mà em
vui vẻ tại bữa tiệc được?”

Tôi
cứng họng, nhìn chằm chằm vào những chiếc ly khá bé và tất cả chúng đều như
đang ngụ ý bảo tôi. Peeta lùi lưng lại sát sạt vào bàn đến nỗi bạn có thể đã
nghĩ chiếc bàn sẽ vỡ tung. “Đến đây nào Katniss, nhảy thôi.”

Âm
nhạc như xuyên thấm qua những đám mây cùng lúc Peeta dẫn tôi ra xa khỏi đám bạn
và chiếc bàn ăn, đi ra phía sàn nhảy. Lúc ở quê nhà, chúng tôi chỉ biết một vài
điệu nhảy, những điệu nhảy ấy hợp với giai điệu nhạc khỏe khoắn, thánh thót và
yêu cầu một không gian thật lí tưởng. Nhưng bà Effie trước đó đã cho chúng tôi
xem một vài điệu nhảy phổ biến ở Capitol. Giai điệu của chúng chậm rãi và huyền
ảo, vì thế Peeta đã kéo tôi vào trong vòng tay của cậu ấy và chúng tôi chuyển
động theo vòng tròn mà không dẫm phải chân nhau tí nào. Bạn cũng có thể nhảy
điệu này theo đường viền hình chiếc đĩa đựng bánh táo. Chúng tôi im lặng chốc
lát. Bỗng nhiên Peeta nói bằng một giọng hết sức nghiêm túc.

“Cậu
hãy làm quen đi, hãy nghĩ rằng cậu có thể đối mặt với nó, nghĩ rằng có lẽ nó
cũng không quá tệ, và rồi cậu sẽ…”Cậu ấy tự dằn chính mình im lặng.

Tất
cả những gì tôi có thể nghĩ tới là cơ thể gầy yếu của những đứa trẻ bên cạnh
bàn ăn khi mà mẹ tôi cho chúng thứ mà bố mẹ chúng không có. Nhiều thức ăn hơn.
Nhưng giờ thì chúng tôi đã giàu có, chúng mang hình bóng quê nhà mà mẹ tôi đã
gửi gắm vào. Quãng thời gian trước kia, dù chẳng có gì để mà biếu tặng lại bà
nhưng dù vậy, chúng vẫn được bà cứu vớt. Còn đây là Capitol, họ sẽ không ngừng
việc nghĩ cho ra bất cứ thú vui nào chỉ để lấp đầy cái bụng đói khát mà thôi.
Không phải thú vui bắt nguồn từ bệnh tật về thể chất hay tinh thần, không phải
từ đồ ăn cướp được. Đó là từ cử chỉ mọi người tại các bữa tiệc. Chúng được mong
đợi. Như là một phần của sự vui thú.


một bữa khi tôi ghé qua nhà để kể cho bà Hazelle về cuộc đấu, Vick đang ở nhà
với cơn ho tồi tệ. Đã là một thành viên trong gia đình nhà Gale, những đứa trẻ
phải được ăn uống tử tế hơn tất cả chín mươi phần trăm dân cư còn lại của quận
12. Nhưng cậu bé vẫn dành gần mười lăm phút để nói về cách họ mở hộp xi rô ngô
trong ngày Chia Phần thế nào, mỗi chiếc bánh sẽ có một thìa xi rô trên đó và có
thể sẽ có nhiều hơn vào cuối tuần. Hay cả cái cách mà bà Hazelle nói sẽ lấy một
tách trà nhỏ để làm dịu cơn ho nhưng bà sẽ cảm thấy không đúng đắn trong khi
người khác thì không có trà để uống. Nếu gia đình nhà Gale còn như vậy, không
biết những nhà khác thế nào?

“Peeta,
họ dẫn chúng ta tới đây để chúng ta đánh nhau cho tới chết nhằm cho họ được
giải trí,” tôi nói,”thực sự, không gì có thể so sánh được.”

“Tớ
biết. Tớ biết điều đó. Chỉ là thỉnh thoảng tớ không thể chịu đựng được. Đó là
lúc mà… tớ không biết tớ sẽ làm gì nữa,” cậu ấy dừng lại, rồi thì thầm,”Có lẽ
ta đã lầm, Katniss à.”

“Về
việc gì cơ.” Tôi hỏi.

“Về
việc cố khuất phục mọi thứ tại nơi này.” Tôi nói.

Đầu
tôi mau lẹ ngó bên này rồi bên kia, nhưng có vẻ không ai nghe thấy. Nhóm quay
phim xúm quanh một cái bàn có bày món sứa, còn những cặp nhảy xung quanh chúng
tôi nào thì say khướt, nào thì chỉ biết đến bản thân để mà chú ý điều gì khác.

“Xin
lỗi.” Cậu ấy nói. Cậu ấy nên thế. Đây không phải là nơi có thể nói ra những suy
nghĩ ấy.

“Để
dành chúng khi về nhà đi.” Tôi nhắc.

Ngay
sau đó Portia xuất hiện với một gã to lớn trông hơi quen. Cô ta giới thiệu gã
là Plutarch Heavensbee, một nhà tổ chức trường đấu hàng đầu. Plutarch hỏi Peeta
liệu gã có thể mời tôi một điệu nhảy hay không. Peeta vừa mới thấy khuôn mặt
của cậu ấy trên máy quay và thật tự nhiên chắn trước tôi, cảnh cáo người ông ta
không được quá gần gũi.

Tôi
không muốn nhảy với Plutarch Heavensbee. Tôi không muốn chạm vào hai bàn tay
gã, một bàn thì nắm tay tôi, một bàn thì để trên mông tôi. Tôi không quen với
việc bị đụng chạm trừ Peeta hay gia đình tôi, và tôi xếp những gã tổ chức đấu
trường ở một vị trí nào đó còn thấp hơn cả con giòi nếu phải kể tên những sinh
vật tôi muốn để chúng chạm vào. Có vẻ gã cũng cảm nhận được và giữ tôi bằng cả
cánh tay khi chúng tôi tới sàn nhảy.

Chúng
tôi tán gẫu về bữa tiệc, về hình thức giải trí, về thức ăn, và sau đó gã đùa
cợt về lúc mà gã tránh bị bắn trúng vào buổi thử sức. Tôi chẳng hiểu gì, nhưng
tôi nhận ra gã là kẻ đã bước hụt chân về phía sau do quá hốt hoảng khi thấy tôi
nhắm một mũi tên vào những người tổ chức trường đấu trong buổi thử sức đó.
Ồ,cũng không thật sự là vậy. Thật ra là lúc đó tôi nhắm đến một quả táo thò ra
từ khỏi miệng con lợn quay,ấy thế mà tôi lại làm họ nhảy dựng lên.

“À,
ngài là người mà…” tôi cười, cố làm gã nhớ lại sự việc.

“Phải
rồi. Và cô sẽ vui khi biết rằng tôi đã không thể bình tĩnh lại.”Plutarch nói.

Tôi
còn muốn nói rằng hai mươi hai vật tế đã chết cũng sẽ không bao giờ bình phục
lại từ cái Đấu trường mà gã đã giúp gây dựng nên. Nhưng tôi chỉ nói “Tốt. Vậy
năm nay anh là người tổ chức cuộc đấu? Đó hẳn phải là một vinh dự lớn.”

“Ngoài
tôi và cô, không có mấy người thích nhận trách nhiệm,” gã nói,“Việc xây dựng
Đấu trường cần nhiều trách nhiệm.”

Vâng,
bao gồm cả những cái chết mới đây nữa, tôi nghĩ thế. Gã chắc phải biết về
Seneca Crane, nhưng gã không có vẻ có một chút để tâm nào. “Ngài đã chuẩn bị
cho Cuộc dẹp loạn Đấu trường theo quý rồi à?” Tôi nói.

“Ồ
vâng. Tất nhiên chúng tôi đã làm việc lâu dài. Nhưng trường đấu không phải được
tạo ra trong chỉ một ngày. Nói sao được nhỉ, chủ đề của Cuộc đấu luôn được xác
định rõ. Dù muốn hay không, tôi sẽ tổ chức cuộc hội thảo chiến lược vào tối
nay.” gã nói.

Plutarch
hơi lùi lại và lấy ra một chiếc đồng hồ vàng gắn chuỗi xích từ túi áo vest. Gã
búng nhẹ để mở nắp, nhìn thời gian và cau mày “Tôi phải rời đi sớm rồi.”gã quay
chiếc đồng hồ lại nên tôi có thể nhìn thấy mặt đồng hồ “nó sẽ bắt đầu lúc nửa
đêm.”

“Thế
thì quá muộn để…”có một thứ ngắt lời tôi. Plutarch lướt ngón tay cái trên mặt
đồng hồ bằng pha lê và ngay tức khắc một hình ảnh xuất hiện, sáng rực như được
chiếu ánh nến. Một chiếc huy hiệu hình con chim nhại. Y hệt cái tôi đang cài
trên áo. Gã đóng chiếc đồng hồ một cái “tách.”

“Thật
là đẹp.”

“Ồ,
nó còn hơn cả đẹp, không có cái giống thế nữa đâu,” gã nói, ”Nếu ai hỏi về tôi,
hãy nói tôi đã về nhà yên giấc rồi nhé. Buổi họp cần phải giữ bí mật. Nhưng tôi
nghĩ sẽ an toàn thôi nếu nói cho cô biết.”

“Vâng.
Bí mật của ngài sẽ được tôi giữ an toàn.”

Khi
chúng tôi bắt tay nhau, gã hơi siết chặt tay, một cử chỉ thông thường ở Capitol
“Được rồi, hẹn gặp cô vào mùa hè tới tại Trường đấu, Katniss. Chúc nhiều điều
tốt đẹp đến với lễ đính hôn,và chúc mẹ cô may mắn!”

“Tôi
sẽ cần đến lời chúc của ngài đấy.”

Plutarch
biến mất. Tôi đi qua đám đông, mắt kiếm tìm Peeta trong khi mà những người lạ
xung quanh đang chúc mừng tôi. Chúc mừng về lễ đính hôn, về chiến thắng tại Đấu
trường, về loại son mà tôi dùng nữa. Tôi đáp lại lời chúc, nhưng thực ra tôi
đang nghĩ về việc Plutarch đã cho tôi xem chiếc đồng hồ mà với tôi nó thật đẹp
và không-có-cái-thứ-hai giống vậy. Có cái gì đó thật lạ lùng về chiếc đồng hồ.
Như là có gì đó giấu giếm. Nhưng tại sao lại phải vậy chứ? Có lẽ gã ta nghĩ
rằng sẽ có người muốn trộm nó để khắc chìm hình con chim nhại lên mặt đồng hồ
chăng. Phải rồi, chắc là gã đã dự đoán được việc đó và giờ thì gã không cho bất
kì ai xem nó vì sợ rằng ai đó sẽ làm giả chiếc đồng hồ. Đúng là chỉ có ở
Capitol.

Tôi
tìm thấy Peeta đang thẫn thờ đứng gần cái bàn có đặt những chiếc bánh được
trang trí tỉ mỉ. Những người thợ bánh bước ra từ nhà bếp để nói chuyện về việc
được trang trí bánh cùng cậu ta. Bạn có thể thấy họ dẫm lên chân nhau tranh
nhau trả lời các câu hỏi của Peeta. Như lời đề nghị của cậu, họ cân nhắc việc
về chuẩn bị vài chiếc bánh nhỏ để cậu có thể mang về Quận 12, nơi mà cậu có thể
nếm thử sản phẩm của họ trong yên lặng.

“Effie
nói chúng ta phải lên tàu cùng lúc. Tớ không biết là mấy giờ” cậu ấy nói và
nhìn lướt xung quanh.

“Gần
nửa đêm cơ.” Tôi “hái” một bông hoa làm bằng chocolate từ một chiếc bánh bằng
ngón tay và nhấm nháp nó, lo lắng về cử chỉ vừa rồi của mình.

“Đến
lúc nói lời cảm ơn và tạm biệt rồi.” Effie rung nhẹ khuỷu tay tôi. Đây là giây
phút tôi mà tôi thực cảm thấy yêu thích sự đúng lúc của bà. Chúng tôi gọi Cinna
và Portia lại, và bà dẫn chúng tôi đi xung quanh để nói lời tạm biệt với những
nhân vật quan trọng, sau đó lại tập hợp chúng tôi về phía cửa chính.

“Chúng
ta không phải nên cảm ơn tổng thống Snow sao?” Peeta thắc mắc ”Đây là nhà của
ông ấy mà!”

“Ồ,
ông ấy không phải là nhân vật lớn trong các bữa tiệc. Thật bận rộn,” Effie nói,
“Ta đã sắp xếp quà cáp và lời nhắn gửi đến ông ấy vào ngày mai rồi. Ở đây!”
Effie vẫy nhẹ tay về phía hai người phục vụ của Capitol hiện đang đỡ ông
Haymitch say lướt khướt.

Chúng
tôi băng qua các con đường ở Capitol trong một chiếc xe hơi với cửa sổ xe kính
màu đen. Theo sau chúng tôi là một chiếc xe khác chở đội chuẩn bị. Đám đông
đang tíu tít chúc mừng nên đi chậm lại. Nhưng bà Effie đã kịp chấn chỉnh, và
đúng một giờ sau chúng tôi đã quay lại chỗ đoàn tàu hiện đang chạy về phía nhà
ga.

Haymitch
đã được đặt trở lại phòng của ông ấy. Cinna gọi trà và chúng tôi cùng ngồi
xuống ghế quanh chiếc bàn ăn trong khi Effie thì đọc một mạch tờ giấy ghi lịch
trình và nhắc nhở chúng tôi về cuộc diễu hành.“Chúng ta sẽ cần lưu ý về Lễ hội
Mùa gặt ở Quận 12 tới. Thế nên tôi đề nghị chúng ta uống xong trà rồi đi ngủ
ngay.” Không ai tranh luận gì nữa.

Khi
tôi mở mắt đã là xế chiều, đầu đang gối lên cánh tay của Peeta. Tôi không nhớ
là cậu ấy đã vào phòng mình tối qua. Tôi trở mình, cẩn thận để không quấy rầy
cậu ấy, nhưng cậu ấy đã tỉnh rồi.

“Không
có ác mộng.” cậu ấy nói.

“Sao
cơ?”

“Cậu
không hề gặp ác mộng tối qua.”

Đúng
vậy. Lần đầu tiên trong một quãng thời gian dài, tôi ngủ liền một mạch,” Dù vậy
nhưng tớ đã có một giấc mơ,” tôi hồi tưởng, “Tớ đang chạy theo một chú chim
nhại xuyên qua khu rừng. Rất lâu. Đó là Rue. Ý tớ là khi nó hót, tớ nghe thấy
giọng Rue.”

“Nó
dẫn cậu đi đâu vậy?”cậu ấy nói, vuốt tóc tôi xuống trán.

“Tớ
không biết. Chúng tớ không tới nơi đó,” tôi nói, “Nhưng tớ thấy thật hạnh
phúc.”

“Ồ,
cậu đã ngủ như cậu đang rất hạnh phúc.” Cậu ấy nói.

“Peeta,
sao tớ lại không bao giờ biết được khi nào thì cậu gặp ác mộng?”

“Tớ
không biết nữa. Tớ không nghĩ tớ sẽ khóc rống lên hay vứt quăng mọi thứ hay gì
khác đâu. Tớ sẽ chỉ cảm thấy tê liệt vì sợ hãi.”

“Cậu
nên đánh thức tớ,” tôi nói, nghĩ về việc làm sao tôi có thể phá giấc ngủ của
cậu ấy đến hai, ba lần trong một buổi tối thật tồi tệ như vậy. Còn cả thời gian
tôi cần bình tĩnh lại nữa.

“Không
cần thiết. Những cơn ác mộng của tớ luôn là việc tớ để lạc mất cậu,” cậu ấy
nói, “Một khi tớ biết là cậu đang ở đây rồi, tớ đều ổn cả.”

Ừm.
Peeta nói những lời như thế này quá mức tự nhiên, như dốc hết ruột gan ra vậy.
Nhưng cậu ấy chỉ thành thật trả lời câu hỏi của tôi thôi mà. Và cậu ấy thật tốt
bụng khi không ép buộc tôi trả lời lại hay đưa ra quyết định về tình cảm. Tôi
chỉ biết đây là lần đầu tiên, tôi thấy cậu ấy thật không nên khi ở đây, trên
giường tôi. Điều mỉa mai là giờ đây tôi và cậu ấy đã chính thức đính hôn.

“Về
nhà thật không tốt chút nào vì tớ sẽ lại phải ngủ một mình.” Cậu ấy nói.

Phải
rồi, chúng tôi đã gần về tới nhà.

Nhật
kí lịch trình ở quận 12 bao gồm bữa ăn tối tại nhà của Thị trưởng Undersee tối
nay và một đại hội mừng chiến thắng tại quảng trường trong suốt thời gian của
Lễ hội Mùa gặt vào ngày mai. Chúng tôi luôn kỉ niệm Lễ hội Mùa gặt vào ngày
cuối cùng của cuộc Diễu hành Chiến thắng, nhưng thường thì nó chỉ là một bữa ăn
tại nhà với vài người bạn nếu có đủ khả năng. Năm nay Lễ kỉ niệm sẽ là một vấn
đề mang tính cộng đồng, và vì Capitol đã thêm nó vào, nên mọi người trong toàn quận
sẽ được ăn no bụng.

Hầu
hết đội chuẩn bị đều tham dự tại dinh thự của thị trưởng, vì chúng tôi sẽ đứng
đằng sau tạo thành nền của khung cảnh bên ngoài. Chúng tôi chỉ ở ga tàu trong
phút chốc, và cười hay vẫy tay khi bước vào trong ô tô.

Tôi
mừng vì nó diễn ra tại nhà của thị trưởng thay vì ở Tòa nhà tối cao, đó là nơi
lưu giữ kí ức về cha tôi cũng là nơi họ đã dẫn tôi đến sau cuộc triệu tập để
nói lời tạm biệt với gia đình. Tòa nhà ấy là nơi tràn ngập đau buồn.

Nhưng
tôi lại thích nhà của thị trưởng, đặc biệt lúc này là nó và con gái ông, Madge,
đã là bạn bè. Theo cách nào đó, chúng tôi vẫn luôn là bạn như vậy. Điều đó trở
thành chính thức lúc cậu ấy đến để nói lời tạm biệt với tôi trước khi tôi rời
đi để tới Đấu trường, khi cậu ấy tặng tôi cái ghim cài hình chim nhại như là
vật mang lại may mắn cho tôi.

Sau
khi tôi về nhà, chúng tôi bắt đầu dành thời gian bên nhau. Hóa ra Madge cũng có
rất nhiều thời gian rảnh. Có hơi lúng túng lần đầu vì chúng tôi chưa biết sẽ
làm gì. Những cô gái khác tầm tuổi, tôi nghe thấy họ nói chuyện về các chàng
trai, về các cô gái khác, hay về quần áo. Nhưng Madge và tôi thì không buôn
chuyện và quần áo thì làm tôi chán ngấy.

Sau
một vài khởi đầu không suôn sẻ, tôi nhận ra Madge rất thích đi vào rừng, nên
vài lần tôi đưa cậu ấy đi và bắn cung cho Madge xem. Cậu ấy thì cố dạy tôi đàn
piano, nhưng chủ yếu là tôi thích nghe cậu ấy đàn. Thỉnh thoảng chúng tôi ăn
cơm tại nhà nhau. Madge thích nhà của tôi hơn. Bố mẹ cậu ấy có vẻ tốt bụng
nhưng tôi không nghĩ Madge có thể nhìn thấu nhiều điều về họ. Bố cậu ấy thì điều
hành cả quận 12 còn mẹ thì mắc chứng đau đầu dữ dội khiến bà phải nằm trên
giường suốt ngày.

“Có
lẽ cậu nên đưa bà đến Capitol,” tôi nói vào một trong những lần đến thăm. Hôm
đó chúng tôi không chơi piano, vì tiếng đàn dù cách xa hai tầng nhà nhưng khiến
vẫn bà ấy đau đớn,“Tớ cá họ có thể chữa khỏi cho bà.”

“Phải.
Nhưng cậu không thể đến Capitol nếu họ không mời cậu.” Madge nói vẻ không vui.
Những đặc ân của ngài thị trưởng cũng bị giới hạn.

Khi
chúng tôi đến nhà ngài thị trưởng, tôi chỉ có một lúc để trao cho Madge cái ôm
vội vã trước khi bà Effie thúc ép tôi xuống tầng ba để chuẩn bị sẵn sàng. Sau
khi sửa soạn và mặc một chiếc áo dài phù hoàn toàn bằng màu bạc, tôi vẫn còn có
một giờ trước bữa tối, thế nên tôi chuồn xuống tìm Madge.

Phòng
ngủ của Madge ở trên tầng hai nối liền với vài phòng cho khách và phòng làm
việc của bố cậu ấy. Tôi giữ trong đầu ý nghĩ sẽ nói lời chào với ngài thị
trưởng nhưng căn phòng không có ai. Màn hình ti vi đang chiếu liên tục, và tôi
dừng lại để xem những tấm hình của Peeta và tôi tại bữa tiệc của Capitol tối
qua. Cảnh nhảy múa, ăn uống, hay hôn nhau. Giờ đây nó sẽ được chiếu ở mỗi ngôi
nhà tại Panem. Khán giả sẽ phát ốm tới chết vì đôi tình nhân ‘sao xẹt’ từ Quận
12. Tôi biết là tôi như thế.

Tôi
định rời căn phòng thì một tiếng. “bíp” làm tôi chú ý. Tôi quay lại nhìn màn
hình ti vi giờ đã tối đen. Rồi dòng chữ. “Được cập nhật từ quận 8” bắt đầu nhấp
nháy. Theo bản năng tôi biết đây không phải là thứ dành tôi, có thứ gì đó chỉ
để dành cho ngài thị trưởng. Tôi nên đi thôi. Phải thật nhanh chóng. Nhưng thay
vào đó, tôi lại thấy mình đang bước lại gần chiếc ti vi hơn.

Một
người đọc bản tin mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy xuất hiện. Đó là một phụ nữ với
mái tóc màu xám có giọng nói khàn và quyết đoán. Người phụ nữ cảnh báo rằng
những điều kiện hiện tại đang trở nên tồi tệ đi và cấp độ ba đang được báo
động. Những lực lượng bổ sung sẽ được cử đến Quận 8, và tất cả nền sản xuất dệt
may sẽ phải đóng cửa.

Họ
bỏ qua hình ảnh về người đọc bản tin để chiếu đến hình ảnh quảng trường chính
của Quận 8. Tôi nhận ra nó vì tôi cũng chỉ vừa mới ở đấy tuần trước. Vẫn có
những băng rôn với khuôn mặt của tôi trên đó đang vẫy tay từ nơi cao nhất hội
trường. Dưới đó là đám đông. Quảng trường chật cứng với những con người đang la
hét, khuôn mặt họ bịt bằng vải cũ và khẩu trang tự chế, đang quăng ném gạch.
Những tòa nhà bị thiêu cháy. Lính canh xả súng vào đám đông, giết chết một số
người.

Tôi
chưa bao giờ nhìn thấy những thứ như thế này, nhưng tôi chỉ có thể đang chứng
kiến một thứ. Đây là thứ mà Tổng thống Snow gọi là một cuộc trỗi dậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3