Dựa vào hơi ấm của em - Chương 19

Chương 19: Hôn lễ, mẹ chồng và hai bên thông gia

Chu Lạc vẫn giữ tâm trạng vui vẻ thoải mái cho tới buổi gặp Đại Đổng. Đại
Đổng nhìn cô rất kỹ, bối rối hỏi: “Cô bạn nhỏ của em được gặp em, hết bệnh luôn
rồi hả?”. Đại Đổng đang làm cơm tối, lúc đi ra trên người vẫn đang đeo tạp dề,
tay cầm xẻng, quan sát kỹ càng vẻ mặt của cô lúc này, trông đáng yêu vô cùng.
Chu Lạc trong lòng xúc động, liền đặt túi xuống chạy lại ôm cậu một cái, tặng
thêm một nụ hôn rất kêu vào má.

“Ai dà, làm bẩn quần áo của em rồi!”, cùng với tiếng lách cách của chiếc
xẻng xào nấu Đại Đổng đang khua. Một buổi tối ngọt ngào ấm áp được mở màn.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người cùng đi đón bác gái ra viện. Bác gái vẫn
không tỉnh táo lắm nhưng cũng có thể coi là điềm tĩnh, kiểm tra lại toàn thân
một lượt, cũng không phát hiện vấn đề gì.

Sau đó hai anh em Phan Đông, Phan Lan cũng đến, Phan Lan tỏ ra rất vui
mừng, cầm tay bác gái cười cười nói nói, Phan Đông thi thoảng cũng đế thêm vài
câu, mặc dù bác gái không nói câu nào nhưng không khí vẫn rất náo nhiệt. Bác
gái im lặng nghe mọi người nói chuyện, giống như trưởng bối hiền từ nhưng lại
không muốn thể hiện ra.

Sau khi Phan Đông thu dọn đồ xong, Phan Lan xung phong đỡ bác gái lên xe,
bác gái lại điềm nhiên cười với Chu Lạc, “Bác cháu mình ngồi với nhau nhé,
không nên cứ làm phiền Lan Lan chăm sóc bà già bệnh tật này”.

Chu Lạc nhìn nét mặt Phan Lan trong chốc lát bỗng trở nên cứng đờ, lại nhìn
điệu cười điềm đạm, ánh mắt nhìn thẳng của bác gái, cô có chút sững sờ, sau khi
bị Đại Đổng đẩy một cái cô mới vội chạy lại đỡ bác gái lên hàng ghế ngồi phía
sau. Đại Đổng phụ trách việc lái xe, anh em nhà họ Phan thì đi xe họ lái đến.

Tay bác gái lành lạnh, mềm mại, nắm tay Chu Lạc hồi lâu mới nói, “Nhìn cháu
là biết ngay chưa từng chịu khổ, hoàn cảnh gia đình như vậy, thật khó cho
cháu”.

Nhìn gáy Đại Đổng, Chu Lạc bỗng đỏ mặt, đây là giọng điệu mẹ chồng nói
chuyện với con dâu sao?

“May mà Đại Đổng cũng là người biết lo, nó chẳng có ưu điểm gì cả, chỉ được
cái con người thật thà, nhưng đôi khi hơi cố chấp, cháu hãy cảm thông cho nó
nhé.”

Chu Lạc cười nhẹ, “Dạ đâu có, đâu có”, đang nghĩ định nói gì đó nhưng lại
không thốt nên lời, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho bác gái nắm tay.

“Cả đời này mẹ là người tàn phế, lúc còn trẻ thì làm khổ chồng, về già lại
làm khổ con, may mà cứu được mạng già này. Mẹ cũng không mong gì hơn, chỉ mong
các con đỡ đần nhau mà sống, sau này tuy không thể thường xuyên gặp mặt, nhưng
mẹ lúc nào cũng nhớ các con”.

Chu Lạc ngạc nhiên, lại nhìn Đại Đổng, do dự nói: “Sau này bác không ở cùng
chúng con…”.

Đại Đổng lắc đầu cười đau khổ, ra hiệu với cô là “lát nữa sẽ giải thích”.

Về đến chỗ ở, mọi người bắt đầu nói chuyện, lúc này Chu Lạc mới hiểu rõ
tình hình.

Thì ra từ rất lâu, bác gái đã một lòng hướng Phật, được chứng nhận thụ lễ
theo Phật, vì trở ngại là chồng cà con trai nên vẫn chưa theo các cư sĩ[1] đi
khắp nơi bái yết lễ Phật. Lần này nhà họ Đổng xảy ra chuyện, bác gái cảm thấy
tội quá nặng, lại càng nghi ngờ cái chết của chồng và con trai liên quan đến
việc mình không thành tâm bái Phật, nên đã đưa ra quyết định, cho dù con trai
có phản đối thế nào, vẫn sẽ chính thức xuất gia sau khi khỏi bệnh.

[1]Cư sĩ: Người tu đạo Phật tại nhà.

Đại Đổng lo cho sức khỏe của mẹ, tất nhiên là không đồng ý. Nhưng thái độ
của bà rất kiên quyết, dọa sẽ không uống thuốc và từ chối điều trị, nhất định
đòi ở trong chùa. Thậm chí còn nói rằng mình đã đi qua quỷ môn quan, vốn dĩ tới
lúc phải chết, nay Phật tổ cho sống lại chính là để bà thành tâm niệm Phật,
chuộc tội do nghiệp chướng của chồng và con trai gây ra.

Đại Đổng rốt cuộc cũng không thể bỏ mặc một người không để ý đến tính mạng
mình, người này lại còn là mẹ cậu, nên đành giúp bà liên hệ với một ngôi chùa
có điều kiện tốt một chút, và mỗi tháng sẽ chi ra một khoản tương đối thì bên
nhà chùa mới đồng ý tiếp nhận. Hiện tại chỉ chờ con trai kết hôn xong, bà sẽ
chính thức xuất gia.

Ban đầu Chu Lạc lo rằng mình từ nhỏ chưa từng nhận được tình yêu thương của
mẹ, liệu có hòa thuận được với mẹ chồng không, nhưng mẹ chồng lục căn thanh
tịnh kiên quyết đòi xuất gia, lại là điều cô không lường tới.

Những ngày sau đó, bác gái không hề bước ra khỏi nhà, chỉ một lòng lễ Phật,
khóa tụng buổi sáng, buổi tối không bỏ lỡ khóa nào, chỉ khi hai người chuẩn bị
hôn lễ, cần giúp đỡ thì bà mới giúp, nhưng cũng có thể thấy rõ trong lòng bà
vẫn thành tâm chúc phúc cho hai người sắp kết hôn.

Anh em nhà họ Phan tới thăm, chứng kiến cả nhà từ trên xuống dưới đều náo
nhiệt chuẩn bị hôn lễ, hai người không khỏi kinh ngạc.

Phan Đông vẻ mặt thâm trầm, kéo Đại Đổng vào thư phòng nói chuyện. Nhìn cơ
thể cường tráng, to khỏe của Phan Đông, lại nhìn người đàn ông của mình rõ ràng
không phải cùng một hạng cân, Chu Lạc có chút lo lắng muốn đi theo, nhưng bị
Đại Đổng cười ngăn lại, tỏ ý trong lòng đã có tính toán.

“Bác trai và anh mất còn chưa đầy một năm, bây giờ đã tổ chức việc hỷ sao?”
Nghe lời chất vấn eo éo cố tỏ vẻ ngập ngừng, Chu Lạc biết mình cũng khó mà
thoát nổi, lại còn đang quan tâm Đại Đổng có bị đánh hay không.

Không ngờ mẹ Đại Đổng tỏ ra không thích cứ nhắc đi nhắc lại chuyện xưa, lập
tức trả lời Phan Lan: “Bây giờ là thời đại nào rồi hả cháu, chỉ cần có tấm lòng
là được rồi, những quy định trước đây cũng không cần phải quá để ý. Hiện giờ
bác chỉ còn một mình Đại Đổng, nên kết hôn sớm rồi sinh con, cha và anh em nó
biết sẽ rất vui”. Nói xong liền quay sang Chu Lạc, “Con ở lại nói chuyện với
Lan Lan một chút, hôm nay là mồng Một, mẹ phải tụng bộ Địa tàng
kinh 
để cầu phúc cho các con”. Nói xong bà đi vào trong phòng.

Tâm trạng của Chu Lạc rất thoải mái, cười tươi như hoa đi lấy hoa quả và đồ
uống mời khách, ngay cả nét mặt hơi chút cau có của Phan Lan, lúc này trong mắt
cô cũng rất đẹp.

Trợn mắt nhìn Chu Lạc hồi lâu, cuối cùng Phan Lan cũng mở lời, “Cô có điểm
gì hơn tôi chứ?”.

Chu Lạc suy nghĩ một lát rồi thừa nhận, “Đúng, tôi lớn tuổi hơn cô, lại
không xinh đẹp bằng cô. Chỉ là hơn vài năm đi học, nhưng ở thời đại này nữ tiến
sĩ cũng không đáng tiền, hơn nữa tôi lại không phải là tiến sĩ”.

Phan Lan hừ một tiếng: “Cô hiểu được là tốt”.

Chu Lạc cười, “Vì thế cô đừng lo lắng, cô hơn tôi về nhiều mặt, nhất định
sẽ tìm được người tốt hơn Đại Đổng”.

Phan Lan giận dữ, “Cô đừng nghĩ có được rồi thì khoe khoang, tôi không phải
là kiểu người đó”.

Chu Lạc gật đầu với vẻ vô tội, “Đúng vậy, vì thế những việc như thế này vốn
không thể so sánh ai hơn ai để nói rõ ràng được”.

Phan Lan tức tối, hồi lâu sau mới nói: “Cô đừng nghĩ rằng anh hai chỉ thích
mình cô, chúng tôi rất tốt với nhau, hổi nhỏ…”.

Chu Lạc đứng lên, cười với vẻ khách sáo, “Xin lỗi, ngày mai đi chụp ảnh
cưới rồi, tôi phải đi dưỡng da đây. Cô có muốn đi cùng không? Tôi có thẻ VIP
đấy”.

Phan Lan bị ngắt lời mặt mày đỏ bừng lên, lập tức trả lời: “Ai thèm chứ!”.

“Thế thì ngại quá, thất lễ rồi.” Nói xong cô quay người lấy túi xách, đi
giày bước ra cửa,

Sau khi làm gói chăm sóc toàn bộ cơ thể, cộng thêm mát xa các kinh lạc[2], rồi
tắm qua, Chu Lạc thoải mái quay về nhà, phát hiện thấy chiến trường đã được thu
dọn sạch sẽ, đèn trong phòng bác gái đã tắt. Đại Đổng mặc đồ ngủ đang ngồi đọc
sách trong phòng khách, mái tóc ngắn ươn ướt trông giống như vừa mới tắm xong,
thấy Chu Lạc bước vào liền nhanh chóng đi tới, đón lấy túi xách, giúp cô lấy
dép.

[2] Kinh lạc: Tên gọi chung các mạch máu trong cơ thể người (theo cách gọi
của Đông y)

Nhìn cậu một lượt khắp toàn thân, không phát hiện thấy có thương tích gì,
lúc này Chu Lạc mới yên tâm đón nhận sự chăm sóc từ cậu, cô hỏi bâng quơ: “Anh
đã nói chuyện ổn thỏa rồi chứ?”.

Đại Đổng sững sờ trong giây lát, hỏi: “Em nói cái gì?”. Sau đó lại ngẩn
ngơ,”Em đang nói đến Phan Đông à, đó là người thẳng tính, nói rõ ràng mọi
chuyện rồi thôi. Về sau anh ấy còn muốn làm phù rể, ha ha, anh bảo anh ấy đi
tìm Diệp Minh Lỗi thương lượng”. Nói xong trên mặt còn hiện lên nụ cười nghịch
ngợm mang vẻ trẻ con, cộng thêm mái tóc ươn ướt vừa mới gội, trông lại càng đẹp
trai, răng trắng môi đỏ, quả thật trông trẻ hơn đến mấy tuổi.

Chu Lạc nhìn muốn hoa mắt, lại có chút đau lòng, vì thế lời nói tự nhiên có
chút chua xót, có chút nũng nịu, “Còn em Lan của anh thì sao? Có nhớ lại chuyện
xưa, hồi tưởng lại ký ức tuổi thơ, còn nhớ khi đó còn nhỏ, anh thích nói về
trời đất, em thích cười…”.

“Ha ha ha…” Đại Đổng cười đầy sảng khoái, làm Chu Lạc vội nhìn về phía cửa
phòng bác gái, ra hiệu cho cậu cười nhỏ một chút, đừng làm phiền người khác.
Kéo cô lên lầu, Đại Đổng cười nói: “Lạc Lạc anh nhớ em học khoa Tự nhiên mà,
sao đột nhiên lại sướt mướt thế này, thật không quen”.

Đến cửa phòng của Chu Lạc, Đại Đổng đẩy cửa để cô vào, mình cũng vào theo,
khóa cửa lại. Trong phòng cách âm rất tốt, Chu Lạc nghiêm mặt lại, cuối cùng
cũng dám lớn tiếng chất vấn: “Anh nghiêm túc chút đi, em nói thật đấy, lúc nãy
người ta kể cho em nghe chuyện hồi nhỏ của hai người tuyệt biết bao”.

Đại Đổng ôm Chu Lạc ngồi lên sô pha, cười nói: “Lạc Lạc, điệu bộ lúc em
ghen trông thật đáng yêu”.

Chu Lạc sầm mặt lại, thật khó chịu, muốn lảng sang chuyện khác để qua cửa
ải sao?! Mặc dù tối hôm đó uống say, cậu đã nói hết với cô, nhưng có người phụ
nữ nào lại chấp nhận được một người đàn ông có thanh mai chứ, lại còn lải nhải
bên tai về cô ta và trúc mã của cô ta, cũng chính là chồng mình hồi nhỏ, cùng
vui đùa thân mật.

“Phan Lan từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều, hễ ai có đồ chơi gì hay hay
là cô ấy khóc đòi cho bằng được. Nhưng đồ chơi có hay đến mấy, cô ấy cũng chỉ
chơi mấy ngày là chán. Anh nhớ có một lần thằng út nhặt được một khẩu súng đồ
chơi, Phan Lan đòi, bởi vì trên thực tế Phan Lan là con gái, sẽ không bao giờ
thích nghịch súng. Nhưng cô ấy cứ nhất quyết đòi bằng được khẩu súng vừa nhỏ
vừa cũ đó. Về sau thằng út cũng không nhớ là đã vứt khẩu súng đó ở đâu nữa, cô
ấy vẫn còn nhớ.”

“Những thứ không có được luôn là tốt nhất, anh muốn nói tới đạo lý này à?
Thế anh cảm thấy em nên nhường anh cho cô ấy rồi chờ cô ấy thấy chán ghét, hay
là cứ giữ lấy anh chờ người ta tự nguôi ngoai? Nhưng người ta bao nhiêu năm nay
vẫn một lòng với anh, có vẻ như chờ nguôi ngoai đi phải cần khá nhiều thời gian
đó.” Chu Lạc liếc nhìn cậu, giọng điệu có vẻ không vừa ý.

Ánh đèn trong phòng ấm áp, người đẹp ôm trong lòng vẻ mặt hơi giận hờn, da
mịn như ngọc, môi đỏ mọng như quả anh đào, Đại Đổng bỗng thấy cổ họng khô rát,
toàn thân nóng bừng, nhưng vấn đề đang phải đối mặt rất nghiêm túc, cậu cần lấy
lại tinh thần để đối phó.

Thế là Đại Đổng hắng giọng với vẻ thiếu tự nhiên, đồng thời, sau khi đẩy
Chu Lạc đang ở trong lòng ra xa một chút, cậu mới nói: “Cô ấy lớn rồi, sẽ không
có ai tiếp tục nuông chiều cô ấy nữa. Hơn nữa, Phan Lan cũng có bố mẹ, anh
trai, lại cũng không cần anh chăm sóc, sau này nhiều nhất cũng chỉ coi là bạn
cũ của anh, là bạn của chồng em. Nếu người đó hiểu lễ nghĩa thì nói chuyện,
người làm vợ có thể giúp đón tiếp, sau này cũng có thể trở thành bạn, tất nhiên
anh sẽ lựa chọn đắc tội với bạn, chứ không thể để gia đình mình lục đục được”.
Nói xong lại đỡ vai Chu Lạc, nhìn cô nói, “Con người anh còn nhiều khuyết điểm,
nhưng khả năng kiềm chế rất tốt, cũng biết phân biệt rõ ràng đúng sai”.

Chu Lạc nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, “Khả năng kiềm chế rất tốt. Cô ấy từng
quyến rũ anh sao?”.

Đại Đổng ầm ừ một tiếng, lại ôm chặt thêm một chút, áp sát vào bên má hồng
hào nõn nà của cô, cọ cọ vào sau tai cô, thì thầm: “Anh không cho cô ấy cơ hội!
Lớn thế này rồi mà cũng chỉ có em từng quyến rũ anh… Ừm, không phải, là anh
quyến rũ em!”. Phần eo bị cấu một cái, Đại Đổng vội đổi ngay giọng.

Hơi nóng của Đại Đổng khiến cô cảm thấy nhồn nhột, mặt đỏ ửng, tim loạn
nhịp, liền đẩy nhẹ, “Nảy, khả năng kiềm chế của anh rất được đấy”.

“Khả năng kiềm chế lúc này của anh không được tốt lắm, đã kiềm chế đến tận
bây giờ!” Người nào đó gầm lên một tiếng, thuận đà đẩy người trong lòng xuống.

Ba ngày trước khi kết hôn, Đại Đổng phải bay tới thành phố X giải quyết
công việc, để sau khi cưới có thể dành thời gian đi nghỉ tuần trăng mật. Còn
Chu Lạc thì ở nhà thử váy cưới. Mẹ Đại Đổng cười mỉm, khóe mắt ngập tràn vui
sướng, nói: “Trông đẹp giống như đóa hoa”.

Nhân viên trang điểm tại nhà của công ty tổ chức đám cưới cũng phụ họa
theo: “Đúng vậy, mẹ xinh đẹp như thế, con gái tất nhiên cũng xinh đẹp”. Nói
xong, thấy hai người đều thần người ra liền hỏi, “Hai người không phải là mẹ
con sao?”. Chu Lạc đang định trả lời, mẹ Đại Đổng lại trả lời trước, cười cười:
“Ai nói không phải nào”.

Nhìn thấy nhân viên trang điểm thở phào một cái, hiện lên vẻ mặt “Tất nhiên
là đúng rồi”, Chu Lạc quyết định giữ im lặng, chỉ là khóe mắt cảm thấy hơi cay
cay.

Lúc này, tiếng chuông cửa bỗng vang lên, người giúp việc lập tức chạy ra mở
cửa. “Xin hỏi bà muốn tìm ai?” Lời nói trong trẻo pha chút giọng Tứ Xuyên của
cô giúp việc thu hút sự chú ý của mọi người. Hai tay Chu Lạc vội nâng váy lên
di chuyển ra phía cửa, sau đó cả người cô cứng lại, tay buông thõng xuống, mặc
cho váy cưới phủ xuống khắp nền.

Người phụ nữ ở ngoài cửa khí chất ung dung cao quý, khuôn mặt được chăm sóc
kỹ lưỡng, trắng không tì vết, mặc dù không còn trẻ nhưng vẫn rất xinh đẹp, làm
người ta không dám tới gần để nhìn.

Lúc này, nhìn vẻ mặt của Chu Lạc cũng giống như bà, vô cùng kinh ngạc,
dường như hình ảnh Chu Lạc trên người mặc áo cưới làm người ta vô cùng chấn
động. Phải rất lâu sau bà mới nói: “Lạc Lạc, con là Lạc Lạc?”.

Chu Lạc thấy khó thở, cảm giác trong cơ thể như đang có chất lỏng nào đó
được bơm đầy, dường như sắp tràn ra ngoài, cô quay đầu rời đi một cách vô thức,
mẹ Đại Đổng tiến về phía trước để chào hỏi, “Bà là?”.

Vẻ mặt ung dung của người phụ nữ đó kèm chút xúc động, bà hít một hơi thật
sâu rồi mới đáp: “Tôi là mẹ của Chu Lạc”.

Câu nói này vừa được thốt ra, không khí trong phòng bỗng yên lặng đến mức
có thể nghe được tiếng kim rơi trên sàn nhà. Nhân viên trang điểm há miệng hết
nhìn Tất Thụy Vân lại nhìn Chu Lạc, dường như đang ra sức tìm kiếm điểm giống
nhau giữa hai người, Chu Lạc cắn chặt môi lại, hai tay nắm chặt váy, chặt tới
mức trắng bệch ra, không ai nói gì, lúc này người phản ứng nhanh nhất chính là
mẹ Đại Đổng, một phong thái thong thả ung dung.

“Thì ra là bà thông gia, Lạc Lạc, con bé này cũng thật là, không nói trước
với mẹ một câu, làm tôi không kịp chuẩn bị gì cả, mời bà vào trong nhà ngồi.
Tiểu Trương, mau đi pha trà, chuẩn bị chút hoa quả.” Mẹ Đại Đổng vừa đón tiếp
Tất Thụy Vân vừa chỉ đạo người giúp việc, thể hiện đúng bổn phận của chủ nhà
nhiệt tình hiếu khách.

Tất Thụy Vân lại không phải là người bình thường, nhìn thấy con gái Chu Lạc
mặc váy cưới, bà rất kích động, giờ đây đã bình tĩnh lại phần nào, ít nhất là
vẻ mặt. Thế là bà đáp lại lời nói khách khí của bà Đổng với vẻ đoan trang mà
không lạnh nhạt, hơi gật đầu chào với nhân viên trang điểm, không khí có phần
căng thẳng, làm cho nhân viên trang điểm bỗng rụt đầu rụt cổ một cách vô thức,
có cảm giác như trong thời gian đi làm không chú tâm bị ông chủ tóm được.

Lúc này Chu Lạc cũng đã lấy lại tinh thần, vội tìm cách đuổi khéo nhân viên
trang điểm đang rụt đầu rụt cổ, vẻ mặt đầy hóng hớt kia đi và dặn người giúp
việc chú tâm làm việc trong bếp không có việc gì thì đừng ra đây. Sau đó cô đón
lấy trà và hoa quả người giúp việc đã chuẩn bị xong bê ra, đặt lên bà trước mặt
hai bà thông gia trong phòng khách.

Không khí khách sáo của hai bên bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Chu Lạc.
Bà Đổng hơi căng thẳng nhìn sang Tất Thụy Vân ngồi phía đối diện, Tất Thụy Vân
chăm chú nhìn Chu Lạc, cô ngồi khép hai chân, hai tay đan vào nhau rất nữ tính,
mắt nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân, không khí lúc này vô cùng gượng gạo.

“Tôi là một bà già nhà quê, lại không có trình độ văn hóa, nhưng con trai
được nuôi dạy rất hiền lành thật thà, hai đứa tụi nó lại hợp với nhau, tuy rằng
như thế này thì hơi thiệt thòi cho Chu Lạc.” Vẫn là bà Đổng phá vỡ bầu không
khí căng thẳng, Đại Đổng cũng từng nói với mẹ về tình hình gia đình Chu Lạc,
nhưng cậu tế nhị không nói với mẹ mối quan hệ giữa Chu Lạc và bố mẹ đã nguội
lạnh như băng, chỉ nói cô xa nhà từ nhỏ, nên không thân thiết. Vì thế khi bà
Đổng nhìn thấy Tất Thụy Vân không có phản ứng gì đối với việc chuyện trò cởi mở
của mình, thái độ xa cách khách khí, dường như không có ý định thừa nhận bà
thông gia này, thì lại cho rằng mẹ Chu Lạc chê hai người không môn đăng hộ đối,
trong lòng có chút lo lắng.

Bà Đổng về tư tưởng vẫn còn lạc hậu, có câu rằng ngẩng đầu gả con gái, cúi
đầu lấy con dâu. Nhà mình mẹ góa con côi không thân không thích không chỗ dựa,
nhà bên kia bố mẹ đủ cả, nghe nói lại còn là sếp lớn, tự nhiên hơi có cảm giác
đang trèo cao. Nhưng nhiều ngày sống chung bà hiểu khá nhiều về Chu Lạc, con bé
này ôn hòa, lương thiện, tính tình dễ chịu, hoàn toàn không có vẻ nhõng nhẽo
như các thiên kim tiểu thư. Hơn nữa thấy hai đưa tâm đầu ý hợp, bà cũng rất hài
lòng, toàn tâm mong muốn hai đứa có thể sống hạnh phúc. Lúc này lại gặp mẹ của
Chu Lạc, nhìn về tướng mạo, khí chất và cách ăn nói, bà Đổng hiểu rõ đây chính
là kiểu người mình chưa từng tiếp xúc. Bà cũng sống được nửa đời người rồi, lại
một lòng hướng Phật, vốn không có ý định gì, chỉ là vì con trai mình muốn có
được sự thừa nhận của mẹ vợ nó, nên bà mới phải dè chừng, thấy Tất Thụy Vân vô
cùng lạnh nhạt, chỉ chăm chú nhìn con gái mình. Chu Lạc vốn rất lanh lợi hoạt
bát, giờ đây cả người cứng đờ ra, ánh mắt thẫn thờ, giống như đang chịu sự đả
kích rất lớn. Bà Đổng thấy vậy, có chút đau lòng, lại vừa có chút tức giận, bà
đối với bọn trẻ rất khoan dung, yêu thương, bà không hiểu được hai mẹ con sao
lại đi tới bước đường này, mà Chu Lạc là một người tốt đã được thực tế kiểm
chứng, vấn đề ở ai, không nói cũng đã rõ.

“Con, định sẽ kết hôn như vậy sao?” Giọng của Tất Thụy Vân hơi trầm xuống,
âm sắc rất hay, tất nhiên rồi, bà được Thượng đế ưu ái, từ khi sinh ra cái gì
cũng đều hoàn mỹ, duy chỉ có một điều không hoàn mỹ lại chính là cô con gái của
mình. Trong suy nghĩ của Chu Lạc có chút tự mỉa mai.

“Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, mẹ và bố con đều rất coi
trọng.” Tất nhiên bà sẽ không ở trước mặt “người ngoài” là bà Đồng thừa nhận
con gái mình cơ bản không hề nói cho họ biết việc cô sẽ kết hôn, thế nên mới
ngầm nhắc nhở cô.

Mặt Chu Lạc biến sắc, cuối cùng cũng hơi ngước mắt lên, “Con gần ba mươi
tuổi rồi, mẹ, con có quyền tự quyết định hôn nhân của mình”. Giọng không chút
mặn mà, làm người ta cảm thấy cô có vẻ đề phòng. “Thời gian này bà đã chăm sóc
cho Chu Lạc, hôm nào tôi sẽ hậu tạ bà. Mấy năm gần đây Chu Lạc luôn ở bên ngoài
học hành, làm việc, tôi và bố cháu công việc lại bận, thời gian cả nhà ở bên
nhau không nhiều, hiện tại con gái cũng đến tuổi kết hôn rồi, e là cơ hội sống
chung sẽ càng ít. Gia đình tôi còn có một căn nhà nữa, tôi muốn đưa con bé về
nhà ở, bà Đổng, bà thấy có được không?” Nói xong thận trọng nhìn bà Đổng.

Tuy bà Đổng không tán thành cách làm của Tất Thụy Vân, nhưng những lời này
cũng có phần hợp lý, Chu Lạc và Đại Đổng xét cho cùng vẫn chưa kết hôn, cả nhà
người ta muốn đoàn tụ bà cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản, đang do dự không
biết nên nói thế nào, Chu Lạc liền cướp lời, “Dạ không cần đâu, nhà của con ở
công ty vẫn chưa trả lại, có chỗ ở. Bố mẹ cứ bận việc của mình đi, tới lúc đó
đến tham dự lễ cưới là được”.

Mẹ Đại Đổng thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nên khó mà hiểu được lời nói của
mẹ cô, nhưng cô lại khác. Lời nói của Tất Thụy Vân tuy khách khí, còn biểu lộ
tình cảm hiếm thấy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa thừa nhận hôn sự này! Bà nói
“đến tuổi kết hôn rồi”, nhưng không công nhận việc kết hôn với Đại Đổng, nói
“đưa cô về nhà ở” cũng không nói khi nào sẽ quay lại. Những việc liên quan đến
hôn lễ thì lại càng không nhắc tới. Nếu đến bây giờ vẫn còn không hiểu được sự
lắt léo trong lời nói của cặp vợ chồng chính khách, gian thương này thì quả
thật coi như cô đã sống uổng hai mươi mấy năm trời.

Thế nên sau đó, mặc cho Tất Thụy Vân ngọt nhạt khuyên nhủ, Chu Lạc vẫn
không chịu đi cùng bà. Lại thêm bà Đổng ở bên ủng hộ, cuối cùng Tất Thụy Vân
cũng không thành công. Bà rất coi thường hành động của con gái, chưa kết hôn mà
đã ở lì bên nhà trai. Nhưng chuẩn mực của hành vi cao quý, hoàn mỹ lại không
cho phép bà cố sống cố chết lôi kéo Chu Lạc, trước mặt người ngoài lại càng
không thể mỉa mai châm chọc, đành phải hậm hực cáo từ.

Mẹ cô đi rồi, đây có thể coi là lần phản kháng thành công hiếm hoi trong
cuộc đời cô. Nhưng Chu Lạc lại không cảm nhận được bất kỳ niềm vui nào khi có
được thành công này, tâm trạng vô cùng buồn bã, cô lại qua quýt đối phó với vẻ
quan tâm vô bờ của mẹ chồng, không có hứng muốn nói sâu hơn.

Bà Đổng thở dài một tiếng, nhìn cô với vẻ lo lắng, liền vào phòng niệm
kinh, để cô một mình.

Báo cáo nội dung xấu