Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi - Chương 14 Phần 1
Chương 14
Đoạn xương thất lạc
nơi trần thế
Giọng người con gái bi ai vang lên trong căn phòng im ắng,
tiếng vang vọng giống như những mũi tên tẩm độc, cắm ngập vào da, toàn thân lạnh
ngắt.
Quả nhiên là khả năng thứ hai như dự đoán, Bạch Tiểu Thuần định
đứng dậy, đến bên an ủi cô em gái đang bị kích động nhưng tay chân cứ mềm nhũn,
vừa nỗ lực đứng dậy đã ngã phịch xuống.
Quách Hà thấy thế, vội vàng đến bên giường bệnh, ôm chặt Bạch
Tiểu Điệp đang khóc thảm thiết, toàn thân run lẩy bẩy.
Như mủi lòng, bất lực nhìn người con gái đối diện, Thư Hạo
Nhiên dứng dậy, giọng nói lạnh lùng xen lẫn mệt mỏi: “Tiểu Điệp, trong lòng em
rõ hơn anh cái thai trong bụng tại sao lại có. Anh trước giờ không hề nhắc đến,
không có nghĩa là không hề nhớ. Cái ngày Vịnh Vi tự sát, em gửi tin nhắn cho
anh, anh đã uống rất nhiều rượu, em vội vã chạy đến, mặc một bộ váy liền màu trắng,
anh nhìn nhầm thành Tiểu Bạch, lớn tiếng gọi em là Tiểu Bạch, em không những
không giải thích mà còn trả lời. Rồi sau khi anh đến tìm Tiểu Bạch để bàn về dự
án CBD Du Thành trở về, tâm trạng không tốt, gọi điện cho em là do anh ích kỷ,
khốn nạn, nhưng em, em có dám nói rằng, ngày hôm đó em không hề làm gì, chỉ cam
tâm tình nguyện dâng hiến cho anh không?”
Càng nghe lòng càng buồn, như thể lớp băng trong trái tim
ngày một dày lên.
Vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, Bạch Tiểu Thuần nhớ rõ như in đêm
hôm ấy, lúc Bạch Tiểu Điệp lấy cớ sửa bản thảo để rời khỏi đó, cô ấy mặc quần
short.
Có lẽ lúc này Thư Hạo Nhiên không cần thiết phải nói dối việc
ăn mặc cho nên rõ ràng về sau, con bé đã cố ý thay quần áo rồi mới đi gặp anh
ta.
Trình Cẩm Tâm một mực nói rằng, cho dù Thư Hạo Nhiên có vì một
phút nông nổi không kiềm chế được bản thân đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng sẽ
không thể bất cẩn, ban đầu cô còn không tin, nhưng bây giờ xem ra bà ta có vẻ
không nói dối.
“Đúng, là tôi đã giở trò, nhưng sao anh có thể nói tôi không
cam tâm tình nguyện?” Bạch Tiểu Điệp đang nằm trong vòng tay của Quách Hà, đột
nhiên quay phắt đầu lại, gào thét như một con sư tử bị trọng thương, tất cả sự
mong đợi và hy vọng đều hóa thành vẻ mặt không cam tâm và đau khổ phủ đến cùng
cực. “Anh biết rõ trái tim của chị tôi hướng về Adam, biết rõ đêm hôm đó chính
là lần đầu tiên của tôi, vẫn không từ bỏ ý định đi tìm chị tôi, hy vọng dùng dự
án để đổi lấy việc chị ấy quay về bên anh. Chắc anh không biết rằng chị ấy và
Adam vẫn chưa quyết định đến với nhau, sau khi anh bỏ đi, chị ấy mới bắt xe đến
khách sạn tìm Adam! Chính anh, là anh đã đẩy chị ấy cho người khác!”
“Em theo dõi anh sao?”
“Em đã thấy hết rồi sao?”
Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh nói, chỉ khác, thái độ
của Thư Hạo Nhiên là tức giận, còn Tiểu Thuần thì lại vô cùng đau lòng.
Cô không biết người em mà cô vẫn nghĩ sẽ không có chuyện gì
giấu giếm cô, lại giấu cô quá nhiều điều như vậy.
“Tôi đến quán bar tìm anh, đúng lúc gặp anh lái xe rời khỏi
đó, không kiềm chế nổi nên đã đi theo. Lúc đến rồi mới biết anh vẫn muốn nối lại
với chị tôi, kể cả khi anh bắt gặp cảnh chị ấy và Adam tay trong tay đứng đó.
Sau khi anh bỏ đi xa, một mình chị ấy lên taxi, tôi không yên tâm đành tiếp tục
đi theo, đến Westin mới biết chị ấy định làm gì. Anh gọi điện cho tôi, tôi vừa
mừng vừa lo, anh nói tâm trạng anh không vui. Tôi đương nhiên biết tâm trạng
anh không vui, nhưng anh có biết tôi cũng buồn lắm không?”
“Xin lỗi, anh không nên gọi cho em.”
“Anh say khướt, cứ oán trách chương trình kế hoạch hóa gia
đình của quốc gia, nói rằng nếu có thêm một anh chị em, hoặc là nhà họ Thư còn
có con cháu khác thì sự chú ý của bố mẹ sẽ không chỉ nhằm vào một mình anh. Lúc
đó em nghĩ, nếu chúng mình có một đứa con thì nó chẳng phải cũng là con cháu
nhà họ Thư sao? Không chỉ anh có thể thoát được sự gò bó của bố mẹ, em cũng có
thể thay thế vị trí của chị ấy, dần dần đi vào trái tim của anh. Sau khi biết
em có thai, anh còn nói tốt, bây giờ lại bảo em phá thai, tại sao? Anh Hạo
Nhiên, anh nói cho em biết tại sao, được không?”
Sau một hồi chất vấn trong đau đớn, phòng bệnh bao trùm
trong bầu không khí im ắng đến lạnh lẽo.
Hạo Nhiên nhìn người con gái mềm yếu mặt cắt không còn giọt
máu, ánh mắt vô hồn đang dựa vào Adam, liền thở dài nói: “Không có tại sao. Viện
trưởng của viện này là bạn cũ của mẹ anh, em phá thai và nghỉ ngơi ở đây nhé,
bác ấy sẽ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, không phải trả viện phí.”
Nói xong, anh ta đi ra cửa, không hề bận tâm đến tiếng gào
thét điên loạn của Tiểu Điệp ở sau lưng.
Quách Hà ôm chặt con bé khi nó cố vùng dậy khỏi giường để đuổi
theo Thư Hạo Nhiên, chị chỉ biết dỗ dành nó, tiếng gào thét càng lúc càng lớn.
Lòng thiếp cứng như đá không thể dời, lòng chàng như
trăng tròn dễ khuyết.
Tình yêu không viên mãn trên thế gian có lẽ còn nhiều hơn
tình yêu viên mãn rất nhiều.
Có sự chân thành, tình yêu sẽ đến.
Nhớ đến câu mà cô đã từng nói một cách vô cùng nghiêm túc, đột
nhiên Tiểu Thuần có thêm sức mạnh, vùng khỏi vòng tay của Adam, chạy ra ngoài
như một cơn gió.
Phía cuối cầu thang, dáng người mặc áo màu đen trắng hắt lên
tường thành cái bóng màu đen.
“Anh đứng lại cho tôi!” Cô dùng hết sức mình hét to.
Quả nhiên Hạo Nhiên đã dừng lại, lúc anh ta ngoảnh đầu, ánh
mắt lạnh lẽo, vô cảm, không còn những nhiệt huyết thuở ban đầu nữa rồi.
“Tiểu Điệp yêu anh thật lòng, anh định nói vài câu rồi cứ thế
mà bỏ đi như vậy à? Vì sao nó lại mang thai, chẳng phải là vì anh, vì yêu anh,
vì muốn được ở bên anh, vì muốn dùng sự chân thành của nó để khiến anh cảm động.”
Tiểu Thuần lao xuống cầu thang, thở hổn hển vì vừa phải chịu một cú sốc tinh thần
quá lớn. “Tôi hiểu nỗi khổ của anh, thậm chí hiểu cả quyết định không giữ lại đứa
bé của anh, có điều, chẳng lẽ anh không thể thương hại nó, ở lại chờ nó làm tiểu
phẫu xong rồi hãy nói lời từ biệt được sao? Nó chỉ là một đứa trẻ, nhân từ với
nó một chút không được sao? Anh biết không, con người anh ngày hôm nay khiến
tôi cảm thấy xa lạ như chưa từng quen biết.”
Xa lạ như chưa từng quen biết, quả nhiên cô ấy mong hai người
chưa từng gặp gỡ, chưa từng yêu nhau.
Bàn tay nắm chặt tay vịn thành cầu thang nổi đầy gân xanh,
anh ta cười nhạt, nói lớn: “Anh thương hại cô ấy, ai sẽ từ bi với anh? Tiểu Thuần,
em quá lương thiện hay là ngu ngốc vậy? Cô ấy nhiều lần lợi dụng em để tiếp cận
anh, thậm chí dùng cả những thủ đoạn ghê tởm để có thai, đến bước này rồi mà em
vẫn còn nói đỡ cho cô ấy! Em nói cô ấy chỉ là một đứa trẻ, nhưng tất cả những
việc mà cô ấy làm có giống với một đứa trẻ không hiểu chuyện đời không? Rõ ràng
là một người đàn bà gian xảo, dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.”
“Nó giở thủ đoạn là vì nó yêu anh.”
“Cô ấy dùng thủ đoạn là vì yêu, anh làm bao nhiêu việc trái
với lương tâm như vậy lại khiến em không chấp nhận được, tại sao lại như vậy?
Hay bởi vì em đã sớm có cảm tình với anh ta?”
Anh ta chỉ về phía người cao to vừa đuổi theo cô đến đây,
đang đứng cách cô vài bậc thang, khuôn mặt thanh tú bị cơn tức giận làm cho méo
mó, biến dạng.
Phớt lờ sự hận thù và tức giận của Hạo Nhiên, Adam chầm chậm
bước đến bên cạnh Tiểu Thuần, nói một cách bình tĩnh: “Nick, là một người đàn
ông, chúng ta nên chịu trách nhiệm về tất cả những gì chúng ta đã làm. Mặc dù
Tiểu Điệp đã làm nhiều điều khiến anh không vui, nhưng bây giờ cô ấy đang chuẩn
bị làm tiểu phẫu, anh ở lại cùng cô ấy một lúc, được không?”
“Có anh ở đây thì tôi ở lại làm gì nữa. Tôi tin với phong độ
điềm đạm của anh chắc chắn có thể xử lý tốt mọi việc.”
“Người mà Tiểu Điệp yêu là anh.”
“Kết cục của tình yêu đơn phương chỉ có thể là tan nát trái
tim. Tôi là như thế, cô ấy cũng sẽ như vậy.”
Câu này anh ta nói bằng tiếng Trung.
Tiểu Thuần nghe mà cảm thấy bất an, cố gặng hỏi: “Cho nên anh
đang báo thù tôi phải không?”
“Em muốn nghĩ sao cũng được. Tiểu Thuần, có lẽ em vẫn nhớ
anh từng nói anh luôn nhìn thấy hình ảnh của em khi ở bên Tiểu Điệp. Nếu không
phải như vậy, em thử nghĩ xem tại sao trong lúc say rượu anh lại nhầm tưởng Tiểu
Điệp là em, em nghĩ xem tại sao anh lại phải quyết định giữ lại cái thai khi mọi
việc vẫn có thể xoay chuyển? Giấc mơ này kết thúc quá nhanh, bố mẹ anh cũng
không cho phép giấc mơ này tồn tại.”
“Nó là Tiểu Điệp, không phải Tiểu Thuần của ngày xưa, anh dựa
vào đâu mà làm tổn thương một người vô tội chỉ vì những hồi ức của anh?”
“Tất cả đã kết thúc rồi, lẽ nào anh không có quyền nghĩ về
quá khứ của mình? Em thật tàn nhẫn với anh.”
“Được, để tôi nói với anh một việc còn tàn nhẫn hơn, không
sai, tôi cho rằng anh không đáng để nhớ về những chuyện trước đây, vì con người
của Tiểu Thuần trước đây là do anh và người nhà của anh hủy hại. Ở bên Adam,
tôi cũng chưa từng hối hận trước đây đã từng gặp và yêu anh bấy nhiêu năm,
nhưng đến hôm nay, tôi vô cùng hối hận, hối hận vì đã quen anh, hối hận đã yêu
anh lâu như vậy! Từ giờ trở đi, hãy coi như chúng ta chưa từng quen biết. Tạm
biệt!”
Một lời nói phải dùng tất cả sức lực để thốt ra đã vùi lấp
toàn bộ quá khứ, tất cả tan biến như một dòng nước.
Bạch Tiểu Thuần quay lưng, chạy lên tầng, đằng sau văng vẳng
giọng nói lạnh lẽo chưa từng có của Adam.
Có lẽ do cảm xúc đã rõ ràng hơn lúc trước nên cô nghe rõ mồn
một những điều anh nói: “Thư tiên sinh, tôi thật lòng muốn đánh cho anh một trận
nữa, vì Sherry, vì Tiểu Điệp, vì Vivian quá cố.”
Hành lang dài không một bóng người, Tiểu Thuần đi đi lại lại
ở nơi cách phòng bệnh vài mét, do dự không dám bước tiếp.
Thấy cô như vậy, Adam vừa từ đằng sau bước tới, lông mày hơi
chau lại, nhẹ nhàng an ủi: “Việc đã đến bước này rồi chúng ta chỉ còn cách
khuyên Tiểu Điệp chấp nhận sự thật, em cứ từ từ giải thích cho cô ấy những mối
quan hệ mà cô ấy chưa được biết, bao gồm cả việc của chú em nữa.”
“Em sợ con bé không chịu nghe.”
“Cứ từ từ, chỉ cần chúng ta...”
“Tiểu Bạch, Tiểu Điệp biến mất rồi.”
Quách Hà chạy từ trong phòng bệnh ra, nét mặt hoang mang, đầy
vẻ bất an.
“Sao lại như vậy được?” Tim Tiểu Thuần đột nhiên như rơi xuống
một cái động không đáy, nếu không phải Adam giữ lấy tay cô thì chắc cô đã ngã
nhoài ra đất.
“Sau khi Adam ra ngoài, nó cũng vùng ra khỏi vòng tay của chị
đuổi theo sau, chị định đuổi theo, nào ngờ có cô y tá bước vào kiểm tra phòng,
hỏi nó đã đỡ hơn chưa, nếu nó muốn thì có thể thanh toán tiền và xuất viện. Chị
vừa trả lời y tá xong thì Tiểu Điệp cũng vừa quay lại phòng bệnh, chủ động lên
giường nằm, nói là do khóc nhiều quá, mặt căng nên khó chịu, nhờ chị vào nhà vệ
sinh lấy khăn mặt dấp nước ấm để con bé lau mặt, còn nói là đợi bác sĩ đến sẽ
bàn bạc thủ tục làm tiểu phẫu, càng nhanh càng tốt, trông nó ngoan như vậy, chị
liền vào nhà vệ sinh, lúc chị bước ra thì giường bệnh đã trống không. Hai người...
có nhìn thấy nó ra ngoài không?” Quách Hà không còn khống chế được giọng nói
đang run lên của mình nữa.
“Bọn em không.”
“Làm sao đây, có khi nào nó nghĩ quẩn không?”
“Anh giúp em liên hệ với y tá trưởng, nói sơ qua tình hình
cho họ biết, nhờ cô ấy huy động các y tá đi tìm giúp.” Bạch Tiểu Thuần chân mềm
nhũn, đứng không vững, sau khi giải thích sự việc cho Adam nghe liền nói.
“Có lẽ con bé đã nghe thấy những lời lúc nãy Hạo Nhiên nói,
chúng ta...”
“Lập tức đi tìm, Sherry, em còn đi được không? Nhìn mặt em
trắng bệch như một tờ giấy.”
“Em đi được, chúng mình chia nhau ra tìm, tìm thấy thì thông
báo qua điện thoại.”
“Ok, mọi người chú ý an toàn nhé!” Adam quay người, chuẩn bị
đi nhưng lại không yên tâm nên quay đầu dặn dò: “Nếu em tìm thấy trước thì cũng
đừng kích động, bình tĩnh nói chuyện với cô ấy.”
“Em hiểu.”
Không biết là do Hạo Nhiên đã dặn trước bệnh viện hay là lo
lắng xảy ra sự cố ngoài ý muốn mà ảnh hưởng đến hình ảnh của viện, sau khi biết
Tiểu Điệp mất tích, y tá trưởng lần lượt dặn dò tất cả những y tá trực ban phân
nhau đi tìm, đồng thời thông báo cho viện trưởng. Tòa nhà dành cho bệnh nhân ở
là một tòa nhà cũ lâu năm, không cao, chỉ có năm tầng, nhưng mỗi tầng đều rất
dài, nhiều cầu thang, nhiều phòng bệnh, mỗi tầng đều có ban công, buổi tối muốn
tìm người thì quả thực rất khó khăn.
Đã nửa tiếng trôi qua, vẫn chưa có tin tức gì.
Tiểu Thuần lo lắng đến mức mặt mũi tối sầm, Quách Hà cũng
đang tự trách mình quá bất cẩn, họ lo rằng Tiểu Điệp đã rời khỏi bệnh viện.
Đang định rời khỏi tòa nhà để đi nơi khác tìm thì họ nhận được
điện thoại của Adam, thông báo lên ban công bên phải của tầng bốn.
Tiếng anh trong điện thoại vô cùng nặng nề, còn có chút lạnh
lẽo.
Không còn sức để suy nghĩ, lúc này họ đang đứng ở cửa tầng một
của tòa nhà, nghe tin liền dìu nhau trèo lên tầng bốn, trèo qua cửa sổ đang mở,
leo lên ban công nền xi măng vẫn còn lưu lại chút hơi nóng bốc lên.
Tiểu Thuần và Quách Hà cùng nhau hét lên, Tiểu Thuần suýt
chút nữa ngã nhào cùng với tiếng thét.
Tiểu Điệp đang đứng ở mép ban công, đi chân đất, mặc áo màu
đỏ cùng chiếc váy ren màu đen, mặt hướng ra phía ngoài ban công.
Gió đêm thổi tới, mái tóc đen của cô bị hất sang bên trái,
tung bay trong màn đêm tối tăm, chỉ thấy chiếc áo mỏng phất phơ như một con
sóng tung bọt.
Adam chau mày, nhìn ra bốn phía, cúi người ghé sát vào tai
Tiểu Thuần, nói nhỏ: “Sherry, anh đi gọi điện nhờ cứu trợ, em nói chuyện với cô
ấy, nhớ là nói nhẹ nhàng thôi nhé, ok?”
“Nhưng...” Tiểu Thuần sốt ruột đến mức không biết phải nói
gì.
“Nói những chuyện vui vẻ, ví dụ như chuyện hồi nhỏ. Anh sẽ về
ngay, em yêu, em sẽ làm được thôi.”
“Vâng, anh đi nhanh, về nhanh nhé!”
Tiểu Thuần nắm lấy bàn tay của Adam đang khẽ đặt trên trán
cô, cô nhìn anh nhảy qua cửa sổ, hít thở sâu.
“Tiểu Điệp, em định làm gì vậy, quay lại nhìn chị được
không?”
“Chị, em giống chị lắm sao?” Giọng thiếu nữ yếu ớt như thể từ
xa vọng lại, rất lạnh lùng.
Lúc này Tiểu Thuần đang dựa vào cánh tay của Quách Hà, lòng
sắt lại, vội trả lời: “Không. Đương nhiên là không giống, em không hề giống chị
chút nào, em trẻ hơn chị, đẹp hơn chị, có một gia đình hoàn chỉnh, chú thím đều
rất thương em, em hạnh phúc hơn một đứa mồ côi cha từ nhỏ như chị.”
“Thật sao? Trước đây em cũng nghĩ như vậy, nhưng hôm nay...”
Tiểu Điệp cuối cùng cũng xoay người lại, đôi mắt biết cười
trên khuôn mặt trái xoan ngày nào giờ trông buồn như hai cái giếng hoang.
Có lẽ chính tai nghe thấy Hạo Nhiên nói tìm thấy hình ảnh
người yêu cũ ở nơi mình nên dường như cô trở nên già đi từ lúc đó.
“Hôm nay, em không còn nghĩ như vậy nữa, anh Adam đối xử với
chị rất tốt, em mừng cho chị, nhưng tại sao anh Hạo Nhiên đã biết rõ chị có thể
tìm được người tốt hơn mà vẫn không chịu buông tay? Anh ấy đã nói với chị là
nhìn thấy hình bóng của chị khi ở bên em lâu rồi đúng không, nhưng sao em nghĩ
mãi vẫn không tìm ra điểm giống nhau giữa chị em mình? Mẹ em nói, vì chuyện của
chị mà cả nhà em nợ chị một lời xin lỗi, thực ra em cũng nợ chị một lời xin lỗi,
chị! Em không nên giấu chị, thật sự không nên.”
“Ngốc ạ, em không có gì phải xin lỗi chị! Nhưng nếu em làm
chuyện dại dột, không những có lỗi với chị mà còn có lỗi với chính bản thân em.
Xuống đi có được không?”
“Đúng, em rất ngốc, ngốc đến mức nghĩ anh Hạo Nhiên sẽ vì em
và con mà quên đi quá khứ, chống lại bố mẹ.”
“Anh ta không xứng đáng với tấm lòng chân thành của em. Trước
đây chẳng phải em đã cười và đọc cho chị nghe một câu nói trên mạng sao? Rằng
lúc còn trẻ có ai mà không yêu nhầm vài tên Sở Khanh. Tiểu Điệp, em còn trẻ, đoạn
đường phía trước còn dài, ngoan nào, quay về với chị được không? Em còn nhớ hồi
nhỏ chúng ta cùng nhau ngủ trưa dưới giàn nho không, em thường cười một cách
ngô nghê, nói sau này chúng ta phải sống cùng nhau, tốt nhất là hai tầng sát
nhau, vì chị sẽ chăm sóc mà lại không càu nhàu em. Chỉ cần em bước xuống đây,
chúng ta có thể cùng nhau thực hiện những giấc mơ hồi nhỏ.”
“Hồi nhỏ...”
Một nụ cười đầy mơ mộng lướt qua khuôn mặt Tiểu Điệp rồi cô
lẩm bẩm những câu gì nghe không rõ.
Có tiếng huyên náo từ xa vọng lại, tin có người sắp nhảy lầu
đã lan xa dần.
Nhìn thấy Tiểu Điệp cười, Tiểu Thuần định nói tiếp, bất chợt
Tiểu Điệp không cười nữa, ánh mắt xa xăm.
“Chị, bố và em đều nợ chị, hy vọng quyết định và việc mà em
làm ngày hôm nay có thể bù đắp được phần nào. Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn làm
em của chị.”
Những lời cô nói chậm rãi mà đầy ẩn ý, chỉ là Tiểu Thuần
không có thời gian để đoán ý của cô.
Vừa dứt lời, cô tung người, thả mình vào không trung.
“Không!”
Nhanh như cắt, chiếc bóng màu xanh da trời chẳng biết tự khi
nào đứng bên cạnh Tiểu Thuần cũng lao lên phía trước, anh cúi người, với tay xuống
kéo trong tiếng thét của Tiểu Thuần.
Có lẽ là do anh đã nắm được thứ gì đó hoặc do chiều cao của
anh so với ban công, chiếc bóng màu xanh da trời chỉ dừng lại một khắc trên ban
công rồi cũng rơi xuống.
“Adam!”
Lúc này, mắt Tiểu Thuần mở to hết cỡ, cô gào thét, lao về
phía trước, nhưng đã bị Quách Hà, người còn có chút lý trí, lôi lại.
Bóng tối bao trùm mọi thứ, chiếc bóng màu đỏ và màu xanh vừa
lao xuống liền biến mất.
“Không, đừng!”
Tiếng thét của cô phát ra từ đáy lòng, Tiểu Thuần cảm thấy
trước mắt là một màu đen, người mềm nhũn, ngã nhoài xuống đất.
Bầu trời trong như được gột rửa, từng đám mây bồng bềnh.
Mùa thu cuối tháng Mười nắng vàng ruộm, thành phố G luôn được
bao trùm bởi ánh nắng và hương hoa quế.
Tiểu Thuần mặc chiếc áo khoác ka ki, ngồi ngoài ban công, cốc
nước chanh đặt trên chiếc bàn mây tỏa hương thơm.
“Sherry, tối nay em muốn ăn gì, ra ngoài ăn hay ở nhà tự nấu?”
Trong nhà vọng ra giọng nói tiếng Trung lơ lớ thông qua khe
hở của cánh cửa kính, nghe hồn hậu, ấm áp, dễ đi vào lòng người.
Ngoảnh đầu lại, chiếc bóng to lớn màu xanh nước biển đã bước
đến cửa, ngũ quan như tạc, điển trai vô cùng, trong đôi mắt xanh ngập tràn một
tình yêu sâu đậm không thể tan biến. Đột nhiên nhớ đến chuyện “Thuốc độc của
người, kẹo ngọt của tôi”, cô đặt tờ báo xuống, đứng dậy, chủ động ôm người đàn
ông có nụ cười ấm áp, ánh mặt trời rọi nghiêng vào họ, mái tóc cô ánh lên dưới
vạt nắng mùa thu, Adam dang tay ôm người con gái đứng trước mặt mình, giọng chậm
rãi, dịu ràng: “Em yêu, vẫn đang lo cho Tiểu Điệp à? Chúng ta cùng đưa cô ấy về
nhà, em biết không, nơi đó có thể chữa trị được mọi vết thương, cô ấy sẽ mau
chóng bình phục thôi.”
“Em lo cho con bé nhưng lúc này em đang nghĩ về một việc
khác.” Không đi giày cao gót nên cô thấp hơn Adam khá nhiều, phải ngửa cổ lên
nhìn.
“Nói cho anh nghe đi, để anh cùng em gánh vác.”
“Em đang nghĩ tối hôm đó, động lực nào thúc đẩy anh lao ra
như một cơn gió để lôi Tiểu Điệp lại vậy?”
Đưa tay xoa xoa gương mặt mịn màng của cô, Adam khẽ nhíu
mày, gõ vào đầu mũi cô, anh âu yếm nói: “Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện hôm ấy
vậy? Chẳng phải anh đã trả lời em rồi sao, anh hiểu Tiểu Điệp đối với em quan
trọng như thế nào, nếu cô ấy không may rời xa trần gian, cả đời em sẽ sống
trong sự giày vò và tự trách mình, vì em nên cô ấy mới quen Nick. Em thương cô ấy,
còn anh thì yêu em.”
“Vì không muốn em sống trong sự giày vò và tự trách mình mà
anh không màng đến cả tính mạng của mình sao?”
“Một khi mất đi Tiểu Điệp thì cả đời này em sẽ không thể sống
vui vẻ được.”
“Đúng, nếu mất Tiểu Điệp, em sẽ sống trong sự giày vò và tự
trách mình, nhưng nếu mất cả anh, anh có biết là em sẽ sống không bằng chết
không?”
Bên tai nghe rõ nhịp tim đập thình thịch.
Cô ghì mạnh vào lồng ngực thơm mùi bạc hà của anh, nghe những
tiếng thở đều đều giống như một bản nhạc du dương tuyệt vời.
Chuyện đã qua hơn một tháng rồi, nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy,
cô vẫn giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, toát mồ hôi lạnh.
May mắn là mỗi lần như vậy, chỉ cần vung tay là cô đã có thể
chạm vào anh.
Có anh ở bên, cô luôn yên tâm.
“Anh biết.” Adam khẽ nâng khuôn mặt của cô, đôi môi ấm áp của
anh khẽ hôn lên khóe mắt cô. “Cho nên anh đảm bảo với em là anh sẽ sống tốt, vì
em, vì chúng ta.”
Khẽ khép lại bờ mi, Tiểu Thuần vòng tay ôm chặt lấy Adam,
trước mắt hiện lên tất cả những việc đã xảy ra từ đêm hôm ấy đến hiện tại.
Cô ngất đi, Quách Hà sợ tái xanh mặt, vội vàng tìm y tá giúp
khiêng cô vào phòng bệnh.
Sắp xếp ổn thỏa cho cô xong, Quách Hà không biết phải làm
gì, đành khóc và gọi điện cho sếp Lý, người có nhiều kinh nghiệm và hiểu nhiều
chuyện nhất, nghe nói Tổng giám đốc gặp nạn, sếp Lý đang uống rượu với bạn lập
tức tỉnh rượu, vội vàng lái xe đến vượt cả đèn đỏ. Quách Hà sợ Tiểu Thuần tỉnh
dậy nghĩ quẩn, đành phải ở bên cô, không rời nửa bước, không biết bên ngoài
đang xảy ra chuyện gì. Khoảng một tiếng sau, sếp Lý quay lại phòng bệnh nói với
cô rằng Adam chỉ bị trầy sướt ngoài da, cơ bản không có gì đáng ngại. Hóa ra,
khi Adam lao xuống như một tia điện thì anh quả thật đã tóm được một chân của
Tiểu Điệp, vì quán tính cộng thêm việc ban công không cao, anh liền bị kéo xuống
dưới.
Đáng mừng là trong mọi tình huống, anh đều rất bình tĩnh,
không sợ đến mức quên mục đích của mình, ngửa tay nắm lấy một đoạn bê tông thò
ra từ phần mép của tòa nhà.
Một bên là một người nặng gần năm mươi cân, một bên là đoạn
bê tông dài chưa đầy năm ngón tay, anh cố giữ chặt chờ người trợ giúp, tiếc là
không thể giữ được lâu hơn.
Sức kéo ở phía dưới càng lúc càng lớn, cuối cùng anh cũng
không thể trụ thêm được nữa, các ngón tay dần dần buông lỏng.
Bốn tầng, nói cao thì cũng không cao, nhưng ngã xuống có thể
mất mạng.
Trước lúc ngón tay tuột khỏi chỗ bám một giây, anh chàng có
chiếc đầu sáng suốt này đưa ra quyết định.
Có thể rơi xuống nhưng khi rơi đến khoảng tầng hai phải túm
được một cành cây của cây đại thụ trước tòa nhà.
Không có thời gian để nghĩ nhiều, lúc ngón tay anh rời khỏi
chỗ bám, anh gắng sức túm lấy cổ chân trong lòng bàn tay mình, đồng thời kéo về
phía trước.
Anh đã thành công, cánh tay phải đã bám được vào một cành
cây khô chìa ra phía ngoài.
Chỉ có điều, Tiểu Điệp luôn trong tình trạng đầu chúc xuống
dưới nên khi Adam kéo cô sang hướng cái cây thì đầu cô cũng bị va đập mạnh, dẫn
tới hôn mê nghiêm trọng. Lúc đó, cảnh sát và cứu viện vẫn chưa đến, vừa hay lúc
ấy viện trưởng đến, ra lệnh cho y tá trải những vật mềm ở dưới chỗ hai người
đang bám, rồi kêu gọi các y tá nam bắc thang cứu người. Do bụng bị va đập nên
phần dưới của Tiểu Điệp máu chảy không ngừng, các bác sĩ chẩn đoán sẩy thai, vội
vàng đưa tới phòng cấp cứu.