Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi - Chương 03 Phần 1

Chương 3

Em có còn tin tưởng
vào tình yêu không, cho dù là nhận được hay mất đi?

Gần mười một giờ, màn đêm dày đặc, hơi lạnh giá buốt, ngọn
đèn đường cô đơn đứng đó tỏa ra những tia sáng vàng vọt, phủ khắp một khoảng
không gian. Vỗ vỗ vào đầu nhắc nhở bản thân hãy mau bước ra khỏi khung cảnh như
mơ ban nãy, Bạch Tiểu Thuần vô ý nhìn sang phía bên phải, thấy bên dưới gốc cây
cổ thụ có một bóng người quen thuộc. Những cành lá um tùm, rậm rạp đã che đi hầu
hết những tia sáng nên cô không nhìn rõ lắm, cô kéo chiếc túi xuống, giữ chặt trước
ngực, cẩn thận bước lại gần. Khi cách bóng người ấy vài bước chân, cô lên tiếng
với giọng ngờ ngợ:

“Tiểu Điệp?”

Dáng người cao ráo, thon thả khẽ lay động, trong bóng tối
nhìn ra.

“Chị, chị về rồi à?”

“Đúng là em rồi, sao không gọi điện cho chị?”

Nghe thấy giọng nói dịu dàng, mệt mỏi lại pha chút hoan hỷ ấy,
cô bước đến gần, nắm lấy tay cô gái, xót ruột hỏi han.

“Ví tiền, điện thoại của em đều bị móc trộm lúc xuống tàu rồi,
vì thế...”

“Sao em đến mà không báo trước? Mấy kẻ lừa đảo, trộm cướp ở
ga tàu nhiều vô cùng, em con gái một mình, đúng thật là...”

“Thôi mà chị, em đói muốn chết, về nhà nấu gì đó ăn đi.”

Cô gái búi tóc đuôi ngựa, cao tầm 1m67, thân hình bắt mắt,
tuy có phần gầy gò nhưng lại đầy sức sống, rất xinh đẹp, đáng yêu, hai má lúm đồng
tiền in trên khuôn mặt thon thon, phần tóc mai cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt to
tròn như mặt trăng sáng ngời giống như biết nói. Cô lay lay cánh tay người chị
một cách tự hào, điệu bộ ngoan ngoãn, đáng yêu khiến người định làm mặt nghiêm
nghị lên lớp một bài là Bạch Tiểu Thuần lập tức mềm lòng, chỉ còn biết vừa đồng
ý vừa nhấc đống hành lý bụi bặm bước vào trong nhà.

Cô tên Bạch Tiểu Điệp, năm nay hai mươi hai tuổi, là con gái
độc nhất của người chú ruột Bạch Thế Dũng của Bạch Tiểu Thuần. Nhà họ Bạch chỉ
có hai đóa kim hoa là hai người họ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm còn
thân thiết hơn cả chị em ruột. Căn nhà nhỏ một phòng ngủ một phòng khách được
thu dọn sạch sẽ, gọn gàng, Bạch Tiểu Điệp thấy chị có vẻ mệt nên nói mình tự đi
nấu mì. Thấy em biết nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Thuần cầm bộ quần áo ngủ, bước vào
nhà tắm. Đang tắm, cô nghe Bạch Tiểu Điệp lớn tiếng hỏi từ bên ngoài, có thể
dùng điện thoại của cô gọi về nhà báo đã đến nơi không.

“Điện thoại chị để trong túi áo khoác, em tự lấy đi.”

“Chị, chị phát tài rồi à?”

Vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Vặn nước chảy nhỏ lại một chút, cô mơ hồ nghe thấy tiếng kêu phía bên ngoài:
“Trong túi áo chị có một chiếc nhẫn rất to, có người cầu hôn chị hay là chị
phát tài nên tự mua vậy? Cartier, đây chẳng phải là nhãn hiệu nổi tiếng lắm
sao? Bình thường chị ít khi tiêu tiền mạnh tay. Để em đoán nhé, chắc chắn là có
anh chàng nào tặng chị phải không? Sao chị không nói với bác, làm cho bác ở nhà
lúc nào cũng ca cẩm chị không tìm được ai...”

Cartier?

Chiếc nhẫn cầu hôn của Thư Hạo Nhiên?

Bông tắm màu xanh lam suýt nữa rơi xuống sàn, Bạch Tiểu Thuần
đứng dưới vòi hoa sen, cố gắng nhớ lại tại sao trong túi áo khoác lại có chiếc
nhẫn đó.

“Chị, sao không nói gì thế? Vẫn ổn đấy chứ?”

“Chị ra ngay đây.”

Tiếng gõ cửa làm đứt đoạn những hồi ức miên man, vội vàng
lau người, mặc quần áo, cô vừa vỗ vỗ mặt vừa bước ra ngoài, thấy Bạch Tiểu Điệp
đang lười nhác ngồi chễm chệ trên giường, cầm chiếc nhẫn lấp lánh rồi nghiêng đầu
qua lại ngắm nhìn. Ánh đèn sáng trưng, chiếc nhẫn lấp lánh kia lúc này nhìn còn
lóa mắt hơn lúc ở trước cửa khách sạn, không thể nói rõ vì sao, cô bỗng cảm thấy
trong lòng rất buồn. Nếu như là trước đây, người cô yêu trao nhẫn cầu hôn, chắc
chắn cô sẽ vui mừng giống như chú chuột vừa trộm được một đống gạo. Giờ không
biết vì lý do gì, lúc nào cô cũng nghĩ đến câu nói lần trước nhìn thấy trên màn
hình iPad của chàng Adam...

“Không có gì là không thể vượt qua, chỉ có những thứ
không thể quay trở lại.”

Có lẽ cũng không phải không thể quay trở lại, mà là hoàn
toàn không có lòng tin để trở lại nữa.

“Chiếc nhẫn này không phải của chị, đừng làm mất đấy.
Cartier đắt lắm, nếu như làm mất, chị bán nhà đi cũng không mua nổi đâu.”

“Nói dối! Sao không trả được chứ!” Bạch Tiểu Điệp chớp chớp
mắt, lao đến cạnh cô như một chú cún con, cắn qua cắn lại, cười ríu rít. “Lấy
thân đền đáp. Dùng Cartier cầu hôn, anh ta còn thực sự quan tâm đến chiếc nhẫn
này sao? Chị, nói mau, anh rể là thần thánh phương nào vậy? Cao mét bao nhiêu?
Đẹp trai không? Quan trọng nhất là có đối tốt với chị không? Hi hi, hai người
quen nhau như thế nào thế? Khai mau, khai mau!”

“Không đùa nữa.”

Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc quay lại, giơ tay xoa đầu con bé
rồi xòe tay ra, ý muốn Bạch Tiểu Điệp trả lại chiếc nhẫn cho cô. Bạch Tiểu Điệp
không để ý đến sắc mặt thoáng thay đổi của chị, nghịch ngợm quay một vòng trên
giường, trốn vào một góc, giọng cười lảnh lót. “Không trả, không trả! Chị, tối
nay nhất định chị phải khai hết với em, như thế em sẽ trả lại nhẫn cho chị.
Nhìn điệu bộ căng thẳng kìa, lại còn nói cái gì mà không phải của chị chứ.”
Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của em gái, cô quay người, bước đến bên bàn
rót nước.

“Chiếc nhẫn này là của Thư Hạo Nhiên.”

“Anh ta?”

Nụ cười tắt ngấm, Bạch Tiểu Điệp không biết che giấu cảm
xúc, liền im lặng, trong đôi mắt trẻ trung, đằm thắm hiện lên một sự bối rối và
đau buồn không thể nói rõ thành lời. Căn phòng ngủ bỗng trở nên im lặng đến nghẹt
thở, chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc, tích tắc, hai chị em chẳng ai bảo
ai đều lựa chọn không nói gì thêm nữa.

Nửa đêm, căn phòng tối mịt mù đến mức giơ tay lên cũng không
thể nhìn rõ những ngón tay. Bạch Tiểu Thuần không muốn nói chuyện, nằm nghiêng
người, gối đầu lên tay, một cánh tay chầm chậm đưa tới ôm lấy cô. Bạch Tiểu Điệp
cũng chưa ngủ, nhỏ giọng thì thầm:

“Chị, em muốn đi tìm Thư Hạo Nhiên, nói rõ ràng...”

“Con bé ngốc, chị và anh ta đã chia tay gần hai năm rồi, còn
nghĩ gì nữa? Đâu phải lỗi tại em.”

“Cũng đâu phải lỗi của chị, nếu như...”

“Không có nếu như. Mau ngủ đi, ngày mai chị còn phải cùng Tổng
giám đốc đi gặp khách hàng, em không muốn chị mang bộ mặt gấu trúc đi cho người
ta cười chê đấy chứ?”

Dự án tàu điện ngầm tiến triển vô cùng thuận lợi, công việc
đấu thầu bắt đầu được triển khai một tháng rưỡi sau đó. Theo thông tin nội bộ
do sếp Lý nghe ngóng được, kết quả sẽ được công bố trước cuối năm, năm sau sẽ
ký kết hợp đồng chính thức. Do lượng vốn của dự án cực lớn nên Adam dành thời
gian cuối tuần bay tới thành phố G, đích thân chỉ huy việc soạn thảo hồ sơ đấu
thầu, trải qua bốn ngày dốc toàn bộ lực lượng, bộ hồ sơ đấu thấu gần một trăm
trang được soạn thảo xong với tốc độ chóng mặt. Mùa xuân càng lúc càng đến gần,
đúng lúc mọi người đang nóng lòng nghĩ xem làm cách nào để mua được vé tàu về
quê ăn Tết thì một tin tức không khác gì ánh chớp giữa ngày nắng đẹp, đưa không
khí trong công ty trở về mức thấp nhất trong lịch sử.

Mùa đông ở thành phố G luôn khô hạn, ông trời khó khăn lắm mới
mở lòng từ bi ban cho một trận mưa, giao thông toàn thành phố tắc nghẽn đến mức
con ruồi cũng khó bay thoát. Hai ngày cuối tuần, cô cùng em gái đi khắp nơi du
ngoạn, mệt đến không muốn động chân động tay, Bạch Tiểu Thuần chỉ dậy muộn hơn
một chút, kết quả là bị tắc đường gần hai mươi phút, xuống xe bus vừa đúng chín
giờ. Cô vội vàng chạy vào văn phòng, chào hỏi như thường lệ, nhưng thấy không
khí vô cùng khác thường, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm trọng, đáp lại lời
chào hỏi của cô là những cái nhoẻn miệng uể oải, chẳng có chút khí thế nào.

“Cô đi vào đây cho tôi!”

Cửa kính bật mở, sếp Lý hơi gầm gừ, cà vạt lệch hẳn đi, nhìn
khó coi như bị mèo vờn.

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô lập tức đặt đồ
xuống, bước vào phòng Giám đốc. Quách Hà cũng có mặt, chị mặc một chiếc áo sơ
mi cao cổ màu đỏ kết hợp với chiếc váy ngắn, đang ngồi cúi mặt, hai tay nắm chặt
đặt trên đùi, không rõ là căng thẳng hay sợ hãi. Nhìn kĩ, khóe mắt chị có vài
giọt nước. Một dự cảm không lành ùa đến, cô đóng cửa lại rồi từ từ xoay người,
một luồng gió ùa đến, đống giấy tờ dày cộp tới tấp bay đến, cô lùi lại phía sau
vài bước theo phản xạ, cúi mắt xuống nhìn, thứ bị sếp Lý ném qua như một vũ khí
ám sát ấy không gì khác ngoài tập bản thảo hồ sơ đấu thầu dự án tàu điện ngầm.

Chưa bao giờ thấy sếp Lý tức giận như vậy, Bạch Tiểu Thuần
không dám đưa tay lên vỗ vỗ trống ngực vẫn còn đang đập thình thịch.

“Giám đốc, có chuyện gì vậy?” Nhớ đến câu nói “giơ tay cũng
không đánh người đang cười”, cô khẽ mỉm cười.

“Cô còn có thể cười được!” Sếp Lý đập bàn đứng dậy, nộ khí
ngút trời. “Bạch Tiểu Thuần, tôi nói cho cô biết, cô đáng bao nhiêu cái một triệu
tệ?”

“Ơ...”

Một câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối, chẳng biết phải trả lời thế
nào, cô không biết phải nói gì, vừa len lén nhìn về phía Quách Hà vẫn đang im
lìm vừa lục lọi đầu óc xem gần đây mình có sơ ý làm gì đó sai sót không. Ngoại
trừ việc đôi lúc chát chít hoặc thăm thú Weibo, cô hoàn toàn không làm gì sai,
sếp Lý tức giận vì lý do gì chứ?

Cắn cắn môi, cô lí nhí nói: “Cháu không hiểu ý của chú...”

Đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt, sếp Lý thở phì phò, dường như
chỉ có cách này mới có thể ngăn cản nộ khí phát tiết ra ngoài. Một lúc sau, ông
chỉ về phía tập hồ sơ nằm trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi:

“Tối qua, một người bạn trong thị ủy gọi điện cho tôi, nói dự
án tàu điện ngầm mất rồi, nguyên nhân là vì giá chúng ta đưa ra cao hơn đối thủ
bảy mươi lăm vạn...”

“Báo giá chín trăm hai mươi lăm vạn là... giá Adam đưa ra
mà.”

“Còn bao biện! Đêm qua tôi liên lạc với Adam qua giám đốc
phòng thị trường, anh ta nói giá anh ta đưa ra là tám trăm bốn mươi vạn.”

Sếp Lý tức giận đến mức mắt long sòng sọc, cả người toát ra
vẻ đe dọa ngày thường chưa bao giờ thấy. Nghe đến đây, mắt phải Bạch Tiểu Thuần
khẽ nháy nháy, cô hạ thấp giọng giải thích: “Đúng vậy, giá mà anh ấy đưa ra là
tám trăm bốn mươi vạn, bên mời thầu yêu cầu ký kết với bên đại diện địa phương,
Adam đồng ý để cho bên hợp tác với chúng ta là Tường Thụy xuất hiện ký kết hợp
đồng, vì thế tám trăm bốn mươi vạn cộng thêm con số phải chi cho Tường Thụy được
bên ủy quyền cam kết quy định là chín trăm hai mươi lăm vạn.”

Phép cộng trừ đơn giản, sao có thể sai được!

Câu này cô không dám nói ra.

Sếp Lý càng nghe càng tức giận, phần yết hầu như nhô hẳn ra,
ông điên tiết nói: “Con số tám trăm bốn mươi vạn mà Adam nói đã bao gồm phần lợi
nhuận cho bên ủy quyền rồi, dự án đặc biệt quan trọng, lại là công trình của
thành phố, ông chủ của Tường Thụy đồng ý mức thấp hơn ký kết trong cam kết. Hai
người các cô rốt cuộc làm ăn kiểu gì thế? Một người làm kinh doanh, một người học
tiếng Anh, thế mà đến một cái giá đơn giản cũng tính sai! Giá của chúng ta vốn
dĩ thấp hơn bọn họ năm vạn, kết quả lại cao hơn hơn bảy mươi vạn, hợp đồng mất
rồi, các cô có chịu trách nhiệm nổi không?”

Từng cơn ớn lạnh di chuyển từ chân lên đầu, Bạch Tiểu Thuần
không dám lên tiếng, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi...

Khi làm hồ sơ dự thầu, cô và Quách Hà đều nhất trí cho rằng
giá mà Adam đưa ra là thấp, không bao gồm phần cho bên ủy quyền, ai ngờ...

Kiến trúc sư Lưu Tính hôm ấy đã nói rất rõ ràng, không có cơ
hội báo giá lần thứ hai, có nghĩa là không còn cách nào cứu vãn.

Một hợp đồng gần mười triệu chỉ vì sự thiếu hiểu ý mà bay mất!

Sếp Lý vẫn còn đang lẩm bẩm gì đó, cô không nghe thấy bất cứ
câu nào, chỉ có một cảm giác:

Thế là toi đời!

Vài ngày sau đó, không khí trong văn phòng tiếp tục u ám, sếp
Lý tức đến mức không buồn nhìn thẳng vào họ. Bạch Tiểu Thuần hiểu rằng cho dù
doanh nghiệp nào gây ra tổn thất lớn cũng đều phải có người đứng ra chịu trách
nhiệm, cô và Quách Hà chính là tội đồ số một trong dự án tàu điện ngầm. Ký kết
thuận lợi, nhiệm vụ kinh doanh năm tới của công ty ít nhất cũng nhẹ nhàng đi một
phần tư, bây giờ hỏng chuyện, sếp Lý lúc nào cũng muốn tạo thành tích, trong
cơn tức tối chắc chắn sẽ tìm người đưa đến trước mặt Adam chịu tội, cô và Quách
Hà gần như không thể thoát khỏi vận mệnh phải nhảy vào lửa ấy. Theo lời của
Quách Hà, sau khi biết tin thì mặt sếp Lý tái xanh, ngay sáng hôm sau đã thông
báo cho Adam biết nguyên nhân của việc hợp đồng bị mất, kỳ lạ là Adam không hề
trả lời, cũng không biết là do anh ta đang suy nghĩ phải xử lý bọn họ thế nào
hay do quá bận rộn.

Người gặp vận đen, uống nước lạnh cũng cảm thấy buốt răng.

Mất ngủ triền miên cộng thêm cảm giác lo lắng, Bạch Tiểu Thuần
bình thường vẫn hoạt bát, vui vẻ bây giờ lại lăn ra ốm. Khổ sở lắm mới chờ được
đến cuối tuần, sáng sớm đã có người gõ cửa. Bạch Tiểu Điệp từ sớm đã ra ngoài gặp
bạn bè đã hẹn từ trước, cô không thể không tự mình bò ra khỏi chăn, để nguyên đầu
tóc rối bù ra mở cửa.

“Vẫn còn chưa dậy sao? Nghe nói dự án tàu điện ngầm mất rồi,
anh đến thăm em đây.”

Thư Hạo Nhiên thần thái ôn hòa, cầm túi hoa quả đứng trước cửa,
chiếc áo sơ mi cotton màu xanh nhạt khiến anh bình thường đã rất điển trai càng
trở nên thanh tú. Sau buổi tối hôm ấy, hai người họ không có bất cứ cuộc gặp
riêng nào, vài lần chạm mặt cũng là chuyện công việc.

“Hơi cảm một chút, ăn xong bữa sáng lại đi ngủ. Cảm ơn.” Đầu
óc đau rần lập tức trở nên tồi tệ hơn do sự xuất hiện bất ngờ của anh ta, vẫn mặc
nguyên bộ quần áo ngủ, cô hít thật mạnh chiếc mũi đã tắc tịt, không hề tò mò vì
sao anh ta lại biết hợp đồng đã bị mất. “Vừa may, trả lại anh chiếc nhẫn.
Cartier đắt quá, tôi không nhận nổi.” Lấy từ trong ngăn kéo tủ quần áo ra hộp
nhẫn tinh xảo, lờ đờ như bị sét đánh, cô không muốn nói thêm câu nào nữa, đưa hộp
nhẫn về phía trước.

Công việc bê bết, cơ thể đau ốm, nước sâu lửa lớn cũng chỉ đến
thế mà thôi.

Thư Hạo Nhiên ngồi trên ghế tựa gỗ khẽ nhíu mày, không nhìn
chiếc nhẫn mà dán chặt mắt vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Ánh mắt của anh vẫn
dịu dàng như trước đây, Bạch Tiểu Thuần không thích sự khó xử do bầu không khí
im lặng mang tới, mở chiếc hộp ra.

“Không chút xây xước, anh nhìn đi.”

“Ông Lý già đời, chắc chắn sẽ đẩy sạch sẽ trách nhiệm này
đi.”

“Lẽ tự nhiên thôi, con số đó quả thực do bọn tôi làm sai.”
Cô nhìn về phía những bông hoa khô đặt trên bàn mà không hề nhìn anh.

“Nếu anh nói có thể xoay chuyển được cục diện, có phải em sẽ
chịu nhìn thẳng vào anh không?”

Giọng nói của Thư Hạo Nhiên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đối với
Bạch Tiểu Thuần, đó chẳng khác nào một hòn đá từ trên trời rơi xuống. Tuy bị đá
rơi trúng khiến cho mặt mày xa xẩm nhưng đầu óc cô lại tỉnh táo ra nhiều. Im lặng
nhìn người con trai trẻ trung, phong độ trước mặt, cô khẽ nhếch khóe miệng hồng
nhạt, mím môi không nói. Để đảm bảo sự công bằng, hầu hết các dự án cấp thành
phố ở thành phố G đều áp dụng phương thức đấu thầu một lần, kết luận này có thể
dễ dàng được rút ra từ các dự án mà trước đây công ty từng tham gia, cũng như lời
kiến trúc sư Lưu Tính đã nói tối hôm đó ở Vọng Giang lầu. Chỉ cần có bất cứ tia
hy vọng nào xoay chuyển thế cục thì sếp Lý chắc chắn sẽ không tức giận đến mức
như vậy, lúc này nói có thể xoay chuyển, trừ khi ông bố quyền cao chức trọng của
anh ta vô tình để lộ ra thông tin gì đó. Chỉ có điều, bên nào mất hợp đồng, bên
nào có được nó chẳng liên quan gì đến bên thiết kế, tại sao bỗng nhiên anh ta lại
chạy tới đây nhắc đến chuyện này?

“Là sao?”

Rất lâu sau khi suy nghĩ mông lung, cô cũng lên tiếng. Cho
dù trong lòng biết chắc rằng chỉ cần mở miệng, cô sẽ là người yếu thế nhưng cô
không thể làm như việc chẳng liên quan gì đến mình.

Buổi tối hôm xảy ra chuyện, trong tâm trạng sầu thảm, cô gọi
cho Lạc Lạc để trút bầu tâm sự, đầu dây bên kia trả lời:

“Này cô, hợp đồng gần mười triệu bỗng nhiên bay hơi mất, đến
mình không đẻ mà cũng thấy đau!”

Lạc Lạc trước giờ làm kinh doanh tại một công ty đồ dùng gia
đình, chắc chắn cũng thông cảm với việc làm mất một hợp đồng giá trị như vậy.

Hơn nữa, không thoát khỏi kết cục phải nhảy vào lửa, nếu có
thể bù đắp lại những sai lầm đã gây ra thì cũng tốt chứ sao.

Thư Hạo Nhiên đứng dậy, cúi người, đưa tay xoa xoa mái tóc rối
bù của cô, mỉm cười.

“Giọng khàn quá rồi, lại bị cảm nữa hả? Anh vào bếp nấu cho
em bát canh, uống xong lại đắp chăn ngủ, chắc chắn sẽ đỡ hơn.”

Cánh tay anh giơ lên quá nhanh, đầu óc đang mụ mị, Bạch Tiểu
Thuần không kịp né tránh. Bàn tay ấm áp xoa lên mái tóc, cô lắc lắc đầu đẩy ra,
Thư Hạo Nhiên đã vừa cởi áo khoác vừa bước vào bếp. Căn hộ này cô thuê từ sau
khi tốt nghiệp đến giờ, anh đã đến đây vài lần, tất nhiên là quá quen với đường
đi lối lại.

“Tôi biết nấu, không cần phiền anh...”

Lê đôi dép hình Kitty đến trước cửa, Bạch Tiểu Thuần cầm tờ
giấy ăn lên bịt mũi, nói giọng lạnh lùng. Trước khi ra nước ngoài, Thư đại thiếu
gia chưa bao giờ phải động tay, động chân làm việc nhà. Thư thị phu nhân muốn để
cho anh chuyên tâm học hành, dù chỉ ở Anh vài năm, cũng thuê hẳn một người giúp
việc đi cùng. Để một chàng trai mà số lần nấu ăn có thể đếm trên đầu ngón tay
vào bếp, quả thật là vô cùng mạo hiểm. Hơn nữa, ngoại trừ lý do công việc, cô
không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với anh ta.

Đeo chiếc tạp dề màu đen, Thư Hạo Nhiên mở tủ lạnh, lấy ra một
miếng gừng, rửa sạch sẽ, cạo vỏ thành thục, động tác hết sức nhanh nhẹn khiến
người khác phải kinh ngạc. Cầm dao thoăn thoắt thái miếng gừng thành những lát
mỏng, anh cúi người tìm chiếc nồi đế bằng nhỏ, cho gừng và nước vào, nêm thêm
đường đỏ rồi mới ôn hòa trả lời:

“Anh biết là em biết nấu, chỉ có điều hay làm biếng mà thôi.
Trước đây, không biết anh đã dặn dò bao nhiêu lần, phát hiện có dấu hiệu cảm
cúm là phải uống thuốc ngay, nhưng lần nào em cũng coi thường, không chịu uống
thuốc. Còn nhớ lần đầu tiên anh về nước không? Em cứ để cảm cúm kéo dài rồi sốt
đến đỏ bừng mặt, nếu anh không bắt em đến bệnh viện truyền nước, hậu quả sẽ ra
sao...”

Cánh tay tì trên khung cửa bất giác run lên, Bạch Tiểu Thuần
cảm thấy sống mũi cay cay. Cảm giác cay cay len lỏi trong lòng, hòa quyện với
giọng nói đầy nhung nhớ, tạo thành nỗi mất mát vô tận. Những thứ đã qua sao có
thể không nhớ, mà ai có thể nhớ rõ hơn cô? Năm ấy, vừa tròn hai mươi tuổi, xa
cách người mình yêu cả vạn dặm nhưng cô vẫn ngốc nghếch tin tưởng chỉ cần trong
lòng còn tình yêu, trăm sông vạn núi cũng có thể vượt qua.

“Chỉ hơi cảm lạnh một chút, chịu được hay không tự tôi biết
rõ.”

Lạnh lùng đáp lại một câu, cô hơi cúi mặt, cố ý không nhìn
người con trai thần sắc an nhiên đang đứng trong bếp kia... Không phải không muốn
nhìn, mà là không dám.

Trước đây, mỗi khi những ký ức ăn sâu vào tâm khảm ấy trỗi dậy,
cô lại dùng đủ hy vọng hão huyền để tự an ủi mình. Điều cô nghĩ đến nhiều nhất
đó là sẽ có một ngày tu thành chính quả, Thư Hạo Nhiên và cô sẽ có một cuộc sống
hạnh phúc không bao giờ rời xa. Cô sẽ nấu cơm, giặt quần áo cho anh, anh cùng
cô mỉm cười, ngắm nhìn cuộc đời. Nếu trời quang mây tạnh, cô và anh sẽ cùng
nhau đi du lịch, no say nguyệt sắc rồi trở về, nếu là bão táp phong ba thì ở
nhà, uống trà, đánh cờ, hoặc giả, anh sẽ dùng chất giọng tiếng Anh vui vẻ của
mình đọc một đoạn trong tác phẩm Đi tìm thời gian đã mất của Marcel
Proust[9], ngày qua ngày, hạnh phúc đến già...

[9] Valentin Louis
Georges Eugène Marcel Proust (10/7/1871 - 18/11/1922): nhà văn người Pháp, được
biết đến nhiều nhất với tác phẩm Đi
tìm thời gian đã mất (À la
recherche du temps perdu).

“Anh xin lỗi.” Nhìn nét mặt cô thay đổi, nước mắt như sắp
trào dâng, Thư Hạo Nhiên vặn nhỏ lửa, bước lên phía trước, âu yếm ôm chặt người
đang tựa trước cửa bếp. “Anh không nên nhắc đến chuyện trước đây.”

Mùi nước hoa Eau de Cologne xộc vào mũi, tạo thành một tấm
lưới vô hình bao bọc xung quanh, bóp nghẹt tâm can, len lỏi vào từng tế bào.
Cái ôm dịu dàng, êm ái, từng nhịp đập với tiết tấu quen thuộc của con tim dường
như đang chứng minh cái ôm lúc này và những lần trước kia không hề có sự khác
biệt. Nhưng lý trí lại đang thức tỉnh Bạch Tiểu Thuần, bắt cô phải thoát ra, lập
tức phải thoát ra! Cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang chực trào, lạnh lùng lùi
lại vài bước, gương mặt có phần hốc hác khẽ nở một nụ cười xa lạ, nhẹ nhàng
nói: “Ai chẳng có quá khứ để nhắc đến, anh không cần xin lỗi. Phải rồi, tránh
xa tôi ra một chút, cẩn thận lại lây bệnh, nói gở, lại mắc phải căn bệnh truyền
nhiễm nào đấy, tôi không muốn hại người khác đâu.”

Cơ thể mềm yếu rời xa khỏi vòm ngực ấm áp, lập tức trở nên lạnh
lẽo. Thư Hạo Nhiên dường như chưa bao giờ nghĩ rằng người con gái trước đây
chưa từng giận dỗi mình, giờ lại có thể trở nên quyết đoán như vậy, cánh tay
đang giơ lên của anh từ từ thu lại một cách ngượng ngùng.

“Tiểu Bạch...”

Hai từ dịu dàng ấy chạm đến tim, như làm vỡ một mảng trên bức
tường được lý trí xây dựng lên. Lỗ hổng bị phá vỡ, những con sóng hòa cùng những
ký ức ngày trước ào ạt ùa về, khiến đôi mắt Bạch Tiểu Thuần lại trở nên róng
ran. Cô cố gắng giữ nguyên nụ cười cứng nhắc, làm như hoàn toàn không nhìn thấy
đôi mắt thâm tình chỉ cách đó có nửa mét, kiềm chế nói:

“Nghe tiếng chắc là sôi rồi, để tôi tự làm, không anh lại bị
bỏng...”

“Để anh.” Gương mặt trầm lắng của người con trai bỗng trở về
thực tại, lập tức từ chối. “Em ra sofa ngoan ngoãn ngồi chờ đi.”

Sau đó ít phút, Thư Hạo Nhiên bưng ra một chiếc bát con. Vì
cho thêm khá nhiều đường đỏ nên nước trong nồi có màu đỏ sẫm. Có lẽ là do hơi
cay nóng bốc lên, nhìn anh tỉ mỉ thổi bát canh gừng nóng hổi, Bạch Tiểu Thuần cảm
thấy khóe mắt nhòa đi... Khung cảnh lúc này có thể nói là ngập tràn những mộng
tưởng của phần lớn thời thanh xuân, bắt đầu từ khi cô mười tám tuổi. Hôm nay, mộng
tưởng trở thành hiện thực, đáng tiếc họ đã từ một đôi tình nhân thân mật trở
thành một mối quan hệ chẳng phải biết dùng từ ngữ nào để diễn đạt.

“Sao lại khóc rồi?” Những ngón tay vẫn còn lưu mùi gừng xoa
lên những giọt nước chẳng biết lăn dài trên má cô từ khi nào, Thư Hạo Nhiên ngồi
sát một chút, bàn tay còn lại dịu dàng xoa xoa chiếc cằm thon nhỏ của cô. Bạch
Tiểu Thuần thút thít cúi đầu, trong làn hơi mờ ảo, gương mặt điển trai chỉ cách
cô vài phân trở nên đặc biệt dịu dàng, giống hệt vô số lần xuất hiện trong những
giấc mơ của cô. “Đồ ngốc, thực ra em chưa bao giờ quên và rũ bỏ được quá khứ,
đúng không? Nếu như vậy, tại sao cứ muốn trốn tránh anh? Trước đây, chẳng phải
em rất mong anh trở về sao? Bây giờ anh đã trở về rồi đây. Hãy cho anh một cơ hội,
cho chúng ta thêm một cơ hội, bắt đầu lại từ đầu, được không em?”

Những lời thì thầm ngọt ngào lọt vào tai, anh cúi thấp đầu,
ghé sát vào môi cô thăm dò. Sự tiếp xúc thân mật mang đến cơn chấn động như
dòng điện chạy khắp toàn thân, Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên vì mình lại không hề
né tránh, cô mở to mắt. Đôi môi mỏng khẽ mím đang chuẩn bị chạm đến, chiếc điện
thoại đặt trên ghế bỗng nhiên đổ chuông.

“Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy rất nhanh, chạy rất
nhanh...”

Bài hát thiếu nhi Hai chú hổ với nhịp điệu rộn ràng,
giọng hát trẻ con vô cùng trong trẻo, thánh thiện. Thư Hạo Nhiên không nhịn được
bật cười, xoa xoa lên khuôn mặt gần như trơ xương của cô, trêu đùa:

“Bạn nhỏ Bạch Tiểu Thuần, xin hỏi bạn mấy tuổi rồi mà vẫn
còn dùng chuông điện thoại trẻ con này?”

“Tôi thích thế, không được sao?”

Khuôn mặt đỏ bừng như nắng lúc hoàng hôn, thần sắc mơ màng,
Bạch Tiểu Thuần cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Nếu không phải điện thoại rung
đúng lúc thì có thể bọn họ đã hôn nhau, cô nhảy dựng lên như tránh bom hẹn giờ,
cầm chiếc điện thoại đang rung bần bật lên. Thật bất ngờ, người gọi điện lại là
người từ trước đến nay không bao giờ làm phiền nhân viên trong thời gian nghỉ
ngơi - chàng Adam. Khẽ liếc nhanh về phía người con trai đang ngồi cười cách đó
không xa, cô đẩy cánh cửa kính, bước ra ngoài ban công đối diện với đường lớn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3