Hạt giống tâm hồn (Tập 5) - Phần 3
Giữ nó lại, nếu em có thể...
Những vì sao sáng sẽ ngự trị trên bầu trời này mãi
mãi.
- Sara
Teasdale
Đám tang của Ben đã xong, chúng tôi vừa bước về nhà
thì nghe điện thoại reng lên. Người gọi tới là đại lý bất động sản ở Vermont,
họ muốn biết chúng tôi thích bán đứt hay cho thuê ngôi nhà nghỉ tại vùng đó. Họ
không biết Ben đã chết vì ung thư cách đây ba ngày.
Hai ngày trước khi Ben ra đi, một trong những vấn đề
cuối cùng được chúng tôi bàn tới là ngôi nhà ở Vermont.
- Giữ nó lại nếu em có thể...
Ben mệt nhọc thì thào, khi anh cố gắng diễn đạt những
điều ước muốn với tôi. Tôi không tin anh vẫn cho rằng tôi có thể tiếp tục cuộc
sống mà
không có anh - chứ khoan nói tới chuyện phải giữ lại
ngôi nhà ở Vermont, phải dẫn các con đi trượt tuyết theo truyền thống hàng năm,
phải nuôi dưỡng hai đứa trẻ còn nhỏ tuổi... Nhưng tôi hứa tôi sẽ thực hiện
những gì anh muốn.
Cách đây ba năm, trước khi bác sĩ chẩn đoán Ben bị mắc
bệnh ung thư, chúng tôi mua một ngôi nhà nghỉ ở Vermont. Lúc đó chúng tôi còn
trẻ, có hai đứa con và cuộc sống luôn đầy ắp hạnh phúc. Ngôi nhà nghỉ không
hoàn hảo lắm; nó cần sửa chữa nhiều chỗ, nhưng Ben là người đàn ông khéo tay và
anh có thể sửa chữa mọi hư hỏng trong nhà với Jared, đứa con trai mười tuổi của
chúng tôi.
Ben sốt ruột muốn dạy Lara (con bé mới sáu tuổi) trượt
tuyết cùng với Jared ngay. Ôi, chúng tôi có nhiều việc phải làm, và có nhiều
điều ở phía trước để mong đợi.
Vào buổi chiều ba má con chúng tôi khăn gói lên đường
đi về hướng bắc, trời mưa dầm dề và tầm tã. Lần đầu tiên chúng tôi đi trượt
tuyết không có Ben. Tôi lo lắng nghĩ tới chuyện bước vào ngôi nhà trống trải
trong bóng tối. Chuyến đi này sẽ khó khăn cho chúng tôi đấy, vì tôi biết tình
cảm của chúng tôi sẽ dâng trào trước "cảnh cũ đây mà người xưa đâu?"
Chuyến đi hai tiếng rưỡi hóa thành chuyến đi năm tiếng
trên lớp băng tối đến, vì thế chúng tôi đến trễ, đói bụng cồn cào và người nào
cũng giành đi vệ sinh. Trước sự kinh ngạc của chúng tôi, có ba con chuột chết
trong toilet. Tôi có thể nghe tiếng Ben thì thào bên tai: "Đừng bao giờ
giật nước cho xác một con chuột trồi xuống bồn cầu ở Vermont". Chứ đừng
nói tới ba con. Quá sợ hãi, không dám xách lũ chuột đi, ba má con đành... xả
bầu tâm sự ở ngoài tuyết lạnh. Ô, tôi có thể nhìn thấy và nghe rõ tiếng Ben
đang cười chế nhạo cả ba má con. Không chỉ thế, một bánh xe xẹp và một bình
nhớt hết dầu đã thêm hương vị cho chuyến phiêu lưu của chúng tôi.
Cuối cùng, sau khi dùng bữa tối thật ngon tại nhà hàng
Brickers, chúng tôi ôn lại vài kỷ niệm tuyệt vời nhưng xót xa của những ngày
sống hạnh phúc với Ben ở Vermont. Anh yêu tuyết và yêu dãy núi phủ đầy tuyết
trắng. Còn ngôi nhà nghỉ thì lúc nào cũng rộn rã tiếng cười. Chúng tôi cũng nhớ
lại lúc anh dũng cảm chống chọi với căn bệnh ung thư. Anh đã cho gia đình và
bạn bè thấy rằng, cách duy nhất để đánh bại ung thư là niềm tin và hy vọng.
Thậm chí trong những ngày phải chịu đựng hóa trị và xạ trị, anh luôn tin tưởng
ngày mai sẽ là ngày tươi sáng hơn. Anh dạy chúng tôi phải giữ chặt hy vọng, bám
chặt vào con người và nơi chốn có ý nghĩa nhất với chúng tôi.
Tuyết bắt đầu rơi. Tuyết làm ấm lòng ba má con bởi vì
lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy tuyết là ngày Ben chết. Chúng tôi biết qua
chuyến đi này, chúng tôi sẽ cảm thấy mối dây liên kết mạnh mẽ với anh hơn, vì
đây là nơi nuôi dưỡng mơ ước của chúng tôi.
Vào bên trong nhà, đâu đâu cũng thấy những món đồ gọi
nhớ đến anh. Dòng chữ anh ghi trên bảng, cuốn sách anh để lại đây để đọc, công
việc sửa chữa anh còn làm dở dang. Nó nhắc ba má con tôi nhớ Ben muốn chúng tôi
tiếp tục với cuộc sống, với hạnh phúc ở Vermont. Dầu hoàn cảnh còn khó khăn
chúng tôi không thể ngăn được nụ cười.
Ngày hôm sau, ba má con đi tập trượt tuyết ở núi
Okemo. Ben chưa bao giờ nhìn thấy Lara trượt tuyết, hoặc ngồi cáp treo, nên tôi
quyết định nó sẽ thực hiện điều này. Tôi chắc anh sẽ hạnh phúc và tự hào về
chúng tôi. Chỉ tiếc rằng anh còn để lại nhiều kế hoạch dở dang mà anh muốn làm
cho gia đình thân yêu của anh.
Cuối cùng, khi lên tới đỉnh núi, tôi hoàn toàn kiệt
sức cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng một cảm giác nhẹ nhõm khó tả lan tỏa khắp
người. Chẳng hiểu sao, khung cảnh của ngày hôm đó xinh đẹp hơn mọi khi gấp ngàn
lần. Tôi có thể thấy sự hiện diện của Ben - dịu dàng, ấm áp và lặng lẽ - trên
nền tuyết trắng. Tôi ôm ghì hai đứa nhỏ. Chúng tôi hạnh phúc quá. Chúng tôi đã
lên tới đỉnh rồi. Cảm xúc trào dâng khiến tôi không ngăn nổi dòng lệ lăn dài
xuống má.
Tôi đang mặc áo khoác của Ben vì nó ấm áp và rộng rãi.
Tôi có thể nhét vào túi áo những món đồ mà bọn trẻ sẽ cần trên đường trượt
tuyết. Cho tay vào túi áo trong để lấy ra bịch khăn giấy, tôi rút ra luôn tấm
bìa Cling 3X5 mà chắc Ben đã dùng nó trong lần cuối cùng mặc chiếc áo này. Anh
nổi tiếng là chuyên gia lập danh sách, và viết ghi chú lên các tấm bìa như thế
này. Dòng chữ trên tấm bìa như sau: "Vermont - giữ nó
lại nếu em có thể". Trái tìm tôi đập thình thình. Tôi nắm chặt tấm bìa
trong tay. Sự kích động xâm chiếm tâm hồn tôi. Ben đang ở gần đây, trên đỉnh
núi này. Anh đang ở cùng chúng tôi, chỉ đường cho chúng tôi, và rất vui sướng khi chứng tôi cố gắng làm theo điều đó. Chúng tôi có thể thấy niềm tự
hào cùng nụ cười rực sáng của anh ở khoảnh khắc đáng nhớ này. Thật là kỳ diệu,
gia đình bốn người chúng tôi đang đứng bên nhau trên đỉnh núi, và điều đó an ủi
chúng tôi biết bao.
Yên tâm rằng mọi việc rồi sẽ ổn, chúng tôi cảm thấy
mình được bảo vệ bởi không gian ấm áp của bình yên. Nước mắt của chúng tôi là
niềm vui và hy vọng cho tương lai. Cùng với tình yêu và hạnh phúc trong tim, ba
má con từ từ trượt tuyết xuống núi, biết rằng chúng tôi sẽ giữ lại ngôi nhà
Vermont và Ben sẽ mãi ở bên cạnh chúng tôi.
Dì Honey của tôi
Có thể dì tôi là một phụ nữ khó chịu nhất mà bạn từng
gặp gỡ. Giọng nói khăn khăn của dì tác động đến tai người nghe, cứ như ai đó
cào móng tay nhọn lên tấm bảng đen. Khi trò chuyện với dì, người ta phải tuân
theo các quy tắc sau đây: Lúc nào cũng phải chú ý lắng nghe, không ngắt lời,
đừng yêu cầu dì nhắc lại, và đừng bao giờ phản đối ý kiến của dì.
Hồi còn nhỏ, tôi sợ dì muốn chết (sau này tôi biết
rằng đứa trẻ nào cũng vậy). Dì sống ở bang Oregon, và hầu như mùa hè nào gia
đình tôi cũng lái xe đến thăm dì - một điều mà tôi rất sợ hãi và kinh hoảng.
Tôi không hiểu tại sao chúng tôi phải làm điều này. Mẹ tôi (chị ruột của dì)
thường cố thuyết phục tôi rằng dì có một khía cạnh khác rất ngọt ngào, nhưng
tôi không tin. Có lẽ thâm tâm của dì nghĩ vậy và muốn người khác nghĩ vậy, nên
bắt chúng tôi phải nhắc đến dì bằng cái tên "Dì Honey".
Lớn lên, tôi biết dì có vài phẩm chất dễ thương và
thỉnh thoảng cũng rất ngọt ngào. Tuy nhiên, hình ảnh của "dì Honey"
vẫn là một phụ nữ uy quyền và hống hách. Trong gia đình tôi, dì là người cuối
cùng của thế hệ nên thích tuyên bố câu: "Ta sẽ cai trị bằng bàn tay cương
quyết".
Trong suốt đạt viếng thăm hàng năm, chúng tôi đi tham
quan khắp nhà dì và khu vườn hoa hồng của dì, tiếp theo sau là một câu đố. Câu
đố yêu cầu khách tham quan phải nhận ra mọi thay đổi của ngôi nhà trong năm vừa
qua. Kỳ nghỉ của chúng tôi coi như tiêu, nếu chúng tôi không nhận ra sự hiện
diện của một món đồ mới, hoặc nếu chúng tôi suýt soa khen ngợi cái ghế mà dì đã
sử dụng được vài năm rồi. Dì sẽ chì chiết mãi không thôi. Công việc kiểm tra
ngôi nhà không chỉ làm chúng tôi bực bội mà còn làm chúng tôi mất thời gian,
bởi dì là một nhà sưu tập.
Dì sưu tập hoa hồng, bình trà, đồ cổ, đồ bạc, đồ pha
lê, và nhiều món đồ sứ vô giá. Nhiều căn phòng chứa đầy ắp hàng hóa nhãn hiệu
Waterford, Lenox và Lladro. Món nào dì cũng có. Mỗi năm một lần, dì gỏi thông
báo đến gia đình và bạn bè. Dì nói: "Năm nay tôi sẽ sưu tập đồ pha lê
(hoặc bình trà, hoặc đồ bạc)". Nghe vậy, chúng tôi biết ngay mình phải mua
món gì cho sinh nhật của dì, và cho mùa Giáng Sinh năm đó.
Có lần, tôi quên sinh nhật của dì và gọi điện thoại
đến xin lỗi. Dì trả lời: "Cháu có cả một năm để biết rằng sinh nhật dì đến
vào ngày đó". Đợi tôi phải cúi mặt vì xấu hổ, dì thêm vào: "Sao? Cháu
khỏe không? Có cần tiền không?" Và dì luôn kết thúc bằng câu: "Dì yêu
cháu lắm".
Khi tôi còn là người mẹ trẻ, hàng năm tôi phải bay lên
miền bắc với hai đứa con nhỏ để thăm dì. Đó là nghi thức bắt buộc. Vì mẹ tôi đã
qua đời trước đó, dì cho rằng tôi cần sống với bà con gia đình nhiều hơn. Trong
một lần viếng thăm, vào một buổi chiều yên tĩnh, dì bắt tôi phải đi mua sắm một
mình để thư giãn. Khi đưa chiếc xe Doige của dì ra ngoài
đường, tôi có thể nghe tiếng đứa nhỏ ba tuổi gào thét lên muốn bể phổi.
Tôi đậu chiếc xe lại và chạy vào trong nhà với nó. Dì
Honey đứng chặn tôi nơi khung cửa. Giọng dì vang rền, làm cho người khác kinh
sợ như mọi khi:
- Cháu quay trở ra ngoài xe ngay. Cháu sẽ không muốn
bước vào trong đâu.
Khuôn mặt tôi tái xanh:
- Cháu không thể đi được.
- Cháu có thể đi. Dì chăm sóc bọn trẻ con đã bốn mươi
năm nay, và dì chưa gặp đứa nào quá quắc đến mức dì không lo liệu được. Cháu
nhớ là dì lớn hơn nó nhiều.
Vì dì Honey đóng sầm cánh cửa lại, tôi đành phải lái
xe đi tới khu thương mại và mua quàng mua xiên vài món đồ cho lấy có. Khoảng
hai tiếng đồng hồ sau, tôi trở về nhà. Khi mở cánh cửa trước ra, thay vì nghe
tiếng kêu gào như mong đợi, tôi được đón chào bằng một tràng cười dòn dã. Tôi
sẽ không bao giờ quên cảnh tượng mà tôi nhìn thấy khi bước chân vào phòng
khách. Dì Honey và hai đứa con của tôi đang ngồi xệp trên mặt sàn bóng loáng.
Chung quanh họ là những lá bài nằm tung tóe, số lá bài nhiều đến nỗi có thể
đựng đứng chúng lên mà xây được một căn phòng. Dì đang dạy hai đứa bé ba tuổi
và bốn tuổi nghệ thuật chơi bài Poker.
Đó là lúc tôi bắt đầu hiểu được phương pháp nuôi dạy
trẻ con của dì. Dì quản lý bọn trẻ giống như một buổi tập quân sự. Đầu tiên dì
làm cho chúng sợ hãi gần chết, sau đó dì chuyển sang chiến thuật ngọt ngào và
mềm dẻo. Phương pháp này rất có hiệu quả, bởi trong suốt cuộc đời, dì dã giúp
nuôi dạy các cháu, rồi con cái của các cháu, rồi cháu nội cháu ngoại của các
cháu. Cách dạy của dì có hiệu quả hơn cách dạy của những bà mẹ trẻ thường coi
trọng về lý thuyết.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, người đóng vai chủ xị
của những chuyến đi đã thay đổi. Giờ đây, mỗi mùa hè, dì Honey lại bay đến thăm
tôi ở California. Và mỗi chuyến viếng thăm coi như bảy ngày dài nhất của đời
tôi. cố gắng cung cấp mọi vui chơi giải trí theo yêu cầu, hầu như tối nào tôi
cũng đưa dì đi ăn ở ngoài. Dì thích những bữa tối ngon miệng, cho nên khi dì
khăn gói ra đi là tôi hoàn toàn cháy túi. Bản thân các bữa tối cũng làm tôi đau
khổ, bởi bản chất thích ăn cắp đồ đẹp của dì không thua gì bản tính thích ăn đồ
ngon. Sau mỗi bữa ăn, nào đồ bạc, nào gạt tàn thuốc, nào hũ muối tiêu... lần
lượt biến mất trong giỏ xách khá lớn của dì. Có lần, một bình sứ đầy hoa cũng
cùng chung số phận.
Trong những năm dì Honey bay đi bay về thăm tôi, tôi
đang ly dị và sống một mình. Các bạn trai của tôi, không ai không có một lần
hân hạnh gặp mặt dì. Mãi sau này tôi nghe kể lại dì đã hăm dọa họ như thế này:
"Nếu cậu làm hại nó, cậu sẽ nhận được câu trả lời của tôi. Tôi sẽ săn lùng
cậu tới cùng". Tôi cảm thấy quê quê, nhưng không ngạc nhiên.
Thêm hàng chục năm nữa trôi qua, bây giờ thì tôi biết
rõ dì Honey đã dạy tôi rất nhiều điều. Dì truyền cho tôi sự yêu thích những món
đồ đẹp đẽ và cách quan tâm tới chúng. Dì dạy tôi lòng yêu nước bằng tấm gương
sáng của bản thân, dì động viên con trai ruột của dì đáp lại tiếng gọi non
sông. Dì cho tôi thấy niềm vui khi chìa bàn tay giúp đỡ gia đình và bè bạn. Nếu
có tiền nong dính vào, dì dạy tôi tính chất quan trọng của việc trả góp đúng
hạn. Bằng việc tham gia phục vụ hàng tuần tại một bếp ăn từ thiện, dì cho thấy
nét đẹp của hành động "cho đi". Tấm lòng tận tụy chính là phẩm chất
cao đẹp nhất của dì, và nhờ phẩm chất này mà vào ngày đám tang của dì, ngôi nhà
thờ nhỏ chật nghẹt người đến chia buồn cùng những vòng hoa.
Giờ đây, không một ngày trôi qua mà tôi không nghĩ đến
dì Honey. Tôi vẫn còn nhớ dì lắm. Hơn một lần tôi nghe người ta nói rằng tinh
thần của dì đang sống trong con người tôi. Có lẽ giữa dì và tôi có nhiều điểm
tương đồng. Tôi thích những bữa ăn tối thật ngon, tôi yêu khu vườn hoa hồng, và
tôi có một bộ sưu tập đồ pha lê cũng như có rất nhiều bình trà.
Nếu ngẫu nhiên tôi là người cuối cùng của thế hệ tôi,
tôi thề rằng tôi cũng sẽ cai trị bằng bàn tay cương quyết - và hy vọng sẽ
truyền tinh thần này cho người thừa kế.
Tình yêu của một con vịt
Hồi các con còn nhỏ, tôi mua một nông trại be bé và
lập tức thả vào trong chuồng nuôi thú những con vật mà tôi có thể kiếm được.
Chúng tôi có một lũ chó và một lũ mèo đùa giỡn quanh sân - hầu hết là chó mèo
hoang. Rồi chúng tôi thêm vào hai con ngựa già rất dễ mến, một bầy gà đông đúc,
ba con dê, một con cừu và nhiều loài gia súc khác.
Một ngày nọ, tôi gặp xui nên ngã từ nóc chuồng nuôi
thú xuống và bị gãy chân, điều này có nghĩa là tôi phải nằm yên một chỗ khoảng
vài tuần. Tôi trở thành một bệnh nhân khó chịu nhất thế giới, luôn miệng ca cẩm
rằng ở ngoài kia có biết bao nhiêu công việc đang chờ đợi tôi. Một người bạn
tội nghiệp tôi, cố gắng làm tinh thần tôi phấn khởi bằng cách mang đến cho tôi
một con vịt mới nở. Ôi, đúng là tiếng sét của ái tình rồi. Tôi không biết con
vịt này thuộc giống gì, hoặc tôi cũng chẳng cần quan tâm đến nó, chỉ biết rằng
con vật bé nhỏ có bộ lông xù tức cười này là phương thuốc hay nhất để chữa
chúng bệnh tuyệt vọng.
Trong khi tôi nằm nghỉ trên ghế, Donald (tôi còn biết
gọi nó bằng cái tên nào khác?) được tự do đi thăm dò đầu tôi, ngực tôi và vai
tôi. Trò hề của nó vừa hấp dẫn tôi, vừa làm tôi thích thú. Nó thường đi lang
thang quanh ngực tôi, mổ mổ chỗ này chỗ nọ, dò dẫm những món đồ ở trong túi áo,
rỉa rỉa một hột nút, hoặc leo thắng lên đầu tôi đứng ngó nghiêng. Nó thường kêu
chip chip một cách sung sướng, rồi bắt đầu buồn ngủ, sau đó nằm ịch xuống nách
tôi và thu mình lại ngủ ngon lành. Mọi người chắc chắn rằng Donald yêu tôi cũng
nhiều như tôi yêu nó, và nó được xem là khách của gia đình trong khoảng thời gian
chân tôi còn bó bột.
Nhưng tới lúc tôi quyết định Donald phải ra ngoài
chuồng nuôi thú để sống với những con vật khác. Nó lớn rất nhanh, và lớn tới
mức tôi không thể để nó đi tự do trong nhà nữa. Tôi ẵm Donald vào chuồng và khẽ
khăng đặt nó xuống cái giường bằng rom mềm mại. Tôi cung cấp đồ ăn thức uống
đầy đủ và ngồi bên cạnh nó một lát, nghĩ bụng, mình sẽ cho nó cơ hội làm quen
với môi trường mới. Donald không chịu rồi khỏi đùi tôi, và tôi có thể thấy việc
dòi chỗ này khó khăn hơn tôi tưởng.
Lũ mèo xán tới gần để quan sát một cư
dân mới, nhưng Donald chẳng thèm quan tâm tới chúng. Cuối cùng, tôi quyết định
phải để nó tự thích nghi với cuộc sống mới, thế là tôi vuốt ve nó lần cuối, đẩy
nó xuống đất rồi đứng lên.
- Quác quác quác.
Donald đi lạch bạch ngay sau lưng tôi, phát ra những
âm thanh ầm ĩ, phản đối chuyện ra đi của tôi. Tôi càng rảo bước, nó càng đi
lạch bạch nhanh hơn, vượt qua cánh cửa chuồng và trở vào trong nhà.
Tôi nghĩ bụng: Nó nghĩ mình là mẹ của nó, mà xét cho
cùng, vịt con sống chung với vịt mẹ là điều tự nhiên thôi. Thế là tôi phải nghĩ
ra một cách khác. Tôi đóng một cái nhà gỗ thật ấm cúng cho Donald, bên trong
được rải đầy rom mềm, và tôi đặt nó bên ngoài cánh cửa nhà bếp. Lẽ ra vịt phải
ngủ vào ban đêm, nhưng Donald cứ há mỏ ra mà quạc quạc suốt ba đêm liền. Tôi có
cảm tưởng mình bỏ rơi một đứa con nhỏ, nhưng tôi biết Donald phải thích nghi
với cuộc sống ngoài trời nên lòng không dao động. Ngày hôm sau, tôi mang Donald
trở ra chuồng nuôi thú và ở lại với nó lâu hơn. Nó bắt đầu rời tôi để thám hiểm môi trường chung quanh. Càng lúc nó càng tỏ ra quan tâm
tới những con thú khác. Nó đặc biệt thích lũ mèo, và dường như lũ mèo cũng
thích nó.
Buổi tối thứ tư Donald ngủ riêng ở ngôi nhà gỗ, tôi
nhẹ nhõm khi để ý thấy nó không còn kêu quang quác nữa. Tôi nghĩ bụng: Cảm ơn
Chúa, cuối cùng thì Donald cũng ổn định cuộc sống. Tôi hình dung cảnh nó đang
nằm trong ngôi nhà gỗ ấm áp, ngủ say sưa.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm, vội vàng xuống lầu để
kiểm tra Donald và để nó yên tâm là tôi vẫn còn đó. Trước sự kinh ngạc của tôi,
ngôi nhà gỗ trống rỗng. Tôi nhanh chóng đi tìm kiếm nó nhưng chẳng thấy đâu.
Biết rằng Donald đã đủ lớn, không bị những con thú khác đe dọa, tôi vẫn nghĩ
đến những tình huống xấu nhất. Tôi gọi to tên nó, xục xạo khắp các bụi rậm ven
hàng rào. Cuối cùng, tôi nảy ra ý nghĩ cần phải đến chuồng nuôi thú.
Phải rồi, tôi đã để hé cánh cửa chuồng nên chắc là
Donald đã lang thang vào trong đó. Tôi mở toang cánh cửa cho ánh nắng buổi sáng
tràn vào xua tan từng góc tối. Một con ngựa già hí lên, và lũ gà bắt đầu cục cục đi tìm thức ăn sáng, nhưng không có tiếng kêu
"quạc quạc" quen thuộc. Tôi nhìn vào đống cỏ khô, hy vọng thấy nó
đang nằm ngủ trên cái giường rơm mà tôi đã làm cho nó
vài ngày trước. Nhưng cái giường trống rỗng.
Tôi gọi to tên Donald lần nữa và nước mắt bắt đầu rào
ra. Rồi tôi nghe tiếng nó, tiếng quác quác khăn đục từ trong góc bên kia của
chuồng nuôi thú vọng tới. Tôi đi theo tiếng kêu của nó, và tới ngôi nhà gỗ dành
cho lũ mèo. Tôi khom người, nhìn vào bên trong. Donald kìa, nó đang nằm chung
với ba con mèo nhỏ, ánh mắt hoàn toàn hài lòng, và chẳng màng ngước nhìn tôi để
nói lời chào buổi sáng.
Trước cuộc sống mới độc lập của Donald, thoạt tiên tôi
cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng rồi sau đó là buồn man mác, giống như tình cảm của
người mẹ trong ngày đầu tiên đứa con nhỏ của bà đi học. Sợi dây liên kết giữa chúng tôi sẽ không bao giờ giống như xưa, nhưng tôi
luôn trân trọng tình yêu tồn tại giữa hai loài vật khác nhau. Tuy nhiên, tôi
cảm thấy mừng vui vì cuối cùng nó đã có bạn bè trong thế giới loài vật, và tôi
tin tình bạn của hai chúng tôi sẽ vẫn còn đó.
Donald lán lên, thành một con vịt trưởng thành và đỉnh
đạc. Nó rất tự hào về tầm vóc to lớn, và thường hay xoãi rộng đôi cánh, để ánh
mắt mặt trời chiếu sáng lấp lánh trên lớp lông mịn màng đầy màu sắc của nó. Nó
là con vịt đực đầu tiên và duy nhất trong chuồng, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn
khoe mả trước ánh mắt ngưỡng mộ của lũ mèo.
Một buổi sáng mùa thu, trong khi đang bận rộn nấu
nướng bên bếp, tôi thấy Donald cố ý đi
lạch bạch về hướng ngôi nhà, mỏ ngậm chặt một vật gì
đó. Rồi... quác quác quác... Tiếng kêu của nó mang ý nghĩa gì đó khẩn cấp lắm.
Tính tò mò nổi lên, tôi bước tới khung cửa bếp và nhìn ra ngoài.
- Quác quác.
Donald tự hào kêu to lên và đập đập đôi cánh với vẻ
kích động lắm. Kìa, trên bậc thềm là một con chuột chết nằm ngay đơ.
- Ô... Cảm ơn anh bạn thân mến...
Tôi nói khẽ. Một giọt lệ long lanh trên khóe mắt, đồng
thời một nụ cười nở toét trên mặt.
Năm tháng trôi qua, con cái tôi trưởng thành và khôn
lán và đứa nào cũng có gia đình riêng. Còn chúng tôi đã chuyển sang một tiểu
bang khác, và sống ở một nông trại khác. Nhưng thỉnh thoảng, khi lái xe đi
ngang thị trấn củ, tôi đều lạng xe ngang chỗ ở cũ của tôi. Tôi mỉm cười, nhớ
lại người bạn thân thiết của tôi, Donald.