Ác Phu Đương Đạo - Tiết tử

Tiết tử

Mạc Vũ Phi ngơ
ngác nhìn que thử thai, rút giấy vệ sinh đem nó bao lại cẩn thận, mới dám ném
vào thùng rác.

Mang thai.

Nàng vỗ về cái
bụng, nhẫn nại suy nghĩ xúc động muốn lao ra khỏi phòng tắm nói với trượng phu,
chờ ngày mai xem qua bác sĩ kiểm tra xem có nhầm lẫn hay không rồi mới báo sau,
miễn làm cho trượng phu mừng hụt.

“ Đứa nhỏ
ngươi ở đâu?” nàng ngây ngốc vuốt ve cái bụng nhỏ giọng nói chuyện, trên khuôn
mặt đầy tàn nhang không giấu được niềm vui sướng.

Kết hôn đã
nhiều năm, vợ chồng vẫn là mong một đứa nhỏ, rốt cục làm cho nàng đợi đến ngày
này.

Đứa nhỏ đến
thật đúng thời điểm. Trượng phu biết được nhất định là vui vẻ, có lẽ còn có thể
bởi vậy thay đổi sự lãnh đạm đối với nàng.

Nghĩ đến
trượng phu cố tình xa cách , ý cười trên mặt nàng nhất thời giảm xuống.

Cho tới nay
trượng phu đối với mình tìm mọi cách che chở, làm cho nàng chưa từng hoài nghi
tình yêu của hắn biến mất, rất tin chính mình là thê tử hạnh phúc nhất, nhất
định là có thể ân ái đến bạc đầu. Nhưng là…

“ Không có
việc gì, nhất định là ta nghĩ nhiều lắm.”

Nàng lắc đầu,
xua đi suy nghĩ bất an trong đầu, phụ nữ có thai phải giữ tâm trạng luôn sung
sướng, nàng không muốn phải sinh khổ oa nhi.

“ Duẫn…”

“ Có lẽ tách ra
một thời gian đối với ta và vũ thường đều tốt…”

Tách ra?!

Mặc Vũ Phi
trái tim bỗng dưng co rút lại, nhẹ nhàng che đậy cước bộ ngừng trước cửa phòng.

“…Nếu ta tùy
thời điểm có khả năng dời đi, không bằng sớm làm cho nàng thích ứng cuộc sống
độc lập, đến lúc đó ta mới có thể không vướng bận buông nàng đi. An tâm rời đi…”

Ôn Duẫn Bân
anh tuấn đứng quay lưng với cửa nên không phát hiện ra gương mặt trắng nhợt của
thê tử.

Mạc Vũ Phi ôm
môi, đi bước một lui cách thư phòng trở lại phòng ngủ, ngã ngồi cho giường.

“Nguyên lai
không phải ta đa tâm, hắn thật sự tính rời đi ta…”

Vì sao? Nàng
rốt cuộc làm sai cái gì?

Không phải nói
tốt lắm, cả đời này, chỉ nắm tay nàng, chỉ yêu nàng một người, chỉ sủng nàng
rốt cuộc?

Không phải đáp
ứng rồi, hắn phải làm bằng hữu tốt nhất của nàng, là người thân cận nhất,
trượng phu chung thủy nhất, đời này ôm lấy nàng, không bao giờ nữa làm cho nàng
cảm thấy cô đơn bất lực, cùng nhau đầu bạc đến lão?

Cả đời còn
chưa đi đến cuối, trượng phu cũng đã đối nàng chán ghét, đã muốn quên lời thề?

Kia vẫn là ông
trời của nàng, của nàng, nàng từ nhỏ yêu say đắm, là nam nhan mà nàng ngưỡng
mộ, thật muốn bỏ nàng mà đi?

“Cục cưng, mẹ
nên làm cái gì bây giờ? Muốn làm như thế nào, mới có thể vãn hồi tâm của ba
ngươi, làm cho hắn đừng rời khỏi chúng ta mà đi?”

Mạc Vũ Phi ưu
thương vỗ về bụng tự nói, niềm vui sướng vì mang thai tại đây một khắc hoàn
toàn trôi đi, chỉ còn lòng tràn đầy bàng hoàng thất thố.

Lệ, đi theo
không tiếng động rơi xuống.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3