Dạ khúc - Chương 53 (Hết)
Chương 53 – Ngủ
Có một giấc ngủ cần được chuẩn bị chu
đáo. Giấc ngủ nghìn thu.
Gia Tĩnh ngồi bên bàn giấy, trong
lồng sáng mộng mị của ngọn đèn chùm. Anh đặt lá thư vừa viết vào chiếc hộp vàng
ròng nạm ngọc bích, trên những châu báu: đôi ngọc phỉ thúy và đôi lắc vàng Gia
Tú được ban tặng khi chào đời, sắc chỉ ngự phong công chúa, chiếc tã lụa đầu
tiên của nàng, viên kim cương màu tím sậm là bùa bảo an, những trang sức trân
châu, những trâm vàng kết hoa khảm đá quý... Theo điều giáo hoàng gia, chiếc
hộp sẽ được trao cho Gia Tú vào ngày nàng xuất giá.
Đóng nắp hộp lại, Gia Tĩnh sai người
trả nó về phòng cất giữ. Rồi anh mở ngăn kéo bàn, lấy ra tấm hình chụp cùng Duy
Thức từ thời trung học: hai cậu thiếu niên vương giả khoác vai nhau tươi rói,
trán và thân người đẫm mồ hôi trong đồng phục thi đấu bóng rổ. Anh cẩn thận
lồng tấm hình xuống dưới hình chụp với Gia Tú, rồi lắp chốt khung hình. Ngay
ngắn và kín đáo. Anh khẩy một nụ cười, thỏa mãn nhìn chiếc khung vài giây, trước
khi đặt lại về góc bàn.
Rút một tờ khỏi xấp giấy ghi chú, Gia
Tĩnh viết lên đấy chữ "Yêu?". Anh mở cuốn album đến
trang có hình Duy Thức đang chỉnh lai khăn quàng cổ cho Nhã Lan, đính tờ
giấy vào mép, dùng ngón tay miết mạnh lằn keo cho nó dính chắc. Chữ "Yêu?" thoang
thoảng mùi hoa cúc La Mã quyện chặt vào mùi gỗ đàn hương – mùi mực viết được
đặc chế riêng cho anh.
Xong xuôi, Gia Tĩnh qua loa lật lật
những trang hình: Nhã Lan rúc sâu trong lòng Duy Thức trên chiếc ghế gỗ bên một
hồ nước thơ mộng, Duy Thức cùng Nhã Lan ăn tối trong nhà hàng, Nhã Lan tựa đầu
lên vai Duy Thức trong xe hơi... Anh gập cuốn album lại, duỗi người trên ghế,
ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi nhắm mắt, đưa hai tay xoa bóp thái dương. Những
phút thư thái bay vèo, rồi anh đứng dậy, đem theo album hình rời phòng làm
việc.
Trong phòng ngủ cũ của vua cha, Gia
Tĩnh lặng yên trên chiếc ghế bành đặt bên giường - nơi ba năm trước, anh và Gia
Tú túc trực ngày đêm khi cha bạo bệnh. Mắt anh bao quát căn phòng, thi thoảng
dừng ở vài chỗ, trước khi nán lại nơi kệ sách có tấm hình cha với vị hoàng hậu
cũ, cũng là chị của mẹ anh. Gia Tĩnh cau mày, không hiểu sao mẹ mình vẫn chưa
dẹp tấm hình này.
Bước đến kệ sách, Gia Tĩnh nhấc khung
hình lên, đặt cuốn album hình Duy Thức và Nhã Lan thế chỗ. Anh ngắm vua cha và
vị hoàng hậu cũ một lúc lâu. Những đường nét bướng bỉnh mà sắc sảo của Gia Tú
di truyền hoàn hảo từ cha. Còn anh giống mẹ nhiều, nên nét mặt cũng tương đồng
với người phụ nữ trong hình. Chỉ khác, anh hấp thụ vẹn toàn khí chất nghiêm
trang, lạnh lùng của mẹ, còn bác lại toát ra tao nhã, từ ái. Nhưng thần thái uy
nghi và phúc hậu tựa đóa mẫu đơn ấy đã tan biến lâu lắm rồi. Trong những lần
gặp chóng vánh, anh luôn soi thấu nỗi trầm uất, căm hận, rệu rã trong mắt vị
hoàng hậu thất sủng.
Gia Tĩnh đặt khung hình lên trên
album, mường tượng cảnh người bác khi về dự tang lễ mình sẽ vào đây tưởng nhớ
đấng quân vương quá cố. Bà sẽ ôm ấp tấm hình, rồi phát hiện
cuốn album lạ. Bà sẽ thoáng ngờ vực sự xuất hiện của nó, nhưng khát
khao báo hận bưng bít lý trí. Bà sẽ giao album cho Gia Tú mà không
suy lường sâu xa. Còn mẹ anh, vì ân hận, vì đinh ninh rằng thái độ cay nghiệt
của mình đã đẩy con trai tự tử, sẽ hợp tác tối đa vào ván cờ người anh bày ra.
Bà sẽ buộc Gia Tú cưới Duy Thức. Sau muôn vạn thăng trầm trên ngôi mẫu nghi
thiên hạ, đấy là cách trả thù thâm sâu nhất bà dành cho Duy Thức. Bà luôn nhìn
Duy Thức như phiên bản của chính mình những ngày tuổi trẻ: tham vọng đến mù
quáng.
Trở lại phòng, Gia Tĩnh đứng bên cửa
sổ cùng ly rượu, trong luồng sáng nhạt nhòa hắt vào từ ngọn đèn ngoài ban công.
Anh ngắm nhìn bóng mình phản chiếu qua tấm kính, đếm thời gian trôi. Chẳng lâu
nữa, khi có làn bụi mỏng mảnh phù lên cuốn album cho sắp xếp được tự
nhiên, anh sẽ khai màn vở kịch lớn nhất đời mình.
Bóng tối giúp Gia Tĩnh triệt tiêu mọi
động đậy của tim, chỉ cho suy nghĩ lưu thông mạch lạc: vị hoàng hậu tha hương
chắc chắn sẽ đưa cuốn album cho Gia Tú trước ngày cưới, hòng phá
hoại. Nhưng với yêu thương và tôn thờ bạt ngàn dành cho anh, nàng sẽ bám riết
lấy, cả đời giày vò Duy Thức. Nàng sẽ rèn dũa bản thân thêm mạnh mẽ và hiểm độc
để chiến thắng, thay anh.
Nếu đúng duyên, Gia Tú sẽ phát hiện
ra tấm hình giấu kín trong chiếc khung. Sau chút hoảng hốt, uất giận, nàng sẽ
đổ hết hờn oán lên mẹ và Duy Thức. Nàng sẽ thêm thương xót vì anh phải sống và
chết trong đơn độc. Hận, gieo động lực gấp ngàn lần yêu. Hận khiến nàng toàn
tâm toàn ý thay anh đánh tiếp ván cờ người.
Nếu không phát hiện tấm hình, đúng
ngày cưới, Gia Tú sẽ đọc được tâm thư của anh. Gom hết thảy thê lương trên thế
giới vào một chỗ, chính là cõi lòng nàng khi mắt chạm những con chữ anh viết.
Thư đã đọc, thì tấm hình không còn quan trọng. Khi tim và não nàng đã quyết
đường đi, việc lộ ra tấm hình cũng chỉ khiến cảm xúc nàng chông chênh thêm một
lần.
Gia Tĩnh hớp một ngụm rượu, mỉm cười.
Anh nghiêng về cái bày biện tấm-hình-lộ-diện-trước hơn. Thói quen táy máy và
những hành động khó lường của Gia Tú cho anh tự tin này. Như thế, ván cờ sẽ
càng thâm. Tự mình phát hiện bí mật của anh, Gia Tú mới đau xót tột cùng. Và
rồi khi lá thư mở ra, mối tội nghiệp nàng dành cho anh sẽ lên đỉnh điểm. Những
cú nát lòng sẽ khiến nàng chuyên tâm ngồi vững trên ngai vàng, luôn thận trọng
và sắc sảo đấu trí, ngăn Duy Thức đạt được tình yêu lớn nhất đời: quyền lực.
Gia Tĩnh xoáy sâu vào bức không gian
đen đặc ngoài cửa sổ, áng cười đắc thắng rớt nhanh trên môi. Anh tò
mò, không biết các quan Viện Nội Cung sẽ ghi chép cái chết của mình thế nào.
Anh tò mò, không biết sau vài đêm nữa, anh có đang dạo bước trên trời, nhìn đám
người phía dưới bủa vây, lạc lối trong mê trận chu đáo của mình. Sau mỗi giấc
ngủ, con người được hồi sinh cho ngày mới. Sau giấc ngủ này, anh có được hồi
sinh? Cay đắng lén lút bò vào lòng Gia Tĩnh, nhưng bị anh tóm nhanh, hô biến
đi. Bóng tối luôn giúp anh kiểm soát tốt cảm xúc.
Chương 54 - Toán
Ván cờ sang hồi gay cấn. Duy Thức
chăm chú cân đo nước đi kế tiếp, rồi khẽ khàng ăn một quân sĩ. Nhưng Gia Tĩnh
không màng, cứ mải vân vê quân hậu trong lòng bàn tay cùng dáng điệu thích thú
kỳ lạ.
- Hậu, dù sao cũng chỉ là quân
cờ trong tay đế. – Duy Thức nhấp môi vào tách trà, lời nói buông đầy
ẩn ý.
- Mối dằn vặt mà Nhã Lan phải
chung sống, có một nửa góp công của ngươi. – Gia Tĩnh hướng mắt cao
ngạo nhìn Duy Thức.
- Bao tiểu thư quyền quý, vừa
hiền thục vừa thông tuệ sẵn sàng quỳ mọp dưới chân bệ hạ. Nhã Lan để đùa chơi
thì vui, còn ngôi hậu...
- Cô bé lọ lem lên ngôi hoàng
hậu. Chẳng phải đấy là câu chuyện thần tiên hấp dẫn nhất mà hoàng gia có
thể kể cho công chúng? Lần gần nhất một thiên kim tiểu thư trở thành chính
cung, quá nhiều sóng gió đã xảy ra. – Mắt Gia Tĩnh sượt nhanh qua bức
chân dung cha mẹ mình trên tường, rồi đặt quân hậu trở lại bàn cờ. Vị vua trẻ
nheo mày trong một suy tưởng thú vị – Hoàng hậu Nhã Lan sẽ nghĩ, nếu
một ngày Duy Thức quá lấn quyền và bị trách phạt, mình có thể nói đỡ, có thể
van xin triều đình tha tội. Vì Duy Thức, mình sẽ ngồi ngoan trên ngôi
cao chín bệ, sẽ giữ cho bí mật của hoàng thượng ngàn đời câm nín.
- Có Nhã Lan, bức chân dung
hoàng gia sẽ được đúng với trật tự tự nhiên, sao bệ hạ còn nỡ đối ác với nàng
ấy? Đâu nhất thiết phải hay biết bí mật của ngài, nàng ấy mới yên phận làm
hoàng hậu.
- Người đang hành xử như đã thật
sự yêu thích Nhã Lan. - Gia Tĩnh ngả lưng vào ghế, nét mặt khoái trá và
độc ác
- Trẫm sống bên cạnh một cô gái, vui
là chính! Nàng ấy được chọn chính nhờ trái tim luôn hướng về ngươi. Tình yêu
nam nữ, người ta vẫn nói có đau đớn, ly hợp, hy sinh thì càng thêm đẹp. Trẫm
muốn kiểm chứng, muốn xem nhân danh tình yêu, Nhã Lan có thể tạo nên kỳ tích
gì.
- Liệu thần có thể hiểu vì quá
ưu ái thần, nên thay vì kìm hãm một thân cận mưu mô tham vọng, bệ hạ càng
mở rộng đường cho thần bước? Lập Nhã Lan làm hoàng hậu là bày sẵn cho thần
đường thoát, phòng sau này khi triều đình buộc người xử phạt những hành vi lộng
quyền của thần, hoàng hậu sẽ xin tha? - Duy Thức nhìn thẳng vào mắt Gia Tĩnh,
chậm rãi nhả những lời cuối cùng – Đấy có là kỳ tích tình yêu?
- Chiếu tướng! – Gia
Tĩnh hoàn tất ván cờ, cố ý không trả lời Duy Thức – Hoàng gia sắp có
một sự kiện trọng đại. Bây giờ trẫm sẽ đến chỗ Nhã Lan.
***
Chiếc xe lao nhanh trong bóng đêm
nhung lụa, xé toạc những phân tử khí lười nhác, uể oải thành trăm ngàn mảnh.
Để xem, ai thắng?
Lồng ngực Gia Tĩnh nâng hạ đều đặn
trong nhẹ nhõm. Mọi chuyện đã được bày bố kín kẽ, đến lúc anh yên tâm ngủ một
giấc dài. Chỉ vài giờ nữa, tất cả phương tiện truyền thông sẽ bùng nổ với tin
về tai nạn. Nhã Lan sẽ nhấn chìm bản thân trong ray rứt và tự sỉ vả. Ân hận sẽ
buộc cô thôi đeo bám Duy Thức, rồi ngoan ngoãn thú nhận mọi chuyện khi Gia Tú
tìm đến.
Thần trí Gia Tĩnh gõ những nhịp tò
mò, không biết câu chuyện sẽ đến tai Gia Tú bằng những lời thế nào. Rằng Duy
Thức là nhạc trưởng của tấn bi kịch? Rằng anh đáng thương, vì quá quá yêu Nhã
Lan mà bị vò nát tim? Rằng Nhã Lan sống để chờ gặp Gia Tú, xin nàng ban cho
được chết như một lời tạ tội? Mắt Gia Tĩnh cười mai mỉa: có những người cả đời
hô hấp bằng dối trá mà không hay biết.
Gia Tĩnh đã khoan khoái dựng nên
những lớp lang, khi biết Nhã Lan dốc trọn yêu thích cho Duy Thức ngay từ cái
nhìn đầu tiên. Anh dùng địa vị và một tình cảm vờ vĩnh để giày vò cô, trong cái
vở kịch mà từ đầu chí cuối cô luôn nghĩ do Duy Thức chỉ đạo. Anh đổi những ưu
ái trong sự nghiệp để Duy Thức nhập vai phản diện - vì chức quyền địa vị, nhẫn
tâm lợi dụng tình yêu của Nhã Lan, hai tay dâng cô cho anh. Trọn suốt ván cờ,
Gia Tĩnh thừa biết trong tâm trí Duy Thức, mình hiển hiện như một tên vua đồng
tính bệnh hoạn, vì uất ức bà mẹ tự nhiên mà bày ra lắm trò độc địa tìm vui, mà
giày vò Nhã Lan cho thỏa cơn ghen với tình địch, mà gán ghép cho cô em gái cưng
quý để giữ anh ta gần mãi bên mình.
Hai bàn tay Gia Tĩnh thả lỏng trên
tay lái. Và anh dần khép mắt.
Sân bóng rổ bùng nổ trong tiếng reo
mừng, tiếng còi trống sau chiến thắng của đội nhà. Hai cậu thiếu niên Gia Tĩnh
và Duy Thức nhìn nhau hể hả vừa tu nước ừng ực. Bỗng một điều gì
đó nắm giữ lại ánh mắt sượt ngang vô tình của Gia Tĩnh. Những
giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, trên thái dương, trên cả Duy Thức. Những cú
nâng hạ lồng ngực sau chiếc áo đẫm ướt mồ hôi, đôi mắt lung linh kiêu hãnh, nụ
cười chật căng năng lượng của Duy Thức... Gia Tĩnh đột ngột ôm chầm lấy Duy
Thức. Nhưng chẳng vẹn một giây, mọi rạo rực đốt lòng Gia Tĩnh đều tắt ngóm, anh
buông tay khi Duy Thức còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Xung quanh vẫn nóng bừng
huyên náo, không ai bắt kịp hành động kỳ quặc của vị thái tử trẻ. Nhưng luồng
khí quanh hai cậu thiếu niên vương giả hóa khô lạnh từ đấy.
Mắt Gia Tĩnh bung rộng ra, trừng
trừng đón lấy cảnh đêm mềm mại. Những phút giây cuối cùng của sự sống, con
người thường nhớ đến thời khắc xinh đẹp nhất đời mình. Gia Tĩnh bỗng buốt trước
cái hình ảnh anh vừa lôi khỏi ký ức.
Xoáy vào đôi mắt mình qua gương xe,
một cảm giác vời vời quặn lòng Gia Tĩnh. Anh là đứa trẻ ngậm chìa
khóa vàng chào đời. Một sức khỏe dồi dào. Một trí tuệ điêu khắc từ ngọc quý. Một
tương lai toàn bích. Anh đã được dạy dỗ để tôn sùng cuộc sống tròn là
tròn, vuông là vuông, không có tồn tại của bầu dục hay chữ nhật. Nhưng từ
tuổi biết sẻ chia đồ chơi với Duy Thức, anh đã thấu trong thân có điều lạ. Anh
chẳng quá trầy trật để chấp nhận cái bóng mình trong gương như nó phải là nó.
Anh chỉ không biết đối diện với hệ trật tự mà anh đã lớn lên trong ấy. Xuôi
theo nó, anh phản chính mình. Xuôi theo mình, anh có khi phải từ bỏ vị trí
trung tâm của mọi chuẩn mực thượng hạng vốn đã quen ngồi.
Hai bàn tay Gia Tĩnh siết cứng tay
lái. Chiếc xe vút bay mãnh liệt trong bóng đêm, nhưng những vòng xoay bánh xe
dường như không còn phóng túng.
Dù chân ta không còn chạm đất, các
người vẫn phải bước theo hướng ta định sẵn, vẫn thua trước bộ não ta tuyệt đỉnh.
Sống, có khi đâu cần phải thở.
"Anh ơi!" – Nụ
cười Gia Tú sáng ngời đầy nhựa sống bỗng choán ngợp tầm mắt anh. Giọng nói nũng
nịu thơ trẻ, âm điệu ngập tràn yêu thương và hạnh phúc của nàng bỗng ẩn hiện
bên tai anh.
Gia Tĩnh nhanh chóng xếp đặt lại tâm
trí, không cho cái ngần ngừ vừa lóe được phép nở lớn, phá tung mọi bày biện tỉ
mẩn. Thẳm sâu trong mắt anh le lói những áng rầu rĩ. Anh mím chặt môi, đổi thái
dương khẽ cau lại. Rồi từ đuôi mắt, một hạt nước mắt bung ra, tung thân vào
không khí, vút ngược ra sau.
Những phút giây cuối cùng của sự
sống, con người thường nhớ đến thời khắc xinh đẹp nhất đời mình.
Vì đâu con người tự tử?
Phiêu
Hua Hin, một sáng sớm. Tôi đứng trong
ban công phòng mình trên tảng 14 học xá, nghe biển hát, trên tay là cốc cà phê
tỏa hương đắng nhạt. Cuộc sống thanh tao như công chúa: ngày ngày ấm êm cùng
học vấn, thi ca và thiên nhiên ngọt lành.
Trưa. Lang thang trong thư viện
trường (Webster University Thailand), mắt tôi chạm vào một cuốn
sách về Cung đình Phong kiến, thể loại tôi yêu thích từ thuở thiếu thời. Tôi
trốn lớp, cho thần trí leo tường nhìn trộm chốn cung vàng điện ngọc... trên
giấy.
Hoàng hôn. Xe buýt từ trường vào
trung tâm thành phố chạy ngang cung vua. Hua Hin là chốn nghỉ dưỡng yêu thích
của gia đình Hoàng gia Thái Lan. Cánh cửa cung khép kín bí hiểm đẩy trí tò mò
cao cực độ: có gì trong đó? Tôi khó mà mắt thấy tai nghe.
Tối. Tôi gõ lóc cóc những dòng đầu
tiên của Dạ Khúc. Tôi chọn bối cảnh hoàng cung, vì đấy là thế giới mà
ngoài những trang viết, tôi chỉ có thể bước vào bằng giấc mơ.
Nhiều lần chớp mắt, tôi đã sống ba
năm trong thế giới của Dạ Khúc. Cung đình của Dạ Khúc không
ngọt như kẹo và xinh như mây giống cung đình trong truyện và phim Hoàng
Cung (Goong) nổi tiếng của Hàn Quốc. Cung đình trong hiểu biết còn hạn chế
và mường tượng của tôi là thế giới xa hoa mà những người sống tốt trong ấy chỉ
có thể - Một, rất đam mê cuộc sống ấy. Hai, không thích nhưng đủ thông minh để
tự định đoạt.
Dạ Khúc chưa hoàn hảo. Tôi sống
còn nông cạn, nghĩ chưa thật sâu, cảm chưa thật lắng. Nhưng tôi viết bằng 100%
não và tim. Tôi viết với tham vọng và hy vọng rằng có thể giúp độc giả cảm nhận
được trọn vẹn cái mạch đập sống động trong các nhân vật và hoàng cung.
Tặng ba mẹ và anh chị.
Tặng chị Katt.
Cảm ơn Ten đã tặng Dạ
Khúc bài hát Cầu Vồng Đêm và Hứa.
Cảm ơn những ai đã luôn yêu quý, quan
tâm tôi từ khi mới chập chững viết truyện ngắn trên báo 2!, từ khi ra cuốn sách
đầu tiên Phía Sau Một Cô Gái. Cảm ơn những ai đã luôn quan sát và
động viên tôi qua email, facebook, yume hay qua trang cá nhân – www.lanasomething.com.
Đầu buổi chiều, ngày 11 tháng 11 năm
2010.
Hôn,
PLOY
The end.
Thực
hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Mai – Pô Pô – Lana
Benet
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)